Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 85

Cảm giác trải qua sinh nhật cùng bạn bè và cùng gia đình hoàn toàn không giống nhau.

Ở nhà cùng ba mẹ ăn sinh nhật, đều rất nghiêm túc, rất nghi thức, mẹ cậu sẽ làm vằn thắn, đến ăn bánh kem cũng ăn đến nghiêm nghiêm túc túc, phảng phất như nhiều năm trước đây vào ngày này đã xảy ra sự việc to lớn gì.

Cùng bạn học ăn sinh nhật thì không như thế, nói trắng ra thì chính là một túm người lấy sinh nhật của người nào đó làm cớ để tụ hội cuồng hoan.

Trừ bỏ phân đoạn tặng quà và ăn bánh kem, thời gian còn lại cùng người không có liên quan, nữ sinh thì còn có khả năng chú ý một chút, thổi cái nến, ước một điều, cùng nhau hát mừng sinh nhật, bọn cậu một đám con trai, lúc bánh kem được đưa đến ngọn nến cái đĩa đi kèm cũng k nhìn đến.

Chờ ăn xong một bữa cơm nháo loạn, thời điểm cầm bánh kem cũng không có người phát giác cái gì, Hoắc Nhiên dùng đũa trực tiếp chọc vào bánh kem, cũng chưa chọc xong thì bánh đã bị lấy hết.

" Hôm nay," Giang Lỗi nằm trên ghế, cầm miếng bánh cắn một ngụm," Nếu là thứ 6 thì tốt."

" Có thể chơi đến nửa đêm, đúng không?" Từ Tri Phàm nói.

" Không phải," Nguỵ Siêu Nhân nói," Là ngày hôm sau lại có thể chơi tiếp."

" Không phải tao làm cụt hứng," Hứa Xuyên nói," Nếu thật là thứ 6, chưa chắc đã có tâm tình chơi, thứ hai đầu tuần sau phải thi giữa kì đó các bạn trẻ."

"A?" Giang Lỗi ngẩn người," Tao đệt, đúng vậy? Lại thi! Sao tao luôn có cảm giác cả đời này tao chỉ thi và thi không đạt tiêu chuẩn làm lẽ sống?"

" Sợ cái rắm," Khấu Thầm cũng nửa nằm ở ghế dựa, một chân gác trên đùi Hoắc Nhiên, trong tay cầm cốc nước ngọt," Một kì thi giữa kì nhỏ mà thôi, lại không phải cuối kì, càng không phải thi đại học...."

" Thi đại học thì đừng bàn," Hứa Xuyên thở dài," Ngày vui thế này, chúng ta vẫn nên nói chuyện vui vẻ."

Mọi người đều cười.

Trừ Từ Tri Phàm, thi đại học đối với bọn cậu mà nói, là chuyện không mấy tốt lành.

Cũng chính vì còn một năm, chỉ cần không nghĩ đến, thì nhìn chung không có áp lực.

Hoắc Nhiên liếc mắt nhìn Khấu Thầm một cái.

Cầm cái lu, một bộ dáng rượu ngôn hoan thực tận hứng, tưởng như cái ly trong tay là rượu trắng.

Thật ra là Sprite.

Buổi tối có uống chút bia, về sau thì luôn uống nước ngọt, lão Viên biết bọn cậu tụ hội, nếu uống say, trở về gặp phải, chắc chắn bị nói.

Đối với giáo viên khác, nói thì nói, bọn cậu cũng không có khó chịu gì, nhưng là lão Viên thì không được, lão Viên đối xử với các cậu không thể chê gì được, ngay cả Khấu Thầm hay làm trò cũng nể mặt lão Viên mà khi xuống cầu thang tận lực kìm hãm bản thân từ bốn bậc một thành ba bậc một mà đi.

( khi bạn người yêu chân dài và thích thể hiện)

Tuy rằng không uống bao nhiêu rượu, cả bọn vẫn hăng hái tán gẫu đến mặt mày hồng hào như say.

Khấu Thầm từ ngày nói qua về việc cậu ta hữu dụng vô dụng thì lúc nói đến thi đại học liền luôn có cảm giác vi diệu, không có cảm giác nói đến đúng lí hợp tình ngày trước nói về thành tích.

Cậu trên đùi Khấu Thầm vỗ vỗ, muốn an ủi.

Khấu Thầm nhìn nhìn cậu, cong khoé miệng:" Làm gì?"

" Còn một năm nữa." Hoắc Nhiên nói.

" Tôi không nghĩ cái này đâu." Khấu Thầm chậc một tiếng.

Tiệm cơm đến 9 giờ người không nhiều cũng không ít, bọn cậu đổi địa điểm, tìm một quán nướng lại chiến đấu một trận.

Nhưng vì đã ăn một bữa lại ăn bánh kem uống đồ uống, sức chiến đấu đều giảm xuống, nướng BBQ gọi một đống ăn không hết.

Lúc xách theo mấy túi lớn nướng BBQ trở về trường, Khấu Thầm cảm thấy bản thân vẫn có chỗ không đủ thoải mái.

Đến cửa kí túc xá, mọi người tiến hành nguỵ trang nướng BBQ bằng cách bỏ vào túi mua sắm, Lộ Hoan cùng Ngũ Hiểu Thần nhận được tin nhắn, trộm chạy ra lấy.

Nhìn Giang Lỗi đưa thịt nướng cho Lộ Hoan, hai người lại đến bên cạnh nhỏ giọng vừa nói vừa cười, Khấu Thầm đột nhiên nhận ra chỗ không đủ thoải mái do đâu.

Sinh nhật Hoắc Nhiên nhưng hai cậu chưa có thời gian ở riêng.

Ở riêng cũng chỉ nói chuyện phiếm, cười ngây ngô, không có gì khác biệt, cũng không biết muốn làm gì, nhưng chính là muốn cùng Hoắc Nhiên đơn độc ở chung, vào thời gian đặc thù nào đó.

Cậu thở dài.

Hoặc là còn không ngừng này đó.

Nguỵ Siêu Nhân cùng Giang Lỗi, gần đây đều đang nỗ lực theo đuổi nữ sinh, thường thường sẽ tìm cậu con chủ ý, nên làm cái gì bây giờ, nên nói như thế nào.

Mỗi lần cậu đều nhẫn lại tính tình mà chỉ điểm, tuy rằng không biết đúng hay sai, nhưng so với hai tên nhãi đó mạnh hơn nhiều.

Nếu không phải Từ Tri Phàm chưa kịp theo đuổi đã bị người quyết đoán từ chối, bên cậu hẳn sẽ có ba tên đang vui sướng đắm chìm không yêu đương, yêu thầm, một tên lại một tên khi nhắc đến đều cười đến sắp nở hoa, cậu còn phải giúp đưa ra chủ ý.

Nhìn xem chỗ nào có lí chứ!

Buồn bực.

Nếu Hoắc Nhiên cũng là con gái, cậu căn bản không cần rối rắm lâu như vậy, thậm chí không cần dùng nhiều thời gian như vậy để xác định xem mình bị làm sao, chỉ cần có chút cảm mến cậu ngay lập tức bắt đến tay.

Cậu không phải không muốn nói, cậu căn bản là không dám nói.

Sợ bị cự tuyệt, càng sợ bị đối phương thương hại.

Tôi không thể tiếp nhận yêu thích của cậu, nhưng tôi vẫn sẽ coi cậu là bạn bè tốt.

Này so với bị từ chối trực tiếp càng khuất nhục hơn, vô cùng nhục nhã.

Không thể nhẫn.

Sinh nhật Hoắc Nhiên qua đi, mọi người tạm thời không có cơ hội tìm hoan mua vui nữa, mùng 1 tháng 5 rất gần rồi, nhưng trước đó còn có kì thi giữa kì, thành tích lần thi này ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng kì nghỉ mùng 1 tháng 5 này của bọn cậu.

Cho nên vì đảm bảo chất lượng cho kì thi, mọi người đều không khác nhau lắm cùng bắt đầu ôn từ thứ năm, cách thi còn bốn ngày.

So sánh ra thì, Từ Tri Phàm nhàn nhã hơn nhiều, cậu ngày thường đều không cùng cả đám cà lơ phất phơ, cho nên không cần đột kích ôn tập.

Khấu Thầm cũng rất nhàn nhã, vào tiết ngủ, hết tiết đi WC, đi nhà ăn, đi quầy bán đồ ăn vặt, mãi cho đến thời điểm bắt đầu thi giữa kì đều vẫn nhẹ nhàng thích ý, thậm chí còn hơn so với ngày thường.

Ngày thường tâm trạng tốt chút cậu sẽ đi đột kích ôn này nọ một ít, cũng có mục tiêu như nhiều người, tranh thủ đạt yêu cầu mấy môn, nhưng lần này cậu tâm tình gì cũng không có.

Mỗi ngày đều cảm thấy đầu óc căng đầy, một chữ cũng học không vào.

Chỉ có Hoắc Nhiên nhìn ra bất an dưới sự nhàn nhã của cậu.

" Không phải cậu nói ba cậu không quan tâm đến kết quả thi giữa kì sao, chỉ xem cuối kì?" Hoắc Nhiên hỏi," Có phải ba cậu nói gì không?"

" Cũng chưa nói," Khấu Thầm cau mày," Chỉ hỏi khi nào thi, ông ấy trước kia chưa bao giờ hỏi, tôi có lần còn nghĩ rằng ông ấy không biết có thi giữa kì cơ."

" Vậy cậu xem sách một chút, không hiểu có thể hỏi Từ Tri Phàm, cậu ấy giảng đề rất tốt." Hoắc Nhiên nói.

" Không," Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta:" Quật cường như vậy?"

" Lau mắt mà nhìn đi!" Khấu Thầm trừng mắt nhìn cậu.

Hoắc Nhiên thở dài không nói chuyện.

Khấu Thầm không thể hiểu bản thân mình vì cái gì,  nếu đọc sách vài lần, cậu nhiều ít cũng có thể lấy được kha khá điểm, hoặc lúc thi tuỳ tiện nhòm bài ngừoi khác vài lần, cũng phải được hơn  bốn năm chục điểm, bảng điểm thi xong cuộn trong áo sáu thứ tự đầu đều hai điểm.

Đứng trước cổng trường chờ Khấu Tiêu đến đón, Hoắc Nhiên đứng bên cạnh chờ cùng cậu.

" Tay tôi đều lạnh hết." Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên không nói chuyện, kéo tay cậu ta qua gãi gãi, ở trên mu bàn tay, lòng bàn tay xoa xoa:" Nếu không.... Nếu không tôi về nhà với cậu nhé."

" Làm gì?" Khấu Thầm nhìn cậu," Ba tôi nếu muốn đánh, hai ta cùng nhau đánh không lại ông ấy, ít nhất phải gọi thêm Hứa Xuyên."

".....Ai dám cùng ba cậu đánh nhau!" Hoắc Nhiên cạn lời," Tôi chỉ nghĩ, nếu tôi cùng về với cậu, ông ấy muốn đánh muốn mắng cậu, cũng sẽ ngại có tôi ở đó, tôi cảm thấy thái độ của ba cậu đối với tôi khá tốt."

" Thành tích thế này," Khấu Thầm vỗ vỗ cặp," Chị tôi cũng đánh chết tôi rồi, chứ đừng nói đến ba tôi."

" Khấu Thầm," Hoắc Nhiên véo véo tay cậu ta," Cậu có phải.... có tâm sự gì không?"

Khấu Thầm liếc mắt nhìn cậu một cái.

Hoắc Nhiên nhanh chóng quay đầu đi:" Tôi tuỳ tiện hỏi thôi, không phải nói cậu nhất định có."

" Về sau có cơ hội thì nói cho cậu." Khấu Thầm buột miệng thốt ra.

" Hả?" Hoắc Nhiên quay đầu qua, như có chút giật mình, một lát sau mới gật gật đầu," Được."

" Nếu tôi vẫn luôn không nói ra?" Khấu Thấm nhướng nhướng chân mày.

" Đem bán cậu vào trong núi." Hoắc Nhiên cũng nhướng nhướng chân mày.

Khấu Thầm nở nụ cười, ở cạnh Hoắc Nhiên dù không làm gì, chỉ tán gẫu vài câu như vậy, đã có thể giúp cậu tạm thời quên đi rất nhiều chuyện bực bội.

Nhưng những chuyện bực bội ấy, rất nhanh liền theo sự xuất hiện của Khấu Tiêu mà trở lại lần nữa.

" Nhiên Nhiên lên xe nhé?" Khấu Tiêu hỏi," Chị đưa em về."

" Em tự mình về được, hôm nay em phải qua chỗ làm của mẹ lấy đồ."Hoắc Nhiên cười cười.

" Được rồi," Khấu Tiêu nói," Thi thế nào?"

"...... Cũng đạt tiêu chuẩn." Hoắc Nhiên nói.

" Khấu Thầm thì sao?" Khấu Tiêu lại hỏi.

" Chị có thể trực tiếp hỏi em." Khấu Thầm nói.

" Chị không dám." Khấu Tiêu vẫn luôn nhìn Hoắc Nhiên.

" Cùng.... Không khác lần trước lắm, cũng có..... đạt tiêu chuẩn." Hoắc Nhiên gian nan nói.

" Được, đã biết," Khấu Tiêu gật gật đầu," Bọn chị đi trước, Nhiên Nhiên em đạp xe chú ý an toàn."

" Vâng." Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm một cái.

Khấu Thầm ở cửa xe phó lái hướng cậu nháy nháy mắt phải, cong khoé miệng cười.

Hôm nay Khấu Tiêu vẫn luôn hỏi thành tích, đem chút may mắn cuối cùng trong lòng Khấu Thầm tiêu diệt.

" Có phải ba ở nhà không?" Cậu hỏi.

" Ừ," Khấu Tiêu cau mày," Chị nói trước, ba còn chưa đến giới tuyến cuối cùng, không phải thật sự cho em học như thế nào thì học quậy như thế nào thì quậy."

Khấu Thầm chậc một tiếng, tay chống cằm, lần lượt cắn từng ngón tay mình.

" Lát nữa đừng cùng ba làm căng," Khấu Tiêu nói," Chị với mẹ sẽ giúp em chống đỡ, em chỉ cần nhận sai là được, ba nói cái gì chính là cái đó, nghe rõ chưa?"

" Vâng." Khấu Thầm gật gật đầu.

" Nói cãi gì em cũng đừng cãi, ít nhất là hôm nay," Khấu Tiêu quay đầu nhìn cậu," Nghe thấy không?"

" Vâng." Khấu Thầm chỉ chỉ phía trước," Nhìn đường."

Về đến nhà, Khấu Thầm vừa vào cửa, liền cảm nhận được không khí khẩn trương.

Đến cả Soái Soái cũng không nhào tới tiếp đón, chỉ đứng sắt cạnh tường liều mạng vẫy đuôi.

" Đói bụng không," ba cậu ngồi trên sô pha," mẹ con hôm nay mua một đống đồ ăn, nếm thử chứ?"

" Dạ." Khấu Thầm đổi giày, đi đến cạnh bàn nhìn nhìn, tự cầm một miếng bánh kem lên ăn, lại cầm một miếng hướng Soái Soái quơ quơ," Soái, tới."

Soái Soái chạy tới, há miệng ra.

Khấu Thầm đem bánh ném cho nó, ba cậu hỏi một câu:" Thi giữa kì lần này thế nào? Có tiến bộ gì không?"

Bánh kem ném đến trên mũi Soái Soái, rơi xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top