Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52

Thư của Khấu Thầm làm Hoắc Nhiên ghé vào mép giường cười đủ năm phút đồng hồ, cười xong lại có chút buồn bã.

Tuy rằng phong thư này thật sự ngắn, dùng từ ấu trĩ giống như học sinh tiểu học, nhưng cậu có thể xác định đây là Khấu Thầm nghiêm túc viết, còn có thể cảm giác được Khấu Thầm rất yêu ba cậu ta, Khấu lão nhị cũng rất yêu cậu ta, chỉ là giống như Khấu Thầm nói,sự bất đồng, không có cách nào thấu hiểu lẫn nhau, hoặc là nói Khấu Thầm có thể thử nỗ lực lý giải, Khấu lão nhị lại vì cố chấp với ý nghĩ "Ta là cha ngươi" mà rất khó để hiểu được Khấu Thầm.

Ở điểm này, Hoắc Nhiên cảm thấy ba mẹ mình quả thật rất ưu tú.

Tuy rằng sự ưu tú của hai người họ có lẽ xuất phát từ bi kịch trong quá khứ, nhưng rốt cuộc bọn họ nỗ lực không làm ra yêu cầu gì, thoải mái đến mức  khiến nhiều người đều hâm mộ cậu có hoàn cảnh lớn lên dễ chịu, kiểu này nhìn như "Cái gì đều mặc kệ", sau lưng kỳ thật là ba mẹ cậu đã trả giá rất lớn.

     Cậu đã trưởng thành, chậm rãi có thể cảm nhận được họ dành cho cậu tối đa tự do, nhưng sau lưng lại luôn lo lắng, đối với cậu mà nói, đây cũng là áp lực, kỳ thật cậu có thể gánh vác được so với ba mẹ tưởng tượng rất nhiều, hy vọng ba mẹ có thể thả lỏng một chút, vui vui vẻ vẻ.

Đây là suy nghĩ trung thực của cậu, như vậy so sánh thì, cậu cùng Khấu Thầm cách nghĩ quả thực là khác biệt một trời một vực.


"Cậu mẹ nó chính là trong hũ mật lớn lên đi." Khấu Thầm đứng ở cái cây cách phòng học các cậu 100m, nhìn phụ huynh đang lục tục đến.

"Làm sao vậy." Hoắc Nhiên hỏi.

"Đối với ba mẹ, cậu một chút oán giận đều không có," Khấu Thầm nhìn cậu một cái, "Một đứa con trai ngoan như vậy, ba tôi khẳng định muốn một đứa."

"Ba cậu cũng rất để ý cậu," Hoắc Nhiên nói. "Chính cậu cũng có thể cảm giác được, chỉ là phương thức không thể tiếp thu đi, cha mẹ như vậy quá nhiều."

"Giáo viên như lão Viên quá ít." Khấu Thầm nói.

"Cậu lát có đi nghe một chút không?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Không nghe, đi nhà ăn tán gẫu," Khấu Thầm nói, ngẫm lại lại bồi thêm một câu, "Nghe vài câu rồi đi."


Ba Từ Tri Phàm không tới tham gia họp phụ huynh, mà đi đồn cảnh sát, bọn cậu tính toán khi họp phụ huynh bắt đầu rồi liền một đám đi nhà ăn tâm sự, đỡ cho Từ Tri Phàm cảm thấy buồn bực.

Nhà dì Hồ có báo án hay không bọn cậu không rõ lắm, ba Từ Tri Phàm đại khái tháng trước đã đi báo án, vẫn luôn không có gì tiến triển, hiện tại dì Hồ tỉnh, ba cậu ấy lại đi một chuyến, vẫn là nghĩ cảnh sát đi hỏi một chút có lẽ có thể hỏi ra vài thứ.

"Cậu nhìn, ba tôi tới kìa." Khấu Thầm nhanh chóng trốn đến phía sau cái cây.


"Trốn cái gì?" Hoắc Nhiên nhìn cậu ta một cái, "Ba cậu không phải đã biết thành tích của cậu, hơn nữa đã trào phúng cậu rồi sao?"


"Không biết," Khấu Thầm dựa vào sau cây, "Tôi nhìn đến ba liền muốn tránh."


"Sợ ba cậu đánh sao? Hay  là mắng cậu?" Hoắc Nhiên hướng bên kia nhìn nhìn, Khấu lão nhị giống như xã hội đen cải trang vi hành, cùng không biết phụ huynh của ai vừa nói vừa đi vào khu dạy học.

"Ba tôi bảo không đến mức ở bên ngoài đánh tôi mắng tôi." Khấu Thầm nói.


"Vậy cậu trốn cái rắm," Hoắc Nhiên nói, "Ba cậu vào lớp rồi."


"Tôi cũng không biết vì cái gì trốn," Khấu Thầm từ sau thân cây ló đầu ra nhìn thoáng qua, sau đó lại nói:"Chính là muốn tránh, tôi cảm thấy chúng ta tuổi này, đặc biệt là nam sinh, phần lớn cùng cha mẹ ở một chỗ đều sẽ xấu hổ, tôi là tận lực tránh cho gặp mặt."

"Tôi không có." Hoắc Nhiên cong cong môi.

"Cho nên hai ta bổ sung cho nhau." Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên tự hỏi một chút, suy nghĩ cẩn thận xem đây như thế nào gọi là bổ sung cho nhau .

Phụ huynh đều đến đông đủ, lão Viên cùng Ngũ Hiểu Thần ôm một cái hộp cũng vào trong lớp.

Từ Tri Phàm Hứa Xuyên bọn họ vài người từ toà văn phòng đi ra, hướng bên này vẫy vẫy tay.

"Trước đi lên nghe một chút đi." Từ Tri Phàm nói.

"Được."Mọi  người đều gật đầu.

Lên lầu, hiện phòng học bên ngoài tất cả đều là học sinh lớp bọn họ, ngày thường họp phụ huynh, một đám đều trốn đi ra ngoài, nếu có thể trắng đêm không trở về càng tốt, lúc này không sai biệt lắm cả lớp đều đứng ở cửa, tầng trên cũng đứng không ít, còn có học sinh lớp khác.

"Lớp các cậu mỗi lần đều hành xử khác biệt nha." Có người nói.


"Hâm mộ đi." Giang Lỗi cũng không thấy rõ là ai hỏi, thời điểm đi lên lầu thuận miệng tiếp một câu.

"Gặp phải phụ huynh nào không thể lý giải mà khiếu nại một chút, lão Viên của bọn mày phải có phiền toái." Lại có người nói.

"Nói chuyện chú ý chút đi," Hứa Xuyên nói, "Ai nói đấy?"

"Mau phi!" Ngụy Siêu Nhân hung tợn mà nhìn người bên cạnh, "Mới vừa ai nói mau mẹ nó mau phi."
"Phi phi phi," một nam sinh bên Văn 2 phi vài tiếng, "Được rồi đi, mê tín như vậy."

"Nói đến ai khác mặc kệ, nói lão Viên phải phi." Ngụy Siêu Nhân nói.

Nhóm bảy người đi tới cửa lớp.

Cửa phòng học mở rộng, các phụ huynh đã ngồi đầy , phía cuối phòng học thầy chủ nhiệm theo thường lệ cầm ghế dựa, cùng mấy giáo viên khác ngồi chỗ đó nghe.

Chủ nhiệm tuy rằng ngày thường vĩnh viễn xụ mặt, nhìn là sợ, nhưng mỗi lần lão Viên muốn chơi cái gì "Chuyện xấu" thầy ấy đều sẽ đồng ý, còn sẽ đi qua xem náo nhiệt...... Không, quan sát.

Lão Viên không đứng ở trên bục giảng, mà là từ cuối phòng đi tới, tự mình đưa thư cho các bậc phụ huynh, Ngũ Hiểu Thần ôm hộp đựng thư theo phía sau thầy ấy..

"Hôm nay họp phụ huynh, kỳ thật cùng học sinh quan hệ không lớn," lão Viên một bên đưa thư cho các phụ huynh, một bên chậm rãi nói, "Phía trước tôi cường điệu quá, trừ bỏ những nội dung thông thường,thì làm cha mẹ, phải tới tham gia, bởi vì đây là lần họp phụ huynh chân chính, là chân chính giao lưu giữa phụ huynh và giáo viên, quá trình này không phải nói về con cái của từng người mà chính là......"

"Xin mọi người không nên mở thư trước." Ngũ Hiểu Thần nhẹ giọng nhắc nhở các phụ huynh..

"kết quả của lần họp này, không phải vì cho mọi người trở về khoe với con cái," lão Viên nói, "Càng không phải vì cho mọi người trở về dùng lí do ' thầy giáo các con nói' 'đánh chửi bọn nhỏ, chúng ta lần này giao lưu mục đích có hai cái......"

Lão Viên đem thư đều phát xong rồi trở lại trên bục giảng, quét một vòng những khuôn mặt mê mang của cha mẹ học sinh phía dưới: "Một, học được tôn trọng, này là thư mà bọn trẻ từ lòng tín nhiệm đối với tôi và các vị phụ huynh đây mới viết xuống, bọn trẻ trong thư nói thoả thích, khả năng có vui vẻ, có oán giận, thậm chí khả năng sẽ từng có lời nói kích động, có thể viết xuống mấy thứ này, là bởi vì tín nhiệm, cho nên tôi hy vọng các vị phụ huynh không làm thất vọng sự tín nhiệm này của bọn trẻ, hồi đáp bọn trẻ bằng sự tôn trọng, xin hãy vì chủ nhân của lá thư trên tay của mọi người mà bảo mật, đó là lời nói trân quý trong lòng mấy đứa nó."

Trong phòng học phụ huynh đều yên lặng, nhìn thư trong tay mình, cũng có nhìn lão Viên, còn có chút như suy tư gì, nhưng không có người nào mở thư ra đọc trước.


"Hai là, chân chính học được cách lí giải con cái của mọi người," lão Viên tiếp tục nói, "Thư trên tay mỗi người, chủ nhân của nó, có lẽ chính là ' con nhà người ta ', người đó có khả năng cũng không vui sướng, có khả năng sẽ có rất nhiều buồn bực cùng bất mãn, chủ nhân bức thư, có lẽ sẽ làm mọi người nói " đừng có chơi cùng đứa đó" , người đó khả năng hài hước thú vị...... Hết thảy đều không thể biết, hết thảy lại đều có khả năng, đây là con cái của mọi người, hy vọng các vị gia trưởng cùng tôi cùng nhau, từ hôm nay, từ giờ trở đi, thử từ bỏ 'cái tôi' ' làm cha mẹ ' của mọi người, dùng tầm mắt của con cái, đi tìm hiểu con cái mình."


Sau một chút an tĩnh ngắn ngủi, trong phòng học có người vỗ tay, theo sát đó là một mảnh tiếng vỗ tay vang lên.

"Hôm nay có ba vị phụ huynh học sinh bởi vì có việc không thể tới tham gia, cho nên còn lại ba phong thư sẽ từ tôi, chủ nhiệm, cùng cô Tôn tới mở ra," lão Viên đi xuống bục giảng, đem hai phong thư cho chủ nhiệm cùng cô Tôn "Mặt khác, nếu có vị phụ huynh nào đối với nội dung thư có nghi hoặc, đề nghị cùng mình tôi trao đổi, thư sau khi xem xong sẽ lập tức đốt đi, học sinh Ngũ Hiểu Thần cuối cùng sẽ thu lại thư, mong mọi người phối hợp."

Sau khi Lão Viên tuyên bố có thể bắt đầu mở thư, trong phòng học các ba các mẹ đều cúi đầu bắt đầu mở thư ra, không gian an tĩnh, chỉ có thể nghe được thanh âm nhỏ vụn của giấy.

" Tao đệt, tao giống như nhìn thấy thư tao." Giang Lỗi nhỏ giọng nói.

"Nhà ai nhận được?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Không quen biết a," Giang Lỗi nói, "Nhìn như một dì rất hiền hậu, thư của tao mắng mẹ tao ném món đồ chơi của tao đi, chuyện này tao nhớ mười mấy năm, phỏng chừng có thể nhớ cả đời."

Hoắc Nhiên quay đầu nhìn chằm chằm sau gáy ba mình, nhà cậu bình thường đều là mẹ cậu đi họp phụ huynh, nhưng là lần này sau khi nghe nói hình thức họp kiểu này, ba cậu mãnh liệt yêu cầu tới tham gia.

Ba cậu lúc này đang chuyên chú đọc thư không biết là của bạn cùng lớp nào,, có thể nhìn thấy thư khá dài, rậm rạp tràn ngập hai tờ giấy.


Ba cậu nhìn trong chốc lát, lúc sau, Hoắc Nhiên có thể từ sườn mặt của ba nhìn thấy ông cười.


Ba Khấu Thầm biểu tình lại không quá giống, đồng dạng xem rất nghiêm túc, nhưng là cau mày, thư chỉ có ngắn ngủn mấy dòng, nhưng ông vẫn lặp lại mà nhìn.

        Học sinh đứng ngoài của cũng im lặng , nghe ngóng nhìn vào trong lớp học.

       Vài phút lúc sau, đột nhiên có một dì nằm bò tới trên bàn, một lát sau bả vai bà bắt đầu nhẹ nhàng mà run rẩy.

"Mẹ tôi", đường duy nói, "Không biết nhìn đến thư ai...... Nhìn được con nhà ai nên không vui đi."

Tiếp theo lại có mấy dì cúi đầu, lau đôi mắt, Hoắc Nhiên thậm chí nhìn thấy mấy chú cũng đang vội vàng lau mắt.

Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ cảnh tượng trong phòng, bên ngoài bạn học cũng bắt đầu khóc.

So với cha mẹ, bọn họ khóc lên liền không kiềm chế gì, tất cả đều lớn tiếng, còn có người không kiêng nể gì mà xì nước mũi, chẳng mấy chốc, trong ngoài phòng học tất cả đều là nước mắt.

Hoắc Nhiên cảm thấy có chút thần kỳ.

Có lẽ là vì những lời nói của lão Viên, có lẽ là vì bầu không khí này, phụ huynh ở bên trong nhìn thấy lời nói của những đứa trẻ đang khóc thút thít bên ngoài , xúc động trước mắt này so với bất kì đạo lí nào đều dùng tốt hơn.


Có lẽ qua hôm nay, có một nửa phụ huynh liền sẽ khôi phục nguyên dạng, dư lại một nửa xúc động mấy tháng, một nửa một nửa lại một nửa, nỗ lực thử lý giải một hai năm, cuối cùng bậc cha mẹ  có thể thực sự thay đổi suy nghĩ  thì ít lại càng ít, nhưng mặc kệ nói như thế nào, lần họp phụ huynh này đều rất có ý nghĩa.

Hoắc Nhiên không khóc, so sánh với rất nhiều bạn học, cậu cũng không có lý do khóc, tỷ như Khấu Thầm......

Cậu quay đầu, lập tức thấy được Khấu Thầm đã đỏ bừng vành mắt.

"Thầm thầm?" Cậu đột nhiên liền nhớ tới những dòng thư của Khấu Thầm, tức khắc có chút trong lòng lên men, duỗi tay ở trên lưng Khấu Thầm vỗ nhẹ.

"Cậu đừng có buồn nôn như vậy nha Nhiên Nhiên." Khấu Thầm nhỏ giọng nói, trong thanh âm mang theo đậm đặc giọng mũi, nhưng ánh nước trong mắt đã mau chóng biến mất.

Rốt cuộc vẫn muốn duy trì hình tượng khốc soái đến cùng.

Nhóm bảy người bọn cậu không chờ đến khi họp kết thúc mà chuyển đi nhà ăn.

"Thảm không nỡ nhìn," Giang Lỗi nói, "Mẹ tao còn không mang giấy, may là dì ở đằng sau đưa cho một tờ, nếu không chắc chưa họp xong đã ngồi đó xì nước mũi ."

"Trọng điểm của mày kiểu gì vậy." Hứa Xuyên nở nụ cười.

"Tao cảm thấy," Ngụy Siêu Nhân nói, "Trọng điểm hẳn là, ít nhất lần thi cuối kì này, chúng ta sẽ không bởi vì thành tích mà bị đánh, có thể qua hết năm."

"Có đạo lý," Hứa Xuyên vỗ vỗ vai hắn, "Còn tốt là không cần thi lại, nếu không còn  không biết ba mày có thể cảm động hay không, đến khi thành tích thi lại của mày ra, lại là một đống không đạt tiêu chuẩn thì hết trốn."

"Nếu ba tao không đánh tao," Ngụy Siêu Nhân vung lên cánh tay, "Tao để Từ Tri Phàm ăn tao cũng có thể đạt tiêu chuẩn."

Từ Tri Phàm nhìn cậu ta một cái: "mày dám."

"Vị lão bá này," Ngụy Siêu Nhân vịn vai Từ Tri Phàm "Mày lần này không tham gia thi cuối kì, cảm nhận thế nào?"

"Thoải mái lắm" Từ Tri Phàm cười cười.

Từ Tri Phàm còn có thể cười được, mọi người trong lòng đều rất cảm khái, trong nhà một đống chuyện, không thi được cuối kì, họp phụ huynh cũng không có ai tới......

"Tao bảo chị tao mua vé, bọn mày đưa tao chứng minh thư mượn chút, chị tao mua theo nhóm luôn." Khấu Thầm cầm di động, treo trên người Hoắc Nhiên vừa đi vừa nói.

"Mày cùng ba mẹ nói rồi à?" Từ Tri Phàm hỏi.

"Ừ, bảo là cùng mấy đứa mày đi du lịch, có thể đến Tết không thể về, không cần đợi tao ăn cơm tất niên," Khấu Thầm nói, "Ăn tết không thể tập thể giáo dục tao,, làm cho bọn họ thất vọng rồi."


Cả đám cười.

   "Trước Tết chúng ta hẳn là đã trở lại đi," Hoắc Nhiên nói, "Còn hơn nửa tháng, chúng ta lại không phải thật sự đi du lịch, chỉ tìm người, nhiều ít có thể có chút tin tức đi?"

"Buổi sáng Lý linh đã nói cho tao một ít tin tức," Từ Tri Phàm nói, "Tao nghĩ tí nữa mới nói cho bọn mày."

"Hỏi được gì?" Khấu Thầm hỏi.

"Trạng thái của Dì Hồ rất kém, cũng chưa nói quá nhiều, nhưng cái này không phải kiểu nhóm hạn chế tự do," Từ Tri Phàm nói, "Mà là loại hội tẩy não."

"Tao đệt," Hoắc Nhiên nói, "Vậy mẹ mày đâu?"

"Hai người không ở cùng tổ, dì ấy trở về là vì người hướng dẫn cho dì ấy bị người nhà mạnh mẽ trói về" Từ Tri Phàm nói, "Dì Hồ trở về là không có tiền, tưởng kéo được chú Lý mượn tiền lại tiếp tục đi, trong nhà không cho dì ấy ra cửa, dì ấy mới uống thuốc."

Cả bọn đều ngây người.

"Vậy mẹ mày có khả năng cũng bị tẩy não?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Có khả năng," Từ Tri Phàm nói, "Hiện tại mặt tốt là, nếu là như thế này, chúng ta tìm được bà cơ hội lớn hơn một ít, bởi vì sẽ không bị nhốt lại, hành động tương đối tự do rất nhiều, mặt xấu chính là......vạn nhất bà không trở lại......"

"Trói về," Khấu Thầm nói, "Tìm được người, báo án,trói về chứ, dì kia không nói là ai mang ai đi? Tao liền muốn biết, là mẹ nó ai trước muốn đi!"

"Bạn học cũ của dì Hồ, người nọ hiện tại còn ở bên kia." Từ Tri Phàm nói.

"Tao đệt con mẹ nó!" Khấu Thầm mắng một câu, xoay người liền hướng cửa trường đi, "tao mẹ nó hiện tại liền đi giết chết cái tên ngu họ Lý kia!"

"Khấu Thầm! Khấu Thầm!" Hoắc Nhiên giữ chặt cậu ta, "cậu có biết trọng điểm ở đâu không hả? Không phải nói thương lượng đi tìm mẹ Từ Tri Phàm sao, nặng nhẹ nhanh chậm có biết hay không?"

"Trước đánh xong người lại xuất phát cũng không chậm trễ gì!" Khấu Thầm nói, "Tôi mẹ nó trước đánh cho nó nhập viện bồi mẹ nó nằm viện, tôi lại đi tìm người!"

"Đánh xong cậu liền đến cục cảnh sát." Hứa Xuyên cũng kéo cậu ta lại.

"Dùng hình làm lạp xưởng." Từ Tri Phàm nói.

Mọi  người ở nhà ăn vây quanh một bàn, cầm bản đồ di động thương lượng.

Khấu Tiêu bên kia giúp bọn họ mua tốt vé rồi, hôm sau xuất phát.

Khấu Thầm cầm di động xoay từng vòng, không biết suy nghĩ cái gì.

"Làm sao vậy?" Hoắc Nhiên dùng cánh tay đụng đụng cậu ta.

"Ba tôi đặc biệt nhớ năm đó," Khấu Thầm nhẹ giọng nói, "Cùng ông giúp chuyện của bạn học, đặc biệt hoài niệm."

"...... Già rồi đi." Hoắc Nhiên nói.

"Tôi phía trước liền cảm thấy, Khấu lão nhị có phải hay không đã lão niên," Khấu Thầm nói, "Lúc này tôi đột nhiên cảm thấy, khả năng thật không phải, cậu xem, nếu chúng ta không phải học sinh, không phải như vậy xúc động, chuyện này khả năng đi làm sao? Tụ tập một nhóm liền như vậy chạy đi tìm người."

"Không biết, xem giao tình đi." Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ.

"Tôi cảm thấy khó, không nói cái khác, nếu đều tốt nghiệp, đều thành gia," Khấu Thầm nói, "Thật rất khó."

"Ừm." Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.

"Cho nên tôi liền suy nghĩ,nghỉ đông năm nay, chúng ta làm những việc này," Khấu Thầm duỗi tay ở trên đùi xoa xoa, "Chính là nhớ cả đời, vô luận qua nhiều ít năm, trải qua chuyện gì, tôi đều sẽ không quên, lúc về già nhớ lại, , năm đó a, lão tử hồi còn học cao trung, cùng một nam sinh lớn lên đặc biệt đáng yêu làm một chuyện vô cùng trâu bò"

Hoắc Nhiên không nói chuyện, vẫn là nhìn cậu ta.

Một lát sau mới giơ tay ở trên mặt cậu ta vỗ vỗ, gật gật đầu: "Tôi đồng ý, tôi hẳn là cũng sẽ như vậy."

"Có thể hay không chú ý chút," Giang Lỗi nhìn hai người bọn cậu, "Nơi này đang nói chính sự đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top