Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 113

Trước đây mỗi khi thấy Lâm Vô Ngung đi ăn nướng BBQ, số lượng xiên nướng luôn gọi tưởng cho cả một phòng , hiện tại Hoắc Nhiên đã biết, thực ra chỉ có một mình anh ta.

Lâm Vô Ngung ăn rất khỏe, hơn nữa còn rất nhanh.

Ở nhà ăn chén hết nửa bàn đồ ăn chưa dùng hết hai mươi phút, Lâm Vô Ngung đã hạ đũa:" anh ăn xong rồi."

HOắc Nhiên có chút giật mình mà nhìn anh ta,  Khấu Thầm đang vùi đầu  ra sức ăn ở bên cạnh nuốt xuống một miệng thịt cũng ngẩng đầu lên:' Anh ăn ít vậy.... Cũng không ít nhỉ?"

Đồ ăn cũng không còn bao nhiêu.

" Ngày thường anh có luyện tập sao? ăn nhiều thế mà không béo, mỗi ngày một đống thịt nướng, nửa đêm còn ăn vụng trong kí túc xá," Khấu Thầm tức khắc hứng thú," Có bí quyết duy trì giữ dáng không?"

" Anh..." Lâm Vô Ngung nghĩ nghĩ," Thân thể không tốt lắm."

" Ồ." HOắc Nhiên ngây ngản cả người, đột nhiên hơi thương cảm.

" Thật vậy sao?" Khấu Thầm nhìn anh ta.

" Giả." Lâm Vô Ngung xoa xoa miệng," Các cậu thế mà cũng tin à."

Không chờ  hai cậu thay đổi cảm xúc xong, Lâm Vô Ngung đã đứng lên:" Được rồi anh đi đây, hai đứa từ từ ăn."

"Vâng." Hoắc Nhiên lên tiếng.

"Về sau khả năng không gặp nữa, chúc hai đứa hạnh phúc." Lâm Vô Ngung nói xong cười cười, xoay người đi khỏi nhà ăn.

Lúc nhóm chanh tinh đến nhà ăn, Hoắc Nhiên cùng Khấu Thầm còn chưa ăn hết đồ ăn trên bàn, nhưg cũng không còn thừa nhiều.

" Đây là có ý gì?" HỨa Xuyên vừ nhìn thấy liền chỉ vào mâm trừng hai cậu:" Ăn mảnh?"

" Không phải mảnh, là hai người." Ngụy siêu Nhân nhắc nhở cậu ta.

" Hai đứa nó giừo tính một, chính là ăn mảnh." Giang Lỗi hung tợn nói:" Đội Nếm biển giờ chỉ còn sáu người thôi, còn không quý trọng, trốn ở chỗ này ăn, chỉ chừa lại cho chúng ta ít xương."

Khấu Thầm đảo nửa bát cơm vào đĩa thức ăn, dùng thìa đè nặng.

" Chút đồ thừa cũng không có." Hồ Dật nói.

" Yêu đương khiến người ta trở lên bạo ngược luận, tác giả Giang Lỗi." Giang LỖi đau đớn mà nói.

" Đưa thẻ cho nó." Khấu Thầm nói với Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên lấy thẻ ăn cơm của Khấu Thầm ra:" Nhanh lên, lại dài dòng thêm vài câu thì đồ ăn cũng không còn đâu."

Sau khi mọi người lấy đồ ăn quay lại bàn ngồi, Hoắc Nhiên cùng Khấu Thầm ăn xong rồi, nhưng vì tình hữu nghị của bảy người, hai cậu quyết định nán lại cùng mọi người.

" Sao thế này?" Ngũ Hiểu Thần bưng khay cơm đi qua," Hai cậu không có tiền ăn cơm?"

"Chơi đại mạo hiểm?"Lý Y hỏi

"Quá thảm," Đường Duy khom lưng nhìn Khấu Thầm," Nam thần của tôi mặt đều bị đói gầy..."

" Tôi mới ăn xong rồi." Khấu Thầm thở dài.

" Đây là khí chất ăn gì cũng không gầy mê người thế này." Đường Duy nói.

Hoắc Nhiên cười bò lên bàn:" Này cũng coi là khí chất à?"

" Còn rất mê người." Ngũ Hiểu Thần cũng thở dài, vỗ vỗ Đường Duy," Đi đi đi, mau đi ăn."

" Gần đây có phải chơi cược gì lớn lắm đúng không?" Lý Y vừa hướng bàn bên chj đi vừa hỏi," Cả bảy người các cậu, ngày ngày như trúng độc, cũng quá khổ rồi, có phải đánh cược gì không?"

" Bọn tôi là tự phát," Giag LỖi nói," Chúng tôi phải rảo bước hướng đến tương lai sáng lạng."

" Rảo bước tiến lên." Ngụy Siêu nhân gật đầu.

Lời của Lý Ý khiến Khấu Thầm nhận ra một điều.

Hoạt động học tập chăm chỉ lần này, cậu chỉ lo cùng Khấu lão nhị phân cao thấp, không để ý gì đến Hoắc Nhiên bên này.

Cơm nước xong về phòng học tham gia cái hoạt động thanh niên thời đại mới vì tương lai tổ quốc cái gì cái gì không xuất ngoại cái gì cái gì vào đại học cái gì cái gì tổ đội học tập tự phát, Khấu Thầm nói với Hoắc Nhiên:" Tôi quên mất chuyện này."

"Chuyện gì?" Hoắc Nhiên hỏi.

" Nếu thi cuối kì tôi đạt tiêu chuẩn tất cả các môn, cậu..." KHấu Thàm còn chưa nói xong đã bị Hoắc Nhiên trừng mắt liếc một cái.

" Tôi làm sao?" Hoắc Nhiên nói," Cậu muốn thế nào?"

".... Cậu có phải nghĩ nhiều rồi không?" Khấu Thầm chậc một tiếng.

" Tôi nghĩ nhiều hay không cậu có phải một giây thôi là phản ứng được rồi?" Hoắc Nhiên cũng chậc.

" Tôi là nói," Khấu Thầm ôm chầm lấy vai cậu," Nếu tôi đạt tiêu chuẩn hết, cậu mang tôi đi phượt nhé, không cần đi chỗ xa, tôi sợ tôi không chịu được khổ, tôi chỉ lf muốn cùng cậu ra ngoài chơi thôi.'

Hoắc Nhiên dừng một chút, vỗ lưng cậu ta mấy cái:" Cậu kể cả không đạt tiêu chuẩn môn nào tôi cũng sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi."

" Cậu có biết nói chuyện hay không!" Khấu Thầm trừng mắt, hạ giọng:" Cậu mẹ nó đêm qua là bắn não ra ngoài sao! Sắp thi rồi mà cậu nói tôi tất cả đều.... Cậu mau thu hồi lại!'

" Thu hồi thu hồi thu hồi," Hoắc Nhiên liên tiếp nói," Cậu chắc chắn sẽ đoạt tiêu chuẩn tất cả các môn! Đưa cậu ra ngoài chơi là chuyện đã định rồi! Cậu muốn đi đâu liền đi đó! Muốn làm thế nào thì làm như thế đó!"

" Không phải mang tôi đi cùng chơi, là cùng nhau đạp xe," Khấu Thầm lập tức nguôi xuống, quơ quơ vòng dây xích trên tay," Tôi chính là muốn trải nghiệm sở thích ngày thường của cậu."

Cách thi cuối kì nửa tháng, Khấu Thầm vẫn luôn duy trì trạng thái " Không đạt tiêu chuân' bốn chữ này không thể xuất hiện trong sinh hoạt của cậu ta, ai nói trừng người đó.

Mãi cho đến khi trước thi một ngày, cậu có chút không kiên trì nổi nữa, quyết định đến văn phòng lão Viên.

Hoắc Nhiên muốn đi cùng, cậu ta không đồng ý.

" Cậu không cần phát ngôn viên à?" Hoắc Nhiên cười hỏi.

" Cùng lão Viên thì không, cùng ba tôi mới cần." Khấu Thầm nói," Nói nũa tôi sợ cậu cười tôi."

" Cậu còn không phải muốn hoi lão Viên xem ba cậu ôn tập thế nào ồi sao?"Hoắc Nhiên nói," Có cái gì mà cười."

" Khấu lão nhị khẳng định cũng đi dò la thực lực của tôi," Khấu Thầm nói," Nếu như là trước đây, tôi cũng không lo lắng, thăm dò, dù sao tôi chỉ có hư không có thực, bây giờ thì không giống, không thể để ông ấy biết hết về tôi được."

"Tôi thăm dò." Hoắc Nhiên ghé vào trên bàn nhìn □□ cậu ta liếc mắt một cái.

( đầu đen tối lên là hiểu hai cái ô vuông kia ngay ý mà)

Khấu Thầm vốn dĩ đã đứng lên lại đặt mông ngồi trở về, ngón tay chọc chọc đến chóp mũi cậu:" Tôi đáng ra phải sớm nhận ra cậu là loại người này..."

"Như thế nào ?" Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.

"Tôi cũng chỉ có thể nên sớm nhận ra thôi." Khấu Thầm thở dài.

Văn phòng lão Viên còn có giáo viên khác, Khấu Thầm ở ngoài hành lang đợi một lát, chờ đến khi chỉ còn lão Viên mới vào.

" Tới tìm thầy lấy chút động viên sao?" Lão Viên vừa thấy cậu liền cười.

" Không phải," Khấu Thầm đi đến bên cạnh thầy ngồi xuống," Em chính là trong lòng không yên, lại đây muốn thầy khen ngợi em vài câu."

" Phải không?" Lão Viên cười lớn hơn.

" Em lớn đến giờ, cũng chưa từng đầu tư vào học tạp nhiều như thế này, nếu thật sự thi không tốt," Khấu Thầm nói," Em chắc sẽ thật sự tâm như tro tàn."

" Tâm dễ tắt như vậy?' Lão Viên rót cho cậu một ly trà," Thầy vẫn luôn thấy năng lực phản kháng của em rất mạnh.'

" Không cần hống em như vậy, mau khen em." Khấu Thầm nói.

" Trong khoảng thời gian này, giáo viên các môn lớp chúng ta đều tới tìm thầy," lão Viên nói," Bọn đều khen ngợi thày..."

" CHờ một chút," Khấu Thầm nhìn thầy ấy," Lão Viên kính yêu, ngài là một giáo viên dạy văn, năng lí giải có chút kém không?"

" Bọn họ đều khen thầy rất có năng lực, khiến một học sinh ngày thường cà lơ phất phơ đột nhiên phấn đầu học tập, ngay từ đầu vấn đề học nghe xong đều thở dài, bây giờ từ vấn đề hỏi nhìn ra được, tiến bộ tương đối lớn," lão Viên mỉm cười," Nhìn thấy chưa, năng lực hoạt ngôn của giáo viên Văn của lớp chúng ta."

"......Thầy trâu bò." Khấu Thầm tâm tình rất tốt dựng dựng ngón cái.

" Em không cần quá áp lực," lão Viên nói," Em nhất định sẽ đạt tiêu chuẩn hết, chẳng may bị thiếu hai điểm môn nào, thầy sửa cho em đạt."

Khấu Thầm ngẩn người: "Cái gì?"

"Nhưng là không thể kém quá nhiều," lão Viên nói, "Vượt qua hai điểm thầy không giúp được."

"Vì cái gì?" Khấu Thầm giật mình hỏi.

"Em là học sinh của thầy, thầy không thể để em thua ba em được." Lão Viên vẻ mặt trầm trọng.

"Không phải," Khấu Thầm sửng sốt hai giây lúc sau đập bàn một cái đứng lên, "Không cần thầy mở cửa sau cho em! Em tìm đề thi cuối kì năm trước làm thử! Em không chỉ có thể đạt tiêu chuẩn! Còn sẽ dư điểm ra!"

"Phải không?" Lão Viên uống ngụm trà.

"Em lừa thầy làm gì!" Khấu Thầm phi thường khó chịu mà đề cao thanh âm, "Em tìm hai bộ đề làm! Đưa Từ Tri Phàm với Ngũ Hiểu Thần chấm cho! Còn bảo bọn họ nghiêm khắc chấm bài!"

"Oa." Lão Viên nói.

"Thầy giả đáng yêu làm cái gì?" Khấu Thầm quả thực hết chỗ nói.

" Vậy em còn lo lắng cái gì?" lão Viên không nhanh không chậm mà nói," Em biết rõ thực lực bản thân, cũng biết chính mình phát huy như bình thường, chắc chắn có thể đạt tiêu chuẩn."

" Nếu thất thường thì sao?" Khấu Thầm lập tức nằm bò ra bàn, tiến đến trước mặt lão Viên," Em nếu phát huy không như bình thường thì sao?"

" Vậy đi bệnh viện đi!" Lão Viên cũng đập một cái lên  bàn.

Khấu Thầm sửng sốt một giây sau thì cười suýt phun nước bọt lên mặt lão Viên.

" Thả lỏng chút đi," lão Viên nói," Thi cuối kì không có gì phải thất thường."

" Có Coca không ạ?" Khấu Thầm uống một ngụm trà, cảm thấy miệng mất hết vị.

" văn phòng thầy chủ nhiệm ở bên cạnh có." Lão Viên nói.

" Các thầy không có phúc lợi như thế sao?" Khấu Thầm hỏi.

" Phúc lợi gần đây nhất là trà hoa nhài." Lão Viên trả lời.

"... Uống không quen," Khấu Thầm xoay người đi ra ngoài," Em đi đây."

"Đi nhanh đi." Lão Viên phất phất tay.

Khấu Thầm trực tiếp rẽ vào phòng bên cạnh, hỏi xin thày chủ nhiệm một lon coca, vui vẻ mà cầm về lớp học.

Trước thi không ôn tập, Từ Tri Phàm cho tổ đội học tâp nghỉ.

Ngoại trừ Hoắc Nhiên, Giang lỗi và Hồ Dật đều đang đọc sách,  đều đã phấn đấu một thời gian, có lẽ cảm thấy không nên lãng phí chút thời gian cuối này.

"Tri Phàm," Hoắc Nhiên nằm trên giường," Mày nói xem chúng ta mấy người, lúc này có thể vượt lên khó khăn không?"

" So với bản thân trước kia chắc chắn có vượt trội," Từ Tri Phàm nói,"  Nhưng ở trường chúng ta í mà, mày có liều mạng một ì, cũng không tiến lên được bao nhiêu hạng đâu, mọi người đều rất điên cuồng."

" Trước trên hạng cũ của bản thân thôi." Hồ Dật nói," Hoặc là dẫm lên người một nhà."

" Đúng vậy," Giang Lỗi gật đầu," Tao cảm thấy tao có thể dẫm Siêu Nhân."

" Tao dẫm Hứa xuyên." Hồ Dật nói.

" Tao giúp bọn mày gửi chiến thư sang phòng đối diện nhé." Từ Tri Phàm cười lấy di động ra.

" Được!" Giang Lỗi rất quyết đoán.

" Hoắc Nhiên liệu có đánh nhau không?" Hồ Dật nhìn thoáng qua Hoắc Nhiên.

" Sẽ không," Hoắc Nhiên nằm trên giường nhàn nhã mà quơ quơ chân," Hai đứa tao là một cặp đôi mẫu mực thời đại mới cùng nhau tiến bộ có gì bình tĩnh nói chuyện."

"Đem người này kéo đi ra ngoài đi." Từ Tri Phàm chỉ tay về phíaHoắc Nhiên.

"Được!" Giang Lỗi cùng Hồ Dật lập tức cười cao giọng hưởng ứng, nhảy lên bổ nhào vào trên giường Hoắc Nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top