Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62

Hơn mười nột giờ Hoắc Nhiên nhận được điện thoại của ba nói rằng bọn họ đã về nhà..

" Tôi đưa cậu về," Khấu Thầm vung tay lên, "Đi, lái xe."

" Cậu có tỉnh táo không đó?" Hoắc Nhiên nháy mắt liền cảm giác chính mình bắt đầu run, "Lái xe cái......"

"Lái đi chỗ nào?" Khấu Thầm hỏi.

"......Tôi đi bộ về, dù sao cũng không bao xa." Hoắc Nhiên dứt khoát làm ra quyết định.

"Không bao xa cậu còn sợ cái gì, thổi chết cậu," Khấu Thầm vỗ một cái lên mông cậu, hướng phía trước chạy còn  nói, "Chạy tới lấy xe, chạy đến địa phương liền ấm áp, thổi một chút cũng không có việc gì."

Hoắc Nhiên đành phải theo cậu ta chạy một đường, hai người chạy như điên trở về dưới nhà cô hai.

Ấm áp là rất ấm áp, chính là có chút mệt.

Khấu Thầm sải bước lên xe máy, đem mũ bảo hiểm cho cậu: "Cậu đội cái này."

"Không cần như vậy ," Hoắc Nhiên đem mũ bảo hiểm đội trở lại đầu Khấu Thầm, "Tôi không phải ở phía sau sao, tôi cúi đầu xuống là được, cậu ở phía trước chắn gió."

Khấu Thầm cũng không cùng cậu khách khí, đem mũ bảo hiểm đội tốt, hướng cậu ngoắc ngoắc đầu: "Đi lên."

Hoắc Nhiên leo lên xe, ngồi phía sau cậu ta, sau đó nỗ lực đem thân thể mình rúc vào , đỉnh đầu tựa trên lưng  Khấu Thầm, lại đem mũ áo khoác cậu ta đè lên đầu mình.

Khấu Thầm khởi động xe lúc sau rồi chờ cậu vẫn đang lăn lộn.

"Được rồi!" Hoắc Nhiên đỡ lấy eo Khấu Thầm, hô một tiếng.

"Cậu đút tay vào túi tôi đi!" Khấu Thầm lúc lên ga còn hô lên một tiếng.

Hoắc Nhiên muốn nói tôi không mỏng manh như vậy, không phải một chút gió sao cậu đều chắn hết một nửa.

Nhưng xe phóng đi nháy mắt, bên tai liền vang lên tiếng  gió Bắc rít, đều còn chưa cảm nhận được gió như đao, cũng đã bị tiếng rít này dọa lạnh.

Loại thời tiết này thân thể con người đại khái quá mức mảnh mai, một tia gió cũng ngăn không được, Khấu Thầm phía trước chắn gió  phảng phất như  là cái sàng, ngay sau đó gió từ bốn phương tám hướng bọc lại đây đều ném hết lên mặt Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên hung hăng đem mặt  ấn đến lưng Khấu Thầm, vốn dĩ nghĩ không cần cuối cùng vẫn là đút tay vào túi áo Khấu Thầm ôm cậu ta.

Gió Bắc gào thét cuồng phong tạt thẳng mặt cậu luống cuống tay chân nửa ngày cũng không tìm được đâu ở đâu, ngược lại trực tiếp bắt tay từ phía dưới áo khoác  Khấu Thầm nhét vào trên bụng.

"A ——" Khấu Thầm rống lên một tiếng.

"A a a a, thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi......" Hoắc Nhiên cũng hô lên, tuy rằng Khấu Thầm bụng chỗ đó độ ấm làm cậu lưu luyến, cậu vẫn là rút tay ra bên ngoài.

Mới vừa giật mình, tay đã bị Khấu Thầm đè lại: "Được rồi, liền nơi này đi."

"Không cần như vậy......" Hoắc Nhiên nói là nói như vậy, nhưng tay cùng đại não phi thường không thống nhất, hoàn toàn không có động.

"Đã thích ứng." Khấu Thầm nói, "Cậu thuận tiện giúp tôi giữ lấy quần áo, phía dưới lọt gió."

"Được." Hoắc Nhiên lên tiếng, bắt lấy vạt áo áo khoác Khấu Thầm, ôm sát cậu ta, vạn nhất gió vào bị cảm cái mạo gì đó, cậu sẽ áy náy, có khi đì quỳ trước giường bệnh của Khấu Thầm luôn.

Lúc về nhà,  ba cậu  đang đứng ở cửa sổ nhìn, hai người bọn cậu xuống xe , ba đã từ trên tầng xuống dưới.

"Hai con chơi đủ rồi đi,"  ba cậu khiếp sợ mà đánh giá hai người bọn cậu, "Ỷ vào tuổi trẻ không sợ sinh bệnh đúng không?"

"Cháu không có việc gì." Khấu Thầm nói.

"Con lại càng không có việc gì, con ở phía sau." Hoắc Nhiên nói.

"Ba đưa Khấu Thầm về," ba nói, "Xe đỗ ở nhà ta, trời ấm áp lại đến lấy."

"Không cần đâu chú," Khấu Thầm sải bước lên xe đã muốn đi, "Cháu không lạnh......"

Hoắc Nhiên vươn tay giữ đầu xe : "Xe đỗ ở đây."

"Ai da......" Khấu Thầm vẻ mặt không tình nguyện.

"Ba đi lấy xe, Khấu Thầm cháu ở chỗ này chờ chú," ba cậu hướng xe đi qua, "Hoắc Nhiên  con đi lên sao?"

"Con cùng ba đưa cậu ấy." Hoắc Nhiên nói.

"Được." Khấu Thầm nháy mắt liền chuyển thái độ.

Ba cậu  đem xe lái  lại đây, hai người bọn cậu vui sướng mà chui vào ghế sau.

"Không lái Jimni ạ?" Khấu Thầm hỏi.

"Sợ các con lên xe khó." Ba cậu cười nói.

Xe lái đi, ba cậu đem máy sưởi bật đủ, qua vài phút, Hoắc Nhiên ngồi một lúc mới cảm thấy hàn khí từng chút ép được ra ngoài.

Cậu quay đầu nhìn Khấu Thầm vừa lên xe đã dựa vào cậu, phát hiện Khấu Thầm ngủ rồi.

Chóp mũi còn treo một giọt nước.

"Đây là nước mũi sao?" Cậu chấn kinh, nhanh duỗi tay vỗ vỗ bả vai ba, "Ba đem hộp  khăn giấy cho con, Khấu Thầm như thế nào ngủ ra nước mũi rồi, mau, trong chốc lát nhỏ lên người."

"Là băng tan đi." Ba cậu cười đem hộp  khăn giấy ném tới.



Hoắc Nhiên nhìn nhìn mặt Khấu Thầm, lông mày cùng lông mi đều ướt, trên mặt cũng có nước, kia hẳn là nước? Như thế nào thảm như vậy a, xem ra cái mũ hầm hố kia cũng không có tác dụng gì mấy.

Cậu thấy trong túi áo Khấu Thầm lộ ra nửa  cái móc chìa khoá gà con, một mảnh áo lộn xộn ập vào mặt.

Cậu chậc một tiếng, dùng khăn giấy ở Khấu Thầm chóp mũi chấm chấm.

Khấu Thầm thế mà không tỉnh.

Chắc là mấy ngày nay vẫn luôn không ngủ tử tế, Giang Lỗi nửa đêm tìm người chơi người sói giết Khấu Thầm đều có thể hưởng ứng đầu tiên.

Xe tới tiểu khu nhà Khấu Thầm, cửa lớn đã đóng, bảo vệ cửa không thấy tung tích, Hoắc Nhiên lúc này mới đem cậu ta đẩy tỉnh: "Ai! Bé đáng thương, rời giường!"

"Sớm a." Khấu Thầm bừng tỉnh, mơ mơ màng màng mà hỏi trước.

Thực sự lễ phép.

"Vào không được, cậu xuống ở chỗ này đi? Chạy đi vào?" Hoắc Nhiên hỏi.

"......ồ, tôi ngủ à," Khấu Thầm nhìn nhìn bốn phía, lúc này mới lấy lại tinh thần, "tôi chạy đi vào là được."

"Cháu chạy  nhanh lên." Ba cậu nói.

"Cảm ơn chú, năm mới vui vẻ." Khấu Thầm mở cửa xe nhảy xuống.

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta, muốn nói thêm câu gì, lại không biết muốn nói gì, rốt cuộc hai người bọn cậu đã nói cả đêm.

Vì thế đành phải trầm mặc mà nhìn Khấu Thầm, chờ cậu ta đóng cửa.

Lúc Khấu Thầm chuẩn bị đóng cửa lại chui vào trong xe, ở trên mu bàn tay cậu nhéo một chút: "Trở về tôi sẽ gửi tin nhắn, còn có mùng ba gặp, Tri Phàm mời khách đó."

"Ừ." Hoắc Nhiên cắn răng gật gật đầu.

Khấu Thầm đóng cửa xe, cậu mới ở trên tay xoa một hồi, cái này rõ ràng là chơi chó, dùng lực lớn như thế, nhéo đến mức suýt nữa cậu đã kêu lên.

Cảm giác muốn nói mà không biết nói gì này thật ra cũng rất kì diệu.

Ăn tết vĩnh viễn đều là  bận rộn cùng ngủ quên, buồn ngủ cùng hưng phấn.

Ít nhiều thì trời vẫn lạnh, bọn cậu từ bữa cơm Từ Tri Phàm mời mùng ba, cứ có thời gian lại rủ nhau cùng ra ngoài ăn uống, vẫn luôn ăn đến khai giảng.

Mẹ  Từ Tri Phàm vẫn luôn nói muốn mời các nhà đến ăn cơm, nhưng đều bị bọn cậu cự tuyệt, nói là mỗi nhà có đại diện một người là được, đại diện chính là bọn cậu..

Khi nói lời từ chối với mẹ Từ, bọn cậu đại khái đều cảm thấy chính mình rất ngầu.

Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu tên. Phất áo xoay người, ẩn thân cùng danh.

Tương đương ngầu.

Dù sao cũng không có chỗ không sảng khoái.

"Vì cái gì không có người viết cho chúng ta cái tin khen ngợi nhỉ?" Ngụy Siêu Nhân ngồi bên cạnh bàn ở nhà ăn, trước mặt đồ ăn chất thành mấy núi.

"Người ở đồn cảnh sát lúc đó chẳng phải đã cảm ơn rồi sao? Còn mua đồ ăn và đồ uống cho." Giang Lỗi nói.

"Mày nói thế nghe có chút không đúng lắm, muốn biết có tin khen ngợi hay không thì phải tìm người viết tin chứ, cảnh sát không viết được  còn tri kỷ mà mua nước với đồ ăn." Ngụy Siêu Nhân nói.

Tất cả đều cười bò.

"Nói thế, Khấu Thầm cùng Hoắc Nhiên vì cái gì có tin khen ngợi?" Ngụy Siêu Nhân nói, "Ảnh tin khen ngợi  của hai đứa nó còn để phòng thầy chủ nhiệm kìa."

"Tao viết cho bọn mày," Từ Tri Phàm nói, "Thế nào."

"Được," Giang Lỗi lập tức gật đầu, "Dài một chút , thâm tình một chút."

"Không thành vấn đề." Từ Tri Phàm nói.

"Nhà dì Hồ ấy, hiện tại thế nào rồi? Cảnh sát hẳn là tìm bọn họ đi?" Hồ Dật hỏi, "Bọn họ có phải nên đến nhà mày nói lời xin lỗi?"

"Loạn thành một đoàn, Tết chắc cũng không tốt lắm," Từ Tri Phàm nói, "tao cũng không nghĩ hỏi nhiều, mẹ tao không có việc gì là được, chuyện nhỏ, tao thật cũng không biết làm sao nếu tao gặp phải trường hợp như thế."

"Mày có thể gánh vác được," Hứa Xuyên nói, "Lúc đó mà bọn tao không biết, mày chính là  muốn tự mình vào hang sói."

"Cảm ơn chúng mày," Từ Tri Phàm nói, "Chuyện này giải quyết thật sự quá hoàn mĩ, khai giảng xong bọn mày muốn ăn khuya cứ đến tìm tao."

"Không sai, nhà mày chuyện là như thế, nhà khác thế nào không cần quan tâm," Khấu Thầm vừa ăn vừa nói, "Để mẹ mày nghỉ ngơi tốt một trận đi."

"Ừ." Từ Tri Phàm đáp lời, nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái.

Hoắc Nhiên biết ý tứ của cái liếc mắt này, Khấu Thầm rõ ràng vì chuyện anh trai Lý Linh đánh Từ Tri Phàm mà canh cánh trong lòng, bắt đầu từ lúc biết mẹ Từ bị lừa, cậu ta liền rất tức giận, cậu ta còn không cho Từ Tri Phàm nhúng tay vào chuyện này.

Cơm nước xong từ nhà ăn đi ra, Hoắc Nhiên dựa gần Khấu Thầm đi, đem cậu ta kéo tới bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Cậu tính toán khi nào đi?"

"Đi chỗ nào?" Khấu Thầm đang cúi đầu chuyên tâm mà lột một viên kẹo bạc hà.



"Còn giả vờ với tôi?" Hoắc Nhiên nói.

"Anh Lý Linhđúng không?" Khấu Thầm cong cong khóe miệng, tiếp tục lột kẹo, "Chờ trời ấm lên chút đã, thêm một thời gian nữa không phải nhiệt độ sẽ tăng sao, lúc ấy đi, hiện tại hành động không tiện."

"Cậu đừng làm quá," Hoắc Nhiên vừa nghe câu này "Hành động không tiện" liền có chút lo lắng, "Cậu tính toán đem anh ta đánh thành cái dạng gì?"

"Anh ta như thế nào đánh Từ Tri Phàm, tôi đánh lại như thế," Khấu Thầm nói, "Từ Tri Phàm trên người chỗ nào có thương tích tôi đều nhớ kỹ, đầu, mặt, phía sau lưng, bụng, cánh tay, tôi cũng chính là giữ mặt mũi nên không tụt quần cậu ta, không biết trên đùi có vết thương hay không."

"Không có," Hoắc Nhiên nói, "Nó tắm xong  mặc quần lót ra tôi nhìn rồi."

Khấu Thầm nhìn cậu không nói chuyện, chậc một tiếng.

"Làm sao vậy?" Hoắc Nhiên cũng chậc một tiếng, "Cả bọn trong kí túc xá tôi đều nhìn hết rồi, Tử Thần của cậu tôi còn xem toàn phần rồi."

"...... Cũng là, chính diện tôi cho cậu nhìn, cậu lại không nhìn," Khấu Thầm giương lên lông mày, đem kẹo  bạc hà ném vào trong miệng, lại từ trong túi sờ soạng viên chocolate ra, "Đến."

"Lúc cậu đi nói cho tôi một tiếng, tôi cũng đi." Hoắc Nhiên nói.

"Làm gì, sợ tôi có chuyện à?" Khấu Thầm cười đem khuỷu tay hướng đến trên vai cậu, tiến đến sát  mặt cậu, "Không cần lo lắng, lớn như vậy, tôi còn không có bởi vì đánh nhau ăn qua thiệt."

"Từ Tri Phàm cùng tôi nhận thức nhiều năm," Hoắc Nhiên nói, "Tôi không có khả năng mặc kệ."

"Ai da," Khấu Thầm nói, "Nhiều năm như thế nào? Nhiều ít năm a?"

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta một cái, không nhịn được  cười lên.

"Cười đi, cười đi," Khấu Thầm nói, "Cười xong nhớ rõ nói cho tôi nhiều ít năm."

"Nhưng là tôi chưa từng chắn dao cho Từ Tri Phàm," Hoắc Nhiên nói, nói xong ngẫm lại lại sửa đúng một chút, "chắn bấm móng tay......"

Lúc này đến phiên Khấu Thầm cười ầm lên.

Cười hơn nửa ngày, cậu ôm Hoắc Nhiên, thu lại  tươi cười: "Không quan trọng chắn cái gì, lúc cậu chắn cũng không biết mà, kể cả cậu chắn cho tôi một miếng vỏ cây, tôi cũng sẽ nhớ đến kiếp sau."

"Cậu kiếp sau đừng ngốc như vậy nữa." Hoắc Nhiên nói.

"Kia không nhất định," Khấu Thầm nói, "Vạn nhất tôi thay đổi, cậu nhận không ra làm sao bây giờ, lại nói tôi như thế, nói thêm câu nữa tin hay không tôi đánh cậu!"

"không tin, không có hiệu quả uy hiếp thì bỏ đi." Hoắc Nhiên cười nói.

Anh trai Lý Linh vì muốn nhìn chằm chằm dì Hồ, cho nên ngoài năm mới vẫn chưa đi làm lại, điểm này Khấu Thầm trước đã cùng Từ Tri Phàm hỏi thăm, địa chỉ cũng là Từ Tri Phàm cho cậu.

Cách nhà Từ Tri Phàm ba toà nhà, rất gần.

Khấu Thầm chọn cái cuối tuần, như vậy sẽ không bởi vì trốn học bỏ tiết mà bị ảnh hưởng.

"Cậu xác định anh ta sẽ đi con đường này sao?" Hoắc Nhiên cùng cậu đứng ở ven tường.

"Xác định, đầu tuần tôi qua nhìn rồi," Khấu Thầm nói, "Hai ngày đều là buổi chiều đi ra ngoài mua đồ gì đó, đều đi ra hướng này, chốc  nữa anh ta ra tới chúng ta kéo đi một đoạn, cách tiểu khu xa một chút rồi đánh."

"Ừ." Hoắc Nhiên gật đầu, "Muốn né tránh cameras sao?"

"Không cần," Khấu Thầm nói, "Vì cái gì bị đánh anh ta trong lòng tự biết."

Đứng đợi trong chốc lát, xa xa nhìn thấy anh trai Lý linh đang đi tới.

Nói thật, Hoắc Nhiên nhìn đến dáng vẻ kia của anh ta khí nóng lại tụ lại một chỗ, ngày đó ở cửa  bệnh viện, anh ta chỉ vào Từ Tri Phàm mà mắng, Hoắc Nhiên liền vô cùng hận gã.

Một người trưởng thành, đều không bằng Từ Tri Phàm là học sinh cao trungphân rõ phải trái.

Anh trai Lý Linh không chú ý tới bọn cậu, khoảng cách còn xa, anh ta một bên chơi di động một bên theo đường đi phía trước mà bước.

Hoắc Nhiên cùng Khấu Thầm không xa không gần mà đi theo phía sau.

Đột nhiên hưng phấn.jpg

Hoắc Nhiên chưa trải qua loại sự tình này, khẩn trương mang theo vài phần hưng phấn, cậu đi đường đều có chút muốn  nhảy.

"Bình tĩnh chút," Khấu Thầm nhìn cậu một cái, "Đánh nhau đấy, cậu đi như đi chơi xuân làm gì?"

"Ồ." Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm phía trước, không lo lắng cùng Khấu Thầm đấu võ mồm.

Mới vừa ổn định lại bước chân, anh Lý Linh quẹo vào phố nhỏ, Khấu Thầm chân như gắn lò xo, phi thường không ổn trọng mà vọt qua, đè nặng thanh âm ném xuống một câu: "chỗ này!"

Hoắc Nhiên chạy theo cậu ta.

Lúc quẹo vào con phố nhỏ, anh trai Lý Linh đã nghe được tiếng bước chân, quay đầu.

Nhưng không kịp trốn.

Khấu Thầm khi đánh nhau có sức bật siêu quần, phỏng chừng chưa chờ anh ta thấy rõ mặt, Khấu Thầm đã một chân đá vào trên bụng gã.

Anh ta cứ như vậy cong người bay ra một mét, ngã ở trên mặt đất.

Sau đó liền không có cơ hội đứng lên.



Khấu Thầm tiến tới dẫm lên vai đối phương, còn thực chu đáo mà đè nặng thanh âm hô một tiếng: "Mày nên ôm đầu cho tốt!"

Anh trai Lý Linh giãy giụa muốn đứng lên, Hoắc Nhiên qua đi đạp một cái vào vai gã,  gã ôm đầu cuộn  thân thể ghé vào trên mặt đất.

Nạo loại!

Hoắc Nhiên lại đá một cái lên mông gã.

Đánh kiểu này, nói hả giận cũng rất hả giận, hai người đối với anh trai Lý Linh chính là một hồi đá, Khấu Thầm tuy rằng nhớ kỹ Từ Tri Phàm trên đầu có thương tích, nhưng đánh thật thì vẫn tránh đầu ra, hai người bọn cậu như đá bao tải mà đá anh ta một vòng lên lưng đùi mông gã ta..

Muốn nói nghẹn cũng rất nghẹn, đối phương một chút giãy giụa đều không có liền nhanh chóng từ bỏ chống cự, đánh lên tới đều không có cảm giác thành tựu.

Nhưng tưởng tượng đến ngày đó Từ Tri Phàm không thể không dùng phương thức đồng dạng  bảo hộ chính mình, Hoắc Nhiên liền một trận phẫn nộ, cắn răng lại hung hăng mà đá hai chân.

"Đi." Khấu Thầm nhìn thoáng qua phía trước, có người từ trong tiệm đi ra hướng bên này nhìn xung quanh, cậu kéo Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên chỉ vào anh trai Lý Linh, bị Khấu Thầm túm lùi lại vài bước, muốn bổ sung mắng vài câu cho thấy lập trường, nhưng vẫn luôn cũng không tìm được từ..

Phim vẫn là xem thiếu.

Lúc sau đi ra giao lộ của con phố, hai người bọn cậu liền bắt đầu chạy, chạy một cái phố mới ngừng lại l.

"Quá mười năm," Khấu Thầm dựa vào ven tường, "Tôi phỏng chừng thật sẽ cảm thấy chính mình lúc này giống như một đứa ngốc, đặc biệt nhiệt huyết mà làm một chuyện mà người lớn cảm thấy không ý nghĩa."

"Tôi sẽ không." Hoắc Nhiên kéo kéo quần áo, "Tôi cảm thấy đặc biệt có ý nghĩa."

Khấu Thầm nhìn cậu, một lát sau tay vừa nhấc, làm động tác mở hộp.

Hoắc Nhiên rất phối hợp mà hướng chính mình trên đầu bắt một cái, làm động tác bỏ đồ  vào hộp.

"Oa," Khấu Thầm nhìn thoáng qua hộp, "Cậu đánh đến quá soái."

"Oa," Hoắc Nhiên cũng thò lại gần nhìn thoáng qua, "Cậu...... Cậu......"

Nửa ngày không nghĩ ra được nên nói cái gì, trong khoảng thời gian này cũng không biết là làm sao, chỉ cần là ở cùng Khấu Thầm, đầu óc cậu  liền ngắn.

"Tốt," Khấu Thầm gật gật đầu, đắp lên hộp, "Tôi đã biết."

"Cái gì?" Hoắc Nhiên ngẩn người.

"Tôi nghe được," Khấu Thầm bắn đầu cậu  một phát, "Trong đầu khen tôi đều khen ra gió lốc."

"......rất tốt." Hoắc Nhiên cười gật gật đầu.

Đánh xong người hai người bọn cậu cũng không về nhà, cuối tuần này  đều cùng trong nhà nói không trở về, cho nên bọn cậu trực tiếp trở về trường học.

Trong ký túc xá quạnh quẽ,loại thời điểm này đi nhà ăn là tốt nhất, có thể tìm được đồ  ăn, còn có thể nhìn thấy người đếm tìm thực vật.

"Thẻ ăn  còn tiền?" Khấu Thầm hỏi.

"Lập tức liền không còn," Hoắc Nhiên nói, "Ngày hôm qua lúc ăn cơm hình như còn 30 đồng."

"Cuối cùng cũng  ăn sạch ." Khấu Thầm thực vui vẻ mà nói.

"Đúng." Hoắc Nhiên nói.

"Không sợ," Khấu Thầm một ôm vai cậu, "Về sau tôi nuôi cậu."

Hoắc Nhiên đang muốn nói chuyện, Khấu Thầm chỉ tay phía trước: "Lão Viên cùng chủ nhiệm như thế nào còn ở trường học?"

"Trực ban đi?" Hoắc Nhiên nhìn qua đó, nhìn đến lão Viên cùng chủ nhiệm đưa lưng về phía bọn  cậu đang ở vừa đi vừa nói chuyện , chủ nhiệm vẫn luôn  xua tay lắc đầu.

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm liếc mắt một cái, Khấu Thầm cũng đang nhìn cậu.

Hai người đối diện nhau một lúc, lặng yên không tiếng động mà bước nhanh đuổi theo tới phía sau thầy  chủ nhiệm cùng lão Viên.

"Ý tưởng của hội học sinh tôi có thể hiểu," chủ nhiệm nói, "Nhưng là chuyện này  bọn nhỏ  không giỏi khống chế, vạn nhất có ngôn luận gì không thích hợp xuất hiện, thầy kéo đều kéo không được ."

"Muốn nói cái gì liền nói,  sợ cái gì," lão Viên nói, "thầy không cho bọn nó nói, bọn nó liền không nói sao, đơn giản là sau lưng nói, trong lòng nói, trên mạng nói, không cho chúng ta nghe được mà thôi, nói nữa, trường học khác cũng làm quá, tôi xem hiệu quả vẫn là tốt, đừng đem đám trẻ này nghĩ đến như vậy không có chừng mực, tôi cảm thấy sẽ không nói cái gì quá mức , thật muốn có, cũng bình thường."

"Nhưng mà......" Chủ nhiệm nói đến một nửa nhìn lão Viên liếc mắt một cái, đột nhiên chuyển qua đầu.

Hoắc Nhiên cùng Khấu Thầm xoay người muốn chạy, chủ nhiệm một tiếng hét to: "Đứng!"

Hai người bọn cậu đứng lại.

"Quay qua đây!" Chủ nhiệm lại rống.

Hai người bọn cậu chậm rãi xoay người.

Bốn người mặt đối mặt đứng trong chốc lát lúc sau, chủ nhiệm cau mày: "Nghe lén đến cái gì?"

"Không nghe được cái gì đáng giá diệt khẩu." Hoắc Nhiên nói.

Chủ nhiệm ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười, quay đầu nhìn lão Viên: "Nếu không hỏi một chút ý kiến? học sinh lớp thầy  đều rất có cá tính."

"Được." Lão Viên gật đầu.

"Đến văn phòng tôi đi." Chủ nhiệm hướng hai người bọn cậu vẫy tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top