Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 74

Hoắc Nhiên đuổi lại đây chính là muốn mắng Khấu Thầm, mới vừa nữ sinh kia tới muốn chụp ảnh chung, Khấu Thầm cư nhiên toàn bộ quá trình không nói một lời không giúp đỡ cậu giải vây, cuối cùng cư nhiên còn rất phối hợp mà bỏ đi.

Nhưng hiện tại Khấu Thầm đột nhiên lấy di động ra như vậy, cậu dừng một chút cư nhiên không biết nên nói gì.

"Tôi muốn đăng lên vòng bạn bè," Khấu Thầm nói," Chúng ta còn cùng trong đội bóng rổ trường...."

" Cậu ghen tị?", Hoắc Nhiên buột miệng thốt ra.

"Hả?" Khấu Thầm dừng lại nhìn cậu.

Hoắc Nhiên hắng giọng, không nói nữa, cậu tự cảm thấy mình toàn thân đều không thích hợp.

" Tôi ăn dấm cái rắm," Khấu Thầm nói," Người tỏ tình với tôi nhiều lắm, như nữ sinh ban nãy? Tôi cần đến sao, lớn lên lại khó coi như thế".

" Tôi cảm thấy còn.... Khá xinh xắn". Hoắc Nhiên nói.

" Nhiên Nhiên, thẩm mĩ của cậu làm tôi rất thất vọng". Khấu Thầm nói.

" Phải không?" Hoắc Nhiên có chút nghi hoặc," Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, tóc dài."

" Tóc dài?" Khấu Thầm hỏi

" Ừ". Hoắc Nhiên gật gật đầu.

" Phải không?" Khấu Thầm nói.

" Đệt," Khấu Thầm chỉ chỉ cậu," Tôi ngày mai bảo Khấu Tiêu đội tóc giả cho tôi, cậu mẹ nó nếu không khen đẹp, cậu cứ chờ chết."

( bạn Khấu Thầm à bạn Khấu Thầm a, đầu bị nước vào rồi a?!? Người ta là con GÁI, CON GÁI đó, bạn là con TRAI, CON TRAI đó)

Hoắc Nhiên không nhịn được cười lên.

"Chụp ảnh chụp ảnh! Chụp ảnh chung!" Khấu Thầm rống lên, giọng điệu tràn đầy không kiên nhẫn.

" Chụp thì chụp, lại không phải tôi muốn chụp, là cậu muốn đó." Hoắc Nhiên nói.

" Không chụp nữa!" Khấu Thầm lại rống một câu, đem điện thoại ném lại vào túi.

"Chụp đi." Hoắc Nhiên kéo tay cậu ta  lại, lấy di động của mình ra, muốn tự chụp," Đến."

" Cậu chụp cái rắm, cậu cũng muốn đăng lên vòng bạn bè sao." Khấu Thầm nói " ghi là tôi là đội trưởng đội bóng rổ trường sao?"

Hoắc Nhiên bị cậu ta chọc cười, cười nửa ngày:" Vậy cậu chụp đi."

Khấu Thầm chậc một tiếng, vừa nhấc cánh tay ôm chầm cậu, lấy di động giơ lên trước mắt hai người:" Tới gần hơn chút nữa."

Hoắc Nhiên đem đầu nghiêng nghiêng sang hướng Khấu Thầm, cậu ta vừa lúc cũng  nghiêng tới, đầu hai người chạm nhau.

" Đừng nhúc nhich, tôi chỉnh góc độ một chút." Khấu Thầm giơ di động ở phía trước di chuyển từng chút một.

Đến tận lúc Hoắc Nhiên cảm giác cười cứng cả hàm rồi Khấu Thầm mới tìm được góc chụp tốt: " Giữ nguyên, cười lên."

" Vẫn cười đây." Hoắc Nhiên nhe răng.

Khấu Thầm nhấc tay, ấn mặt cậu lên vai cậu ta, Hoắc Nhiên đầu dựa hẳn vào vai cậu ta, Khấu Thầm nhanh chóng ấn nút chụp." Đẹp."

" Đệt." Hoắc Nhiên chà xát mặt," Tôi nhìn xem! Cậu chụp tôi thành dạng gì."

" Đẹp phết." Khấu Thầm đem ảnh chụp cho cậu xem.

Là còn khá tốt.

Bối cảnh là sân thể dục trường học, hơi có chút phản quang, ánh mặt trời từ giữa  đầu  hai người bọn cậu  tạo ra một đóa kim sắc hoa nho nhỏ.

Đẹp.

Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm mặt mình một chút, xác định biểu tình cũng không tệ lắm, bất quá đại khái là bởi vì nụ cười bị cứng, cho nên cũng không quá rõ ràng, chỉ là mỉm cười nhạt.

Lại nhìn nhìn Khấu Thầm.

Khấu Thầm câu lấy bên trái khóe miệng, tươi cười không rõ ràng lộ ra kiêu ngạo.

Nhìn kiểu cười mà nói, hai bọn cậu cười khá giống nhau.

" Cậu muốn không?" Khấu Thầm hỏi.

" Muốn." Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm gửi ảnh chụp cho cậu, di động Hoắc Nhiên vang lên một tiếng, lúc Hoắc Nhiên lấy ra muốn xem, di động lại vang lên một tiếng.

"Tôi gửi cho cậu có một tin." Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên gật gật đầu:" ừ, còn một cái đại khái là của bạn học nữ vừa rồi...."

"Ai?"Khấu Thầm chấn kinh.

" Là nữ sinh vừa rồi.... Em ấy thêm tôi vào bạn tốt, nói để gửi ảnh chụp cho tôi," Hoắc Nhiên nói xong nghĩ nghĩ, nhìn cậu ta," Có phải thật ra không cần thiết..."

" Cậu bị ngốc sao?" Khấu Thầm còn đang khiếp sợ.

" Biến đi" Hoắc Nhiên trừng cậu ta.

" Cậu thế này cũng quá dễ dãi rồi? Có quen biết hay không đều cho vào bạn tốt được?" Khấu Thầm nói," Cậu... không phải thật sự thích ẻm đi?"

" Không có!" Hoắc Nhiên hoảng sợ," Tôi cũng chưa nhìn kĩ em ấy! Ngày mai có gặp lại có khi còn không nhận ra."

( nối buồn của nữ phụ đam mĩ)

Khấu Thầm lấy di động của cậu, click mở tin trò chuyện, trừ bỏ tin ảnh cậu gửi, quả nhiên còn một cái khái của nick Miêu Tiểu Miêu gửi qua, mở xem thì thấy quả nhiên là ảnh chụp chung của nữ sinh với Hoắc Nhiên.

Cậu vừa muốn nói chuyện, Miêu Tiểu Miêu lại đã gửi tới một tin.

- Em có lựa chọn rồi, cái này chụp đẹp nhất, những cái khác sẽ không cho anh xem đau, vì mặt em nhìn ngốc quá.

" Nhận không ra đúng không?" Khấu Thần đem ảnh chụp phóng lớn, mãi cho đến khi mặt  Miêu Tiểu Miêu chiếm toàn màn hình cậu mới đem điện thoại chuyển cho Hoắc Nhiên," nhìn cho kĩ, lúc này có thể nhận ra rồi!"

" Đệt" Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua màn hình, bắt lấy tay cậu ta lay lay," Làm cái gì đay?"

" Sợ cậu không nhớ được." Khấu Thầm nói," Ngày mai lỡ không nhận ra thì làm sao bây giờ."

" Cậu không chịu yên đúng không?" Hoắc Nhiên hỏi.

" Xong rồi." Khấu Thầm nói," Cậu muốn trả lời người ta hay không, khen một cậu chọn ảnh rất đẹp..."

" Cậu mau câm miệng!" Hoắc Nhiên đột nhiên rống giận.

Khấu Thầm nhìn cậu.

" Mắc cái bệnh gì hả?" Hoắc Nhiên đoạt lại di động của mình thả lại trong túi," Cậu cmn tật xấu gì vậy? Vừa nãy người ta đến đây nói chuyện cậu đã âm dương quái khí! Tôi mẹ nó chọc gì vào cậu à?"

Khấu Thầm nghĩ nghĩ: "Không."

" Không có thì cậu phát hoả với tôi cái gì!" Hoắc Nhiên mắng," Còn cái gì mà con gái theo đuổi nhiều vô kể, không hiếm lạ như thế cậu bày cái bộ dáng vợ nhỏ ghen tuông với tôi làm gì!"

" Cậu mới là vợ nhỏ," Khấu Thầm chậc một tiếng," Ai mẹ nó ghen với em nào!"

" Vậy là cậu ghen với tôi?" Hoắc Nhiên chỉ vào chính mình," Cậu thích tôi thì nói xem, tôi còn đánh cậu được sao!"

Khấu Thầm kinh ngạc giương mắt nhìn cậu.

Hoắc Nhiên nháy mắt liền im bặt.

Ngu quá đi?

Cho nên nói không được tuỳ tiện tức giận, mắng chửi người không thể quá nhập tâm.

Nhưng lời này cậu cũng không thanh minh, hướng cây đằng sau dựa vào, cũng không nói nữa.

" Tôi vốn dĩ rất thích cậu a," Khấu Thầm nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, " Tôi chưa nói sao?"

" .....Được rồi." Hoắc Nhiện không hiểu được mà nhẹ bhangf thở ra.

" Tôi chính là khó chịu," Khấu Thầm nói," Hai đứa mình lúc mới gặp cậu mẹ nó có hoà ái, hữu cầu tất ứng như vậy đâu, lơ mơ là đánh nhau được."

" Tôi mẹ nó không phải vì xấu hổ sao?" Hoắc Nhiên nói," Trước kia nhận được cái thư tình gì đó cũng không sao,  kể cả giáp mặt thổ lộ, nhưng không ai muốn chụp hình chung với thêm bạn tốt  thế này, hơn nữa người ta còn là con gái, cùng tôi lại không có thù, qua nói chuyện vài câu tôi còn có thể mắng người sao?"

" Vậy còn không biết tìm tôi..." Khấu Thầm nói một nửa thì ngừng.

" Tôi còn không phải cầu cứu với cậu rồi sao? Cậu để ý đến sao?" Hoắc Nhiên nói.

" bỏ qua". Khấu Thần vẩy vẩy tay.

" Hai tên nhóc ba tuổi." Hoắc Nhiên khoát khoát tay,

" Nếu không thì sao." Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta nở nụ cười.

" Tôi nói cho cậu biết." Khấu Thầm làm động tác mở hộp, ở trên đầu mình làm động tác bắt lấy rồi thả vào hai lần," Tôi chính là mang thì, cậu hôm nay chỉ lo cùng nữ sinh nói chuyện, em ấy bảo tôi tránh đi cậu cũng đều mặc kệ...."

Hoắc Nhiên cũng ở trên đỉnh đầu làm động tác ném vào hộp.

" Cậu lại không có gì nói!" Khấu Thầm nhìn cậu," Sao cái gì lại ném về hướng tôi?"

" Để chỗ đó của cậu đi, cậu không thể chuyên nghiệp một chút sao." Hoắc Nhiên nói.

" Được rồi."Khấu Thầm gật gật đầu.

Nói xong một lúc nhau cả hai vẫn im lặng.

Qua hơn nửa ngày Hoắc Nhiên mới nhìn di động, muốn nhìn xem còn bao lâu thì nhà ăn mở, vừa nhấc mắt thấy Khấu Thầm đang nhìn chằm chằm mình, cậu nhanh chóng giải thích:" Tôi xem thời gian."

Khấu Thầm vui vẻ:" Tôi biết."

" Cậu quá khó hầu hạ," Hoắc Nhiên thở dài," Tôi với mẹ tôi cũng chưa từng để tâm như vậy."

" Cậu thôi đi, người bị cậu một ngày mắn 800 lần là tôi, chứ không phải mẹ cậu," Khấu Thầm nói," Tôi nếu là mẹ cậu sớm đã đem người làm thành lạp xưởng rồi."

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta cười:" " Cậu đối với lạp xưởng oán niệm rất sau nha, tí đi nhà ăn xem có không, có thì mua một phần."

" Còn bao lâu ăn cơm?" Khấu Thầm hỏi.

" Nửa giờ." Hoắc Nhiên nói.

" qua bên kia ngồi một lát đi, tôi không muốn đứng." Khấu Thầm chỉ chỉ Quỷ Lâu.

" Có bệnh à đi Quỷ Lâu ngồi nghỉ?" Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.

" Bên Ngoài!" Khấu Thầm hướng bên đó đi, " Ai nói vào trong đâu."

Bên phái Quỷ Lâu ngày thường rất ít ngừoi qua lại, lúc này thi xong mọi người đều ở bên sân bóng rổ, chỗ này trừ bỏ hai cậu thì không có ai.

Hoắc Nhiên hơi sửng sốt, từ lúc gặp Lâm Vô Ngung ở quầy bán quà vặt đến bây giờ, cậu vẫn hơi mê mang, đầu óc đều đang suy nghĩ cái gì, nhưng lại không biết là đang nghĩ cái gì.

" Miêu Tiểu Miêu kia nếu cũng cậu nói cái gì," Khấu Thầm cúi đầu chọc chọc trên điện thoại," Cậu không biết trả lời thế nào thì hỏi tôi, cậu nhìn cậu hôm nay xem, liền cảm ơn, với cảm ơn, tôi đều nghe không nổi, quá xấu hổ."

" Tôi trực tiếp không để ý tới." Hoắc Nhiên nói," Tôi trả lời cái gì được."

" Lễ phép đâu, em gái ấy cũng chưa dây dưa với cậu." Khấu Thầm nghiêng đầu nhìn cậu.

" Vậy cạu nói xem phải trả lời thế nào?" Hoắc Nhiên hỏi," tin nhắn vừa rồi của em ấy."

" nhắn lại là Tốt, cảm ơn." Khấu Thầm nói.

" Thé không phải cũng là cảm ơn sao?" Hoắc Nhiên nói.

" Cậu có phiền hay không, chỉ muốn nói cảm ơn liền nói cảm ơn, cậu nếu muốn tiếp tục nói chuyện, có thể hỏi ẻm ảnh chụp khác, nếu ẻm ngại không gửi cho cậu, cậu liền có thể hẹn lần chụp khác..." Khấu Thầm nói.

" Ai ai ai, cảm ơn cảm ơn." Hoắc Nhiên nhanh chóng hồi đáp cho em gái kia, sau đó đem điện thoại nhét lại trong túi, sau đó nhắc lại lời nói của Khấu Thầm giống như của người qua đường.

" Tiền đồ." Khấu Thầm cười cười.

" Cậu kinh nghiệm phong phú." Hoắc Nhiên nói.

" Tôi cũng không có kinh nghiệm, tôi dựa vào chỉ số thông minh." Khấu Thầm nói.

" Một vừa hai phải thôi." Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm hắc hắc vui vẻ một hồi lâu, sau đó dựa vào bậc thang lười biếng  duỗi eo: "Tôi cũng không nghĩ khinh nghiệm cái gì, tôi cùng cậu ở chỗ này so với têu đương còn lao lực hơn, thật sự ăn không tiêu người khác."

Hoắc Nhiên há miệng thở dốc không nói được gì, dừng trong chốc lát liền ngậm miệng không nói.

Ăn xong cơm chiều trở lại ký túc xá,nhóm người lại tụ tập ở phòng kí túc xá  Khấu Thầm đánh bài, Hoắc Nhiên không muốn động, nhưng lại không muốn vắng mặt hoạt động tập thể.

Vì thế liền nằm trên giường Khấu Thầm xem bọn họ đánh bài.

Khấu Thầm đánh bài nhìn qua như một cao thủ sòng bạc, lãnh khốc lạnh nhạt máu lạnh.

Kỳ thật mười ván có tám ván đều thua.

Hứa Xuyên cùng bàn với cậu ta thì cậu ta còn chịu nhẫn, thay đổi là Từ Tri Phàm cậu ta liền tạc mao.

" Tao dùng nữa cái đầu cũng đánh bại hết bọn mày." Từ Tri Phàm cười nói.

" Mày dùng nửa cái lỗ tai tao cũng không đánh." Khấu Thầm đem Hoắc Nhiên đẩy vào phía trong giường, rồi nằm lên giường.

Hoắc Nhiên còn chưa lấy lại tinh thần, tầm mắt đã bị cả người Khấu Thầm chắn hết.

Ập vào mặt là tràn đầy hơi thở của Khấu Thầm, mùi sữa tắm, dầu gội...

Cậu ngồi dậy, dựa vào tường.

Khấu Thầm không nói chuyện, gối cánh tay nhìn bọn Từ Tri Phàm đánh bài.

Hoắc Nhiên ngồi một láy, cảm giác trước kia cậu không có biệt nữu( không được tự nhiên) như vậy, cũng bắt đầu nhìn sang bài trong tay Giang Lỗi.

" Núi Đá" Khấu Thầm nói" Thua tiền?"

" Đừng rủa tao!" Giang lỗi quay đầu trừng mắt nhìn liếc một cái," Thua cmn hai đứa mày ấy!"

Hoắc Nhiên sặc một chút.

Khấu Thầm cười đến không được, duỗi tay ở trên đùi cậu ta sờ hai cái:" Lộ Hoan hai ngày này có liên lạc với mày không?"

" Có nha" Giang Lỗi nói," Nhiệt tình như lửa, sắp thiêu rụi tao luôn rồi."

" Khoác loác cũng phải có chừng mực một chút," Hứa Xuyên nói," Lộ Hoan mà nghe thấy lời mày vừa nói, mày đứng mong sau tốt nghiệp mới bắt đầu hồi ức nàng tươi cười, ngay ngày mai có thể bắt đầu hồi ức được rồi."

Cả phòng cùng cười rộ lên.

" Tao có cần tìm thêm một cơ hội để thổ nộ với người ta hay không?"Giang Lỗi có chút phát sầu.

" Mày nghĩ muốn thì cứ thổ lộ, người ta cũng không chán ghét mày, thổ lộ mà có không thành, ngườ ta cũng không đến mức không để ý mày nữa." Khấu Thầm nói.

Giang Lỗi nhìn chằm chằm bài trong tay một lát:" Trước tiên cứ để thế này đi, tao hiện tại cảm thấy trạng thái nửa yêu thầm này rất tốt."

" Đánh rắm, mày cmn chính là không dám." Khấu Thầm nói.

" Tao nói thật, yêu thầm kiểu này, rất ái muội, không nói rõ ràng chỉ mắt đi mày lại," Giang Lỗi nói," Mày không cảm thấy như thế rất hạnh phúc sao? Vẫn luôn ôm cảm giác có hi vọng."

"Chưa thử qua," Khấu Thầm nói, "tao chỉ có không dám nói, không có không nghĩ nói."

"Cùng ngươi so không được," Giang Lỗi thở dài, "Nếu không phải mày đưa chủ ý, tao hiện tại cùng Lộ Hoan nói chuyện cũng chưa tới."

Chuyện này mày tìm tao là đúng rồi." Khấu Thầm nói xong lại đắc ý mà hướng Hoắc Nhiên nhướn nhướn chân mày.

Hoắc Nhiên có chút mờ mịt mà nhìn hắn.

Cuối tuần không tắt đèn, nhưng chuyện đánh bài vẫn là bị quản lí kí túc xá dẹp đi.

Hoắc Nhiên trở lại kí túc xá, không định ngủ, nằm ở trên giường cũng không ngủ được.

Người trong kí túc xá đều ngủ rồi nhưng cậu vẫn mở mắt trừng trừng.

Lúc đồng hồ báo thức nhỏ ở đầu giường Hồ Dật vang lên một tiếng.

Hoắc Nhiên ngồi dậy,tay chân nhẹ nhàng mà xuống giường, tay chân nhẹ nhàng mở cửa kia túc xá, tay chân nhẹ nhàng mà đi ra ngoài, sửng sốt một giây, lại tay chân nhẹ nhành mà lùi lại, tay chân nhẹ nhàng mà đóng cửa phòng kí túc xá.

Khấu Thầm cái người này mười ngày thì tâm ngày đều không ngủ được, lúc này đang đứng ở hành lang chơi di động.

Buổi sang cả đám dậy rất sớm, hôm nay đáng trung kết, bọn cậu đến sớm khởi động, chạy vài vòng làm nóng người.

Hoắc Nhiên đặc biệt muốn hỏi Khấu Thầm rằng ngày hôm qua mấy giờ cậu ta ngủ, nhưng đang chỗ nhiều người, cậu vẫn luôn không tìm được cơ hội mở miệng, phòng vạn nhất Khấu Thầm lại chụp cho cậu cái mũ:" Cậu trốn tôi".

Khấu Thầm nhìn qua rất có tinh thần, không hổ là người  không có việc gì đêm khuya liền ở  trên hành lang du đãng, một chút cũng nhìn không ra.

Hôm nay trận chung kết, người xem đặc biệt nhiều, không ít học sinh ngày hôm qua về nhà đều tới, vây sân thi đấu đến chật như nêm cối.

Lúc mọi người đứng bên sân nói chuyện, Khấu Thầm vẫn luôn treo trên người Hoắc Nhiên.

Miêu Tiểu Miêu kia quả nhiên cùng mấy bạn học cũng đến cổ vũ, còn hướng Hoắc Nhiên vẫy vẫy tay.

Hoắc Nhiên vừa định giơ tay chào hỏi một cái, cánh tay bị Khấu Thầm ngăn chặn.

"Cười cười là được," Khấu Thầm ở bên tai cậu nhỏ giọng nói, "Quá nhiệt tình ẻm liền hiểu lầm cậu đối với ẻm có ý tứ."

" Ồ." nên hiểu lầm ngươi đối nàng có ý tứ."

"Ồ." Hoắc Nhiên hướng bên kia kéo kéo khóe miệng, tầm mắt không có dừng lại.

Đội ngũ hai lớp phân chia trên hai phần sân hoạt động, chuyền bóng, ném rổ.

Hoắc Nhiên đi đến ghế trọng tài.

" Luật như cũ," Lâm Vô Ngung cầm tiền xu," Chính- xấp"

" Chính!" đội trưởng bên Lý 8 lập tức đoạt.

" Vậy tôi chọn mặt xấp đi." Hoắc Nhiên nói.

Lâm Vô Ngung tung đồng xu, chụp lên mu bàn tay, nhìn hai người liếc mắt một cái, lấy tay ra:" mặt xấp, Văn 1 chọn trước."

" Bên kia." Hoắc Nhiên chọn phần sân giống ngày hôm qua.

" Mười phút chuẩn bị," Lâm Vô Ngung nói,"  Cố lên, hôm nay có phóng viên thành phố đến, các cậu đều đem hết toàn lực đánh cho tốt."

Hoắc Nhiên lúc trở về sân, mọi người đều đang ném rổ, chỉ có Khấu Thầm quay đầu qua, đem bóng trên tay chuyền tới.

Cậu cười cười, lại đem bóng trả lại cho Khấu Thầm.

" Vẫn sân bên này sao?" Khấu Thầm hỏi.

" Ừ." Cậu gật gật đầu.

" Hôm nay đừng có mắng tôi nữa, bọn họ nói có người của đài truyền hình tới," Khấu Thầm hung tợn mà nhìn chằm chằm cậu," Cậu dám ở thời điểm  tôi lên báo mắng tôi, tôi sẽ không khách khí với cậu."

" Được." Hoắc Nhiên gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top