Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 120-END

Kỳ thật buổi tối cũng không thiếu các cặp đôi nghĩ muốn làm gì đó trong lều trại, giữa đất trời dưới ánh sao, nhưng hai tên con trai, còn ở trong một cái lều bé xíu, thì không thể suy nghĩ quá nhiều.

Cũng may Khấu Thầm đã tìm lại được vài miếng lí trí sau khi bị nước vào đầu, hơn nữa lều trại không có chút an toàn nào nếu làm loại chuyện mãnh liệt gì đó, còn thường có người đi lại bên ngoài..... Bọn cậu chỉ đành tiến hành nghi thức bắt tay hữu hảo kông tiếng động.

Chờ sau khi người đi lại bốn phía ít đi, tới nhà vệ sinh công cộng bên kia thu thập một chút, trở về nều nằm xuống.

" Đáng nhẽ không nên đi nhà vệ sinh," Khấu Thầm nhỏ giọng nói," Quần ướt vẫn ướt, cái thác nước kia nhìn thì trong nhưng nhỡ ở thược nguồn có nước tiểu thì sao?"

"Câm miệng đi," Hoắc Nhiên nói, "Bên cạnh buồng vệ sinh không phải có chỗ giặt quần áo sao, bảo cậu đem quàn đi giặt một chút không phải cậu không muốn sao!"

"Tôi như vậy là không muốn sao!" Khấu Thầm quay đầu đi, "Tôi như vậy là không biết! Vượt qua phạm vi khăn lông cùng quần lót tôi đều không biết giặt thế nào.... Cậu biết mà cũng không giúp tôi giặt một chút đâu? Cậu đấy mới là không muốn í..."

"Ai nói với cậu tôi biết?"Hoắc Nhiên cũng quay đầu qua nhìn cậu ta.

"Cậu vô dụng như vậy sao?" Khấu Thầm trừng mắt cậu.

"Đúng vậy," Hoắc Nhiên nói, "Cùng cậu vô dụng giống nhau ."

Khấu Thầm dừng một chút, hai người đồng thời nở nụ cười.

Đè nặng thanh âm cười trong chốc lát, Hoắc Nhiên thở dài: "Cậu xác định muốn như vậy nằm ngủ đúng không?"

"Đúng vậy," Khấu Thầm giật giật vai, "Tôi cảm thấy còn được, ít nhất cả hai người có thể nằm thẳng."
Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua vai hai người chồng lên nhau.

"Cậu nếu không chịu phục cũng có thể ngủ ở trên người tôi." Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên không nói nữa, đem túi ngủ trên đùi kéo lên, trở mình, quay lưng lại với cậu ta.

Khấu Thầm lập tức cũng xoay người , từ phía sau ôm cậu: "Cậu xem như vậy không phải tốt sao, buổi tối muốn xoay người thì nói, cùng nhau xoay."

Hoắc Nhiên nở nụ cười: "Tôi thật phục cậu rồi."

"Tôi thật sự không biết còn có lều nhỏ như này." Khấu Thầm nói.

"Còn có cái còn nhỏ hơn," Hoắc Nhiên nói, "Ba tôi có một cái chỉ một người nằm vừa, ngồi dậy cũng không ngồi thẳng được, chính là dùng để ngủ, xếp lại rất nhỏ, rất tiện."

"Đã biết." Khấu Thầm cách túi ngủ sờ sờ chân cậu.

" Cậu lát phải kéo túi ngủ cho cẩn thận," Hoắc Nhiên dặn," Buổi tối rất lạnh, lời tôi nói tốt nhất cậu đều nên nghe, đều nên nhớ cho kĩ."

"Đã biết đã biết," Khấu Thầm đem chính mình túi ngủ cũng kéo tốt, sau đó duỗi tay tiếp tục ôm cậu, "Cậu là lão lừa mà, loại gà mờ như tôi đây đương nhiên sẽ nghe cậu."

"Cậu nếu thật nghe lời tôi thì hôm nay đã không ngã vào trong nước." Hoắc Nhiên nói.

"Chuyện này cậu dám nói ra ngoài cậu liền xong luôn đấy!" Khấu Thầm hung tợn mà trừng sau đầu cậu.
Trừng mắt nhìn hai giây cảm thấy khí thế không ra tới, vì thế lại ngồi dậy, đem mặt Hoắc Nhiên vặn lại đây trừng mắt nhìn liếc mắt một cái.

"Ngủ ngon." Hoắc Nhiên nói.

"...... Ngủ ngon." Khấu Thầm vui sướng mà nằm trở về.

Ngày hôm sau hai người bọn cậu đều tỉnh thật sự sớm, bốn giờ rưỡi đã có người muốn đi bộ vào núi nhổ trại, bãi cắm trại trở nên rất náo nhiệt, tuy rằng mọi người đều nhỏ tiếng nói chuyện, nhưng không chịu nổi nhiều người, cái lại âm thanh nhỏ vụn gộp lại cùng nhau, hiệu quả không kém hơn hiệu quả chuông đồng hồ báo thức.

"Chúng ta cũng dậy sao?" Khấu Thầm trong thanh âm mang theo mơ mơ màng màng không tình nguyện.

"Không dậy nổi," Hoắc Nhiên thanh âm cũng không sai biệt lắm, "Ngủ đi, bọn họ đi rồi chúng ta mới dậy."

Khấu Thầm liền một câu ừ cũng đều không phát ra đã lại lần nữa tiến vào trạng thái ngủ.

Thu hồi giác quan uy lực rất cường đại, đủ để đối kháng với tạp âm bên ngoài.

Hai người bọn cậu lại lần nữa tỉnh lại thì, bên ngoài thanh âm đã đổi thành động tĩnh của nhóm người đêm qua vào núi cắm trại trở lại, bởi vì trời đã sáng, những người này liền không khống chế âm lượng.

"Tôi nhìn xem quần áo khô chưa." Hoắc Nhiên ngồi dậy, kéo cửa lều ra, bọc túi ngủ đưa đầu dò xét ra ngoài, sờ sờ quần áo ném trên đất.

"Khô không?" Khấu Thầm hỏi.

"Khô rồi," Hoắc Nhiên đầu còn ở bên ngoài, một lát sau mới rụt trở về, đè nặng thanh âm nhỏ giọng nói, "Tôi ra ngoài trước rửa mặt, cậu ở chỗ này chờ."

"Hả?" Khấu Thầm không hiểu.

Một vòng quanh chúng ta," Hoắc Nhiên nói, "Tất cả đều là lều trại, hơn nữa người đều ở bên ngoài đứng đấy."

"A?" Khấu Thầm ngẩn người.

"Bên này ban ngày có thể che nắng, cho nên đều ở bên này," Hoắc Nhiên nói, "Để người thấy hai chúng ta ở chung một cái lều như này..."

"Chúng ta quần áo đều ném ở bên ngoài đấy," Khấu Thầm nói, "Vừa lúc hai bộ."

Hoắc Nhiên trầm mặc.

"Là người ngốc đi nữa đều biết chỗ này có hai người?" Khấu Thầm nói.

"Cậu câm miệng." Hoắc Nhiên trừng cậu ta.

Đình chỉ trong lều một lát, Hoắc Nhiên nhanh tay đem quần áo túm vào trong, ở trong lều lao lực mặc vào, cắn răng nói một câu: "Tôi trước đi ra ngoài."

"Cậu là ngại đi," Khấu Thầm nói, "Hay tôi ra ngoài trước cho."

"Đi ra sau thì không biết xấu hổ sao," Hoắc Nhiên nói, " Tôi ra trước, còn có thể làm bộ cậu bị tôi làm đến nằm sấp không dậy được..."

Hoắc Nhiên vèo một cái chui ra ngoài lều ,sau đó mới nghe được Khấu Thầm ở bên trong nhỏ giọng mắng một câu: "Đệt!"

Bất quá cậu không rảnh để ý tới, cậu vừa ra tới, mấy người đứng bên cạnh đều nhìn lại đây, tuy nói lều trại có người đi ra, khẳng định mọi người đều sẽ nhìn một cái, nhưng giờ này khắc này cậu là có tật giật mình.

Giả vờ làm bộ dáng duỗi eo lười đánh ngáp đi phía trước, đột nhiên nghe được bên cạnh có người kêu cậu một tiếng: "Hoắc Nhiên!"

"Hả?" Hoắc Nhiên ngẩn người, thời điểm nhìn thấy một người quen cũng trong hội phượt.

"Lâu rồi không gặp, tôi còn nghĩ có phải cậu hay không, cậu sao lại đi tuyến này?" Người quen cười hỏi một câu, "Mang bạn đi?"

"Phải, bạn học tôi......" Hoắc Nhiên do dự một chút, hướng lều trại phía sau nhìn thoáng qua.

Như vậy nhìn qua, lều trại phá lệ nhỏ xinh.

"Hai người một cái lều?" Thấy chưa, người quen quả nhiên sợ ngây người.

Cơ hội!

"Bạn tôi lần đầu đi, cậu ấy căn bản không mang lều theo," Hoắc Nhiên ngay sau đó nhận ra lỗ hổng, nhanh chóng bồi thêm một câu, "còn có bệnh khiết phích không chịu thuê lều."

Người quen cười gật gật đầu, thò qua tới thấp giọng nói: "Gà mờ đều như vậy, tôi cũng là mang theo bằng hữu, trở về liền chuẩn bị tuyệt giao, quá mệt tâm."

"Đúng vậy." Hoắc Nhiên dùng sức gật đầu.

Lều trại thói ở sạch đại khái là nghe được đối thoại phía trước, dò đầu ra.

"Có thể dậy rồi," người quen nhìn người có bệnh khiết phích này, "Các cậu lúc về chắc không đi lối cũ, chỗ nghỉ gần dây nhất cũng hơi xa, nếu không xuất phát thì không kịp cơm chiều đâu."

"A." Khấu Thầm lên tiếng.

"Vất vả a, gà mờ mà cậu không thúc giục giúp cho có khi ngủ đến tận giữ trưa được đấy." Người quen vỗ vỗ cánh tay Hoắc Nhiên, xoay người hướng đi về lều của mình," Đi nhanh đi, lúc này nhà vệ sinh ít người."

Lúc Hoắc Nhiên đi đến cửa buồng vệ sinh, Khấu Thầm mặc tốt quần áo đuổi theo lại đây.

"Người nọ là ai?" Cậu ta hỏi.

"Cùng hội phượt của tôi," Hoắc Nhiên nói, "Trước kia cũng cùng nhau đi phượt, năm ngoái anh ấy kết hôn nên không thể đi nữa."

"Kết hôn rồi chậc?" Khấu Thầm gật gật đầu.

"Cậu có ý gì a?" Hoắc Nhiên chậc một tiếng.

"Tôi lần trước ở nhà cậu chơi, xem qua ảnh đội phượt của cậu, đạp xe đi bộ gì đó, là những ảnh đó," Khấu Thầm nói," Phát hiện thanh niên trẻ đẹp còn rất nhiều...."

"A!" Hoắc Nhiên hô một tiếng, quay đầu trừng mắt cậu ta, "Khó trách cứ muốn bảo tôi mang theo cậu!"

"Đệt?" Khấu Thầm ngẩn người, "Cậu như thế nào còn dám đoạt lời nói? Còn trả đũa?"

"Như thế nào?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Hiện tại là tôi đang ghen đấy!" Khấu Thầm đè nặng thanh âm, chỉ vào chính mình, "Là tôi!"

"Vậy cậu cứ ăn dấm đi." Hoắc Nhiên nở nụ cười.

"Về sau cậu thật đi chỗ nào đều phải mang theo tôi," Khấu Thầm ôm vai cậu, ném khăn lông của mình, "Cậu cũng không cần một câu lại một tên gà mờ, chỉ cần cậu nguyện ý mang theo tôi, sang năm thi đại học xong có thể trưởng thành một lão đại bàng.... tay già đời, khẳng định có thể cùng cậu chạy cung đường khó nhất."

" Vậy còn phải xem thi được thế nào," Hoắc Nhiên xoa xoa cái mũi," Thi nếu không tốt tôi sợ cậu lại không có tâm tình đi đâu, thi cuối kì một môn không đạt còn không chấp nhận được cơ mà."

" Đó là do ba tôi," Khấu Thầm nghĩ nghĩ," Tôi nếu thi đại học không tốt có khi nào ông ấy kéo tôi cùng nhảy xuống biển không?"

" Biến đi, không thể nào," Hoắc Nhiên cười đến không được," Hẳn không có khả năng lôi kéo cậu nhảy xuống biển, cậu cũng không có khả năng thi không tốt."

' Đối với tôi có niềm tin như vậy?" Khấu Thầm nhướn nhướn lông mày.

"Có." Hoắc Nhiên nói.

Rửa mặt xong thu dọn tốt lều trại, hai người ăn chút đồ ăn, Hoắc Nhiên ngăn đón Khấu Thầm không để cậu ta ăn quá nhiều, chỉ ăn lửng dạ.

Tuyến đường đi về là hình chữ U, đường trở về phong cảnh đang vào thời điểm tốt nhất, còn sẽ đi qua một cái đỉnh núi, là chỗ gần như cao nhất, trên đỉnh còn có đài ngắm phong cảnh, không ít người sẽ lái xe đi lên xem.

Phong cảnh đẹp, nhưng đường cũng khó đạp xe hơn một chút.

Trừ bỏ ngắm phong cảnh, rất nhiều chuyện đều là như thế này, đạo lý từ tiểu học đã có thể hiểu, nhưng Hoắc Nhiên trải qua kì thi cuối kì lần này mới xem như thu được cảm nhận trực quan về học nhóm ôn thi.

Khấu Thầm có kinh nghiệm ngày hôm qua, hôm nay từ lúc xuất phát điềm tĩnh hơn rất nhiều.

" Thành thật?" Hoắc Nhiên hỏi.

" Không dám dối ngài," Khấu Thầm đứng trên xe," Hôm nay lúc thức dậy, tôi phát hiện ra mông rất đau, nên tôi liền thành thật."

Hoắc Nhiên cười đến tay lái cũng rung theo" Chân đau không?"

" Chân còn được," Khấu Thầm nói," Có thể nhịn, mông đau thì lại không thể nhịn được."

" Hoạt động thêm một chút nữa là sẽ đỡ hơn," Hoắc Nhiên nói," Lúc đạp về là chết lặng, mấy ngày sau mới là thảm kịch nhân gian."

" Cậu cũng sẽ như vậy sao?" Khấu Thầm hỏi.

"Không như vậy nghiêm trọng, nhưng nhiều ít cũng sẽ có chút," Hoắc Nhiên nói, "Lần này tôi khẳng định cũng thảm rồi, tôi khá lâu rồi không đạp xe."

"Con đường này cậu từng đi trước đây rồi à?" Khấu Thầm lại hỏi.

"Đương nhiên đi qua rồi, số lần còn rất nhiều," Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ, "Kế hoạch của tôi là mang cậu trước đi những chỗ tôi từng đi, chỗ hơi khó chút cũng đi, về sau có thể cùng nhau khiêu chiến cấp độ cao hơn...."

"Không phải nói không mang theo tôi sao!" Khấu Thầm thực vui sướng mà kêu, "Mỗi lần bảo cậu dẫn tôi đều khó giống như cầu võ lâm bí tịch !"

Hoắc Nhiên ha ha ha mà cười không nói chuyện.

Người trên đường rất nhiều, đạp đạp một lát có thể gặp người dừng bên đường nghỉ ngơi, Khấu Thầm tâm tình rất tốt, vô luận là gặp người đang nghỉ hay vượt xe ai đều chào hỏi một câu.

Giống như một học sinh tiểu học lần đầu ra ngoài chơi xuân.

Trên đường lúc Hoắc Nhiên giúp hai nữ sinh sửa xe, cậu ta còn cầm di động răng rắc chụp mười mấy cái.
Lúc hai cậu dừng lại nghỉ, Hoắc Nhiên liền ở vòng bạn bè nhìn thấy ảnh mình tay dầy dầu cặn đen sửa xích xe.

Kèm một hàng chữ: Hoắc đại hiệp sửa xe xong thế mà cự tuyệt yêu cầu thêm WeChat của tiểu muội muội.

Phía dưới là đủ loại bình luận của người trong nhóm bảy người và bạn học cùng lớp.

Dưới dẫn dắt của Ngũ Hiểu Thần, mọi người xếp hàng xoát một câu:

-một nam nhân lãnh khốc.

Khấu Thầm cười đến hít thở không thông, dựa vào cột hướng dẫn bên đường cười khặc khặc.

" Tôi nói với cậu Khấu Thầm, chúng ta ở đây chờ, hai em gái đuổi tới tôi liền đi xin WeChat." HOắc Nhiên lấy di động chụp Khấu Thầm mấy tấm, trên bảng hướng dẫn viết còn 500m thì đến đỉnh.

"Ông nội cậu!" Khấu Thầm vẫn là cười đến cạc cạc.
Hoắc Nhiên không nói chuyện, nhìn màn hình.

Rất nhiều người sẽ lại dưới cột hướng dẫn này chụp ảnh, bản thân nó không có gì đặc biệt, nhưng từ góc độ này nhìn qua.... màn ảnh của Hoắc Nhiên, có thể nhìn thấy con đường các cậu đi đến đây chậm rãi lộ ra đường sườn núi lớn, từ phía xa có sương mù xuất hiện, một đường thẳng tắp hướng lên trên, rất nhiều người đạp đoạn đừng này đều dừng lại nghỉ vài lần, hoặc trực tiếp dắt xe đi bộ.

Nhưng đoạn này phong cảnh phi thường đẹp , liền ở mặt sau bảng hướng dẫn, là mênh mông vô bờ màu xanh lục, phô hướng chân trời, thâm thâm thiển thiển đến đươgf bình tuyến cuối cùng trên mặt đất biến thành màu đen, ở giữa có lóe lên ngân quang của mấy con sông.

Khấu Thầm liền dựa lưng vào phong cảnh như vậy, ngửa đầu vui sướng mà cười lớn.

Hoắc Nhiên chụp mười mấy tấm, đem điện thoại cố định ở trên đầu xe, mở ra camera.

"Tự chụp?" Khấu Thầm lập tức đã đi tới.

"Ừ," Hoắc Nhiên đáp lời, hình ảnh hư vậy nào có thể chỉ mình Kháu Thầm một người được, về sau nhìn lại cậu sợ bản thân sẽ ghen ghét một giây phong cảnh này, nơi này cần thiết có ảnh chụp chung," Cậu lên xe, đứng lùi về sau một chút..."

Khấu Thầm sải bước lên xe, ở phía sau bên trái hướng về màn hình nhìn nhìn, tìm một chút vị trí:" Chỗ này được rồi đi?"

"Được," Hoắc Nhiên tìm tìm chính mình vị trí, góc độ này cậu lại tương đối lao lực, cả mặt xuất hiện sẽ rất dọa người, chỉ lộ một cánh tay không thể chứng minh là chính mình, cuối cùng cậu lộ nửa khuôn mặt," Được, chụp nhé."

"Chụp đi, này còn muốn đếm một hai ba sao," Khấu Thầm cười nói, "Tự nhiên là trạng thái tốt nhất a."
Hoắc Nhiên nhấn chụp.

Hình ảnh dừng lại là thời điểm hai người đều nhìn về phía trước.

"Cũng được lắm," Khấu Thầm nói, "Tôi cũng muốn như vậy, nửa mặt thật mẹ nó soái."

"Đó là nửa mặt tôi." Hoắc Nhiên vô tình mà khoe khoang một câu.

"Tôi nửa mặt ở trên mắt kính cũng chấp hết nhé," Khấu Thầm cũng thực lãnh khốc mà trả về một câu, "Cậu đứng phía sau đi."

Sự thật chứng minh vua giả ngầu tự chụp vẫn rất ngầu, buacs ảnh này lộ ra sườn mặt cậu ta, được ánh mặt trời phác họa ra đường cong vô cùng xinh đẹp, trên lông mi đều treo ánh dương, Cậu ta nhìn về Hoắc Nhiên ở phía sau, Hoắc Nhiên cũng cười nhìn cậu.

"Thế nào!" Khấu Thầm chỉ vào mặt mình.

"Soái." Hoắc Nhiên sờ sờ chóp mũi cậu ta.

"Thế nào!" Khấu Thầm lại chỉ chỉ mặt cậu cười.

"Quá soái." Hoắc Nhiên phi thường chân thành gật đầu.

Khấu Thầm cười đem hai ảnh chụp gửi tới điện thoại của mình, lại đăng lên vòng bạn bè.

Chuẩn bị lên đỉnh.

"Lời này nói, có chút mất mặt," Hoắc Nhiên chậc một tiếng," Không biết còn tưởng đi đến chỗ nào ghê gớm lắm."

"Nơi này độ cao so với mặt biển là bao nhiêu?" Khấu Thầm hỏi, "Lão lừa các cậu ra cửa có phải hay còn mang theo đồ đo độ cao so với mực nước biển phải không?"

"Đi chỗ này mang đồ đo độ cao so với mực nước biển làm cái rắm gì!" Hoắc Nhiên bất đắc dĩ mà rống lên một tiếng, "Nơi này là độ cao 837 mét! Trên đỉnh cũng đều ngại không viết độ cao so với mực nước biển đó! Cậu thế mà muốn che giấu..."

Khấu Thầm cười vừa giẫm xe, đi phía trước xông ra ngoài: "Vậy cậu làm sao mà biết được là 837 mét a!"

"Tôi xem đồ đo độ cao so với mực nước biển ...... Đệt," Hoắc Nhiên nói xong chính mình cũng vui vẻ, "Tôi lần đầu tiên tới chỗ này thật mang theo đồ đo độ cao so với mực nước biển."

Hai người một đường cười như điên đạp lên đỉnh núi.

"A ——" Khấu Thầm một chân chống xuống, hướng về phía bên kia một tảng lớn màu xanh lục kêu, "Chân lão tử đau quá ——"

Mới vừa kêu xong, từ đình ngắm cảnh đi ra vài người, đi theo cũng một khối cười kêu: "Đúng vậy ——"

Hoắc Nhiên đem xe ném tới trên mặt đất bên cạnh , đi tới trong đình, có bậc thang có thể đi xuống, đi đến bên cạnh vị trí cao nhất.

Khấu Thầm một lát sau mới theo lại đây, đứng ở bên cạnh cậu, vẻ mặt hoảng sợ mà chạm chạm cánh tay cậu: "Tôi Đệt! Cậu biết không! Mới vừa tôi xuống bậc thang ...... Chân đều mềm, suýt đường lăn đến cạnh cậu luôn...."

Hoắc Nhiên không nhịn xuống lại lần nữa bộc phát ra cười sặc, phía trước liền một ngọn núi đều không có, cậu cảm giác chính mình cười ra tiếng vang.

"Bất quá mặc kệ thế nào," Khấu Thầm hoàn toàn làm lơ cậu cười nhạo, một bên chùy chân một bên vui sướng mà nói, "Hôm nay xem như hoàn thành mục tiêu."

"Ừ," Hoắc Nhiên cười gật gật đầu, mở ra cánh tay hít một hơi, "Gần nhất hoàn thành không ít mục tiêu , nẩy mầm, đạt tiêu chuẩn, lên đỉnh, cùng ba cậu quan hệ cũng tốt hơn chút......"

"Quan hệ với Khấu lão nhị không tính mục tiêu," Khấu Thầm nói, ngẫm lại lại nói, "Được rồi, cũng coi như đi, như vậy tính ra mà nói, mục tiêu cũng rất nhiều, có chút vội, chúng ta còn nhỏ thế này."

"Liền bởi vì chúng ta còn...... Nhỏ như này," Hoắc Nhiên nói, "Mới có nhiều mục tiêu như thế."

"Ừ," Khấu Thầm cũng mở ra cánh tay, "Cậu đến cổ vũ tôi."

"Cậu cũng cổ vũ tôi." Hoắc Nhiên nói.

"Vẫn luôn." Khấu Thầm nói.

"Ừ, vẫn luôn." Hoắc Nhiên gật gật đầu

CHÍNH VĂN HOÀN!!!!!

Lời của Ngọc: CẢM ƠN CÁC BẠN ĐỌC RẤT NHIỀU!!!! Có thể các bạn không biết nhưng các bạn chính là động lực để mình theo đến cùng truyện này mặc dù nhiều thời điểm mình đã muốn dừng lại.
Mình edit truyện này cơ bản do không muốn chờ đợi quá lâu vào nhà dịch khác để đọc ( tại nhà dịch trước mình đọc ra theo lịch khá dài, và mình đang đọc đến giao đoạn cuốn truyện) nên vừa để thỏa mãn mong muốn đọc truyện liền mạch mình đã tiện thể edit.
Đây là lần đầu tiên mình edit truyện, lại không chuyên không biết tiếng Trung, bản dịch hoàn toàn dựa vào bản dịch quốc tế nên chắc chắn có nhiều sai sót về cách hành văn, dùng từ, nhiều chỗ đọc sẽ không mượt. Nhưng mình cảm thấy đi được đến cuối truyện đã là không tồi rồi.
Còn những phiên ngoại sẽ cố gắng edit hết nhưng có lẽ sẽ chậm hơn bây giờ.
Lần nữa gửi lời cảm ơn đến các bạn đã tìm đọc đến nơi này của mình. CẢMM ƠNN NHAAA!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top