Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 101

Đao sẹo khí thế tương đối mạnh, hơn nữa tạm thời chưa rõ thân phận, ai cũng không biết đây là thần thánh phương nào, anh ta vừa mở miệng, mọi người có mặt ở tầng hai đều ngừng tay.

" Báo cảnh sát, bảo họ rằng tầng hai quán chúng ta có người gây dự!" Đao sẹo nói," Đóng cửa lại! Ai mẹ nó cũng đừng nghĩ đi ra!"

" Đóng cửa!" Người phục vụ đi đến bên cầu thang cúi xuống hô một câu," Ai cũng không cho đi!"

" Người này!" Đạo sẹo chỉ tay vào Khấu Thầm lên.

" Làm gì!" Hoắc Nhiên rống lên, như gió lao đến,  ngăn ở giữa Đao Sẹo và Khấu Thầm," Tôi mẹ nó xem ai dám động đến cậu ta!"

Đao Sẹo nhìn nhìn cậu, qua vài giây mới nói một câu:" Băng đầu cho tiểu tử này đi."

Hoắc Nhiên trừng mắt với anh ta, không nói gì.

Trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Nguỵ Siêu Nhân lấy lại tinh thần, chạy tới:" Khấu Thầm! Mày không sao chứ? Bị thương chỗ nào?"

Nữ sinh kia đã chạy cuống tầng một lại chạy lên, vượt qua bên người Đao Sẹo, không chờ nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, cô đã giơ một khay đựng kim loại lên, loảng xoảng một tiếng vỗ vào trên đầu Gạch.

" Đồ khốn nạn!" Giọng mắng còn rất lớn, vừa mắng vừa lại cầm khay đánh vào mũi Gạch," Đừng tưởng tôi không biết ai bảo các cậu tới! Chó má không bằng rác rưởi!"

" Người này phe nào!" Đao Sẹo chỉ vào cô," Kéo ra!"

" Chu Ninh! Cậu làm gì vậy!" Nguỵ Siêu Nhân nhanh chóng đi qua ôm lấy cô kéo ra, đoạt lấy khay kim loại ném sang một bên.

" Chuyển lời cho cái tên rác rưởi kia!" Chu Ninh chỉ vào ba tên kia," Đừng nói người này không phải bạn trai tôi, kể cả là bạn trai, đánh cậu ta cái rắm! Tôi biết cậu ta là ai! Còn có! Các người cũng đừng nghĩ chạy, đem người đánh thành thế này! Các người một người cũng không được chạy! Một người tính một người! Tôi đều bỏ tù hết!"

Chu Ninh còn đang mắng cái gì, Hoắc Nhiên không tiếp tục nghe, Khấu Thầm ngồi dưới đất cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút, giơ tay xoa gáy mình một cái.

" Tôi.... Đệt." Cậu ta trong âm thanh có chút run.

Hoắc Nhiên biết, nếu không phải bây giờ đang có nhiều người như này, nếu không phải tình huống còn đang nguy cấp, cậu ta chắc chắn muốn kêu đau toáng lên.

Tôi muốn chết, đầu bị đập vỡ rồi! A a a a! Đau quá! Xương gáy nát rồi!

.... Nghĩ đến đây, Hoắc Nhiên mau chóng sờ sờ lên gáy cậu ta, lại nhẹ nhàng ấn một chút, muốn xác định xem xương gáy có bị làm sao không.

Khấu Thầm cắn răng, từ kẽ răng hít vào một hơi, sau đó thả ra một chữ," Đệt?"

"Xương cốt không có việc gì," Hoắc Nhiên thấp giọng nói, "Đừng sợ."

"Biến." Khấu Thầm cắn chặt răng trừng cậu.

Một nữ phục vụ cầm một hòm thuốc nhỏ tới, ngồi cuống bên cạnh Khấu Thầm:" Tôi nhìn xem, trước băng lại cầm máu đã, sau đó lập tức phải đi bệnh viện."

" Tôi tự làm." Khấu Thầm vẻ mặt hoảng sợ mà che đầu, giống như giây tiếp theo nữ phục vụ sẽ duỗi tay ấn gáy cậu ta.

Nữ phục vụ ngược lại rất dứt khoát, đem hòm thuốc mở ra đẩy đến trước mặt hai người:" Vậy cậu tự mình...."

" Tôi làm cho." Hoắc Nhiên thuần thục từ hòm thuốc lấy ra thuốc sát trùng cùng băng vải, cậu bình thường ở bên ngoài sẽ không bị đánh thành thế này, nhưng dù là bản thân hay bạn phượt, đều từng ngã bị thương hoặc bị đá cứa rách da, cậu vẫn có thể cử lí đơn giản.

Mới vừa lấy đồ ra chuẩn bị, bên kia truyền đến một trận hỗn loạn tiếng gào, tiếng mắng của Nguỵ Siêu Nhân, lúc cậu cùng Khấu Thầm quay đầu qua, vốn dĩ chỗ ba người kia đứng như bị điểm huyệt giờ trống không, hướng ban công phát ra tiếng la của cặp đôi kia.

" Làm sao!" Hoắc Nhiên đè lại Khấu Thầm đang  muốn đứng dậy nói," Đừng nhúc nhích!"

Đem Khấu Thầm ấn ngồi trở lại mặt đất, cậu nhảy lên chạy đến ban công.

Trên ban công cũng không có thân ảnh mấy người kia, chỉ có Nguỵ Siêu Nhân với Chu Ninh đang nhoài nửa người ra bên ngoài.

" Hai người làm gì thế!" Hoắc Nhiên hô lên.

" Mấy tên kia nhảy xuống trốn rồi!" Nguỵ Siêu Nhân xem ra rất tức giận, quay đầu lại thấy mắt đều đỏ

" Không đuổi theo!" Hoắc Nhiên rống," Khấu Thầm vỡ đầu rồi!"

" Cái gì!" Nguỵ Siêu Nhân bị doạ suýt chút nữa từ lan can ban công ngã cuống, sau đó điên cuồng đưa chân từ trên lan can rút trở về, xoay người chạy về," Khấu Thầm! Khấu Thầm!"

" Cậu xuống dưới đi!" Hoắc Nhiên chỉ vào Chu Ninh.

" Vỡ đầu thật sao?" Chu Ninh ôm lan can, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở," kêu xe cứu thương đi! Mau gọi 120!"

" Không cần, không cần," Hoắc Nhiên nói," Chảy máu, không biết vết thương thế nào....."

Nói được một nửa cậu mới nhớ ra vết thương của Khấu Thầm còn chưa được xử lí, không nhiều lời thêm, xoay người đi trở về, vừa chạy vừa nói:" Cậu đừng nhảy xuống, lát nhỡ gãy chân thì thật sự phải gọi 120!"

Miệng vết thương của Khấu Thầm không tính là quá lớn, Hoắc Nhiên dùng thuốc sát trùng rửa một chút, thấy một vệt bị rách, khoảng năm centimet.

Hoắc Nhiên sát trùng xong, dùng băng gạc đè lên, lấy băng vải quấn trên đầu Khấu Thầm hai vòng, trên đầu buộc nút thắt thành hình con bướm.

Nơ con bướm cậu không phải cố ý thắt, cậu theo thói quen đem buộc thành hình nơ bướm,  này là do hồi đi nhà trẻ khổ học thành tài mới thắt được nơ con bướm nên để lại di chứng.

" Không đau lắm." Khấu Thầm cắn răng nhìn cậu nói một câu.

Hoắc Nhiên cảm thấy Khấu Thầm đây là đang ám chỉ nếu cậu còn không dừng tay thì cậu ta sẽ vì đau đớn mà kêu lên, cậu gật gật đầu:" Ừ, đã xử lí xong, không thấy chỗ nào bị rách nữa, đi bệnh viện thôi."

" Không báo cảnh sát sao!" Nguỵ Siêu Nhân nói," Mấy người kia chạy rồi, cảnh sát tới thì nói thế nào?"

" Báo cái rắm gì cảnh sát." Phía sau có người nói một câu.

Hoắc Nhiên lúc này mới nhớ ra, toàn bộ hành trình đều có Đao Sẹo và hai  người phục vụ đứng bên cạnh.

Cậu nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy Đao Sẹo đang đứng sau lưng cậu.

" Không báo cảnh sát," Đao Sẹo nói," Không rõ các cậu xảy ra chuyện gì, nhỡ là do các cậu gây chuyện trước, đều là học sinh, cảnh sát đến thì nói với nhà trường cùng trong nhà thế nào."

"Không phải do chúng tôi!" Ngụy Siêu Nhân nói, "Chúng tôi cũng không biết sao lại thế này!"

" Các cậu muốn báo cũng được," Đao Sẹo nói," Chỗ tôi có CCTV, muốn tìm người nói, tôi có thể tìm được người."

" Nếu không có hình ảnh chúng ta tìm không được người." Nam phục vụ ở bên cạnh nói một câu.

" Ồ." Hoắc Nhiên lên tiếng.

" Chúng tôi.... Có thể đi không?" Cặp đôi ở ban công đi tới.

" Để lại số điện thoại," nam phục vụ đem một tờ thực đơn viết tay đến trước bọn họ," Nhỡ cảnh sát đến hỏi chuyện Tam ca của bọn tôi, cần người làm chứng gì đó còn dễ tìm người."

Cặp đôi kia đi rồi, Hoắc Nhiên đỡ Khấu Thầm đứng lên, sau gáy Khấu Thầm đều là máu, nhìn rất doạ ngừoi, Hoắc Nhiên đau lòng không thôi, nhìn đến người được gọi là Tam ca kia liếc một cái:" Cám ơn ông chủ, chúng tôi...."

" Bồi thường tiền rồi mới được đi, Tiểu Khánh, đi tính toán tổn thất." Tam ca cầm điếu thuốc lên ngậm vào miệng.

Người phục vụ bên cạnh rút bật lửa ra châm lửa cho anh ta, sau đó đi một vòng tầng hai, trở về báo cáo:" Một khay đựng đồ."

" Hết rồi?" Tam ca nhìn.

".... Hai cái ghế." Nam phục vụ lập tức chỉ tay vào hai cái ghế ngã trên sàn.

Hoắc Nhiên ngẩn người, đi qua đem ghế đỡ lên:" Hỏng chỗ nào đâu?"

" Đổ là tính," Tam ca giương tay lên," 800, đưa tiền rồi đi, đồ ăn vừa nãy miễn cho các cậu."

" Tam ca," người phục vụ nhỏ giọng," Mấy đứa học sinh.... 800 có phải hơn nhiều không?"

" Đưa tiền." Khấu Thầm nói.

" Tôi có," Nguỵ Siêu Nhân lập tức lấy di động ra.

" Mày thôi đi," Khấu Thầm cau mày, đỡ đầu mình, chậm dãi xuống dưới lầu đi," Loại chuyện này đừng đưa qua đẩy lại, mau trả rồi còn đi."

" Quét mã à," nữ phục vụ thanh toán, nói, Khấu Thầm quét mã thanh toán xong, cô đưa cho Khấu Thầm một chiếc thẻ," Đây là thẻ thành viên của quán chúng tôi, đã nạp vào 600, đã trừ đi 300 và trả lại 50, hiện tại bên trong có 700."

" Có ý gì?" Khấu Thầm nhìn cô.

" Không biết," nữ phục vụ nói," ông chủ bảo làm vậy."

" Này là ép mua ép bán sao?" Khấu Thầm mê mang.

" Chắc vậy?" Nữ phục vụ nói," Cậu cũng không phải ngừoi đầu tiên, dù sao cũng sẽ muốn uống trà sữa đi, chỗ chúng tôi còn có nhiều đồ ăn vặt, hoan nghênh thường xuyên ghé qua."

Khấu Thầm trừng mắt nhìn cô nửa ngày, cuối cùng ôm quyển:" Bội phục."

Đi ra khỏi cửa quán trà sữa, Khấu Thầm đột nhiên có chút lo lắng vỗ vỗ trên người mình:" Cái bình của tôi đâu!"

" Ở đây!" Hoắc Nhiên nhanh chóng đem ống đen đến trước mặt cậu ta quơ quơ," Vẫn luôn để ở tầng một, không bị làm sao."

" Ừ," Khấu Thầm tiếp tục đỡ đầu mình," Cậu cầm giúp tôi."

" Gọi xe đi bệnh viện trước," Nguỵ Siêu Nhân lấy điện thoại ra," Cậu chắc phải đi khâu lại? Còn phải chụp X-quang, đừng có mà não chấn động...."

" Khâu?" Khấu Thầm giọng nói run lên," Không đi."

" Siêu Nhân mày gọi xe," Hoắc Nhiên nói, lại nhìn Khấu Thầm," Khâu chỗ da đầu không đau, yên tâm."

" Sao cậu biết?" Khấu Thầm trừng mắt nhìn cậu.

" Tôi từng bị khâu rồi," Hoắc Nhiên nói," Không đau."

Khấu Thầm sửng sốt, qua một hồi mới nhướn mày, đề cao âm thanh:" Ai đánh!"

" Ngã," Hoắc Nhiên nói," Tôi lại không đánh nhau, cũng không gây chuyện."

" Làm sao mà ngã?" Khấu Thầm lập tức hỏi.

"Chính là......" Hoắc Nhiên do dự một chút, "Thì......Tôi chơi xà đơn, ngã đâm đầu xuống đất."

" Tôi đệt." Khấu Thầm giật mình nhìn cậu," Cậu là đồ ngốc sao?"

" Chú ý dùng từ." Hoắc Nhiên chọc chọc lên ngực cậu ta," Cậu là người vừa bị đập một cái ấm đồng lên đầu đấy."

" Xe tới!" Nguỵ Siêu Nhân hô lên," Đầu đã như vậy rồi trước đừng nói chuyện nữa! Mau lên xe!"

" Hai người đừng đi theo," Khấu Thầm lên xe rồi nhìn Nguỵ Siêu Nhân," Mày đưa bạn nữ kia đi hẹn hò xong đi rồi nói."

" Tao đệt, tao còn hẹn hò cái gì nữa?" Nguỵ Siêu Nhân vặn cửa xe," Tao sao có thể không đi theo, này mẹ nó không phải bởi vì tao nên...."

" Là tại tôi." Chu Ninh bên cạnh nhỏ giọng nói," Thật xin lỗi."

" Không tính cái này," Khấu Thầm xua xua tay," Hoắc Nhiên đưa tôi đi bệnh viện, hai cậu muốn tự mình đi đâu, khóc lóc hay hẹn hò đều được."

Hoắc Nhiên lên xe đem cửa xe đóng lại, cậu bảo tài xế lái đi, xe đi được một trăm mét cậu phát hiện ra Khấu Thầm đang cười.

"Cười cái gì?" Hoắc Nhiên không thể hiểu được hỏi.

" Cậu rốt cuộc làm sao mà có thể ngã như vậy?" Khấu Thầm đỡ đầu mình, vừa cười vừa nói," Cậu nếu không bị ngã cú đó bây giờ có thể cao hơn rồi không?"

" Tôi vốn vẫn đang phát triển chiều cao," Hoắc Nhiên trừng cậu ta," Tôi sắp cao hai mét tám rồi."

Khấu Thầm cười đến lợi hại, vỗ nhẹ đầu mình:" Ôi đệt, không được rồi, tôi cười đến đau đầu... chỗ gáy đau...."

"Đừng cười!" Hoắc Nhiên  sốt ruột mà rống lên.

Khấu Thầm dựa đến trên người cậu, căng lại mặt, chỉ là thân thể còn bởi vì nghẹn cười mà  run.

Đến bệnh viện xin cấp cứu, lúc chờ bác sĩ, Khấu Thầm gõ đầu Hoắc Nhiên giao nhiệm vụ:" Cậu gọi điện cho ba tôi đi."

"Làm gì?" Hoắc Nhiên sửng sốt.

"Nói cho ông ấy biết tôi bị người đánh đến nhập viện," Khấu Thầm nói, "Chú ý, là bị đánh, không phải đánh nhau, nói rõ cho ông ấy."

"Sau đó?" Hoắc Nhiên hỏi, "Chú ấy sẽ sốt ruột đi?Trước tiên đi khâu vết thương rồi kiểm tra một chút, về nhà nói lại với chú ấy kết quả không được sao?"

" Chủ yếu nếu làm vậy sẽ không kịp giờ cơm trưa," Khấu Thầm nói," Trước nói một tiếng, hơn nữa, tôi chính là muốn nhìn xem ông ấy sẽ sốt ruột hay không."

".... Được rồi." Hoắc Nhiên gật gật đầu lấy di động ra," Tôi gọi cho ba cậu."

Điện thoại gọi đi, Hoắc Nhiên hơi khẩn trương, hít một hơi:" Alo."

" Hoắc Nhiên?" Bên kia truyền đến tiếng của Khấu lão nhị.

" Chú Khấu," Hoắc Nhiên nuốt nuốt nước miếng," Là thế này, có chuyện này.... Chính là Khấu Thầm... Khấu Thầm bị người ta làm bị thương...."

" Cáu gì?" Thanh âm Khấu lão nhị nâng lên cao.

" Cậu ấy không phải đánh nhau, cậu ấy BỊ người ta đả thương." Hoắc Nhiên cường điệu một chút," Bọn cháu...."

" Nó mà còn BỊ người ta đả thương được?" Khấu lão nhị chấn kinh.

" Đúng vậy," Hoắc Nhiên hắng hắng giọng," Cậu ấy không có động thủ."

" Hai đứa đang ở đâu!" Khấu lão nhị lập tức rống lên," Chú lập tức dẫn người tới! Chú mẹ nó muốn nhìn xem  đứa nào bản lĩnh lớn như vậy! Dám làm con chú bị thương!"

( đúng là thân phụ tử! Thân phụ tử a!!!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top