Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 71

Buổi chiều thi đấu còn chưa bắt đầu, người đi xem đã chen đầy quanh sân bóng, hai thầy thể dục đang ra sức đuổi đám học sinh bò lên cột rổ chuẩn bị xem trận đấu ở vị trí cao nhất.

Hội truyền thanh mở nhạc cổ vũ, so với ngày thường ầm ĩ hơn rất nhiều, Hoắc Nhiên còn nghĩ phòng phát thanh hôm nay mời hẳn DJ ở hộp đêm đến quay đĩa, âm nhạc lan truyền đến trên sân bóng, một đám mặc kệ là người thi hay người xem đều lên sân nhảy hết, nói chuyện cũng đều gân cổ lên, nghe thấy cũng nhịn không được muốn rống.

Toàn trường tập thể nhiệt huyết sôi trào.

Hoắc Nhiên nhìn nhìn bốn phía: " Sân của chúng ta số mấy?"

"Số 4, cậu là quá khẩn trương nên quên hay là căn bản không nhớ," Khấu Thầm hướng phía trước chỉ chỉ, "Người lớp chúng ta đều đang ở khán đài bên đó xem."

Khán đài là khán đài động, phía dưới có bánh xe di chuyển được, có thi đấu sẽ đẩy ra quanh sân đấu ở bốn phía, sau đó cố định bánh xe lại, nhưng nỗi lần đều có người mở chốt, đẩy đến sát sân đấu hơn một chút, phục vụ tốt việc xem bóng.

Nhưng sau đó các thầy thể dục lại cùng người của hội học sinh đẩy khán đài bề đúng vị trí, sợ ảnh hưởng thi đấu.

Lúc Hoắc Nhiên hướng khán đài bên kia nhìn qua, vài người của hội học sinh đang đẩy khán đài về sau, Khấu Thầm vẫy tay một cái, mọi người đang ngồi trên khán đài tức khắc để  tay thành hình loa kề bên miệng hướng bọn cậu hô lên.

Một giáo viên thể dục chạy tới chỉ tay vào bọn họ mắng một câu, người trên khán đài mới lại ngồi xuống.

"tao đệt," Giang Lỗi nói, "Quá có mặt mũi, hiện tại có thể cởi quần áo sao?"

"Mày gấp cái gì," Khấu Thầm nhìn hắn, "Mày nóng người rồi sao?"

"Nhiệt huyết sôi trào , tuôn ra ào ào," Giang Lỗi nói lại hướng bốn phía nhìn nhìn, "Tao đệ, văn 3 không thi đấu, sẽ không không có  người tới xem bóng chứ?"

"Tìm lộ hoan à?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Đúng vậy." Giang Lỗi gật đầu.

"Đều cùng chỗ với lớp chúng ta kìa," Hoắc Nhiên nói, "Chúng ta hiện tại ít nhất bốn lớp giúp cổ vũ."

"Tao thấy Lộ Hoan rồi," Giang Lỗi nhanh chóng cúi đầu nhìn nhìn chính mình, "Ngồi ngay hàng đầu, nhìn tao được không?".

"Lúc mày không khẩn trương nhìn rất đẹp trai" Khấu Thầm ở trên lưng cậu ta vỗ vỗ , "Mày đừng có không tiền đồ như vậy đi? Mày tí nữa cứ trạng thái này lên sân, tao sợ Hoắc Nhiên không chỉ mắng người, mà còn có thể đánh mày".

Trước khán đài bày một loạt bàn ghế, để cho đội viên thi đấu nghỉ ngơi, nhóm người bọn cậu qua đó ngồi.

"Cởi  sao?" Giang Lỗi ngồi xuống xong lại hỏi lại một câu.

"Ai da cởi cởi cởi! Cho mày cởi đó đồ chết bầm!" Nguỵ Siêu Nhân bắt lấy áo cậu ta muốn kéo ra," Mày muốn cởi như vậy tao liền lột sạch giúp mày!"

"Tao đệt," Giang Lỗi ôm chặt chính mình bò tới  trên bàn, "Cút!"

Mặt sau khán đài truyền đến một trận tiếng cười.

Hoắc Nhiên cúi đầu nhìn nhìn giày mình, mỗi lần trước khi  thi đấu cậu đều có thói quen kiểm tra giày một chút, hồi còn tiểu học đồng đội của cậu vì giày lỏng khi chạy bị tuột văng trúng mặt trọng tài mà bị bắt lỗi kĩ thuật phạm quy làm cậu có bóng ma tâm lí.

"Đội trưởng đi rút thăm." Từ Tri Phàm đi tới gõ gõ cái bàn.

"Đội trưởng." Khấu Thầm đẩy Hoắc Nhiên một chút.

"Ha." Hoắc Nhiên đứng lên, nhìn lướt qua toàn bộ đội viên ngồi ờ khu nghỉ ngơi.

Trước đó cậu khẩu khí rất lớn, nhưng vẫn lo lắng là sự thật, nam sinh lớp bọn cậu vóc dáng cũng được, thật sự nếu phải đổi người cũng không phải hoàn toàn không có để đổi... chỉ là kĩ thuật không thể yêu cầu gì. 

"Mau đi." Khấu Thầm nói, chỉ cậu nhìn vào mắt trái mình, hướng cậu nháy một cái.

"...... Làm nóng người." Hoắc Nhiên chỉ vào cậu ta.

Trên bốn sân đều có người đang khởi động, Hoắc Nhiên vừa đi hướng đến ghế trọng tài vừa quay đầu lại nhìn sân đấu của bọn cậu với Lý 1, Lú 1 đánh với bọn cậu khẳng định không giống với lúc đánh với Văn 4, buổi sáng lúc đấu với Văn 4 đội trưởng bên họ còn chưa lên.

"Năm hai  văn 1." Hoắc Nhiên đi đến  bên cạnh bàn nói một câu,  đội trưởng lý 1 Mã Hách đã đứng ở đối diện.

"Mặt chính sao?" Lâm Vô Ngung vứt vứt trong tay tiền xu.

Hoắc Nhiên không nói chuyện, nhìn thoáng qua Mã Hách, dù sao cũng là đội viên đội bóng rổ với cậu, Mã Hách chỉ chỉ cậu: "Hoắc Nhiên chọn  trước đi."

"Chính." Hoắc Nhiên cũng không cùng cậu ta khách khí.

"Được," Lâm Vô Ngung đầu ngón tay bắn ra, tiền xu bay lên, chuyển vòng rơi xuống trên mu bàn tay anh ta, khi anh ta lật bàn tay ra, liếc nhìn Hoắc Nhiên cùng Mã Hách một cái, "Chính diện, văn 1 chọn  sân."

"Bên kia." Hoắc Nhiên chỉ chỉ khung rổ phía trước khán đài lớp cậu, không phải vì lớp cậu đã ngồi ở đó, mà còn do cái trụ rổ kia là đồ mới, tương đối đẹp. 

"Đi chuẩn bị," Lâm Vô Ngung vung tay lên, "Mười phút sau bắt đầu."

"Chúng ta trước đánh bên này," Hoắc Nhiên trở về khu  nghỉ ngơi, đem đội viên kêu lại đây, "Đừng chạy nhầm."

"Cái này sẽ không có người đập phản lưới nhà đi?" La Phi Ngọc nói.

"Chưa chắc," Hoắc Nhiên nói, "Lần trước thi cấp thành phố bên Nhất Cửu có ngừoi chạy nhầm, còn chạy vèo vèo như gió ấy".

"Được rồi, đừng chạy nhầm sân!" La Phi Ngọc nhìn mọi người.

"Tôi nhảy cầu," Hoắc Nhiên nói, "Khấu Thầm La Phi Ngư giữ tuyến trái, Mã Hách ngày thường dùng tay phải, nhưng tay trái dẫn bóng rất lợi hại, lúc cản cậu ta chua ý cậu ta có thể đột nhiên làm động tác giả đổi tay".

"Tôi còn cho rằng cậu không có chiến thuật sắp xếp gì?" Khấu Thầm nhìn cậu.

"Nghĩ ra liền tùy tiện nói một chút," Hoắc Nhiên nói, "Đội chúng ta không có vấn đề, trình độ không chênh lệch bao nhiêu, chúng ta chỉ cần đánh hết sức là có thể thắng, yên tâm".

"Còn có cái gì?" Khấu Thầm hỏi.

"Không có," Hoắc Nhiên nói, "Siêu nhân chú ý dưới rổ, lý 1 ai đoạt rổ mày đánh người đó."

"Ok!" Ngụy Siêu Nhân gật đầu, dừng hai giây lại hỏi, "Đánh thật hả?"

Hoắc Nhiên không nói chuyện,  giơ tay tát một cái lên lưng cậu ta.

"Đã biết đã biết." Ngụy Siêu Nhân xoay tay lại chà xát phía sau lưng.

"Chúng ta lấy được bóng lúc nào thì nhìn xem Khấu Thầm ở đâu" Hoắc Nhiên nói, "Có thể cho cậu ta thì chuyền, được rồi, cố lên!"

"Cố lên!" Cả đội cùng hô lên.

" Văn năm hai! Tất cả đều là chân! Mạnh như hổ! Nhanh như gió!" Phía sau đột nhiên vang lên  tiếng la của các nữ sinh, còn có tiếng trống đánh theo nhịp.

Cả bọn hốt hoảng, lúc quay đầu lại xem thì thấy nữ sinh cổ động của cả mấy lớ khoa Văn đều họp lại cùng nhau, đồ cổ động lớp bọn cậu là vòng xúc xắc, Văn 2 là quạt, Văn 4 là bông cổ động màu sắc rực rỡ, Văn 3.... Không có, chỉ hô.

( vòng xúc xắc: cái này đi hát karaoke có nè)

" như này cũng được đi," Khấu Thầm nói, "Không kêu văn 1, sửa kêu Năm hai Văn."

"Chúng ta hiện tại là mồi lửa," Hứa Xuyên nói, "Đội cổ động viên đều rất ra sức, các cậu cũng liều mạng đi."

"Liều mạng." Hoắc Nhiên kéo khoá áo khoác ra.

Áo khoác của mọi người đều là đồng phục bóng rổ,  nhưng không biết vì cái gì, đội cổ động viên nhất định phải ở thời điểm bọn cậu thoát áo khoác phát ra vỗ tay cùng tiếng la, xúc xắc  đinh linh leng keng phanh phanh phanh vang thành một mảnh, phảng phất như bọn cậu trong quần áo khoác cái gì cũng không mặc. 

"Cởi nhanh lên đi," Khấu Thầm rõ ràng có chút xấu hổ, nhanh chóng  mà đem áo khoác hướng bên cạnh vung, lại nhanh chóng cởi rớt quần, "Kêu đến tôi cũng khẩn trương."

Mọi người đều cởi đồ so với ngày thường còn nhanh hơn vài lần, cả đám chỉnh tề đem quần áo vắt lên lưng ghế khu nghỉ ngơi.

"Hai ngươi này......" La Phi Ngọc nhìn Khấu Thầm cùng Hoắc Nhiên mắt cá chân, "Rất khốc."

Trọng tài cầm bóng đứng ở trung tuyến, thổi còi.

Người cả hai đội đều hướng giữa sân đi tới.

Hoắc Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua thước dây ở cổ chân.

Thứ này một người mang kỳ thật còn được, cũng không có gì đặc biệt, nhưng hai người đều mang một kiểu, liền rất gây chú ý.

Cậu có chút xấu hổ, nhưng lại có loại cảm giác an tâm không thể hiểu được, giống như lúc lên chiến trường biết rằng sau lưng có người vì mình chống đỡ, giống như lúc ngủ có người ở phái sau để dựa vào, ma quỷ không chạm được đến cậu. 

Lý 1 nhảy bóng chính là Mã Hách, đội bóng trường  thi đấu nhảy bóng  hơn phân nửa cũng là Mã Hách, nhảy đánh tốt, lực ổn.

Hoắc Nhiên cũng không lo lắng nhảy bóng, ai cầm bóng đều được, biến số đều ở phía sau.

"Chuẩn bị." Trọng tài nâng bóng đưa đến khoảng cách giữa  hai người.

Hoắc Nhiên khom lưng, nhìn chằm chằm bóng

Một tiếng huýt gió vang lên, bóng bị ném lên không trung.

Bốn phía vang lên tiếng la, cũng không biết là bọn cậu trong trận này, hay là bên cạnh sân bóng.

Khi bóng sắp  lên đến độ cao đỉnh điểm, cậu đột nhiên nhảy lên.

Mã Hách tay cùng cậu đồng thời chạm  bóng, một tiếng " Phanh" mang theo tiếng của kim loại rỗng ruột.

Bóng từ bên trái cậu  bay  ra ngoài, cơ bản là từ góc độ trước mặt cậu, Khấu Thầm cùng La Phi Ngọc đều ở phía này.

Lúc rơi xuống đất cậu nghe được tiếng trống cùng tiếng xúc xắc hỗn loạn hoà với tiếng gầm.

"Khấu Thầm —— Khấu Thầm! A —— Khấu Thầm!"

Quả nhiên, Khấu Thầm bắt được bóng, theo tuyến trái hướng dưới rổ chạy.

La Phi Ngọc gắt gao mà đi theo bên phải  cách cậu ta hai mét, ùy thời chờ chuyền bóng giải vây.

Không tồi.

Hoắc Nhiên đột nhiên gia tốc, Mã Hách đang đứng ở vạch ba điểm muốn chạy qua cản Khấu Thầm.

Khấu Thầm ngày thường đều không hay chơi bóng, dù sao cậu cũng không yêu thích, kinh nghiệm thực chiến không nhiều, vừa áp đến khu vực 3 giây thì bị người của Lý 1 cản lại, cậu dừng lại, muốn chuyền bóng đi.

"Nhìn  mẹ nó cái rắm! Lên rổ!" Hoắc Nhiên rống lên.

Khấu Thầm phản ứng tương đương nhanh, trước một giây còn muốn chuyền bóng, nghe được tiếng hô của Hoắc Nhiên, cậu gần như đồng thời đẩy một người phòng thủ của Lý 1, không  nhảy lấy đà, trực tiếp vọt tới dưới rổ, nâng tay ném bóng. 

Bóng bay theo một đạo đường cong sạch sẽ lưu loát, vào rổ.

Cái này cầu quỹ đạo thực đoản, góc cũng có chút nhi quỷ dị, lý 1 chưa kịp làm ra cái gì phản ứng.

Trên khán đài bên cạnh  bộc phát ra một trận vỗ tay cùng thét chói tai.

"Cậu mẹ nó vừa  mở màn đã mắng tôi ?" Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.

"Lại do dự tôi còn đánh cậu được cơ!" Hoắc Nhiên trừng mắt cậu, " đã có hai người phòng, lại một người cản không tới cậu, cậu sợ cái rắm?"

"...... Đã biết." Khấu Thầm chậc một tiếng.

Lý 1 phát bóng rất nhanh, cơ hồ không cho bọn cậu  cơ hội giao lưu.

"Bóng vừa rồi ném rất đẹp" Hoắc Nhiên khi chạy trở về hướng Khấu Thầm trên mông vỗ một cái.

"Cũng không nhìn xem là ai ném." Khấu Thầm không hề nghĩ ngợi liền tiếp nhận câu khen ngợi này, cậu hoàn toàn không hề khiêm tốn rất phù hợp với hình tượng ngầu lòi mình theo đuổi. 

Mở màn thế này rất tốt.

Bọn cậu thật sự có ưu thế bề thể lực vì không phải đấu vòng loại, nhưng hoàn cảnh cũng không quá tốt, Lý 1 đánh thắng trận buổi sáng đã đem trạng thái toàn đội mở ra, mà bọn cậu bây giờ lại là trận đầu, động tác đều có chút lúng túng.

Không biết có phải nhờ bóng vào mở màn của Khấu Thầm hay không, đội viên có vẻ mờ mịt tức khắc lên tinh thần rất nhiều, trở về phòng thủ so với Lý 1 còn muốn nhanh hơn rõ ràng. 

Lý 1 vừa qua bên sân, một kèm một mà bị bọn cậu chắn hết. 

Người đang dẫn bóng là hậu vệ đội bóng rổ Cao Kiệt, người kèm cậu ta là La Phi Ngọc.

La Phi Ngọc thể lực tốt, nhưng Cao Kiệt là hậu vệ khống chế bóng, hai người đều không nhất định có thể ngăn được cậu ta, La Phi Ngọc chắn trước mặt cậu ta còn chẳng đứng yên lấy 1 giây cũng đã bị cậu ta vượt qua.

Lại có một lần, cậu ta đã có thể áp đến vạch ba điểm chuyền bóng. 

Hoắc Nhiên nhìn lướt qua phía trước, Khấu Thầm ở bên phải phía trước Cao Kiệt nhìn chằm chằm bóng trên tay Cao Kiệt.

Vậy hiện tại đi.

Hoắc Nhiên đột nhiên hướng phía sau Cao Kiệt  chạy qua.

"Mặt sau!" Mã Hách hô một tiếng.

Cùng nhau chơi bóng trong thời gian dài chính là có điểm không tốt như thế này, Hoắc Nhiên hiểu rõ những người này, những người này cũng hiểu rõ cậu, cậu mới vừa bước ra một bước, Mã Hách cũng đã phản ứng lại được.

Cao Kiệt nhìn cũng không quay lại nhìn, trực tiếp đem bóng từ hông chuyền sang  tay trái.

Nhưng Hoắc Nhiên không có dừng, vì để không cho Cao Kiệt có thời gian phản ứng kịp, cậu bước ra bước thứ hai, chân trái đạp lấy đà tựa hồ có hiệu quả cất cánh, chân phải đưa ra phía trước 5cm, cậu có thể trực tiếp đạp cánh bay đi luôn được.

Cậu ở chân trái đang giang thẳng bên cạnh điên cuồng thử, dựa vào quán tính mà tìm tòi ở phía trước, đầu ngón tay chọc  vào bóng Cao Kiệt vừa đổi sang tay trái.

( chính là động tác xoạc chân đó) 

"Khấu Thầm!" Cậu hô một tiếng.

Khấu Thầm ở lúc  Mã Hách nhắc nhở Cao Kiệt cũng đã bắt đầu di chuyển, khi Cao Kiệt đem bóng đổi đến tay trái cậu đã đứng ở bên trái đằng trước Cao Kiệt

Bóng Hoắc Nhiên trộm được bay đến, cậu đón bóng xông lên trước, tay trái đưa bóng sang tay phải, không hề tạm dừng, dẫn bóng xẹt qua trước mắt Hoắc Nhiên, dẫn bóng sang sân đối thủ.

Người xem đã cùng đội cổ động viên xen lẫn cùng nhau, phân không rõ đang la cái gì, chỉ nghe thấy một mảnh âm thanh phập phồng sảng khoái"A___". 

"Trở về!" Mã Hách kêu.

Hoắc Nhiên vọt một bước này có chút lớn, lúc đứng dậy chân trái cậu phải quỳ trên mặt đất một chút mới đứng dậy được. 

Lý 1 trở về phòng thủ rất nhanh, nhưng việc Hoắc Nhiên đoạt được cầu quá độ ngột, khi Mã Hách hô về phòng thủ thì Khấu Thầm đã dẫn bóng vượt qua trung tuyến. 

Theo như Hoắc Nhiên dặn, cậu  không do dự, nhảy lấy đà, ném bóng..

Nhưng trong nháy mắt bóng rời tay cậu liền hối hận, bóng không vào, do cậu quá vội vàng.

" Bắt bóng!" Hắn kêu.

Ngụy Siêu Nhân giống như một con gấu nhỏ dẫm lò xo, thời điểm bóng bật ra ngoài đã nhào đến, ngăn người của Lý 1 muốn chặn đem bóng ôm vào ngực mình.

Sau đó nhìn trái phải.

"Truyền!" Hoắc Nhiên xông tới rống lên một câu.

Ngụy Siêu Nhân đem bóng truyền tới, Hoắc Nhiên  bắt được bóng, không có cơ hội quay lại , vì thế nhanh chóng đem bóng truyền cho Giang Lỗi.

Giang Lỗi bắt được bóng rất nhanh, một chút không do dự mà nhảy dựng lên bóng liền rời tay.

Đương nhiên không vào rổ.

Bóng bay qua giá rổ, vượt qua quá nửa sân rồi từ đối diện đường biên bay ra ngoài, người xem bên sân đồng loạt giơ tay muốn bắt bóng.

"Tao đệt, tao thật mẹ nó trâu bò." Giang Lỗi bị kĩ năng đánh bóng cao siêu của mình dỗ cười.

"Không có việc gì," Hoắc Nhiên nói, "Không sợ đi ra ngoài, sợ mày không dám ra tay, chuẩn bị về phòng thủ!"

Nói xong cậu lại chỉ vào Ngụy Siêu Nhân: "Mày ôm quả bóng luyến tiếc không muốn truyền vì muốn ấp ra khủng long sao!"

"Tao trong chốc lát như thế không ấp nổi  trứng." Ngụy Siêu Nhân bị cậu mắng cười.

Hoắc Nhiên nhìn nhìn Khấu Thầm.

Khấu Thầm nhướng mày, vẻ mặt biểu cảm " cậu muốn mắng cứ mắng lão tử không sợ"  nhìn cậu.

Bất quá Hoắc Nhiên không có mở miệng, mới vừa rồi  Khấu Thầm  phối hợp đánh đến phi thường tốt, bóng không vào rổ là chuyện bình thường, hiện tại đội lớp cậu trạng thái đã mở ra, về sau chỉ biết càng đánh càng hăng. 

"Cậu mới vừa không sao chứ?" Khấu Thầm lúc chạy qua cậu hỏi một câu.

"Không có việc gì." Hoắc Nhiên nói.

"Đệt, tôi nhìn mà thấy đau trứng"Khấu Thầm nhỏ giọng nói, "Người cậu thật là dẻo nha."

Lý 1 đã ở đường biên phát bóng, Hoắc Nhiên không nghe cậu ta nói tiếp, rống lên một câu: "Trở về!"

Có lẽ là bị kích thích, lý 1 lần này thế công rất mạnh, tất cả đội rất nhanh áp tới dưới rổ, người bên Điền Kinh chuẩn bị lên rổ.

Hoắc Nhiên trực tiếp tiến lên, cùng cậu ta đồng thời nhảy lấy đà, cánh tay vươn cao rồi hướng xuống, đem bóng cậu ta mới ném rời tay đánh rớt.

Nhưng lúc rơi xuống tiếng còi trọng tài vang lên, trọng tài thổi tay đấm.

( tay đấm: lúc cản bóng đánh vào tay đối phương)

Đội viên điền kinh ném phạt bóng.

"Như thế nào lại tay đấm?" Khấu Thầm hô một tiếng.

"Câm miệng," Hoắc Nhiên nói, cậu đích xác không tay đấm, nhưng cậu có bị tay đấm cũng muốn đánh rớt bóng lần này, hơn nữa nhìn từ góc độ đó, trọng tài đoán chừng cũng không thấy rõ, "Không tranh."

Khấu Thầm nhìn cậu.

"Bắt bóng bật bảng." Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm nhíu migật gật đầu.

Loại chuyện ném bóng phạt này, yêu cầu tố chất tâm lí tương đối cao, nhìn qua thì như không bị ai quấy nhiễu, cổ động viên cũng không hô hào, nhưng tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mỗi một động tác của ngươi,....

Đội viên điền kinh quả nhiên bóng lần đầu không vào, lần hai liền bị áp lực lớn hơn.

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm liếc mắt một cái, Khấu Thầm cũng đang nhìn cậu, chạm mắt lúc sau, Khấu Thầm hướng cậu câu lấy khóe miệng cười cười.

Cười cái rắm gì?

Hoắc Nhiên trừng cậu ta, lại trừng mắt liếc nhìn bảng rổ. 

Khấu Thầm gật gật đầu, nhưng rất mau lại hướng cậu nháy mắt trái một cái.

Biến!

Hoắc Nhiên dời tầm mắt đi.

Bệnh tâm thần!

( thỉnh hai bạn tự trọng, còn đang thi đấu đó, các bạn còn muốn thắng đó)

Đội viên điền kinh ném phạt lần hai cũng không trúng..

Khấu Thầm như tia chớp mà vọt tới dưới rổ nhảy lên,  Hoắc Nhiên lập tức đồng thời xoay người, cậu đối Khấu Thầm có tin tưởng, cứ nhìn biểu tình khoe khoang của cậu ta vừa rồi, lần bắt bóng bật bảng này có thể được, cậu ta chính là kiểu càng khoe khoang thì càng ngầu bá cháy.

Quả nhiên Hoắc Nhiên mới vừa nghiêng người trở về, Khấu Thầm đã đem cầu truyền tới.

Hoắc Nhiên mang theo bóng bắt đầu vọt mạnh.

Khấu Thầm đoạt bóng rất mạnh, chuyền bóng cũng mau, lý 1 không có người đuổi kịp, sân đối phương trống trơn..

Hoắc Nhiên lúc nhảy lấy đà ở vạch ba điểm Mã Hách mới kịp chạy tới bên cạnh cậu.

Tiếp theo liền nhìn thấy bóng lọt vào rổ.

"Ba điểm!" Ngụy Siêu Nhân rống lên một tiếng.

KhoaVăn  đội cổ động viên tức khắc điên rồi, lời cổ vũ chuẩn bị trước đó phỏng chừng không ai nhớ rõ nữa, nữ sinh điên cuồng vẫy đồ cổ động nhảy lên la lớn, tiếng của nam sinh cũng bị áp đến không còn.

"Thế nào!" Khấu Thầm chạy đến trước mặt Hoắc Nhiên hô một tiếng.

"Ngầu." Hoắc Nhiên cùng cậu ta đụng vai một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top