Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 112

Cánh cửa của thế giới người lớn là đồ dùng một lần, sau khi mỏ một lần rồi, mọi chuyện khác đều không liên quan nữa.

Nhưng sau khi mở ra gặp phải một tên Khấu Thầm như này, Hoắc Nhiên cảm thấy bản thân kiếp trước hình như đã bỏ lỡ cơ hội đi cứu trái đất, nếu không thì chính là kẻ bỏ chạy khi mới ra chiến trường, nói không chừng trái đất là do cậu làm hại.

(:D:D:D)

Tóm lại lúc cậu đang nhịn nỗi khó chịu ở chỗ nào kia hứng thú bừng bừng để tiến hành khai khẩn đối với Khấu Thầm, cái tên người trật một khớp ngón tay có thể kêu như bị gãy xương, khâu ba mũi kêu như sắp chết, khiến cậu cảm thấy bản thân như tội phạm cầm súng đi cướp.

Hơn nữa còn là loại đặc biệt tàn bạo.

"Không phải chứ," Hoắc Nhiên ấn vai cậu ta xuống," Tôi có phải nên gọi chỗ lễ tân mang lên một cuộn băng dính bản lớn không?"

" Tôi không biết," KHấu Thầm bò tới phía trước muốn trốn," Không thì cậu bảo lễ tân cầm cho cái gậy đánh tôi ngất đi."

" Đi đâu?" Hoắc Nhiên bắt lấy cổ chân cậu ta kéo trở lại.

( ối giời ơi, che mắt nhưng không nhịn được lại hé ngón tay ra, bé đáng yêu lên giường cục súc quá)

" Tôi bảo cậu thông cảm cho tôi rồi, loại hành vi thô lỗ này của cậu sẽ làm tôi càng sợ đau," Khấu Thầm quay đầu lại trừng cậu, " Hơn nữa cậu tốt nhất nên nhớ, cậu hiện tại có thể tùy tâm sở dục như này với tôi là bởi vì tôi cắn chặt răng kiềm chế không đánh cậu."

"Cảm tạ." Hoắc Nhiên ở trên mông cậu ta tát một cái, "Cảm động đất trời, Tử Thần đều vì cậu khóc thút thít rồi."

(:D:D:D)

" Có chút tôn trọng với Tử Thần đi," KHấu Thầm xoay tay sờ sờ Tử Thần," Hôm nay là ngày ủy khuất của Tử Thần..."

Hoắc Nhiên xoay người vào phòng tắm.

Khấu Thầm ngẩn người, cánh tay chống giường: "Nhiên Nhiên?"

"Ừ?" Hoắc Nhiên ở trong phòng tắm lên tiếng.

"Tôi chỉ thuận miệng nói," Khấu Thầm nói, "Cậu không phải giận rồi chứ?"

"Không," Hoắc Nhiên cầm khăn lông lại ra tới, đi đến mép giường đem khăn lông đắp lênTử Thần , "Như vậy đi."

"Không phải, từ từ," Khấu Thầm kéo khăn lông xuống, "Tôi không phải có ý này, cậu đừng làm sinh ra bóng ma... Chúng ta cho đến già trường hợp như thế này cũng sẽ có một hai lần..."

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta, một lát sau lại đem khăn lông che Tử Thần lại, sau đó đè lên người Khấu Thầm:" Tôi cho cậu cơ hội sửa hai lỗi."

" Tôi?"Khấu Thầm nói.

" Thứ nhất, chuyện này để bù cho tôi bị đè liệt lúc trước tôi sẽ tranh thủ làm một vòng ít nhất năm lần," Hoắc Nhiên nói," Thứ hai... Cái này không phải có bóng ma, mà là..."

" Là cái gì?" Khấu Thầm rất có hứng thú hỏi.

" Khi làm đến một nửa," Hoắc Nhiên nói," Baaa! Tôi sẽ kéo khăn lông ra."

Khấu Thầm trên mặt tràn đầy khó hiểu:" .... Sau đó?"

" Cho Tử Thần thấy sự lợi hại của tôi." Hoắc Nhiên nghiêm túc nói.

" Tôi mẹ nó...." Khấu Thầm ngẩn người, sau đó cười như điên," Đệt, cậu mẹ nó làm lão đại tôi đây cười đến cảm xúc đều chạy hết..."

Hoắc Nhiên phủ lên người cậu ta, đầu ngón tay xẹt nhẹ qua eo cậu ta:" Không vội, một lát lại có liền."

Sáng sớm bị tiếng chuông nhắc nhở liên tục đánh thức, thật sự là một trải nghiệm thống khổ.

Nhưng lúc Hoắc Nhiên lấy điện thoại qua nhìn vẫn thấy rất cảm động.

Nửa giờ trước,năm người trong nhóm bảy người chia nhau bắt đầu thay phiên gửi tin cho hai người bọn cậu.

-dậy đi, hai đứa mày đừng đến muộn

-hôm nay chào cờ, rời giường chưa, về trường!

-đừng đến muộn!

-ting! Nước chanh đã được đưa đến, mời uống xong tốc biến về lại trường an ủi các đội viên

- tổ đội học tập! Tổ đội học tập! Các thành viên nhận được tin mong trả lời lại, hôm nay việc dậy sớm ôn tập đã bắt đầu, mong mọi người sẽ không đến trễ,ngày ngày học tập chăm chỉ hướng về phía trước

Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua Khấu Thầm bên cạnh, người này thời điểm ngủ say như chết thật vô cùng lạnh nhạt, lời động viên cảm động liên hoàn dội đến cũng không thể đánh thức cậu ta.

" Dậy thôi, bị muộn rồi." Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lông mi của Khấu Thầm.

Hàng mi Khấu Thầm lả tả ở đầu ngón tay cậu lướt qua, cậu cảm thấy như có thể nghe thấy âm thanh phát ra.

Sau đó lại túm lông mi một chút.

Lúc thả ra, Khấu Thầm nhắm mắt lại mang theo giọng mũi mơ mơ màng màng mà mắng một câu:" Sớm muộn gì cũng băm tay cậu!"

" Dậy mau," Hoắc Nhiên nhảy xuống giường," Tôi đi rửa mặt trước, tôi chuẩn bị xong hết gọi cậu sẽ không ôn nhu như này nữa đâu."

Lúc rửa mặt xong đi ra, Khấu Thàm vẫn còn nghiêng người trên giường, giống tư thế lúc nãy, một chút cũng chưa di chuyển.

" tôi chuẩn bị xong rồi," Hoắc Nhiên ở mép giường," Bây giờ tôi muốn gọi cậu dậy..."

Lời còn chưa nói xong, Khấu Thầm đột nhiên tạch một cái từ trên giường nhảy lên, sau đó bắn đến trên mặt đất.

"Đệt," Hoắc Nhiên hoảng sợ," Cậu có phải uống lộn thuốc rồi không?"

" Bị dọa rồi?" Khấu Thầm cười lạnh một tiếng nhìn cậu.

"Đúng vậy." Hoắc Nhiên gật đầu.

"Này đúng rồi," Khấu Thầm lê giày hướng phòng tắm đi , vừa đi vừa ngáp dài, "Tôi sao có thể cho cậu cơ hội đem tôi dọa dậy!"

"...... Ấu trĩ không?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Tôi hôm qua mới vừa thành niên," Khấu Thầm nói, "Ấu trĩ một chút không phải rất bình thường sao? Cậu có bao nhiêu thành thục, cậu đêm qua cũng chưa đến đâu còn muốn chơi hoa sống, cậu khống chế được sao..."

"Tôi đệt?" Hoắc Nhiên chấn kinh, "Cậu câm miệng!"

Khấu Thầm thế mà thật sự nghe lời, lập tức câm miệng vào phòng tắm.

Nhưng ngày hôm qua cái kia kì thật cũng không phải chơi hoa sống, chính là đột phá so với kì vọng, trong lúc hưng phấn nhất, cậu nghĩ muốn ra trên mặt Khấu Thầm một lần.

Nhưng không phát huy được tiêu chuẩn của đội trưởng đội bóng rổ, bị trượt.

Chủ yếu là do Khấu Thầm đột nhiên nhấc đầu gối lên đụng phải cậu một chút, thế là cậu liền cứ thế ghìm súng ngã xuống giường...

Trường hợp này vẫn tương đối mất mặt, nhưng bây giờ nghĩ lại Hoắc Nhiên lại nhịn không được muốn cười.

Dựa cửa phòng tắm nhìn Khấu Thầm đang đánh răng, cậu ha ha ha mà cười.

Khấu Thầm đầy miệng bọt nhìn cậu một cái:" Hửm?"

Hâ ha ha ha ha ha ha ha

Hoắc Nhiên cười đến cánh tay cũng run lên.

Khấu Thầm dừng đánh răng, duỗi tay ở trên đầu cậu xoa xoa, sau đó phun bọt trong miệng ra, mắng một câu: "Ngu ngốc."

"Có phải buồn cười lắm không." Hoắc Nhiên vừa cười vừa hỏi.

"Cái gì?" Khấu Thầm một bên rửa mặt một bên cũng hỏi.

"Thì, đêm qua." Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm không ra tiếng, vùi đầu rửa mặt, cuối cùng chống bồn rửa mặt cũng nở nụ cười, quay đầu nhìn cậu: "Sớm biết thế phải cho cậu ở dưới."

"Phóng hộp đi." Hoắc Nhiên cười nói, cười trong chốc lát lại nhỏ giọng hỏi, "Cậu...... Có phải không thoải mái?"

"Hiện tại còn được rồi," Khấu Thầm nói, "Có chút đau, bây giờ không sao."

"À." Hoắc Nhiên đột nhiên có chút không hiểu sao không biết xấu hổ.

"Cái này tôi cũng để vào hộp," Khấu Thầm nói, "Viết thêm cái nhãn " Kĩ thuật của Hoắc Nhiên còn càn nâng cao..."

"Biến đi!" Hoắc Nhiên rống lên một tiếng.

Vì có tiểu tổ chanh thành tinh gọi sớm, hai người hủy bỏ phân đoạn ăn sáng, đạp xe chạy về trường, cũng không bị trễ giờ, thậm chí so với một vài bạn học còn ăn sáng thì đến lớp còn sớm hơn.

" Hai đứa," Từ Tri Phàm cầm một tờ giấy đi tới, đặt xuống bàn hai người," Hôm nay vắng họp ôn tập."

"..... Tiết tự học buổi sáng đã bắt đầu đâu!" Khấu Thầm nói, " Vắng cái gì chứ?"

" Là buổi ôn tập sớm của nhóm bảy người chúng ta," Từ Tri Phàm chỉ chỉ chữ trên giấy," Nhìn rõ chưa, bắt đầu từ hôm nay."

Tổ đội những thanh niên thời đại mới vì tương lai tổ quốc ngày đêm nỗ lực tự giác học tập để không phải ra nước ngoài.

" cái tiêu đề mẹ nó là ai nghĩ ra thế?" Hoắc Nhiên nhìn ba lần rồi cũng không đọc ra khỏi miệng được.

" Viết văn có giới hạn từ cũng có thể viết lan man hơn 300 từ- Hứa xuyên."Từ Tri Phàm nói.

"có lỗi đặt câu không?" Khấu Thầm hỏi.

" Không biết," Từ Tri Phàm phi thường nghiêm túc mà nói," Tao đừng nói đọc, tao chỉ nhìn thôi cũng chưa nhìn xuôi câu nữa."

Ba người ngơ mặt đơ vài giây, sau đó cùng nhau bật cười.

" Sau tên bọn tao đánh OX, là ý bọn tao vắng mặt?" Hoắc Nhiên chỉ vào bảng biểu.

" Đúng vậy," Từ Tri Phàm gật đầu," Có mặt là dấu tích."

" BỌn mày làm cái này có phải nhắm vào hai đứa tao quá lộ liễu rồi không?" Khấu thầm nói," Này chắc chắn vì hai bọn tao mà lập ra đi?"

" Đúng vậy," Từ Tri Phàm gật đầu," Làm cái này vốn không nhằm vào hai đứa mày, nhưng từ hôm nay là nhằm vào hai đứa mày."

" Hay lắm, trâu bò." Hoắc Nhiên nói," Xin hỏi hôm nay các vị thời gian tự ôn tập là bao lâu?"

" Năm phút," Từ Tri Phàm nói," Cái này giống tặng quà ấy, ý nghĩa không phải ở đồ vật mà là ở tâm ý, bọn tao ôn tập trong suy nghĩ rồi..."

Lời này nói xong, Hứa Xuyên với Giang Lỗi bọn họ cả đám bên cạnh phát ra tiếng cười ngây ngô vui sướng.

" Đệt, bọn mày chỉ dựa vào năm phút ôn tập trong ý nghĩ," Khấu Thầm nói," Sau đó tính hai đứa tao vắng?'

" Đúng vậy, không cưỡng chế không được," Từ Tri Phàm vỗ vỗ vai cậu," Không còn mấy ngày thì thi cuối kì rồi, là mày phải cầm hành trang rời xa quê hương, vẫn là ba mày đứng trước một trăm hạng, phải xem khoảng thời gian này..."

" Chờ đã," Khấu Thàm chỉ tay," Hai lựa chọn mày đưa ra con mẹ nó giống nhau."

" Có tiến bộ! Cố lên!" Từ Tri Phàm cười hướng cậu dựng ngón cái, cầm thời gian biểu đi.

Thời gian còn lại trước khi thi cuối kì đúng là không nhiều.

Nói thật, Khấu Thầm thật sự rất lo lắng, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được lo âu trước thi cử, đây là lần đầu tiên trong đời cậu hưởng thụ đến nguyên nhân âu lo vừa tự nhiên lại áp lực như vậy.

Đương nhiên, cùng với thi đại học sắp tới cũng có quan hệ.

Trường học giảm nhỏ âm lượng giảng bài, nhà ăn thêm trạm bổ sung năng lượng thi đại học, miễn phí cho năm ba.

Lọai bầu không khí này, một kì thi cuối kì nho nhỏ, cũng trở lên trang trọng hơn, áp lực càng lớn.

Trường học phải làm địa điểm thi đại học, nếu như là chuyện này trong quá khứ, bọn cậu khẳng định rất vui sướng, về nhà ngủ, về nhà chơi, hẹn nhau cùng đi chơi, tóm lại chính là chơi.

Nhưng lần này không giống vậy.

Khấu Thầm gọi đồng bọn đến nhà, trưng dụng thư phòng của Khấu lão nhị.

Hoắc Nhiên đối với một ngày tốt đẹp như vậy bị Khấu Thầm yêu dấu làm hỏng không tỏ vẻ bất mãn gì, dù sao cũng là mọi người bảo thi đua cùng nhau một phen, nên mới lập lên tổ đội học tập này.

Nhưng hôm nay nhân số của tổ đội có sự gia tăng.

Chủ nhân thư phòng Khấu lão nhị, ngồi chính giữa sau bàn đọc sách, bên cạnh là một người biểu tình đầy bất đắc dĩ và buồn bực- Khấu Tiêu, còn có kỹ thuật viên hoạt động biên-lão dương và bên hậu cần- mẹ Khấu.

" Hôm nay là thế này, tuy rằng chúng ta cùng ba tôi," Khấu Thầm chỉ Khấu lão nhị," Là quan hệ cạnh tranh, nhưng thi đã gần kề, chúng ta tạm thời làm hòa, trước cùng nhau tiến bộ ."

"Không không không," Giang Lỗi nói, "Chỉ có mày, cùng chú Khấu, là quan hệ cạnh tranh, không có bọn tao."

"Được," Khấu Thầm nhìn cậu ta một cái, cúi đầu ở vở viết vài nét bút, "Giang...... Lỗi......"

"Làm gì?" Giang Lỗi nhìn cậu.

"Vở này là sổ ghi thù." Khấu Thầm nói.

"Tên không ít đi?" Ngụy Siêu Nhân hỏi.

"Hiện tại chỉ có một người tên Giang Lỗi." Khấu Thầm nói.

"Đệt!" Giang Lỗi cười hô một tiếng.

"Tao lại giới thiệu một chút, vị mĩ nhân động lòng người nhưng tính tình không được này nếu chưa nghĩ ra trọng tâm điều cần hỏi thì tốt nhất không nên hỏi tới nếu không nhất định sẽ ăn mắng, chị Khấu Tiêu." Khấu Thầm nói," Là giáo viên chỉ đạo của chúng ta."

"Bắt đầu đi," khấu tiêu khoát tay, "Các em làm bài tập mấy ngày nay trước, lại làm thử các đề ôn tạp một lần."

" Vâng." Mọi người trả lời rất chỉnh tề.

Hoắc Nhiên chưa từng học kiểu này, cùng bạn học, còn có chị gái cùng ba của bạn học nữa.

Nhưng không thể không nói, học tra Khấu Thầm trên phương diện nào đó là một học tra hiểu biết.

Nếu không phải cùng nhau tụ lại, một học tra đơn độc một mình tự mình thành thật ngồi làm bài tập hai mươi phút vô cùng khó, đặc biệt lúc gặp phải bài không làm được.

Dù sao đối với Hoắc nhiên mà nói, một vấn đề khó khăn, chính là kết thúc lần học tập này, cho dù chiến trường nào phía trước.

Cho nên phương thức trước mắt này, cậu thấy hiệu suất còn rất cao.

Hơn nữa có ba người sẽ giúp các cậu giảng bài.

Đương nhiên, đối với Khấu Thầm mà nói, chỉ có hai điều, Khấu lão nhị tự tin có thể nhận được giấy nhập học của Bắc Đại, ở trong mắt Khấu Thầm cũng là xác định vững chắc không thể tính ra, cậu ta vẫn luôn kiên trì không hỏi bài Khấu lão nhị.

Hoắc Nhiên nhưng thật ra rất tò mò hỏi một đề toán đại cương, Khấu Lão nhị thế mà còn nói rất rõ ràng, trừ bỏ giữa chừng có chút mắc kẹt, hỏi Khấu Tiêu một câu.

" Chú lúc trước chắc học khoa học tự nhên ạ?" Hoắc Nhiên hỏi.

" Phải," Khấu lão nhị gật đầu," Có chút hối hận, cảm thấy vẫn nên học ban xã hội, nhưng hiện tại ngẫm lại, chú vẫn là khoa học tự nhiên thì hơn.

Mọi người trong phòng đều cười.

Thi đại học xong bọn cậu trở lại trường, đột nhiên cảm thấy có chút tịch mịch.

Người nhìn cũng không ít đi,thậm chí còn có chút loạn, không ít năm ba còn ở trường hoạt động, nhìn so với ngày thường cảm giác nhiều hơn.

Nhưng chính là có chút tịch mịch.

Trên đường đến nhà ăn đụng phải Lâm Vô Ngung, Hoắc Nhiên cuối cùng cũng hiểu vì sao sẽ có cảm giác như vậy.

Lâm Vô Ngung sau kì nghỉ hè tới này, sẽ phải rời trường học, cái người từng khiến rất nhiều người chấn động cùng kinh ngạc này, đã từng nhận đủ mọi loại ánh mắt, lại trước sau vẫn là học thần luôn làm theo ý mình, về sau khả năng liền không gặp lại.

Đồng dạng, những học sinh năm ba trong trường, quen mắt, không thân, còn có đội viên dội bóng rổ vẫn đánh tới học kì này, đột nhiên đều sẽ không nhìn thấy nữa.

Cảm giác này làm người ta có chút cảm khái.

" Thi thế nào?" Khấu Thầm hỏi Lâm Vô Ngung.

" Cũng giống nhau vừa thi xong mà hỏi như vậy là muốn bị ai mắng à," Lâm Vô Ngung cười cười," Vạn nhất không tốt, trả lời thế nào đây."

" Anh thi không tốt?" Khấu Thầm ngẩn người.

" Sao có thể," Lâm Vô Ngung thực nhẹ nhàng," Cho nên anh không mắng cậu."

" Chúc mừng." Hoắc Nhiên nói.

" Cảm ơn," Lâm Vô Ngung nói," CÁc cậu từ hè này bắt đầu phải liều mạng rồi."

" Tôi nhìn anh lúc trước cũng không giống như từng liều mạng." Khấu Thầm nói.

" Đó là anh," Lâm Vô Ngung nói," Đi nhà ăn sao? Anh mời hai đứa một bữa."

"Vì sao?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Cái này cũng đừng hỏi đi." Lâm Vô Ngung cười nhìn hai người bọn cậu liếc mắt một cái.

Hoắc Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng lại có một loại tiếp nhận thiện ý ấm áp, nói không rõ.

Cậu nhìn thoáng qua Khấu Thầm.

Khấu Thầm giờ này khắc này tựa hồ có chút tê liệt, nhíu mày đi đến cửa nhà ăn mới nói một câu: "Anh kiêu ngạo như vậy mà chưa từng bị ai đánh sao?"

" Kiêu ngạo chỗ nào?" Lâm Vô Ngung hỏi.

"......Thôi," Khấu Thầm thở dài, "Tôi cảm thấy tôi hiện tại cố gắng đều chậm mất rồi."

"Sẽ không." Lâm Vô Ngung nói rất chắc chắn.

Cách nói không thèm giải thích này thế mà làm Khấu Thầm cảm thấy được cổ vũ.

Chính mình thay đổi rồi.

Này là muốn biến thân thành một học bá đi.

P/s: mấy chương không cách dòng là do mình gửi từ PC sang điện thoại nhưng không để ý mà đăng luôn nên mình cũng không biết, cảm ơn bạn đã nhắc nhở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top