Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 61

Khấu Thầm trên mặt đất kẹp ra  tổng cộng 18 vịt con, nói là đại biểu bọn cậu năm tuổi 18 này, sau đó chọn hai con được keop hoàn chỉnh nhất đặt tới đằng trước, một con đầu chọc đội một mảnh vỏ pháo đã đốt màu đỏ.

"...... Cậu không phân biệt được vịt với gà à?" Hoắc Nhiên nhịn không được hỏi.

"Phân biệt được," Khấu Thầm liếc mắt nhìn cậu, "Mới trong quần tôi nhảy ra chính là gà con......"

"Được, được, được, được," Hoắc Nhiên nhanh chóng  ngăn cậu ta lại, chỉ vào mảnh pháo, "Vậy cậu nói xem đây là cái gì?"

"Cậu cảm thấy đây là cái gì ?" Khấu Thầm hỏi.

"Mào gà đó," Hoắc Nhiên nói, "18 tuổi  giống gà trống mới lớn, ưỡn ngực thẳng đầu, mọc mào."

Khấu Thầm không nói chuyện, nhìn cậu bắt đầu cười.

"Không phải sao?" Hoắc Nhiên xem bộ dáng cậu ta cười, tức khắc liền không tự tin, cậu vẫn rõ ràng rằng mạch não mình là người bình thường, cùng Khấu Thầm đi chung cũng vẫn  bình thường.

"Cái này gọi là vận may vào đầu!" Khấu Thầm chỉ vào vỏ pháo đốt, "Vận may vào đầu!"

"A!" Hoắc Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, " Tôi đệt, mệt  cậu nghĩ ra."

"Cũng không phải tôi nghĩ ra, ba tôi bọn họ làm buôn bán, thích tự đề ra mấy câu," Khấu Thầm nói, "Tôi cảm thấy cũng rất có ý nghĩa, có đúng không?."

"Ừm." Hoắc Nhiên gật gật đầu.

"Cho tôi cái lời chúc đi." Khấu Thầm vỗ vỗ tay.

"Thầm Thầm ăn tết vui vẻ, năm mới đại cát đại lợi, vạn sự như ý," Hoắc Nhiên nói, "Việc học thành công, thoát ế thành công."

Khấu Thầm nhìn cậu cười, lúc cậu nói xong thì cậu ta  dựng ngón cái: " Nói hay."

"Cả ngày nhắc mãi muốn yêu đương, cũng không thấy làm gì," Hoắc Nhiên nói, "Cậu mà như hôm nay chạy đến nhà bạn nữ nào như vậy, khẳng định không cần mất công tán tinh, lái xe đến nhà, trăm phần trăm cưa đổ được."

"Tôi mới không có cái sở thích đó, lạnh sắp chết," Khấu Thầm nói, "do là cậu, đổi ai khác tôi cũng không có khả năng."

Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm  cậu ta trong chốc lát, không nói gì.

"Đến," Khấu Thầm cho tay vói vào áo khoác, từ trong trong túi lấy ra một cái bao lì xì, đưa tới trước mặt cậu, "Năm mới vui vẻ, mỗi ngày đều đáng yêu như vậy."

"...... Cậu không cần làm vậy!" Hoắc Nhiên sửng sốt, "Như thế nào còn  đưa bao lì xì?"

"Cầm!" Khấu Thầm trừng mắt cậu.

Hoắc Nhiên tiếp nhận bao lì xì, nhéo nhéo, rất mỏng,  cậu nhẹ nhàng thở ra.

Đại khái một trăm đồng?

Một trăm đồng thì cậu vẫn là có thể lấy.

Nhưng Khấu Thầm luôn luôn rất hào phóng,đưa  cho chủ tiệm tạp hoá  cũng một trăm...... Không phải là viết chi phiếu đi!

Chi phiếu Một trăm vạn.

Oa!

...... Thả rắm a..

Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ rồi không nhịn được   cười lên.

"Cười cái rắm, mở ra nhìn xem đi," Khấu Thầm nói, "Cho cậu cái bao lì xì có thể  vuithành như vậy, sớm biết tôi đã đưa nhiều mấy cái, cậu trực riếp ngủ cũng cười được đi."

"Bên trong là cái gì?" Hoắc Nhiên mở ra bao lì xì.

"Dù sao cũng  không phải tiền," Khấu Thầm nói, "Cậu không cần nằm mơ, tiền ăn ở trường trong thẻ tôi cậu còn chưa dùng hết đâu, sao có thể liền cho cậu tiền."

"Khiêm tốn chút." Hoắc Nhiên nhìn trong bao lì xì quả nhiên không có tiền, cậu lấy ra một tấm kim loại nhỏ, "Đây là cái gì?"

"Chính mình xem !" Khấu Thầm rống lên.

" Tôi đệt, tôi đang nhìn!" Hoắc Nhiên cũng rống, " tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu, để tránh tẻ nhạt!"

"Hai ta đâu chỉ có tẻ ngắt, đều có thể đông thành tượng rồi." Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên không nói nữa, nương theo ánh sáng  đèn đường thấy rõ đây là tấm kim loại khắc năm tuổi, đại loại là sắt, rất tinh xảo, chỗ nào cũng cảm thấy mỏng manh, cậu đều sợ niết ra sức sẽ vỡ.

Là một con rắn nhỏ ngồi trên một cái lá cây.

"Cậu là tuổi ...... rắn đi." Khấu Thầm chỉ chỉ.

"Ừ, không phải giống cậu sao," Hoắc Nhiên  nói xong đột nhiên nghĩ  ra có chút nhịn không được muốn cười, "tôi mới vừa phát hiện, chính cậu tuổi rắn lại sợ rắn?"

"Làm sao, tôi đối chính mình tràn ngập kính sợ, không được sao!" Khấu Thầm nói.

"Cảm ơn," Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm con rắn nhỏ trong chốc lát, " Rất đáng yêu."

"Đáng yêu cái rắm." Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên nhịn không được bắt đầu cười, cắn răng cố không cho mình cười to lên..

"Cái này là lão dương làm. "Khấu Thầm nói.

"...... Tôi đệt! Ổng còn làm cái này? Ổng làm gì a?" Hoắc Nhiên ngưng cười, có chút giật mình.

"Ổng với chị tôi làm ở công ty cung cấp đồ dùng khách sạn, nghề phụ là làm đồ thủ công,," Khấu Thầm nói, "Cái này ổng mỗi năm đều làm, năm con gì làm con đấy, năm nay tôi bảo giúp cậu làm nột cái, ổng  liền làm cầm tinh tuổi cậu."



" Cậu sao không nói cho tôi ?" Hoắc Nhiên đột nhiên ngượng ngùng, cậu  không nghĩ tới tặng quà, chỉ nghí đến lúc ăn Tết mời Khấu Thầm một bữa cơm.

" tôi quên." Khấu Thầm nói.

"...... Cái gì?" Hoắc Nhiên ngẩn người.

" Cũng không phải cái gì ghê gớm, cũng không phải tôi làm, tôi chỉ cùng lão dương nói một tiếng bảo ổng giúp làm một cái," Khấu Thầm nói, "Chuyện cũng một tháng trước rồi, ai nhớ rõ a."

"Ồ." Hoắc Nhiên cười cười.

"Nhưng bây giờ tôi có thể nói cái này cho cậu," Khấu Thầm nói, "Trước tiên nói cho cậu biết, dinh nhật cậu tôi sẽ tặng quà."

"Cái này cậu đã nói vài lần." Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm cười gật gật đầu: "ừ."

Đem con rắn nhỏ cất tốt rồi, hai người quấn kĩ lại khăn quàng cổ mũ, cũng không tính đi trở về, mà  tiếp tục đi phía trước, trên đường nhìn không có người, nhưng lại có thể cảm giác được náo nhiệt.

Lúc ở cùng Khấu Thầm, cảnh tượng không đổi, Hoắc Nhiên cảm thấy có cảm giác khác hoàn toàn.

Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng đốt pháo không rõ ở chỗ nào, không biết pháo hoa là từ nơi nào phóng ra, cũng không rõ gió từ đâu thổi đến tiếng nói chuyện cười đùa.

Tất cả đều là náo nhiệt.

Khấu Thầm cầm vịt kẹp, một đường tìm nơi có tuyết đọng, liền đi qua kẹp một con vịt  đặt ở ven đường, có cái đặt ở bậc thang, có cái đặt ở trụ  đèn bên cạnh, có cái đặt ở trên  lan can.

Một lát sau, Hoắc Nhiên cũng gia nhập cùng cậu ta, cầm vịt kẹp mãn đường cái mà kẹp.

Mỗi lần kẹp được một con vịt để bên đường, Khấu Thầm đều sẽ phối cái âm: "Cạc cạc!"

"Cậu làm gì đó." Hoắc Nhiên cười hỏi.

"Như vậy cảm giác chúng nó có thể sống lại," Khấu Thầm nói, "Cạc cạc!"

"Tốt," Hoắc Nhiên gật gật đầu,  làm một con vịt con để trên một cái chạc cây, rồi cậu hô một tiếng, "Cạc cạc!"

Khấu Thầm người này có đôi khi khiến cậu không thể hình dung, khí phách, táo bạo, giả ngầu, thật ngầu, khốc, ngu ngốc, ấu trĩ, lãng mạn...... Mà cậu mỗi lần đều sẽ bị Khấu Thầm mang theo hướng cậu ta muốn một đường chạy như điên.

Không biết là do Khấu Thầm quá có lực hấp dẫn, hay do cậu quá không kiên định.

Tóm lại cậu lớn như vậy, chưa từng có ngày nào như hôm nay, phảng phất mộ cái tin tưởng vào bạn bè bằng hữu..

Làm không biết mệt.

Lúc mới ra khỏi cửa còn nghĩ rằng thời tiết này chắc chắn sẽ bị đông lạnh chết mất..

Nhưng lúc này hai người đều đã một thân ấm áp , trên đỉnh đầu còn có  nhiệt khí.

"Cậu chín rồi," Khấu Thầm nhéo nhéo mặt  Hoắc Nhiên, " Đủ lửa đủ nhiệt."

"Tôi xem xem cậu chín chưa," Hoắc Nhiên vươn tay, Khấu Thầm đem mặt tiến đến trong tay cậu, cậu nhéo nhéo, "có thể ăn."

"Tới tới tới," Khấu Thầm vẫy tay, "Muốn ăn chỗ nào ngài trực tiếp chọn."

Hoắc Nhiên vừa định nói chuyện, phía sau truyền đến một tiếng kêu to.

Hai người bọn cậu đồng thời hướng bên kia nhìn qua.

Là người sống ở lầu ba đèn, hành lang sáng lên, nhìn thấy được có bóng người đong đưa, lúc này phụ cận không có người đốt pháo, cho nên có thể nghe được tiếng gào.

"Sao lại thế này?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Uống nhiều quá nổi điên đi?" Khấu Thầm nói, "Năm trước hàng xóm nhà tôi, hai nhà uống nhiều chút rượu, cuối cùng vì một viên thịt không biết bị ai ăn mất mà đều náo loạn lên."

"Tôi đệt, đó là ai ăn ?" Hoắc Nhiên cười.

"Ai biết được, ba tôi đi khuyên can, nói là ổng ăn," Khấu Thầm nói, "Hai người kia lập tức muốn nhào đến đánh ba tôi, lúc này mới coi như giải quyết."

"Đánh không lại đi?" Hoắc Nhiên chạy nhanh hỏi.

"Không có động thủ," Khấu Thầm nở nụ cười, "Hai người bọn họ thích chó, tôi thả Soái Soái qua đó, nên cứu được ba tôi."

Hoắc Nhiên cười nửa ngày.

Nhưng có lec nhà này không được hạnh phúc như nhà Khấu Thầm, tiếng cãi nhau ngày càng lớn, thậm chí trên mái nhà bên cạnh phóng hoa mà vẫn có thể nghe thấy..

Có một giọng nữ, nghe như rất trẻ, vẫn luôn đang kêu tên, mang theo nức nở trong tiếng mắng.

"Đệt," Khấu Thầm lấy di động, "Hai chúng ta là thể chất kiểu gì? Tôi hay về đi kiểm tra thử một trận đi?"

"Cũng không phải thể chất gì," Hoắc Nhiên cười cười, "Rất nhiều người nghe được cũng sẽ không quản đi, đều không muốn tìm phiền toái, chúng ta mỗi lần đụng tới chuyện này, đều là chuyện ' vốn dĩ có thể mặc kệ '."

"Cậu rất giống một nhà triết học nha." Khấu Thầm nhìn cậu một cái.



" Cậu có phải hiểu sai về triết học gia rồi không......" Hoắc Nhiên nói hướng bên kia đi qua, đứng ở cạnh cây phía dưới căn nhà kia.

Toà nhà rất cũ, là loại tiểu khu không đáng bất động sản gì, Hoắc Nhiên cũng không biết bên này là chỗ nào, từ trước tới nay không đi qua hướng này.

Khấu Thầm đứng ở cạnh cậu,trong tay còn nắm di động, xem tình huống không ổn có thể tùy thời báo hỗ trợ.

Nhưng trong nhà  vẫn luôn đang mắng, đầu tiên là giọng nữ trẻ tuổi khóc kêu to mắng, tiếp theo là vài tiếng chửi bậy của người nam nữ có tuổi, còn có tạp âm quăng đập đồ.

Tết nhất.

Một lát sau, tiếng khóc cùng tiếng chửi bậy đều dừng, đèn hành lang cũng tắt.

"Xong việc?" Khấu Thầm lôi kéo mũ.

"Chắc thế, Tết nhất, còn có thể nháo thành cái dạng gì a," Hoắc Nhiên nói, "Này đều đủ rồi, đêm 30 rồi."

Hai người lại đứng một lát, Khấu Thầm đem điện thoại thả lại trong túi: "Đi thôi."

"Ừm." Hoắc Nhiên gật gật đầu.

Hai người xoay người, mới vừa đi ra ngoài vài bước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng khóc thâm thấp.

Thanh âm này như có như không, lúc theo gió bay tới bên tai cơ hồ bị thổi tan, nghe nhiều vài phần quỷ dị.

Hoắc Nhiên không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp dán đến người  Khấu Thầm, cũng không dám quay đầu lại: "Tôi đệt, cậu nghe được không."

"Là vừa cãi nhau," Khấu Thầm ôm ôm vai cậu, ở bên tai cậu nhỏ giọng nói, "Dã ngoại không có ma, trên đường cái cũng không có ma, cậu quên vì sao đốt pháo à? Là muốn doạ chạy ma quỷ đó."

Hoắc Nhiên lấy lại tinh thần, quay đầu hướng phía sau nhìn thoáng qua, thấy được từ toà nhà cãi nhau vừa nãy đi ra một người con gái.

Hẳn là người tuổi trẻ kêu khóc kia.

Nếu không phải đã rõ ràng là tình huống gì, Hoắc Nhiên đoán chính mình có thể bị cô dọa mềm chân.

Mặc một cái áo lông vũ lớn màu trắng, không chụp mũ, tóc không biết là vốn không buộc hay bị kéo thành toán loạn lúc nãy, lúc này ở trong gió cứ như cỏ nước mà điên cuồng nhảy.

Nhìn như cái quạt điện.

Đã đêm lạnh, vẫn chưa rõ đã nháo xong chưa, một người nữ liền như vậy đi ra, Hoắc Nhiên cùng Khấu Thầm cũng chưa động, muốn nhìn xem tình huống như thế nào.

Nhưng người nữ này đi vào bước rồi quay lại, hai người bọn cậu đều ngây ngẩn cả người.

"Này mẹ nó có phải Lý Giai Dĩnh không?" Khấu Thầm nói.

"Là." Hoắc Nhiên trả lời.

Bọn cậu như thế nào cũng không nghĩ tới, lại ở chỗ này, thời gian cùng trường hợp như này, đụng phải như thế kia Lý Giai Dĩnh.

Lý Gia Dĩnh từ khi lần trước người nhà đến trường học gậy chuyện sau đó liền làm tạm nghỉ học, biến mất khỏi tầm mắt mọi người, lúc này lại nhìn thấy chị ta, phát hiện có biến hóa tương đối lớn.

Gầy rất nhiều, sắc mặt có chút hoảng hốt, rất tiều tụy, thần thái mang theo mấy tên thủ hạ hô mưa gọi gió vườn trường trước kia tất cả đều biến mất.

Lý giai dĩnh cúi đầu đi vài bước, lúc đi ngang qua hai người mới phát hiện có người, tựa như hoảng sợ mà đột nhiên quay đầu qua.

Thấy rõ là hai người bọn cậu, giật mình đến nửa ngày cũng chưa nói ra lời.

"Ăn tết tốt lành." Khấu Thầm mở miệng.

Lý giai dĩnh nhìn cậu, lại quay đầu hướng phía lúc nãy nhìn nhìn, lại thu hồi ánh mắt nói một câu: "Tốt cái rắm."

Khấu Thầm cười cười không nói chuyện.

"Buồn cười sao?" Giọng điệu Lý giai dĩnh nói chuyện vẫn thế, mang theo khiêu khích.

Không chờ hai người bọn cậu trả lời, Lý Giai Dĩnh lại xoay người đi trở về, khom lưng từ trên mặt đất moi ra một cục đá, hung hăng mà hướng cửa sổ tầng ba ném.

Cục đá bay thẳng đi, miễn cưỡng ở tường cửa sổ  tầng 2  chạm một chút liền rơi xuống đất.

Lý Giai Dĩnh không có từ bỏ, lại moi tảng đá, lại lần nữa ném, lần này hướng đến càng kỳ quái hơn, ném đến tưởng bên trái cửa sổ tầng 2.

Còn tốt là một mặt đều là phòng bếp, lúc này đều tắt đèn.

Khấu Thầm đi qua, trên mặt đất tìm tìm, nhặt lên nửa khối gạch vỡ, ở trên tay bẻ một chút, gạch lại vỡ thành mấy khối nhỏ, cậu cầm lại một khối nhỏ, nhìn Lý giai dĩnh liếc mắt một cái: "Chị rốt cuộc là ném tầng 2 hay tầng 3."

" Tầng ba." Lý giai dĩnh nói, ném vài cái đại khái là mệt mỏi, có chút thở dốc.

Khấu Thầm không nói chuyện, nhìn thoáng qua cửa sổ phòng bếp tầng 3, cánh tay giương lên, khối gạch nhỏ bay  theo một đường cong, nện vào tầm kính cửa sổ.

Tiếng kính vỡ "Loảng xoảng sặc", .

Vài giây lúc sau, có người xuất hiện ở cửa sổ, đi xuống nhìn, nhưng không có lên tiếng.

"Tôi ! Lý Giai Dĩnh! Hôm nay liền đem lời nói đặt ở nơi này!" Lý Giai Dĩnh chỉ vào người ở tầng 3, khàn cả giọng mà kêu, " Tôi vĩnh viễn sẽ không nói cho các ngươi hắn là ai! Cũng vĩnh viễn sẽ không quay lại cái nhà này! Tôi không phải vì bảo vệ ai! Cũng không phải vì sợ ai! Tôi là vì các người không thèm quản đen trắng mà nghĩ mình là có lý nhất trên đời! Tôi ấu trĩ thế đấy! Tôi liền điên vậy đấy! Các ngươi tự mình già đi! Tôi  còn trẻ!"



Kêu xong lúc sau, Lý Giai Dĩnh đứng  tại chỗ thở hổn hển trong chốc lát, quay đầu nhìn Khấu Thầm: "Chế giễu xem đến nghiện sao?"

"Rất nghiện." Khấu Thầm nói.

Lý Giai Dĩnh lại nhìn liếc Hoắc Nhiên một cái.

Hoắc Nhiên không nói chuyện, chỉ là cười cười.

Lý Gia Dĩnh lôi kéo khóe miệng trừng mắt cậu : " Mày thử cười thêm một cái?"

"Chạy nhanh tìm cái khách sạn ở đi." Hoắc Nhiên xoay người đi phía trước.

Khấu Thầm nhìn nhìn Lý Giai Dĩnh, xoay người đuổi kịp Hoắc Nhiên, cùng nhau đi.

Đi rồi một đoạn lúc sau cậu ta quay đầu lại, Lý Giai Dĩnh đã không còn đứng chỗ đó, cậu ta lười biếng  duỗi cái eo: "Xem ra chị ta thời gian dài như vậy, vẫn luôn cùng trong nhà nháo."

"Ừm," Hoắc Nhiên cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, "chị ta sẽ không bị đông chết đi."

"Tìm cái khách sạn là được, khách sạn lại không khó tìm, kể cả không mang theo gì chứng nhận bản thân, trời lạnh như này người ta cũng sẽ không đem chị ta đuổi ra đi." Khấu Thầm nói.

"Không phải nói bạn trai sao," Hoắc Nhiên cau mày, "Như thế nào cuối cùng biến thành như vậy."

"' không phải ' trong mắt chúng ta, trong mắt  rất nhiều cha mẹ liền rất nghiêm trọng," Khấu Thầm nói, "Lão Viên họp phụ huynh ngày đó không phải nói đến sao, quyền uy, ba mẹ cảm thấy chính mình là quyền uy, chúng ta toàn là mấy đứa choai choai không biết gì, đành phải khiêu chiến quyền uy, trận chiến đầu tiên trong đời chúng ta, thường thường chính là cha mẹ......"

"Lão Viên là nói như vậy sao?" Hoắc Nhiên nhìn cậu ta, "Sao nghe cậu nói lại kiêu ngạo như vậy?"

"Bởi vì tôi kiêu ngạo như vậy  a," Khấu Thầm nói, "Ba tôi muốn như vậy, tôi sớm cùng ổng đánh nhau, ngày thường có thể nhịn, chuyện tình cảm thì không thể nhịn."

"Nói như thật." Hoắc Nhiên chậc một tiếng.

"Vốn dĩ chính là sự thật," Khấu Thầm nói, "Nếu ba tôi nói không cho tôi cùng cậu lui tới, tôi tuyệt đối cùng ổng đánh nhau, chuyện này không thể thương lượng."

Hoắc Nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn: "Khấu Thầm."

"Gì?" Khấu Thầm vui sướng mà cũng nhìn cậu.

"Chúng ta không phải đang nói chuyện phụ huynh không cho yêu đương à?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Đúng vậy," Khấu Thầm nói xong ngẫm lại lại cười, "Đậu, vậy tôi lấy cái ví dụ khác."

"Cậu đổi đối tượng ví dụ ấy," Hoắc Nhiên nói, "Cậu lấy tôi làm ví dụ, cậu chưa kịp cùng ba cậu động thủ thì đã thành một bao lạp xưởng rồi."

"Đệt," Khấu Thầm nghĩ nghĩ, "Đúng vậy."

Hoắc Nhiên đột nhiên nhớ tới bạn học kia của  Khấu Thầm, cảm giác nếu mình nói thêm không quá thích hợp, Tết rồi vạn nhất Khấu Thầm nhớ tới chuyện này lại ảnh hưởng tâm tình.

Nhưng Khấu Thầm lúc này tâm tình không tồi, đại khái căn bản là không nghĩ đến cậu bạn kia,đột ngột hôn một cái trên mặt cậu: "Vậy chúng ta trước hết bí mật đi!"

" Tôi đệt?" Hoắc Nhiên bị cậu ta hôn một cái màngây ngẩn cả người, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, giơ tay ở trên mặt một hồi xoa, " Cậu mẹ nó có phải hay không liếm tôi! Như thế nào có nước miếng!"

Khấu Thầm cười đến suýt  sặc, từ trong túi cầm khăn giấy đưa cho cậu, biên cười biên nói: "Ngại quá, tôi là cúi đầu quá mạnh, miệng chưa kịp......"

Hoắc Nhiên ngẫm lại có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh lại bị Khấu Thầm cười đến nhịn không được bắt đầu cười theo.

Hai người di động lúc này đột nhiên kẻ trước người sau mà vang lên hai tiếng, Hoắc Nhiên một bên lau mặt một bên lấy di động ra.

Từ Tri Phàm ở trong nhóm gửi tin nhắn.

- các vị, ta sợ một lúc nữa gửi tin không được, trước chúc các vị năm mới vui vẻ, thực cảm tạ ông trời cho ta gặp được bọn mày, cụng ly

Tiếp theo Giang Lỗi liền đã phát cái nhãn dán cụng ly.

- cụng ly

- vì mục đích chung muốn đi liếm biển

- vì hữu nghị

- cụng ly

Hoắc Nhiên nhanh chóng đi chụp mảnh pháo đã đốt, gửi vào trong nhóm.

- rực rỡ, cụng ly

Ngay sau đó Khấu Thầm gửi một ảnh vịt con đội mảnh pháo đỏ.

- cụng ly, vận may vào đầu

"Đậu, rất thông minh." Hoắc Nhiên cười.

Tiếp theo Hứa Xuyên ở trong nhóm gửi một tin.

- hai đứa mày  lại mẹ nó ở cùng nhau?

Giang Lỗi nhanh chóng cũng đã phát một cái.

- cụng ly, vì tình yêu của hai đứa

Cả đám người trong nhóm tức khắc xoát 30 giây cụng ly vì tình yêu.

Khấu Thầm dựa vào bên cạnh đèn trụ cười tới không dừng được, chính mình cũng nhắn vài tin cụng ly tình yêu.

"Năm mới vui vẻ," Hoắc Nhiên cười đến mặt đều có chút đau, một bên xoa mặt một bên hướng Khấu Thầm giơ lên di động, "Khấu Thầm."

Khấu Thầm giơ lên di động cùng cậu cụng cụng: "Năm mới vui vẻ, cụng ly."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top