Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56

"Cười cái gì, buồn cười lắm hả!" Khấu Thầm nhìn cậu ta , lại cúi đầu nhìn nhìn chân mình, " Tôi đệt, cậu xem, đem hạt cát đều đánh tới...... Đánh tới......"

Cậu khom lưng nhìn theo cẳng chân mình  một đường hướng lên trên vừa sờ sờ xem sóng kia rốt cuộc đánh cao tới đâu,lúc  sờ đến đầu gối cậu dừng một chút.

...... Hình như là đến nơi này?

Không có?

Không cả đến đùi?

Hoắc Nhiên cười đến không đứng được, ngồi xuống bờ cát tay chống lên mặt đất, ngẩng mặt cười đến mức cảm giác như  nước mũi đều bay ra.

"Hoắc Nhiên," Khấu Thầm ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên đang cười, " Cậu ngựgf hai giây đi tôi có cái cần nhờ vả."

" Nói đi," Hoắc Nhiên nhịn đại khái không đến một giây liền lại cười rồi, vừa cười vừa hỏi, " Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho người khác biết cậu sợ nước."

" Tôi không phải sợ nước, lần trước chúng ta vào núi, nước sông tôi cũng không sợ ." Khấu Thầm nhìn chằm chằm cậu.

"Vậy cậu cũng không đi xuốn còn gì,  chỉ có khấu tiêu cùng lão dương xuống." Hoắc Nhiên cười đến mặt đau, dùng tay vẫn luôn ở trên mặt xoa xoa.

" Tôi là có chút...... Sợ nước biển," Khấu Thầm quay đầu lại nhìn thoáng qua biển rộng cùng vài người đang dứoi nước điên cuồng đùa nghịch, "Liền cảm thấy quá nhiều nước."

" Cậu từng có kí ức gì không thoải mái sao?" Hoắc Nhiên rốt cuộc khống chế được , hít sâu rất nhiều lần điều chỉnh lại vừa thấy Khấu Thầm liền muốn cười , "Bị chứng sợ hãi biển sâu à?"

"Đều không phải, chính là cảm thấy ôi đệt sao lại nhiều nước như vậy, sẽ chết đuối." Khấu Thầm cau mày.

" Ngại quá," Hoắc Nhiên lại bắt đầu cười, cười trong chốc lát cậu dùng cánh tay ôm lấy đầu, "tôi không phải cố ý, thật sự nhịn không được, đừng đánh tôi."

"Biến , tôi là người không nói lí lẽ như vậysao." Khấu Thầm chậc một tiếng.

"Cậu đối với chính mình nhận thức có phải cùng người khác có chút lệch lạc  không?" Hoắc Nhiên cười hỏi.

"Người khác đều mù đi." Khấu Thầm nói.

Mấy người đang vung vẩy trong nước biển hướng hai bọn họ vẫy tay giục xuống..

"Đến đây!" Giang Lỗi hướng bọn họ lớn tiếng kêu, "Nước không lạnh!"

"Tôi đi nghịch một lát," Hoắc Nhiên đứng lên, vỗ vỗ hạt cát trên quần, " cậu ở chỗ này ngồi đi, bọn nó hỏi, tôi nói cậu đaubụng."

"Tôi không phải loại người vì bụng đau mà từ bỏ vui vẻ," Khấu Thầm đứng lên, cúi đầu nhìn nhìn chân mình, " Tôi cũng đi, sợ cái rắm."

"Cậu trước đi tới chỗ kia," Hoắc Nhiên chỉ chỉ bọt sóng, "đứng chỗ đó, chỉ có thể đánh đến chân, thích ứng một chút về sau lại đi phía trước."

" Cậu đi của cậu đi, sao lại nói nhảm nhiều vậy," Khấu Thầm đôi mắt trừng, " Sợ hay không là do tôi tự mình định ra."

"Được." Hoắc Nhiên gật gật đầu, lấy túi chống nước tài xế cho bọn cậu, đem điện thoại cùng áo để vào túi, cũng không nói nữa, xoay người hướng trong nước biển đi qua.

Khấu Thầm cũng đem điện thoại bọc tốt, đi theo phía sau cậu, đi vài bước lại vươn tay đuổi theo quàng vai cậu..

Hoắc Nhiên ngẩn người, quay đầu lại.

"Đi." Khấu Thầm trừng cậu.

"Người mù đi ra ngoài a." Hoắc Nhiên nói.

"Cảnh cáo cậu đó a," Khấu Thầm tiếp tục trừng mắt cậu, "Lại có một câu vô nghĩa nữa tôi liền đem cậu dìm vào trong nước."

Hoắc Nhiên hung hăng mà cắn răng mới khống chế được chính mình, không có nháy mắt lại lần nữa cười ầm lên, để lại chút mặt mũi cho Khấu Thầm , hiện tại nơi này không chỉ là chỉ có hai người bọn họ, cả bọn nhóm bảy người còn đang nhìn.

Cậu cố gắng giúp Khấu Thầm giữ gìn hình tượng ngầu lòi.

Không có ai biết, Khấu Thầm có hình tượng như người kế nhiệm lão đại hắc bang, không chỉ sợ rắn, liền nước biển  cũng sợ...... Nói không sợ nước sông, ai biết được, nói không chừng ở nhà bồn tắm cũng không dám dùng, chỉ dám dùng vòi phun.

Ai da thật đáng thương.

Hoắc Nhiên ngẫm lại liền lại bắt đầu muốn cười.

Lúc chân chạm vào nước biển, cậu cảm giác được Khấu Thầm ngừng một chút.

Cậu cũng nhanh dừng lại, quay đầu đi nhìn nhìn Khấu Thầm, liên hệ với biểu hiện làn trước khi nhìn thấy da rắn của Khấu Thầm, cậu cảnh cáo một câu: "Cậu đột nhiên muốn nhảy lên lưng tôi phải nói trước một tiếng, tôi sợ tôi không có chuẩn bị đứng không vững."

" Nhảy sẽ báo cậu." Khấu Thầm hung tợn mà trừng cậu.

"Kia tiếp tục? Lại đi thêm một chút?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Vô nghĩa cái gì! Đi! Muốn đi như thế nào liền đi như thế đó!" Khấu Thầm lãnh khốc nói.

Hoắc Nhiên cảm thấy chính mình vẫn là rất ổn trọng, muốn huấn luyện Giang Lỗi, lúc này tuyệt đối giơ chân chạy như điên, không đem người kéo vào chỗ nước sâu ngang eo thì không dừng..

Cậu vậy mà  không chạy như điên, vẫn là ổn trọng từng bước một đi về  phía trước.



Cũng chính là bọn người chơi đến điên rồi nên không quá chú ý, hai người các cậu hiện tại như một đôi mù, một trước một sau, một người khoác vai người kia, đi đi dừng dừng.

Khó khăn đi tới chỗ nước sâu đến đùi.

"Ở chỗ này đi." Khấu Thầm ở sau người lạnh nhạt mà nói.

"......Được rồi," Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua mấy người kia cũng chỉ đứng chỗ nước đến eo, cái này khoảng cách gần, hơn nữa đây là biển, thời điểm sóng đánh tới nước lại dâng lên không ít, mọi người đều vẫn là tương đối chú ý an toàn.

Rốt cuộc, bảy người, tất cả đều là vịt lên cạn.

Khấu Thầm tay vẫn luôn chộp vào vai cậu không buông, Hoắc Nhiên cũng không làm cậu ta buông tay, lúc này nếu không có vật bám, Khấu Thầm khả năng sẽ cảm thấy chính mình phải bị sóng cuốn đi.

"Sóng sắp đánh đến đây, sóng, đánh lại đây." Khấu Thầm nhỏ giọng nói, tay gì chặt một chút.

Hoắc Nhiên đang muốn móc di động ra chụp mấy tấm, vừa thấy động tĩnh này của cậu ta, từ bỏ ý tưởng, đem tay mình đến trước mặt cậu ta," Nếu không cậu cầm tay tôi đi, tôi giữ cậu lại."

Khấu Thầm nhanh chóng bắt lấy tay cậu, gắt gao nắm chặt.

Lúc sóng đánh đến, nhóm các cậu chạy như vịt lên cạn mà vung tay hô to: "A ——"

Bất quá vịt họ Hoắc chỉ vung được cánh tay trái, bởi vì cánh tay phải bị vịt họ Khấu bắt lấy, vịt họ Khấu không cần mặt mũi nữa cứ nắm chặt tay cậu gì tại chỗ, cậu ta cư nhiên cứ như vậy đứng tại chỗ nước chỉ đến chân không nhúc nhích, để người khác mà biết, thật sự mất mặt.

"Tao đệt, Mặn chết tao rồi," Ngụy Siêu Nhân liếm liếm tay một lúc một hồi phi, " Mặn đến phát điên!"

"Nghe nói chỗ này có nồng độ muối trong nước biển cao, có chút mặn đi," Từ Tri Phàm nói, "Không biết có phải sự thật không."

"Chúng ta sang năm nghỉ hè có thể lại đi biển,"Hứa  Xuyên nói, "Đi một bãi biển khác lại nếm thử."

"Cái này có thể!" Giang Lỗi lập tức quay đầu, "Tao  cảm thấy cái này không tồi, sang năm nghỉ hè chúng ta lại một nhóm đi đi, chúng ta còn có thể ước về sau mỗi năm đều đi một cái bờ biển, nếm thử."

" Tên nhóm là thử độ mặn của biển." Hồ Dật.

"...... Tuy rằng có chút ngốc," Từ Tri Phàm nở nụ cười, "Nhưng nghe rất có ý tứ?"

"Vậy quyết vậy đi." Hoắc Nhiên nói.

" Quyết định!" Cả nhóm rống lên một giọng nói.

Đích xác rất có ý tứ, tuy rằng so ra kém cái gì thề non hẹn biển, nhưng ngoài ý muốn cảm giác rất lãng mạn.

Hoắc Nhiên quay đầu nhìn về phía Khấu Thầm, cười định nói mới phát hiện Khấu Thầm chính nâng cánh tay trộm liếm.

Cậu quay đầu, Khấu Thầm động tác dừng một chút.

"Mặn sao?" Cậu nhỏ giọng hỏi.

"Từ từ," Khấu Thầm nhìn nhìn người bên cạnh, nhanh chóng vươn đầu lưỡi ở cánh tay liếm liếm, sau đó cau mày phẩm phẩm, chậc một tiếng, "Thật sự rất mặn, khổ, nếu không cẩn thận uống một ngụm, giọng nói tuyệt đối là bị  phế."

" Tôi đệt, có khoa trương như vậy sao?" Hoắc Nhiên nhìn cánh tay cậu ta.

Khấu Thầm không nói chuyện, đem cánh tay mình đến bên miệng cậu, Hoắc Nhiên do dự một chút, cảm giác có chỗ nào không đúng lắm, nhưng trong chốc lát lại không nghĩ ra được là chỗ nào không đúng, vì thế vẫn cũi đầu vươn lưỡi trên cánh tay Khấu Thầm liếm liếm.

Liếm xong lúc sau cậu đang chẹp chẹp trong miệng, đột nhiên phát hiện bên cạnh mấy cái đầu đều đang xem hai người bọn cậu , Giang Lỗi vẻ mặt ghét bỏ đều tràn ra.

"Làm gì," Hoắc Nhiên trừng mắt cậu ta, "mày có thể nếm mùi vị, tao  không thể nếm à?"

"Tao nếm là liếm trên người tao," Giang Lỗi nói, lại nhìn nhìn hai người bọn cậu lôi kéo tay, " Mày nêm lại liếm Khấu Thầm...... Khấu Thầm có phải so với điểm tâm của mày ngọt hơn không?"

Hoắc Nhiên lúc này mới đột nhiên phản ứng lại cảm giác chỗ nào không đúng là vì cái gì.

Cậu không nhịn được  cười lên: "tao đệt, tao không nghĩ ra."

"Khấu Thầm!" Giang Lỗi đối với Khấu Thầm hô một tiếng.

"Ơi?" Khấu Thầm nhìn cậu ta , "mày cũng muốn liếm?"

"Không liếm," Giang Lỗi nói, ", hai ngày này giúp tao nghĩ, tao muốn mua một cái quà tặng tặng cho Lộ Hoan, tao muốn yêu đương!"

"Mày phải thử trước đã," Khấu Thầm nói, "Lát nữa lên bờ tìm một cái vỏ sò đẹp chụp ảnh gửi cho cậu ấy, xem xem cậu ấy có thái độ thế nào rồi nói tiếp, nếu cậu ấy không có cảm giác gì thì có theo đuổi cũng vô dụng, còn thêm phiền vào người."

" Được," Giang Lỗi gật đầu, " Không phải ảnh chụp bãi biển là được rồi sao?"

" Mày có chút thành ý không vậy?" Khấu Thầm nói, "Là mày muốn theo đuổi người ta, phải hao chút tâm trí,  làm cái gì gây ấn tượng một chút?"

"Được đựo được, tao chủ yếu là không suy nghĩ cẩn thận, cảm giác mọi người đều lấy gậy vẽ chim," Giang Lỗi nói, "Mày thế nào mà lại hiểu rõ chuyện này thế?"



"Lão Dương  đuổi theo chị tao ba năm," Khấu Thầm vươn ba cái ngón tay so đo, "Tao  từng ngày nhìn lão suy tính chồng chất, sau đó lại cùng lão bàn bạc xem phải làm sao cho nhìn càng có tâm ý...... Tao  mẹ nó cũng chính là không muốn tán ai, nếu không......"

"A ——" Ngụy Siêu Nhân đột nhiên hô lên, "Tới! Sóng to!Lớn! Sóng lớn! Tao đệt!"

"A ——" cả bọn còn không có quay đầu xem liền đi theo bắt đầu điên cuồng hét lên.

Hoắc Nhiên một bên rống một bên quay đầu, thấy một con sóng nhắm chính hướng vịt lên bờ bọn cậu mà tới, cái loại có thể đánh người ngã ngựa đổ, ướt nhẹp mới thôi.

"A —— chạy !" Khấu Thầm rống.

"Chạy chạy chạy! Muốn ướt  người——" Hứa Xuyên cười kêu.

Cả nhóm quay đầu liền hướng bờ cát bên kia chạy.

Khấu Thầm xem như làm Hoắc Nhiên mở mang kiến thức thế nào là chạy trốn, túm tay cậu quay đầu liền chạy, tốc độ cư nhiên còn rất nhanh, người bên cạnh đều là ở trong nước một bên nhảy một bên gian nan đi tới trước, cậu ta lại có thể một bên nhảy một bên nhảy cao chạy.

Hoắc Nhiên bị cậu ta túm đến đi lảo đaor trong nước.

"Cậu chậm một chút!" Hoắc Nhiên kêu, " Tôi mẹ nó! Chân đưa không được nhanh như vậy!"

"Chân nâng cao lên, cậu ngốc thế!" Khấu Thầm vừa nhảy vừa chạy.

Nhìn mực nước tưởng không bao sâu, nhưng bọn cậu cách bờ cát lại thật ra  không gần, sóng to đuổi tới phía sau rồi , cả nhóm bọn cậu còn ở trong nước nghiêng ngả lảo đảo.

Hoắc Nhiên đầu tiên là thấy được một cái gợn sóng từ phía sau đẩy tới, cậu cảm giác hơi choáng váng, ngay sau đó chính là một cái sóng to từ trên trời giáng xuống, như thể xoay cả cánh tay mấy vòng tát lên đầu.

Cậu vốn chỉ lảo đảo, này một cái tát giáng xuống cậu ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có, trực tiếp bị ụp quỳ xuống, tiếp theo liền cảm thấy bốn phương tám hướng tất cả đều là nước, còn có thể nghe thấy âm thanh nước biển ùng ục ùng ục trong tai.

Cậu không bơi, chỉ có ở thời điểm cuối cùng nín thở, thân thể bị sóng biển ấn nhào về phía trước, duỗi tay mò lên phía trước.

Hẳn là bắt được quần áo của  Khấu Thầm , cậu gắt gao túm lấy.

Bất quá không có tác dụng mấy, một cái góc áo cũng không kiên cường được con sóng, cậu bị ụp xuống, tay đều sờ đến trong cát, rất mềm, sờ qua rất tốt..

Còn thấy được chân  Khấu Thầm.

Khấu Thầm chân rất căng , chắc cũng đang điên cuồng chống đỡ, ngón chân đều dùng sức, cùng nhau chìm vào trong cát..

Sóng biển đem đám vịt lên cạn bọn cậu đánh ngã xong rất mau mà lui trở về, còn thuận tay đem bọn cậu  kéo trở lại một đoạn.

Hoắc Nhiên lúc đầu ló ra từ trong nước liền thấy chính mình đang quỳ, nước đã rút rất nhiều, hẳn là chỉ tới đầu gối.

Cả đám người không phải ngồi chính là nằm bò, một thò đầu ra liền một hồi khụ, khụ xong rồi lại bắt đầu cười.

Cười vài tiếng, Hứa Xuyên hướng bọn cậu bên này nhìn thoáng qua, đột nhiên bộc phát lớn tiếng cười.

Hoắc Nhiên nhìn phía trước, giật mình phát hiện Khấu Thầm cư nhiên là người còn đứng duy nhất trong bảy người bọn cậu..

Lúc này cậu ta đang nhìn xuống cánh tay mình..

Hoắc Nhiên theo ánh mắt cậu ta đi xuống, thấy được tay mình.

Hoá ra cậu không phải bắt được góc áo của Khấu Thầm.

Là gấu quần đi biển của Khấu Thầm a.

Quàn đi biển hiện giờ đã bị cậu kéo xuống đến cẳng chân làm lộ quần nhỏ màu đen  của Khấu Thầm.

" Tôi đệt," Hoắc Nhiên nhảy dựng lên, bắt lấy thắt lưng quần đi biển kéo lên trên, giúp Khấu Thầm đem quần mặc vào, " Tôi  thật không biết...... Tôi túm phải quần của cậu?"

Khấu Thầm lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cậu, nhìn chằm chằm vài giây lúc sau không ngừng cười lên: "Tôi phục cậu rồi! Cản cũng cản không được! Cứ thế kéo tuột xuống! Tôi còn sợ cậu xé mất quần tôi nữa!"

"Ai bảo cậu lôi kéo tôi chạy nhanh như vậy," Hoắc Nhiên cũng cười đến không được, " Tôi một chút đứng cũng không vững, sóng đánh tới tôi liền quỳ."

Cả bọn cười nửa ngày, cười to thoải mái, cách bờ cát còn hơn mười mét , vừa cười vừa đi hơn nửa ngày mới lên bờ.

"Uống gì nào?" Khấu Thầm sau khi lên bờ cũng là người duy nhất còn đứng, "Bên kia có một loạt cửa hàng, tao thấy có mấy cửa hàng trang trí cũng được, có muốn qua đó ăn vặt uống chút gì không?"

"Không đi," Từ Tri Phàm nói, "Chỗ đó cách biển quá xa, bọn tao muốn nghịch nước, hóng gió biển, phơi nắng, bày ra đủ loại đủ trò rồi chụp đăng vòng bạn bè cho bọn đang ngồi máy sưởi tức chết."

"Đệt," Khấu Thầm lấy ra di động, xoay người giơ di động, khom lưng để sát vào bọn cậu, "Chụp cái ảnh chung nào, mau nhe răng!"

Cả bọn nhích về phía cậu bên cạnh thò lại gần, dò ra mặt kêu: "Yell——"

Khấu Thầm liền ấn vài cái, sau đó cứ thế gửi vào trong nhóm chat: "Tao khát, đi mua đồ uống, chúng mày uống gì?"

" Mày uống cái gì thì mang cho bọn tao cái đó đi, bọn tao chưa kén ăn bao giờ." Hứa Xuyên nói.



" Bọn mày không chọn thật sao!" Khấu Thầm chậc một tiếng, lại nhìn Hoắc Nhiên, "Đi không?"

"Đi chứ." Từ Tri Phàm ở bên cạnh giúp đỡ trả lời.

"Biến." Hoắc Nhiên đứng lên, cùng Khấu Thầm hướng cửa hàng bên kia đi qua.

Từ bờ cát đi đến ven đường dưới gốc cây, Hoắc Nhiên phát hiện hai người bọn cậu còn đi xuống một cái hồ nước..

"Đây là cây dừa đi?" Khấu Thầm vỗ vỗ bên cạnh một thân cây.

"Không phải cây cọ sao?" Hoắc Nhiên nói.

Hai người bọn họ nhìn nhau trong chốc lát, Khấu Thầm thanh thanh giọng nói: "Này hai cái đều là một sao?"

"...... Đi mua đồ uống đi." Hoắc Nhiên nói.

"Đi." Khấu Thầm cười gật gật đầu.

Đi rồi vài bước , Hoắc Nhiên hất hất đầu, hất ra một mảnh bọt nước, nghĩ đến thảm trạng  lúc trước bị ấn ở trong nước, cậu có chút lo lắng mà quay đầu nhìn nhìn Khấu Thầm: "cậu mới vừa không có việc gì đi?"

"Không có việc gì," Khấu Thầm nghĩ nghĩ, "Tôi mới vừa rồi đều không chú ý đến lực nước, toàn mẹ nó ở trên việc cậu nắm quần tôi không buông tay."

" Ngại quá." Hoắc Nhiên nghĩ lại liền nhịn không được muốn cười.

"Tôi  kỳ thật rất sợ hãi." Khấu Thầm nhỏ giọng nói.

"A!" Hoắc Nhiên tức khắc một trận áy náy, "Thật xin lỗi, tôi......"

"Không phải sợ nước," Khấu Thầm đem cánh tay đậu lên vai cậu, "Là tôi cảm thấy cậu như muốn sặc, nhưng là tôi cố vớt hai lần mà không vớt được cậu, đặc biệt sợ cậu bị sóng cuốn đi, cậu thấy đó, lúc con sóng lui đi còn kéo chúng ta hướng  vào trong biển một đoạn.",

"Ừm." Hoắc Nhiên gật gật đầu.

"Còn may cậu mẹ nó mạng lớn,  quần cũng đều bị cậu cởi rồi vẫn không buông tay." Khấu Thầm hướng hắn dựng dựng ngón cái, "Hoắc Nhiên thật trâu bò."

"Tôi mời," Hoắc Nhiên nói, "Hôm nay doạ cậu rồi."

"Được," Khấu Thầm chỉ vào bên cạnh một cái cửa hàng, "Tôi muốn ăn đá bào."

"Không thành vấn đề." Hoắc Nhiên đi qua.

Lúc bà chủ làm đá bào, hai người các cậu  ngồi ở cây dù trước cửa tiệm phơi nắng , phơi gió biển.

Trên mặt đầy cát bị gió cuốn tới,, còn có không vỏ sò ném ở rìa,, Khấu Thầm vẫn luôn dùng ngón chân qua lại xếp chúng nó.

"ngón chân cậu  rất linh hoạt đúng không," Hoắc Nhiên nói, " tôi vừa nãy trong nước có nhìn thấy chân cậu khảm vào cát."

Khấu Thầm có chút giật mình mà nhìn cậu, hơn nửa ngày mới nói một câu: "Cậu còn rất bình tĩnh? Đều bị sóng đánh cho nằm bò xuống còn có thể nhìn chân tôi thế nào?"

"Vô ý thức xem." Hoắc Nhiên ngẫm lại cảm thấy buồn cười, hướng về cây phía trước  hắc hắc hắc cười một hồi lâu.

"Quả thật chân tôi rất linh hoạt," Khấu Thầm dùng chân đem vỏ sò trên mặt đất đều tích cóp đến một đống, sau đó rất nhanh nhẹn mà dùng chân từng bước từng bước sắp hàng lên, "cậu xem ......"

Không lâu sau cậu ta đã đem vỏ sò xếp thành một chữ "Nhiên".

"Cái này là cậu," Khấu Thầm lại  lấy lại đây một ít vỏ sò, nhanh chóng  lại bày một chữ "Thầm", "Cái này là m tôi."

"Ừm." Hoắc Nhiên cười gật gật đầu, "Thật là linh hoạt ."

Cháu cử bà chủ vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, trong miệng ăn nửa cái kem, nhìn Khấu Thầm dùng vỏ sò xếp chữ, đứa nhỏ đã đi tới, chỉ vào: "Nhiên."

"Đúng vậy." Khấu Thầm gật đầu.

"Gối đầu!" Nàng lại nói.

"Thầm, nhiệt tình thầm." Khấu Thầm sửa đúng nàng.

"Gối!" Nàng nói.

Khấu Thầm không tiếp tục sửa.

Đứa nhỏ ăn xong kem, dùng que vòng quanh hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo mà vẽ một vòng, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người bọn cậu.

"Đây là cái cái gì, khoanh tròn." Hoắc Nhiên nói.

Đứa nhỏ  cười cười không nói chuyện.

"Là trái tim," lão bản đem đá bào cầm lại đây để tới trước mặt bọn cậu, cười nói, "Trên bờ cát nơi nơi có yêu đương vẽ trái tim, nó đi học, nhìn đến có chữ viết liền sẽ vẽ cái trái tim lên."

Hoắc Nhiên nở nụ cười, ăn một ngụm đá bào.

Khấu Thầm cười lấy ra di động, đối với trên mặt đất chụp một kiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top