Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 73

Sau khi đánh vỡ cuồng ngôn rằng bóng rổ là trận địa của ban tự nhiên, Văn 1 đừng nói là những người chơi bóng, toàn bộ người của lớp đi đường đều mang theo gió, phảng phất như có thể tuỳ thời biến ra một trái bóng đánh hai cái.

Hoắc Nhiên trước kia cùng đội bóng trường thi đấu nhiều, thời điểm vui sướng đầm đìa cũng không ít, nhưng giống như hôm nay vì đánh thắng một trận như vậy mà hưng phấn thành như thế này thì rất hiếm thấy. 

Có người chơi chưa đã thèm không nguyện ý rời sân, nghĩ muốn chờ người đến đánh thêm một chốc.

"Tao đi mua chút đồ uống, tao muốn uống đồ ngọt". Hoắc Nhiên nói," chúng mày muốn không, tao mang về cho,"

"Muốn!" Mọi người đều gật đầu.

"Tôi cùng cậu đi." Khấu Thầm đem áo khoác mặc vào, khóa kéo kéo đến đầu, nhưng còn đang mặc quần đùi, nhìn được rõ thước dây trên mắt cá chân, kiểu tóc bị chính cậu làm loạn cũng không thèm sửa sang.

Hoắc Nhiên vừa muốn nói, Cao Kiệt đã đi tới: "Khấu Thầm, không nhìn ra nha, ngày thường huấn luyện luôn kiểu đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, hoá ra trâu bò như vậy?" 

"Cũng không có." Khấu Thầm gợi lên khóe miệng, không rõ ràng mà cười cười.

"Qua chơi một chút?" Cao kiệt chỉ chỉ sân bên cạnh, trừ bỏ đội viên Lý 1, Lý 8 sẽ đấu với Văn 1 ở trận sau cũng có mặt đầy đủ.

"Được". Khấu Thầm nhìn thoáng qua Hoắc Nhiên.

"Tôi đi mua nước cong liền tới". Hoắc Nhiên nói, "Các cậu chơi trước."

Cả đám người vừa kêu vừa nháo đi qua, Hoắc Nhiên mặc áo khoác vào, chạy bước nhỏ hướng đến quầy bán đồ ăn vặt.

Tâm tình khá tốt.

Vốn dĩ ngày thường cậu sẽ không cùng đối thủ chơi trước với nhau như vậy, không sợ không có chuẩn bị, chính chơi với nhau mấy lần bóng, chơi chơi công phòng, vạn nhất đối phương có ai phát huy vài giây không giống với lúc thường, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình thi đấu.

Bất quá hôm nay chả sao cả, tâm tình đang tốt.

Quầy bán quà vặt lúc này người không nhiều lắm, phần lớn học sinh đều còn ở sân thể dục.

Hoắc Nhiên rửa tay ở bồn rửa bên cạnh cửa, mới nãy xoa đầu Khấu Thầm, xoa ra đầy tay mồ hôi, chậc. 

Rửa xong tay, cậu vẩy vẩy nước, một bên cọ tay ở trên quần, vừa đi vào quầy bán quà vặt.

"Ông chủ cho cháu cái túi" Hoắc Nhiên kêu, "Đựng 30 chai đồ uống, đều phải là đồ lạnh."

"Một cái đựng không đủ." Lão bản cười nói.

"Vậy hai cái túi," Hoắc Nhiên đứng ở tủ đông trước nhìn nhìn, "Gói hết đồ trong tủ lạnh đi, có bao nhiêu bình?"

"Được , ta đếm xem, cháu mời khách?" Lão bản hỏi.

"Không biết có tính là cháu mời khách," Hoắc Nhiên đem thẻ của  Khấu Thầm đưa cho ông chủ, "Quẹt thẻ này đi."

Chủ quán cầm hai túi nilong lớn, bắt đầu đem đồ uống trong tủ lạnh để vào, Hoắc Nhiên đi đến giá đồ ăn vặt, muốn lấy thêm chút đồ ăn vặt cho các bạn cổ động viên nữ.

Mới vừa chuyển qua cái giá hàng thứ nhất , cậu liền ngẩn người.

Lâm Vô Ngung cầm cái túi của  quầy bán quà vặt cũng đang chọn đồ ăn vặt, chỉ lấy que cay.

"Mua cho cả lớp sao?" Lâm Vô Ngung hỏi.

"Ừ," Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm liếc mắt qua túi đồ của anh ta, "Que cay anh lấy hết?"

"Đúng vậy, tôi......" Lâm Vô Ngung mở ra túi hướng trong nhìn nhìn, bên trong một nửa là  túi que cay.

" Đệt, nhiều như vậy," Hoắc Nhiên phi thường nhanh chóng mà vói tay vào trong túi, lấy hai gói que cay," em lấy cái này". 

"Được." Lâm Vô Ngung nói lại hướng cửa nhìn nhìn, "cậu một mình tới sao?"

"Hả?" Hoắc Nhiên nhìn anh ta một cái, "phải , bọn họ còn chơi bóng."

"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu một mình." Lâm Vô Ngung cười cười, tiếp tục từ trên giá lấy, đem nửa rổ  trứng gà nướng bỏ vào túi.

"Phải không?" Hoắc Nhiên đột nhiên có chút co quắp, Lâm Vô Ngung hẳn là đang nói cậu cùng Khấu Thầm ở cùng nhau,  đi WC hai người bọn cậu mười lần thì có đến tám lần cùng nhau đi.

Vốn dĩ cái này cậu cũng không cảm thấy thế nào, đổi người khác nói ra, nội tâm cậu hẳn là sẽ không có cái gì dao động.

Nhưng cố tình là Lâm Vô Ngung.

Người này mới vừa ở trên sân thượng đối với toàn giáo viên học sinh nói ra bản thân thích đàn ông.

Này liền có chút vi diệu.

Mà Lâm Vô Ngung nói xong lại rũ mi mắt nhìn đến thước dây trên chân cậu, loại cảm giác vi diệu này càng bùng lên mãnh liệt. 

Mãnh liệt đến Hoắc Nhiên bắt đầu có chút khẩn trương.

"Cái này......" Hoắc Nhiên cúi đầu cũng nhìn thước dây trên chân, "Cái này là...... Quà sinh nhật."

Nói xong cậu có loại cảm giác thà đừng nói.

Lâm Vô Ngung nở nụ cười.

"Không phải...... Liền...... em không, em không phải......" Hoắc Nhiên nói đến một nửa ngậm miệng, nói như thế nào đều có chút quỷ dị, vì thế cậu  lựa chọn trầm mặc.

"Không có việc gì," Lâm Vô Ngung cười chụp bả vai cậu một chút, chuyển qua giá đồ ăn vặt, nói với chủ quán một câu, "thanh toán giúp cháu."

Hoắc Nhiên đứng ở phía sau cái giá không nhúc nhích.

"Muốn tôi giúp cậu xách đồ uống không?" Lâm Vô Ngung thăm dò "Hai túi thật lớn đó".

"A!" Hoắc Nhiên lấy lại tinh thần, "Không cần, em cầm được, cảm ơn."

"Được." Lâm Vô Ngung gật gật đầu, xách theo một túi lớn đồ ăn đi khỏi quầy đồ ăn vặt.

Hoắc Nhiên lại ở phái sau cái giá thêm một lúc mới chậm dãi tiến đến bàn thu ngân, đen que cay trên tay thả xuống, chọn lung tung thêm một ít trên giá đồ.

Hai đại túi đồ uống đích xác rất dọa người, phi thường nặng, đồ ăn vặt còn đỡ, nhìn thì lớn, nhưng không nặng.

Hoắc Nhiên xách theo ba cái túi chậm rãi hướng sân bóng rổ bên kia đi qua.

Không có việc gì.

Lâm Vô Ngung nói, không có việc gì.

Không có việc gì là có ý tứ gì?

Là nói đây là hiểu lầm? Vẫn là đối với chính mình muốn phân rõ giới hạn câu này tỏ vẻ không có việc gì?

Hoắc Nhiên cảm thấy chính mình cũng không để ý này đó, nhưng cậu lại phủ nhận trước tiên.

Cái này làm cho cậu có chút hoảng loạn.

Lúc Khấu Thầm từ đối diện đi tới cậu cũng không phát hiện, mãi cho đến khi Khấu Thầm cầm đi một túi trong tay cậu, cậu mới hoảng sợ, vươn cánh tay phải ra.

" Đang nghĩ gì?", Khấu Thầm bị phản ứng này của cậu doạ sợ

" Sao cậu lại qua đây, không phải đi theo bọn họ chơi bóng sao?" Hoắc Nhiên hắng hắng giọng.

" Cậu cũng đã đi nửa ngày rồi, tôi đoán cậu mua nhiều đồ không xách hết, nên tới." Khấu Thầm nhích lại gần, duỗi tay muốn lấy một túi khác nữa," Sao mua nhiều thế?"

Động tác của cậu ta quá đột ngột, Hoắc Nhiên bất giác hơi né tránh.

Khấu Thầm dừng tay, trừng mắt nhìn cậu.

Qua vài giây mới rống lên một tiếng: "Cậu làm gì a!"

"Tôi cầm được ." Hoắc Nhiên nhanh chóng giải thích.

" Vậy cậu cầm cầm cầm lấy," Khấu Thầm đem túi đang xách trả lại cậu, xoay ngừoi liền đi," tôi đệt, cậu vừa mới làm cái gì đó? Làm ảnh hưởng tâm tình của lão tử".

Hoắc Nhiên không nói chuyện, xách ba cái túi, đi phía sau Khấu Thầm.

Kỳ thật Khấu Thầm trước nay đều gió giật sấm rền, phần lớn động tác đều ngoài dự liệu, bao gồm cả chuyện làm hành động thân mật.

Nhưng cậu bình thường đều không tránh né như vậy.

Đột nhiên cảm thấy có lỗi với Khấu Thầm.

Khấu Thầm lại đột nhiên xoay người lại, Hoắc Nhiên chờ cũng không chờ cho cậu ta nói, liền đem túi đưa qua.

" Tôi...." Khấu Thầm sau khi nhận lấy túi thì ngẩn người, sau đó rống lên," Tôi mẹ nó không phải muốn giành túi"

" Cầm hết đi." Hoắc Nhiên đi lên  phía trước.

" Cậu thật sự không bin sao chứ?" Khấu Thầm đuổi kịp," Mới vừa nãy còn tốt, đi một vòng đến quầy bán hàng vặt liền như trúng độc".

" Không, đại khái là có chút mệt". Hoắc Nhiên làm bộ làm tịch mà hoạt động một chút cánh tay.

" Thả cái rắm", Khấu Thầm nói," Ngày thường lúc huấn luyện cậu chính mình chạy năm km lại chạy đuổi theo tôi băm km nữa còn được, chơi bóng 40 phút cậu liền mệt,  nữ sinh cũng không nhất định sẽ mệt đâu, sao cậu không té xỉu đi!"

" Sao nhiều lời vậy?" Hoắc Nhiên quay đầu nhìn cậu ta.

" Là cậu nói quá ít". Khấu Thầm chậc một tiếng, cũng không lại hỏi nhiều, vung tay đi vượt lên trước cậu.

Hoắc Nhiên thở dài.

Nhìn bóng dáng cậu ta, cảm thấy mình có vẻ tỏ ra quá mẫn cảm.

Chuẩn bị tới sân bóng., cậu chạy lên hai bước đuổi theo, duỗi tay nhéo nhéo gáy Khấu Thầm.

"Ai!" Khấu Thầm hô một tiếng.

"Ông nội cậu! Tôi bóp chết cậu sao mà kêu!" Hoắc Nhiên bị cậu ta làm sợ, vốn  nhéo gáy cậu ta là muốn lấy lòng đã làm cậu thấy xấu hổ, Khấu Thầm kêu lên, cậu lại quăng một cái tát lên lưng cậu ta.

"Thoải mái!" Khấu Thầm lại hô một tiếng.

Hoắc Nhiên tức khắc cạn lời.

" Tiếp tục, đến đến, đấm bóp cho chú Khấu đây!" Khấu Thầm chỉ chỉ bả vai mình," cổ, vai, đều xoa bóp đi!"

" Biến" Hoắc Nhiên nói.

Trên sân bóng vẫn rất nhiều người, Văn 1 nếu không nhầm thì đều đầy đủ, dù sao cũng là thi đấu thắng, còn thắng rất đẹp, một đám người đánh hay không đánh đều đứng dưới rổ,  hơn nữa xem lớp khác đánh bóng còn xem tới nghiện.

Khó trách Khấu Thầm đi tìm cậu, này thì không chơi nổi, sợ là ném trúng đầu ai đó.

" May mà cậu mua nhiều," Khấu Thầm nói," Nếu không thì chia không đủ."

" Tôi mua hết cả một tủ lạnh," Hoắc Nhiên đem túi đưa lên khán đài," chính là vì sợ không đủ."

" Oa", Đường Duy chạy tới," Nhiều như vậy! Đây là muốn ăn cơm dã ngoại sao! Bên kia còn một đống que cay với trứng gà nữa!"

"Hả?" Hoắc Nhiên sửng sốt.

" Mới vừa rồi Lâm Vô Ngung mang tới," Khấu Thầm nói," Cậu không gặp anh ta sao?"

" À, có gặp" Hoắc Nhiên lúc này mới nhận ra, Lâm Vô Ngung là mua đồ cho lớp bọn cậu, lúc trước có nói nếu lớp cậu thắng thì anh ta mời khách.

"học thần này tính cách còn rất không tồi." Khấu Thầm cầm một chai đồ uống vặn ra dưa cho Hoắc Nhiên.

"Ừ". Hoắc Nhiên gật gật đầu.

"Ngồi một lát." Khấu Thầm ngồi vào khán đài, lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.

Hoắc Nhiên đi qua ngồi.

" Cậu mới vừa tổn thương tôi đó". Khấu Thầm nói.

"Hả?" Hoắc Nhiên nhanh chóng quay đầu sang," Khi nào?"

" Lúc né tôi". Khấu Thầm nói.

".... Tôi không phải cố ý, tôi chính là giật mình." Hoắc Nhiên nói," Cậu không đến mức đó chứ, vậy mà cũng có thể thương tâm? Tâm này của cậu có phải phát triển vươn ra ngoài quá rồi, ấn vào trong chút di."

Khấu Thầm cười cười quay đầu nhìn cậu một cái;" Cậu làm sao mà nói lời cay đắng vậy, hôm nay còn mắng tôi chưa đủ ha."

" Vốn chính là vậy", Hoắc Nhiên nói.

" Tôi sợ nhất là bị ai né tránh, tránh tôi một lần tôi sẽ lại không qua lại," Khấu Thầm nói," tổn thương lòng tự tôn".

" Phải không". Hoắc Nhiên đảo nhanh nhớ lại xem vừa rồi tránh Khấu Thầm mấy lần.

" Tính cho cậu phóng khoáng một chút", Khấu Thầm nói," Mười lần đi".

"....Đệt". Hoắc Nhiên cười.

" Tôi nói thật", Khấu Thầm liếc cậu một cái," Cậu mới vừa rồi khẳng định có chuyện không nói với tôi, nhưng tôi cũng sẽ không ép hỏi, cậu đừng lúc nào cũng rống lên như tôi mắc bệnh truyền nhiễm là được".

" Không". Hoắc Nhiên hướng trên người cậu ta nghiêng qua, dùng tay cọ cọ lên tay cậu ta mấy cái..

Nói thật thì, khấu thầm đôi khi rất rộng lòng, kiểu mà có thể đặt cả một cái nhà ăn phục vụ ba bữa chính thêm cả bữa khuya vào trong, có đôi khi lại nhạy bén đến mức con kiến đánh rắm cũng cảm nhận được.

Sau giờ cơm còn một trận, người trên sân bóng vẫn luôn không giảm, kể cả không chơi bóng, cũng ở bên cạnh hoặc đứng hoặc ngồi mà tán gẫu.

Khấu Thầm cảm thấy loại cảm giác này rất thoải mái, bạn học có quen biết hay không, đều có thể tụm lại vừa nói vừa cười, còn có người lấy bóng rổ ra khoe khoang muốn hấp dẫn ánh mắt của nữa sinh.

So với trường cậu học trước kia mạnh hơn nhiều.

Trường cậu trước kia, thời gian diễn ra hoạt động, chính là cơ hội gây thù mới tính hận cũ, sinh sự gây chuyện ầm ĩ, nam nữa đều như vậy.

Không giống như bây giờ, cùng Hoắc Nhiên ngồi uống đồ uống, không cần nói gì, chỉ ngồi thất thần cũng rất thoải mái.

Mấy nữ sinh năm nhất vẫn luôn đứng ở bên đầu kia khán đài nhìn qua chỗ hai ngừoi bên này, Khấu Thầm đối với loại ánh mắt này tương đối quen thuộc.

Thời điểm giống thế này, cậu đều sẽ nhìn thẳng, quét mắt liếc nhìn một cái là được.

Nhưng mấy nữ sinh đó đứng một lát, thì đã đi tới.

Đứng đến trước mặt Hoắc Nhiên, sau đó gọi một tiếng thật nhẹ:" Hoắc Nhiên".

Hoắc Nhiên rõ ràng đang ngẩn người không nghe thấy, nhìn chằm chằm trên mặt một cục đá  trên mặt đất ngây người.

"Ai." Khấu Thầm dùng cánh tay chạm chạm Hoắc Nhiên.

"Ân?" Hoắc Nhiên quay đầu đi, sau đó mới lại đột nhiên quay đầu, thấy được trước mặt nữ sinh, "A?"

"Em là năm nhất lớp 5, em mới vừa rồi vẫn luôn cổ vũ các anh." Nữ sinh có chút thẹn thùng, thanh âm rất thấp.

Khấu Thầm lập tức liền phản ứng lại đây là muốn làm gì, vốn dĩ  cậu nghĩ muốn nhắc nhở nữ sinh này một chút rằng nên giới thiệu tên trước, vì quá khẩn trương sao? 

Nhưng cậu không mở miệng, đem đầu vặn tới một bên, nhìn bên kia Giang Lỗi với Nguỵ Siêu Nhân đang một một chơi bóng dưới rổ. Cùng Hoắc Nhiên thông báo đâu, hắn liền không chen vào nói, dựa vào cái gì nhắc nhở ngươi?

"Cảm ơn." Hoắc Nhiên nói.

Thả rắm, vì muốn cậu cảm ơn mới lại đây sao?

Khấu Thầm uống một ngụm đồ uống, nói nhanh rồi đi nhanh đi!

"Là, anh chơi bóng thật tốt nha, không hổ là đội trưởng đội bóng trường nha" Nữ sinh nói.

Đúng vậy, cậu ta mắng chửi người cũng mắng rất khá, cô nghe được không?

"Cảm ơn." Hoắc Nhiên cười cười.

Khấu Thầm ở trong lòng thở dài, Hoắc Nhiên ngày thường ngôn ngữ cũng không  cằn cỗi như vậy, như thế nào chạm vào nữ sinh liền sẽ một câu cảm ơn.

Nữ sinh dừng một chút, đại khái là bị Hoắc Nhiên cảm ơn cấp bức cho nói không được nữa, nhưng  không có từ bỏ, kiên cường mà tiếp tục nỗ lực lại tìm một câu: "Các anh có phải ngày mai đánh trận chung kết ?"

"Phải." Hoắc Nhiên gật gật đầu.

Như thế nào không nói cảm ơn đi?

Khấu Thầm uống thêm một ngụm đồ uống.

"Em với bạn em sẽ cùng cổ vũ cho các anh." Nữ sinh cười nói.

Mau cảm ơn!

"Cảm ơn." Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm vốn dĩ không  có chút khó chịu không thể hiểu được, nhưng lúc này suýt thì không nhịn được mà cười ra tiếng, nhanh tay lấy chai đồ uống lạnh áp lên mặt, đem ý cười tự mình ép về. 

Mặc kệ  khó chịu thế nào, chính mình nếu cười, nữ sinh này khẳng định  không có bậc leo xuống.

"Cái kia," nữ sinh nói lấy ra di động, "Em  có thể...... em có thể cùng anh chụp một tấm ảnh không?"

Cái gì? Chụp ảnh chung?

"Cái gì?" Hoắc Nhiên cũng sửng sốt.

"Em muốn đăng lên vòng bạn bè, giới thiệu đây là đội trưởng đội bóng rổ trường chúng ta" nữ sinh nói đến chân thành," làm cho bạn học hâm mộ em" .

"A." Hoắc Nhiên hướng Khấu Thầm bên này quay đầu qua, đại khái là chưa gặp phải tình huống này, muốn xem chút ý tứ của cậu. 

Nhưng Khấu Thầm không để ý đến cậu ta, xoay người đưa lưng về phía Hoắc Nhiên, hướng bên kia Hứa Xuyên vẫy vẫy tay.

Tự lực cánh sinh đi, đội trưởng.

"Được thôi." Hoắc Nhiên nói.

Đệt, đường đường một cái đội trưởng đội bóng rổ trường,  muốn chụp ảnh chung liền chụp ảnh chung? Còn có định lượng giá trị đội trưởng không vậy!

Nữ sinh vui vẻ mà ngồi xuống bên người Hoắc Nhiên, còn hướng trên người cậu  xích lại.

Hoắc Nhiên muốn tránh, hướng Khấu Thầm bên cạnh nhích lại gần.

Khấu Thầm không di chuyển, đem cậu ta  đẩy trở về.

Dư quang Hoắc Nhiên hẳn là quay đầu trừng mắt nhìn cậu một cái, bất quá cậu lại không thấy được.

Tiếp theo nữ sinh cầm di động vang lên một hồi  răng rắc răng rắc răng rắc ca ca răng rắc sát sát một, Khấu Thầm vừa định quay đầu lại, nàng lại nói một câu: "Cái kia...... Khấu Thầm."

Khấu Thầm quay đầu, hẳn là vẻ mặt khó chịu, nữ sinh tựa hồ bị cậu dọa, sửng sốt hai giây mới nhỏ giọng nói: "Ngại quá, anh có thể tránh đi một chút không?" "Có thể!" Khấu Thầm vang dội đáp lại, đứng dậy tránh ra.

"Cảm ơn a Nữ sinh nói.

Không cần cảm tạ, không khách khí, đây là tôi nên làm.

Nhóm bảy người đang có vài người tập lên rổ, Khấu Thầm đi qua đoạt bảng, xoay người ném cầu, bóng vào.

"Đệt, mày này là  mệnh trung thẳng ," Ngụy Siêu Nhân nói, "Phía trước Hoắc Nhiên nói mạng ngươi trung suất cao, làm cầm cầu tận lực cho ngươi, ta còn cảm thấy có phải hay không hắn lự kính quá dày."

Khấu Thầm chậc một tiếng.

Nhìn thấy Hoắc Nhiên hướng bên này đi tới, cậu đem bóng ném vào tay Giang Lỗi, xoay người đi ra sân bóng, hướng Quỷ Lâu bên kia đi.

"Khấu Thầm!" Hoắc Nhiên theo lại đây, "Cậu mẹ nó ăn phải phân gà à!"

Khấu Thầm vốn dĩ rất khó chịu, nghe xong câu này suýt cười ra tiếng, cắn răng banh mặt nửa ngày mới đem ý cười đè xuống được, cũng không để ý đến cậu ta, tiếp tục đi về phía trước. 

Lúc đến Quỷ Lâu, Hoắc Nhiên kéo lại tay cậu ta:" Cậu định làm gì? Thiếu đánh đúng không?"

"Hoắc Nhiên." Khấu Thầm quay người sang.

"A." Hoắc Nhiên lên tiếng.

Khấu Thầm lấy ra di động: "Tôi có thể cùng cậu chụp cái ảnh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top