Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 68(2)

Khấu Thầm biết Hoắc Nhiên có thể đảm đương chức đội trưởng chính là bằng thực lực, cậu ngày thường cùng Hoắc Nhiên một đối một luyện tập rất nhiều, cũng biết cậu ta kỹ thuật thực sự rất tốt, cậu tuy rằng không yêu đánh bóng rổ, nhưng trình độ  cũng hoàn toàn không kém, lại luyện một cái học kỳ, cậu đối chính mình vẫn rất có niềm  tin.

Hơn nữa cậu đối với thoi quen phòng thủ của  Hoắc Nhiên đã quá quen thuộc. Lúc dẫn bóng tấn công, cậu nhẹ nhàng lách qua Hoắc Nhiên, từ phía bên sườn trái cậu ta dẫn bóng hướng đến dưới rổ.

Mới vừa mang theo hai bước, lúc quả bóng đạp xuống đất bắn lại phía cậu, đột nhiên thay đổi phương hướng, hướng bên phải bay ra đường biên.

" Tôi đệt!" Khấu Thầm quay đầu.

Hoắc Nhiên ở phía sau cậu chậm rãi thu hồi cánh tay, vươn qua đỉnh đầu kéo duỗi một chút: "Cậu tin hay không tôi có thể như vậy cản cậu cả mười lần."

"Lại đến." Khấu Thầm chạy tới nhặt bóng lên.

"Mười km đang đợi cậu đó." Hoắc Nhiên nói.

"Phép khích tướng đối với tôi dùng rất được," Khấu Thầm nói, "Sử dụng cần cẩn thận."

Hoắc Nhiên cong cong môi, khom lưng duỗi tay hướng cậu ngoắc ngón tay: "Tới, gà nhỏ."

"ông nội cậu!" Khấu Thầm mắng một câu, mang theo bóng từ đối diện cậu ta liền vọt lại đây.

Hoắc Nhiên cản bóng của cậu không trọn vẹn mười lần, chỉ cản hai lần, nhưng Khấu Thầm bị liên tục bốn lần trượt rổ, mất đi cơ hội vào rổ 5 lần.

Cậu ôm cầu, có chút thở hổn hển mà nhìn Hoắc Nhiên, cậu đến giờ xem như đã biết Hoắc Nhiên vì cái gì có niềm tin Văn 1 đến người thay thế bổ sung cũng không tìm được có thể tiến vào top 3 dẫn đầu.

"Mười km." Hoắc Nhiên khom lưng chống đầu gối.

"Bây giờ luôn sao?" Khấu Thầm đem bóng hướng bên cạnh sọt sắt ném, nhìn cậu ta.

"Cậu mệt thì nghỉ một lát cũng được." Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm không nói chuyện, xoay người chạy ra sân vận động, hướng đường băng bên kia chạy đi.

Chạy được nửa vòng, Hoắc Nhiên từ đường băng đối diện cắt nửa vòng sân, trực tiếp tới phía trước cậu hai mươi mét.

"Trong vòng 30 giây dẫn trước cậu một vòng!" Hoắc Nhiên ở phía trước hô.

"Đánh rắm!" Khấu Thầm mắng, buông ra bước chân đi tới  phía trước, "Cậu chạy một cái nhìn xem!"

Hoắc Nhiên không nói chuyện, xoay người liền hướng phía trước chạy, chạy được vài giây, đột nhiên xoay người chạy về đường băng nội sườn, sau đó vòng một đoạn ngắn, từ phía sau cậu  lại về tới đường băng trên.

Không chờ cậu lấy lại tinh thần, Hoắc Nhiên đã từ phía sau vượt qua, thời điểm  đi ngang qua nhau dựng thẳng lên ba ngón tay: "30 giây."

"Cút đi!" Khấu Thầm rống lên một tiếng, "Cậu mẹ nó......"

"Mặt?" Hoắc Nhiên hướng trên mặt lau một phen, tay sau vung, "Từ bỏ, cho cậu đi!"

Khấu Thầm sặc một chút: "tâm trả thù của cậu sao lại mạnh thế này?"

"Tôi trả thù cái gì?" Hoắc Nhiên lui về phía sau chạy.

"Cậu đây một bộ đều ném trả cho tôi, cậu còn hỏi tôi là trả thù cái gì à?" Khấu Thầm nói.

"Tôi này không phải trả thù," Hoắc Nhiên nói, "Tôi đây là rời giường khí."

"...... Cái gì?" Khấu Thầm chấn kinh, "Rời giường khí? Ngài này rời giường khí đều đủ lên được mặt trăng đi!"

"Mười km," Hoắc Nhiên dùng ngón tay xoè ra, "Tôi bắt đầu đếm."

Kỳ thật Hoắc Nhiên còn rất có ý tứ, chạy cùng cậu  không sai biệt lắm  năm km, mới đến bên cạnh khán đài đi lên ngồi.

Tính ra Khấu Thầm đã chạy 5 km từ trước rồi, kỳ thật lúc này đến bây giờ cậu đã chạy mười km, muốn nói không mệt khẳng định là nói dối, nhưng cậu không muốn nói, nói ra giống như muốn chuồn, không thú vị.

Lại chạy thêm ba vòng, Hoắc Nhiên từ khán đài nhảy xuống: "Được rồi, đi một vòng nghỉ ngơi một chút đi."

"Không tới mười km đâu." Khấu Thầm không nghỉ.

"Đừng cố chấp với tôi," Hoắc Nhiên nói, " Tôi đói bụng."

" Được rồi," Khấu Thầm đổi thành chậm chạy, "Muốn ăn cái gì?"

"Từ Tri Phàm bọn họ đi nhà ăn," Hoắc Nhiên đi theo cậu chạy chậm, "Tôi bảo bọn nó tí nói cho tôi."

"rời giường khí của cậu  bùng nổ xong rồi?" Khấu Thầm hỏi.

"Ừ." Hoắc Nhiên gật gật đầu.

"Tôi thật không phải cố ý," Khấu Thầm nói, "Tôi lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy."

" Tôi cũng không sinh khí, tôi đó chính là rời giường khí," Hoắc Nhiên nói, "Rời giường khí là không cần lý do."

Khấu Thầm nhìn cậu một cái, một lát sau mới nói một câu: "cậu không tới diễn một hồi rời giường khí, tôi thật đúng là không biết cậu còn giấu chiêu với tôi đâu."

"Không giấu." Hoắc Nhiên nói.

"Còn nói không giấu!" Khấu Thầm trừng mắt, "Ngày thường luyện bóng  như thế nào không thấy cậu chơi như vậy."

"Bởi vì không cần," Hoắc Nhiên một bên nâng cánh tay hướng nhà ăn bên kia chạy tới, một bên nói, "Không cần nha —— đánh gà con không cần nh a ——"

"Cậu xong rồi!" Khấu Thầm rống lên một tiếng, đuổi theo.

Hai người bọn cậu một trước một sau chạy đi ăn cơm , Từ Tri Phàm cầm di động gửi vào nhóm chat ảnh đồ ăn buổi sáng mà nhà ăn có, nhìn đến hai người bọn cậu chạy vào, đem điện thoại ném tới trên bàn: "Chơi tao à?"

"Tao nhìn xem tao nhìn xem," Hoắc Nhiên lấy ra di động click mở tin nhắn, đem ảnh chụp đều nhìn một lần, "Ai cái này cái này cái này......"

"Bánh trứng đúng không," Khấu Thầm lập tức nhìn lại đây, "Tôi cũng muốn cái này."

"Ừ," Hoắc Nhiên gật đầu, đem thẻ cơm của Khấu Thầm móc ra tới vỗ lên trên bàn, "Còn có bánh ngàn tầng, cháo gạo kê, bánh bao nhỏ."

"Được," Khấu Thầm nhìn Từ Tri Phàm, "còn mày?"

"Sữa đậu nành bánh quẩy." Từ Tri Phàm nói.

"Chỉ hai cái đó?" Khấu Thầm nói, "Mày ăn uống kiểu gì vậy...... Thanh tâm quả dục?"

"Còn có ba cái sandwich," Từ Tri Phàm nói, "Một cái đùi gà kho , thế nào, đủ nhièu rồi đi."

"Đậu," Khấu Thầm nở nụ cười, "Được rồi,  tao đi trước lấy đồ, những người khác tới lại nói."

Lúc xếp hàng mua bữa sáng, điện thoại di động của Khấu Thầm vang lên, cậu móc ra nhìn qua, là lão Dương, gửi tới ảnh mấy tấm da vòng tay, vòng chân, vòng cổ... Da vòng cổ.

- Mấy cái này tương đối đơn giản, chú xem đi, còn có đi đo mắt cá chân Hoắc Nhiên, nút thắt để quá dài nhìn xấu, tốt nhất là làm vừa cỡ. –

- em không cần đơn giản, em muốn phức tạp, muốn phong cách, cái loại mà có đinh tán các thứ.

- những cái đó chú làm không được đâu.

- em có thể làm được chút nào thì làm, làm không được không phải còn có anh sao

- chú trực tiếp bảo anh giúp chú làm là được

- thế không được, ý nghĩa không giống nhau

- được, được, được, nhớ đo kích cỡ

Khấu Thầm đem điện thoại thả lại trong túi, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoắc Nhiên, Hoắc Nhiên ngồi ở cái bàn bên cạnh đang cùng Từ Tri Phàm nói chuyện, mắt cá chân vừa lúc lộ ra tới.

Khấu Thầm nhìn một chút.

Không ước lượng được.

Hoắc Nhiên mắt cá chân lớn lên kỳ thật còn rất xinh đẹp, không thô, cũng không phải đặc biệt lớn, mắt cá chân rõ ràng, đường cong chậm rãi ẩn vào cẳng chân, cái này mắt cá chân đeo thêm cái vòng da  hẳn là sẽ phi thường đẹp.

Bất quá như lão dương nói, kích cỡ phải thích hợp,  vòng da dày sẽ có vẻ thô.

Cậu bưng hai khay bữa sáng trở về, nhìn chằm chằm vào mắt cá chân Hoắc Nhiên.

Từ Tri Phàm đứng dậy lại đây nhận khay cơm để trên bàn, cậu  không qua đó ngồi, trực tiếp ở cạnh chân  Hoắc Nhiên ngồi xổm xuống, duỗi tay bắt lấy mắt cá chân Hoắc Nhiên cầm lên.

"Cậu từng đo kích thước cổ chân chưa?" Khấu Thầm hỏi.

Hoắc Nhiên không có trả lời cậu.

"Cậu......" cậu ngẩng đầu, nhìn đến trên mặt Hoắc Nhiên  tràn ngập biếu tình  một lời khó nói hết, cậu ngẩn người, "Làm sao vậy?"

"Cậu nhất định phải ở chỗ này hỏi sao?" Hoắc Nhiên có chút bất đắc dĩ hỏi.

Khấu Thầm nhìn tới Từ Tri Phàm đối diện sữa đậu nành cúi đầu cười đến dừng không được , mới phản ứng lại, cảm giác được  ánh mắt bên cạnh mấy bàn.

"Đậu." Cậu buông lỏng mắt cá chân Hoắc Nhiên ra, ngồi xuống cái bàn bên cạnh, " Vậy chốc nữa cậu đo cổ chân đi rồi nói với tôi."

"Mày đo cổ chân nó làm gì?" Từ Tri Phàm hỏi.

"Tao làm quà sinh nhật cho cậu ta," Khấu Thầm nói, "Cậu ta không phải sắp sinh nhật sao?"

"Tao cũng sắp sinh nhật," Từ Tri Phàm nói, "Tao với Hoắc Nhiên cùng ngày."

" sinh nhật bọn mày tao đều nhớ kỹ đâu," Khấu Thầm nói, "Một cái cũng không nhầm."

"Cũng là tự làm sao?" Từ Tri Phàm cắn bánh quẩy cười hỏi.

Khấu Thầm nhìn Từ Tri Phàm: "Tri Phàm ca ca, này rất xấu hổ đó......"

Từ Tri Phàm cười nửa ngày, uống miếng  sữa đậu nành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top