Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 86

Soái soái cúi đầu vui sướng ăn bánh kem trên đất, vẫn luôn liếm bánh kem từ bên chân Khấu Thầm đến cạnh chân ba cậu mới coi như ăn xong.

" Mày liếm cái gì?" Ba cậu võ một cái tát lên đầu Soái Soái.

" Lau đi." Khấu Tiêu cho Khấu Thầm một cái ánh mắt.

Khấu Thầm nhanh chóng đi vào bếp lấy mất tờ giấy lau, ngồi xổm xuống lau hết vết nước miếng Soái Soái liếm, theo một đường sát đến bên chân ba cậu.

Ba nhường nhường chân, cậu lại lau chỗ chân ba cậu mới dẫm.

" Được rồi," ba cậu thở dài," Đi rửa tay đi."

Khấu Thầm ngồi xổm không nhúc nhích, chỉ vo vo giấy lau, hướng thùng rác bên kia quơ quơ.

Soái Soái lập tức hề hệch chạy tới, một chân dẫm lên chốt mở, mở nắp thùng thùng rác ra, Khấu Thầm ném giấy lau vào.

Soái Soái chạy tới trước mặt cậu, phe phẩy đuôi với cậu đòi khen ngợi, cậu sờ sờ đầu nó:" thật ngoan, lợi hại chết di được."

Soái Soái nhảy lên sô pha gối lên đùi Khấu Tiêu, Khấu Thầm vẫn ngồi cạnh chân ba không nhúc nhích.

Khá lâu rồi cậu chưa cảm thụ lại loại áp suất thấp trước bão này, ba cậu thật làm như ông ấy từng nói, con cái lớn, khống muốn đánh chửi.

Nhưng đại khái là cho tới giờ ông nỗ lực cũng không nhìn ra trên người Khấu Thầm có hiệu quả gì, vẫn nên đánh, tuy rằng cũng thi được tin cảm ơn của cảnh sát, nhưng cuối cùng bị tăng xử phạt vì đánh nhau.

Thành tích trước sau như một không có tiến bộ, trước học ở trường cấp ba bình thường còn không rõ ràng, bây giờ ở trường cấp ba phụ thuộc trọng điểm, người bị gọi là học tra cũng không có mấy người kém thành như vậy, thành tích của Khấu Thầm quả thực chói mắt.

Khấu Thầm không dám nhìn ba, điểm chói mắt này đoán chừng có thể chói đến mắt ba cậu thành lỗ thủng.

" bài thi phát chưa?" Ba cậu hỏi," Đưa ba xem."

" Thi giữa kì thôi thì có cái gì mà nhìn," mẹ cậu cầm một chiếc bánh kem nhỏ từ từ ăn," thành tích này cũng không tính, thi đại học lại không quan trọng thành tích thi giữa kì."

" Thi giữa kì còn không đạt!" Ba cậu đột nhiên hét to," Thì thi đại học lấy cái gì thi!"

Tay Khấu Thầm nhẹ nhàng run lên một chút.

Âm thanh ba cậu rống thình lình xuất hiện, một chút phòng bị cũng không có, cậu trong lòng một trận cả kinh, lồng ngực như bị đập nứt.

Cậu không có việc gì liền rống một tiếng, tật xấu này theo lí luận hẳn là cậu học được từ ba.

.... Sao ba đọc sách rất tốt điểm này không học được nhỉ?

" Ai da." Mẹ cậu cũng bị doạ sợ, bánh kem rơi trên bàn, bà tức khắc cũng hô lên," Khấu lão nhị ông làm gì! Đột nhiên rống lên như vậy, cậu muốn hù chết ai!"

" Tôi không rống bà." Khấu lão nhị âm thanh lập tức chậm lại.

" Ba." Khấu Tiêu ở bên cạnh ôm Soái Soái," Có chuyện gì từ từ nói, rống lên như vậy cũng vô dụng, nói chuyện bằng lời nói, đừng quát nó, quát thành phản nghịch thì làm sao."

" Phản nghịch?" Ba nhìn Khấu Thầm," Nó từ ngày có thể nói đã phản nghịch, phản đến bây giờ vẫn chưa phản xong! Không phản nghịch đến khi ta xuống mồ mả chắc chưa thể dừng!"

" Nói cái gì đâu...." Khấu Tiêu cau mày.

Ba đánh gãy lời chị, bàn tay đưa ra trước mặt Khấu Thầm:" bài thi đâu? Đưa ba nhìn."

Khấu Thầm sau hai giây mới chậm dãi đứng lên, cầm cặp sách ở cạnh cửa đến, đảo đảo bên trong, đem bài thi lấy ra.

Bởi vì điểm thật sự quá xấu, cậu mang theo trong cặp cũng khó chịu, đều vò đến nhăn.

Ba cậu cầm bài thi nhìn một chút mày nhíu chặt:" trong cặp mày có những cái gì? Mấy bài thi còn bị đè thành thế này?"

" Mấy quyển sách." Khấu Thầm nói.

Ba nhìn cậu một cái, không nói nữa, cúi đầu mở mấy bài thi ra, một trang lại một trang đặt trên đùi nhìn, một tranh lại một trang vuốt thẳng.

Từng điểm từng điểm xuất sắc xuất hiện trước mắt ba cậu.

Khấu Thầm cảm giác hô hấp của mình đều chợt nhanh chợt chậm, nhưng ba vẫn luôn không có phản ứng.

Mãi cho đến khi trang bài thi tiếng Anh cuối cùng được vuốt ngay ngắn lại cậu mới nhìn ra tay ba cậu đang phát run.

" Tiếng Anh còn đạt tiêu chuẩn," ba cậu bóp lấy bài thi, đại khái là muốn khống chế run rẩy ở tay," Cái này ngoài ý muốn, Văn cũng đạt tiêu chuẩn, môn này không phải lão Viên dạy, chắc cũng không thi được di?"

Khấu Thầm không nói chuyện.

Cậu chính là thật sự vì lão Viên nên mới nghe một chút tiết Ngữ Văn, nhưng nếu là như vậy, thì thành tích thế này vẫn phải xin lỗi lão Viên, mất công hôm nay lão còn tủm tỉm cười với cậu.

" Thi cuối kì 1," ba nhìn cậu," thành tích không kém như này?"

" Vâng." Khấu Thầm lên tiếng.

" Vẫn là do thi giữa kì không quan trọng," Khấu Tiêu lập tức nói," Con trước kia cũng thế, thi giữa kì thành tích dều không bằng cuối kì, cũng không phải chuyện to tát...."

" Thành tích này của nó với thành tích của con có thể cùng đặt một chỗ mà do sao?" Ba cậu đánh gãy Khấu Tiêu," Con cùng mẹ con cũng không cần che chở nó, giống như ba với nó là kẻ thù, giống như muốn làm gì nó!"

Mẹ cậu thở dài:" Vậy ông...."

" Tôi thật muốn không thèm để ý nó! Tôi còn giận thành thế này sao?@ ba cậu đằng một phát đứng dậy, chỉ vào Khấu Thầm," Tôi thật không muốn quản nó, tôi đến nỗi đêm không ngủ được sao!"

Khấu Thầm tránh sang bên cạnh một bước, tránh đi tay của ba sắp chọc đến mặt cậu.

" Ba chính là vì còn ôm hi vọng với mày," ba cậu lại bước đến trước mặt cậu, trừng mắt, thanh âm trầm xuống," Ba cảm thấy con trai ba không phải đứa ngu ngốc, không phải một thằng ngu, không tệ đến mức vậy!"

Khấu Thầm nhíu nhíu mày.

" Mày muốn nói cái gì thì nói," ba nhìn thấy biểu tình của câu," Ngày thường mày nói không ít, hôm nay có phải chị mày rào trước bảo mày câm miệng đừng cùng tao cãi nhau? Không việc gì, tao một câu mày mười cau, cứ như thường mà làm, không cần nghẹn."

" Ba sống theo cảm tính của ba." Khấu Thầm nhìn ông.

" Khấu Thầm!" Khấu Tiêu vỗ một cái lên bàn trà.

" Mày nói cái gì?" Ba cùng cậu đối diện.

" Ba cứ sống theo cách ba cho rằng là đúng." Khấu Thầm nói," Ba cảm thấy con không nên như vậy, ba cho rằng con sẽ không như vậy, nếu con như vậy, liền là kém cỏi."

Trong mắt ba cậu đã muốn phun ra lửa, nhưng thanh âm vẫn nỗ lực khống chế:" Được, chúng ta theo vị trí của mày nói thử, mày không kém cỏi, mày cảm thấy mày giỏi chỗ nào? Đánh nhau, trốn học, xử phạt lặp đi lặp lại, một tên đầu đường xó chợ nhìn thấy mày phải đi vòng mày liền lớn! Mày là hỗn thế ma vương sao! Mày hiện tại là một học sinh, mày lại kém những thứ này, mày về sau làm sao ra xã hội? Mày có cái gì? Mày không kém cỏi chỗ nào? Thành tích của mày rất tốt sao?"

" Thành tích cùng chuyện khác là hai chuyện khác nhau." Khấu Thầm nói.

" Học sinh không lấy thành tích nói chuyện thì mày lấy gì nói chuyện? Sở trường đặc biệt sao? Mày có sao?" Giọng ba cậu có hơi cao lên," Mày về sau đi làm cũng cùng người ta nói thế sao? Hai chuyện khác nhau?"

" Con cùng ba nói không hiểu." Khấu Thầm cau mày.

Ba cậu nói không phải không có đạo lí, nhưng cậu chính là cảm thấy kém cỏi chỗ nào, vô luận thế nào cũng cảm thấy lời ba nói cậu không có cách cãi lại, đều vẫn là kém cỏi.

" Mày nói được với ai?" Ba nói.

" Con học kì hai sẽ điều chỉnh tốt trạng thái, con...." Khấu Thầm nói một nửa thì dừng, một lát sau mở miệng:" Con cũng không phải đối vớ thành tích như vậy một chút không để bụng."

Ba nhìn cậu.

Lời như vậy cậu cũng chưa phải chưa từng nói, trước kia nói rồi, lúc học cấp hai, nhưng cũng chính là lời nói, cho nên hiện tại nói ra, đã không có hiệu lực.

Khấu Thầm không mở miệng nữa.

Hơn nữa hơi thở của ba cậu có chút nặng, có thể nhận ra là đang khống chế cảm xúc, cậu không muốn đem mâu thuẫn làm đến gay gắt, rốt cuộc thì thành tích thi lần này đích xác không được, chính cậu cũng khó chịu.

Ba cậu không nói chuyện, thở hổn hển một lát, Khấu Tiêu cầm điều khiển từ xa hướng hai người quơ quơ:" Ba, nhường một chút, con muốn đổi kênh."

( Tỉ Tỉ Vạn Tuế)

Ba cậu trừng mắt nhìn chị một cái, tránh ra ngồi lại trên sô pha.

Khấu Thầm đứng tại chỗ không động.

" Không nói nữa, nói cũng không có ý nghĩa, nhưng mày có thể có chút cảm xúc là tốt." Ba nói," Ba cảm thấy mày hiện tại chính là quá ham chơi, làm chuyện gì cũng khong chuyên chú, làm chuyện gì cũng không bỏ sức, lớn thế này rồi ba có đánh có mắng cũng không có lợi ích gì, ba đánh cũng đánh mệt, mắng cũng mắng đến phiền."

Khấu Thầm nghiêng đầu nhìn ông.

" Ba từ trước vẫn luôn bảo chú ba hỏi thăm chuyện trường học," ba cậu nói," trước kia hắn nói cấp ba cũng có thể qua học, ba cảm thấy mày còn nhỏ, không quá yên tâm, mày đừng nghĩ ba nói toàn lời nói xuông, ba đối với mày hay chị mày đều để ý như nhau, ba cũng nghĩ đến lúc học đại học lại suy xét...."

Khấu Thầm có chút mông lung, nhìn ba cậu, trong khoảng thời gian ngắn nghe không hiểu ba cậu đang nói gì.

" Hiện tại xem ra, mày không chỉ không có chút tiến bộ nào, còn thụt lùi," ba nói," Ba thật sợ chậm không còn kịp nữa..."

Khấu Thầm chậm rãi quay đầu lại, lại nhìn Khấu Tiêu.

Khấu Tiêu hướng cậu xua xua tay, ý bảo cậu không cần nói chuyện.

Khấu Thầm trong nháy mắt đột nhiên nghe hiểu ba cậu nói gì, cũng đột nhiên hiểu được Khấu Tiêu vì sao bảo cậu không cùng ba cãi nhau.

Nói cái gì mà em đừng cùng ba cãi.

Bởi vì Khấu Tiêu biết ba muốn nói chuyện này, mà cậu nhất định sẽ cãi.

Cậu hiện tại cảm giác máu cũng đang dồn lên đầu.

" Con không đi Cậu dùng câu ngắn gọn nhất đánh gãy lời ba cậu.

" .... Cái gì?" Ba cậu hỏi.

" Con không đi." Khấu Thầm nói," Không xuất ngoại, không chuyển trường, chỉ ở chỗ này, chỗ nào cũng không đi."

" Cũng không phải lập tức bắt con di," mẹ cậu đứng lên, đi tới ôm cậu kéo đến bên cạnh," Ba con nói kệ ông ấy, con không cần gấp gáp tở thái độ...."

" Con," Khấu Thầm ngoan cố đứng không nhúc nhích, nhìn ba," Chỗ nào cũng không đi."

Con chỗ nào cũng không đi.

Con chỗ nào cũng không thể đi.

Con chỗ nào cũng không muốn đi.

Một bước đều không được.

Khấu Thầm cảm giác như máu toàn thân đều đang trốn việc, tay chân cậu phát lạnh, không riêng bàn tay bàn chân, cánh tay, thân thể, đều lạnh lẽo, như đứng trong băng tuyết, chỉ có đầu nóng bỏng.

Cậu phải cảm ơn ba mình.

Nếu không có lời này của ba cậu không biết phải bao lâu mới có thể cảm nhận được khủng hoảng như vậy.

Cậu không sọ thành thị xa lạ, trường học xa lạ, ngừoi xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, cậu không sợ tất cả sự xa lạ, nếu là nửa năm trước, thật sự bị ném đi thì bị ném thôi, tranh khẩu khí cậu có khi còn cắn răng không bao giờ trở lại.

Nhưng hiện tại không được.

Không được.

Cậu như cũ không sợ tất cả mọi thứ xa lạ.

Nhưng cậu sợ.... không có Hoắc Nhiên.

Thời điểm ba cậu nói ra hai từ" xuất ngoại", cậu phản ứng đầu tiên là đem mình tự phủ đầu.

Không thể xuất ngoại.

Xuất ngoại sẽ không có Hoắc Nhiên.

" Mày rốt cuộc ngoan cố cái gì?" Ba cậu tức giận lại đứng lên lần nữa, tay cũng run đến lợi hại," Mày rốt cuộc nghĩ gì? Mày cứng đầu đến mỗi chuyện đều cùng tao đối nghịch, vẫn là có lí do khác không muốn xuất ngoại?"

" Cho nên ba đừng quát nó," Khấu Tiêu đi tới, vượt qua Khấu Thầm thời điểm đẩy cậu một chút, sau đó đi đến ôm lấy ba," Ba đừng cứ nói nó, ba hiện tại đi nước ngoài, ba có đi không, bạn bè cũng không thể gặp."

" Lại không phải không trở về, bạn bè ở đâu cũng có thể quen, hiện tại thư từ qua lại phát triển như vậy, giao thông cũng thuận tiện, nếu nó muốn về tụ hội còn không thể sao?" Ba cậu nói," Bên kia còn có thể kết bạn mới.... Thôi, nó cũng không có bao nhiêu bạn."

" Lời này," Khấu Tiêu tấm tắc hai tiếng," Người giờ không giống xưa nha, bạn bè cả nhóm, ba đừng nói ba không biết! Cả ngày cùng đi ra ngoài chơi, đừng nói bừa em trai con không có bạn nha!"

Ba cậu chau mày không nói, một lát sau ánh mắt trở lên sắc bén, nhìn chằm chằm Khấu Thầm nửa ngày:" Mày có phải yêu đương rồi?"

Khấu Thầm không có biểu tình gì.

Cậu nghĩ mình lạnh lùng một ít, lạnh nhạt một ít, nhìn qua trấn định.

Nhưng cậu biết chính mình lông mày trái nhảy lên một chút.

Đây là lông mày trái tự mình phóng túng.

Phải phê bình.

Ba cậu nhận ra hành động này, dù sao cha con ruột, lại còn giống nhau.

" Có phải không!" Ba cậu quát.

" Có thì nói," mẹ cậu vỗ bàn," Tuổi này không yêu đương thì làm gì, cứ đọc sách không cũng không có ý nghĩa gì...."

" Nó cũng không đọc sách!" Ba cậu lại rống.

"Không nói," Khấu Thầm nói, "Nhưng con có yêu thích người ta."

Những lời này vừa nói ra, cả nhà đều yên tĩnh.

Đến cả Soái Soái cũng không hề hệch thở nữa.

Khấu Thầm đối với phản ứng như vậy của mọi người cũng không ngoài ý muốn, rốt cuộc hắn lớn như vậy, chưa từng nói thích ai.

"Ai?" Ba cậu hỏi.

" Con sẽ không nói cho ba, cũng không nói cho bất cứ ai," Khấu Thầm nói," Con khả năng cũng không để người đó biết."

" Vì sao?" Mẹ cậu sửng sốt," Người đó là ai?"

"..... Mày không phải thích người sao? Còn không nói cho này không nói cho kia! Ai mẹ nó cần mày nói cho nghe?" Ba cậu rất tức giận, tay phải bắt lấy tay trái cho không run, nhưng không thành công, hai tay cùng nhau run rẩy," Mày hay là yêu phải đứa tội phạm bị truy nã, nếu mày không dám yêu, tao liền gọi 110!"

" Chuyện này ba không quản được con." Khấu Thầm âm thanh buồn buồn.

Ba cậu giương tay, ném Khấu Tiêu ra, tóm lấy cái ghế liền hướng trên người cậu quăng đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top