Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 70

Khấu Thầm cho rằng Hoắc Nhiên chỉ là thử một chút độ vừa của vòng chân, kết quả cậu ta đeo rồi cầm điện thoại chụp ảnh mây tấm, cứ thế chơi di động không hề động. 

"Tháo xuống đi?" Khấu Thầm nói, "sinh nhật cậu còn chưa tới đâu."

"Không muốn." Hoắc Nhiên nói.

"Tôi biết, không làm bọc trang trí cũng không đổi cái đầu chó kia," Khấu Thầm nói, "lúc sinh nhật cậu tôi lại cho cậu......"

"Tôi là nói không cần đến sinh nhật lại tặng," Hoắc Nhiên nói, "Hiện tại liền đeo đi."

"Này mẹ nó là quà sinh nhật," Khấu Thầm có chút mờ mịt, "sinh nhật cậu  còn nửa tháng mà? Đúng ngày tới rồi tôi tặng cái gì a!"

"Không cần tặng nữa," Hoắc Nhiên nói xong nghĩ nghĩ, nhìn cậu ta, "Cậu có phải hay không cảm thấy không có tính nghi thức?"

Khấu Thầm trừng mắt cậu, một lát sau nói một câu: "Sinh nhật vui vẻ  a."

"Cảm ơn." Hoắc Nhiên cười nói.

"Mẹ tôi nói trẻ nhỏ không giữ được đồ, quần ao đồ chơi mới gì gì, tay bắt được là phá hỏng, một giây cũng không giữ được.." Khấu Thầm nói.

"Tôi chính là muốn  mang chơi bóng," Hoắc Nhiên nói, "Rất phong cách."

"Ừ," Khấu Thầm đáp lời, cúi đầu nhìn nhìn, Hoắc Nhiên đem vòng đeo bên cổ chân bên phải, của cậu là đeo bên chân trái , hiện tại vừa lúc ghé vào cùng nhau, cậu cũng  lấy điện thoại ra hướng xuống chân hai người chụp mấy tấm: " Được ghê"

Nói xong cậu lại kéo tay Hoắc Nhiên qua, hai người bọn cậu trên cổ tay đều còn đeo lắc tay đội Nếm Biển, kề lại cùng nhau lại chụp mấy tấm ảnh lúc sau cậu mới đem điện thoại thả lại trong túi: "Kỳ thật làm da, tôi thật là không được, muốn bảo lão dương tới làm, khẳng định có thể càng đẹp mắt hơn."

Hoắc Nhiên cười cười: "cậu còn sẽ không lại bị đứt tay hay lại bị gõ trúng tay."

"Nhưng ý nghĩa không giống nhau," Khấu Thầm nói, "Lần trước tiểu vặn vặn là ổng làm, cái kia xem như là niềm vui ngoài ý muốn, lần này là quà sinh nhật của cậu nhìn chung là không thể bảo ổng làm nữa.."

" Thật ra cậu làm rất khá, thật sự, rất đặc biệt, tôi hoàn toàn không nghĩ tới có thể đem vòng chân làm thành hình thước dây, cũng không nghĩ tới mặt trên còn có thể khắc chữ lên như vậy," Hoắc Nhiên nói, nói một nửa mới nhớ tới hỏi một câu, "tiểu vặn vặn?"

"Là con rắn nhỏ đưa cậu hồi ăn Tết đó" Khấu Thầm xoa xoa cái mũi, "Tôi không phải sợ rắn sao, khi còn nhỏ mọi người liền đều không gọi là rắn, gọi là vặn vặn, con rắn nhỏ chính là tiểu vặn vặn, như vậy tôi nghe sẽ không sợ hãi."

"Vậy cậu là Khấu vặn vặn rồi." Hoắc Nhiên nói.

"Cậu là Hoắc vặn vặn," Khấu Thầm chỉ vào mấy người bên cạnh, "Chào mọi người! Tôi là Từ vặn vặn, tôi là Hứa vặn vặn, tôi là Giang vặn vặn, Ngụy vặn vặn, Hồ vặn vặn...... Cho ngài chúc tết!"

Hoắc Nhiên cười cổ vỗ tay.

Cuối tuần hai ngày, mọi người đều ngâm mình ở sân vận động, nữ sinh cũng luyện bóng, bất quá trình độ liền có thể không cần xem nhẹ hoặc là nói căn bản không dùng được hai chữ trình độ này.

"Chúng ta cảm nhận một chút, nữ sinh lớp chúng ta, chính là lên sân trải nghiệm cái thua một chút, sau khi bị loại có thể yên tâm về hậu phương đứng cổ vũ các cậu, sắp xếp như vậy có phải rất tốt không," đường duy nói, "Chơi bóng không được, cổ  vũ bọn tôi vẫn là rất lành nghề."

"Các cậu không bằng văn 3 rồi, văn 3 trực tiếp không tham gia trận bóng rổ." Ngụy Siêu Nhân nói.

"Không tham gia?" Hoắc Nhiên ngẩn người, nhìn về phía La Phi Ngọc, cậu ta là lớp phó  thể dục , báo danh lúc trước  đều là  cậu ta đi báo, "Văn 3 không tham gia? Lớp bọn họ còn có đội viên bóng rổ mà, không tham gia?"

"Ừ, bọn họ học kỳ 1 có báo danh," La Phi Ngọc nói, "Nhưng là mấy ngày hôm trước nói cuối tuần thi đấu, lương mộc lan thứ sáu đi hủy bỏ báo danh, nói không tham gia thi đấu, người lớp bọn họ là sau khi bị huỷ bỏ mới biết."

" Tôi đệt, có bệnh sao?" Khấu Thầm nói, "Này cũng quá không tôn trọng người đi?"

"Có phải vì lần trước hoạt động thổ lộ, Văn 3 còn trầm trồ khen ngợi cái người kia? Cả lớp đều không hài lòng với cô ấy. " Từ Tri Phàm nói, "Lương mộc lan không nhịn được nên không để mặt mũi."

"Có khả năng," Hứa Xuyên thở dài, "Cô ấy làm vậy, lớp bọn họ càng không phục, lại không phải học sinh tiểu học, ngươi hung liền sợ ngươi, nhìn chung sẽ có người khó chịu, đổi lại là Khấu Thầm ở lớp đó, không màng quy định trường là có thể cùng bà ấy trở mặt."

Mọi người cùng nhau xoay mặt nhìn Khấu Thầm.

Khấu Thầm trên mặt không có gì biểu tình đặc biệt, vẫn duy trì hình tượng ngầu lòi như ngày thường,, lãnh đạm mà bình tĩnh, sau đó câu lấy khóe miệng cười cười.

Bởi vì văn 3 rút lui, mà rút thăm phải theo cặp, nên phải có một phiếu trống, lớp nào rút được trực tiếp vào vòng sau không cần đấu loại.

Tất cả mọi người đều  muốn có cơ hội này, Hoắc Nhiên lúc tự học đi rút thăm , cả lớp đều nhìn cậu.

"Tôi chơi trò đỏ đen đều không cần vận may," Hoắc Nhiên đi ra ngoài, "Khẳng định rút được cái phiếu trống, yên tâm đi."

Rút thăm là ở phòng họp lầu một toà nhà văn phòng, người của hội học sinh cùng các giáo viên đều có mặt, còn có các đại diện lớp đến rút thăm.

Hoắc Nhiên là người cuối cùng đến, lúc cậu vào phòng họp, một nữ sinh cầm hộp giấy để lên trên bàn, lại quay đầu lại hỏi một câu: "Bắt đầu rút thăm?"

Gần cửa sổ có người đang dựa đứng lên, đi tới bàn bên cạnh, là Lâm Vô Ngung.

Lâm Vô Ngung là người của hội học sinh, nhưng Hoắc Nhiên đối với hội học sinh hoàn toàn không có hiểu biết nên không biết anh phụ trách gì.

"Bên trong hộp sẽ có bóng màu sắc khác nhau, mỗi màu có hai bóng,"  Lâm Vô Ngung lấy quá hộp quơ quơ, "hai người bóc trúng bóng cùng màu thì là đối thủ của nhau." 

Sau đó người của các lớp bắt đầu lần lượt bốc bóng. 

Từng quả bóng màu sắc khác nhau bị lấy ra, Hoắc Nhiên bắt được bóng đen, nghĩ nghĩ màu này không thể có gì tốt đẹp được. 

Cậu nhìn bóng trên tay từng người đến người cuối cùng lấy bóng ra cậu thực vui vẻ đặt bóng hướng lên bàn, đắc ý:" đây là được vào vòng trong rồi phải không?"

"Phải." Mấy người của hội học sinh cười gật đầu, "vận may của cậu  thật không tệ."

"Đặt cược nào." Lâm Vô Ngung lấy ra một quyển  vở, đặt lên bàn khom lưng hướng lên trên viết.

Người của hội học sinh cùng mấy giáo viên đều lập tức hưởng ứng. Sôi nổi cá cược, vừa khéo khiến những người còn lại sợ ngây người.

Hoắc Nhiên ban đầu thấy cũng rất khiếp sợ. Nhưng bọn họ đánh cược cũng rất thần kì, người thua phải mua cho tất cả người thi đấu đồ ăn vặt, đồ uống, cược càng lớn mua càng nhiều, năm trước có người cược một lần mà mua tâm thùng giăm bông. 

"Tôi đặt năm hai Văn1," Lâm Vô Ngung nói, "Nướng BBQ cùng que cay."

Nói xong anh ta quay đầu nhìn Hoắc Nhiên: "Thi đấu mạnh vào nhé."

"Chúng tôi trận đầu không có đối thủ." Hoắc Nhiên nhắc nhở anh ta.

" Tôi đặt xong rồi," Lâm Vô Ngung nói, " các cậu đấu cho tốt, nếu thắng tôi mời đội bóng lớp cậu đi ăn nướng."

"Được." Hoắc Nhiên cười cười.

Thi đấu bắt đầu từ thứ sáu đến chủ nhật, danh sách thi đấu từ lúc được dán lên vẫn luôn bị vây xem, bất luận hoạt động tập thể gì đều khiến toàn trường hưng phấn, Khấu Thầm cảm thấy chủ yếu là bầu không khí được hâm đến khá tốt.

Trường học trước kia của cậu, đừng nói rất ít tổ chức hoạt động, kể cả tổ chức ra, mọi người đều là trạng thái nửa sống nửa chết, giáo viên sắp đặt cũng không được mấy người tham gia, chính là cảm thấy không có tinh thần tập thể, duy nhất đó là hoạt động gì thì chỉ cần một câu nói, một cái liếc mắt cũng có thể xông lên đánh nhau, không phân trai gái.

Hiện tại trường trung học phụ thuộc có nhiều loại hoạt động, Khấu Thầm lại đều rất chờ mong, cậu thích cảm giác tất cả mọi người cùng cười đùa nháo loạn, không sợ ở chỗ này không có bạn bè, kể cả vậy thì cậu cũng sẽ vui vẻ đứng bên ngoài nhìn.

Huống chi hiện tại cậu có bạn bè, có nhóm bảy người, có Hoắc Nhiên.

"Trận đầu lý 1 cùng văn 4," Hoắc Nhiên nói, "Đối thủ của chúng ta chính là lớp thắng trận này".

"Đó chính là lý 1, văn 4 không có gì đáng ngại, trừ bỏ Trương tiểu béo, đội lớp bọn họ không có ai phối hợp được với cậu ta," Khấu Thầm nói, "Lý 1 có hai thành viên đội bóng trường, cùng chúng ta giống nhau, bất quá trình độ không mạnh như chúng ta, chúng ta rốt cuộc có đội trưởng, đội trưởng không biết còn cất giấu bao nhiêu chiêu đâu."

"Có chút chiêu gà chíp vĩnh viễn nhìn không ra đâu." Hoắc Nhiên nói.

" Tôi là vì thi đấu nên mới nhịn cậu", Khấu Thầm trừng Hoắc Nhiên " Cậu một vừa hai phải thôi nha".

"Do cậu bắt đầu." Hoắc Nhiên quét mắt liếc cậu ta một cái.

"Lý 1 chúng ta có thể thắng đi." Khấu Thầm hỏi.

"Không  phạm quy là có thể thắng, chúng ta không có thay thế bổ sung." Hoắc Nhiên nói.

"Cần nói với những người còn lại không?" Khấu Thầm nói, "Đánh ổn một chút......"

"Không cần," Hoắc Nhiên nói, "nghĩ như  nào đánh  như thế, phạm quy liền phạm quy."

"Tôi đệt, thay thế bổ sung không được làm sao bây giờ!" Khấu Thầm nói.

"Bốn người đánh, ba người đánh," Hoắc Nhiên nhìn cậu ta một cái, "Sợ cái rắm."

"Cậu thật ngông cuồng nha, đội trưởng." Khấu Thầm nói.

"Hiện tại không cuồng khi nào cuồng," Hoắc Nhiên nói, "Thi đấu thời điểm phải ngông ."

Thời gian thi đấu xếp rất gấp, bốn lớp đồng thời thi đấu, thời gian an bài đến rất khẩn, bốn cái bên ngoài nơi sân đồng thời tiến hành, tiên tiến hành nam sinh thi đấu, hai ngày là có thể đánh ra trận chung kết danh sách.

Cho nên tuy rằng văn 1 vòng thứ nhất không có đối thủ, buổi chiều mới có thi đấu, áp lực  như cũ vẫn rất lớn, điểm kích thích của đấu loại trực tiếp chính là đây, không có  cơ hội điều chỉnh, thua một trận liền bị loại.

Đồng phục của đội là lớp lấy quỹ ra làm, rất có đặc sắc, nữ sinh lớp bọn họ biểu tượng, khẩu hiệu đều đặc biệt chuẩn bị.

Đồng phục màu trắng viền hồng, trên ngực trái là khẩu hiệu của lớp cậu kéo dài đến bên tay, áo của mỗi người có tên riêng của từng người, còn để bọn cậu tự chọn hình đại diện đính trên quần.

La Phi Ngọc chọn hình hàm răng, nhìn như đang quảng cáo răng giả, Giang Lỗi là ba nhánh sông, nghe nói từ hồi tiểu học vẫn luôn nuôi mộng làm đội trưởng một lần, nhưng đến giờ vẫn chưa như nguyện, cho nên chỉ có thể để trên quần cho biếu thị cho ý trí đó vẫn còn. Nguỵ Siêu Nhân chọn hình kẹo hồ lô đường, còn nói rõ muốn nhân hạnh đào, nhưng bị Ngũ Hiểu Thần lấy lí do quá khó tìm mà cự tuyệt. Hoắc Nhiên chọn hình rất đơn giản... đầu chó Shiba, Khấu Thầm vốn nghĩ muốn đính một cái lưỡi hái, nhưng Hoắc Nhiên mãnh liệt phản đối, vì vậy cuối cùng dùng hình hoạt hình cảnh Soái Soái đụng vào tường. 

Trước khi thi đấu, bên ngoài trên sân cũng đã chen đầy người, bên sân đứng không ít còn đâu là trên khán đài, nhiều người còn tự mang ghế dựa đến, chắn phía trước xem, trâu bò hơn nữa còn có người kéo hẳn thang chữ A, dựng bên sân, vài người bám vào hai bên, lúc mới liếc mắt đến Hoắc Nhiên còn tưởng tiết mục văn nghệ gì đó của hội học sinh sắp xếp biểu diễn mở màn..

Hiệu trưởng vẫn giữ nguyên phong cách đọc diễn văn từ hồi hội thao, nói ba câu liền xong, tuyên bố bốn sân đồng thời thi đấu, bốn phía nổi lên một trận reo hò cùng vỗ tay, còn có khẩu hiệu cổ động của các lớp. 

Đội cổ động của các lớp khoa Văn luôn luôn mạnh mẽ, dù sao thì nữ sinh nhiều, lại nhiều phong cách, không ít nữ sinh cổ động đều kêu gọi tên của đội viên đội bóng, ngoại trừ các loại ánh mắt, còn có thể thu hoạch không ít thư tình.

Khấu Thầm cùng Hoắc Nhiên dẫn đầu nhóm bọn cậu đem tất cả trực tiếp đến sân đấu của Lý 1 với Văn 4, đồng phục lớp các cậu rất gây chú ý, nên lúc này đều choàng áo khoác, chà trộn vào quần chúng đang vây xem, tính đến khi ra sân đấu rồi đồng thời cởi ra. 

"Đặt cược cho Văn 4 đi," Giang Lỗi nói, " Dù sao  đều là khoa Văn."

"Được." Khấu Thầm gật đầu, lại nói nhỏ bên tai Hoắc Nhiên, "Phỏng chừng trận này không thu hoạch được gì."

"Khẳng định sẽ giữ lại thực lực," Hoắc Nhiên nói, "Bất quá chả sao cả, chúng ta dù sao cũng không có  kế hoạch gì, đối thủ đánh thành cái dạng gì đối với chúng ta cũng không ảnh hưởng."

"Thật tự tin." Khấu Thầm nói.

"Ừ," Hoắc Nhiên đáp lời, ngẫm lại lại quay đầu nhìn cậu ta một cái, "Chủ yếu là tôi đối với sự phối hợp của hai ta rất có tự tin."

"Tôi cũng vậy." Khấu Thầm hướng cậu cong cong môi.

Văn 4 cùng lý 1 thực lực chênh lệch thật sự có chút quá lớn,  mở màn liền rất rõ ràng, trừ bỏ Trương  tiểu béo, lớp bọn họ không còn ai có thể đánh.

Hoắc Nhiên nhìn thân ảnh Trương tiểu béo chạy khắp sân mà thở dài. 

"Tiểu béo thật cừ." Khấu Thầm nói xong thổi tiếng huýt sáo, hô một giọng nói, "Văn 4 cố lên!"

Đội cổ động bên Văn 4  lập tức đuổi kịp, hô thành một đoàn.

"Buổi chiều về mặt thể lực chúng ta có lẽ có lợi thế." Khấu Thầm nói.

"Cũng không có bao nhiêu, cậu hiện tại chạy xong năm km, buổi chiều lại chạy một cái năm km, chạy không được sao?" Hoắc Nhiên nói, "Bọn họ đánh văn 4 tiêu hao thể lực không nhiều lắm, văn 4 chỉ có tiểu béo thể lực tốt, người khác đều không theo kịp." 

"Cậu nghĩ Lý 1 ai cũng được như tôi sao? Buổi sáng năm km, buổi chiều lại năm km?" Khấu Thầm không phục.

"Hai đội viên đội bóng, một tên khoa điền kinh" Hoắc Nhiên nhìn cậu ta, "cậu cảm thấy sao?"

"Sợ cái rắm," Khấu Thầm chậc một tiếng, "cậu không mắng tôi là được."

"Không cam đoan," Hoắc Nhiên nói, "Cậu nếu đánh đến quá ngu, tôi khẳng định sẽ mắng, tôi lúc mắng người không dùng não, chỉ lỡ miệng, há mồm liền mắng, muốn mắng cứ mắng....."

"Cố lên!" Khấu Thầm rống lên một tiếng.

"Đệt." Hoắc Nhiên bị cậu ta doạ sợ tới mức suýt thì vọt vào sân bóng.

Văn 4 thua không có gì để phản kháng, lý 1 thắng được rất nhẹ nhàng, cho nên hai bên không khí rất tốt, hữu hảo mà bắt tay lẫn nhau ôm vỗ vỗ bối.

Vòng thi đầu tiên, khoa Văn trừ Văn 1 bốc được vé may mắn, toàn quân bị diệt.

Giữa trưa bên khoa Tự Nhiên ở nhà ăn nói chuyện, Văn 1 không phải do may mắn trực tiếp vào vòng trong thì buổi chiều chỉ còn là sân chơi của khoa Tự Nhiên mà thôi. 

Hoắc Nhiên lúc đi vào nhà ăn còn có người rất không khách khí mà nói một câu: "Nghỉ ngơi dưỡng sức một buổi sáng, khi chúng ta đang đánh bọn họ đều ở nghỉ ngơi, này vận khí......"

Bọn cậu hướng bốn phía nhìn nhìn, cũng không biết là ai nói, dù sao khẳng định là có người khó chịu, đặc biệt là lớp thua.

"Quy tắc là như vậy, lớp các người nếu rút được vé vào bán kết, thì liệu mấy người có chịu chạy 40 phút trên sân thể dục nữa  không?" Hoắc Nhiên không khách khí mà đáp trả, "Nếu sợ thua lớp tôi đến vậy, có thể tới cùng tôi thương lượng, tôi mang đội đi chạy 40 phút."

( chỗ này Hoắc Nhiên muốn nói là thấy các cậu không phải thi vòng loại tiết kiệm được thể lực trong vòng một trận đấu 40 phút là bất công thì có thể nói với cậu ấy để cậu ấy mang đội đi chạy 40 phút cho công bằng)

Câu này nói xong, không có người lên tiếng nữa, không biết người của lớp nào đi qua phía sau cậu, chụp bả vai cậu  một chút: "Khí phách."

"Đừng có vuốt mông ngựa." Hoắc Nhiên không chút suy nghĩ mà đáp một câu.

Người bên cạnh đều nở nụ cười, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, là đội trưởng bên Lý 1, cậu ta là đội viên đội bóng rổ.

"Đệt," Hoắc Nhiên duỗi tay cùng cậu ta đập tay, "Đừng ăn quá nhiều, ảnh hưởng thể lực."

"Ok." Người nọ cười trả lời.

Tuy rằng cũng không phải tất cả mọi người đều khó chịu giống người nào đó hồi trưa, nhưng Văn 1 hời hơn các lớp khác một trận là sự thật. 

"Các cậu đều nghe cho rõ," Hoắc Nhiên nhìn mấy người không đội, "Chúng ta không có chiến thuật, cứ đánh như lúc luyện cuối tuần trước là được, không sợ phạm quy, quy chính là lấy ra để phạm, nếu không cho năm lần cơ hội làm gì ......"

"Phải không?" Giang Lỗi nhìn cậu.

"Đương nhiên không phải!" Khấu Thầm trừng mắt nhìn Giang Lỗi  một cái, "Nhưng giờ Hoắc Nhiên nói thì chính là phải."

"Được." Vài người cùng nhau gật đầu.

"Nhớ kỹ một chút, chúng ta không chỉ muốn thắng," Hoắc Nhiên nói, "Còn muốn thắng lớn, làm cho bọn họ thấy rõ, trận thi đấu này từ đầu tới cuối đều không thể là buổi biểu diễn chuyên đề của khoa Tự Nhiên."

"Được!" Mọi người cùng nhau hô một tiếng.

Hoắc Nhiên lúc hướng sân đấu đi tới còn nói thêm:" có chúng ta, hạng nhất đều không phải là bọn họ". 

Khấu Thầm đi theo phía sau cậu, nhìn chằm chằm bóng dáng  Hoắc Nhiên.

Nói xong lời này cho đến khi tới được sân thi đấu Hoắc Nhiên đều đằng đằng sát khí, hơi thở của bé đáng yêu trên người cậu ta đều biến mất không còn dấu vết. 

Khấu Thầm cho dù nghĩ đến trên quần đồng phục của cậu ta là một cái đầu chó nhốc, cũng không ảnh hưởng chút nào đến hình tượng của Hoắc Nhiên hiện giờ, quá ngầu rồi. 

Cậu đi theo sau vài bước, rồi tăng tốc, tiến lên song song với Hoắc Nhiên bước tới phái trước.

Phía sau là mười mấy nam sinh cùng vung tay, đi nhanh về phía trước, bước đi mang theo gió. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top