Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 118

Xét thấy Khấu Thầm dù là tay phượt mới nhưng cũng hông tính là gà mờ, Hoắc Nhiên không nghĩ dẫn cậu ta đi tuyến đường úa dài hay quá khó, chọn một....con đường mà khi đi có thể gưpj được khá nhiều bác gái.

Con đường này từ lúc cậu bắt đầu phượt cũng không thích đi, cảm thấy không có độ thử thách, lại còn có chút cảm giác mất mặt, nhưng mang theo Khấu Thầm, cậu phải suy tính sao cho ổn thỏa một chút, Khấu Thầm cũng phải từ nhà trẻ chạy ra ngoài, ít nhất cũng là học sinh tiểu học chạy ra.

Nhưng từ lúc xuất phát đã đi được một phần ba lộ trình, giống như cả đoạn đường đều giống nhau, cho nên Khấu Thầm không có cảm giác gì.

Còn rất hưng phấn, đạp xe vèo vèo.

" Đi sang bên này," Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua từ phía sau tạt đến gần Khấu Thầm,"Mấy km đường này  không có ai nói không an toàn, lát nữa có người đạp xe lên cùng thì cho cậu đạp lên trước."

" Lát cậu đạp lên trước đi." Khấu Thầm nhướng mày, đạp vài cái vượt lên phía trước cậu.

Đoạn xuất phát này đều bằng phẳng, không có dốc, ai nấy đều đắc ý, cảm thấy bản thân có thể đạp xe chu du khắp thế giới, qua khỏi đoạn này thì bắt đầu có thể nhìn thấy có người dừng lại ven đường nghỉ ngơi.

Hôm nay thời tiết còn khá tốt, trời nắng, nhưng nhiều mây, cho nên sẽ không quá nóng.

Sau khi đạp ra ngoại thành rồi, xe cộ và người đều ít dần, nhà cửa cũng lùi lại phía sau, lại đi thêm một lát, có thể màu xanh cây cối xuất hiện ngày càng nhiều hơn.

" Địa điểm đã nói đâu?" Khấu Thầm quay đầu hỏi.

" Đằng truóc có cột mốc, nhìn thấy mốc ấy đi thêm 1km là đến." Hoắc nhiên đạp hai cái, cùng cậu ta song song đi về phía trước.

" Những người đạp xe này kia, đều cùng lộ trình giống chúng ta à?"" Khấu Thầm nhìn trước nhìn sau, liếc mắt một cái đã thấy khoảng hai ba mươi người hướng tới phía này đạp xe đến.

" Không nhất định, chỉ là đều từ chỗ này ra ngoại thành," Hoắc Nhiên nói," Chúng ta đây còn chưa tính là bắt đầu."

" Chúng ta từ nhà cậu đạp đến đây cũng đã mẹ nó một tiếng rồi," Khấu Thầm quy đầu nhìn cậu," Còn chưa bắt đầu?"

"Đoạn đi trong thành phố không tính," Hoắc nhiên nói," Tôi đếm hết cũng sẽ không tính từ dưới lầu nhà tôi, cậu nếu mệt... nghỉ ở ven đường một lát?"

" Cậu có phải hơi coi thường tôi rồi không?"Khấu Thầm tà tà liếc cậu một cái.

" Không, cậu lớn nhất." Hoắc Nhiên thuận miệng tiếp một câu.

"Biết thì tốt." Khấu Thầm gật gật đầu.

Hoắc Nhiên lấy lại tinh thần rồi thì cười một hồi: "mặt cậu lớn nhất."

Lại đi phía trước một đoạn, đường phượt xuất hiện, một bộ phận nhỏ người đạp xe đi ra ngoài, theo đường quốc lộ tiếp tục đi về phía trước, càng nhiều người đi rẽ vào đường phượt hơn.

" Những người kia đi đâu?" Khấu Thầm hỏi.

" Bên kia có rất nhiều Nông gia nhạc, còn có ao câu cá cùng trang trại dâu và vườn trái cây," Hoắc Nhiên nói," Tới đó chơi."

" Vậy không phải rất gần sao? Này cũng coi là phượt à," Khấu Thầm nói," Còn mặc đồ đạp xe? Chúng ta đạp hai ngỳ cũng không cần mặc."

" Chúng ta mặc quần mà đại ca." Hoắc Nhiên nhắc nhở cậu ta.

" Không có mặc áo, không mặc cả bọ." Khấu Thầm nói.

" Đó là bởi vì cậu chê xấu," Hoắc Nhiên nói," Tôi bình thường vẫn mặc."

" Vốn là rất xấu," Khấu Thầm chậc một tiếng, ngẫm laị lại hạ giọng," Nếu không phải cậu làm tôi sợ bị mài hỏng trứng củ tôi, tôi quần cũng không muốn mặc."

".... Tôi không phải dọa cậu," Hoắc Nhiên nói," Vốn dĩ chính là dễ bị mài bị thương, không thì cũng bị đâu mông."

"A." Khấu Thầm đột nhiên nở nụ cười.

"Biến đi." Hoắc Nhiên trừng mắt cậu ta.

"Nào biến——" Khấu Thầm cười hô một tiếng, vèo vèo vèo mà đạp điên cuồng một hồi, xe đi lên trước  thật xa.

Hoắc Nhiên thở dài, cũng không đuổi cậu ta, vẫn đạp xe với tốc độ như trước.

Khấu Thầm lúc này thể lực còn đủ, tâm tình cũng là phiêu ở trên không trung cao tám trăm mét, cho nên xe đạp rất hăng, Hoắc Nhiên mà đuổi theo, cậu ta lại một hồi vèo vèo vọt tới trước, lúc vượt qua người khác hình như Hoắc Nhiên còn nhìn thấy biẻu tình khoe khoang của cậu ta.

Ngu ngốc, lát nữa đừng khiến tôi phải lấy dây thường kéo xe cậu đi.

Không bao lâu, Khấu Thầm tốc độ quả nhiên chậm lại, Hoắc Nhiên lại lần nữa cùng cậu ta song hành, cậu ta không có lại bỗng nhiên tăng tốc nữa, hơn thế còn là hít vào một hơi.

"Mệt rồi?" Hoắc Nhiên lạnh nhạt hỏi.

"đệt, cũng không phải mệt," Khấu Thầm cau mày, "Là chânmỏi, lẽ ra chạy như vậy một giờ tôi cũng sẽ không cảm thấy mệt nhiều, như thế nào đạp xe lại hao thể lực như vậy?'

"Dùng sức không giống nhau đó," Hoắc Nhiên lạnh nhạt mà nói, "Tôi khuyên cậu nên ổn định một chút, phía trước có 4km đường sườn núi, cậu nếu là đạp xe khong nổi thì đi xuống dưới, tôi sẽ không chờ cậu đâu.'

" Lên sườn núi?" Khấu Thầm ngẩn người," 4km... hình như cũng không dài lắm."

" Ừ." Hoắc Nhiên gật gật đầu," Cậu tốt nhất nên cảm thấy không dài."

Đoạn sườn núi bắt đầu dốc, Khấu Thầm lúc đầu dựa vào quán tính còn thấy vấn đề khong lớn, một lát sau đùi đều mỏi.

" Này mẹ nó là cái rắm gì sườn núi thoải," Khấu Thầm vừa đạp xe vừa mắng," cái độ dốc này chỗ nào gọi là thoải? Đây mà là sườn thoải dễ đi sao! Là sườn dốc! Là sườn núi vô cùng dốc! Là...."

"Kêu đi, kêu," Hoắc Nhiên nhìn cậu ta một cái, "Đem đỉnh dốc kêu rớt cho dễ đi luôn đi."

Khấu Thầm ngậm miệng.

Cưỡi 100 mét lúc sau lại hỏi một câu: "cậu mặc kệ tôi?"

"Mặc kệ." Hoắc Nhiên lãnh khốc mà nhìn cậu ta.

"Tôi là ai?" Khấu Thầm chỉ vào chính mình, "Cậu mặc kệ tôi?"

"Cậu là vặn vặn," Hoắc Nhiên nói, "Tôi vì cái gì quản cậu, Khấu vặn vặn gieo gió gặt bão, tôi vì cái gì phải quan tâm."

Khấu Thầm không nhịn được cười lên: "Cậu thật đáng yêu."

"Biến." Hoắc Nhiên quay đầu nhìn phía trước, tiếp tục đạp.

Đoạn vượt dốc đích xác không dài, nếu không phải hồi nãy như tên ngốc thì hiện tại chân cũng sẽ không cảm thấy mỏi rã rời.

Nhưng đi không được bao xa, Hoắc Nhiên bỗng cảm thấy xe mình có chút nặng, đạp đến có chút lao lực.

Cậu nhanh chóng nhìn qua hộp số, không có vấn đề gì, vì thế chuyển đầu.

Sau đó trừng mắt nhìn ra sau mắng Khấu Thầm một câu:" Tôi làm chết cậu!"

Khấu Thầm duỗi chân trái lại đây móc lấy giá xe phía sau, chân phải chậm rãi đạp xe, dựa vào tốc độ của cậu kéo cậu ta theo.

" Phát hiện ra nhanh như vậy?" Khấu Thầm nói," Tôi vừa mới đặt chân lên."

"Vô nghĩa," Hoắc Nhiên nói, "Xe có thay đổi gì tôi đều cảm giác được."

" Còn xa lắm không?" Khấu Thầm hỏi," Bao xa thì xuống núi?"

" Phía trước có khúc ngoặt cong đi ua là xuống dốc núi." Hoắc Nhiên nâng cằm" Một km đi."

" Đi thôi." Khấu Thầm thu chân lại, đứng lên giẫm bàn đạp, xông lên trước.

"Cậu điên rồi đi!"Hoắc Nhiên  mắng.

"Chờ cậu ở phía trước---" Khấu Thầm huýt sáo một tiếng.

" Lúc quẹo vào thì giảm tốc lại!" Hoắc Nhiên dặn một câu.

"Tuân mệnh!" Khấu Thầm kêu.

Cùng một tên có thể lực thượng thừa lại thích khoe khoang giả ngầu đi phượt xe đạp chính là nhọc lòng như thế.

Hoắc Nhiên cau mày nhìn Khấu Thầm một đường nhằm phía nơi xa tiến đến đỉnh sườn núi, sau đó thân ảnh biến mất sau chỗ quẹo.

Cậu cũng có thể xông sáo tiến lên, nhưng với nhiều năm kinh nghiệm.... Không, này căn bản không cần đến kinh nghiệm, khoảng cách lớn như vậy, liền cứ nhảy nhót khoe khoang như con gà choai, đạp được một nửa chắc chắn sẽ hao hết thể lực.

Vãn là lo xa, bị một Khấu Thầm trong khảng thời gian này trầm ổn khỏ học mà quên mất bản chất của người này.

Hiện tại khổ học đã kết thúc, mục tiêu đã đạt thành, cảm xúc củ cậu ta đang trên đỉnh cao hưng phấn.

Hẳn là đi qua Nông gia nhạc, cùng nhóm học sinh tiểu học vặt dâu hái trai hoặc theo chân hội phụ huynh đi câu cái con cá gì đó thì tốt hơn....

Vượt qua đỉnh sườn núi, Hoắc Nhiên nhìn thấy Khấu thầm đang chống một chân ở en đường đằng trước.

"Bệnh tâm thần!" Hoắc Nhiên đi bên cạnh cậu ta  rồi dừng lại.

" Tôi vừa mới uống một chút nước, cũng không dám uống nhiều," Khấu Thầm nói," Chúng ta mng ít nước như vậy, không có chỗ nào lấy thêm được à?'

" Đi ngang qua thôn với thi trán đều có cửa hàng..." Hoắc Nhiên chưa nói xong liền nhìn thấy trên mặt Khấu Thầm có biểu tình không thể diẽn tả được," Làm sao vậy?"

" Là thôn trấn kiểu gì?" Khấu Thầm cau mày.

" Yên tâm đi, đều là huyện thành bên cạnh," HOặc Nhiên lập tức hiểu ra," Không phải thôn trấn đi bộ như lần trước, chúng ta sẽ đi qua thị trấn đó đi tiếp."

" Tôi thật sự không muốn lại đụng phải đại tỉ nào hết," Khấu Thầm thở dài," Có bóng ma rồi, lần trước sinh nhật tôi chúng ta đi ăn nướng BBQ, tôi đều lo lắng có khẳng năng có người nào chạy ra từ chỗ nào hay không?"

" Cậu quá dễ bị dọa sợ," Hoắc Nhiên sờ sờ lưng cậu ta," Khó trách đến vặn vặn cũng sợ."

" Vặn vặn rất nhiều sợ có biết không hả!" Khấu Thầm trừng cậu.

" Ừ." HOắc Nhiên cười gật đầu, ở trên đùi cậu ta vỗ vỗ vài cái," Xuống núi thôi, không cần đạp mahj, có tình huống khẩn cấp không kiểm soát được, hơn nữa sẽ ngã."

"Được." Khấu Thầm lên tiếng.

Không thể không nói, Khấu Thầm thể lực đích xác rất tốt, cứ một đường đều không ngừng nghỉ mà chợt nhanh chợt chậm, giữa trưa bọn cậu ở trấn trên ăn cơm trưa, Khấu Thầm trạng thái cũng cũng không tệ lắm, đi đường không nghiêng ngả.

Hoắc Nhiên ở một tiệm cơm nhỏ đề " Mười đồng là no" mua hai suất 20 đồng, hai người ngồi xuống bàn nhỏ ven đường ăn.

" Không phải mười đồng là no sao?" Khấu Thầm chỉ chỉ bảng hiệu.

"Phần cơm mười đồng chỉ có một chút thịt," Hoắc Nhiên nói," No khẳng định là no, nhưng có người không phải không ăn đủ thịt sẽ tức giận sao?"

" Uống gì không? Khấu Thầm cười hỏi," Tôi đi mua."

" Coca." Hoắc Nhiên nói.

Kiểu một thân mồ hôi, lại khát lại có chút mệt mỏi, Coca quả thực sáng khoái.

"Chúng ta ở địa điểm cắm trại ăn cơm chiều sao?" Khấu Thầm mua Coca trở về, uống nửa bình.

"Ừ," Hoắc Nhiên gật gật đầu, "Hiện tại nghỉ hè, điểm cắm trại khả năng nhiều người, nếu không muốn ăn, thì đi nửa giờ về thị trấn ần đó ăn."

"Người nhiều là......" Khấu Thầm nhỏ giọng hỏi, "Nhiều tới trình độ nào? Lều trại xếp thành hàng sao? Nói chuyện đều có thể nghe được?"

Hoắc Nhiên cúi đầu ăn một miếng cơm, nuốt xuống lúc sau mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu ta.

"Làm gì?" Khấu Thầm bị cậu nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên.

"Xếp thành hàng, lều trại dựa gần lều trại, xoay cái thân đều khả năng sẽ áp sụp lều của người khác," Hoắc Nhiên nén cười, nghiêm túc mà đau lòng nói, "Đánh cái rắm bên cạnh đều có thể nghe thấy, thở dốc một chút cũng đều nghe thấy được."

Khấu Thầm khiếp sợ mà nửa mở miệng nhìn cậu.

"Còn có," Hoắc Nhiên nói, "Cậu là ngủ ở bên ngoài lều, dùng túi ngủ nhỏ của cậu."

Khấu Thầm ngậm lại miệng.

Hoắc Nhiên nói xong liền vùi đầu mồm to ăn cơm, sợ chính mình áp không được buồn cười sẽ bị Khấu Thầm phát hiện.

Khấu Thầm cầm muỗng ở trong chén khuấy vài cái, đột nhiên đem muỗng ném đi, tạch một cái đứng lên:" Đệt."

" Hả?" Hoắc Nhiên ngẩng đầu.

" Tôi phải về nhà," Khấu Thàm nói," Tôi phải về nhà, tôi không đi nữa."

HOắc Nhiên cười thành tiếng, đặc biệt lớn tiến, thậ sự là nhịn không được, người mấy bàn bên cạnh đều nhìn lại đây.

Khấu Thầm sửng sốt, qua vài giây mới đột nhiên ngồi trở lại ghế, lôi kéo cánh tay Hoắc Nhiên đem cậu túm đến trước mặt mình:" Hoắc Nhiên."

"A." Hoắc Nhiên cười lên tiếng.

"Cậu xong rồi!" Khấu Thầm chỉ vào cậu, lại hung hăng ở trên mũi cậu chọ một cái," cậu xong rồi!"

" Người thật sự rất nhiều," HOắc Nhiên cười không dừng được, " Nhưng địa điểm rất lớn, không đến mức phải dựa sát."

Khấu Thầm buông lỏng cánh tay cậu ra, cúi đầu ăn hai miếng cơm, lại uống sạch nửa bình coca còn lại, sau đó quạt miệng một cái, tiến đến bên tai cậu nói nhỏ:" Vậy... nếu là muốn làm chút chuyện... có bị nghe được không?'

" Xem cậu muốn làm chút chuyện là làm gì." Hoắc Nhiên nói.

" Muốn tôi ở đây hô lớn lên sao?"Khấu Thầm hỏi.

" Cậu đạp xe một ngày đến đó còn thể lực làm cái này cái kia đã rồi nói sau." Hoắc Nhiên nói.

"Sẽ nghe được sao?" Khấu Thầm chấp nhất hỏi.

"Nghe không...... được đi." Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ.

"Tôi đây tuyệt đối có thể từ bệnh hấp hối ngồi dậy, chuyện trod vui vẻ một đêm," KHấu Thầm múc một miếng thịt bỏ vào miệng," Ăn cơm."

Cơm nước xong hai người bọn cậu lại nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó cưỡi lên xe tiếp tục xuất phát, theo chân bọn cậu đồng thời xuất phát còn có mấy người bộ dáng sinh viên.

"Tôi đây vừa nhấc chân," một người nói, "Như thế nào cảm giác như mới vừa bổ nửa giờ củi xong."

Đạp đi ra ngoài một đoạn đường lúc sau, Khấu Thầm mới nói một câu: "Tôi cũng có cảm giác như mới vừa bổ củi xong......"

"Cậu lát nữa phải đềm tĩnh chút, đường biểu chiều so với sáng khó đi hơn nhiều," Hoắc Nhiên nói," Cậu lại giống tên ngốc xông lên phía trước, một đường khoe khoang, tôi đảm bảo cậu hôm nay đạp đến tối mới đến được điểm cắm trại."

"Ngươi mệt không?" Khấu Thầm hỏi.

"Còn được," Hoắc Nhiên nói, "Đi đường đèo mới mệt, loại đường thẳng ngẫu nhiên có vài đoạn leo sườn núi thế này chưa tính là gì."

" Cậu vì sao lại thích loại vận động khổ hề hề thế này?" Khấu Thầm có chút không hiểu.

" Không biết, chỉ là thích cảm giác này," Hoắc Nhiên đạp xe, thả tay lái, đón gió giang tay ra," Tôi đi ua nơi này, từ nơi mà rất nhiều người có khi cả đời cũng sẽ không đến, tôi nhìn bọn hj, bọn họ nhìn tôi. Tôi nhìn sông núi, sông núi cũng nhìn tôi..."

"Tay cầm cho chắc! Cậu mới vừa bảo tôi đừng khoe khoang," Khấu Thầm nói, "Giờ này khắc này cậu có phải hay không một đầu thơ ca ngâm trong đó?"

"Cậu có nghĩ tới không," Hoắc Nhiên một làn nữa bắt lấy tay lái, cười cười," Này sông này núi đã ở đó được bo lâu rồi?"

" Từ khi không có người đã ở đó rồi." Khấu Thầm nói.

" Ừ, nhưng phòng ở, những đường nhựa dưới chân chúng ta mới có bao nhiêu năm...." HOắc Nhiên chỉ tay lên phía trước," Đây mới là trời đất giao hòa."

Khấu Thầm nhìn lên phía trước, con đường dưới chân kéo dài đến phía trước,biến mất ở nơi trời và đất giao nhau, hai dãy núi kéo dài hai bên, chân trời vẽ ra theo vân mây.

" Tôi chính là thích loại cảm giác này," Hoắc Nhiên nhấc đầu xe lên, dựa lại gần bên người cậu, cánh tay cọ trên cánh tay cậu một chút," Từ thật lâu thật lâu trước kia trải qua, tôi là người qua đường ở rất nhiều phong cảnh khác nhau,

" Tôi cũng vậy." Khấu Thầm nói.

" Ừ." Hoắc Nhiên gật đầu.

" Cậu ở chỗ của tôi là khách cố định," KHấu Thầm nói," Không phải khách qua đường."

" Ừ." Hoắc Nhiên cười gật đầu.

" Còn tôi?" Khấu Thầm hỏi.

" Cậu là của tôi." Hoắc Nhiên vỗ bẹp một cái lên ông cậu ta, đạp mạnh vài cái vọt lên trước.

" Đệt." Khấu Thầm cười đuổi theo," Trước kia không biết cậu biết nói chuyện như vậy đấy?"

" Chú ý dùng từ." Hoắc Nhiên nói.

"Trước kia không phát hiện cậu lãng mạn như vậy đấy?'Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên cười đến mức tay lái kém chút nữa cầm không vững nữa.

Quá trình phượtbuoir chiều thật sự rất dài, hơn nữa còn tiêu hao thể lực, cảm giác so với buổi sáng đường phải dài hơn ngàn vạn lần.

Khấu Thầm lúc đầu còn cùng Hoắc Nhiên lải nhải nói chuyện suốt, hai tiếng sau thì không mở miệng nữa.

Đương nhiên, miệng chắc cũng đã nói mệt rồi.

"Nghỉ một lát không?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Không," Khấu Thầm nói, "Nghỉ ba lần rồi, lại nghỉ trời cũng tối mất."

"Không có khả năng," Hoắc Nhiên nói, "Chúng ta đạp còn rất nhanh, lát nữa đến nơi so với người khác còn sớm hơn, có thể đoạt trước vị trí tốt."

"Tìm chỗ yên tĩnh một chút." Khấu Thầm nói.

"Mệt thành như vậy cũng không thể diệt đi tâm tư này của cậu sao?" Hoắc Nhiên nói.

"Này mà đã có thể bị diệt thì còn có thể ĐƯỢC không!" Khấu Thầm hô lên, "Tôi mới bao lớn! Cậu đừng nói cậu bị diệt thật rồi nha!"

Hoắc Nhiên cười đến hơi suýt sặc.

Nhưng nói thì nói như vậy, đến địa điểm, Khấu Thầm đem xeném trên mặt đất, ngồi hơn nửa ngày mới chậm rãi hoạt động chân một chút.

"Đau sao?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Còn được," Khấu Thầm nhíu mi, "Tôi phát hiện ra cái quần này đúng là nên mặc, nếu không mặc mà đạp xe một ngày như này, mông chắc phải nứt đến tận chỗ Thần Chết.

"Cho nên cậu phải nghe lời tôi." Hoắc Nhiên nhìn nhìn, "Đi phía trước đi, bên này đá cục nhiều, chúng ta tìm chỗ nào đất mềm một chút dựng trại."

" Bên kia là nhà ăn sao?' Khấu Thầm chỉ vào mấy nhà gỗ nhỏ ở trung gian địa điểm cắm trại.

Hoắc Nhiên gật đầu: "Ừ, lát nữa chúng ta đi chỗ đó ăn, bên trong có thể mua thêm thứ khác nữa, trang bị gì đó, lều trại cũng có thể thuê......"

"Không cần thuê." Khấu Thầm lập tức nói.

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta một cái, không nói chuyện.

Tìm được địa phương thích hợp rồi, Hoắc Nhiên đem lều lấy ra đặt ra sau, Khấu Thầm mới biết được cậu ta vì sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.

Cái này lều đơn...... Nó phi thường nhỏ.

Khấu Thầm lần đầu tiên nhìn thấy lều trại nào mini như thế.

Thật hai người các cậu muốn vào, nằm yên thôi cũng là quá sức.

"Cậu chuẩn bị cái ngoạn ý này làm gì?"Khấu Thầm nói.

"Nhỏ, nhẹ, không chiếm chỗ," Hoắc Nhiên nhìn cậu một cái, một bên khom lưng hướng lều trại chui vào một bên vui sướng khi người gặp họa mà nói, "Cậu nhìn xem cậu là thuê lều trại hay là ngủ đất đi, lót ẩm tôi có thể cắ răng chia cho cậu một cái...."

Khấu Thầm nhìn nhìn bốn phía, hiện tại người không nhiều lắm, bọn cậu bên này hơn mười mét mới có một cái lều, không có người.

Cậu khom lưng đẩy mông Hoắc Nhiên một phen, cũng hướng trong chui vào.

Hai người trưởng thành cao lớn như vậy chui vào một cái lều đơn như thế này rất mất mặt, kể cả không nghĩ đến cái gì khác cũng nghĩ ngay đây la người ngoài nghề, lều cũng mang không đúng cỡ..... Cậu không muốn người khác nhìn thấy.

"Đệt!" Hoắc Nhiên bị cậu ta đẩy đến nhào vào lều, "Cậu làm cáigì!"

"Tôi nhìn xem rốt cuộc có thể ngủ hay không!" Khấu Thầm nhanh chóng chen qua nằm nghiêng ở bên người cậu, "Cậu xem, nếu đều nằm nghiêng, liền có thể."

Hoắc Nhiên gian nan mà trườn lại đây, cùng cậu ta mặt đối mặt mà dán: "Cậu mẹ nó có thể như vậy ngủ cả một buổi tối?"

Khấu Thầm nghĩ nghĩ, kiên định mà trả lời: "Có thể nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top