Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 119

Hai người ở lều trại nghiêng người mặt đối mặt mà nằm một lát, Khấu Thầm cảm giác như là hai người các cậu đang luyệ tập nằm nghiêng người cứng ngắc.

"Đi ra ngoài, ăn cái gì đi," Hoắc Nhiên nói, "Lại tối hơn chút nữa người sẽ nhiều."

" Sẽ không đoạt được đồ ăn sao?" Khấu Thầm nói.

"Không phải," Hoắc Nhiên nói, "Là sẽ có rất nhiều người nhìn thấy hai thanh niên từ cái lều bé tí như vậy chui ra."

"Đệt." Khấu Thầm tưởng tượng, cảm thấy này thật đúng là một vấn đề, vì thế nhanh chóng đứng lên, bò ra ngoài lều.

Hoắc Nhiên ra tới thì hướng bốn phía nhìn nhìn: "Còn may chúng ta chiếm được trước chỗ này, phía trước có cây, người khác hướng qua đây cũng không tới quá gần."

' Trước cậu đi cũng giống bây giờ sao? Mùa buôn bán thịnh vượng?" Khấu Thầm hỏi.

"Không," Hoắc Nhiên đem lều trại kéo tốt, đem balo củ Khấu Thầm ném cho cậu ta, "Thời kì có nhiều người tôi không đến bãi cắm trại, người nhiều phát hoảng."

"Ở đất hoang sao?" Khấu Thầm hỏi.

"Chúng ta hiện tại ở chỗ này cũng không ngủ trong phòng a," Hoắc Nhiên hướng trạm cung cấp bên kia đi, "Đi nhiều tự nhiên hiểu rõ, ở cùng nhiều người như vậy không bằng tôi ucngf bạn bè tổ chức ăn cơm dã ngoại, mang theo gà mờ mới đến chỗ cắm trại.'

"Tôi về sau liền không đồ ăn, chỉ cần cùng lão gà cậu..." Khấu Thầm nói đến một nửa ngừng.

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta một cái.

"Chỉ cần cùng lão....." Khấu Thầm một lần nữa nghênh cái đầu.

Hoắc Nhiên nhìn hắn.

"Chỉ cần cùng tay già đời cậu! Lão lừa!" Khấu Thầm nói, "Như vậy có thể đi! Chỉ cần cậu chịu mang tôi chơi, tôi khẳng định so rất nhiều người mạnh hơn."

"Vậy nhưng thật ra," Hoắc Nhiên cười cười, "Cậu hiện tại cũng so với rất nhiều người đều mạnh hơn, tôi chủ yếu là sợ cậu không thích chơi như vậy."

"Trước kia là không thích, chỉ cảm thấy nhàm chán còn mệt," Khấu Thầm nói, "Nhưng cùng cậu đi lần này là lần hai rồi mệt thì vãn mệt, nhưng chơi còn rất được."

"Đổi người khác mang cậu, cậu cũng đi sao?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Đấy là vô nghĩa, đương nhiên không đi, chơi vui hay không còn phải xem là với ai a," Khấu Thầm nói," Tôi nếu là cùng... Khấu lão nhị đi, tôi sx thuê mười cái lều, tôi ở đầu này, ông ấy ở đầu kia, trung gian cách tám cái hàng xóm."

Hoắc Nhiên cười suýt sặc: "Chú ấy hiện tại đối với cậu tốt như vậy, cậu sao còn như thế?"

"Vẫn là có cái quán tính," Khấu Thầm xoa xoa cái mũi, "Hai ba con tôi cũng cách mười mấy năm, mấy tháng thôi có thể sửa được cách nói thì trước tôi còn phải trốn đi sao."

"Bé đáng thương." Hoắc Nhiên ôm chầm vai cậu ta, vỗ vỗ cánh tay cậu ta.

Đồ ăn ở chỗ cắm trại cũng không tồi, có mì ăn liền, cũng có thể gọi món ăn, lúc này người tới còn ít, hai người dạo một vòng ở nhà ăn, cuối cùng Khấu Thầm quyết định gọi món ăn.

"Tôi quá đói bụng, thức ăn nhanh gì đó tôi phải ăn được mấy phần khả năng mới no," Khấu Thầm vuốt bụng, "Thêm lên không bằng gọi món ăn đâu."

"Cậu còn suy xét tiền cơ?" Hoắc Nhiên có chút giật mình, "Quá thần kỳ."

"Không phải cậu mời tôi ăn sao?" Khấu Thầm nói.

"...... Nha." Hoắc Nhiên gật gật đầu, đi cầm thực đơn, tìm cái bàn trống ngồi xuống.

"Không có người phục vụ sao?" Khấu Thầm nhìn nhìn bốn phía.

"Không có," Hoắc Nhiên cầm bút ở thực đơn đánh dấu, "Chính mình chọn cho tốt rồi đi thanh toán rồi chờ đồ ăn là được."

"Tôi chọn mấy món." Khấu Thầm đoạt lấy thực đơn.

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta gạch trên thực đơn, liền biết cậu ta đây là đói cũng không ít.

Hơn nữa đồ ăn đi lên lúc sau hai người bọn cậu còn đều ăn xong rồi, mới nhận ra chính mình cũng rất đói, chẳng qua lúc trước không để ý tới.

Bên cạnh xung quanh bãi căm trại còn có thể chơi không ít chỗ, Hoắc nHiên thừa dịp trời còn sáng, mang theo Khấu Thầm đến một cái thác nhỏ gần nhất chơi, không cần đi ú xa, cũng không cần tay chân leo núi, rất thích hợp cho tản bộ sau khi ăn no.

Có một số ít người sẽ để sẽ ở bãi căm trại sau đó vào núi chơi, làm một cái hành trình đi bộ ngắn.

HOắc Nhiên chưa bao giờ chơi như vậy, cậu đạp xe đi phượt chính là vì cảm giác đạp xe như bay tren đường ngắm phong cảnh, ngẫu nhiên sẽ dừng lại chụp vài tấm ảnh, trước còn có mũ đội gắn camera, hiệ tại không dùng mấy nữa, lúc ba mang cậu theo rất thích dùng, chủ yếu là chụp cậu.

Sau  khi tốt nghiệp cấp hai cậu không còn mấy lần đi cùng ba cậu nữa, hiện tại ngẫm lại đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, từ khi cậu bắt đầu tự mình đi phượt, số làn ba cậu đi phượt liền ít đi thấy rõ, trừ bỏ mấy cái hẹn đặc biệt của hội lão lừa thân thiết ra, ngoải a ba cậu đều không đi.

"Lần tới bảo ba cậu nữa, chú ấy không phải muốn rèn luyện sao," Hoắc Nhiên vừa đi vừa nói chuyện," Lại bảo cả ba tôi nữa, có thể đi tuyến trình khó hơn, có mấy lộ tuyến tôi đi một mình không dám dẫn người, có ba tôi, thì có thể."

"Hả?" Khấu Thầm ngẩn người, "Mang Khấu lão nhị? Dẫn ông ấy theolàm gì a?"

"Không biết, tôi chỉ cảm thấy, bọn họ hẳn là muốn cùng chúng ta cùng nhau chơi đi," Hoắc Nhiên nói, "Trước kia đều là ba tôi mang tôi đi."

" Lúc chưa có cậu không phải chú ấy cũng tự mình chơi sao? Chú ấy một lão lừa có kinh nghiệm như vậy, không có khả năng cùng trưởng thành giống cách của cậu đi."Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên chậc một tiếng: "Hiện tại không phải có tôi sao!"

Khấu Thầm không nói chuyện, một lát sau cậu ta cũng chậc một tiếng: "Khả năng đi, soái soái khi còn nhỏ chỉ dán lấy phía sau tôi chạy, có một đợt tự nhiên nháo tự lập, muốn tự mình chơi, lúc mang nó đi ra ngaoif gặp chó nhà khác, khóe mắt cũng không thèm dò hỏi tôi một chút, tôi liền đặc biệt cảm thấy mất mát."

Hoắc Nhiên há miệng thở dốc không tiếp nhận được lời nói, nhưng tuy rằng Khấu Thầm nhanh chóng đem cậu quy thành giống một con chó, nhưng đại khái logic thì cũng không có vấn đề, tóm lại là cậu hiểu được ý rồi.

Thác nước cách bãi cắm trại khoảng một giờ đi bộ là có thể nhìn thấy, vì là một thác nước dốc, khi nước chảy vào hồ tiếng động đặc biệt lớn, từ xa đã có thể nghe thấy.

Nhưng dòng nước kỳ thật cũng không quá lớn......

"Tôi đệt!" Khấu Thầm hứng thú bừng bừng sau hi nghe thấy âm thanh thì chạy một hôig, nhìn thấy thác nước thì kích động hét to," Cái thác này cũng quá nhỏ đi!"

Hoắc Nhiên ở phía sau cười nửa ngày: "Tôi vốn dĩ nói chính làthác nước nhỏ mà?"

"Có sâu được một mét không!" Khấu Thầm chỉ vào thác nước.

"Một mét vẫn phải có, hai ba mét đi," Hoắc Nhiên cười nói, "Chủ yếu là rất cao."

Khấu Thầm ngẩng đầu lên hướng lên trên nhìn: "Như thế, rất cao, có thể trèo lên trên......"

Nói còn chưa dứt lời, một trận gió núi thổi qua, không trung dòng nước bị thổi ra một tảng lớn hơi nước, bổ nhào vào trên mặt bọn cậu, Khấu Thầm lại hô một tiếng: "Sướng! Thoải mái!"

Người đi bộ bên cạnh cũng đều ngẩng mặt, mở ra cánh tay cùng hô theo.

" Muốn đi lên phải đi đường vòng xa," Hoắc Nhiên lau lau mặt," Hơn nữa muốn leo núi, giày chúng ta đang đi leo không được, trang bị cũng không mang theo."

" Nha," Khấu Thầm gật gật đầu," Vậy lần tới cùng Khấu lão nhị và ba cậu đi thì leo lên."

" Có ba tôi thì sẽ không đi đường này," Hoắc Nhiên cười," Lộ tuyến này có đưa tiền ba tôi cũng không đi."

" Được được được, lão lừa với tiểu lừa nhà cậu đều trâu bò," Khấu Thầm nói," Vậy lần tới mang tôi đi khiêu chiến đỉnh cao nhân sinh đi."

"Không thành vấn đề." Hoắc Nhiên búng tay một cái.

"hôm nay buổi tối tôi liền có thể mang cậu lên đỉnh." Khấu Thầm lại ở bên tai cậu nhỏ giọng bồi thêm một câu.

Hoắc Nhiên dừng một chút, quay đầu nhìn cậu ta: "Lời này, giống như tôi không thể ấy."

"Vậy quyết thế đi." Khấu Thầm tay chỉ cậu, sau đó đem balo ném sang chỗ đất  bên cạnh, giày rồi tất cũng vung đi, hướng tới hồ nước đi," Nước thật trong nha, tôi muốn thử một chút, tôi muốn khiêu chiến một chút bản thân đứng trong nước...."

Bờ hồ dốc nghiêng, lại đều là đá ướt rêu xanh, còn có bùn mềm, Khấu Thầm rõ ràng không có kinh nghiệm, nên mới muốn ở địa phương như này  đột phát nghĩ muốn khiêu chiến bản thân, cứ như vậy bước chân qua.

" Trơn đấy!" Hoắc Nhiên hô một tiếng, quăng người chạy nhanh muốn giữu chặt cậu ta lại.

" Chỗ nào trơn?" Khấu Thầm một bên hồn nhiên đi một bên quay đầu lại nhìn cậu một cái.

Tiếp theo liền dẫm phải một mảng rêu xanh.

Hoắc Nhiên đã không có thời gian nói nữa, nhưng trong lòng vẫn rống lên một tiếng, ngắm cảnh không đi đường, đi đường không ngắm cảnh! Không phải nói với cậu rồi sao!

Cậu giơ cánh tay hướng trên người Khấu Thầm túm lấy, có tính toán rồi, nếu không loại người sợ nước như khấu Thầm nếu ngã vào hồ nước, phỏng chừng có thể kêu đến nước trong thác chảy ngược lên.

Nhưng thời điểm cánh tay cậu với ra, khuôn mặt Khấu Thầm đột nhiên biến mất trước tầm mắt cậu.

......Hoắc Nhiên có cảm giác Khấu Thầm chắc cùng lực hút của Trái Đất có thù, đều nhớ không rõ đây là lần thứ mấy cậu ta cùng phương thức giống thế này biến mất trước mắt mình.

Lúc Hoắc Nhiên cúi đầu nhìn thì cậu ta đã đặt mông trên nền đất đầy đá và bùn mềm, vèo vòe cộp cộp một đường trượt vào hồ nước.

Sau đó cũng không có kịp giãy giụa hay tiếp tục đi xuống, nước ngập chưa đến ngực cậu ta.

Người ua đường bên cạnh đều nở nụ cười.

Đúng vậy, nếu người trượt xuống này không phải Khấu Thầm, một thiếu niên nghịch ngợm mùa hè vùng vẫy ngã vào hồ nước, Hoắc Nhiên khẳng định cũng sẽ cười như điên.

Nhưng chỉ có cậu biết Khấu Thầm sợ nước.

Cậu không nghĩ ngợi, cũng không suy xét phương pháp khác, giày cũng chưa cởi, trực tiếp nhào vào trong nước.

Quơ một cái đã bắt được cánh tay Khấu Thầm.

Nước rất nông, vô cùng nông.

Hoắc Nhiên đoán chừng chỗ chân thác sâu nhất chắc cũng không đến hai mét, đến khi cậu nhào vò mới biết Khấu Thầm là nằm nên mới chỉ lộ đầu ra khỏi mặt nước.

Mức nước này nếu là ngồi, quần cũng chỉ ướt được lưng chừng mặt sau.

Nhưng Khấu Thầm đã bị sợ cứng người, Hoắc Nhiên kéo cậu ta một chút, phát hiện cánh tay cậu ta đã cứng đờ.

"Thả lỏng một chút, đứng lên, Khấu Thầm," Hoắc Nhiên tiếp tục túm cánh tay cậu ta, lại đẩy phía sau lưng cậu ta, "Ngồi dậy sẽ thấy, nước này chỉ đến cẳng chân thôi."

Khấu Thầm dùng sức hít vào một hơi, quay đầu nhìn cậu một cái: "Cẳng chân?"

"Phải," Hoắc Nhiên nhanh chóng nâng chân mình lên, một lần nữa hướng trong nước giẫm, "Xem, lên, không có việc gì, mọi người đều đang nhìn cậu ......"

Khấu Thầm cắn răng tạch một chút rồi ngồi dậy, sau đó tạch một chút đứng lên.

Quả nhiên người sĩ diện vẫn là cần những lời này mới dùng được.

"Đi, đi lên," Hoắc Nhiên lôi kéo tay cậu ta, "Dẫm theo chỗ tôi bước, đừng lại trượt chân."

"Ừ." Khấu Thầm đi theo phía sau cậu từng bước một mà đi trở về đường nhỏ.

"Không có việc gì đi," một bác gái đi bộ hỏi một câu, "bác mới vừa cho rằng nước rất sâu đấy, làm bác sợ nhảy dựng."

"Không có việc gì, chính là nước quá nông, ngã có chút đau." Hoắc Nhiên cười cười.

"Nhưng đừng đi chân trần," bác gái rất có kinh nghiệm, "Hai cháu giày đạp xe đều không được, chân trần càng không được, phải đi giày leo núi."

"Cảm ơn." Hoắc Nhiên nói lời cảm tạ, sau đó lôi kéo nhìn qua-lãnh khốc lạnh nhạt hơn nữa trấn định nhưng kỳ thật khẳng định còn không có lấy lại tinh thần- Khấu Thầm, đi đến bên kiađường nhỏ, trốn đến sau khối đá lớn khắc lộ tuyến vào núi.

Khấu Thầm dựa vào cục đá, hướng cậu vẫy vẫy tay, ý bảo chính mình không có việc gì.

Hoắc Nhiên lại chạy tới đem giày cùng balo cậu ta cầm lại đây, cho cậu ta một túi khăn giấy: "Trước đem giày đi vào."

Khấu Thầmnhận khăn giấy, nhỏ giọng mà nói một câu: "Tôi ~~ đệt~~~"

Trong thanh âm còn mang theo run nhẹ.

Hoắc Nhiên ngồi dậy, ôm lấy đầu cậu ta, ở trên lưng trên vai cậuta vỗ nhẹ nhẹ trong chốc lát: "Không có việc gì, nước nông như vậy, nước mẹ tôi ngâm chân buổi tối còn cao hơn kia một chút..."

"Cậu câm miệng," Khấu Thầm thanh âm khôi phục bình thường, "Cậu mẹ nó an ủi tôi hay là nói mát tôi đấy?"

"An ủi." Hoắc Nhiên nói.

"Cậu đừng an ủi nữa," Khấu Thầm thở dài, nâng cánh tay ôm eocậu, "Cũng chính là tôi luyến tiếc, đổi là người khác cậu đã bị đánh rồi."

Hoắc Nhiên nở nụ cười.

Khấu Thầm lại thở dài, buông lỏng cậu ra, cúi đầu lấy khăn giấy đem chân lau khô, đi tất sau đó lại dừng,từ trên xuống dưới mà nhìn Hoắc Nhiên mấy lần: "Cậu cũng là ngã xuống sao? Như thế nào trên đầu đều là nước?"

"Tôi làm sao biết nước chỉ nông hư vậy, cậu chỉ thừ cái đầu lên," Hoắc Nhiên nhỏ giọng noid," Tôi nghĩ rằng có gì khôn lường, bên này nhìn nông vậy, đi xuống nữa sẽ đặc biệt sâu..... kết quả cậu nằm chỗ đó!"

" Tôi bị đụng đầu." Khấu Thầm cau mày sờ sờ sau đầu," Tôi chắc chắn vì ngã hôn mê nên mới nằm.'

" Ừ." Hoắc Nhiên cũng sờ sờ sau đầu cậu ta, sờ đến một cái cục," Tôi đệt, bị sưng rồi!"

" Tôi còn cho rằng cậu sẽ vừa vùng vẫy vừa kêu cứu." Hoắc Niên nói.

" Kêu được mới là lạ, tôi cả người đều bị dọa sợ," Khấu Thầm nghĩ nghĩ," Nhưng về sau lại.... Giống như cũng... Cảm giác cũng không phải đặc biệt sợ hãi."

" Lấy độc trị độc?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Ai biết được, dù sao tôi cũng sẽ không thử lại," Khấu Thầm đem giày đá đến trước mặt cậu, "Cậu đi giày của tôi đi, giày tôi khô."

"Cậu chân trần hả?" Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.

"Ừ." Khấu Thầm gật gật đầu.

"Thôi đi," Hoắc Nhiên đem giày thả lại trước mặt cậu ta, "Tôi không sao cả, cậu bình tĩnh lại chút đi, tôi đã nói với cậu chưa, đi đường không được nhìn đông nhìn tây? Phải nhìn dưới chân? Tôi chưa nói hôm nay chúng ta đi giày không  thể leo núi gì đó à?"

"Ừ." Khấu Thầm chậc một tiếng.

"Cậu có nghe không hả?" Hoắc Nhiên nói.

"Tôi biết sai rồi,chú hoắc!" Khấu Thầm nói, "Đừng giáo dục tôi nữa!"

"Đi giày vào, về bãi cắm trại." Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm biểu hiện còn được, ít nhất so với trước lúc nhìn thấy tấm che cùng bị nước biển ngập chút chân thì trấn định hơn nhiều, sau khi đi giày thậm chí còn cầm di dộng trở lại hồ chụp mấy tấm thác nước.

" Kỳ thật thác nước này tuy nhỏ," Khấu Thầm nói," Nhưng từ trên cao như vậy rơi xuống, vẫn khá đẹp."

" Ừ," Hoắc Nhiên gật gật đầu, cũng cầm di động chụp mấy tấm," Cậu muốn đăng vòng bạn bè sao?"

" Cùng nhau đăng," Khấu Thầm cong cong môi,"Chọc tụi nó chơi."

" Cậu muốn chụp cùng thác nước một tấm không?" Hoắc Nhiên cười hỏi.

" Cậu cho tôi một vừa hai phải thôi." Khấu Thầm nhìn chính mình từ đầu đến chân ướt như chuột lột, trừng mắt nhìn cậu một cái.

Khi trở lại lều trời cũng đã tối, Hoắc Nhiên cầm đèn treo ở balo bật lên chiếu sáng, Khấu Thầm thấy mới mẻ nên đoạt lấy treo qua trên người mình:" Cái này cho tôi đi, so với cái hồi đi bộ không giống lắm."

" Cái này to hơn một chút." Hoắc nHiên nói.

" Cho tôi." Khấu Thầm nói.

" Cho cậu cho cậu," Hoắc Nhiên nói," Cạu còn muốn cái gì nói luôn đi!"

" Cậu." Khâu Thầm không chút nghĩ ngợi mà tiếp lời.

" Cậu cũng đã thế này rồi!" Hoắc Nhiên phi thường khinh bỉ," Còn có đầu óc nghĩ chuyện đó!"

" Làm sao, đầu tôi lại không bị ngập nước, sao có thể bị rửa trôi mất được." Khấu Thầm nhướn mày.

Bãi cắm trại không ít người, chỗ yên tĩnh chút đều đã đầy lều xếp hàng, gần lều của bọn cậu cũng có mấy cái, nhưng chỗ hai người chọn được khá tốt, cho nên các lều khác đều ở cách khá xa.

Có khoảng cách như vậy, người xung quanh cũng chưa chú ý đến hai người đi bộ một giờ trở về mà cả than ướt sũng.

" Chúng ta có phải không có quàn áo thay không?" Khấu Thàm nhỏ giọng hỏi.

" Ừ." Hoắc Nhiên chui vào lều," Cởi ra chui vào túi ngủ, quần áo ném ra phơi bên ngoài, ngày mai là khô."

" Được." Âm thanh Khấu Thầm lập tức cao lên, khomg lưng theo sau cậu chen vào lều.

" Cậu gấp cái gì?" Hoắc Nhiên trừng cậu ta," Đều vào cùng nhau không dộng đậy nổi!"

" Cậu nói xem?" Khấu Thầm trực tiếp áp lên người cậu," Mau, đem quàn áo cởi ra!"

"Bên cạnh có người!" Hoắc Nhiên nhỏ giọng nhắc nhở cậu ta.

"Tôi lại không làm cái gì," Khấu Thầm cũng nhỏ giọng kêu, "Duỗi cái tay có thể có bao nhiêu động tĩnh! Tôi muốn được an ủi! Tôi mới vừa suýt chết đuối!"

"Đem cái đèn kia của cậu tắt đi!" Hoắc Nhiên thực bất đắc dĩ, "Cậu muốn biểu diễn múa rối bóng à!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top