Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 59

Nhóm bảy người các cậu ở lại năm ngày, sau đó thuận lợi chiến thắng trở về, tuy rằng có bốn ngày là ở chơi, nhưng lúc xuống máy bay bọn cậu vẫn có loại cảm giác đại công đáo thành hưng phấn.

Đi đường đều đi ra sống động, chính là hành lý có chút vướng bận.

Sau khi mọi người ở WC mặc đồ mùa đông, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài

Một phút đồng hồ lúc sau bọn cậu lại tất cả đều xoay trở về.

"Chị cậu đến chỗ nào rồi?" Hoắc Nhiên hỏi Khấu Thầm.

"Không biết, tôi bảo lão dương gọi điện thoại," Khấu Thầm nói, "Hẳn là sắp đến rồi."

Kỳ thật người trong nhà mỗi đứa đều nói đến đón, nhưng bọn cậu khí thế còn chưa có biến mất, đều cự tuyệt, quyết định cả nhóm ngồi xe Khấu Tiêu với lão Dương về, thật ra , là khấu tiêu cùng lão dương từng người đưa bọn cậu trở về.

"Bọn mày mệt không?" Từ Tri Phàm hỏi.

"Còn được," Hứa Xuyên hoạt động một chút cánh tay, "Mấy ngày nay chơi đến rất thống khoái, nói thật, mệt cũng không cảm giác được."

"Lập tức ăn tết, năm nay cũng không còn mấy ngày," Từ Tri Phàm ở trên di động vọc, đại khái là tự gửi tin nhắn cho người trong nhà, "Nếu không xem mùng 3, mùng 4 đi, xem bọn mày ngày nào rảnh?"

"Cùng nhau ăn một bữa?" Khấu Thầm gọi điện thoại cho lão dương, treo ở trên vai Hoắc Nhiên thỏi một câu.

"Ừm, tụ tập một bữa đi, nhà tao đi, đi tiệm cơm tao sợ có người cùng tao cướp tính tiền," Từ Tri Phàm cười cười, "tao còn đánh không lại."

"Đệt." Khấu Thầm cười chậc một tiếng, điện thoại kết nối , bên kia lão dương rất nhanh tiếp điện thoại, Khấu Thầm nghe được tiếng nhạc trong xe, "Còn chưa tới a? Bọn em đứng đợi nửa ngày."

"Bãi đỗ xe," lão dương nói, "Các cậu có thể lại đây."

"Đi," Khấu Thầm ngắt điện thoại, "Bọn họ ở bãi đỗ xe."

Lão dương cùng khấu tiêu xe chia làm hai đường, đem bọn cậu chia ra, phân công nhau ra khỏi sân bay.

Hoắc Nhiên cùng Khấu Thầm còn có Từ Tri Phàm một xe, bọn cậu đứng cách chỗ gần sân bay một chút, khấu tiêu buổi tối còn phải tăng ca, cho nên đi rất nhanh..

Cả nhóm ngừoi mấy ngày nay đều ở bên nhau, nháo đến vui vẻ, mãi cho đến bãi đỗ xe đều còn cùng cãi nhau dường như còn muốn bay tiếp.

Lúc này người bị phân hai nửa, lại ngồi vào trong xe, bốn phía đột nhiên an tĩnh xuống, Hoắc Nhiên bắt đầu cảm giác được mỏi mệt.

Cậu nhìn thoáng qua Từ Tri Phàm ngồi bên cạnh còn đang chơi điện thoại "Cùng mẹ mày nói chuyện à?"

"Bà mua một đống hàng tết, lúc này còn đi dạo ở siêu thị ," Từ Tri Phàm gật gật đầu, "Muốn giúp tao mua quần lót, tao phục luôn, này cũng coi như hàng tết sao."

"Màu hồng liền tính," Khấu Thầm ở ghế phó lái cười, "Nhà tao mỗi năm ăn tết đều mặc quần lót hồng, chị tao còn có thể phối ra mười loại màu đỏ này."

"Khấu Thầm!" Khấu tiêu hô một tiếng, "em có phải đầu óc bị muối vào rồi không!"

Hoắc Nhiên quay đầu, không tiếng động mà cười.

"Em hiện tại lập tức quên mất." Từ Tri Phàm cười nói.

"Còn cả ngày oán giận chị từ nhỏ đánh nó," khấu tiêu nói, " Máu đều phun ra thiếu điều dựng thành hai cột."

Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua Khấu Thầm, Khấu Thầm đang ngửa đầu nghe nhạc, nhìn rất giống Soái Soái..

Từ Tri Phàm ở siêu thị bên cạnh nhà cậu ta xuống xe, nói trực tiếp đi siêu thị đón mẹ về nhà.

"Nhắn vào nhóm đi." Hoắc Nhiên nói.

"Nhớ rõ chừa ra thời gian tụ hội." Từ Tri Phàm đóng cửa xe, chạy vào siêu thị.

Khấu tiêu vừa mới chuẩn bị lái xe, Khấu Thầm mở ra cửa xe, liên tiếp mà nói: "Từ từ......"

"Làm gì?" Khấu tiêu nhìn cậu ta, dẫm phanh lại, "Đi vệ sinh à?"

Khấu Thầm không nói chuyện, đóng sầm trước xe, kéo ra cửa sau, ngồi vào bên cạnh Hoắc Nhiên: "Tốt rồi, đi thôi."

"Nhiên Nhiên phiền chết mày, chó cũng không dính ngừoi bằng mày." Khấu tiêu đem xe khởi động lái đi ra ngoài.

"Ai nói," Khấu Thầm dựa vào người Hoắc Nhiên, "chốc em trở về chị xem soái soái sẽ dính em dính thành cái dạng gì, buổi tối khẳng định ngủ trong phòng em."

Từ nhà Từ Tri Phàm bên này đến nhà Hoắc Nhiên, lộ trình rất gần, lúc đến cổng tiểu khu, Hoắc Nhiên đột nhiên có chút không muốn xuống xe.

Cảm giác giống như còn chưa chơi đủ..

Hơn nữa mấy ngày nay cậu vẫn luôn cùng một phòng với Khấu Thầm, buổi sáng cùng nhau dậy, cùng nhau ra cửa, cùng nhau chơi, lại cùng nhau trở về, buổi tối lại cùng nhau ngủ.

So với kiểu chặt chẽ ở chung lúc ở trường, cậu đã có chút quen như thế này hơn, đột nhiên phát hiện sau khoảng thời gian ngắn sinh hoạt vui vẻ liền phải kết thúc, cậu đột nhiên cảm thấy luyến tiếc.

"Nhà cậu ăn tết đi nơi khác sao?" Khấu Thầm hỏi cậu.

"Không đi," Hoắc Nhiên nói, "Nhà tôi thân thích đều ở đây, ăn tết liền ở luân phiên các nhà ăn......Còn cậu?"

"Trước kia có khi là phải về quê ăn tết, bất quá năm nay không trở về," Khấu Thầm nói, "Ba tôi đón ông nội đến nhà."

"Ông nội sắp làm chị phiền chết rồi," Khấu Tiêu thở dài, "Buổi sáng 5 giờ đã ở sân sau luyện quyền! A! A! Kêu nửa giờ không ngừng, không biết ông nội luyện cái gì?"

Khấu Thầm cười nửa ngày: "Ông nói đó là luyện cách hô hấp, trước kia không kêu thời gian dài như vậy , chỉ mười phút, khả năng cảm thấy sân sau thanh tịnh đi, chị nói với ông, để chị ngủ."

"Thôi," khấu tiêu nói, "Lại không được bao lâu, ăn tết mà, ông muốn như thế nào cao hứng thì cứ như thế đó đi."

"Nhà cậu ăn tết có bận không?" Khấu Thầm ngồi dậy, quay đầu nhìn Hoắc Nhiên.

"Tôi không bận," Hoắc Nhiên nhìn cậu ta một cái, "cậu muốn đến nhà tôi sao?"

"Tôi đệt," Khấu Thầm hướng cậu dựng ngón cái, "Này có tính là thông minh sắc xảo không?"

"Không tính đi," Hoắc Nhiên nói, "cậu ám chỉ rất rõ ràng."

Khấu Tiêu ở phía trước cười ha hả.

"Tôi đây đi tìm cậu chơi?" Khấu Thầm không để ý đến Khấu Tiêu đang cười.

"Ừm," Hoắc Nhiên gật gật đầu, " Cậu đừng đột nhiên đến đấy, vạn nhất tôi đi ra ngoài, cậu trước khi đến gọi điện thoại."

"Tôi đây đánh cậu cũng không ở nhà a." Khấu Thầm nói.

"Đánh tôi liền ở, cậu muốn đến tôi liền không ra khỏi cửa." Hoắc Nhiên nói.

"Tôi thích! Nghe được không! Khấu tiêu!" Khấu Thầm phi thường vui sướng mà hướng chỗtựa lưng ghế lái đạp một đạp, "Nghe được không! Em muốn đến, cậu ấy liền không ra khỏi cửa này."

"Chị nghe được cũng muốn đánh chết mày!" Khấu tiêu kêu, " Mày thử đá lại một cái xem."

Khấu Thầm vui tươi hớn hở mà thu hồi chân, duỗi tay ở trên đùi Hoắc Nhiên dùng sức xoa xoa..

Hoắc Nhiên lúc xuống xe rồi vẫn còn thấy chỗ kia trên chân còn nóng hổi..

Lúc lên đến nhà, ba mẹ đối cậu cũng không có vì cửu biệt gặp lại mà mừng như điên, cậu có ngày nghỉ liền đi ra ngoài là chuyện bình thường, chính là mẹ cậu đối với việc cậu mua về các loại hàng hải sản rất hài lòng.

"Ôi con trai ta sao có thể giỏi như vậy,"mẹ xoa mặt cậu, "Đi chơi còn  nhớ kỹ mua hàng tết."

"Này cũng không phải hàng tết," Hoắc Nhiên cảm giác mặt mình đều bị xoa biến hình, nói chuyện đều là đang dẩu mỏ, "Chủ yếu là không có đồ gì để mua, liền mua ít đặc sản."

Cậu cân nhắc mức độ cao hứng của mẹ, Hoắc Nhiên kiên trì mười giây, sau đó kéo tay mẹ cậu ra, xách theo balo trốn vào phòng.

Phảng phất giống như làm ăn trộm, cậu đem balo đặt trên mặt đất, dùng thân che lại, nhanh chóng lấy ra đèn vỏ sò lấp lánh kia, do dự một chút, cậu đem đèn để tới bên cạnh đèn cậu vẫn dùng hàng ngày..

Bật là sẽ không bật, nhưng nhìn rất có ý tứ.

Hơn nữa cái đèn này, nếu không bật lên thì nhìn rất đẹp, không bật lên thì chỉ là cái vỏ sò..

"Tiểu Nhiên." Ba cậu ở ngoài cửa gọi cậu một tiếng

"Dạ?" Hoắc Nhiên quay đầu.

"Năm nay cơm tất niên......" Ba cậu ngập ngừng.

"Là đi tới nhà cô hai ăn sao?" Hoắc Nhiên rất nhanh mà phản ứng lại, bà nội được cô hai đón về nhà, ăn tết cũng không có khả năng để bà nội về nhà bà, một đống người lại phải đi lại.

Đi đến nhà cô hai cũng bình thường.

"Ừ," ba nói, "Lần trước lúc con đi đến nhà cô, có phải cùng cô xung đột gì không?"

" con khinh ," Hoắc Nhiên nhịn không được có chút phát hoả, "Sao vậy ạ, cô còn nói gì với ba à?"

"Nói một câu, không nói cụ thể, ba cũng không hỏi," ba cậu nói, "con nếu là cảm thấy không thoải mái, chúng ta một nhà liền không đi, đi nhà bà ngoại con."

Hoắc Nhiên thật muốn nói vậy rất tốt, nhưng bà nội khẳng định sẽ khổ sở, nhà cậu vẫn luôn thay phiên, năm nay bà nội , sang năm bà ngoại, hai bên đổi.

"Thôi ạ, không đến mức," Hoắc Nhiên nói, "Đi ăn một bữa cơm cũng sẽ không thế nào, con chủ yếu là vì bà nội."

"Ừ," ba cậu gật gật đầu, "Ăn xong liền đi."

"Không cần, cứ như mọi lần là được...... Ba," Hoắc Nhiên ngẩng đầu nhìn ông, "Kỳ thật......đều, nói như thế nào, hai người không cần...... Quá lo cho con."

"Không lo," ba cậu nói, "con không thể nói chúng ta không đánh con chính là lo cho con đi."

"Phải lo a," mẹ cậu ở phòng khách lớn tiếng nói, "Con trai mẹ đáng yêu như vậy, mẹ liền lo——"

"A......" Hoắc Nhiên bổ nhào vào trên giường kéo dài thanh âm.

Năm mới trước hai ngày này quá bận rộn, quá loạn, Hoắc Nhiên cảm giác chính mình chuyện gì cũng không làm, nhưng thời gian lại bị lấp đầy, thu thập một chút nhà ở, cùng mẹ đi hai vòng siêu thị, cả nhà đi dạo một lần trung tâm thương mại......

Trong nhóm chat lại rất náo nhiệt, cả nhóm chưa có thời gian gặp nhau, chỉ có thể có thời gian thì liền ở tông nhóm chat tán gẫu.

Khấu Thầm tựa hồ rất nhàn, mỗi lần vô luận ai nói cái gì đèu thấy cậu ta online..

Hoắc Nhiên mỗi lần đều muốn click mở tên cậu ta trò chuyện riêng vài câu, nhưng mỗi lần lại đều không có làm

Không thể nói tới là vì cái gì, tổng cảm thấy có chút xấu hổ, rốt cuộc hai người bọn cậutrước kia cơ bản sẽ không trò chuyện riêng, hơn nữa hiện tại có chút khủng hoảng khi ăn Tết.

Ăn tết vĩnh viễn đều ở giữa sự náo nhiệt cất giấu vài phần tịch mịch.

- Khấu Thầm cậu có phải rất nhàn rỗi?

Cậu vẫn là ở trong nhóm chat hỏi một câu.

- ai nói, tôi mỗi ngày dắt Soái Soái đi dạo hai lần, còn cùng đi dạo với ông nội của tôi, tiểu lão đầu vừa ra khỏi cửa không hai giờ không trở về nhà, dã dời.

Phía dưới mọi người trả lời tất cả đều là ha ha ha ha.

Hoắc Nhiên nhìn màn hình, đi theo cười nửa ngày.

Chiều 30 Tết, Hoắc Nhiên đi theo ba mẹ đi đến nhà cô hai..

Nhà bọn họ là tới muộn nhất, các chú bác anh chị khác đều đã tới, vừa mở cửa ra đã bị đủ loại lớn tiếng nói chuyện âm thanh đổ ập lên đầu, cùng tiếng thét chói tai của cháu cô hai.

Hoắc Nhiên tức khắc một trận khó chịu, nhưng là cậu ở trong đám người nhìn đến gương mặt tươi cười của bà nôi , tâm tình vẫn là lập tức lại tăng trở lại không ít.

" Bà nội, mập ra a." Cậu đi qua sờ sờ mặt bà nội.

"Cháu không chán ghét a?" Bà nội cười nói, "Gặp mặt liền nói ta mập!"

"Lão thái thái không thể quá gầy." Hoắc Nhiên nói, "Hơi mập chút thân thể mới tốt, giống người bây giờ là vừa đúng."

"Vua nịnh nọt." Bà nội nói.

Hoắc Nhiên vừa muốn nói chuyện, trên đùi bị đập đến, khí lực còn không nhỏ, đập đến cậu có chút đau, cậu quay đầu lại, nhìn thấy tên đầu gấu nhỏ kia tay cầm búa chạy về hướng nhà bếp..

"Ai mẹ nó cho thằng đầu gấu lấy cái cây búa chơi a!" Hoắc Nhiên giận không có chỗ đánh tới, rống lên nói.



"Ai da, làm sao vậy?" Coo hai từ phòng bếp nhô đầu ra.

"Mau đem búa nó đang cầm đi," chị họ chỉ vào thằng nhỏ đang chạy vào phòng ngủ, "Quá nguy hiểm đi, nào lấy ra đây!"

"Đưa búa cho ta!" Anh họ đi qua bắt được con trai , "Lấy chỗ nào!"

Tên nhóc đem cây búa cho cha nó, lại hướng Hoắc Nhiên bên này trừng mắt nhìn liếc một cái.

Lần trước nên cùng cha mi cuồng đánh mi một trận..

Hoắc Nhiên cũng trừng mắt lại nó.

Hoặc là bảo Khấu đại gia ném mi một trận.

"Nghe lời, không chơi cái này nữa," anh họ nói, "Đỡ phải có người nói chúng ta đầu gấu."

" Đầu gấu gọi cũng không phải vì có cầm búa hay không." Hoắc Nhiên nói.

Anh họ quay đầu nhìn cậu một cái.

Hoắc Nhiên không để ý đến hắn, từ trên bàn cầm hai viên đường chậm rãi lột ra cho vào trong miệng.

Vẫn là chocolate ăn ngon.

Cậu lại hướng trên bàn nhìn nhìn, không thấy có chocolate.

Loại này thời điểm, cậu liền phi thường nhớ đến Khấu Thầm...... Trong túi có bất tận chocolate.

"Hoắc Nhiên là không được chỉ bảo gì sao, tính tình càng lúc càng lớn." Cô hai từ trong phòng bếp đi ra, lúc đi qua ba cậu cau mày nói một câu.

"Đều giống nhau, nhà ai không dạy chứ," mẹ cậu cắn hạt dưa, "Con của tiểu Quân không phải cũng là các chị dạy thành như vậy sao, bây giờ còn nhỏ, qua mấy năm nhìn xem có thể hay không bằng được mấy phần chú nó."

Cô hai ngẩn người, vừa định nói chuyện, chú hai ở bên cạnh nở nụ cười: "Hoắc Nhiên này tính cách vẫn là di truyền từ chị ta một chút."

"Nam nhi giống mẹ," chị họ nói, "Khi còn nhỏ Hoắc Nhiên cùng mẹ lớn lên rất giống , như búp bê Tây Dương , lên sơ trung về sau mới bắt đầu giống ba."

Một phòng tiếng người đều nhanh chuyển đề tài sang con cái giống mẹ, lớn lên vẫn là giống cha,, dù sao loại xung đột nhỏ này mỗi lần nhà bọn họ này đó thân thích tụ hội đều sẽ có không ít thì nhiều, ai cũng không thèm để ý.

Hoắc Nhiên ngồi dựa vào bên cạnh bà nội, bắt đầu chơi di động.

Nhóm chat cư nhiên không có người nói chuyện, chỉ có Giang Lỗi cùng Ngụy Siêu Nhân thi đấu mà đã gửi một đống ảnh đồ ăn, trung gian kẹp một cái nhãn dán chảy nước miếng của Khấu Thầm..

Hoắc Nhiên nở nụ cười, cái này là biểu tình bị Giang Lỗi cùng Ngụy Siêu Nhân đang đấu đồ ăn hoàn toàn xem nhẹ , nhìn vừa đáng yêu vừa ủy khuất.

Soát một vòng vòng bạn bè, Hoắc Nhiên càng nhàm chán.

Ngoài cửa sổ càng ngày càng dày đặc tiếng pháo hoặc gần hoặc xa, hàng năm đều nói không được đốt pháo, nhưng nhà ai cũng đốt, đốt ở chỗ trống xong thì chạy, ai cũng không biết nhà ai đốt.

Nhà cậu nhưng thật ra rất thành thật, lúc bắt đầu ăn cơm dượng hai lấy ra di động, tiếp theo loa Bluetooth thả vài phút tiếng pháo vang, Hoắc Nhiên thật sự bội phục sáng ý này, cầm di động ghi lại gửi vào trong nhóm chat..

Lúc này không có ai trả lời lại, phỏng chừng đều đang ăn cơm.

Cô hai cùng vài người cũng bận việc xong rồi, hô ăn cơm, xếp ghế, bưng thức ăn, lại nói lại cười, ngồi lúc sau chính là một vòng kính rượu.

Cơm tất niên kỳ thật vô cùng náo nhiệt khá tốt, nhưng Hoắc Nhiên luôn có chút thất thần, thường thường đều phải cầm di động xem một cái.

Ăn đến một nửa, cậu không nhịn được, cảm thấy tinh thần xuống dốc, nhàn chán, vì thế lấy di động gửi Khấu Thầm một tin..

- đang ăn sao?

Một cái tin nhắn phi thường nhàm chán , mỗi một chữ đều lộ ra cậu đang chán, quả thực so với nghĩa của từ nhàm chán còn chán hơn..

"Tiểu Thầm bây giờ đúng là so với trước kia ổn trọng hơn nhiều ," chú ba nhìn Khấu Thầm, gật đầu, "Chuyển trường đúng lag quyết định đúng đắn, hoàn cảnh rất quan trọng."

"Không sai biệt lắm đi," Khấu Thầm nằm ở trên sô pha, Soái Soái ghé vào trên người cậu, cậu từng cái mà nhéo mặt nó, "cháu học kì này vừa lĩnh cái xử phạt."

"Như thế nào còn bị xử phạt?" Chú ba ngẩn người, nhíu mày.

"Phía trước xử phạt có phải hay không còn không có chắc đâu?" Anh họ hỏi một câu.

" Đúng đó." Khấu Thầm mỉm cười trả lời.

"Còn không biết xấu hổ cười." Chú cả nghiêm mặt nhìn cậu.

"Hì hì." Khấu Thầm tiếp tục.

"Mày......" Ba cậu trừng mắt nhìn lại đây.

"Có ra bài không a!" Khấu tiêu cầm khối mạt chược ở trên bàn gõ một hồi, "Có thể hay không có chút tinh thần tranh đấu , tôn trọng đối thủ một chút a, chơi mạt chược thì chơi mạt chược, nhọc lòng như vậy."

" Cái miệng này," chú cả thở dài, "Ta nghe nhỏ nói chuyện ta liền đau đầu."

Khấu Tiêu xoay tay lại từ trên bàn trà phía sau sờ soạng một hộp thuốc đưa tới trước mặt ông: "Cái này dùng được, lần trước đi Nhật Bản mang về, đau bụng kinh đau đầu đều có thể trị."

Khấu Thầm ôm Soái Soái cười một trận..

"Mi là có tài chọc tức người a." Chú cả đi theo nở nụ cười.

"Ba không ra bài con cũng không nói gì ba đâu!" Khấu Tiêu nói.

"Ra ra ra." Ba cậu ném một trương bài ra tới.

"Ăn." Khấu Tiêu nói.

Khấu Thầm đứng lên, duỗi tay vươn vai, hướng ngoài cửa sổ nhìn nhìn, tiểu khu nhà cậu không cho phóng pháo, hai đội bảo an vẫn luôn tuần tra bên ngoài, cho nên rất an tĩnh, nhưng cũng đã là một mảnh sương mù mênh mông.

Cậu cầm lấy di động đút vào trong túi, hướng cửa đi qua.

"Đi đâu?" Mẹ cậu hỏi một câu.

"Đi dạo." Khấu Thầm nói.

"Có phải bị buoinf chán không?" Ba cậu nói, "nếu không hay lại đây thay ba đánh vài vòng?"

"Thôi," Khấu Thầm một bên đổi giày một bên nói, "Chơi nhỏ, không thú vị."

"Ai da," ba cậu nở nụ cười, "Nghe một chút khẩu khí này."

Mọi người trong phòng đều cười, ông nội vỗ vỗ cái bàn: "Ta đã bảo là các ngươi quá kém."

Đi đến trong sân ,di động vang lên một tiếng.

Khấu Thầm lấy ra tới nhìn thoáng qua, Hoắc Nhiên.

Nhanh chóng mở tin ra.

- đang ăn sao?

- ăn xong hơn nửa ngày, chơi mạt chược đây

- ồ, vậy cậu đánh đi

Khấu Thầm chậc một tiếng.

- làm sao vậy? Nhớ tôi à

- tôi là đang rất chán.

Khấu Thầm do dự một chút, sờ sờ túi, lại xoay người mở cửa vào nhà, cầm theo chìa khoá trên tủ giày.

"con làm gì!" Mẹ mắt tật tinh a, liếc mắt một cái liền thấy được, "Con lấy chìa khoá xe máy làm gì đi!"

"Chơi." Khấu Thầm nói.

"Như vậy lạnh," thím ba hô lên, "Một lát sẽ bị cản, đi xe máy cái gì! Muốn đi đâu bảo anh họ con đưa đi đi! ,

"Không cần đâu ạ." Khấu Thầm đóng sầm cửa, chạy nhanh tới gara, đem motor lái ra ngoài.

Sợ ba cậu bọn họ đuổi theo ra tới, Khấu Thầm vẫn luôn đem xe chạy đến bên ngoài trên đường, mới dựng tới ven đường, gửi cho Hoắc Nhiên một tin trả lời, sau đó từ bên trong cốp xe lấy ra bao tay mũ bảo hiểm, còn có cái bao đầu gối.

- tôi qua tìm cậu chơi đi

Hoắc Nhiên trả lời ngay..

- có bệnh, cậu là đang đến đây sao.

Hoắc Nhiên cơm nước xong, đưa bà nội đến dưới lầu đứng vài phút, bà nội nói muốn nghe mùi vị năm mới..

Nghe thấy đại khái 30 giây, bà nội liền về phòng: "Ai da, sắp lạnh đông thành kem rồi......"

Hoắc Nhiên cười nửa ngày, nhìn bà nội trở về trong nhà, cậu chạy bước nhỏ quanh nhà một vòng.

Rất lạnh, nhưng cậu không nghĩ vào nhà, tuy rằng bên ngoài cũng không có gì xem, cái gì cũng thấy không rõ, nhưng về phòng cũng không có gì chuyện làm, Khấu Thầm cũng không trả lời tin nhắn của cậu.

Đứng trong chốc lát, lúc cậu định trở lại trong nhà, nghe được một trận tiếng động cơ xe máy..

Theo hướng âm thanh nhìn qua, một cái chiếc moto phong cách Halley từ trong sương trắng lao ra, ngừng ở ven đường.

Bị ngốc đi? Điên rồi đi?

Cái thời tiết như này? Lái cái motor trên đường phủ đầy tuyết?

Người này hẳn là nên giới thiệu cho Khấu Thầm nhận thức một chút, hai người bọn họ hẳn là có thể có tiếng nói chung.

Người trên motor chống chân xuống, run run rẩy rẩy lấy di động ra.

Hoắc Nhiên nhìn hắn, tầm nhìn xa như vậy còn có thể nhìn ra hắn đang run, còn không biết tìm cái chỗ ngồi tránh gió trước, lại đi gọi điện thoại trước?

Người có duyên từ kiếp trước với hắn sao?!

Người nọ đem điện thoại giơ lên bên tai.

Điện thoại trong túi Hoắc Nhiên rung lên.

Cậu ngẩn người, cái quỷ gì?

Cậu lấy di động ra, thấy được tên Khấu Thầm.

"Ôi?"Hoắc Nhiên nhận điện thoại còn có thể nghe thấy tiếng gió hô hô bên kia, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm trên xe Halley bên kia..

" Tôi đệt," Khấu Thầm mang theo âm thanh run rẩy nói, "Cậu đoán xem tôi ở đâu."

"Ở dưới lầu nhà cô hai tôi?" Hoắc Nhiên khiếp sợ hỏi một câu.

"Saocó thể đoán được?" Khấu Thầm cũng chấn kinh rồi.

"Cậu mẹ nó điên rồi a!" Hoắc Nhiên quả thực hết chỗ nói, hô một giọng nói, " Cậu vì cái gì giữa thời tiết như này lái cái moto kiểu Halley ngu ngốc kia hả!"

"Đệt?" Khấu Thầm ngẩn người, "cậu mẹ nó đang ở đâu? Cậu nhìn thấy tôi?"

" CHỖ NÀY!" Hoắc Nhiên cúp điện thoại, đem điện thoại thả lại trong túi, hướng xe máy bên kia chạy qua, vừa chạy vừa mắng, "NGU NGỐC!"

Khấu Thầm quay đầu qua , đem kính bảo hộ mũ bảo hiểm đẩy lên, hướng cậu phất phất tay: "Biển——"

"Biển cái đầu cậu!" Hoắc Nhiên vọt tới trước mặt cậu ta, "Cậu bị thiếu Oxy sao!"

"Kinh hỉ không?" Khấu Thầm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top