Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 83

Lời này nói xong lúc sau, Hoắc Nhiên cùng Từ Tri Phàm đều không có nói nữa.

Từ Tri Phàm đại khái là một chốc không tìm được cái gì có thể nói, dù có truy hỏi hoặc giả bộ như không ngại hay là theo tình nghĩa anh em an ủi một câu, đều không quá phù hợp, có vẻ giả tạo.

Chỉ có trầm mặc là thoả đáng nhất, dù sao cũng bị đả kích không nhỏ.

Hoắc Nhiên không nghĩ nhiều như vậy, cậu hiện tại đầu óc thuần tuý là trống rỗng, cái gì cũng nghĩ không được, cái gì cũng không nghĩ, giống như dung lượng não chỉ chứa có bốn từ kia, nói ra rồi thì không còn gì.

Trong khoảng thời gian gần đây dùng não quá độ cho vấn đề này, không cẩn thận tự làm mình cả kinh sợ hãi, bây giờ tựa như chưa từng tồn tại qua.

Chuyện hoá nhỏ.

Bỏ hết ra.

Biểu hiện duy nhất cho thấy cậu chưa hoàn toàn đi đến cõi tiên đó là tay vẫn đang bấm bấm ngọn cây non bên cạnh.

Một lá rụng, hai lá rụng, ba lá rụng......

" Tao....." Từ Tri Phàm không phải đương sự, tốc độ hoàn hồn so với Hoắc Nhiên nhanh hơn, chỉ nhìn ra tay chân có chút luống cuống, vẫn luôn vỗ lên túi quần phải đến bảy tám cái, cũng không biết cậu ta muốn làm gì.

" Tìm thuốc hả?" Hoắc Nhiên hỏi.

" Không." Từ Tri Phàm hướng bên cạnh cậu nhìn nhìn, chỗ không xa giáo viên ôm sách tới gần," Chuyện này..... Tao trước cũng đoán đoán ra, nhưng không nghĩ nhiều, cảm thấy mày có chút ..... quá nhạy cảm, trước kia mày với Khấu Thầm ở cùng chỗ không phải như vậy, gần đây càng không giống."

" Ừ." Hoắc Nhiên dựa lên cây non.

Từ Tri Phàm kéo cậu ra:" Nó không đỡ nổi mày."

Hoắc Nhiên đành phải dựa vào tường của phòng thiết bị cũ phía  sau, " Tao nghẹn sắp chết."

" Khấu Thầm biết không?"Từ Tri Phàm hỏi.

Hoắc Nhiên cũng chưa nghe rõ cậu ta nói hết,cảm giác cả người cả kinh đến phát run, cậu bổ nhào tới trước mặt Từ Tri Phàm:" Mày nếu dám nói cho cậu ta, hai ta liền tuyệt giao."

" Tao nói với cậu ta làm gì?" Từ Tri Phàm vẻ mặt không thể hiểu được.

" ..... Mày vừa nãy nói cái gì?" Hoắc Nhiên hỏi.

" Tao hỏi Khấu Thầm biết chưa?" Từ Tri Phàm nói.

" À." Hoắc Nhiên khe khẽ thở dài," Cậu ta sao có thể biết được."

" Mày tính nói với cậu ta, hay là không?" Từ Tri Phàm lại hỏi.

" Tao không biết," Hoắc Nhiên nói, " Tao đang loạn lắm, tao chỉ vừa xác định được rõ ràng, tao nói với cậu ta làm sao được?"

" Ừ." Từ Tri Phàm gật gật đầu," Mày trước hết cứ suy nghĩ đi, chuyện này tao sẽ không cho ý kiến, muốn thế nào tao đều ủng hộ mày."

Hoắc Nhiên vỗ vai cậu ta.

Lúc trở lại phòng học, chuông vào học đã kêu rôi, giáo viên tiếng Anh đã ở trên bục giảng.

Hoắc Nhiên chạy một mạch về chỗ ngồi, nghĩ chen qua sau lưng Khấu Thầm đi vào, Khấu Thầm ghé trên bàn như là ngủ rồi, vẫn không nhúc nhích.

" Tôi đi vào." Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, lại đẩy đẩy lưng cậu ta một chút.

Khấu Thầm vẫn cứ nằm bất động.

" Khấu Thầm?" Hoắc Nhiên khom lưng nhìn nhìn cậu ta.

Người này đôi mắt mở to còn liếc nhìn cậu một cái.

" Cậu mẹ nó....." Hoắc Nhiên vừa muốn mắng người, còn muốn tát một cái lên lưng Khấu Thầm, nhưng trong nhắt mắt mở miệng liền mất hết tự tin.

Cảm thấy bản thân như đang giấu giếm chuyện gì không đúng, gạt Khấu Thầm.

Sợ hãi Khấu Thầm.

Tuy rằng Khấu Thầm không biết, cậu lại cứ chột dạ.

Đang muốn đẩy bàn sau ra để chen vào thì Khấu Thầm dịch lên phía trước nhường nhường, cậu nhanh nhả vào chỗ, ngồi tốt xuống vị trí của mình.

Khấu Thầm vẫn giữ tư thế cũ, ghé vào trên bàn, trợn tròn mắt như đang ngẩn người.

Hoắc Nhiên do dự, cũng bò lên bàn, nhỏ giọng hỏi:" Cậu làm sao vậy?"

" Không." Khấu Thầm âm thanh buồn buồn.

Thái độ này làm Hoắc Nhiên có chút khủng hoảng, ngày thường cậu khẳng định sẽ mắng một trận, hoặc đơn giản không phản ứng gì, không quản cậu ta có tức hay không, hiện tại cậu lại vì thái độ của Khấu Thầm mà tự mình rối rắm.

Cuối cùng lựa chọn trầm mặc, lấy sách mở ra, cúi đầu nhìn chằm chằm sách.

Nhìn được khoảng mười phút, Khấu Thầm quay đầu nhìn cậu:" Cậu mới đi đâu về?"

" Hả?" Hoắc Nhiên cũng nhìn cậu ta," Cùng Từ Tri Phàm đi phòng y tế."

" Làm gì?" Khấu Thầm lại hỏi.

" Tìm chị Đào Nhuỵ nói chuyện phiếm," Hoắc Nhiên nói," Tôi không vào,"

" Ồ." Khấu Thầm không lên tiếng nữa.

Hoắc Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nhưng bọn cậu mấy người đều có kết bạn với Đào Nhuỵ, nếu Khấu Thầm hỏi tới chị ấy, cậu liền không biết giải thích thế nào.

Tiết Tiếng Anh cậu chưa bao giờ nghe hiểu, khó khăn lắm mới hết tiết, cậu nhanh chóng lấy di động , chuẩn bị gửi tin nhắn cho Từ Tri Phàm cùng Đào Nhuỵ phối hợp.

Lúc chạm lên màn hình điện thoại cậu lén nhìn sang Khấu Thầm.

Sau đó liền ngẩn người.

Khấu Thầm nghiêng đầu, tay chống má nhìn cậu.

" Đào Nhuỵ sáng nay đã đăng tin lên vòng bạn bè," Khấu Thầm nói," Hôm nay là ngày nghỉ của chị ấy, cùng bạn bè đi Nông Gia Nhạc."

Hoắc Nhiên cảm thấy đời này chưa bao giờ cậu xấu hổ như bây giờ.

Khấu Thầm khẳng định là đang tức giận, hơn nữa là phi thường giận, hẳn là loại giận nhưng uỷ khuất.

Ngày thường cậu ta mà giận sẽ cùng cậu cãi nhau, đánh nhau, sẽ trừng mắt, hôm nay chỉ buồn bã không lên tiếng.

Lấy hiểu biết về Khấu Thầm của Hoắc Nhiên thì cậu ta đang chân chính tức giận.

Mãi cho đến khi tiết Thể Dục các cậu đều đến sân thể dục, Khấu Thầm giận còn chưa tiêu, vẫn luôn không nói chuyện với Hoắc Nhiên.

Đương nhiên giận sẽ không tiêu, Hoắc Nhiên vẫn không giải thích, tức giận này của cậu ta cũng không có chỗ xả,  tuy nói Hoắc Nhiên có thể tỏ vẻ mạnh mẽ không phải chuyện gì cũng cần làm cùng bạn bè, nhưng Khấu Thầm rõ ràng cảm thấy giữa bọn cậu xảy ra điều không thích hợp.

" Làm sao vậy?" Từ Tri Phàm từ phía sau đuổi tới, bên người Hoắc Nhiên nhỏ giọng hỏi.

" Tức giận đấy," Hoắc Nhiên nói," Tao nói bọn mình đi phòng y tế......"

" Hôm nay là ngày nghỉ của Đào Nhuỵ," Từ Tri Phàm chậc một tiếng.

" Sao bọn mày đều biết?" Hoắc Nhiên quả thực cạn lời," Sao tao không biết?"

" Tao đi nói với nó," Từ Tri Phàm thở dài," Trình độ nói dối của mày quá phế."

" Tao từ nhỏ đến lớn không có chuyện cần nói dối, cũng không có chuyện đánh nhau, thi không đạt thì bị phạt," Hoắc Nhiên nói," Ba mẹ tao đều không dao cả, tao không có cơ hội luyện tập."

" Để tao đến," Từ Tri Phàm nói," Rằng sinh nhật tao sắp tới nhờ mày mua một đôi âm dương, lần trước tao nói rồi nhưng chưa mua được."

" KEF hả?" Hoắc Nhiên trừng mắt," Những năm nghìn đó mày giết tao à!"

" Mày đưa một nghìn là được," Từ Tri Phàm vươn tay," Thành giao?"

Hoắc Nhiên hướng trên tay cậu ta vỗ một cái: "Mày định nói như thế nào?"

" Ngày mai sinh nhật mày khả năng tao không tham gia được," Từ Tri Phàm nói," Nên tìm mày nói chuyện riêng."

" Chuyện này thì có gì không thể cho người khác biết." Hoắc Nhiên hỏi.

" Mọi người đang hứng thú bừng bừng, đổi lại tự tao nói cũng được, nhưng đây không phải phong cách của tao." Từ Tri Phàm nói," Tao không muốn ảnh hưởng tâm tình của mọi người, lại nói thêm việc này cũng chưa chắc chắn."

"...... Cậu ta có thể tin không?" Hoắc Nhiên hỏi," Hơn nữa mày tự tìm đến cậu ta nói tiêng? Không phải hơi không thật sao?"

" Mày ngốc quá, tao tìm mày nói rằng mai có thể tao không tới sinh nhật mày được vì có hẹn trước, mọi người lại chỉ có thời gian ngày mai, nhưng có khả năng vẫn tới được, cũng có thể không." Từ Tri Phàm nói," Sau đó tao tìm Khấu Thầm là bởi vì, tao muốn hỏi cậu ta một chút là có thể làm lắc chân ở đâu, tao cũng muốn làm một cái để tặng người."

" Đệt?" Hoắc Nhiên có chút khiếp sợ," Ai? Hẹn ai? Đưa ai?"

" Mày là Giang Lỗi à?" Từ Tri Phàm nhìn cậu.

" A!" Hoắc Nhiên lấy lại tinh thần," Mày hi sinh thế này có vẻ quá lớn?"

" Tương đối lớn," Từ Tri Phàm nói," Lát nữa nói riêng với Khấu Thầm tao đang theo đuổi người ta, tối lại sẽ nói với cậu ta tao bị từ chối rồi."

Hoắc Nhiên vô cùng cảm động lại có chút nhịn không được cười mà nhìn Từ Tri Phàm đang bước nhanh đến chỗ Khấu Thầm.

Khấu Thầm cùng Hứa Xuyên vừa đi vừa nói chuyện, Từ Tri Phàm chụp vai cậu còn là cậu sửng sốt một chút, tựa hồ có chút khó chịu, nhưng vẫn đi theo Từ Tri Phàm đến chỗ khác.

( xin ghen tuông có mức độ, người ta là anh em tốt của người yêu cậu đó Khấu Thầm!)

" Hai đứa kia làm gì đó?" Nguỵ Siêu Nhân hỏi.

" Không biết," Hứa Xuyên chậc một tiếng," Bí mật nhỏ."

" Lát đến tra hỏi!" Giang Lỗi nói,"  Bí mật gì mà dám qua mặt chúng ta!"

" Công viên là cùng nhau giữ bí mật, sao mâu thuẫn như thế," Hồ Dật nói," Lời mày nói là lỗi trong lỗi."

" Mày đủ chưa!" Giang Lỗi trừng cậu ta.

" Có phải thương lượng chuyện sinh nhật Hoắc Nhiên ngày mai không, muốn tạo bất ngờ gì đó." Nguỵ Siêu Nhân nói.

" Thôi bỏ đi, chúng ta cùng nhau ăn uống là được, bất ngờ cái rắm gì."Hoắc Nhiên tầm không yên mà kéo khoé miệng.

Người nhiều có chỗ tốt đó là chủ đề chuyển rất nhanh, không quá ba câu, mọi người đã nói sang chuyện khác.

Không thể không nói, Từ Tri Phàm ngày thường cũng không quá dụng công nhưng thành tích vẫn khá tốt, có thể vì đầu óc dùng tốt, ít nhất kĩ thuật diễn phải gọi là siêu quần.

Cậu ta nói thế nào với Khấu Thầm, cậu không biết, nhưng đến lúc tiết Thể Dục kết thúc về phòng học, Khấu Thầm đã khôi phục dáng vẻ bình thường, lôi kéo Hoắc Nhiên đi quầy bán quà vặt.

Hoắc Nhiên đi theo cậu ta, đi phía trước rồi cậu vẫn quay lại liếc mắt nhìn Từ Tri Phàm một cái, Từ Tri Phàm khoé mắt cũng ngó qua bên này cùng vài người đi về phía phòng học.

Này chứng tỏ là thuận lợi.

Khấu Thầm thật là một bé ngốc đáng yêu dễ lừa.

" Chuyện này tôi hỏi Từ Tri Phàm xem có thể nói với cậu không rồi." Khấu Thầm ôm bả vai Hoắc Nhiên, vê mặt sung sướng," Cậu ta bảo có thể, tôi mới nói!"

" Chuyện gì?" Hoắc Nhiên hỏi.

" Có phải cậu ta nói ngày mai sinh nhật cậu khả năng cậu ta không tham gia được?" Khấu Thầm nói xong cười đến không thấy mặt trời.

" Ừ?" Hoắc Nhiên nỗ lực nâng cao kĩ năng diễn," Cậu ta nói với cậu?"

" Cậu ta không nói cho cậu biết rằng muốn tặng người ta vòng tay à?" Khấu Thầm cười hỏi.

"Không có." Hoắc Nhiên lắc đầu.

" Nhưng tôi bảo cậu ta, tự mình làm rất phiền toái," Khấu Thầm nói," Thời gian cũng gấp, tôi bảo lão Dương làm là được, đến trưa mai là lão ấy có thể đưa đến."

Hoắc Nhiên cười cười.

Khấu Thầm rất hưng phấn, đại khái vì Từ Tri Phàm tìm cậu ta giúp đỡ, còn chia sẻ bí mật, một đường đều đoán, Từ Tri Phàm sẽ  thích loại con gái như thế nào.

Hoắc Nhiên nhẹ nhàng thở ra.

Loại nhẹ nhõm này không giống bất kì loại nhẽ nhõm nào cậu từng trải qua.

Cậu đột nhiên hiểu được, ngày đó do đâu Lâm Vô Ngung ở trên sân thượng nói ra" Có lẽ tôi vĩnh viễn cũng nói cho cậu biết tôi thích cậu."

Cậu dám nói với Từ Tri Phàm nhưng lại không cho Khấu Thầm biết.

Có quá nhiều thứ không xác định, quá nhiều thứ không biết, bất cứ điều gì nhỏ nhất đều có thể đánh vỡ sự cân bằng.

Cậu với Khấu Thầm, dù là hình thức ở cùng nhau thế nào, cậu đều không muốn làm hỏng, chỉ một chút sơ suất nhỏ, đều có khả năng đánh mất người bạn này, mất đi cả cảm giác ấm áp như hình với bóng.

" Ăn gì?"Khấu Thầm cùng người ở quầy bán quà vặt chào hỏi.

Hoắc Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn thấy Lâm Vô Ngung cầm kem nhìn hai cậu cười cười," Buồn ngủ, ăn kem cho tỉnh táo."

Không biết vì cái gì, từ lần trước gặp Lâm Vô Ngung nói với cậu mấy câu kia, cậu cảm thấy bị Lâm Vô Ngung nhìn thấu, tổng thể cảm thấy sẽ lại như vậy, Khấu Thầm nói khôbg chừng sẽ cảm giác được gì đó.

Tức khắc khẩn trương.

Cậu nhìn Khấu Thầm một cái, Khấu Thầm tựa hồ không có nhận ra gì, chỉ đem cánh tay từ trên vai cậu lấy ra, đi vào quầy bán quà vặt.

" Cậu ăn kem không?" Khấm Thầu hỏi," Tôi vốn không muốn ăn, nhìn anh ta cầm một cái tôi đột nhiên lại muốn ăn."

" Có loại chocolate xác xác không? Hãng nào cũng được." Hoắc Nhiên hỏi.

( ý là kem có bọc chocolate bên ngoài)

" Có," Khấu Thầm từ tủ đông cầm một cái đưa cho cậu," Cậu nói xác xác cái này quá đáng yêu."

" Cùng vặn vặn của cậu đáng yêu như nhau đi." Hoắc Nhiên cười cười," Tôi khi nhỏ mẹ nói với tôi như vậy, con ăn chocolate xác xác này sao?"

Khấu Nhạc vừa cười vừa cầm lấy túi, lấy một đống đồ ăn vặt, đưa cho Hoắc Nhiên.

Lúc Hoắc Nhiên cầm lấy thẻ của cậu đi tính tiền, cậu đi ra ngoài trước, ở cửa hít sâu một hơi, chậm dãi phun ra.

Mới vừa đụng phải Lâm Vô Ngung, trong nháy mắt, cậu cư nhiên có cảm giác có tật giật mình.

Rõ ràng cậu thêm bạn tốt với Lâm Vô Ngung sau đó một cái rắm cũng chưa thả, nhưng không thể không nói hành động chủ động thêm bạn tốt này làm mình trở lên rất khả nghi.

Cứ nghĩ rằng Lâm Vô Ngung sẽ hỏi một câu, ngày hôm qua cậu muốn nói với tôi cáu gì?

Chột dạ thật sự.

( người ta chỉ đứng ăn kem thôi mà hai bạn trẻ đã tự giật mình thon thót rồi)

Hơn nữa Lâm Vô Ngung là học thần, học thần đều rất thông minh, EQ phỏng chừng cũng không thấp.

Chậc.

Khấu Thầm cau mày.

Cậu hôm nay vốn có chút mẫn cảm, giờ ra chơi Hoắc Nhiên không chơi cùng cậu, sau đó còn cùng Từ Tri Phàm về lại phòng học, thật ra không có gì ghê gớm, cậu cùng Từ Tri Phàm đi nói chuyện riêng cũng không ai trong nhóm bảy người có cảm giác gì.

Nhưng cố tình đặt trên người Hoắc Nhiên liền không được, nghĩ thế nào cũng đều khó chịu.

Giống như lúc còn nhỏ cậu đưa cho bạn nhỏ hàng xóm món đồ chơi yêu thích, kết quả bạn nhỏ kia quay đầu liền cùng người khác chơi, cảm giác đặc biệt mất mát.

Sau đó còn vì cậu đánh bạn hàng xóm kia mà bị ba cậu đánh một trận.

Ký ức thảm thống mỗi lần nhớ lại càng thấy mất mát!

( thảm thống: bi thảm+ bi thống)

....... Chạy nhầm đề rồi, Khấu Thầm.

Cậu nhanh chóng thu hồi suy nghĩ,  quay đầu muốn nhìn xem Hoắc Nhiên đã ra ngoài chưa.

Mặt Khấu Thầm đã sát bên cạnh.

" Ai!"Khấu Thầm sợ tới mức hô lên," Sao đứng đây rồi còn không lên tiếng."

" ..... Tôi mới ra tới," Hoắc Nhiên cũng bị cậu doạ sợ, trừng mắt cậu," Giọng cậu thế này đi báo danh ban tuyên truyền đi, không hát được cũng thôi, cậu hô một câu cũng có thể đem học viên khác doạ co lại."

" Đi." Khấu Thầm cười vung tay lên.

Sau tiết tự học buổi tối, cả nhóm đi nhà ăn ăn khuya, bàn bạc chuyện sinh nhật Hoắc Nhiên ngày mai, trở về kí túc xá.

Khấu Thầm rửa mặt xong bò lên giường vẫn luôn không ngủ, di động cầm trên tay cũng không nghịch.

Cậu muốn ở đúng 0 giờ nhắn chúc mừng sinh nhật với Hoắc Nhiên.

Hơn nữa cậu biết cả bọn cũng chưa ngủ nhưng không có cách nào bảo bọn họ đừng cùng cậu tranh hạng nhất, cho nên chỉ có thể nhìn chằm chằm thời gian.

Vốn là muốn nhắn riêng với Hoắc Nhiên, nhưng lại cảm thấy trước tiên nhắn vào nhóm chat chung thì tự nhiên hơn.

Cũng may độ thân thiết cậu thể hiện ra đặc biệt mạnh.

Lúc đồng hồ hiện 11:59:56, cậu ấn mở khung chat ra vừa đếm 57,58 đếm đến 0:00 thì ấn câu chúc đã soạn sẵn gửi đi.

-Hoắc Nhiên sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều vui, vĩnh viễn không có phiền não.

Thời gian hiện lên là 0:00, vô cùng chuẩn xác.

Mấy tên còn lại cũng gửi các loại lời chúc và nhãn dán, tuy không chuẩn thời gian như cậu nhưng cũng theo sát, nếu không phải cậu canh giờ xít xao, chắc cũng không đọ nổi với mấy tên này.

- Mọi người không ngủ sao!

Hoắc Nhiên hỏi một câu sau đó gửi một cái nhãn dán cười như điên.

- đừng nói như mình ngủ rồi, có phải đang thức cầm di động đợi không.

-nếu bọn tao ngủ hết mày khẳng định sẽ mắng ngừoi!

- không đâu, Khấu Thầm chắc chắn nhớ rất kĩ.

Mọi người trong nhóm chat các loại chúc mừng, Khấu Thầm mở riêng khung trò chuyện với Hoắc Nhiên, gửi một bao lì  xì 520 đồng.

- Nhiên Nhiên sinh nhật vui vẻ.

-lần đầu thấy bao lì xì dùng chuyển khoản.

-Mau nhận!

Hoắc Nhiên thu tiền.

- gửi 5 đồng 2 là được.

-5 đồng 2 thì tiêu gì được, tôi cũng sợ gửi quá nhiều cậu không nhận, nếu không tôi muốn chuyển 5200.

Hoắc Nhiên không trả lời, Khấu Thầm lại nhìn qua nhóm chat thấy cậu ta đang ở đó nói chuyện, vì thế cũng theo vào nói vài câu trong nhóm chat.

-có để vào hộp trí nhớ của cậu không

Hoắc Nhiên gửi một cái tin nhắn riêng qua.

- có, mở ra

Khấu Thầm nằm trên giường, làm động tác mở hộp ra, tuy rằng không ai thấy được, cậu vẫn nghiêm túc thực hiện.

Hoắc Nhiên chụp màn hình đoạn trò chuyện vừa rồi của hai người gửi qua.

-bỏ cái này vào.

-tốt

Khấu Thầm ở trên màn hình túm một cái, bỏ vào hộp.

-cất cẩn thận rồi.

( chắc hai bạn trẻ sẽ nhớ mãi nhỉ!!!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top