Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 80

"Cái gì...... Chuyện gì xảy ra?" Hoắc Nhiên đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, cảm giác khẩn trương lan dần từ da đầu đến toàn thân, cả người đều cứng đờ, muốn xoay qua nhưng cổ cứng đến không động đậy được.

" Mày dạo này có chút kì lạ," Từ Tri Phàm thấp giọng nói," Khấu Thầm thì tao không biết, nhưng mày khẳng định có chỗ không thích hợp."

Hoắc Nhiên có điểm thở không nổi, tim đạp nhanh đến mức lỗ tai cũng run lên.

" Tao...." Cậu nhíu mày," Cũng không rõ, liền..... Chuyện này không có cách.... Không biết nói thế nào."

" Hiện tại không biết nói thế nào," Từ Tri Phàm nói," Thế bao giờ có thể?"

" Tao không biết." Hoắc Nhiên hơi thở mong manh.

" Được rồi," Từ Tri Phàm nói," Hai ngày nữa tao hỏi lại."

"Gì?" Hoắc Nhiên bị câu nói này doạ sợ đến cao giọng lên, trung khí mười phần.

" Gì cái gì mà gì?" Từ Tri Phàm buông lỏng cậu ra," chuyện này mày không muốn nói với người khác tao có thể hiểu, nhưng nếu mày muốn nói, ngoài tao ra thì còn ai có thể."

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta không nói chuyện, một lát sau mới lại hoảng sợ bổ nhào vào bên cạnh Từ Tri Phàm nhỏ giọng:" Mày đừng đi hỏi Khấu Thầm đấy!"

" Tao lại không ngu." Từ Tri Phàm chậc một tiếng:"Mày tưởng tao giống Giang Lỗi sao?"

Hoắc Nhiên cười cười.

"Lên xe!" Khấu Thầm rống lên một tiếng.

Lúc này đột nhiên nghe thấy giọng Khấu Thầm, Hoắc Nhiên suýt thì mềm chân quỳ xuống trước mặt Từ Tri Phàm.

Từ Tri Phàm đẩy cậu một cái:" Được rồi, lên xe, hôm nay chơi cho thoải mái."

Trên xe buýt người rất nhiều, Khấu Thầm chẳng mấy khi đi xe buýt, sau khi lên xe thì luôn đem cánh tay giơ cao, cũng không biết làm sao để tránh va chạm vào những người xung quanh.

" Cậu làm gì đó?" Hoắc Nhiên đem cánh tay cậu ta duỗi ra túm xuống.

"Tay không biết để đâu." Khấu Thầm gian nan mà quay đầu lại.

" Đi đằng sau xe." Hoắc Nhiên đẩy cậu ta.

Khấu Thầm có chút không tình nguyện:" Phía sau nhiều người lắm...."

" Ra phía sau đi!" Tài xế đột nhiên rống lên," Đều đi ra sau đi! Toàn đứng ở cửa làm gì! Ra sau đi!"

" Ai,ai,ai," Khấu Thầm nhanh chóng đi ra phía sau xe đứng," Phía sau phía sau...."

Phía cuối xe thật ra cũng không ít người, nhưng dồn người ra sau thế này phía cửa lại đi lên thêm được nhiều người.

Cuối cùng xe lăn bánh, người người kín kẽ dán chặt vào nhau.

Trên bụng Khấu Thầm là cặp sách lớn của một nữ sinh, mỗi lúc xe lắc, cặp sách đều đem áo cậu vén lên một chút, chưa đứng được bao lâu cậu đã cảm thấy bụng mình bị gió thổi lạnh lẽo.

Cậu phi thường gian nan cố gắng xoay người, cùng mấy người trong nhóm các cậu dán sát nhau vẫn còn tốt hơn dán phải cái cặp sách bự tổ trảng kia.

Nhưng lúc cậu xoay mình thì quần áo lại không xoay theo.

Vì vậy khi mặt cậu đối mặt với Hoắc Nhiên thì khoá áo còn ở phía dưới tay trái, phía sau cổ còn cấn khoá đỉnh cằm.

Quần áo xoắn nửa vòng gắt gao bó lấy cậu.

" Tôi đệt." Cậu nhỏ giọng mắng một câu, bắt lấy quần áo muốn chỉnh cho tử tế lại, nhưng không thành công, còn suýt xé rách túi áo đang đựng ví tiền.

Hoắc Nhiên nhìn thấy từ đầu đến cuối cúi đầu bắt đầu cười.

" Cười cái rắm." Khấu Thầm hung dữ mà thấp giọng nói.

Cả nhóm bảy người sau đó cũng bắt đầu cười.

" Mấy người có hay không một chút đồng cảm bằng hữu không?" Khấu Thầm cau mày.

" Hoắc Nhiên giúp một tay đi." Giang Lỗi cười.

" Tao làm sao giúp...." Hoắc Nhiên cười đến có chút mềm nhũn tay, túm lấy quần áo Khấu Thầm giũ giũ vài cái, cũng không mảy may thay đổi gì.

" Cậu là con gái sao?" Khấu Thầm khó chịu," Yếu ớt như vậy...."

Hoắc Nhiên thở dài, thu lại nụ cười, cắn răng bắt lấy quần áo cậu ta, hung hăng mà hướng bề phía mình kéo kéo.

Xoẹtttt.

Cả bảy người đồng thời ngừng cười.

Tiếp theo thì cười như điên.

Lúc này cũng không ai nén, tất cả đều cười ra tiếng, ha ha.

Hành khách bên cạnh cũng quay đầu đi cười lớn.

Hoắc Nhiên nhìn nhìn ảnh trong ví tiền, do dự một chút, đem nó bỏ vào túi mình.

" Ai——" Khấu Thầm từ bỏ giãy giụa, dựa lên người cậu, cúi đầu đem cằm gác lên vai cậu, thở dài," Thôi, tí có người xuống xe thì tốt rồi."

Hoắc Nhiên không nên tiếng.

Một lát sau mới trả lời:" Ừ."

Khấu Thầm cứ thê dựa vào người cậu nhỏ giọng câu được câu không nói chuyện với mấy người còn lại, lại rút điện thoại ra, vòng hai tay ôm cậu như gối ôm, ở sau lưng cậu dùng điện thoại tra xem công viên giải trí có những trò gì.

Hoắc Nhiên vẫn luôn im lặng, trong đầu tất cả đều đang tự hỏi mình phải làm sao bây giờ.

Trước kia cậu đối với những hành động thế này của Khấu Thầm đã phản ứng thế nào?

Hình như không có phản ứng?

Có cùng mọi người nói chuyện hay không?

Sẽ gia nhập cùng mọi người thảo luận về công viên trò chơi?

Như thế nào mới có thể làm Từ Tri Phàm không cảm thấy cậu" Kì lạ" đây....

Hai trạm tiếp theo người xuống xe bớt rồi nên Khấu Thầm có thể chỉnh quần áo lại vị trí cũ, cậu cũng xoay người.

Nhưng Khấu Thầm vẫn treo trên người cậu nhìn di động.

Thôi.

Hoắc Nhiên từ bỏ.

Từ Tri Phàm là người thông minh, cậu ta chỉ là cảm thấy hoài nghi, căn bản sẽ không mở miệng hỏi.

Chính cậu cũng không cần cố gắng che giấu đi cái gì, có lẽ so với cậu thì Từ Tri Phàm nghĩ đến còn rõ ràng hơn.

Hoắc Nhiên khe khẽ thở dài.

Đúng vậy, cậu không có cách nào trả lời Từ Tri Phàm, không hoàn toàn bởi cậu không muốn trả lời.

Chính cậu cũng không xác định được mình rốt cuộc bị làm sao.

Lại nên làm thế nào bây giờ.

Căn bản không có cách nào diễn giải.

Lúc xe sắp đến công viên, người cũng không thay đổi gì nhiều, tất cả đều là đi công viên giải trí.

Các cậu đứng suốt mười tám trạm.

Lúc xuống xe Khấu Thầm cảm thấy chân mình thẳng đến cứng nhắc.

" Tao đi mua vé." Cậu vừa hoạt động chân vừa nhìn chỗ bán vé.

Nơi này so với công viên các cậu đi lúc nãy lớn hơn nhiều, chỗ bán vé là một loạt cửa, còn có quét mã vé online, không cần xếp hàng.

" AA" Hứa Xuyên lấy di động ra," Bọn tao đem tiền chuyển cho mày, chỗ này không dùng đến thẻ dân cư, đều cùng một giá."

" Tuỳ." Khấu Thầm không sao cả," Mua vé đã, ăn, chơi ở bên trong hết."

" Được." Mọi người sôi nổi gật đầu.

Mua xong vé cả bọn hưng phấn vào công viên giải trí, tuy rằng mua vé nhanh, cũng không cần xếp hàng, nhưng sau khi đi vào trong thì hoàn toàn trái ngược, mỗi một hạng mục trò chơi đều có hàng dài người xếp hàng, cũng may đội ngũ không quá dài.

Mọi người đang thương lượng xem chơi như thế nào, Khấu Thầm đã ấn bản đồ khu trò chơi.

"Đi chỗ nào ?" Ngụy Siêu Nhân kêu.

"Tàu lượn siêu tốc đi!" Khấu Thầm ở phía trước vẫy tay, " Trước chơi tàu lượn siêu tốc đã! Tao muốn chơi!"

Mọi người đều chưa có mục tiêu, nghe cậu nói vậy, cả nhón liền đồng ý.

Người muốn chơi tàu lượn xếp hàng cũng không ít, đã có đến mấy chục, trong không trung truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Hoắc Nhiên nhìn nhìn, kì thật tàu lượn siêu tốc coi như ở mức trò chơi trung bình, xoay quanh, lao dốc gì đó, không đặc biệt có chỗ mạo hiểm gì.

Nhưng Khấu Thầm nhìn vẫn có chút khẩn trương, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào tàu lượn trong không trung.

" Cậu trừ bỏ sợ nước, sợ vặn vặn," Hoắc Nhiên hỏi," Còn sợ cái gì sao?"

" Không có," Khấu Thầm nhìn cậu một cái," Không sợ độ cao, tên tâm đi."

" Cái này cũng còn được, không doạ người." Hoắc Nhiên nói.

" Vì sao bọn họ đều kêu đến thảm như vậy?" Khấu Thầm nói..

" Tôi đi lên cũng kêu," Hoắc Nhiên nói," Kích thích."

" Ừ." Khấu Thầm gật đầu," Tôi phải suy nghĩ một chút, lát kêu cái gì thì tốt...."

" Cậu suy nghĩ nhiều quá," Hoắc Nhiên nói," Có thể kêu ra tiếng đã không tồi rồi."

Tàu lượn siêu tốc là một loạt chỗ ngồi hai ghế, bọn cậu vừa lúc đứng ở đằng đầu tàu, Khấu Thầm hưng phấn bừng bừng mà chạy đến ghế đầu:" Tôi ngồi đây! Hoắc Nhiên tới đây!"

Hoắc Nhiên muốn cự tuyệt, ghế đầu quá kích thích rồi, cậu không muốn thừa nhận chút nào.

Nhưng Khấu Thầm đã ngồi xuống, cậu đành phải đi qua ngồi bên cạnh.

Hàng sau là Từ Tri Phàm và Hứa Xuyên, hai tên này cũng lớn gan, tuy không muốn ngồi gần đầu tàu đến vậy, nhưng vẫn cắn răng ngồi, Nguỵ Siêu Nhân không chịu ngồi phía trước, một mình cô đơn kiên trì ngồi ở hàng bốn.

Cái chính là có một nữ sinh chơi một mình ngồi xuống bên cạnh nên cậu ta đành bỏ ý nghĩ ngồi ra đuôi tàu mà động viên nữ sinh đó đừng sợ.

"Không có việc gì," Ngụy Siêu Nhân nói với nữ sinh kia, "Không cần sợ."

Nhân viên công tác kiểm tra từng đai an toàn của bọn họ xong, xe khởi động, chậm dãi đi về phía trước.

Hoắc Nhiên bắt lấy khoá an toàn trước người.

" Cậu sợ có thể bám tôi." Khấu Thầm vẻ mặt thoải mái mà duỗi tay ra trước mặt cậu.

" Biến đi." Hoắc Nhiên đơn giản trả lời.

" Tôi cảm thấy thứ này...." Khấu Thầm cười đến một nửa, xe chạy đến mốc đỉnh, phía dưới cơ hồ là góc vuông dựng đứng, đường tàu đột nhiên biến mắt trước mắt, cậu ta ngừng lại," Tôi đệt, sao lại cao như vậy? Mới lúc ở dưới nhìn thì không cảm thấy ....."

Nói còn chưa dứt lời, tàu lượn của các cậu đột nhiên xông đi xuống, một chữ của Khấu Thầm phiêu tán vào khoảng không chuyển hoá thành một tiếng rống.

" CAO_______AAAA———-"

Có cậu ta mở đầu, người trên tàu chỉnh tề mà thét chói tai theo.

" A—————"

Có chút sợ hãi, có chút hưng phấn, Hoắc Nhiên là theo mọi người hét, cậu chuẩn bị tâm lí tương đối kĩ, rất vui vẻ mà hô lên:" Aaaaaa——"

Khấu Thầm mãi cho đến thời điểm tàu lao tới đáy dốc đang hướng lên trên lăn bánh mới mắng ra một câu:" Tôi đệt!"

" Thế nào!" Hoắc Nhiên hỏi.

"Đã ghiền!" Khấu Thầm kêu.

Hai người nỗ lực quay ra sau nhìn..... xác thực là đi xuống nhìn nhìn, vài người ngồi sau thần sắc đều hỏng hốt, Nguỵ Siêu Nhân mắt nhắm đến không muốn mở ra, nhưng nữ sinh bên cạnh cậu ta thì vẻ mặt tươi cười vui sướng.

" Siêu Nhân thật mất mặt." Khấu Thầm nhỏ giọng.

" Lên đến đỉnh rồi." Hoắc Nhiên nhắc nhở cậu ta.

Khấu Thầm nhanh chóng dựa lại lưng ghế, duỗi tay ra bắt lấy cổ tay của cậu, mạnh mẽ đem tay đang bám lấy khoá đai an toàn của cậu túm xuống dưới, nắm chặt trong tay, gắt gao nhéo.

" Tôi đệt, đau!" Hoắc Nhiên cau mày.

Khấu Thầm không để ý đến cậu, tàu mới bò đến sườn dốc còn chưa lao xuống, cậu ta lại lần nữa hét:" A——-"

" A———" mọi người cũng hét theo.

Lúc tàu lượn lao xuống Khấu Thầm lại hô một tiếng:" Nhiên Nhiên_____"

" A_____ Thầm Thầm_______" Hoắc Nhiên đáp lại.

Toàn bộ hành trình của tàu lượn cũng không dài, nhưng lúc mọi người đi xuống, giọng nói đều khàn, còn có không ít người lúc bước đi còn hơi liêu xiêu.

Hồ Dật vừa đi ra đã hướng bãi cỏ ngồi, nhắm mắt bất động.

" Củ Cải?" Giang Lỗi đi qua đá đá cậu ta.

" Tao say xe." Hồ Dật cau mày bi thương mà trả lời.

Cả bọn tức khắc cười đến đứng không vững ngồi xuống mặt đất.

Khấu Thầm ho khan một hồi:" Chúng ta ngồi lại một lần đi, tao vừa nãy chưa thể hội hết cảm giác."

" Chốc nữa không có trò chơi gì khác, thì cậu tự đi ngồi, chúng tôi ở đây chờ người."Hoắc Nhiên nói.

" Cậu không đi cùng tôi." Khấu Thầm hỏi.

" Tôi..." Hoắc Nhiên bị cậu ta hỏi đến có chút hoảng loạn, theo phản xạ quay qua nhìn Từ Tri Phàm.

Từ Tri Phàm không có biểu tình đặc biệt gì, lúc sau cảm giác được tầm mắt cậu mới làm bộ dáng không khác ngày thướng mấy cười cười.

" Cậu không phải còn muốn chơi nhảy lầu sao?" Hoắc Nhiên nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn Khấu Thầm," Trước chơi trò chưa chơi đi."

" Được." Khấu Thầm búng tay.

Nhảy lầu so với tàu lượn siêu tốc thì an tĩnh hơn nhiều, quá trình ngắn, không quá độ ngột, rất nhiều người còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết thì nhảy xong rồi.

Lúc xếp hạng bọn cậu lại đụng phải nữ sinh ngồi cạnh Nguỵ Siêu Nhân lúc nãy.

Nguỵ Siêu Nhân nhanh chóng cúi đầu, đầu đỉnh vào sau lưng Hứa Xuyên.

" Mày làm sao?" Hứa Xuyên quay đầu lại," Chào hỏi một cái, này là duyên phận đó."

" Không được," Nguỵ Siêu Nhân giọng buồn buồn," Mới nãy tao hét quá thảm, bạn ấy vẫn luôn cười điên cuồng bên cạnh, tao cảm thấy duyên phận này không cần tiếp tục."

" Chào, trùng hợp vậy." Hứa Xuyên hướng sau lưng nữ sinh kia hô một câu.

Nữ sinh có chút kinh hỉ mà cười cười:"  trùng hợp vậy! Các cậu cũng chơi cái này sao? Soái ca mới nãy ngồi cùng tớ đâu?"

Hai từ Soái Ca này vừa ra khỏi miệng, Nguỵ Siêu Nhân liền đột nhiên ngẩng đầu lên, xoay người hướng nữ sinh vẫy vẫy tay:" Chào!"

Nữ sinh vừa thấy cậu ta, một giây đồng hồ tạm dừng cũng không có bắt đầu cười khúc khích không ngừng.

" Nếu không cậu đứng cùng với bọn tôi," Hồ Dật chỉ chỗ cạnh Nguỵ Siêu Nhân," Lát cùng ngồi với bọn tôi luôn."

" Được ha ha ha ha ha ha..." nữ sinh vừa cười vừa đi ra đứng phía sau với Nguỵ Siêu Nhân, lau lau nước mắt," Cậu lát nữa liệu có khóc hay không?"

" .....Hẳn là sẽ không," Nguỵ Siêu Nhân nói," Cậu cứ cười thế này tôi khẳng định muốn khóc."

" Ngại qua." Nữ sinh che miệng," Chủ yếu do nãy cậu hét đến thảm, thanh âm quá ấn tượng, tôi thật sự nhịn không được, còn nghĩ xuống dưới tìm cậu thêm bạn tốt, kết quả cậu chạy đâu không thấy."

Nguỵ Siêu Nhân tuy bị cười đến xấu hổ, nhưng vẫn lập tức rút di động ra.

" Này là vận khí kiểu gì a." Khấu Thầm dựa đến người Hoắc Nhiên, cằm gác trên vai cậu nhỏ giọng nói," một nữ sinh đáng yêu cư nhiên lại thích kiểu như Siêu Nhân này?"

" Cái dạng gì thì đều có người thích," Hoắc Nhiên nói," Cậu cho rằng ai cũng thích kiểu như cậu sao?"

" Đúng vậy," Khấu Thầm một chút cũng không khiêm tốn," Cậu thích không? Kiểu như tôi?"

Hoắc Nhiên không lên  tiếng.

Nhưng tựa hồ Khấu Thầm cũng không chờ cậu trả lời, lại tự mình nói:" nhưng tôi đây, liền vẫn luôn tương đối thích kiểu như cậu."

Hoắc Nhiên cảm giác hô hấp bị đình chỉ.

Cả người biến thành quả tim, toàn thân trên dưới đều rung lên.

Khấu Thầm đẩy cậu một cái, làm cậu tiến lên phía trước một chút cũng biến cậu từ quả tim thành lại người, nỗ lực làm cho mình tự nhiên nhất trả lời một câu:" Nếu tôi là con gái...."

" Không cần" Khấu Thầm nói," Cậu là nam cũng vẫn thế."

Không chờ Hoắc Nhiên đối những lời này làm ra bất luận cái gì phản ứng, Khấu Thầm đã ở bên tai cậu cười khà khà.

Hoắc Nhiên cảm thấy mình có phản ứng gì thì cũng mẹ nó làm cậu ta cười vui vẻ như nhau.

Cái tật xấu gì?

Bệnh tâm thần!

Ngồi vào cabin nhảy lầu, Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua Khấu Thầm, cậu mẹ nó cứ cười đi, lát liền phải đái ra quần đồ ngốc bức!

Khấu Thần đang nhìn đông nhìn tây nghiên cứu cách nhảy.

"Tôi cảm thấy thế này cũng chưa cao như dốc tàu lượn," cậu ta nói," Mới vừa tôi xem giới thiệu, cũng chỉ cao 50 mét, cái kia cũng...."

" cũng bằng mười năm mừoi sáu tầng lầu đi." Hoắc Nhiên nói.

" Tôi đệt," Khấu Thầm hoảng sợ mà quay đầu nhìn cậu," Tôi vừa tính chỉ đến 10 tầng, cũng không quá cao..."

" Bình thường một tầng cao ba mét," Hoắc Nhiên lãnh khốc nói," Cậu thi học kì không đạt cũng có lí do cả."

" Cậu mẹ nó còn tính rõ cho tôi như vậy," Khấu Thầm trừng mắt cậu," là cố ý đi!"

" A." Hoắc Nhiên cười lạnh.

"..... Nhiên Nhiên." Khấu Thầm bắt lấy  tay cậu.

."Cút đi." Hoắc Nhiên ném cậu ta ra..

"Tôi đệt, tôi thật sự có chút sợ!" Khấu Thầm hạ giọng nói.

Cabin nhảy lầu bắt đầu đi lên trên, chậm dãi cách mặt đất ngày càng xa, Khấu Thầm nhìn chằm chằn vào cậu, đôi mắt cũng không dám nhìn xuống.

" Còn nói không sợ độ cao?" Hoắc Nhiên đột nhiên có chút mềm lòng.

" Tôi thật không sợ độ cao," Khấu Thầm nhỏ giọng nói," Đồ chơi này không  nằm trong phạm vi, cái này khiến ai cũng sợ đi!"

" Tôi sẽ không sợ," Hoắc Nhiên kéo tay cậu ta qua xoa xoa.

" Đừng buông tay." Khấu Thầm dặn dò.

" Ừ." Hoắc Nhiên gật đầu.

Tay Khấu Thầm phát lạnh, Hoắc Nhiên xoa vài cái cũng không thấy ấm lên.

Nhưng nói thật, tay cùng người cậu ta không giống nhau, sờ lên thấy gầy mà thon dàu, khớp xương rõ ràng, rất có lực nhưng không thô.

Lại còn mềm minh, vừa nhìn đã biết từ nhỏ.....

Cabin chấn động nhẹ, đánh gãy suy nghĩ của Hoắc Nhiên.

Cậu đột nhiên phát hiện máy đã lên đỉnh.

Không chỉ đến đỉnh còn đã buông lỏng ra.

Một vòng người đồng thời phát ra tiếng kêu thản thiết:" A———"

Bởi vì hoàn toàn không có tư tưởng chuẩn bị, Hoắc Nhiên căn bản không kịp phát ra bất luận cái gì thanh âm đã bị không khí sợ hãi bao phủ, mọi bộ phận trong cơ thể đều di vị, phập phồng trôi nổi.

Mông cũng rời đi ghế ngồi.

Giữa hoảng sợ, Hoắc Nhiên bắt lấy tay  Khấu Thầm hung hăng nhấn xuống một cái, muốn cho chính mình có chút cảm giác chân thật..

Đại khái cũng liền một giây đồng hồ.

Cậu liền đạt được cảm giác.

Thế nào là nhảy lầu.

Lúc Khấu Thầm bắt tay rút ra đi, cậu mới đột nhiên kinh giác, vị trí vừa ấn vào tựa hồ không thế nào quá thích hợp.



Chú thích: chương 79 mình có edit là nhảy bugee nhưng không phải, sang chương này edit mình mới biết kiểu thả cabin tự do ấy, nhảy bugee thì nhảy đơn hoặc đôi thôi và buộc bằng đai an toàn. Mọi người đọc thấy khác biệt thì cho mình xl nha. Edit hoàn mình mới đi beta lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top