Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 103

Khấu Thầm kiểm tra không có gì vấn đề, bác sĩ kê đơn hai hộp thuốc không biết có tác dụng gì, hai người bọn cậu cầm xong thì xong việc, qua mấy ngày nữa đến cắt chỉ là được.
" Quay lại lấy xe, lại đến hiệu sách lấy sách," Khấu Thầm kế hoạch," Sau đó về nhà.... Vốn còn muốn giấu quà thêm hai ngày, cũng giấu không được, vậy hôm nay tặng luôn."
" Không thì trước đừng lấy xe?" Hoắc Nhiên có chút lo lắng," Đầu cậu thé này có thể lái xe sao?"
Khấu Thầm nhìn cậu qua một lúc thì nói:" Cậu cảm thấy đầu với lái xe có liên quan à?"
" Mũ bảo hiểm, còn có nhỡ trúng gió." Hoắc Nhiên nói," Hơn nữa cậu mới bị đạp vào đầu, có thể còn choáng, nhỡ may đi nửa đường hôn mê thì...."
" Chỉ cần cậu không sờ lung tung trên người tôi, tôi sẽ không choáng." Khấu Thầm nói.
" Tôi...." Hoắc Nhiên nhanh chóng nhìn bốn phía, lời này của Khấu Thầm, cậu sợ bị người nghe được.
" Đi." Khấu Thầm ôm bả vai cậu:" Trước đi mua bộ quần ái, tôi mới nhìn qua gương, ba tôi chỉ bị doạ thôi, chứ về nhà thể nào mẹ với Khấu Tiêu cũng hoảng."
" Được." Hoắc Nhiên ôm eo cậu ta xoa xoa.
" Tôi mới vừa nói xong!" Khấu Thầm kêu.
" Cậu đang lái xe sao!" Hoắc Nhiên hỏi.
".... Được rồi." Khấu Thầm chậc một tiếng.
Hai người mua một chiếc  áo thun ở cửa hàng ven đường, thay cái áo đầy máu ra để vào trong túi bóng.
" Ném đi." Khấu Thầm nói," Máu kia có phải giặt cũng không sạch không."
" Giặt không sạch cũng giữ lại, làm kỉ niệm." Hoắc Nhiên làm động tác mở hộp ra, đem áo để vào," Hôm nay, vua đánh nhau Khấu Thầm cả quá trình đều cố gắng chạy trốn, bị người ta đánh vào đầu, vui sướng vì ba ba đến bệnh viện mà phát khóc..."
" Vui cái gì sướng! Tôi bị đánh vỡ đầu!" Khấu Thầm nói.
" Vui hay không tự hai người ba con cậu biết." Hoắc Nhiên cười cười.
Khấu Thầm lần này không phản bác, chỉ vừa cười ha ha hai tiếng vừa đi về phía trước, bước chận thật nhẹ nhàng.
Lúc sau đến hiệu sách, Khấu Thầm cầm chìa khoá xe lắc lắc trước mặt Hoắc Nhiên," Lái không?"
" Sao cơ?" Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.
" Hỏi cậu có muốn lái hay không?" Khấu Thầm nói.
" Lái," Hoắc Nhiên nói," Nhưng bình thường vẫn luôn không có cơ hội lái xe, moto thì càng chưa từng thử."
" Lái chậm một chút là được, tôi chỉ đường cho cậu, đi đường ít người, hơi vòng vèo một chút," Khấu Thầm nói," Tôi muốn thể hội một chút cảm giác ngồi phía sau là thế nào."
" Có phải đầu cậu thấy không thoải mái không?" Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm cậu ta.
"Không." Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên không quá tin tưởng, Khấu Thầm trả lời quá đơn giản.
Cậu  do dự một chút: "Được rồi."
Xe cậu sẽ lái, lúc tiểu học cậu đã lái xe máy của ba, chỉ là trước nay chưa từng lái qua moto, không này.... Cậu thật ra cũng rất muốn lái chơi chơi một lần xem.
Hoắc Nhiên lấy chìa khoá vắt chân lên xe, nhìn vị trí chân ga phanh xe đèn xe, sau đó nhìn Khấu Thầm:" Tôi trước lái thử một vòng chỗ bãi đỗ xe, làm quen một chút rồi quay lại đón cậu."
" Ừ." Khấu Thầm lấy điện thoại ra.
Hoắc Nhiên lái một vòng trở lại thấy cậu ta vẫn còn cầm di động, đang hướng đối diện với cậu.
" Đẹp trai không?" Hoắc Nhiên lái xe chạy đến trước mặt cậu ta thì dừng, chống chân xuống.
" Quá đẹp trai luôn," Khấu Thầm nói," Bây giờ chỉ muốn ấn cậu lên giường hôn một trận."
Hoắc Nhiên thở dài:" Đầu đã như vậy rồi cũng không ngăn được cậu nghĩ linh tinh nhỉ."
" Tôi cứ vậy đó, cậu không phải suốt ngày nghĩ cáu đó sao," Khấu Thầm lên xe, ở phía sau ôm eo cậu, nhỏ giọng nói," Có phải không Tiểu Nhiên Nhiên."
" Ngồi yên," Hoắc Nhiên lãnh khốc mà nói," Vì sự an toàn của ngài, mong tay ôm chắc, đừng sờ bậy, miệng để xa lỗ tai tôi một chút."
Khấu Thầm ở phía sau cười đến không được.
Hoắc Nhiên lãnh khốc banh mặt đem xe lái đi.
Theo đường Khấu Thầm chủ, Hoắc Nhiên lái đi vòng xa hơn nhưng đường ít xe cộ.
" Không biết đường này đi," Khấu Thầm đắc ý mà ghé vào bên tai cậu nhỏ giọng nói," Sinh ra lớn lên ở đây Người Địa Phương"
" Cậu có phải không có việc gì làm thì chạy quanh thành phố không?" Hoắc Nhiên hỏi," vì tịch mịch."
" Cậu nói đúng," Khấu Thầm nở nụ cười," Chính là tịch mịch."
Hoắc Nhiên vừa nghe thấy câu ta nói lời này, lại đau lòng, sờ sờ lên tay Khấu Thầm đang ôm cậu.
" Hiện tại không tịch mịch, bởi vì có cậu," Khấu Thầm nói, không chờ Hoắc Nhiên giữa cảm động với buồn nôn tìm ra cảm giác thích hợp phản ứng lại, cậu ta lại nói một câu." Tôi thấy rất lạ nhé, tôi lái xe cậu sờ tôi, cậu lại xe vẫn là cậu sờ tôi nha."
" Biến." Hoắc Nhiên mắng một câu.
Khấu Thầm cười lớn một lúc lâu.
Đi đến tiểu khu nhà Khấu Thầm, còn chưa lái đến lối rẽ vào nhà cậu ta, đã nhìn thấy một chiếc chó lớn chạy như bay tới.
" Tôi đệt." Khấu Thầm lập tức huýt sáo một cái," Soái của anh!"
Soái Soái vừa sủa vừa chạy tới, Hoắc Nhiên thả chậm tốc độ xe, Soái Soái chạy quanh xe hai vòng, hềnh hệch nhìn xem xe có ngừng, nó có thể lập tức nhảy lên.
" Soái! Trở về!" Khấu Thầm hô một tiếng, Soái Soái lập tức lại chạy như điên trở về, cậu ta hô một câu,"Đuổi theo——"
Khấu Thầm rất hưng phấn, Hoắc Nhiên có thể cảm giác được.
Tuy chắc rằng cậu ta cũng không nguyện ý muốn bị người khác nhận ra được, sẽ ngại ngùng, giống lúc ở bệnh viện, cậu ta không muốn bị Hoắc Nhiên nhìn thấy cậu ấy như sắp khóc.
Cho nên Hoắc Nhiên không nhiều lời, chỉ cùng nhau ngây ngô cười.
Xe vừa mới dừng ở sân, phía sau đã có người ấn một tiếng kèn, khi quay đầu lại, Hoắc Nhiên nhìn thấy Khấu Tiêu với lão Dương.
" Hai người đã về rồi?" Khấu Thầm ngẩn người," Hai người không phải muốn đi chơi một ngày sao? Lúc này mới mấy giờ."
" Hỏi chị?" Khấu Thầm xuống xe," Ba gọi điện thoại, bảo bọn chị lập tức về nhà, mua cái bánh kem, nói là em phải cho ba ăn sinh nhật đầu tiên!"
".... Em?" Khấu Thầm chỉ vào chính mình," Em lúc nào nói phải ăn sinh nhật với ba đầu tiên?"
" Ba lúc gọi điện nói như vậy, buổi chiều cơm cũng đặt rồi, đặt đưa đến nhà," Khấu Tiêu nói," Em còn biết sinh nhật ba?"
" Có ngày trước nhìn qua chứng minh thư nhân dân," Khấu Thầm xuống xe, một bên tháo mũ bảo hiểm một bên nói," Em mua quà cho ba..."
Lão Dương đột nhiên từ ghế lái thò đầu ra, cùng Khấu Tiêu đồng thanh:" Đầu em bị làm sao vậy!"
" Không sao hết." Khấu Thầm có chút xấu hổ, không kiên nhẫn mùa xua xua tay.
" Bị người ta đánh?" Khấu Tiêu khó tin, tiến lại véo má Khấu Thầm." Tiểu thiếu gia Khấu gia bị người ta đánh? Đánh nhau cũng mười mấy năm em cũng chưa bị thương ở đầu bao giờ! Sao lại thế này?"
"Ai làm," lão Dương  xuống xe, đem cửa xe đẩy ruỳnh, "Anh trả thù cho chú."
" Hai người thôi đi a," Khấu Thầm vỗ vỗ Hoắc Nhiên," Cậu nói với họ đi, tôi không muốn nói."
"... Tôi?" Hoắc Nhiên sửng sốt.
" Không phải cậu là phát ngôn viên sao." Khấu Thầm xuống xe, ôm Soái Soái vừa đi vừa chơi.
Hoắc Nhiên có hơi bất đắc dĩ, chỉ đành dựng xe, đem chuyện nói rõ với Khấu Tiêu và lão Dương một lần, tuy rất là không tình nguyện, nhưng nói rồi nói đến lúc sau nhịn không được thêm mắm thêm muối đem hình tượng Khấu Thầm xây thành một người ổn trọng ẩn nhẫn.
" Em trai tôi thật khó lường!" Khấu Tiêu thật khiếp sợ.
Lão Dương cùng Khấu Tiêu đi đỗ xe, Khấu Thầm đang chơi với chó bỗng quay đầu lại nhì Hoắc Nhiên:" Khoác lác cũng một vừa hai phả thôi."
" Học cậu đấy," Hoắc Nhiên cười vui vẻ," Hơn nữa, phát ngôn viên phải có bộ dáng phát ngôn viên chứ."
" Tôi đây...." Khấu Thầm đứng lên, vừa mới chuẩn bị đi đến thì cửa cạnh  gara xe mạnh mẽ bị mở ra.
Mẹ Khấu đưa đầu ra dò xét:" Không tính vào nhà đúng không! Đầu lại mà trúng gió hay phơi nắng thì lấy kéo cắt mấy mũi chỉ kia đi được rồi! Không thì đưa cho túi thức ăn, hai đứa mang cho đi lưu lạc đi nhé!"
" Đến đây đến đây!" Khấu Thầm," Con đi cất xe."
" Chào dì." Hoắc Nhiên cười cười hướng mẹ Khấu chào hỏi.
" Ai da, chào Nhiên Nhiên," mẹ Khấu nở nụ cười," Vào nhà đi!"
" Cháu.... Chờ Khấu Thầm rồi vào." Hoắc Nhiên chỉ chỉ xe Khấu Thầm.
Cậu một tay cầm bình giữ nhiệt, một tay cầm bộ đề, một đống quà này không biết Khấu Thầm muốn làm thế nào, một mình đi vào nhỡ Khấu lão nhị kích động lên thì hỏng mất, cậu thật đúng là không biết nên làm như thế nào.
Hoắc Nhiên cứ như vậy xách đồ đứng bên ngoài sân, cùng mẹ Khấu nhìn nhau cười phải đến một phút, Khấu Thầm cất xe xong chạy tới:" Sao không vào trong?"
"Này một đống đồ  tôi làm sao dám một mình vào?" Hoắc Nhiên đè nặng thanh âm, "Vạn nhất ba cậu muốn cướp, tôi cũng không dám cản, mở ra vừa thấy là đề, lại đem tôi đánh một trận......"
"Đi." Khấu Thầm cười đến sặc, một ôm cánh tay cậu, đẩy cậu vào sân.
"Con cũng thật đủ, ba con ở trong phòng ngồi, liền chờ con về đến nhà đi chào hỏi ông ấy," mẹ Khấu nhỏ giọng quở trách,"Con hay lắm, đứng cửa nhà chơi cả ănm phút còn chưa vào, mặt ông ấy đều sắp cười đến cương rồi."
"Ba!" Khấu Thầm hướng trong phòng hô một tiếng, ' Con đã trở về!"
"Đầu thế nào?" Khấu lão nhị ở phòng khách lên tiếng.
"Không có gì vấn đề lớn, qua mấy ngày cắt chỉ là được," Khấu Thầm nói, " Bác sĩ nói, bảo người nhà đừng đánh con."
"Cút đi! Ba bao lâu không đán con!" Khấu lão nhị rống, "Đừng úp cho ta cái nồi!"
"Đây là quà mua cho ba con so? Ai da, nhiều như vậy sao?" mẹ Khấu tiến đến bên cạnh Hoắc Nhiên muốn nhận lấy," Mẹ nhìn xem, Khấu Thầm nhà chúng ta từ khi chui từ bụng mẹ ra thì đây là lần đầu tiên chuản bị quà sinh nhật cho ba nó."
"Còn chưa được!" Hoắc Nhiên nhanh ôm lấy túi, "Không thể xem!"
"Xem!" Khấu lão nhị chỉ vào cậu, " hiện tại liền xem, lấy lại đây! Chú nhìn xem! Thứ gì làm thành thần bí như vậy!"
"Cho ba xem." Khấu Thầm hất đàu về một bên với Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên không có dũng khí đưa hai món quà này cho ba Khấu Thầm, cậu trực tiếp đem túi đồ đưa vào tay Khấu Thầm.
Khấu Thầm trừng mắt nhìn cậu liếc mắt một cái.
Rõ ràng cũng là dũng khí không đủ.
"Mau, để ba mở ra," Khấu Tiêu cùng lão Dương đỗ xẽong cũng vào phòng, "cho bọn chị nhìn xem, mới vừa chị cùng lão Dương còn đoán nửa ngày, nói sẽ đưa cái gì, nhưng là đoán không ra."
"Kỳ thật...... Cũng không có gì đặc biệt," Khấu Thầm xách theo túi đề, chậm rãi đi đến trước mặt Khấu lão nhị, "Chỉ là món quà bình thường, bạn học cũng hay tặng như vậy, con cũng hưa từng chuẩn bị cho người lớn quà bao giờ, nên vẫn là mua theo quan hệ bạn học...."
"Cho ba!" Khấu lão nhị không kiên nhẫn mà rống lên một tiếng, vươn tay.
Khấu Thầm dùng hai tay nang bộ đề lên tay ba, lại hắng hắng giọng nói nói một câu: "Ba, tuy rằng sinh nhật ba còn chưa tới, nhưng là cuối tuần con phải về trường cũng không ở nhà, cho nên chúc mừng sinh nhạt ba trước."
"Ai da thật cảm động." mẹ Khấu cười nói.
Một lát liền không cảm động, nói không chừng còn sẽ thực sống động nha.
Hoắc Nhiên nhe răng cũng vui sướng mà cười.
"Đến đây đi! Để ba nhìn xem!" Khấu lão nhị tiếp nhận túi, ước lượng, "Rất nặng...... sách?"
"vâng." Khấu Thầm gật gật đầu, lại quay đầu lại nhìn nhìn Hoắc Nhiên, "Hoắc Nhiên giúp đỡ chọn."
Hoắc Nhiên hoảng sợ, trừng mắt Khấu Thầm.
Khấu Thầm mỉm cười nhìn cậu.
"Vậy  khẳng định là sách không tồi," Khấu lão nhị vui sướng mà mở túi, lấy ra sách bên trong, "Còn đi hiệu sách trung tâm? Mấy đứa cũng không biết b thích đọc sách gì, phỏng chừng là chọn theo sở thích bản thân đi? Nhưng ba  tin tưởng phẩm vị của Hoắc Nhiên......"
Khấu lão nhị ngây ngẩn cả người, đem sách trong túi từng quyển lấy ra:"Đây là...... Hoàng, cái gì...... Năm...... Sai đề...... Cái...... Cái này......"
Mười giây đồng hồ sau, Khấu lão nhị đem một chồng sách ném lên bàn trà, nhìn Khấu Thầm cùng Hoắc Nhiên, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, bang một tiếng ấn bật lửa, châm thuốc.
"Hai đứa được lắm." Khấu lão nhị híp một chút đôi mắt, phun ra một ngụm khói, "Hai đứa......"
"Tàn thuốc!"mẹ Khấu ở bên cạnh rống lên một tiếng.
Khấu lão nhị thần sắc không thay đổi mà nhìn bà một cái, đem thuốc trong tay  ấn vào gạt tàn thuốc, tiếp tục nhìn Khấu Thầm cùng Hoắc Nhiên: "Hai đứa đây là vọng phụ thành long đúng không? Nếu không hai  thôi học đi, ba thay hai đứa thi cái Bắc đại."
"Ba không phải ba của Hoắc Nhiên," Khấu Thầm nói, "ba là ba con."
"Cảm ơn nhắc nhở a học bá!" Khấu lão nhị trừng mắt cạu ta.
"Chủ yếu là đi, ba học kỳ này không phải muốn cùng con cùng nhau học tập sao," Khấu Thầm nói, "con liền nghĩ, muốn giúp ba một chút."
Khấu lão nhị cắn chặt răng, nhìn cậu ta, một lát sau, ông nói với lõ Dương đang nghẹn cười một bên: "Đi, đem cơm buổi tối hủy đơn đi."
"Hủy?" Lão dương hỏi.
"Hủy," Khấu lão nhị bình tĩnh mà mỉm cười nói, "Ba, buổi tối không rảnh ăn sinh nhật, ba phải làm đề."
Hoắc Nhiên cảm giác lại như vậy đi xuống, Khấu lão nhị đối Khấu Thầm vừa mới dâng lên tình thương của cha liền sắp tiêu tán ở trong biển đề, nhanh đưa Khấu Thầm một cái ánh mắt.
"Nhưng, này chỉ là nhân tiện," Khấu Thầm nói từ Hoắc Nhiên trong tay lấy qua cái túi đựng bình giữ ấm đã gói kĩ, "Cái này, mới là con tỉ mỉ chuẩn bị......"
"Tôi nói mà!" Khấu lão nhị vỗ một phách cái bàn, hô một tiếng, "Tôi  nói mà, con trai tôi đâu chỉ có vậy được!"
"Cơm còn hủy sao?" Lão Dương cười hỏi.
"Lời nói rất nhiều?" Khấu lão nhị nhìn anh.
"Soái soái!" Lão Dương ngồi đến trên sô pha, hô một tiếng, "Lại đây cùng anh chơi một lát."
"Ba đến xem cho hắn quà con trai ba tỉ mỉ chuẩn bị cho ba," Khấu lão nhị nhận lấy cái ống đen tròn kia," Ba nhìn như là... như là..."
"Lá trà đi? Một ống lá trà?"mẹ Khấu ở bên cạnh đoán.
"Không có ống trà nào lơna như vậy," Khấu Tiêu nói," Nói không chừng là cây quạt, lớn,  vừa mở ra, mặt trên là nét chữ chó gặm của Khấu Thầm, Khấu lão nhị sinh nhật vui vẻ."
"Ba cảm thấy là cái bình." Khấu lão nhị nhìn Khấu Thầm, "Có phải hay không?"
"Mở ra xem." Khấu Thầm nhướng mày.
"Là cái bình, đúng không?" Khấu lão nhị một bên mở ra ống, một bên nhìn Hoắc Nhiên, "Khấu Thầm này phẩm vị tôi quá rõ, khẳng định cảm thấy già như này rồi! Người gì, nên đưa cái bình giữ ấm! bình."
Hoắc Nhiên cười cười không nói chuyện.
Khấu lão nhị đối Khấu Thầm vẫn là rất hiểu biết, rốt cuộc là con trai mình, nhưng cũng vẫn là không đủ hiểu biết, rốt cuộc cho tới nay đều câu thông không thoải mái.
Khấu lão nhị đem bình giữ ấm lấy ra, trong nháy mắt, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền nhịn không được cau mày hô một tiếng: "Đây mẹ nó là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top