Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 81

Vài giấy trước còn ở cười nhạo người ta sợ hãi, vài giây sau chính mình bởi vì quá mức kinh hách đem tay người ta ấn vào đũng quần mình.

Hoắc Nhiên có cảm tưởng mình không có dung thân nổi nữa.

Đổi là tay người khác, cậu cũng sẽ không quẫn bách như vậy, cho dù là tay của Khấu Thầm của một tháng trước, cậu cũng sẽ không biểu lộ bi thương thế này.

Điều an ủi duy nhất đó là, dường như không có ai chú ý đến hành động thần kì này của cậu.

Lúc mở đai an toàn, cả bảy người nhảy ra khỏi chỗ ngồi, lòng còn sợ hãi mà lớn tiếng cười thảo luận, cười nhạo lẫn nhau.

Giang Lỗi với Nguỵ Siêu Nhân còn không màng hình tượng còn nhắm đến háng đối phương nói đối phương bị doạ đến đái ra quần.

......Còn tốt còn tốt.

Thời điểm Hoắc Nhiên muốn đứng dậy khỏi ghế rời đi trút một hơi, cậu quay đầu nhìn qua Khấu Thầm một cái.

Phát hiện tên cẩu đồ vật này đang cười điên cuồng.

Tức khắc có loại cảm súc một giây tiếp theo phải đem Khấu Thầm diệt khẩu, chậm một giây thì danh tiết của bản thân khó mà giữ được.

"Còn mẹ nó cười tôi," Khấu Thầm cười đến eo đều không đứng dậy được, cánh tay quàng lên vai cậu, cười một hồi bên tai cậu" Cậu đều sợ thành cái dạng gì rồi...."

" Chán sống à?" Hoắc Nhiên trừng cậu ta.

" Mai đến cảm ơn tôi." Khấu Thầm vui tươi hớn hở nói.

" Dựa vào cái gì?" Hoắc Nhiên hỏi.

" Tôi lúc đó mà cũng sợ," Khấu Thầm đem bàn tay mình giơ lên trước mặt cậu, giang hai tay ra, sau đó đột nhiên nắm lại, hô một tiếng:" A."

" Kêu cái gì!" Hoắc Nhiên bị cậu ta doạ sợ.

" Học cậu đấy," Khấu Thầm nói," Tôi nếu thật sự bị doạ sợ đến mức bóp một cái, liền trực tiếp đem của cậu bóp hỏng, sau đó cậu không phải sẽ kêu như vậy? A!"

" ....... Câm miệng." Hoắc Nhiên cạn lời.

" Bất quá cậu không phải sợ, tôi có biện pháp, tôi từng học qua," Khấu Thầm vỗ vỗ cậu, ở trong túi tìm tìm," Cậu nhìn xem, tôi biểu diễn cho cậu."

" Cái gì?" Hoắc Nhiên không hiểu mà nhìn cậu ta.

Khấu Thầm từ trong túi lấy ra gà vàng nhỏ của cậu ta.

Thứ này xuất hiện đối với Hoắc Nhiên mà nói, quả thực như khoá động kinh của Khấu Thầm bị mở, nó xuất hiện biểu thị Khấu Thầm điên rồi.

Không.

Không, không, không.

Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm tay Khấu Thầm, chỉ cần cậu ta dám đem thứ này hướng phía khoá quần nhét vào, cậu liền dám đánh người lắm.

"A, Nhiên Nhiên!" Khấu Thầm đem gà nhỏ đặt ở lòng bàn tay, bi thống mà nhìn gà nhỏ hô một tiếng, "Nhiên Nhiên!"

"......ông nội cậu" Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.

Khấu Thầm vươn một ngón tay, ở trên ngực gà nhỏ bắt đầu ấn: "Một, hai, ba, bốn......"

"...... Khấu Thầm, cậu có khỏe không?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Nhiên Nhiên!" Khấu Thầm tiếp tục ấn vài cái, sau đó cúi đầu hôn hai cái lên đầu gà nhỏ," Muah! Muah!"

"Này mẹ nó là làm gì?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Hô hấp nhân tạo." Khấu Thầm đầu cũng không nâng mà trả lời.

Hoắc Nhiên không biết mình có phải hay không bị chấn kinh quá độ đem đầu óc kích thích hỏng rồi.

Nhìn Khấu Thầm lại lần nữa bắt đầu ấn ấn gà nhỏ lại bộc phát ra tiếng cười.

( người yêu em thần kinh nhưng vì là người yêu anh tuấn của em nên em thấy đáng yêu)

Cười đến chân đều có chút nhũn ra.

Khấu Thầm ngay cả khi nổi điên vẫn có thể bảo trì trấn định, nhóm bảy người với nữ sinh kia đã cười đến không ổn rồi, cậu ta vẫn có thể quản lí tốt biểu tình trên mặt, kiên trì làm hô hấp nhân tạo cho gà nhỏ hai lần mới dừng tay để lại gà con vào trong túi.

" Tôi đi mua đồ uống," Khấu Thầm chờ mọi người cười xong mới mở miệng, vẻ mặt bình tĩnh như cũ," Bọn mày muốn uống cái gì? Đồ uống hay kem gì đó?"

Mọi người cùng nhắn món đồ uống muốn uống vào trong nhòm chat.

" Đi." Khấu Thầm một phát bắt bả vai Hoắc Nhiên.

" Ừ." Hoắc Nhiên cùng cậu ta đi đến khu ăn uống phía trước.

Không biết từ khi nào, những việc như này đều là hai cậu cùng nhau làm làm thành thói quen, không riêng hai người, những người khác trong nhóm bảy người cũng thành quen.

Hoắc Nhiên cầm túi đi theo Khấu Thầm, nhìn cậu ta từng cái từng cái bỏ vào túi, có loại cảm giác vô cùng thoải mái.

" Có đặc biệt muốn ăn gì không?" Khấu Thầm hỏi," Tôi mới thấy có bánh kem chocolate."

" Được." Hoắc Nhiên gật đầu.

Hai người các cậu mua một cái bánh kem nhỏ, còn gói lại mấy đồ đã chọn, mua thêm cánh gà nướng, cầm về lại bãi cỏ.

Lúc này ánh nắng rất tốt, các cậu ngồi thành một vòng, vừa ăn vừa nói chuyện, được ánh nắng phơi dễ chịu đến híp mắt.

Lúc sau Hoắc Nhiên nằm nhoài ra bãi cỏ.

Khấu Thầm cũng nằm theo.

Hai người đều không nói chuyện, nghe mọi người bên cạnh tán gẫu, nữ sinh là học sinh lớp 12 bên trường Thập Nhất, cách trường bọn cậu không quá xa, Nguỵ Diêu Nhân đã bắt đầu hỏi người ta tương lai chọn trường gì.

Đáng tiếc nữ sinh thành tích có vẻ rất tốt, kể ra mấy trường mục tiêu đều là những cái Nguỵ Siêu Nhân chưa từng nghĩ qua, nhưng cậu ta nỗ lực đem phương hướng sửa từ không thành có.

Hoắc Nhiên có chút muốn cười, nhưng cũng rất hâm mộ.

Thật tốt a, người mình thích cứ dễ dàng gặp được như vậy, nhẹ nhàng thoải mái thể hiện được ra bên ngoài.

" Ai." Khấu Thầm quay đầu đi, nhỏ giọng nói," Cậu nghĩ đến thi trường gì chưa?"

" không nghĩ tới," Hoắc Nhiên nhắm mắt lại, trước mắt đều đầy ắp ánh sáng mặt trời, soi đến cậu có chút choáng váng," Còn một năm nữa, tôi nước đến chân mới nhảy."

Khấu Thầm nở nụ cười.

" Còn cậu?" Hoắc Nhiên hỏi.

" Hồi cấp hai nghĩ qua rồi,"Khấu Thầm nói," Trường nào cũng được nhưng tôi muốn học khảo cổ."

" Xem nhiều tiểu thuyết quá rồi." Hoắc Nhiên cười nói.

" Phải," Khấu Thầm thở dài," Sau lại không muốn học, đến bây giờ cũng không biết có thể học cái gì, mấu chốt là, có thể thi đậu được trường gì? Đoán chừng lại phải cần ba tôi chi tiền."

" Vậy cậu muốn học trong nước hay du học?" Hoắc Nhiên hỏi.

" Tôi nghĩ nên đi," Khấu Thầm nói," Đi xa ba tôi liền không quản được nữa, ông ấy cũng không cần suốt ngày tức giận muốn đem tôi làm lạp xưởng....Nhưng nếu cậu đi một trường trong nước, vậy tôi sẽ không đi du học."

" Hả?" Hoắc Nhiên quay đầu lại, đôi mắt mở to nhìn cậu ta chừng chừng.

" Hai chúng ta tốt nhất ở cùng một chỗ," Khấu Thầm nghiêng người qua, tay chống đầu," Chúng ta cả bảy người cùng ở một chỗ là không khả thi, Tri Phàm chắc chắn sẽ thi đậu trường tuyến đầu, Hứa Xuyên, Hồ Dật với cậu nếu cố gắng một chút thì có lẽ cũng thi được trường không tồi, Giang Lỗi, Siêu Nhân với tôi thì khó nói..... Cho nên tôi luôn muốn, cùng cậu ở một chỗ, tôi sợ sau khi tốt nghiệp về sau...."

Khấu Thầm thở dài, không nói gì nữa.

" Liền cái gì?" Hoắc Nhiên vẫn luôn không có thói quen truy hỏi người khác, nhưng lúc này lại nhịn không được hỏi thêm một câu.

" Nếu tốt nghiệp xong, không thường ở bên nhau, cậu có bạn mới," Khấu Thầm nói," Hai ta liền thành người dưng?"

" Sao cậu không nói rằng cậu có bạn mới, rồi không để ý đến tới tôi nữa." Hoắc Nhiên chậc một tiếng.

Khấu Thầm cười cười không nói chuyện.

Công viên giải trí giống như trong quảng cái, phi thường lớn, trò chơi cũng rất nhiều, một ngày này các cậu đem hết mấy trò kích thích chơi hết một lần, nào là thuyền hải tặc, bãi chuỳ, bàn đu dây trên trời....

Mãi cho đến khi trời sẩm tối, bụng cũng đói đến không chịu được, cả đám rời công viên.

Nữ sinh leo đến cửa xe, cùng mọi người phất tay:" Đi nha, có rảnh rhif liên lạc nhé, lần tới nếu lại choei trò cảm giác mạnh nữa nhớ rủ với nha."

" Được!" Nguỵ Siêu Nhân trả lời phi thường vang.

Sau khi nữ sinh rời đi, Khấu Thầm gọi xe, nếu lúc này lại ngồi hai mươi trạm xe buýt về, về đến nhà chắc cũng chết đói.

Hoắc Nhiên hiện tại đối với mỗi lần tụ hội chia lìa sắp có bóng ma tâm lí.

Đặc biệt là hôm nay.

Cậu chưa từng nghĩ tới chuyện sau tốt nghiệp, vẫn còn hơn một năm, không riêng gì cậu, ba mẹ cậu cũng chưa từng đối với cậu lập kế hoạch gì.

Mãi cho đến vừa rồi Khấu Thầm nhắc tới, cậu mới đột nhiên nhận ra.

Cũng chỉ còn có một năm.

Vốn sớm chiều ở chung, mở mắt ra là có thể nhìn thấy, đi WC cũng sớm chiều cùng nhau, vậy mà còn có một năm.

Đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt.

Mặt trời xuống núi thì không khí trở lên lạnh hơn, lúc này ngón tay cảm thấy tê cả, từng đợt run rẩy nhẹ.

Đường từ công viên giải trí về nhà so với ngày thường ngược hướng, nên xe đi về Hoắc Nhiên trước.

Cả dọc đường đi cậu đều không nói chuyện, mãi cho đến khi xe dừng hẳn, cậu mở cửa xe mới đột nhiên phát hiện cậu không muốn xuống.

Loại cảm giác lưu luyến không rời bất ngờ bành trướng lên, lúc mở cửa xe thế mà có ảo giác sinh ly tử biệt.

......... Cũng không biết là ai muốn chết.

" Ngày mai đến trường sớm chút," Khấu Thầm ở cửa xe đã hạ kính," Cùng ăn sáng, nhớ mang xe tôi tới luôn nha."

" Ừ." Hoắc Nhiên gật gật đầu.

Đang muốn thêm vài giây lưu luyến chia tay, Khấu Thầm đã tuyệt tình đóng cửa xe lại.

Cậu đành đi lên hàng hiên.

Chưa đi được hai bước, taxi đã quay đầu chạy đi.

Hoắc Nhiên phi thường khó chịu.

Gấp như vậy sao!

Sao chạy như bị đuổi thế!

Người còn ở đây chạy cái gì mà chạy!

Có biết lễ tiết lịch sự không!

( ối, Hoắc Nhiên ơi, dễ thương quá rồi, truyện không tag hỗ công thì Hoắc Nhiên chắc chắn là vợ nhỏ đó)

Lúc cậu tức giận ấn nút mở thang máy, cửa thang máy đồng thời mở ra, ba Hoắc từ bên trong di ra.

Vừa thấy Hoắc Nhiên, ba cậu ngẩn người:"Ô? Đây là trên đường đánh nhau với ai rồi mới về nhà hả?"

" Sao ạ?" Hoắc Nhiên nhanh chóng sờ sờ mặt, lại sờ sờ mũi.

Không phải máu mũi hết một ngày mới chảy chứ.

" Mặt đầy tức giận," ba nhìn cậu,"nhìn không giống như đi chơi vui vẻ một ngày về."

Hoắc Nhiên quay đầu soi mặt vào cửa thang máy, nhìn thấy biểu tình khó chịu lãnh khốc của bản thân, bị chính mình chọc cười, vừa cười vừa chà xát mặt:" Không, hôm nay chơi rất vui, có thể do mệt mỏi.... Ba đi đâu?"

" Mua dấm."ba nói," Mẹ con làm vằn thắn."

" A tốt quá!" Hoắc Nhiên vừa nghe đã hào hứng, vọt vào thang máy:" Ba đi mua dấm đi, con không đi với người, con lên ăn sủi cảo."

" Đi đi," ba nói," Sao không bảo Khấu Thầm ở lại ăn cơm? Ba thấy xe nó vẫn trong nhà? Còn tưởng thằng bé sẽ đến."

" A." Hoắc Nhiên ngẩn người," Cậu ta về nhà, mai con mang xe đạp đến trường cho cậu ấy."

Cửa thang máy đóng lại, cậu nhìn nhìn mình trong gương, lại tự mình thở dài.

Thế mà không nghĩ ra bảo Khấu Thầm ở lại ăn cơm tiện cậu ta mang xe về.

Bực bội này, sau khi về nhà ăn hết mười cái sủi cảo, biến thành loại bực bội khác.

Hoắc Nhiên, mày bị làm sao vậy?

Xảy ra chuyện gì?

Mày đến cùng là có suy nghĩ gì?

Mày đang làm gì?

........

" Khấu Thầm con đã về?" Mẹ cậu ở tầng hai kêu.

" Vânggggg" Khấu Thầm kéo dài giọng.

Soái Soái từ hành lang điên cuồng chạy tới, đụng vào trên người cậu.

"Muốn chết!" Khấu Thầm rống lên.

Soái Soái nhanh chóng ngồi xuống, ông đợi cậu đổi xong giày, lại gần, lè lưỡi liếm liếm lên mặt cậu.

" Ai da," Khấu Thầm ôm lấy nó," Mày sao lại thế này, lại không phải một tuần không gặp, mới có một ngày...... Tao ở nhà chơi với mày được không? Buổi tối mày đến phòng tao."

( che mặt, thiếu nữ không trong sáng nổi)

Soái Soái gừ gừ, cái đuôi điên cuồng vẫy.

" Đi bụi đủ rồi?" Khấu Tiêu từ trên tầng hai đi xuống, ăn đồ ăn vặt.

" Em sắp chết đói," Khấu Thầm vắt người lên thân Soái Soái, cùng Soái Soái như hợp thể lại tiến đến trước mặt Khấu Tiêu," Ăn cơm chưa?"

" Sắp," Khấu Tiêu thả một miếng bánh cookie vào miệng cậu," Buổi tối mày đừng ra ngoài, ba chắc chắn sẽ gọi điện thoại về, nếu biết mày không ở nhà sẽ lại nổi nóng, trở về nhất định mày sẽ ăn đủ."

" Không đi," Khấu Thầm nói, " Em cũng không muốn cùng ba nháo, chính ba tự tìm cái làm mình tức giận, làm hay không làm gì cũng muốn em đi nước ngoài, em không thích nghe điều này."

" Mày không thích thì không nghe, ba nói kệ ba, mày không để ý tới là được, sao cứ phải ba một mày cũng phải một câu, mày là phụ hoạ theo à?"Khấu Tiêu liếc mắt nhìn cậu.

Khấu Thầm nở nụ cười, bắt lây tay chị lắc lắc.

( rất biết làm nũng nha^^)

Khấu Tiêu lại cầm một miếng bánh đút cho cậu," Được rồi, ăn miếng thôi, ăn cơm bây giờ."

Ba không ở nhà, cơm nước xong, nhà này chính là nhà của mẹ và Khấu Tiêu, Khấu Thầm vừa thay xong đồ thể thao ngồi xuống, quảng cáo một cái chưa xem xong, đã bị đuổi lên phòng.

" Con lên tầng xem TV đi." Mẹ cậu phất phất tay.

" Mẹ một tuần rồi không gặp con trai," Khấu Thầm nói," Mẹ không nghĩ....."

" Không nghĩ," mẹ cười cười với cậu, lại nhéo nhéo mặt cậu,"  Con muốn thì cubgf chúng ta xem phim, không thì lên tầng  xem hương trình thể theo của con."

" Ngủ ngon." Khấu Thầm ôm ôm mẹ, chạy lên tầng hai," Soáiiiiii"

Soái Soái sủa một tiếng, chạy theo cậu trốn lên trên.

Khấu Thầm mở TV trong phòng lên, nhìn một lát lại thấy tâm thần không yên, cậu tự cảm thấy trong lòng có chuyện, nhưng không biết là chuyện gì.

Phát ngốc trước TV một lúc cậu mới nghĩ tới.

Thứ ba là sinh nhật Hoắc Nhiên, quà cậu làm tuy đã bị mạnh mẽ lấy đi, nhưng theo kế hoạch thì thiệp chúc mừng sẽ đặt cùng vòng chân.

Hiện tại lắc chân không còn, nhưng thiệp chúc mừng vẫn ở.

Cậu đứng dậy ngồi xuống bàn học.

Một tấm thiệp nhỏ, mặt trước là hoạ tiết hoa kim tuyến, mặt sau thì trống, cậu đã định sẽ viết Sinh nhật vui vẻ.

Giờ lại không biết muốn viết gì.

Chỉ Sinh nhật vui vẻ không thôi lại cảm thấy không đủ.

Lại viết thêm gì nữa thì cảm thấy dư thừa.

Bản thân không biết phải làm sao.

Cậu chưa từng đắn đo chuyện nào như thế này.

Cậu cứ nhìn tấm thiệp mà thất thần.

Sau đó rút di động ra nhìn, không có tin nhắn mới.

Lúc ăn cơm, trong nhóm chat rất náo nhiệt, tất cả đều là ảnh chụp, từng người  gửi vào nào ảnh xấu ảnh đẹp ảnh làm trò cười cho thiên hah cũng có chụp một đống lớn.

Hôm nay mọi người đều chơi rất đã, lúc này cơm nước xong khẳng định nằm không muốn động.

Cậu chậm dãi lướt ảnh chụp, một tấm lại một tấm.

Hồ Dật gửi một tấm ảnh rất có ý tứ, là ảnh cậu đang hô hấp nhân tạo cho gà nhỏ, Hoắc Nhiên đứng trước mặt cậu, cười giống như đồ ngốc.

Phi thường đáng yêu.

Cậu đem ảnh chụp phóng to, cẩn thận nhìn một lát.

Vài giây sau cậu ném điện thoại, có chút bực bội đi vòng vòng trong phòng, ngồi trở lại trước TV.

Ngồi không chốc lát, cậu lại đứng lên, đi đến bàn học cầm điện thoại.

Lướt lướt một loạt ứng dụng chán chết xong lại mở danh sách bạn tốt ra.

Chậm dãi kéo xuống.

Ngày đó chơi bóng cậu đã thêm Lâm Vô Ngung vào bạn tốt, vì sao muốn thêm bạn tốt cậu cũng không rõ, nhưng Lâm Vô Ngung cũng không hỏi, cậu bảo thêm cái bạn tốt, Lâm Vô Ngung liền thêm.

Từ đó cả hai cũng chưa từng nói chuyện thêm.

Ảnh đại diện của Lâm Vô Ngung là đầu Satan đen.

Từng này tuổi còn trẻ trâu như vậy!

Cậu mỗ lần nhìn thấy đều muốn chậc một tiếng, nhưng nghĩ đến Tử Thần sau eo mình, tiếng chậc bật không ra nổi.

( kẻ tám lạng người nửa cân, kẻ tám lạng người nửa cân, trung nhị!)

Nhìn chằm chằm cái đầu này một lúc, cậu muốn nói chuyện nên click mở cuộc trò chuyện.

-Nhiên Nhiên có đó không.

- Ở, vịt Thầm Thầm.

Hoắc Nhiên trả lời rất nhanh.

Cái tin nhắn này không biết chọc trúng điểm cười nào của Khấu Thầm, cậu cầm di động cười một hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top