Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 106

Từ cái ôm này của hai ba con, mọi người bắt đầu ăn mừng sinh nhật, ăn đến vẫn rất vui vẻ.
Khấu lão nhị so với ngày thường nói nhiều hơn, Hoắc Nhiên cảm thấy ông ấy hình như vẫn luôn uống rượu, đồ ăn cũng không ăn được bao nhiêu, thời gian khác đều là nói chuyện.
Chủ đề là khen Khấu Thầm.
Hoắc Nhiên đột nhiên cảm thấy, ba mẹ thật ra rất dễ thỏa mãn, con cái đáp lại một chút, là có thể làm cho bọn họ vui vẻ đến không thể kìm mà hiện hết lên mặt.
Nhưng vui vẻ của Khấu Thầm thật sự viết hết lên mặt, lão Dương cũng nhìn ra biến hóa.
" Tâm tình Khấu Thầm hôm nay thật tốt." Anh ta nói.
" Cũng được." Khấu Thầm một chút cũng không giấu giếm, trực tiếp gật gật đầu.
"Sinh nhật năm nay của con, cho con tổ chức lớn đi." Khấu lõ nhị nói," Chị con 18 tuổi.....Hình như lần nào sinh nhật của nó cũng làm rất lớn?"
" Phải," Khấu Thầm gật gật đầu," mười sáu tuổi thì làm ở hoa viên, mười bảy tuổi nói là năm thành niên cuối rồi làm sinh nhật, mười tám tuổi trưởng thành, mười chín tuổi nói rằng do sắp lên đầu hai, lúc hai mươi thì do năm tuổi đầu hai đầu tiên, lúc 21 nói la con số may mắn, lúc 22 nói lf số chẵn...."
Khấu Tiêu ở bên cạnh cười đến ngã vào trên người lão Dương:" Ai, em trai con thật biết mang thù nha, mỗi năm đều nhớ kĩ."
"Em nói cho chị biết lí do mỗi năm chị nói thế nào em cũng đều nhớ rõ hết." Khấu Thầm chậc một tiếng.
" Năm nay con thành niên," Khấu lão nhị vôc vỗ vai cậu ta," Mỗi năm hỏi con, con đều nói là tùy tiện, bộ dáng một chút cũng không hứng thú."
" Vậy đi phượt đi?" Khấu Thầm lập tức quay sang Hoắc Nhiên.
" Tôi? Dẫn mọi người? Tôi một mình dẫn sáu người gà mờ?" Hoắc Nhiên một chút mặt mũi cũng không cho Khấu Thầm," Không."
Khấu Tiêu lại lần nữa phát ra tiếng cười như điên,"Lần trước mang ba người bọn chị cảm giác có tốt không?"
"Cũng không được," Hoắc Nhiên nói, "Chị cùng anh Dương cũng giống nhau đều là gà mờ."
"Ai da," mẹ Khấu cười đến không được, "Tiểu Nhiên Nhiên chính là đáng yêu, một chút mặt mũi đều không cho."
"Cậu nghĩ cái khác đi." Hoắc Nhiên nói.
"Chúng ta đây cùng nhau tìm cái công viên, mang theo sách," Khấu Thầm nói, "Mọi người tạo thành một tiểu đội học tập , cùng nhau học tập một ngày......"
"Tôi phải về nhà." Hoắc Nhiên nói liền muốn đứng lên.
Khấu Thầm một phen đem cậu ấn trở về ghế: "Được rồi, tôi nghĩ lại."
Cơm nước xong Khấu Thầm cũng không cho Hoắc Nhiên lập tức về nhà, lôi kéo cậu trở về phòng mình, nói là cùng nhau làm bài tập.
Hoắc Nhiên cùng cậu ta song song ngồi ở bàn học, có chút cạn lời.
"Cậu là đã ghiền sao?" Hoắc Nhiên nhìn cậu ta, "Cậu kỳ thật là muốn cho ngồi nơi này nhìn viết đi."
"Hả?" Khấu Thầm quay đầu, sửng sốt trong chốc lát, "Nha, cậu không mang bài tập tới đây đúng không?"
"...... Tôi cơ bản đã làm xong!" Hoắc Nhiên nói.
"Vậy cậu ôn tập đi." Khấu Thầm ném quyển sách lại đây.
Hoắc Nhiên không nói chuyện, lấy sách của Khấu Thầm nhìn nhìn, mới tinh, mang tới hiệu sách có thể trực tiếp bán.
"Tôi tính thừa dịp khí thế đang cao, có thể kiên trì thêm mấy ngày thì mấy ngày," Khấu Thầm nói," Tôi thật sự không biết bản thân kiên trì được bao lâu, tôi chỉ sợ mình chưa kéo dài được nửa tháng thì không chịu được nữa."
"Khấu Thầm," H​oắc Nhiên sờ sờ băng vải trên dầu cậu ta," Tôi sẽ giúp cậu."
" Cậu cứ phá tôi đi," Khấu Thầm nâng đầu lên," Cậu cứ muốn chạm tôi."
"....Biến!" Hoắc Nhiên rống lên một tiếng.
" Không phải sao?" Khấu Thàm nói," Mới vừa rồi tô muốn nhìn chút bài tập, kết quả cậu làm gì, đi lên trực tiếp tutuj quần của tôi...."
Hoắc Nhiên trừng mắt nhìn cậu ta.
Không biết là do xấu hổ hay ngị ngùng hay do bản thân qua gấp gáp mà phiêng muộn.
" Lúc tuốt được một nửa có phải cậu còn muốn tiến thêm một bước làm chút gì đó phải không," Khấu Thàm vẫn cúi đầu nhìn vở, nhưng Hoắc Nhiên có thể thấy khóe môi cậu ta kéo lên một cái, mang theo tươi cười nho nhỏ," Nếu kông phải có Soái Soái ở...."
" Tôi thật muốn làm chút gì đó, Soái Soái ở thì sao, nó lại khong phải người," Hoắc Nhiên nói," Tôi nổi khí lên thì nó có nhào lên cũng không cứu được chủ nhân của nó."
"Nha," Khấu Thầm xoy mặt nhìn cậu," Khẩu khí thật lớn."
"Cậu cá thử không," Hoắc Nhiên đè đè ngón tay, rắc.
Khấu Thầm nhìn thoáng qua ngón tay cậu, buông bút trong tay xuống, cũng ấn ấn ngón tay mình.
Không kêu.
" Ai?" Khấu Thàm nhìn tay mình," Không cho mặt mũi như vậy!"
"Được được được," Hoắc Nhiên nhanh chóng bắt lấy tay cậu ta," Có, tôi nghe thấy."
"làm bài tập," Khấu Thầm đem cậu kéo đến bên miệng, ở đầu ngón tay cậu nhẹ cắn một cái.
Hoắc Nhiên là một tiểu học tra, bị ảnh hưởng của đại học tra Khấu Thầm, lần đầu tiên ở khoảng cách một tháng trươc thi học kì một tháng bắt đầu ôn tập.
Nhưng cảm giác này có chút đặc biệt,  có ảo giác hai người bọn cậu vì mục tiêu ghê gớm nào đó mà phấn đấu.
Đương  nhiên,  nếu Khấu Thầm thật sự bị ném ra nước ngoài, đối với hai người bọn cậu mà nói, thật là sự kiện lớn.
Cậu quay đầu nhìn sườn mặt Khấu Thầm.
Thật là đẹp mắt.
Một thiếu niên đẹp đẽ như vậy, nếu ra nươc ngoài rồi, thấy không được sờ không được tuốt không được, chắc chắn rất thống khổ.
Cậu nhìn chằm chằm Khấu Thầm trong chốc lát, thò lại gần hôn lên mặt cậu ta một cái.
" Không thể giữ mình nha," Khấu Thầm nhanh chóng quay đầu hôn hôn lên chóp mũi cậu," Quà sinh nhật của tôi cậu nghĩ xong chưa, tôi không cần đồ mua trên đường, tôi muốn chính cậu làm, còn phải có thiệp chúc mừng, phải có thư tình."
".... Cậu cũng chưa viết cho tôi." Hoắc Nhiên nói.
"Cậu cũng không yêu cầu," Khấu Thầm nói, "Tôi hiện tại đề ra yêu cầu."
"Được." Hoắc Nhiên gật đầu, "Phải có thư tình trả lời đấy."
Khấu Thầm nở nụ cười: "Không thành vấn đề."
Khấu Thầm sinh nhật còn có hơn nửa tháng, tuy rằng Khấu Thầm vẫn luôn chưa nghĩ ra tổ chức như thế nào, nhưng Hoắc Nhiên đã luôn suy nghĩ xem nên làm quà gì.
Quà lần trước là thước dây, hơn nữa Khấu Thầm đã đưa ra yêu cầu, quà lần này phải hao chút tam tư. Chỉ là  Hoắc Nhiên vẫn luôn không nghĩ ra được nên đưa quà gì thì có ý nghĩa, đặc biệt là sau khi Khấu Thầm tặn ba cậu ta cái li in hình, cậu vẫn luôn có suy nghĩ đem hình chụp in lên cái gì đó.
Cái ý ngĩ trong đầu đã cắm rễ không dứt ra được, thống khổ bất kham.
Cuối cùng vẫn là nhìn thấy thước dây trên cổ chân, mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.
Cảm thấy có thể làm một đôi vòng tay đeo.
Tuy rằng trước đây không lâu cậu đã nói với Khấu Thầm nói qua, rằng mình không đeo vòng tay.
Chính là hiện tại chỉ cần cùng Khấu Thầm giống nhau, kể cả vòng cổ chó đi nữa thì cậu cũng cmr thấy khá tốt, vòng đội Nếm Biển cậu vẫn luôn đeo không rời thân.
Về đến phòng mình, cậu bắt đầu cân nhắc xem nên làm vòng tay kiểu gì.
Ánh mắt cậu ở trên các loại linh kiện linh tinh nhìn qua.
Một phòng đầy đồ vật, có thể làm được lắc tay thế nào? Phải đẹp, phải đặc biệt, phải khốc, còn phải không khó làm.
Cuối cùng tầm mắt cậu ngừng ở trên giá treo mấy cái xích xe cũ.
Cái này so với toàn bộ đồ vật trong phòng, là loại hình một chuỗi liên kết, rất đặc biệt, rất khốc, tựa hồ cũng rất đẹp.
Hoắc Nhiên nhảy lên, đi qua gỡ dây xích, chọn hai đoạn tới, một cái là xích xe thường, một cái là xích xe mười tốc.
Cậu đem xích để lên cổ tay nhìn nhìn, xích xe thường màu nhám, nhìn có chút cồng kềnh, xích mười tốc thon nhỏ, nhìn qua linh động hơn.
Dùng mười tốc đi
Hoắc Nhiên lập tức ngồi xuống trước máy tính, timg kiếm hình ảnh vòng tay làm bằng xích xe, phát hiện ra thứ này vậy mà nhiều người đã làm, trên trang bán hàng trự tuyến tìm một chút còn có thành phẩm.
Chậc.
Nhưng tự mình làm, ý nghĩa vãn sẽ khác nhau, có thành phẩm thì thì vừa lúc, có thành phẩm nói rõ có thể mua được linh kiện, cậu cần một cái khóa kết.
Lưu vâif hình để tham khảo, Hoắc Nhiên đặt hàng, mua hai mươi cái khóa kết, hai kiểu dáng khác nhau.
Hai mươi cái khóa đương nhiên không pahir vì làm hai mươi cái vòng, đây là phòng vạn nhất, vạn  nhất chính mình kém cỏi..... Hai cái vòng tay cậu còn có 18 cơ hội.
Chắc là đủ rồi, có là đầu heo cũng không thể thất bại cae hai mươi lần chứ.
Sau khi đặt hàng xong, Hoắc Nhiên có loại cảm giác như đã làm tốt vòng tay.
Cậu cầm một tờ giấy, tùy tiện viết viết mấy chữ, sinh nhật vui vẻ, Khấu Thầm, vặn vặn....
Ngày cậu
Sau đó đem hai chữ nà xóa đi
Quá không văn minh
Ngày của cậu
Như vậy liền văn minh hơn nhiều.
Hoắc Nhiên nhìn chữ trên giấy vui vẻ nửa ngày, sau đó lấy tấm thiệp của Khấu Thầm.
Chữ viết vụng về, hình vẽ ấu trĩ,  lời chúc phúc đơn giản nhất.
HOắc Nhiên nhìn rất lâu.
Hình tượng của Khấu Thầm trở lại trường học, một đường thu hoạch vô số  ánh mắt.
Lúc đi qua phòng y tế, Đò Nhụy gọi cậu ta lại:" Đầu em làm sao vậy?"
"Bị đánh một cái." Khấu Thàm nói.
" Khâu mấy mũi?" Đào Nhụy cau mày.
" Ba mũi, không có việc gì." Khấu Thầm hất hất đầu.
" Em mấy ngày này không cần đi bệnh viện đổi thuốc," Đào Nhụy sờ sờ băng vải trên đầu cậu," Em buổi chiều qua đây, chị đổi cho là được."
"Đổi thuốc.... đau không?" Khấu Thầm có chút lo lắng.
" Không đau," Đào NHụy nở nụ cười," Nếu không em bảo Hoắc Nhiên cùng em lại đây, cho em thêm can đảm."
Đào NHụy vừa nói như vậy, Khấu Thầm đột nhiên có chút có tật giật mình, ứng tiếng rồi nhanh chóng hướng kí túc xá chạy.
Người trong nhóm bảy người đều đã trở về kí túc xá, vừa đến cậu trỏe lại, tát cả đều tới kí túc xá của cậu.
" Khấu Thầm," Ngụy Siêu Nhân xách ra một cậu lớn," Cái này mẹ tao bảo mang đến, bên trong lf canh hàm tốt, không phải canh gà, hình như là dược thiện canh, rất tốt cho miệng vết thương, mẹ tao chia làm bốn phần, đều đóng gói,.... Nhưng đông hết rồi, mẹ tao nói trước để vò tủ lạnh nhà ăn, lúc ăn đun nóng lại là được."
" Tao đệt, không đến mức chứ! To chỉ khâu ba mũi, hiện tại cũng không có cảm giác gì.... Mẹ mày có phải nghĩ mày đánh tao không?" Khấu Thầm nhìn nhìn trong túi, trừ bỏ bốn hộp đóng gói cẩn thận, thì còn một đống đồ ăn.
" Không phải, mẹ tao biết tao đánh không lại mày" Ngụy Siêu Nhân nói.
"Vết thương của mày," Hứa Xuyên cau mày nhìn chằmm chằm băng vải trên đầu cậu ta, vẻ mặt lo lắng sốt ruột," Vết thương của mày...."
Mọi người đều cho cậu ta nói xong,
" Hoắc Nhiên đau lòng hỏng rồi." Hứa Xuyên nói.
" Tao đệt." Hoắc Nhiên ở bên cạnh nói một câu, lại lo lắng quay đầu nhìn một vòng quanh kí túc xá.
" Quách Tử Kiện còn chưa trở lại," HỨa Xuyên nói," Cậu ta như mọi hôm đều ăn xong cơm tối trở lại."
" Tao một chút cũng không đồng cảm với Khấu Thầm." Giang LỖi nói.
" Ghen tuông như vậy?" Từ Tri Phàm cười hỏi.
" Ghen dần đều." Ging Lỗi nói," Tôi hiện tại chính là một võ giấm tinh."
" Buổi tối ăm mì đi." Hồ Dật đột nhiên nói một câu.
" Cậu là tỉnh rồi hay vãn mơ ngủ thế?" Giang Lỗi hỏi," Bọn tao nói cái gì mày biết không?"
" Biết, cậu là giám chua tinh," Hồ Dật nói," Trong chốc lát ăn mì thêm vào."
" Biến!" Giag Lỗi trừng mắt nhìn cậu ta liếc mắt một cái.
Dựa theo lệ thường mỗi tuần, bọn cậu về trường cùng nhau ăn cơm tối, sau đó đi ưn nướng BBQ.
Chủ nhật ít người đi ăn khuya, không cần giành chỗ, cũng không cần giành đồ ăn,  ăn uống tương đối vui vẻ.
" Vết thương của Khấu Thầm không thể ăn cay đi?" Hứa Xuyên hỏi.
"Nướng BBQ trực tiếp là không thể ăn." Từ Tri Phàm nói, "Dễ dàng nóng trong, nhiễm trùng gì đó a, không nhanh khôi phục."
"...... Vậy bọn mày không nói sớm? Tao mẹ nó người đều ngồi ở đây rồi," Khấu Thầm trừng mắt bọn họ, "Bọn mày nói cho tao tao không thể ăn nướng BBQ? Tao tới đây làm gì!"
"Mày chủ yếu là tới bồi Hoắc Nhiên." Giang Lỗi nói.
"Giấm chua nói đúng." Hồ Dật gật đầu.
"Tôi muốn ăn nướng BBQ." Khấu Thầm nói.
"Cậu có thể uống chút cháo gì đó," Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ, "Còn có thể ăn cái kem......"
"Tôi muốn ăn nướng BBQ, tôi muốn ăn thịt!" Khấu Thầm nói.
Lời nói của bọn cậu không được mọi người coi trọng, chị gái nhà ăn đem nướng BBQ bưng tới, mỗi người cầm một xiên thì bắt đầu ăn.
Khấu Thầm đối với việc nóng trong nhiễm trùng có chút lo lắng, không có trực tiếp cầm lên ăn, chỉ là tiến tới bên cạnh Hơcs Nhiên nhỏ giọng nói:" Cho tôi ăn một miếng."
HOắc Nhiên nhìn cậu ta.
" Một miếng nhỏ, miếng này." Khấu thầm chỉ chỉ miếng thịt dê nhỏ nhất," Là nó, tôi nếm mùi vị thôi."
Hoắc Nhiên đem que nướng đưa tới bên miệng cậu ta, Khấu Thầm nhắm ngay một chút, nhe răng cần thận cắn vào giữa miếng thịt dê nhỏ nhất kia xuống, vui vẻ nhai, lại bắn trên mặt Hoắc Nhiên một cái," Thật ngoan."
" Chú ý một chút," Hứa Xuyên nhắn nhở hai người bọn cậu," Đây là nhà ăn, phái sau còn có người đấy."
Hoắc Nhiên một trận khẩn trương, cùng Khấu Thầm cùng nhau chuyển đầu qua.
Hai bàn sau không có người,nhưng bàn thứ ba trên bàn xếp thành một ngọn núi nhỏ xiên nướng BBQ, người ngồi sau núi nhỏ nướng BBQ đều bị che mất nửa khuôn mặt.
NHìn thấy hai gười cậu quay đàu lại, người này từ phía sau núi nướng BBQ ngẩng đầu lên, cười cười với hai người, là Lâm Vô Ngung.
Hi người cậu cũng cười cười với Lâm Vô Ngung, sau quay người lại, Khấu Thàm hỏi nhỏ một câu:" Đệt, anh ta có phải đã nhìn ra hay không?"
" Đại khái đi," Hoắc Nhiên cắn một miếng thịt dê, " Tôi cảm thấy anh ta vốn đx sớm nhìn ra."
Hai người không nói nữa, KHấu Thầm suy nghĩ cái gí, Hoắc Nhien không biết, chính cậu lại có loại cảm giác không thể nói được, như là nhẹ nhàng thở ra, lại cũng không phải toàn bộ, có chút vi diệu, Lâm Vô Ngung là người duy nhất ngoài người trong nhóm bảy người biết bí mật của bọn cậu, cũng còn may là Lâm Vô ngung.
"Làm sao vậy?" Khấu Thầm thò qua tới hỏi.
"Không." Hoắc Nhiên nói.
"Lại cho tôi ăn một miếng cánh gà đi," Khấu Thầm nói, "Nửa cái cánh gà."
"Tôi còn phảii xé cho cậu a!" Hoắc Nhiên cau mày, "Cậu muốn ăn liền ăn đi."
"Tôi chỉ ăn nửa cái," Khấu Thầm nói, "Cậu cắn cho tôi nửa cái."
"Lâm Vô Ngung ở phía sau đấy!" Hoắc Nhiên đè nặng thanh âm, nhóm bảy người  còn tốt, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, không có người nhìn bọn cậu, cũng có thể là đã sớm xem thành thói quen, nhưng Lâm Vô Ngung liền ở cách hai cái bàn phía sau, cậu nghĩ như thế nào đều cảm thấy không tự nhiên.
"Ở phía sau thì thế nào," Khấu Thầm chẳng hề để ý mà nói, "Ở phía sau còn tốt đấy."
Hoắc Nhiên nhìn cậu ta, một lát sau mới mở miệng: "Cậu mẹ nó cố ý đi?"
Khấu Thầm không nói chuyện, nhướng mày.
"Cậu là dấm tinh à?" Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm không nói chuyện, vẫn là nhướng mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top