Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60

Kinh hỉ không?

Đương nhiên kinh hỉ a.

Đêm 30 trời đại hàn rét lạnh, khắp nơi tràn ngập gió Bắc thổi từng cơn không dứt, mỗi một phiến cửa sổ đều nóng hôi hổi, khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng pháo thật lớn, lại nhìn không thấy một người, tịch mịch cùng náo nhiệt không ngừng dây dưa......

Đột nhiên có một người xuất hiện ở trước mặt ngươi..

Mặc quần áo giày da bó sát, đang run rẩy mà cưỡi chiếc moto  Halley, phảng phất như một tên ngốc hướng ngươi cười, nói, kinh hỉ không?

Đương nhiên kinh hỉ a.

Quả thực kinh hỉ đến lời nói đều cũng không nói ra được.

Hoắc Nhiên không nói gì, mở ra cánh tay dùng sức ôm lấy Khấu Thầm.

"Ai ai ai," Khấu Thầm cũng ôm cậu, chân trên mặt đất đạp đạp, "Xe muốn đổ, xe muốn đổ."

Hoắc Nhiên không để ý, đổ thì đổ, hai thanh niên sức dài vai rộng còn lo không đỡ dậy nổi một cái moto sao.

"vui lắm đúng không?" Khấu Thầm đối vấn đề  phải có đáp án phi thường chấp nhất, cười lại hỏi một lần, đắc ý dào dạt, "Có phải hay không rất vui vẻ!"

"Đúng vậy! Vui!" Hoắc Nhiên quay đầu rống vào tai cậu ta.

Khấu Thầm còn mang mũ bảo hiểm, Hoắc Nhiên cảm giác âm thanh của mình tất cả đều bị mũ bảo hiểm dội trở lại mặt mình.,  bị đội đến hoảng, cậu giơ tay hướng mũ  bảo hiểm vỗ một cái tát: " luyến tiếc không muốn cởi cái xuống à! Chỗ này có mình tôi còn che mặt cái gì."

"Lạnh a," Khấu Thầm nói đem mũ bảo hiểm cởi xuống, "Này một đường thổi chết tôi rồi."

"...... Vậy cậu mau đội lại đi." Hoắc Nhiên phát hiện cậu ta trên cổ liền khăn quàng cổ đều không có, cũng chỉ là đem khoá áo kéo đến cổ.

"Không được, đội vào nghe cái gì đều nghe không rõ." Khấu Thầm  cởi bao tay, che che lỗ tai, lại mang lại, " Tôi đệt, hôm nay buổi tối như thế nào lại lạnh  như vậy?"

"Vô nghĩa, chính cậu cũng nói bị thổi một đường!" Hoắc Nhiên nhìn nhìn trên cửa sổ lầu nhà cô hai, "Xuống xe, tôi mang  cậu đi lên."

"Tôi mới không đi lên," Khấu Thầm vẻ mặt khó chịu, "Cô hai cạu, còn có anh họ cậu, còn có đứa trả con kia, tôi sợ  tôi nhịn không được sẽ mắng người, Tết nhất."

"Ít nhất  đến hàng hiên  đứng đi! Tôi nói cho cậu cái bí mật! Chỗ này là đầu gió!" Hoắc Nhiên chỉ chỉ phía sau cậu ta, sau đó duỗi tay lôi kéo cánh tay cậu ta muốn đem cậu ta trước túm xuống xe, "Chạy nhanh, đi vào hàng hiên!"

"Chờ!" Khấu Thầm thực tiêu sái mà giơ tay.

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta: "Chờ  gió thổi khô cậu luôn phải không?"

"chân tôi  đã tê rần," Khấu Thầm  chậc một tiếng, "Không biết có phải hay không bị  đông lạnh, dù sao tôi toàn thân cứng đờ......"

Hoắc Nhiên không chờ cậu nói xong, liền ở trên đùi cậu bắt đầu vỗ.

Bùm bùm.

Khấu Thầm tức khắc cảm thấy một trận tê mỏi.

"A a a a a, không cần vỗ," cậu bắt lấy tay Hoắc Nhiên, "Tôi đệt ! Nhẹ thôi  không được sao!"

"Nhịn một lát, cắn răng một cái liền xong," Hoắc Nhiên không lại vỗ , đổi thành xoa, xoa vài cái lại đổi thành vỗ, "cậu chờ nó chính mình có lại sức lực thì đông chết rồi, như này nhanh."

"Ồ." Khấu Thầm cắn răng, từ kẽ răng nhả ra một chữ.

Hoắc Nhiên không nói nữa, cúi đầu luân viên cánh tay ở trên đùi cậu bận việc, cậu đều có thể nhìn đến trên người mình  bị Hoắc Nhiên vỗ ra dải bụi trắng.

"Tôi đệt," cậu cắn răng, "Người tôi bẩn như vậy à?"

"Hôi a," Hoắc Nhiên nói, "Còn có hàn khí."

"Thành tiên." Cậu nói.

Hoắc Nhiên từ cẳng chân cậu  một đường hướng lên trên vỗ đến trên đùi, sau đó lại vỗ tới cánh tay cậu.

"Ai," cậu hoạt động một chút cánh tay, "Cánh tay tôi không bị đông."

Hoắc Nhiên không lên tiếng, tiếp tục vỗ vỗ đến trên vai, sau đó dựa lại đây ôm cậu, ở trên lưng cậu  lại phanh phanh mà vỗ vài cái mới ngừng.

"Có phải có chút cảm động?" Khấu Thầm phản ứng lại, hỏi một câu.

"Cũng không phải, chủ yếu vẫn là không nghĩ tới," Hoắc Nhiên buông cậu  ra, hướng cậu nghiêng nghiêng đầu, "Đi."

Cậu xuống xe, đi theo phía sau  Hoắc Nhiên, bước chân nhẹ nhàng mà đi vào hàng hiên: "tôi ở nhà cũng rất nhàm chán, năm trước tôi cũng đều một mình ra ngoài đi dạo, lúc cậu gửi tin nhin đó cho tôi đúng lúc tôi vừa ra khỏi của nhà."

"Cậu muốn đi đâu chơi à?" Hoắc Nhiên nhìn cậu.

"Cũng không nhất định," Khấu Thầm nói, "Có đôi khi ở phụ cận đi dạo, có đôi khi tìm một cái cửa hàng còn buôn bán ngồi ngốc một lát, có đôi khi còn mang Soái Soái đi ra ngoài chạy, ăn tết trên đường không có người, có thể cho nó chạy không cần dây dắt trong chốc lát."

"Ồ." Hoắc Nhiên gật gật đầu.

"Nhưng đây là lần đầu tiên tối 30 Tết còn ra ngoài tìm người chơi," Khấu Thầm nói, "vừa thấy tin của cậu, tôi đột nhiên liền nghĩ đi tới."

Hoắc Nhiên cười cười: "Sớm biết đã không gửi, cậu bị lạnh làm sao thì biết làm sao."

"Cậu như thế nào không gửi  cho Từ Tri Phàm a." Khấu Thầm nói lời này mang theo vài phần khoe khoang.

Như một đứa nhỏ tranh kẹo với người khác..

Hoắc Nhiên thở dài: "Nhà nó mới vừa đoàn tụ, tôi gửi cho nó cái gì a, lại nói chúng ta trước tết cũng nói trước mùng ba sẽ không gặp mặt, trong nhà đều vội vàng thăm người thân."

"Còn năm nay có tôi ," Khấu Thầm nói, "cậu quá may mắn."

Hoắc Nhiên chậc một tiếng: "Đúng vậy."

Khấu Thầm hắc hắc vui vẻ hai tiếng, vẩy tay  được lúc sau liền bắt đầu xoa tay.

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta lạnh đến độ tay đều đỏ lên.

Đáng thương a.

Bất quá Khấu Thầm thật là so với  cậu trắng hơn.

"Làm sao vậy?" Khấu Thầm hỏi.

"Không," Hoắc Nhiên lấy lại tinh thần, hỏi một câu, "cậu có chocolate không?"

"Hả?" Khấu Thầm ngẩn người.

Hoắc Nhiên cũng ngẩn người, cậu không biết chính mình vì cái gì sẽ đột nhiên nói một câu như vậy, Khấu Thầm từ thật xa mà lái  cái motor ngược gió chạy tới, chính mình cư nhiên còn hỏi người ta muốn chocolate?

"Cậu muốn hay không lên lầu......" cậu nhanh chỉ chỉ trên lầu.

Khấu Thầm sờ sờ túi tiền: "Có."

Hoắc Nhiên không nói thêm gì nữa.

Khấu Thầm tay từ trong túi lấy ra, lúc, mở ra tay , trong lòng bàn tay có hai viên chocolate: "Ăn đi bes đáng yêu, còn may tôi chưa có ăn sạch."

Hoắc Nhiên cầm một viên lột vỏ ra, đột nhiên có chút muốn khóc.

Mỗi ngày càng làm ra vẻ.

Cậu cầm chocolate sửng sốt vài giây, đem chocolate hướng bên miệng Khấu Thầm đấy đẩy: "cậu ăn không?"

Khấu Thầm một chút không khách khí mà thò qua, cắn đi chocolate thuận tiện còn gặm một  cái lên ngón tay cậu.

"Đệt," Hoắc Nhiên ở trên quần cọ cọ tay, "cậu không có tay sao? Thế nào cũng phải chiếm tiện ích ngừoi khác."

"Cậu không phục tôi cũng uy cho cậu" Khấu Thầm vui sướng mà cắn chocolate.

Hoắc Nhiên không để ý đến cậu ta, cúi đầu đem một viên khác  lột, bỏ vào trong miệng.

"Đi ra ngoài chơi không?" Khấu Thầm hỏi.

"...... Chơi cái gì?" Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.

"Đôi người tuyết." Khấu Thầm nói.

"Đầu óc cậu cũng bị đóng băng rồi?" Hoắc Nhiên nói.

"Vậy đứng đây nói chuyện một lát đi," Khấu Thầm cười nói, "Phế vật."

Chocolate ăn ngon thật.

Hoắc Nhiên ăn xong chocolate lúc sau cảm giác toàn thân đều thực thoải mái, tuy rằng không nghĩ đi làm  đôi người tuyết, nhưng cậu cảm thấy có thể cùng Khấu Thầm  cùng nhau đi ra ngoài đi dạo, Khấu Thầm không muốn vào nhà cô hai, liền cũng không thể  vẫn luôn đứng ở nơi này.

"Tôi lên lầu cùng mẹ tôi nói một tiếng," Hoắc Nhiên nói, "Hai ta đi ra ngoài đi bộ một vòng đi."

"Được," Khấu Thầm búng tay một cái, "cậu nếu không lại tìm cho tôi cái khăn quàng cổ đi,cổ tôi lạnh."

Hoắc Nhiên một bên hướng trên lầu chạy một bên đem khăn quàng cổ của mình kéo xuống tới ném cho cậu ta.

"Oa!" Khấu Thầm tiếp được, khoa trương mà che ở trên mặt ngửi một chút, "Thơm quá nha ——"

"Biến!" Hoắc Nhiên chỉ vào cậu ta.

Khấu Thầm vừa cười cừa đem khăn quàng cổ vòng trên cổ.

Trong nhà cô hai vẫn là một mảnh náo nhiệt, nhưng Hoắc Nhiên vào nhà lại cảm thấy buồn đến hoảng, máy sưởi mở quá lớn, người cũng quá nhiều, còn có đàn ông không nhịn được đang hút thuốc......

"Con đi ra ngoài chơi trong chốc lát," Hoắc Nhiên ở phía sau đỡ lưng ghế ba mẹ  nhỏ giọng nói, "Khấu Thầm lại đây tìm con."

"Khấu Thầm?" Ba cậu có chút giật mình, "nó như thế nào chạy ra, không ở nhà ăn tết sao?"

"Nhàm chán đi," Hoắc Nhiên nói, "bọn con người trẻ tuổi......"

"Người trẻ tuổi các con có muốn lên lầu ngồi không?" Mẹ cậu nói.

"Không được," Hoắc Nhiên nói, "Con đi dạo một vòng rồi trở về."

"Không trở lại cũng không có việc gì," mẹ cậu nhỏ giọng nói, "con chốc  nữa  trực tiếp về nhà cũng đúng, bà nội đều ngủ rồi."

Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua, bà nội quả nhiên đã ở trên giường vui sướng mà ngủ.

"Cho con khăn quàng cổ," Hoắc Nhiên lấy mũ của mình để trên sofa, cùng ba nói, "Khăn quàng cổ của con đưa Khấu Thầm rồi."

"Thằng bé có phải hay không bị ba nó đánh chạy đi," ba cậu đứng dậy từ trên giá treo mũ áo cầm khăn quàng cổ đưa cho cậu, "Đồ đi ra ngoài cũng chưa mặc?"

"Đại khái cảm thấy  mình khoẻ như trâu đi." Hoắc Nhiên đem khăn quàng cổ vòng lên trên cổ, "Đây không phải cái con tặng ba à? Không phải nói qua là ba không cần sao?"

"Cho con luôn đó." Ba cậu  nói.

Hoắc Nhiên cười cười, hướng cửa đi qua.

Phía sau cô hai hỏi một câu: "Nhiên Nhiên đi chỗ nào a?"

"Bạn học nó lại đây tìm nó chơi," mẹ cậu nói, "Người trẻ tuổi, ở nhà nhàm chán."

"Ai da, này Tết nhất  ở chỗ nào chơi a?" Cô hai nói, "Bạn học cháu thế mà giỏi, đều tìm được nơi này?"

Hoắc Nhiên nhìn bà một cái không nói chuyện.

"Không phải là...... cái đứa cùng cháu tới lần trước chứ?" Cô hai kinh ngạc một chút, "ôi trời ơi, cháu cũng đừng chơi với đứa như vậy, đứa đó bộ dáng chính là lưu manh! Đừng để bị dạy hư! Cháu chính là học sinh trường cấp 3 trọng điểm đấy."

"Đó là bạn học của cháu ở  trường trung học phụ thuộc ," Hoắc Nhiên nhìn bà, "Lên lớp cũng là trọng điểm cao trung."

"......ồ." Cô hai cũng nhìn cậu.

"Tân niên vui vẻ." Hoắc Nhiên cười cười, mở cửa đi ra ngoài.

Lúc xuống lầu Khấu Thầm còn đứng  ở hàng hiên, tại chỗ nhảy  qua lại.

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta có chút cạn lời : "Cậu là bà nội nhà ai à?"

Khấu Thầm dùng khăn quàng cổ của cậu  bao đầu, lại ở trên cổ vây quanh hai vòng, nhìn qua phi thường quê mùa.

"Nhà cậu đó." Khấu Thầm không hề nghĩ ngợi liền trả lời..

"trên quần áo cậu  không phải có mũ sao?" Hoắc Nhiên nói.

"Hai tầng ấm áp." Khấu Thầm đem mũ áo kéo lên, lập tức liền thuận mắt rất nhiều, "Cùng trong nhà nói roiif? Có thể đi rồi?"

"Đi," Hoắc Nhiên đội mũ lên, "Đi chỗ nào, cậu nói đi."

"Không biết," Khấu Thầm nhìn qua rất vui vẻ, hai bước liền nhảy ra hàng hiên, "Tôi mang cậu hóng gió đi!"

"...... Không!" Hoắc Nhiên hoảng sợ mà rống lên, xoay người liền hướng hàng hiên chạy, "tôi trở về!"

"Ai ai ai," Khấu Thầm túm chặt cậu , " nghĩ gì vậy, xe này bây giờ tôi cũng không dám lái, đẩy về so với lái về còn thoải mái hơn."

"Không đến mức," Hoắc Nhiên nói, " cậu có khăn quàng cổ."

Khấu Thầm cười nửa ngày, đem khăn quàng cổ hướng lên trên lôi kéo, che khuất nửa khuôn mặt.

Kỳ thật đích xác không có chỗ nào để đi, điểm này cậu rất hoài niệm mấy ngày trước, giờ này muốn ăn khuya cái gì đều có chỗ bán.

"Phía trước là chỗ nào?" Đi ra tiểu khu lúc sau, Khấu Thầm duỗi tay ôm vai cậu, nhưng không có treo ở trên người cậu, phỏng chừng trời giá rét cậu ta thả lỏng không được.

"Một cái phố  không người." Hoắc Nhiên nói.

"Ai nói không có, hai ta là quỷ sao?" Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên liếc mắt một cái: "cậu tốt nhất......"

Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một mảnh nổ vang, không chờ hai người bọn cậu phản ứng lại, một quả pháo không biết từ nhà nào ném xuống nổ vang trời.

Trong nháy mắt Hoắc Nhiên cảm giác như lạc vào một trâj địa pháo, bốn phương tám hướng đều bị  chấn vang, phảng phất này không phải một q ủa pháo, là mẹ nó một chuỗi lựu đạn.

"A ——" Khấu Thầm hưng phấn mà kêu to, lôi kéo cậu đi phía trước một hồi chạy như điên, chạy ra khỏi vòng vây của quân địch.

"A —— a ——" Hoắc Nhiên đi theo cũng hô hai tiếng, cảm giác tức khắc không lạnh nữa..

"Phía trước có cái cửa hàng! Phía trước có cái cửa hàng!" Khấu Thầm chỉ vào phía trước,  hướng phía trước chạy tới, "Thế này cũng thật trâu bò, thời điểm này còn có cửa hàng buôn bán?"

Đó chính là cửa hàng tạp hoá, có lẽ mặt trước là cửa hàng mặt sau là nhà ở nên, lúc này cũng không đóng cửa, đại khái là hy vọng vạn nhất gặp phải người như bọn cậu không có chỗ đi, còn có thể làm chút sinh ý.

"Ăn tết tốt lành!" Khấu Thầm ở cửa hô một tiếng, xốc lên miên mành túm Hoắc Nhiên chui vào.

"Ăn tết vui vẻ." Có người có chút giật mình mà lên tiếng.

Trong phòng quả nhiên là một nhà ba thế hệ, đang vây quanh nồi ăn cơm.

"Ăn gì?" Khấu Thầm rất tự nhiên mà bắt đầu ở trong cửa hàng lựa chọn.

Hoắc Nhiên có chút xấu hổ mà đứng ở đàng kia, tiếp thu kinh ngạc ánh mắt của cả một nhà.

"Cái này bao nhiêu tiền?" Khấu Thầm từ trên giá cầm cái đồ vật quơ quơ.

Hoắc Nhiên thấy rõ đây là cái kẹp tuyết, tức khắc có ý nghĩ nhào qua đi đứ cho Khấu Thầm một dây thần kinh xấu hổ..

"31 đồng một bộ, bộ có xẻng nhỏ và xô thì 50 đồng." Ông chủ nói.

"Có loại chỉ có kẹp không ạ?" Khấu Thầm hỏi, "cháu không cần cái  khác."

"Mười đồng." Ông chủ vẫn luôn không ngừng qua lại đánh giá hai người bọn cậu, loại này thời điểm chạy ra mua một cái kẹp tuyết, không phải chuyện người có  tinh thần bình thường có thể làm ra.

Khấu Thầm hoàn toàn làm lơ lão ánh mắt của một nhà ông chủ, nghiêm túc mà chọn trong chốc lát, chọn cái hình con vịt: "Lấy cái này."

"Mười đồng." Ông chủ nói.

Khấu Thầm móc ra ví tiền, cầm tờ 100 đồng để lên bàn, cầm kẹp vịt ca ca mà kẹp không khí đi ra cửa tiệm, ở bên ngoài hô một tiếng: "Không cần trả lại."

Hoắc Nhiên lấy lại tinh thần chạy nhanh theo ra ngoài.

Ông chủ ở trong phòng hô một tiếng: "Cảm ơn a! Năm mới vui vẻ!"

"Tôi không chơi a!" Hoắc Nhiên ra cửa liền nói, "Lại nói hiện tại cũng không nhiều tuyết, làm tượng tuyết cái gì, cậu có phải  chịu cái gì kích thích......"

"Không làm," Khấu Thầm đi đến ven đường, khom lưng ở ven đường hậu một ít tuyết đọng kẹp kẹp hai cái, làm một cái vịt con  đưa tới bên chân  Hoắc Nhiên , "tôi trước đây nhìn đứa nhỏ nhà hàng xóm chơi, rất hay, cát trộn ít nước cũng có thể kẹp, tôi bảo cho tôi chơi một chút, nó cư nhiên cự tuyệt!"

Khấu Thầm một bên có chút căm giận mà nói một bên lại kẹp một con vịt: "Quỷ hẹp hòi."

Hoắc Nhiên nhìn hắn, nhịn không được nở nụ cười, đứng chỗ đó nhìn vịt nhỏ  bên chân vui vẻ một hồi dừng không được.

"Chơi vui," Khấu Thầm phi thường nhanh nhẹn mà qua lại đi, kẹp tốt rồi nhanh chóng đưa đến bên chân cậu, "Đáng tiếc không phải màu vàng, có màu sắc liền càng đẹp mắt."

"Giống gà con*kia của cậu sao?" Hoắc Nhiên nói.

"Cậu còn nhớ rõ chim nhỏ* của tôi?" Khấu Thầm nhìn cậu

( trong bản dịch quốc tế để là tiểu kê chắc đồng âm, hoặc một từ mang nhiều nghĩa).

"...... Chú ý dùng từ?" Hoắc Nhiên nói, " Tôi nhớ là móc chài khoá hình gà  con lông tơ màu vàng đi."

Khấu Thầm đột nhiên  cười, tay ở trong túi đào đào, hướng  mắt cậu nhoáng lên:" Móc chìa khoá gà con lông tơ vàng này sao?"

Hoắc Nhiên thấy được trong tay cậu ta một đống lông tơ vàng, ngẩn người: "Tôi đệt, cậu mang theo?"

"Ừ," Khấu Thầm gật gật đầu, "Tôi bây giờ dùng nó móc chìa khoá nhà."

"Ồ." Hoắc Nhiên lên tiếng.

Khấu Thầm cúi đầu nhìn nhìn chim nhỏ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn cậu, khóe miệng mở ra  ý cười, tay đi xuống móc lấy lưng quần minh.

"Khấu Thầm!" Hoắc Nhiên hoảng sợ mà chỉ vào cậu ta, "Cậu mẹ nó dám tới một lần tin hay không  tôi đánh cậu!"

"Không tin." Khấu Thầm thực vui sướng mà trả lời.

" Tôi đệt, tôi xin cậu, trời lạnh lắm ,  cậu cũng không sợ đem tiểu khấu khấu nhà cậu bị đông lạnh phế đi !" Hoắc Nhiên nói.

"Đừng nói bừa , tiểu khấu khấu rất khoẻ!" Khấu Thầm cởi lưng quần, đem móc chìa khóa bỏ vào trong quần, sau đó đi tới trước mặt Hoắc Nhiên .

Hoắc Nhiên trừng cậu ta.

Cậu ta chậm rãi kéo khoá quần ra.

Thời điểm gà con từ chỗ khoá quần nhảy ra Hoắc Nhiên cảm giác phảng phất nghe được tiếng cười của nó.

Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm chim nhỏ rơi giữa nhưng con vịt bên chân mình, nắm chặt nắm tay.

Ba giây đồng hồ lúc sau cậu bộc phát cười một trận.

Này là gà từ lần trước cắm trại khiến cậu cười không ngừng, hôm nay  cảnh tượng tương tự lần nữa xuất hiện, cậu thật sự không cách nào kiềm chế, cười đến ngồi xổm trên mặt đất.

Khấu Thầm ngồi xổm đối diện cậu, cười so với cậu càng vang dội, còn đặc biệt có cảm giác thành tựu.

Cười nửa ngày khó khăn lắm mới ngừng được, Khấu Thầm cầm lấy  gà con,  đặt ở gần vịt con cân đối cả hai bên, mặt hướng về phía vịt, sau đó thanh thanh giọng nói: "Kỉ kỉ, hiện tại nghe ta khẩu lệnh......"

Hoắc Nhiên lại lần nữa bộc phát ra tiếng cười giống  bệnh tâm thần.

Một bên cuồng tiếu, một bên ở trong lòng giận mắng chính mình sánh vai cùng hành vi thiểu năng trí tuệ của  Khấu Thầm.

Khấu Thầm lúc này không cười đến lợi hại, chỉ là câu lấy khóe miệng, tay chống cằm nhìn  cậu cười điên cuồng..

Thấy cậu cười đã rồi, Khấu Thầm mới mở miệng: "Tôi khi còn nhỏ, luôn cho rằng ký ức là một cái hộp lớn, bên trong là những hộp nhỏ."

"Ừm?" Hoắc Nhiên chậm rãi dừng tiếng cười.

"Nếu một năm là một hộp, đoán chừng có trăm hộp đi," Khấu Thầm duỗi tay khoa tay múa chân một chút, "Cũng liền to như vậy."

"Sau đó?"

"Sau đó lúc hồi tưởng lại, liền mở ra một cái hộp, nhìn xem bên trong có cái gì," Khấu Thầm cười cười, "Có phải hay không có chút ngốc nhỉ?"

"Không ngốc, có chút lãng mạn ," Hoắc Nhiên nhìn cậu ta còn khoa tay múa chân tay, cảm giác trước mắt như thật sự có cái hộp,  cậu duỗi tay qua, làm động tác mở ra cái nắp , "Tôi mở ra hộp năm hai cao trung......"

"Này phỏng chừng đặc biệt đầy." Khấu Thầm nói.

"Đúng," Hoắc Nhiên duỗi đầu nhìn nhìn, " Tôi đệt, tất cả đều là những lần cậu giả ngầu a...."

Khấu Thầm nở nụ cười, duỗi tay ở chóp mũi cậu  mà búng một chút: "Cút đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top