Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 65

Học thần nói xong câu này, từ nóc nhà đến trên cây lại đến trên mặt đất,  tất cả mọi người không có thanh âm.

Tất cả mọi người nhìn anh ta, như là chưa phục hồi tinh thần lại.

Nhưng bầu không khí yên tĩnh duy trì không lâu, vài giây sau, Khấu Thầm để tay lên miệng, huýt một tiếng cao vút, tiếp theo hô một tiếng: " Trâu bò!"

Cậu ta bắt đầu vỗ tay, sau đó trong nháy mắt, học sinh  toàn trường đều bắt đầu vỗ tay, tiếng gào không ngừng phập phồng.

Hoắc Nhiên một bên vỗ tay một bên nhìn học thần còn đang đứng cạnh lan can, anh ta cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

"Thật không nghĩ tới," Ngụy Siêu Nhân một bên dùng sức vỗ tay một bên cảm khái, "Năm ba đều mẹ nó người bạo, này đều dám nói! Trâu bò!"

Hoắc Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua bên giáo viên.

Các giáo viên vỗ tay cũng không ít, còn có người để sát vào nói cái gì.

Lời nói này của học thần không chỉ làm chấn động bọn học sinh, còn làm các thầy cô rất bất ngờ..

Hoắc Nhiên đột nhiên nhớ tới bạn học của Khấu Thầm, quỳ cũng không cầu được giáo viên cho một con đường......

Cậu lập tức quay lại nhìn nhìn Khấu Thầm.

Khấu Thầm không có biểu tình gì, chỉ vẫn luôn nhìn chằm chằm học thần trên sân thượng mà vỗ tay, bàn tay vỗ thật sự vang.

Dẫn đầu huýt sáo, hô lên " Trâu bò", nhìn ở âm thanh và thái độ như thế, không chỉ là Khấu Thầm tính cách chính là như thế, còn là bởi vì sợ hãi sẽ có một loại âm thanh khác đi.

Khấu Thầm là muốn đàn áp, đem âm thanh cười nhạo cùng không đồng cảm đè ép xuống, ít nhất ở trước mắt, ở lập tức, học thần nghe được cùng nhìn thấy, đều là hữu hảo khoan dung cùng bình thường.

Lúc tiếng vỗ tay bốn phía chậm rãi bình ổn xuống, học thần một lần nữa ngẩng đầu lên, trong giọng nói bình tĩnh phảng phất đan xen cả xúc động..

"Cảm ơn mọi người, cảm ơn người đã vỗ tay, bị bắt vỗ tay cũng cảm ơn, không cầu mỗi người đều có thể hiểu và cảm thông, đừng ở trước mặt mắng tôi là được," anh  cười cười, "Giáp mặt mắng tôi thì sẽ bị đánh, cảm ơn."

Học thần nói xong, xoay người rời đi.

Tiếng vỗ tay lại lần nữa vang lên.

Cho đêns khi bạn học tiếp theo đi đến lan can chuẩn bị nói tiếng vỗ tay vẫn chưa hoàn toàn dừng lại

Nhưng người này lại là Ngũ Hiểu Thần, Văn 1 lại vì cô mà lập tức cho một tràng vỗ tay dòn rã..

"Cảm ơn a, cọ được vỗ tay của học trưởng," ngũ hiểu thần cười nói, "Lời thổ lộ cũng làm tôi chấn động, tôi hiện tại cũng không biết muốn nói cái gì......"

"Vậy đổi người đi, đổi Giang Lỗi!" Hứa Xuyên cười hét.

Mọi người đều cười, Giang Lỗi đứng trong một góc sân thượng bổ nhào vào lan can xa xa chỉ vào Hứa Xuyên, khẩu hình mắng một câu, ông nội mày.

Hoắc Nhiên đi theo mọi người cười cười, quay đầu lại nhìn nhìn Khấu Thầm.

Khấu Thầm cười nhưng rõ ràng không tập trung, ánh mắt có chút xa xăm.

Cậu ta là nhớ đến bạn học cũ đi.

Hoắc Nhiên duỗi tay dùng sức xoa xoa lưng Khấu Thầm.

Chỉ là cậu không nghĩ tới bản thân mình cũng có chút thất thần.

Ngay từ đầu cậu cũng không có phát hiện, chỉ cảm thấy Khấu Thầm có chút hoảng hốt, thẳng đến khi  Giang Lỗi đứng ở lan can biên, cậu mới đột nhiên phát hiện, ngũ hiểu thần ở trên sân thượng nói cái gì, cậu hoàn toàn không nghe thấy.

Đầy trong đầu đều là lời nói của học thần.

Lúc phục hồi tinh thần lại chỉ cảm thấy trái tim một trận kinh hoàng, bên tai đều có chút ong vang, tiếng mọi người vỗ tay cùng tiếng la như là cách vài tầng chăn bông ở ngoài truyền tiến lỗ tai.

"Quay một chút quay một chút!" Ngụy Siêu Nhân từ xa truyền tới, "Hoắc Nhiên mày giúp Giang Lỗi quay một chút, tao muốn hét, tao sợ lúc quay hình ảnh run lên!"

"Hả?" Hoắc Nhiên sửng sốt một chút mới phản ứng lại, "ồ, được!"

"Tôi quay cho," Khấu Thầm lấy ra di động click mở video, nhắm ngay Giang Lỗi cạnh  sân thượng, "Cậu ta như thế nào không đứng thẳng chút, không có  hình tượng."

Mãi cho đến khi giongj Khấu Thầm vang lên, cậu mới như là từ đáy nước bị người kéo lên,âm thanh  bốn phía đều bừng lên, trở nên rõ ràng rồi lại phức tạp.

"Tôi  là năm hai Văn 1  Giang Lỗi." Giang Lỗi rống lên nói.

"Giang Lỗi đứng thẳng!" Hồ Dật vòng miệng hô một tiếng.

"......Được." Giang Lỗi do dự một chút, thẳng thân thể, mọi người một mảnh tiếng cười vang lên, cậu ta ngừng trong chốc lát, mọi nơi nhìn nhìn, như là ở tìm chỗ Lộ Hoan đứng, thấy rõ lúc sau mới ngẩng đầu, hướng về phía không trung kêu, "Năm hai Văn 3 Lộ Hoan!"





"Ai ——"ngừoi của Văn 1 và Văn 3 cùng kêu lên trả lời.

Giang Lỗi ngẩn người nở nụ cười, một lát sau mới hít một hơi tiếp tục: "Tôi muốn nói ——Tôi thật sự rất vui làm quen cậu! Tôi thấy cậu ôn nhu nhâtd! Tính cách ngọt ngào nhất!Là nữa sinh cười rộ lên xinh đẹp nhất! Không gì sánh nổi!"

Mọi người vừa cười vừa  vỗ tay.

"Cậu như là không khi trời đang nắng mà có mưa qua, rất tươi mát!" Giang Lỗi tiếp tục kêu.

"...... Lời này ai dạy?" Hứa Xuyên ngẩn người, quay đầu nhìn Khấu Thầm, "Mày dạy?"

"Không," Khấu Thầm nói, "Nó gần đây suy nghĩ cân nhắc nhiều, vượt xa người thường phát huy một chút cũng bình thường."

Hoắc Nhiên nhìn Lộ Hoan đang đứng dưới cây bụm mặt cười, có chút cảm khái, đồng dạng là yêu đơn phương...... cậu đột nhiên cảm nhận được học thần có thể đứng đến trên sân thượng nói ra lời nói vậy, yêu cầu bao nhiêu dũng khí.

Mà anh ấy có thể đối mọi người nói ra, lại vĩnh viễn cũng không thể nói cho ngừoi anh ấy thích.

Bởi vì không phải một loại người.

"Có lẽ về sau chúng ta tốt nghiệp, ai đi đường nấy, không bao giờ sẽ gặp mặt," Giang Lỗi đối với trời gào thét, "Nhưng ở trong trí nhớ mình , vĩnh viễn sẽ có cậu của tuổi mười tám cười xinh đẹp nhất!"

" Hoàn hảo!" Khấu Thầm ở giữa tiếng cười cùng vỗ tay của mọi người  búng tay một cái, đem video quay tốt gửi vào trong nhóm chat..

Thổ lộ vẫn đang tiếp tục.

Khấu Thầm đem điện thoại thả lại trong túi, thu hồi chân: "Tao đi WC."

"Ừ," Hứa Xuyên gật gật đầu, lấy ra ví mình, "Đi ngang qua quầy bán quà vặt mua nước uống, tao mời khách."

"Được." Khấu Thầm tiếp nhận ví của cậu ta, đứng dậy hướng phía sau đi qua.

Hoắc Nhiên quay đầu lại nhìn  cậu ta một cái, có chút do dự, hai giây lúc sau cậu cũng đứng lên, đi theo Khấu Thầm phía sau từ nóc toà nhà thiết bị đi.

Khấu Thầm luôn luôn thích mời khách, đồng ý người khác mời khách cũng khẳng định sẽ khó chịu vài câu, hôm nay cư nhiên một chút cũng không giãy giụa, vốn dĩ liền rất kỳ quái, đi WC còn chính mình liền đi, cũng không kêu cậu......

Tuy rằng có chút thần kỳ, nhưng Khấu Thầm vô luận muốn đi làm bất luận cái gì sự, đều sẽ túm cậu đi cùng.

Khấu Thầm lúc này tâm tình khẳng định không tốt.

Hoắc Nhiên đi theo Khấu Thầm  một đoạn, nơi nơi đều là học sinh, cậu cũng không dám nói cái gì, mãi cho đến khi cách nhà thể dục rất xa, bốn phía đã không có người, cậu mới chạy vài bước, đuổi tới Khấu Thầm bên người.

"Ai," Khấu Thầm quay đầu, "Sao cậu  lại tới đây, làm tôi sợ nhảy dựng."

"......cậu không có việc gì đi?" Hoắc Nhiên cũng không đi loanh quanh, trực tiếp hỏi.

"Không," Khấu Thầm phía trước đi, nhưng không hướng WC , mà là hướng mấy toà khu dạy học đi, "Tôi chính là...... Đột nhiên nhớ tới bạn học cũ, là người tôi từng nói với cậu rồi."

Hoắc Nhiên đoán cũng là cái này, vì thế không nói nữa, cùng cậu ta hướng bên kia đi.

Trầm mặc đi tới cạnh tường vây, khu dạy học mặt bên, trừ bỏ tổng vệ sinh ngày thường cơ bản sẽ không có người tới trong góc này, Khấu Thầm ngừng lại, dựa vào tường, từ trong túi lấy ra hộp thuốc.

"Muốn không?" Khấu Thầm ngậm điếu thuốc, nhìn cậu.

"Không cần." Hoắc Nhiên nói.

"Tôi kỳ thật cũng không muốn hút," Khấu Thầm châm lửa, kẹp giữa hai ngón tay, nhìn nhìn khói thuốc, "Chính là cảm thấy hẳn là phối hợp một chút không khí."

"Cái gì không khí." Hoắc Nhiên cười cười.

"Tôi lúc này đặc biệt kích động, tôi cũng không biết là làm sao lại vậy, đến mức này sao? Lại mẹ nó không phải tôi đi lên nói gì đó," Khấu Thầm đem bàn tay cầm bật lửa giơ tới trước mặt cậu, "cậu xem."

Hoắc Nhiên nhìn đến tay cậu ta  run nhè nhẹ.

"Tôi  trước kia vẫn luôn chướng mắt kiểu chú ý trọng điểm của người khác, cậu nói xem, do ấn tượng đi," Khấu Thầm bóp điếu thuốc, "Liền cảm thấy giáo viên đều cổ hủ, cố chấp, học sinh cũng đều nghiêm trang chỉ học trong sách...... Có phải hay không rất buồn cười."

Hoắc Nhiên không nói chuyện, tay để lên vai Khấu Thầm, ngón tay từng cái nhẹ nhàng nhéo.

"Hiện tại ngẫm lại, nếu năm đó bạn học tôi ở chỗ này, ở trường trung học phụ thuộc, có phải hay không liền sẽ không phải quỳ xuống cầu xin người khác giữ bí mật của mình, có phải hay không cũng có thể đối mọi người kêu lên, cũng sẽ có người vỗ tay, cho cậu ấy trầm trồ khen ngợi," Khấu Thầm nói xong ngẫm lại lại thở dài, "Thôi, cái này giả thiết không thể dùng, cậu ta thành tích còn không bằng tôi, thi không đỗ nổi cấp ba trọng điểm."

Hoắc Nhiên bị câu chuyển biến cuối này của cậu ta chọc cười.

Khấu Thầm theo cậu cười ngây ngô hai tiếng, quay mặt qua nhìn nhìn tay cậu không niết nữa: "chăm chỉ niết, đừng lười biếng."





"Ồ." Hoắc Nhiên cười cười, tiếp tục nhéo vai cho cậu ta

Khấu Thầm không nói nữa, ngậm thuốc lá cúi đầu chơi di động.

Hoắc Nhiên đảo mắt màn hình di động của cậu ta, là ở trong nhóm chat bảy người bọn cậu trò chuyện với mấy người, Giang Lỗi loạt xoạt gửi tin nhắn.

Có một cọng cỏ nhỏ không biết từ bao giờ rơi xuống bên cổ Khấu Thầm, Hoắc Nhiên thuận tay bắn ra, đem cọng cỏ gạt rớt.

Khi đầu ngón tay chạm qua làn da ấm nóng của Khấu Thầm,  cậu đột nhiên có chút hoảng hốt.

Ngày thường ôm ấp thậm chí sờ sờ loại tiếp xúc dã man này, đều không có làm cậu từng có loại cảm giác như hiện tại, chỉ là đầu ngón tay như vậy một chút rất nhỏ đụng vào, lại đột nhiên hoảng đến lợi hại.

Cậu nhanh chóng thu hồi tay, từ trong túi lấy ra di động nhìn nhìn: "Có phải nên đi mua đồ uống?"

"Ừ," Khấu Thầm ngẩng đầu nhìn cậu một cái, "cậu không có việc gì đi?"

"Cái gì?" Hoắc Nhiên cũng nhìn cậu ta.

"...... Có chút lạ." Khấu Thầm nói.

"Tôi sao?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Bằng không là tôi sao?" Khấu Thầm chậc một tiếng, cánh tay một ôm vai cậu, "Đi."

Quầy bán quà vặt chỉ có một người, đang ở tủ đông trước chọn kem.

Khấu Thầm dừng bước, nhìn người này liếc mắt một cái.

Hoắc Nhiên đi theo nhìn nhìn, người này vừa lúc cầm căn kem quay đầu.

Là học thần.

Nhìn đến hai người bọn họ, học thần lại kéo ra tủ đông, cầm hai cái kem, đưa tới.

Hai người bọn họ ngẩn người, Hoắc Nhiên trước duỗi tay nhận lấy, Khấu Thầm cũng duỗi tay tiếp.

Học thần đi đến quầy trả tiền, lúc xoay người đi ra cửa quầy bán quà vặt đưa tay vỗ nhẹ trên lưng Khấu Thầm: " Vừa nãy cảm ơn."

Khấu Thầm một lát sau mới quay đầu lại nói một câu: "Không có gì."

Học thần đã đi mất bóng.

"Anh ta tên là gì?" Khấu Thầm nhỏ giọng hỏi Hoắc Nhiên.

"Lâm Vô Ngung," Hoắc Nhiên cúi đầu bóc kem, thực nhanh nhẹn mà rắc rắc mà đem lớp chocclate bên ngoài gặm xong , "Đại phương vô ngung cái kia vô ngung."

"Ồ." Khấu Thầm gật gật đầu.

"Ồ cái gì," Hoắc Nhiên cười cười, "cậu  biết không?"

"Đại phương vô ngung, có tài nhưng thành đạt muộn gì đó,  thư phòng ba tôi  có," Khấu Thầm trừng mắt cậu, "Có phải coi khinh tôi?"

"Chính xác." Hoắc Nhiên gật đầu.

"Về sau còn dám không?" Khấu Thầm tiếp tục trừng mắt cậu.

"Không dám." Hoắc Nhiên nói.

"Đến," Khấu Thầm đem kem của mình bóc vỏ, "Gặm đi."

Hoắc Nhiên ngẩn người: "Gặm cái gì?"

"Chocolate a, mới vừa tốc độ gặm kia sóc đều so ra kém cậu, không đủ gặm đi?" Khấu Thầm nói.

"...... Đủ rồi," Hoắc Nhiên nói, "Sợ không đủ cậu không bằng cho tôi viên chocolate."

"Cậu cho là tôi bán chocolate đâu, mỗi ngày đều lấy ra được......" Khấu Thầm xoay người ôm một đống đồ uống đi tính tiền, thuận tay lại lấy một thanh ô vuông chocolate.

Hoắc Nhiên còn chưa đi đến sân vận động liền đem một thanh to chocolate đều gặm hết.





Mỗi khi cảm xúc không ổn định , ăn chút chocolate giúp cậu khôi phục bình tĩnh.

Thổ lộ trên sân thượng vẫn đang tiến hành sôi nổi, Giang Lỗi cùng Từ Tri Phàm đã về tới nóc nhà toà thiết bị.

Khấu Thầm cùng Hoắc Nhiên đem một đống đồ uống chia cho mọi người, ngồi trở lại chỗ cũ.

" Tao đệt, chân tao  rốt cuộc hết run rồi." Giang Lỗi nói.

Hồ Dật duỗi tay ở trên đùi cậu ta  ấn cảm thụ một chút: "Còn có một ít ẩn ẩn cơ bắp run rẩy."

"như này là không tồi," Giang Lỗi nói, "Lúc tao vừa xuống đều là Từ Tri Phàm đỡ, nó không đỡ, tao khẳng định từ cầu thang tầng thượng lăn xuống."

"Mày có tố chất tâm lí không thế," Ngụy Siêu Nhân nói, "Người trên sân thượng trực tiếp tỏ tình đều khí định thần nhàn, mày thổ lộ đều không phải, cũng khẩn trương thành như vậy."

"Có khi tỏ tình  không chừng cũng không khẩn trương, bất cứ giá nào, còn khẩn trương cái rắm." Giang Lỗi rót đồ uống vào miệng.

"Vậy mày chốc nữa đi lên tỏ tình đi." Hứa Xuyên cười đẩy cậu tamột phen.

"Tao  không đi," Giang Lỗi chỉ vào Khấu Thầm cùng Hoắc Nhiên, "tao có tỏ tình cũng phải sau hai đứa nó."

"Biến." Hoắc Nhiên cùng Khấu Thầm đồng thời mở miệng.

Cả bọn cười thành một đoàn.

Hoạt động thổ lộ diễn ra trong hai giờ đồng hồ, kết thúc rồi mọi người đều còn chưa đã thèm, muốn làm thời gian không hạn chế, bọn họ phỏng chừng có thể kêu đến buổi tối, càng về sau, người dám đi lên càng nhiều, rốt cuộc không phải mỗi người đều có dũng khí cùng tự tin như vậy, yêu cầu cần có  mở đường tiên phong.

Hoạt động lần này kỳ thật còn rất thành công, bởi vì nội dung không có bất luận  hạn chế gì, người đi lên thổ lộ cũng không bị hạn chế gì, hết thảy đều tùy tâm sở dục, cho nên so với những từng tổ chức qua hoạt động như thế này, hiệu quả nhân khí hoà tốt đến kinh người.

Học sinh toàn trường  đều cảm giác được vui sướng đầm đìa, thời điểm kết thúc mọi người nhoan hô cùng vỗ tay giằng co vài phút.

Hoạt động tiếp theo sau khi thổ lộ chính là nhà ăn đoạt cơm, đại khái là hoạt động thổ lộ quá hưng phấn, tiêu hao quá lớn, mọi người đều bụng đói kêu, nhằm phía nhà ăn thời điểm đều mang theo chắn người giả chết khí thế.

Dì ở cửa số 3 hôm nay toàn bộ hành trình đều đang cười, mỗi một cái bàn ăn đều múc đến tràn đầy, cũng không rung muỗng.

Nhóm bảy người hôm nay tất cả đều chọn cửa số 3, lúc  bưng khay cơm ngồi xuống, trước mặt mỗi người  đồ ăn đều tràn đầy.

"Dì Lý vẫn là thực không tồi a," Khấu Thầm nói, "Nhắc tới ý kiến lập tức liền sửa lại."

"Hôm nay đồ ăn giống như cũng so ngày thường ngon hơn?" Hứa Xuyên nói.

"Đúng," Từ Tri Phàm nói, "Tao mới vừa nhìn thấy thầy chủ nhiệm hành chính tổng hợp, từ sau bếp đi ra ngoài, phỏng chừng hôm nay là chuyên môn lại đây yêu cầu cải thiện thức ăn đi?"

"Hôm nay chỗ này cần nói ảo một chút," Hồ Dật lấy ra di động đối với mỗi người khay cơm đều chụp một lần, "Mấy món tiểu tình nhân ba tao làm đều không bằng đồ ăn trường học chúng ta."

Cả bọn cùng lúc  dừng nói chuyện, đều nhìn Hồ Dật.

"Hiện tại tình huống như thế nào ?" Từ Tri Phàm hỏi, "Mỗi lần hỏi mày đều nói không có việc gì, hiện tại đều là tình nhân ba mày làm đồ ăn à?"

"Ở riêng rồi," Hồ Dật nhìn chằm chằm di động, "Mẹ tao về nhà bà ngoại, tao hiện tại cuối tuần cũng là về nhà bà ngoại , ba tao liền trực tiếp bắt đầu cuộc sống mới."

Mọi người thở dài, chuyện này bọn họ thật đúng là một chút biện pháp đều không có.

"Tao hiện tại khá hơn nhiều," Hồ Dật nói, "Kỳ thật hôm nay tao còn có chút muốn đi lên nói, đầu tiên là muốn lên án mạnh mẽ ba tao, sau lại ngẫm lại lại cảm thấy không thú vị, loại chuyện tình cảm này, tao mắng một chút cũng không có ý nghĩa gì, sau đó lại muốn lên án mạnh mẽ chiên tranh của ba mẹ không màng đến cảm thụ của tao, sau lại ngẫm lại, ai quy định cha mẹ tại loại thời điểm này phải lắng nghe mong muốn của con cái, liền thôi."

"Thành thụca Củ Cải," Hứa Xuyên nói, "Không phải mấy tháng trước còn vác dao thái mì à Củ Cải."

Hồ Dật cười cười, có chút ngượng ngùng.

"Cái dao kia  đâu?" Khấu Thầm hỏi.

"Tao lấy về nhà," Từ Tri Phàm nói, " Mẹ tai nói còn dùng được khá tốt."

"Vậy cuối tuần đi nhà mày ăn mì." Giang Lỗi lập tức nói.

"Được." Từ Tri Phàm gật đầu.

Nhà ăn lúc này người rất nhiều, không ít người đều còn  thảo luận về hoạt động thổ lộ, gặp mặt bạn học đi lên thổ lộ còn dựng ngón cái hoặc nhìn nhiều vài lần.

Nhưng Lâm Vô Ngung không nghi ngờ gì khiến mọi người đều bội phục và khiếp sợ, không ít người đang thảo luận chuyện anh ta đã nói.

Tuy rằng biết không phải tất cả mọi người có thể tiếp thu Lâm Vô Ngung nói ra  hôm nay, cũng biết cho dù là bọn họ tự nhận rất tiến , tiên phong, các thiếu niên thời đại mới có độ tiếp thu cao, cũng có không ít người có thái độ phản đối, Hoắc Nhiên biết khẳng định sẽ có lời nói không dễ nghe xuất hiện, nhưng nghe tới bàn bên cạnh năm hai không biết lớp nào nhắc đến Lâm Vô Ngung dùng từ "biến thái" hai chữ, cậu vẫn là cảm thấy trong lòng một trận phát dồ.

Còn có chút khủng hoảng.

Một giây đồng hồ lúc sau Hoắc Nhiên liền lập tức nghĩ tới Khấu Thầm, mới vừa quay đầu muốn nhìn phản ứng của  Khấu Thầm một chút, Khấu Thầm đã đang đứng lên một chút.

Tay trái cướp lấy bát canh cà chua trứng gà Từ Tri Phàm đang nâng lên, tay phải cầm lấy chai đồ uống ướp lạnh vừa mới mở lắp.

Tiếp theo bất kể kẻ nào đều không kịp làm ra phản ứng.

Khấu Thầm tay trái đem một chén canh đổ lên đầu người nói ra những lời kia, sau đó vươn tay một phát bắt mở cổ áo người kia , tiếp theo tay phải cầm đồ uống nhét đổ vào cổ áo, một chai nước đá lạnh rất nhanh bị đổ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top