Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 78

Hồ Dật ném xong ví tiền, đầu cũng không ngẩng, cứ như vậy đứng ở lam can bờ hồ, nắm tay còn nắm rất chặt, khớp xương cũng hiện lên trắng bệch.

" Có ý gì?" Nguỵ Siêu Nhân thấp giọng nói," Củ Cải làm sao vậy?"

" Hẳn là người nó muốn cho một chém bằng dao thái mì đi." Từ Tri Phàm nói một câu, xoay người đi tới trước mặt Hồ Dật," phải cô ta không?"

" Ừ." Tầm mắt Hồ Dật lướt qua tầm vai Tri Phàm, nhìn chằm chằm người phụ nữ kia.

Lúc các cậu đuổi theo tên trộm gây động tĩnh rất lớn, bây giờ bắt đầu có người vậy lại xem, Khấu Thầm nhìn thoáng quá người phụ nữ kia, đi qua, hắng hắng giọng:" Chị gái này..."

" Các cậu có ý gì?" Người phụ nữ lúc này phát giận, chỉ vào Hồ Dật bên kia mà mắng,"  Các cậu là cùng một ruộc với ăn trộm đi! Ném ví của tôi đi là có ý gì? Các cậu có biết cái ví kia của tôi bao...."

" Là Hermes," Khấu Thầm đánh gãy lời cô ta," Biết."

" Kia...." Người phụ nữ đề cao giọng.

" Chị có biết là ai ném ví chị đi không? Khấu Thầm nhìn cô ta.

Người phụ nữ ngẩn người.

" Là con trai của người cho cô tiền mua ví Hermes đấy." Khấu Thầm nói.

Người phụ nữ có chút ngoài ý muốn, trầm mặc hai giây sau đó khoanh tay lại:" Vậy thì sao?  Là con trai lão Hồ thù có thể tuỳ tiện ném ví tiền của tôi sao? Có bản lĩnh thì ném ba cậu ta ấy, tôi có không ở cùng lão Hồ thì nó cũng sẽ không về nhà, ở đây làm cái rắm gì."

"Yên tâm, này coi như chuyện phát sinh, bọn tôi ra ngoài chơi, hai người cũng đừng nóng vội," Khấu Thầm nói," Đừng nói một cái ví tiền, có mang theo dao thì cũng sẽ tìm chị vài lần, ba cậu ta cũng trốn không được, tính tính cái tội danh, sớm muộn gì cũng nhanh chóng thu thập hai người."

" Cậu là cái gì? Như thế nào! Uy hiếp tôi? Còn chưa đủ trình!" Người phụ nữ trừng mắt nhìn cậu.

" Hiện tại cho chị hai lựa chọn, một, xoay thân chạy lấy ngừoi, hai, tự mình xuống hồ vớt ví," Khấu Thầm trầm giọng nói," Nếu không tôi cho chị thử xem tôi làm sao uy hiếp ngừoi."

" Tôi...." Người phụ nữ còn muốn nói chuyện, nhưng bị đánh gãy.

"Cút!" Hoắc Nhiên đứng đằng sau Khấu Thầm hét to:" Cho cô ba giây!"

Khấu Thầm bị một câu hét này của Hoắc Nhiên làm choáng váng, hơn nửa ngày cũng không nghe rõ âm thanh khác.

Người phụ nữ hé hé miệng, chính là bị khiếp sợ.

Nhóm bảy người chậm dãi xông tới, vẫn luôn ép dần đến trước mặt người phụ nữ.

"Chị gái," Hứa Xuyên nói," Ba giây nhanh lắm, một hai ba, chị xem, qua rồi."

" Làm gì? Muốn đánh người à!" Người phụ nữ có chút nhụt chí, hướng người xem bốn phía cầu cứu," Mọi người nhìn xem, mấy ngừoi này ném ví tiền của tôi, uy hiếp xong còn muốn đánh ngừoi!"

" Được!" Hoắc Nhiên chỉ vào cô ta," Không muốn đi cũng được, lát nữa cảnh sát đến thì cùng đến đồn công an, cảnh sát muốn gọi phụ huynh thì cứ phối hợp, Hồ Dật! Mày tí nhớ gọi điện thoại cho mày!"

" Ừ." Hồ Dật trả lời.

Người phụ nữ nghe xong câu này vẫn là có điểm cố kỵ, đoán rằng cô ta cũng không muốn nháo quá lớn, chỉ là ví tiền rất đắt, cứ như vậy bị ném mất nên đau lòng.

Cô ta trừng mắt nhìn Hồ Dật một lát, lui hai bước, xoay người bỏ đi.

" bảo họ Hồ về ly hôn," Hồ Dật nói," Cô cũng phải có tính chuyên nghiệp một chút, cái danh tiểu tam phá hoại gia đình người khác, còn không biết xấu hổ cứ thể nhận người khác mắng sao!"

Người phụ nữ đột nhiên quay lại.

" tranh thủ thời gian!" Hồ Dật nói.

Người phụ nữ xoay người vung tay giận dữ đi nhanh, nhìn dáng vẻ bực bội không nhỏ.

" Tao đệt, Củ Cải à," Giang Lỗi ôm chầm lấy bả vai Hồ Dật," Không nhìn ra nha! Diễn biến thế này làm tao suýt không nhận ra mày."

" Mày câm miệng." Từ Tri Phàm đẩy cậu ta.

Hồ Dật vứt tay Giang Lỗi ra, xoay người ngồi xuống ghế sắt, tay chống chân ôm lấy đầu, không nói chuyện.

" Này mẹ nó thật là....." Nguỵ Siêu Nhân cay mày, chỉ vào tên trộm trên mặt đất," Mày nói xem chúng ta tốn sức lớn như vậy, hoá ra mẹ nó giúp kẻ thù của Củ Cải tìm lại ví."

" Hơn nữa cô ta còn đuổi theo tới," Hoắc Nhiên liếc mắt nhìn Hồ Dật một cái," Ngay từ đầu nó đã nhận ra rồi đi...."

" Sau đó còn cùng chúng ta bắt trộm," Giang Lỗi thở dài," ai da tao cảm thấy đau lòng quá."

" Mày đau lòng cái rắm." Hồ Dật âm thanh buồn buồn.

" Chúng ta quen biết lâu như vậy," Giang Lỗi đi qua ngồi xuống bên cạnh cậu ta," Tình như huynh đệ, tao đau lòng cũng là bình thường."

" Nghĩ xem tí cảnh sát tới nói thế nào." Hồ Dật xoa xoa hai mắt, ngẩng đầu lên nói một câu.

" Có cái gì nói cái đó," Khấu Thầm nói," cứ nói tình hình thực tế là được, dù sao cũng bắt được trộm rồi."

Cảnh sát đến rất nhanh, bọn cậu đem tình huống thực tế nói lại, còn có mấy bác gái nhiệt tình vây xem giúp đỡ làm chứng, nói rằng đứa nhỏ đáng thướng lắm đừng làm khó dễ.

Tên trộm này có tiền sử, cảnh sát vừa nhìn thấy thì trực tiếp gọi tên cả lão đại với nhóm tên gồm những ai, xách lên xe xong cũng không hỏi bọn cậu thêm cái gì, cứ thế nhét người vào xe.

" Chú," Giang Lỗi đại khái là không nghĩ đến sự tình sẽ thuận lợi như vậy, có chút mông lung, đi theo phía sau cảnh sát," Chỉ như vậy? Không giáo dục bọn cháu một chút sao?"

" Giáo dục các cậu cái gì?" Cảnh sát nhìn cậu ta," đồ vật trên người tên kia là do cậu giúp trộm à? Muốn đi đồn công an lấy lời khai thì lên xe."

" Ai!" Giang Lỗi hoảng sợ," Không ạ! Không cần!"

" Về sau trước tiên phải báo cảnh sát," cảnh sát nói," Nhỡ trên người trộm có dao sẽ nguy hiểm, đúng không?"

" Vâng." Giang Lỗi dùng sức gật đầu.

" Bồi bạn cậu nhìn ngỗng trời đi." Cảnh sát lại nói," An ủi một chút."

" Cảm ơn chú." Giang Lỗi nói.

Sau khi cảnh sát đem tên trộm đi, các cậu đựng tại chỗ không nhúc nhích, người vây xem cũng tản đi hết rồi, Hứa Xuyên mới nói một câu:" Đập Đá(đập trong đập nước), mày vừa nãy có phải muốn cảnh sát phát giấy khen đi."

" Anh Xuyên mày đừng khinh thường tao!" Giang Lỗi nói," Tao là thật lòng muốn hỏi một câu."

"Ồ." Hứa Xuyên cười gật gật đầu.

Mọi người cùng xoay mặt nhìn Hồ Dật.

" Nói thật, loại sự tình này cũng không biết nên an ủi thế nào, mọi người đứng trước mặt Hồ Dật nhìn cậu ta, nhìn hơn nửa ngày cũng không nói được câu gì.

"Buồn vậy?" Hồ Dật nói.

" Đệt!" Cả bọn cùng cười.

"Đi chèo thuyền đi," Hồ Dật đứng lên, "Ngại quá, làm bọn mày khó xử rồi."

" Này tính cái rắm," Khấu Thầm nói," nếu có cả họ Hồ kia thì tốt, xử lí cả hai một lúc luôn."

" Nói không chừng thật sự đang ở đây đấy," Hoắc Nhiên nhỉ giọng nói," Chẳng nhẽ chị ta chạy đến đây một mình chơi."

" Đừng nói bừa." Khấu Thầm ôm bả vai cậu lắc lắc.

" Không phải nói bừa, vạn nhất đụng phải, cũng chuẩn bị tâm lý sẵn." Hoắc Nhiên nói.

" Ừ." Hồ Dật gật gật đầu," Nếu không...

Mọi người lần nữa nhìn cậu ta.

" Đánh cuộc một phen, cược tí nữa lên thuyền thì mua đồ uống đi," Hồ Dật nói," Tao cược ông ta có ở đây."

" ......Đệt." Hoắc Nhiên sửng sốt một chút rồi cười," Tao cũng cược giống mày."

Mọi người đều cược.

Nhưng đi đến bến tàu rồi vẫn không gặp lại người phụ nữ kia.

Các cậu thuê thuyền lớn, lúc lên thuyền thì tranh nhau chỗ ngồi đạp thuyền.

" Tao là tinh lực quá nhiều sao?" Khấu Thầm sau khi cướp được một bên đạp một bên hỏi.

Hoắc Nhiên ở bên cạnh cậu ta cũng đạp đạp, suy nghĩ nửa ngày:" Không biết."

Đem thuyền đạp ra ngoài xa, cảm xúc khẩn trương với tức giận của cả bọn mới thật sự hoà hoãn xuống, bắt đầu thảo luận chuyền nhà của Hồ Dật.

Hoắc Nhiên không chen vào nói, cậu còn đang ở câu tự hỏi của Khấu Thầm.

Vì cái gì muốn cướp bàn đạp.

Khấu Thầm thì khẳng định do tinh lực quá thịnh, giống một tên ngốc, có bảo cậu ta giờ đi chạy 5km thì cậu ta cũng chạy xong rồi mới hỏi tại sao.

Dù sao cũng trốn không được vậy cứ chạy thôi.

Nhưng cậu khẳng định mình thì không như vậy, cậu mới không ngốc.

Cậu thật ra chính là đoạt theo Khấu Thầm, Khấu Thầm muốn đạp, cậu cũng cứ như vậy tự nhiên muốn đạp, xếp hàng ngồi, ăn hoa quả, không, xếp hàng ngồi, đạp thuyền.

Như thể hai cậu bây giờ làm gì cũng phải cùng nhau.

Đi học cùng nhau, đi WC cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, đi mua quà vặt cũng cùng nhau.

Đầu đang trong ôm ấp của người này, trở thành bạn trai của vị thiếu niên anh tuấn đẹp này!

Giọng nói của Giang Lỗi đột nhiên vang lên bên tai.

Hoắc Nhiên cả kinh, một hồi cuồng đạp, đạp đến mức thuyền trực tiếp hướng sang mạn phải rẽ.

" Cho nên mới nói mẹ mày cũng tìm bạn trai được, phải tiêu soái." Giang Lỗi ngồi ở phía trước, đang nói chuyện với Hồ Dật, phát hiện thuyền quẹo rồi cậu ta nhìn Hoắc Nhiên," Tao đệt, mày rất siêu nha, một bộ liên hoàn đạp chân."

( ôi, đọc đoạn này buồn cười quá.)

Hoắc Nhiên lấy lại tinh thần, hướng cậu ta cười cười xấu hổ, thả chậm tốc độ đạp thuyền lại.

Lại điều chỉnh cảm xúc của bản thân một chút, lúc này mới nhìn thoáng sang Khấu Thầm bên kia.

Khấu Thầm cũng đang nghiêng đầu nhìn cậu.

" Sao!" Hoắc Nhiên cả kinh.

" Cái gì làm sao?" Khấu Thầm hỏi.

" Cậu nhìn tôi.... Làm gì?" Hoắc Nhiên hắng hắng giọng, tiểu tâm hỏi một câu.

" tự nhiên phát ngốc." Khấu Thầm nói.

" A," Hoắc Nhiên dừng một chút,"Đang nghĩ chuyện à?"

" Ừ." Khấu Thầm gật gật đầu.

"Nghĩ chuyện gì?" Hoắc Nhiên nhẹ giọng hỏi," còn ở cậu vô dụng hay hữu dụng cân nhắc qua sao?"

Khấu Thầm cười cười không nói.

" Nếu nói vô dụng, học sinh lớp 11 thật sự không làm được gì," Hoắc Nhiên nói," Muốn nói hữu dụng, kỳ thật chúng ta cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng dám làm, chuyện xấu như đánh nhau chửi người, chuyện tốt là đuổi trộm bắt lừa đảo, chúng ta không gì không làm được, không gì cũng không sợ...."

" Vẫn có cái sợ." Khấu Thầm nói.

" Cậu sợ cái gì?" Hoắc Nhiên hỏi.

( sợ tiểu vặn vặn nha)

" Sợ bản thân không giống như mình tưởng tượng," Khấu Thầm nói," Cũng sợ chính mình trong lòng ba mẹ, cần phải nghe lời cũng chỉ có thể nghe lời, rốt cuộc trong mắt ba mẹ cậu chính là một đứa nhỏ mãi không lớn."

Hoắc Nhiên

Hoắc Nhiên im lặng, khe khẽ thở dài.

" Không nghĩ nữa," Khấu Thầm lắc lắc đầu mấy cái," Dù sao cũng không nghĩ được cái gì lớn lao, có ngốc mấy năm bọn họ liền quản không được."

Hoắc Nhiên nở nụ cười: "Ấu trĩ."

"Cậu thì thành thục, đúng không." Khấu Thầm chậc một tiếng.

Hoắc Nhiên không nói nữa, một bên đạp thuyền một bên nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng lại thao mọi người cười vài tiếng.

Khấu Thầm lấy di động ra nhìn nhìn, Khấu Tiêu không nhắn tin lại, chắc ba cậu đi công tác rồi đi, không có gì thay đổi, cậu buổi tối có thể an tâm về nhà ngủ.

Vấn đề vô dụng hữu dụng, cậu không nghĩ quá nhiều.

Rốt cuộc ba vẫn luôn cảm thấy cậu không được, hơn nữa so với tiêu chuẩn cách rất xa, kị sĩ cùng công chúa, cách hơn 78 vạn dặm địa lí, lại còn thân không có tài năng, không có kĩ năng sống....

Công chúa Thầm.

Khấu Thầm nghĩ đến cái danh xưng Hoắc Nhiên đặt cho cậu liền có chút muốn cười.

Cậu hướng sang nhìn lướt qua phía Hoắc Nhiên, Hoắc Nhiên đang cùng Giang Lỗi đấu võ mồm, cậu nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên một lát, sau đó chuyển hướng, gia nhập cùng mọi người nói chuyện.

Để tránh nhìn chằm chằm thời gian quá dài bị Hoắc Nhiên đột nhiên xoay mặt phát hiện.

Lúc Hoắc Nhiên vừa quay đầu lại, cậu sẽ không vội dời tầm mắt đi, sẽ nhanh chóng bật chế độ diễn.

Chế độ Khấu Thầm gợi cảm, đang suy tư.

Khấu Thầm chà xát mặt.

Có loại cảm giác rất cường liệt, so với ba cậu nói cho cậu đi du học càng làm cho cậu bất an hơn.

Cậu vừa cùng Hoắc Nhiên nói qua, đột nhiên phát hiện khả năng của bạn thân không giống như trong tưởng tượng không giống nhau, loại bất an này làm cậu suy nghĩ đến thất thần, dưới chân sẽ quên đạp thuyền.

" Ai?" Nguỵ Siêu Nhân một bên đạp một bên đột nhiên ngồi thẳng," tao có nhìn nhầm không?!"

Cả bọn lập tức nhìn theo hướng cậu ta chỉ.

" Tao thắng." Hoắc Nhiên nói.

" Tao cũng thắng." Hồ Dật nói.

Trừ Khấu Thầm ra thì tất cả đều thắng.

Thuyền hai người đằng trước, có chị gái lúc nãy với một người đàn ông.

Hồ Dật quả thật lớn lên rất giống ba cậu ta.

" Làm thế nào đây?" Hứa Xuyên hỏi.

" Mày nói gi đi Củ Cải," Từ Tri Phàm nói," Mày muốn thế nào bọn tao sẽ làm theo thế ấy trút giận cho mày."

" Doạ bọn họ đi," Hồ Dật nói," họ Hồ vẫn luôn không nhận điện thoại của tao vớ mẹ, tao bây giờ tiện thể giục ông ta nhanh về cùng mẹ tao li hôn."

" Tao cảm thấy người kia không định tiến tới với ba mày thât," Khấu Thầm nói, " Nên ba mày liều chết không chịu buông tay mẹ mày."

" Vậy cũng không cần ông ta." Hồ Dật nói.

" Qua đi," Hoắc Nhiên nói," Từ phía sau đâm lên không sợ lật, đừng đâm bên mạn thuyền."

" Được." Cả bọn hưởng ứng đều nhỏ giọng, sợ phát ra tiếng lớn làm lộ mục đích.

Hoắc Nhiên nhìn qua chân Khấu Thầm, Khấu Thầm cũng nhìn cậu.

" Chút nữa phải bảo trì tốc độ," Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói," Đừng đạp trượt."

" Cậu nói với hai người kia kìa," Khấu Thầm hất hất cằm về phía Giang Lỗi với Nguỵ Siêu Nhân.

" Trái, phải, trái , phải." Nguỵ Siêu Nhân một bên nhỏ giọng chỉ huy Giang Lỗi đạp sao cho đều một bên trừng mắt nhìn hai người bọn cậu," Bọn tao không ăn ý, nhưng bọn tao có tiết tấu!"

Khấu Thầm hướng cậu ta dựng ngón cái.

Thuyền lặng yên không tiến động chậm dãi lướt trên mặt nước về phía trước muốn vượt qua thuyền nhỏ kia.

Hai người trên thuyền nhỏ không chú ý đến mặt sau là tình huống gì, đang vui vẻ nói chuyện.

Không biết vì cái gì, Hoắc Nhiên đột nhiên có chút khẩn trương.

Dù sao phía trước cũng là ba Hồ Dật, cùng với những việc trước đây các cậu làm không giống nhau, bọn cậu cứu mẹ Từ Tri Phàm, hiện tại lại muốn đâm thuyền ba Hồ Dật.......

Nhân sinh thật kì diệu.

Cậu lại nhìn liếc qua Khấu Thầm.

Khấu Thầm cười cười với cậu, ở trên tay cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ, quay đầu tiền đến bên tai cậu:" Tôi có chút khẩn trương."

" Hả?" Hoắc Nhiên có chút ngoài í muốn.

" Tôi sợ đâm lật thuyền...." Khấu Thầm giọng nhỏ đến cơ hồ nghe không thất," Nếu tôi rơi xuống nước....."

" Tôi cũng sẽ không bơi, tôi không biết cứu cậu hay mẹ tôi trước."Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm bị câu này của cậu chọc cười, ôm bụng vô thanh vô thức mà cười lớn hơn nửa ngày mới đè nặng thanh âm:" Cậu kéo tôi, đừng để tôi rơi xuống nước."

Hoắc Nhiên cảm thấy mình rất sơ ý, hoặc nói là, Khấu Thầm thật sự không giống người có nhược điểm, nếu Khấu Thầm không nói, cậu căn bản không nhớ ra Khấu Thầm sợ nước, có thể chết đuối trong vũng bùn kiểu này.

Tức khắc cảm thấy áy náy.

Cậu bắt lấy tay Khấu Thầm, đặt lên đùi mình rồi xoa xoa:" Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để cậu ngã xuống nước."

" Cậu thật là...." Khấu Thầm nhỏ giọng cười một nửa thì dừng.

" Cái gì?" Hoắc Nhiên quay đầu.

Khấu Thầm tiến tới khá gần, lúc cậu xoay mặt qua thì chóp mũi hai ngừoi cọ vào nhau một chút.

Lập tức có điểm không rõ ràng.

Cậu cùng Khấu Thầm từng có rất nhiều hành động tiếp xúc khó coi, nếu nói thêm, phía sau lưng đều từng nhìn qua, vỗ qua, cậu còn từng xem gà bông nhỏ bật ra từ khoá quần cậu ta....

Nhưng chóp mũi này, rõ ràng ở trên mặt, cao hơn trán, là điểm cao nhất trên mặt nghiêng, rất nhiều thời điểm lại như có liên kết với cùng chỗ riêng tư dưới rốn ba tấc kia.

Ngươi có thể dạng hai chân cho người ta dựa vào chỗ đũng quần mình, tự do tự tại, mọi sự bình thường.

Nhưng cậu lại không thể tự nhiên khi tiến hành hoạt động cọ chóp mũi này.

"Đâm!" Giang Lỗi đột nhiên hét lớn.

Hoắc Nhiên có thể nhìn thấy đồng từ của Khấu Thầm bị doạ đến co rút.

Tiếp theo thân thuyền dung động.

Hai người bọn cậu đồng thời nhào lên.

Mũi lại phi thường tự nhiên mà đập vào nhau.

" Đệt....." Hoắc Nhiên che mũi, không kêu nổi ra tiếng, đau đến sắp lệ rơi đầy mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top