Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 75

Trận này là trận chung kết, vì để khẳng định quyết tâm đập tan ban Khoa học tự nhiên cuồng ngôn ngày hôm qua, cả nhóm thay thế chủ lực của Văn 1 đều đang tích cực luyện tập dưới rổ.

Đại khái cũng bởi vì hôm nay có phóng viên ở đây.

Camera vừa xuất hiện, liền đội cổ động  cũng bắt đầu tập luyện.

Lão Viên không ở cùng ban lãnh đạo trường ngồi ghế trọng tài sau bàn lãnh đạo, mà vô vùng vui vẻ ngồi chỗ khán đài của Văn 1.

Khấu Thầm với Hoắc Nhiên cùng nhau chuyền mấy lần bóng, ở dưới rổ chạy mấy vòng.

"Lý 8 rất mạnh." Khấu Thầm nhỏ giọng nói.

Đội lớp Lý 8 có ba người trong đội bóng trường, bốn người ở đội điền kinh, từ kĩ thuật, thân hình, thể lực mà xét, đều ưu tú, tính chất áp đảo cao.

" Mạnh cái rắm". Hoắc Nhiên trả lời phi thường dứt khoát.

" Ngày thường tôi hơi tỏ vẻ đã bị cậu mắng," Khấu Thầm nhìn cậu," Lúc này tự mình tỏ ra ngầu lòi một chút cũng không kém nha."

" không phải khoác loác," Hoắc Nhiên nhìn người bên Lý 8," Bọn họ hiện tại so với chúng ta áp lực lớn hơn nhiều, chúng ta là hắc mã, bọn họ đối với đội ngũ lớp nào cũng quen thuộc, chính là vốn không có kế hoạch nhằm vào chúng ta."

" Cậu chính là đội trưởng của bọn họ, không tính kế cậu sao?" Khấu Thầm nói," Cậu làm đội trưởng như thế này không được rồi."

" Trước kia không có người đánh phối hợp với tôi," Hoắc Nhiên nói," lại nói thêm, là đôi viên đi nữa cũng không nhất định hiểu rõ tôi."

" Ít nhiều còn có tôi đúng không?" Khấu Thầm nhướn nhướn chân mày.

"..... Đúng vậy, thần bóng." Hoắc Nhiên xem xét liếc mắt cậu ta một cái.

Trọng tại thổi còi, hai bên đội viên tiến đến trung tuyến tập hợp.

Hoắc Nhiên phát hiên trọng tài biên hôm nay là Lâm Vô Ngung.

Học nam ba còn nhàn như vậy, không chỉ chơi vị trí trọng tài, còn là trọng tài thổi biên, không hổ là học thần.

Hôm nay nhảy bóng của Văn 1 là Khấu Thầm, Khấu Thầm nhảy đánh rất tốt, hơn nữa ở thời điểm muốn" Nổi bật" phát huy sẽ tương đối vượt xa ngày thường.

Bên Lý 8 nhảy bóng là Vi Chính, không phải người cao nhất bên học, nhưng cùng với Khấu Thầm và Hoắc Nhiên cao nhất của Văn 1 cũng sêm sêm.

Bóng vừa được vứt lên giữa Khấu Thầm và Vi Chính, hai người liền nhảy dựng lên.

Khấu Thầm quả nhiên không có kinh nghiệm, nhảy rất cao, hơn hẳn Vi Chính nửa cái đầu, nhưng lấy đà sớm là mất điểm rồi.

Vi Chính nắm bắt thời cơ, đánh bóng sang bên Trương Hải Vĩ của Lý 8.

Hoắc Nhiên ngày thường chơi bóng chủ yếu là mắng người, cũng rất ít khi dùng hết toàn lực, nhưng hôm nay trận thi đấu này cậu muốn thắng, vô luận thế nào cậu đều muốn thắng.

Cậu cũng Khấu Thầm cùng nhau thi đấu.

Cậu chính là muốn thắng.

Lúc Trương Hải Vĩ duỗi tay chuẩn bị tiếp cầu, một cánh tay liền duỗi tới trước mặt cậu ta.

Khán đài Văn 1 tức khắc liền hô lên, đội cổ động cũng phát ra một trận tiếng hét không chỉnh tề, chỉ trong một giây các nữ sinh đã đêm ý muốn cho phóng viên thấy phong thái của đội cổ động trường trung học phụ thuộc như thế nào quăng  ra sau đầu.

Trương Hải Vĩ vốn có thể chắc chắn nhận được bóng, bị Hoắc Nhiên nhẹ nhàng cướp được.

Khi mọi người còn đều chưa hoàn toàn tiến vào trạng thái thi đấu, Hoắc Nhiên đã dẫn bóng đến trung tuyến, có người của Lý 8 áp đến, cậu liền chuyền bóng cho Khấu Thầm cũng đồng dạng đang phóng tới.

Khấu Thầm nhận được bóng không chút do dự, trực tiếp ra tay.

Bóng vào.

Bóng này làm toàn trường đang xem nhanh chóng tiến vào trạng thái, thét chói tay cùng tiếng còi vang lên bốn phía.

Hoắc Nhiên chỉ chỉ Khấu Thầm:" Cậu  con mẹ nó lần sau lúc ở vạch ba điểm không có người chặn mà lên bóng hai điểm , tôi giết chết cậu."

"..... tôi mới vừa rồi lên bóng hai điểm à?" Khấu Thầm ngẩn người.

Hoắc Nhiên ấn gáy cậu ta di xuống:" nhìn rõ chưa, vạch ba điểm ở đây!"

" Tôi dẫm lên?" Khấu Thầm có chút khó chịu mà chậc một tiếng.

" Phải." Hoắc Nhiên nói.

" Được, lát nữa tôi chú ý," Khấu Thầm nói xong lại đột nhiên quay đầu," Tôi đã nói cậu mắng tôi thì tôi liền cho cậu biết tay."

" Ngon thì tới." Hoắc Nhiên trừng mắt nhìn cậu ta một cái," phòng thủ!"

Bắt đầu thế này khiến Lý 8 không dễ chịu, theo sát mà nhanh chóng tién hành tấn công, đội viên không dẫn bóng, trực tiếp tiến tới dưới rổ.

Sau đó Trương Hải Vĩ giống như khiêu khích, ném vào ba điểm.

" Ông nội nó!" Khấu Thầm nhỏ giọng mắng nột câu:" Cậu ta có phải cố ý không."

" Đương Nhiên là cố ý," Hoắc Nhiên nói," Vì có cậu, cậu lại không ngầu bằng cậu ta."

" Cậu lại kích tôi?" Khấu Thầm nhìn cậu.

" Dùng được không?" Hoắc Nhiên hỏi.

" Dùng được." Khấu Thầm cong cong khoé miệng.

" Làm thế nào đây?" Giang Lỗi hỏi một câu.

" Nhìn chết." Hoắc Nhiên nói," mệt chết cũng phải nhìn chằm chằm."

" Mệt bất tử," Giang Lỗi nghiến răng nghiến lợi," Quá coi thường chúng ta."

Hoắc Nhiên với người của đội mình vẫn là có tin tưởng, La Phi Ngọc là lớp phó thể dục, trước là thành viên đội điền kinh, chẳng qua học lên lớp cao hơn vì trong nhà yêu cầu tập trung học cho tốt nên mới rời đội, Giang Lỗi thể lực hơi kém, nhưng ngoan cố nên kèm người khá ổn, có chém rớt đầu cũng cắn chặt không nhả, Nguỵ Diêu Nhân thì khỏi nói, xem cách bọn cậu ta đối nghịch với đại lão Khấu Thầm sẽ biết.

( cái này có được coi Nguỵ Siêu Nhân là ở trong khổ quen rồi không😂)

Hai nên đánh càng ngày càng hăng, trong sân không khí bắt đầu khẩn trương, hai đội cũng càng đánh cẩn thận.

La Phi Ngọc lấy bóng, chụp hai chụp rồi đưa lên qua đỉnh đầu, đưa cho Giang Lỗi một ánh mắt sau đó liền chuyền bóng đi.

Giang Lỗi bắt được bóng, đối phương đến phòng thủ cũng cùng lúc, cậu đem bóng từ phía sau truyền cho Khấu Thầm.

Hoắc Nhiên thấy cậu ta nhéo băng tay, ngày thường nếu làm động tác này thì  có đến tám phần sẽ truyền hỏng.

Nhưng hôm nay phát huy vượt xa ngày thường, bóng chuẩn xác tới trong tay Khấu Thầm.

Khấu Thầm nhận bóng rồi như nổi gió mà nhắm trung tuyến phóng tới.

"ba điểm____" Từ Tri Phàm từ bên sân hô lên.

" Đừng dẫm vạch____" Hứa Xuyên cũng hô lên.

Lần này Lý 8 trở về phòng thù rất nhanh, lúc Khấu Thầm tiến tới vạch ba điểm đã có ba người trong phần sân.

Vì phòng ngừa Khấu Thần chuyền bóng cho Hoắc Nhiên, Vi Chính một chọi một nhìn chằm chằm cậu, Hoắc Nhiên làm động tác giả hai lần đều không thoát được.

Dưới loại tình huống này Khấu Thầm hẳn sẽ chuỳen bóng cho người khác.

Nhưng không biết vì cái gì, Khấu Thầm như không thấy Hoắc Nhiên đang bị Vi Chính kèm chặt mà truyền bóng lại đây.

Điên rồi!

Hoắc Nhiên không thể không vì bóng đột nhiên chuyền tới mà tiến lên, muốn đem bóng bắt được trước khi Vi Chính bắt được.

Quả thực là liều mạng.

Hoắc Nhiên đi thi đấu Thành phố cũng chưa từng chơi qua kiểu này, cậu cơ hồ là bay lên, trong nháy mắt tay chạm đến bóng cậu thấy Khấu Thầm đã lui lại hai bước.

Vì thế trở tay đem bóng đánh về hướng Khấu Thầm.

Khấu Thầm là dùng phương thức chuyền bóng cho Hoắc Nhiên làm phân tán sự chú ý của người kèm cậu.

Sau khi lui lại hai bước bắt được bóng Hoắc Nhiên chuyền lại, cậu đứng cách vạch ba điểm khoảng một mét, ném bóng ba điểm.

Theo tiếng thét chói và điên cuồng hét lên, bóng rơi vào rổ.

Cậu hướng Trương Hải Vĩ cười cười.

Trương Hải Vĩ mặt không biểu tình tránh ra.

Tiếp theo cậu hướng Hoắc Nhiên nhìn, trước khi Hoắc Nhiên mở miệng giành nói trước:" Cậu mắng một câu thử xem?"

( bạn định làm gì Hoắc Nhiên hả)

Hoắc Nhiên không nói chuyện, nhìn cậu.

" Bóng vừa rồi có phải nên tính thành bốn điểm không?" Khấu Thầm lại nói.

"Cậu đi theo trọng tài thương lượng thử." Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm nở nụ cười, nhảy hai cái lúc sau lại hỏi một câu: "Thế nào?"

"Bóng đẹp," Hoắc Nhiên nói, "lần sau không cần mạo hiểm như vậy, nhỡ tôi không đụng tới bóng thì sao?"

"Không có khả năng," Khấu Thầm ở trên vai cậu nhẹ nhàng đụng phải một chút, "Tôi biết cậu có thể bắt được, đội trưởng không phải nói chơi."

Hoắc Nhiên chậc một tiếng.

Nói thật, Hoắc Nhiên thật thích loại cảm giác này.

Cậu trước kia chỉ có loại vui sướng khi đánh bạo đối thủ, hôm nay lại cảm nhận được sự ăn ý mang đến vui sướng.

Loại ăn ý này không phải kiểu cậu cùng đội viên luyện tập lâu dần thành ăn ý phối hợp.

Mà là loại ta biết ngươi có thể, ngươi cũng sẽ tin tưởng ta có thể.

Là chỉ liếc mắt một cái liền biết động tác tiếp theo, Khấu Thầm sẽ xuất hiện ở vị trí cậu yêu cầu, cậu có thẻ phán đoán yêu cầu của Khấu Thầm để phối hợp, hơn nữa làm hết sức để đạt được.

Cậu mang bóng qua trung tuyến là có thể nhìn thấy Khấu Thầm, sau khi chuyền bóng có thể đoán ra Khấu Thầm sẽ chuyền lại, Khấu Thầm cũng hiểu cậu muốn cậu ta ở vị trí sát khu vực ba giây.

Loại mà ta muốn ngươi ở vị trí ăn ý nhất, không phải cùng nhau đánh bóng mấy năm mà có được.

Tuy  rằng cũng có sai lầm.

Tỉ như lúc Hoắc Nhiên cho rằng Khấu Thầm sẽ lên rổ thì cậu ta đột nhiên trở tay đem bóng ném tới mặt cậu.

Công phu thiên hạ trở tay không kịp.

Hoắc Nhiên cách cậu ta có hai bước, quả thật đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Bóng này trực tiếp nện lên đầu Hoắc Nhiên.

Sau đó bật trở về trong tay Khấu Thầm.

" Mẹ nó trực tiếp chuyền đầu ông đây luôn đi!" Hoắc Nhiên giận không thể át mà rống lên.

Khấu Thầm ném bóng, vào rổ.

Hai điểm.

" Đừng mắng tôi đừng mắng tôi!" Khấu Thầm bóng có vào hay không cũng không lo lập tức tiến đến trước mặt Hoắc Nhiên, sờ sờ đầu cậu, cố nén cười nhỏ giọng nói:" Tôi nghĩ không ai chặn cậu nên chuyền bóng cho cậu tương đối bảo đảm."

" Cậu như vậy mà là chuyền bóng sao!" Hoắc Nhiên trừng cậu ta," Cậu mẹ nó là đánh bóng vào vách tường!"

" Đau không?" Khấu Thầm hỏi.

" ..... Đây là bóng rổ chứ không phải quả tạ." Hoắc Nhiên thở dài.

" Vậy mà cậu mắng tôi?" Khấu Thầm nhỏ giọng kháng nghị.

" Tôi phải khen cậu sao?" Hoắc Nhiên cũng nhỏ giọng kêu," Bên cạnh cười thành cái dạng gì cậu không nghe thấy à."

" Cậu mắng tôi ảnh hưởng tôi thi đấu thì sao?" Khấu Thầm nói.

" Sẽ sao?" Hoắc Nhiên chậc một tiếng.

" Sẽ không." Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên vì tỏ vẻ an ủi, duỗi cánh tay ôm ôm cậu ta, ở trên lưng cậu ta vỗ một cái:" Được chưa Công chúa Thầm?"

" Chú ý từ ngữ!" Khấu Thầm trừng mắt liếc cậu một cái, xoay ngừoi chạy đi.

Nửa trận đầu điểm số hai đội đều đuổi bắt xít sao, không có cách nào kéo dãn như ngày hôm qua, điểm số cách biệt lớn nhất là 4 điểm, vẫn là Lý 8 dẫn đầu.

Đến khi kết thúc nửa trận đầu Văn 1 dẫn trước 1 điểm.

Thời gian nghỉ ngoi, người xem bàn tán xôi nổi, lão Viên chạy tới:" Đánh không tồi, kiên trì giữu vững."

" Quá ngầu!" Khấu Thầm nói.

" Phi thường ngầu!" Lão Viên dựng dựng ngón cái.

" lão Viên lại đay ngồi đi." Ngũ Hiểu Thần trên khán đài kêu," Đừng ảnh hưởng các cậu ấy nghỉ ngơi, còn muốn bàn chiến thuật nữa!"

" được được được". Lão Viên vui vẻ mà chạy lại khán đài Văn 1 ngồi.

Nam sinh cả lớp vậy lại đây, tất cả đều đưa ý kiến, trong chốc lát không nghe rõ ai nói gì, cuối cùng tất cả đều quay đầu nhìn Hoắc Nhiên.

" quản nhiều vậy làm gì," Hoắc Nhiên lau lau mồ hôi, nửa trận này đích xác đánh rất vất vả, thể lực tiêu hao rất nhiều," Còn khoẻ thì đánh, không được thì đổi người, chiến thuật không có điểu chỉnh gì, đừng đáp bóng vào mặt tôi là được."

Cả bọn cười nửa ngày, Khấu Thầm sờ sờ đầu cậu:" ghi thù quá đi."

" Bọn họ cũng mệt rồi, hơn nữa khẳng định lúc trước không nghĩ chúng ta đánh được như vậy," Hoắc Nhiên nói," Áp lực lớn, chúng ta thắng thua đều là thắng, đánh hết sức là được."

" Được!" Toàn thể nam sinh cùng nhau rống một tiếng.

Không có chiến thuật, liền không còn gì nói nữa, cả bọn uống chút nước thì ngồi nghỉ.

Hoắc Nhiên lúc ngồi xuống cùng Khấu Thầm khá gần nhau, cánh tay dán vào nhau, có thể cảm thấy được nhiệt độ từ cánh tay Khấu Thầm, còn có mồ hôi.

Dính như vậy không thoải mái.

Nhưng cậu lại không nhúc nhích.

Lười động, cũng không muốn động.

Khấu Thầm cũng không có ý  tứ đổi tư thế, hai người liền ngồi như vậy, nhìn khoảng sân trống trước mặt.

" Lát nữa tôi kèm Trương Hải Vĩ." Khấu Thầm nói.

" Khiêu chiến sao." Hoắc Nhiên hỏi.

" Tôi là hạng người như vậy sao." Khấu Thầm nói.

" không phải?" Hoắc Nhiên nhìn cậu ta một cái.

Khấu Thần cười:" Không sau, tôi chính là người như vậy, tôi nhìn cậu ta không vừa mắt, tôi liền phải nhìn chằm chằm cậu ta."

" Được," Hoắc Nhiên gật gật đầu," Trương Hải Vĩ giao cho cậu, đừng phạm quy, cậu ta so với cậu kinh nghiệm nhiều hơn."

"Ừ." Khấu Thầm ấn ấn khớp xương vang lên rắc.

" Đừng ấn trật khớp, lát nữa chơi bóng làm sao." Hoắc Nhiên nói.

" Đẹt." Khấu Thầm hoảng sợ, ôm tay xoa nửa ngày," Có người như cậu sao? Doạ sợ cả nhà ngừoi ta rồi."

Tiếng còi nửa trận sau vang lên, theo các đội viên sau khi nghỉ ngơi tiến vào sân khán giả cũng tiến vào trạng thái còn nhanh hơn,  còn chưa phát bóng đã kêu cổ động.

Khấu Thầm chính là mang thù Trương Hải Vĩ quả nhảy bóng đầu trận vào ba điểm, phỏng chừng nhớ đến tốt nghiệp.

Nửa trận sau cậu liền kèm chặt Trương Hải Vĩ, có ưu thế thể lực, từ trước đến sau vạch trung tuyến, từ tiến công đến phòng thủ, chính là nhìn chằm chằm Trương Hải Vĩ không khắc nào buông lỏng.

Sau năm phút , Trương Hải Vĩ bị Khấu Thầm kèm chết, Hoắc Nhiên lên liền ba lần bóng, Lý 8 thay đổi người, thay Trương Hải Vĩ bằng người đội điền kinh luyện chạy đường dài.

" Đây là muốn cùng tôi đua thể lực sao?" Khấu Thầm nói.

" Là muốn rút cạn thể lực của cậu." Hoắc Nhiên nói.

" Vậy rút thử xem," Khấu Thầm kiêu ngạo mà cong môi cừoi," Thể lực tôi còn chưa từng bị rút cạn bao giờ."

" Hai phút cuối khẳn định đem cậu ta thay lại, cậu ta chỉ xuống nghỉ ngơi," Hoắc Nhiên nói," Cậu thu liễm lại."

" Ừ." Khấu Thầm đáp lời.

Vị điền kinh này thể lực thế nào không rõ, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là vừa thay vào, nên lúc chạy còn có thể mang theo gió.

Hoắc Nhiên phát hiện Khấu Thầm so ra thì thật là một đối thủ đáng sợ.

Người ta đã chạy nhanh nhất toàn trường, thế mà còn có thể chạy cùng được.

Hoắc Nhiên phán đoán rất chuẩn, hai phút cuối cùng, Lý 8 đổi người, Trương Hải Vĩ ý chí chiến đấu đầy mình mà quay lại sân, ở tình huống không có cậu ta Văn 1 cũng chỉ dẫn trước được hai điểm.

Vào phút chót, ánh mắt hai đội đều không giống nhau.

Dùng hết toàn lực chỉ kém đánh nhau, điểm số cư nhiên không biến hoad, lặp đi lặp lại mấy lần, mắt thấy thời gian sắp hết, bên sân đã kêu thành biển.

La Phi Ngọc chuyền bóng bị chặt đứt, Trương Hải Vĩ bắt được bóng, chỉ trong vài giây người của Lý 8 áp hết đến vạch ba điểm.

Toàn bộ người Văn 1 trở về khu vực ba giây, lúc này có từ bỏ cơ hội tấn công cũng không thể để Lý 8 vào bóng.

Trương Hải Vĩ đêm bóng chuyền cho Vi Chính, Vi Chính hướng rổ ép xuống, không vào, bóng lại bật về tay Trương Hải Vĩ.

Trương Hải Vĩ đại khái là chuẩn bị lên bóng, mang theo bóng lùi đến ngoài vạch ba điểm.

" Khấu Thầm!" Hoắc Nhiên rống lên, cậu cách có chút xa, nếu Trương Hải Vĩ ra tay, ba điểm này bọn cậu chặn không được.

Khấu Thầm ở thời điểm Trương Hải Vĩ lùi lại đã đuổi kịp,, nghe tiếng Hoắc Nhiên hô, cậu đã dán tới trước mặt Trương Hải Vĩ.

" Ném!" Toàn trường đều hô lớn:" Ba điểm! Ném đi!"

Trương Hải Vĩ ánh mắt từ đỉnh đầu Khấu Thầm nhìn qua, đôi tay gắt gao giữ bóng, đưa lên.

Khấu Thầm không chút suy nghĩ liền nhảy lấy đà, từ giữa hai tay cậu ta tạt một cái, bóng từ trong tay Trương Hải Vĩ bay bề phía không trung.

Bốn phía đều đã là gầm lên, đội viên trong sân cũng đều động lên.

Lúc  Khấu Thầm nhảy lấy đà định đoạt bóng, một bóng người đã từ phía sau cậu lướt qua, lấy tốc độ kinh người giơ tay bắt bóng.

Nháy mắt rơi xuống đất liền lao về phía trước hai bước.

" Hoắc Nhiên——" Văn 1 điên cuồng hét chói tay vượt lên cả tiếng cổ vũ Cố lên hôn loạn lúc trước," Hoắc Nhiên—-"

"Yểm hộ!" La Phi Ngọc phá giọng rống.

Khấu Thầm vòng qua Trương Hải Vĩ, hướng Hoắc Nhiên phía sau theo qua.

Mọi người đều như là tham gia chạy một  trăm mét, một đám đều chạy trốn có thể đem mặt đất cọ ra khói lửa.

Hoắc Nhiên mang theo bóng hướng đến vạch ba điểm, đột nhiên hướng Khấu Thầm hơi hơi nghiêng đầu.

Khấu Thầm nháy mắt hiểu ý cậu ta, lại đi thêm lên phái trước, Lý 8 sẽ trở về phòng thủ quay cậu ta, Hoắc Nhiên sẽ chuyền bóng đi.

Nhưng lúc này Hoắc Nhiên không thể tìm thấy j trí cậu ta, Lý 8 tất cả đều nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên.

Khấu Thầm cũng không thể lên tiếng, lúc này chỉ cần cậu kêu, ý đồ chuyền bóng của Hoắc Nhiên lập tức bị phát hiện.

Nhưng cậu chắc chắn Hoắc Nhiên sẽ chuyền bóng, cũng biết Hoắc Nhiên sẽ hướng chỗ nào chuyền, cậu trực tiếp bước sang phải một bước, đồng thời thối lui đến bên ngoài vạch ba điểm, chân vừa chạm đất, Hoắc Nhiên đã đột nhiên dừng lại, tiếp theo là nhảy lấy đà.

Lý 8 theo sát liền có ngừoi nhảy dựng lên.

Hoắc Nhiên ở trên không trở tay đem bóng chuyền đi.

Khấu Thầm tiếp được bóng, không do dự gì, nhảy cũng không nhảy trực tiếp đem bóng ném lên rổ.

Lâm Vô Ngung đứng đường biên giơ lên tay, vươn ba ngón tay đi xuống một áp.

"Vào!" Ngụy Siêu Nhân trực tiếp một giọng nói phá âm.

Lý 8 không có từ bỏ, tất cả mọi người không thấy đồng hồ đếm ngược, cầm cầu trực tiếp liền phát, tiếp theo chính là một vòng tấn công nhanh, nhưng thời điểm hướng qua trung tuyến, trọng tài chính thổi còi, trận đấu kết thúc.

"A ——" Khấu Thầm nhảy dựng rống lên .

Tiếp theo liền mở ra cánh tay phảng phất muốn ôm cả Trái Đất, xoay nửa vòng rồi lại rống lên một tiếng: "Nhiên Nhiên!"

"Nơi này!" Hoắc Nhiên ở phía sau cậu ta kêu.

Khấu Thầm xoay người, phi lại đây một phen ôm sát cậu.

"Tôi đệt!" Khấu Thầm kêu, "Chúng ta thắng!"

"Phải!" Hoắc Nhiên kêu.

"Hai ta có phải quá ăn ý!" Khấu Thầm đem mặt chôn đến cổ cậu dùng sức cọ, "Có phải hay không!"

"Phải!" Hoắc Nhiên ôm chặt cậu ta, "Đừng mẹ nó cọ lung tung, đều là mồ hôi!"

Khấu Thầm đem mặt nâng lên, sau đó lại cúi đầu, một ngụm cắn ở trên vai cậu.

"A ——" Hoắc Nhiên hô lên, Khấu Thầm này một ngụm cắn đến phảng phất muốn ăn thịt người, đau đến mức nước mắt cậu  đều rơi xuống, nhưng tiếng la của cậu  bị bao phủ ở chung quanh "A —— a —— a ——".

"A ——" Khấu Thầm buông miệng, đi theo một khối hô lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top