Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 67

Ngày thường đội bóng rổ huấn luyện, Hoắc Nhiên không sai biệt lắm cũng đều là cùng Khấu Thầm một nhóm, một chọi một hoặc là tổ đội.

Hai người bọn cậu bởi vì một ngày 24 giờ trừ bỏ buổi tối mấy tiếng ngủ, thời gian khác  đều ngâm mình ở cùng nhau, cho nên chơi bóng phối hợp trên cơ bản đều không cần đặc biệt luyện tập.

Nhưng hội thao bóng rổ chơi theo loại trực tiếp, chỉ có thể thắng không thể thua, cho nên Khấu Thầm nói muốn luyện phối hợp, Hoắc Nhiên cũng không phản đối, rốt cuộc cậu là đội trưởng,lớp bọn cậu nếu không thể lọt top 3, mặt mũi cũng không thể nhịn được.

"Lão Viên nói," Khấu Thầm mang bóng hướng dưới rổ chạy, "Thấy ấy nói lo nhất là tính tình của cậu."

Hoắc Nhiên ở vạch ba điểm dừng lại, Khấu Thầm chuyền bóng cho cậu, dẫn đến dưới rổ, cậu lại đem bóng truyền trở về: "Cậu đừng nói là cùng lão Viên chính miệng nói giống nhau, có Khấu Thầm, thì tính tình của Hoắc Nhiên không đáng lo 'nhất'?."

Khấu Thầm đứng ở dưới rổ nhẹ nhàng trở tay một cái, bóng lưu loát  vào, cậu đặt bóng ở đầu ngón tay xoay chuyển: "Đừng nói bừa, tính tình tôi rất tốt."

"Về phòng thủ." Hoắc Nhiên xoay người chạy  trở về.

Vài bước sau bóng từ trên mặt đất hướng bên trái cậu bắn lại, cậu duỗi tay bắt bóng, mang qua trung tuyến.

Một đội viên đang ở trung tuyến nghỉ ngơi đột nhiên hướng trung gian vượt ra, ngăn cản cậu một chút, Hoắc Nhiên trở tay đem bóng lại truyền quay lại cho Khấu Thầm, sau đó từ bên người đội viên kia  thoát ra.

"Đội trưởng," đội viên ở sau người hỏi, "Lớp các cậu ai lên sân?"

"Bí mật." Hoắc Nhiên vừa chạy vừa nói.

"Tôi lo gặp lớp các cậu ở vòng loại," đội viên cười nói, "Lớp chúng tôi khẳng định trận đầu liền chạy lấy người, sau đó tôi xem các cậu thi đấu."

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm ra tay ném rổ lúc sau mới quay đầu lại nhìn thoáng qua, đội viên là Văn 4  Trương Tiếu Béo, vẫn luôn chơi vị trí hậu vệ, chơi bóng khá tốt, nhưng Văn 4 là lớp tĩnh tâm hướng nội độc nhất, vô luận hoạt động gì, cơ bản đều không nhìn đến người lớp bọn họ.

"Thảm a," Hoắc Nhiên nói, "Lớp các cậu nếu bị thua, đội cổ động lớp tôi có thể thu nạp cậu."

"Có đội trưởng như cậu sao, chuyên bạo kích một trăm năm," trương tiểu béo nói, "Nhưng mà...... Lớp các cậu chắc cố lắm cũng mới được đủ một đội đi?"

"Lớp chúng tôi......" Hoắc Nhiên nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, sau đó nở nụ cười, "Thật là, thay thế bổ sung đều không có, không thì tìm mấy bạn gái tóc ngắn thay thế đi."

"Nhưng tôi nhìn hai cậu phối hợp rất không tồi," trương tiểu béo nhìn nhìn Khấu Thầm, "Khôbg lớp nào có ai đánh ăn ý được như thế này đâu."

"Cũng không được," Khấu Thầm đem bóng ném cho trương tiểu béo, "Còn phải luyện."

Hoắc Nhiên quay mặt nhìn cậu ta một cái, Khấu Thầm mặt nghiêm túc  nhìn không sót gì, liền kém nói ra.

Ta chính là lấy lui vì tiến làm bộ khiêm tốn, tiền đề cho ngươi tiến thêm một bước khích lệ.

Đáng tiếc trương tiểu béo người này tương đối thành thật, cũng tương đối ngốc, không thể lĩnh hội tinh thần ngầu lòi, chỉ là gật gật đầu, nói một câu: "Còn có mấy ngày, đủ thời gian, các cậu cố lên."

Lúc cậu bạn này đi rồi, Khấu Thầm còn vẫn luôn trừng mắt về phía cái ót của cậu ta, vẻ mặt khó chịu mà nói: " tên mập này đầu óc có phải hay không bị dây thừng buộc rồi? Có kéo không giúp cậu ta cắt một chút."

"Làm sao vậy." Hoắc Nhiên cười hỏi.

"Hai chúng ta còn cần phải cố lên sao?" Khấu Thầm nói, "Hai ta chính là xe bồn chở xăng!"

"Chính cậu không phải  cũng nói muốn luyện sao." Hoắc Nhiên nói.

"Tôi  nói muốn luyện là đối tự mình yêu cầu tương đối cao!" Khấu Thầm trừng mắt.

"Vậy buổi tối hôm nay đạt tới yêu cầu của cậu chưa?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Còn được." Khấu Thầm nhướng mày.

Hôm nay Khấu Thầm tâm tình rất tốt, rõ ràng đổ lên người khác một đầu nước canh, cũng không bị xử phạt gì, còn phát hiện nguyên lai trường học cùng giáo viên có thể khoan dung như thế nào.

Loại chuyện  qua một cái học kỳ lại lại lần nữa cảm nhận được bầu không khí tự do thoải mái này, làm  cả người cậu  đều thấy nhẹ nhàng.

Ngày thường chỉ  cảm thấy bầu không khí khiến người mệt mỏi,  nếu không phải nể mặt Hoắc Nhiên cậu khẳng định sẽ không tham gia huấn luyện, hôm nay cũng trở nên phá lệ vui vẻ.

Buổi tối, sau thời gian  huấn luyện chấm dứt cậu còn lôi kéo Hoắc Nhiên ở lại sân bóng tập thêm, mãi cho đến Hoắc Nhiên bắt đầu  mắng người, cậu mới dừng lại.

"Cậu bị  động kinh rồi!" Hoắc Nhiên trên mặt đầy  mồ hôi trừng cậu, "Phòng y tế có người trực ban đấy! Đi khám rồi bốc thuốc đi!"

"Được," Khấu Thầm xa xa mà đem bóng ném tới thùng bóng , "Đi, đi uống thuốc."

"Thu thập!" Hoắc Nhiên rống cậu, "Hôm nay thành viên hậu cần phải trực nhật đều bị cậu mẹ nó đuổi đi rồi! Chính mình thu  dọn đi!"

"Được rồi." Khấu Thầm chạy tới, đẩy sọt bóng sắt vào phòng thiết bị..

Đem bóng cất xong, Hoắc Nhiên cầm cái cây lau nhà vĩ đại nhắm sàn  đẩy chạy.



Cậu qua đi đem Hoắc Nhiên đẩy ra, đoạt cây lau nhà tiếp tục đẩy chạy, vừa chạy vừa hỏi Hoắc Nhiên: "Có một bộ phim hoạt hình đặc biệt lâu rồi cậu xem qua chưa?"

" Chưa xem." Hoắc Nhiên nói.

"

Cậu còn  không hỏi xem là cái gì đã nói chưa xem!" Khấu Thầm khó chịu, đẩy cây lau nhà lả tả chạy.

"SLAMDUNK sao?" Hoắc Nhiên ngồi xổm bên sân hỏi.

"Không phải, tôi lại không thích đánh bóng rổ," Khấu Thầm nói, "Là một hưu ca."

"Biết, chưa xem qua." Hoắc Nhiên nói.

"Tôi xem rồi, chị tôi có cái đĩa, đặc biệt thích, tôi liền xem cùng, ấn tượng sâu nhất chính là," Khấu Thầm vừa chạy vừa chỉ chỉ cây lau nhà, "Một hưu mỗi ngày đều ở sát mà, cây lau nhà không có cán  , liền dẩu cái mông  đẩy một mảnh vải, chạy qua chạy lại......"

"Cậu thích làm thế hả ?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Cái gì cùng cái gì!" Khấu Thầm ngừng lại, đỡ cây lau nhà trừng mắt Hoắc Nhiên, "đầu óc cậu đâu?"

"Cậu nói đó , không yêu đánh bóng rổ, cho nên không xem SLAMDUNK," Hoắc Nhiên nâng má, "từ đó suy ra, cậu thích lê đất, cho nên nhìn một hưu ca...... cậu nếu không đã ghiền, đem bẻ cái cán cây lau nhà đi đi, dẩu cái mông, mang theo Tử Thần của cậu  chạy như bay......"

"Hoắc Nhiên nhiên!" Khấu Thầm chỉ vào cậu.

Hoắc Nhiên kéo khóe miệng cười cười, không nói thêm gì nữa, ánh mắt cũng dời đi, nhìn chằm chằm giá bóng rổ  bên cạnh.

Khấu Thầm cảm thấy hôm nay Hoắc Nhiên có chút kỳ quái, không hoạt bát giống ngày thường, nhưng cũng không thể nói ra điểm gì lạ, rốt cuộc vẫn giống Hoắc Nhiên ngày thường không hoạt bát bên cạnh cậu.

Hoàn toàn là cảm giác.

Lúc này Hoắc Nhiên cũng nhìn không ra là đang suy nghĩ chuyện gì hay là mệt mỏi, hoặc là cũng có thể  chỉ là đang ngẩn người.

Chuyện lai sàn nhà phi thường phiền, mỗi lần đội bóng luyện tập xong rồi người đến phiên trực nhật thu dọn  đều sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết, cậu hôm nay lúc  lôi kéo Hoắc Nhiên luyện tập nhưng thật sự không suy xét đến việc chính mình sẽ phải dọn dẹp.

Sau khi khó khăn vừa đẩy vừa kéo bảng tính điểm cất xong, vốn dĩ chơi bóng hoàn toàn cũng chưa cảm giác được mệt, hiện tại mệt đến độ có chút chuột rút chân.

Cậu đi đến phía sau  Hoắc Nhiên, ở trên hông  Hoắc Nhiên nhẹ nhàng đá một chút: "Đi thôi, cậu vậy mà cứ ở chỗ này xem náo nhiệt, cũng không giúp một tay."

"Ngay từ đầu là tôi lau nhà," Hoắc Nhiên đứng lên cầm lấy áo khoác, cũng không nhìn cậu ta, liền đem áo khoác vung ra sau rồi mặc vào, một bên hướng cửa  sân vận động đi một bên liên tiếp mà nói, " Là do cậu tranh, xem cậu sinh long hoạt hổ làm được như vậy hăng say, tôi cảm thấy vẫn là không cần quấy rầy, rốt cuộc ngày thường nghe nói cậu ở ký túc xá rác rưởi đều lười dọn, đây là cỡ nào hiếm thấy......"

Đầu khoá kéo áo khoác hơi chạm đến mặt  Khấu Thầm, cậu ta  vẫn duy trì tư thế  giơ tay chống đỡ bất động tại chỗ hơn nửa ngày mới theo đi lên.

Lúc về kí túc xá đã sớm đóng cửa, quản lí nhìn đến hai người bọn  cậu  lại đây, hướng bọn cậu vẫy vẫy tay: " nhanh chạy hai bước qua đi! Các em là muốn ở bên ngoài xem tôi khóa cửa à, vẫn là ở bên trong xem đi!"

Hai người bọn cậu nhanh chạy lên

Vừa mới đặt chân tới cửa kí túc xá, phía sau có một người chạy vèo qua, mang theo một trận mùi hương  BBQ nướng.

"Ai!" Quản lí kí túc xá hô một tiếng, "Buổi tối không được ở ký túc xá ăn nướng BBQ! Còn muốn ngủ hay không!"

Người kia là Lâm Vô Ngung, quản lí không thấy rõ, hai người bọn cậu thấy rõ, bởi vì hôm nay đối người này ấn tượng vô cùng sâu.

"Các em nhìn ra là ai không?" Xá quản hỏi.

"Không." Hai người bọn cậu đồng thời trả lời.

"Thấy rõ cũng không nghĩ nói đi!" Xá quản nói.

"Ngài liền không nên hỏi." Khấu Thầm vui tươi hớn hở mà chạy lên lầu.

Hoắc Nhiên cũng theo chạy đi lên, tới trên hành lang, Hoắc Nhiên mới nhỏ giọng nói một câu: "tôi đệt, tôi đói bụng."

"Hả?" Khấu Thầm nhìn cậu , phát hiện Hoắc Nhiên mang trạng thái kì lạ đã biến mất, hiện tại Hoắc Nhiên nhìn cùng ngày thường không sai biệt lắm.

Đói?

"Tôi đi tìm Lâm Vô Ngung." Khấu Thầm xoay người hướng đến cầu thang.

"Làm gì?" Hoắc Nhiên một phen giữ chặt cậu ta.





"Bảo anh ta đưa nướng BBQ," Khấu Thầm nói, "Anh ta xách một đống lớn như vậy, nhà ăn nướng đến cái cuối cùng chắc cũng bị anh ta mua rồi!"

"Cậu có bệnh," Hoắc Nhiên túm cậu ta hướng ký túc xá đi, "cậu cùng người ta rất quen thuộc sao? Cậu liền chạy lên kí túc xá năm ba đòi xiên nướng? Cậu có nghĩ không?"

"Vậy cậu không đói bụng ?" Khấu Thầm nói, "Cậu đói đến độ biến dạng rồi."

"Cái gì?" Hoắc Nhiên quay đầu.

"Không." Khấu Thầm chậc một tiếng.

Trở lại ký túc xá, vài người đều đã nằm trên giường, Hoắc Nhiên nhanh nhẹn mà đem áo khoác quần ngoài cởi ra, ôm quần áo tắm chạy vào WC.

"Bọn mày hôm nay tập đến muộn thế này à?" Từ Tri Phàm hỏi.

"Khấu Thầm bệnh tâm thần lôi kéo tao luyện phối hợp," Hoắc Nhiên đem chính mình lột sạch, vặn ra vòi phun, về quá muộn, chỉ có thể tùy tiện trước hướng một vọt, "Tao  nếu không mắng chửi người cậu ta có thể luyện suốt đêm."

"Là cuối tuần sao? Trận bóng rổ?" Giang Lỗi đi tới cửa  WC hỏi một câu.

"Đúng vậy," Hoắc Nhiên bay nhanh hướng về phía nước, "Đến lúc đó mày lên."

"Có chỗ tốt gì không?" Giang Lỗi hỏi.

"Có thể để Lộ hoan nhìn đến tư thế oai hùng của mày." Từ Tri Phàm giúp Hoắc Nhiên trả lời.

"Kia có thể," Giang Lỗi nói, "Tao đi, cho tao cái vị trí phong cách một chút, trung phong gì đó......"

"Đến vị trí còn không nắm rõ, còn nói phong cách," Hồ Dật ghé vào trên giường chậm rì rì nói, "Mày khả năng phải  cùng Khấu Thầm tranh một chút."

"Đậu." Giang Lỗi căm giận.

Hoắc Nhiên  tắm rửa xong rồi cảm giác  càng đói bụng, ở trong ký túc xá đi  một vòng cũng không tìm được gì ăn, chỗ Từ Tri Phàm chỉ còn một gói đậu rang..

Cậu không thích ăn thứ này, nhưng lúc này đói lên cũng không rảnh lo, đem một túi đậu đều cho vào trong miệng, răng rắc một hồi cắn, chấn đến đầu đều quay quay.

Kí túc xá đối diện truyền đến tiếng hát của Khấu Thầm, chứng tỏ cậu ta đang ở tắm rửa.

Hát được một nửa, trong ký túc xá tắt đèn, tiếng hát của Khấu Thầm dừng lại, mắng một câu: " Ôi đệt! Đây là buộc tôi tắm mò à!"

Hành lang truyền đến tiếng cười của phòng kí túc xá khác.

Sau khi tắt đèn không bao lâu, bốn phía liền an tĩnh, trong ký túc xá vài người đều nằm trên giường, Giang Lỗi dẫn đầu tiến vào mộng đẹp, trong miệng lẩm bẩm.

Từ Tri Phàm cùng Hồ Dật liền rất an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở.

Ngày thường loại âm thanh này vang lên, Hoắc Nhiên  cũng sẽ như bị  thôi miên.  Không cố thức được bao lâu  một lát liền có thể ngủ.

Hôm nay lại không được, lật tới lật lui đều vẫn còn tỉnh táo

Ván giường  còn kẽo kẹt vang.

Vẫn luôn lật người đến khi Từ Tri Phàm đấm ván giường cậu ta một chút, Hoắc Nhiên mới  nhanh chóng  đình chỉ quay cuồng.

"Mày ngủ không được à?" Từ Tri Phàm nhỏ giọng hỏi, trong thanh âm mang theo mơ hồ.

"Ngủ rồi." Hoắc Nhiên nói.

"Ồ." Từ Tri Phàm lên tiếng, không có động tĩnh.

Hoắc Nhiên ở trên giường lại bất động  trong chốc lát, nằm đến phía sau lưng đều có chút lên men, rất là khó chịu.

Vì thế tay chân nhẹ nhàng mà xuống giường, tròng lên áo khoác cầm di động đi ra ký túc xá.

Mỗi ngày buổi tối đều có người ngủ không được  có người ở trong ký túc xá lăn lộn, có người ở hành lang đi bộ, hiện tại trời ấm lên một chút, lúc Hoắc Nhiên đi ra ký túc xá nhìn đến hành lang còn có ba năm người đong đưa, nhỏ giọng trò chuyện thời tiết.

Cậu cầm di động dựa vào tường phát ngốc.

Nói đi ngủ, ngủ không được, nói không ngủ được, lúc này ra tới lại cảm thấy không mở nổi mắt.

Giữa vài bóng người ở hành lang đi ra một cái, hướng cậu bên này chậm rãi lại đây.



Hoắc Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua liền ngây ngẩn cả người.

"Cậu không ngủ?" Cậu nhìn bóng dáng đang đi tới  hỏi một câu.

Khấu Thầm đi đường tư thế luôn luôn có chút kiêu ngạo, cậu không cần có ánh sáng, xem cái hình dáng là có thể nhận ra tới.

"Có chút hưng phấn," Khấu Thầm nhỏ giọng nói, "Ngủ không được."

"Cậu hưng phấn cái rắm a?" Hoắc Nhiên nói.

"Hôm nay nhiều chuyện, nào là thổ lộ, nào là cùng lão Viên tán gẫu, lại nghĩ đến  cuối tuần có  trận bóng rổ," Khấu Thầm nói, "Tôi từ nhỏ có chuyện để suy nghĩ thì  liền ngủ không được...... Cậu không phải  cũng không ngủ sao? Đứng một lúc rồi."

"Sao cậu biết tôi đứng được một lúc rồi." Hoắc Nhiên nói.

"Bởi vì tôi thường xuyên ngủ không được , trên hành lang đi vài vòng mới trở về ngủ," Khấu Thầm để sát vào nhìn chằm chằm mặt cậu  trong chốc lát, "Cậu thật không có việc gì sao? Tôi như thế nào cảm thấy cậu có việc giấu tôi?"

"Có cái rắm ." Hoắc Nhiên nói.

"Còn đói sao?" Khấu Thầm hỏi.

Hoắc Nhiên chính mình đều có thể cảm giác được mắt mình  sáng rực lên một chút, Khấu Thầm hỏi như vậy ý tứ khẳng định chính là cậu ta có đồ ăn.

"Đói." Hoắc Nhiên trả lời.

" Tôi đệt, như thế nào nghe  đáng thương vậy ," Khấu Thầm giơ tay ở trên mặt cậu nhéo một chút, từ trong túi sờ soạng hai viên chocolate cùng một  túi giấy lớn đưa cho cậu, "Mau  ăn đi."

"Là...... Cái gì?" Hoắc Nhiên trên mặt hơn nửa ngày đều còn vương lại cảm xúc của cái niết kia của Khấu Thầm

Lại không dùng lực, như thế nào lại giống  bị tát một bạt tai , lỗ tai đều  nóng lên.

"Khô bò," Khấu Thầm nói, "Tôi từ gối đầu của Siêu Nhân cướp đi."

"Đậu," Hoắc Nhiên nắm chặt túi giấy, "Cái này đôi với Siêu Nhân như hi vọng sống đi? Cậu ta không cùng cậu liều mạng à?"

"Liều mạng ," Khấu Thầm nói, "Mệnh không có , lúc này đã ghé vào trên giường khóc thút thít ngủ rồi."

Hoắc Nhiên dựa vào tường nở nụ cười, nỗ lực đè nặng thanh âm: "Cậu sao có thể như vậy, cùng một cái ký túc xá......"

"Vậy trả tôi." Khấu Thầm lập tức duỗi tay.

Hoắc Nhiên đánh bay tay cậu ta, nhanh chóng  xé rách túi giấy, đem khẩu tử che miệng thượng, duỗi đầu lưỡi liếm vài cái trên khô bò, sau đó hai viên chocolate cũng không bóc vỏ, cách giấy  đóng gói  trực tiếp một ngụm cắn thành hai nửa, một bên liếm một cắn.

Bận việc lúc sau, cậu mới vui sướng mà thở phào nhẹ nhõm, cười tủm tỉm mà nhìn Khấu Thầm.

Khấu Thầm khiếp sợ mà nhìn cậu hơn nửa ngày mới chỉ chỉ: "Cậu chính là cẩu biến."

      (* cẩu biến: hành động giống chó)

"Cậu ăn không?" Hoắc Nhiên cúi đầu lột nửa viên chocolate bỏ vào trong miệng, hỏi một câu.

"Đừng dối trá," Khấu Thầm nói, "Cậu liếm đều liếm xong rồi mới nhớ tới hỏi ?"

"Nếu không......" Hoắc Nhiên tức khắc có chút ngượng ngùng, cậu thật là đói điên rồi, đã quên cùng Khấu Thầm khách khí một chút, "Cậu có dao không? Đem mặt bên này gọt bỏ một tầng đi......"

Cậu lời nói còn chưa nói xong, Khấu Thầm đã đem nửa viên chocolate trong tay cậu lấy đi bỏ vào miệng.

"Cậu ăn?" Hoắc Nhiên khiếp sợ mà trừng mắt nhìn cậu ta.

"Ăn, tức chết cậu." Khấu Thầm cười vừa nhai vừa nói, vẻ mặt đắc ý.

"Cái đó tôi liếm qua rồi!" Hoắc Nhiên đè nặng thanh âm kêu.

"Có phải cậu cảm thấy cậu liếm qua rồi tôi không dám ăn?" Khấu Thầm nhướng mày, "Tôi nói cho cậu, Soái Soái liếm qua tôi đều...... Tính nó liếm qua tôi không dám ăn......"

Hoắc Nhiên duỗi tay ở trên mặt cậu ta sờ soạng một chút.

"Hả?" Khấu Thầm nhướn một bên lông mày nhìn cậu, trong miệng còn nhai chocolate.

Bộ dạng này nhìn rất soái khí.

Tính khi ta chưa nói.

Không, khi ta không nghĩ tới.

"Không," Hoắc Nhiên cúi đầu đem mặt khác nửa viên chocolate bỏ vào trong miệng, nhai vài cái lúc sau hỏi một câu, "Có phải đổi hãng rồi không? So trước kia ngọt."

"Giống nhau, tôi mua mỗi loại một ít." Khấu Thầm nói.

"Ồ." Hoắc Nhiên gật gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top