Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 87

Khấu Thầm biết khi cậu nói ra những lời này chính là tàn nhẫn đẩy mọi chuyện về hướng phiền toái.

Nhưng cậu thật sự không nhịn được, Khấu Tiêu bảo cậu câm miệng không nói, cậu thật sự không làm được.

Đây cũng là lí do khiến ba cậu bất mãn, rất nhiều chuyện ba cậu đều cảm thấy cậu quá xúc động, quá cảm tính không quan tâm.

Mà cố tình lúc này, cậu không nhịn được mà nói một câu.

Ba quản không được.

Muốn cũng quản không được.

Vẫn luôn là căn nguyên cậu và ba cãi nhau.

Kì thật đại đa số thời gian, cậu cùng ba sẽ không có xung đột, thường thường sẽ có chút lời qua tiếng lại, nhưng không có hậu quả nghiêm trọng gì.

Nhưng một khi có động tĩnh lớn, không sai biệt lắm đều là như thế này.

Ba cậu nói một thì không thể là hai, nhưng Khấu Thầm là kiểu nếu ngươi ở phía đông thì ta nhất định sẽ ở phía tây.

Ghế dựa là gỗ đỏ.

Ba cậu vẫn luôn ghét bỏ, nói phòng không đủ rộng, dùng gỗ đỏ không thể hiện hết khí phái của gỗ, nhưng mẹ cậu thấy gỗ đỏ bền chắc trầm tĩnh, ba cậu cũng liền đồng ý.

Thời điểm ghế văng lại đây, Khấu Thầm còn đang suy nghĩ, vì sao ba cậu có thể nhân nhượng mẹ cậu.... Đàn ông tội gì cứ làm khó đàn ông?

Ghế dựa rất nặng, lúc nện đến trên người Khấu Thầm có thể nghe ra âm thanh trầm đục.

Nhưng bởi vì nặng, khi ba cậu kéo ghế cũng không thể lợi dụng hết quán tính, lần này đánh cũng không quá nặng, lúc ghế dựa rơi xuống Khấu Thầm nhìn thấy sàn gỗ bị gõ ra một cái hố.

" Ông làm gì!" Mẹ cậu hô lên," Vừa nói đánh cũng vô dụng! Còn đánh!"

" Là vô dụng! Hữu dụng thế nào được?" Ba nhìn Khấu Thầm," Tôi đây đánh không vì có tác dụng hay không, đánh lần này là để nhắc nhở tên hỗn này, hành vi của nó làm tôi phi thường tức giận."

" Bị thương không?" Khấu Tiêu đi đến sờ sờ trên người cậu.

" Không," Khấu Thầm tự cảm giác được giọng nói của mình có chút ách, thời điểm mở miệng đều thấy họng đau như bị bỏng.

" Hôm nay chỉ đến đây," ba cậu nói," Tao cùng mày không còn gì để nói, tao không muốn cùng mày thảo luận mày có nguyện ý hay không nguyện ý, mày dù sao cũng chưa từng có thời điểm nguyện ý làm gì, cho nên hôm nay tao nói cho mày biết, tao sẽ bảo chú ba mày liên hệ trường học, mày phải đi, không đi thì biến khỏi mắt tao"

" Con không giống như ba tưởng tượng!" Khấu Thầm đi về phía trước một bước," Con cũng không nghĩ...."

" Cút!" Ba cậu cao giọng quát.

Khấu Thầm nhìn chằm chằm ba không nói gì nữa.

Vài giây sau, cậu xoay người đi ra cửa.

" Muốn làm gì!" Khấu Tiêu gọi với theo.

Cút.

Cậu khẳng định sẽ không xuất ngoại, không đi thì phải cút.

Hoắc Nhiên từ cửa thang máy kéo thùng chuyển phát nhanh của mình vào nhà, di động để trên bàn trà vang lên một tiếng, cậu không lo xem, trước tiên cầm dao mở cái hộp chuyển phát nhanh.

" Lại mua gì đó?" Mẹ cậu thì qua nhìn nhìn.

" Máng chắn bùn, còn có xích xe." Hoắc Nhiên mở cái thùng ra, lay đồ vật bên trong nhìn nhìn.

" Xe kia của con không phải đổi tấm chắn rồi sao." Ba cậu nói.

" Mua cho xe Khấu Thầm," Hoắc Nhiên nói," lão Dương mua cho cậu ấy một chiếc Tia Chớp, con đang nghĩ giúp cậu ấy chỉnh, cậu ấy muốn cùng con đi phượt."

" Đây là dẫn đồ đệ." Ba cậu cười cười.

" Cậu ta thích xem náo nhiệt, nên mang cậu ta đi chơi." Hoắc Nhiên đem cái thùng kéo vào phòng, nghĩ lại năm ngoái Khấu Thầm đòi cậu dẫn đi cùng làm cậu phiền đến muốn mệnh, lúc này mới qua bao lâu....

Tin nhắn di động là Khấu Thầm gửi, là một tấm ảnh chụp Soái Soái đang thè lưỡi, không nói chuyện gì.

Hoắc Nhiên khẳng định với thành tích kia của cậu ta thì gặp ai cũng bị đánh một trận, nhưng xem bộ dáng này tâm tình còn tốt, chắc là không bị đánh.

-Ba cậu có xử cậu không?

Khấu Thầm rất nhanh trả lời lại một nhãn dán.

Một con sói lắc đầu lắc đến mơ hồ.

-Cậu có phải bị bắt cóc rồi, cậu nếu bị bắt cóc thì chớp chớp mắt.

Husky wink.jpg

Hoắc Nhiên nở nụ cười, gửi tin nhắn thoại qua:" Cậu đang rất nhàn?"

Khấu Thầm lại thật nhanh gọi lại:" Đúng vậy."

" Ăn cơm chưa?" Hoắc Nhiên hỏi.

" Còn chưa, nhà tôi không ăn sớm như vậy." Khấu Thầm nói," Cậu ăn rồi?"

" Mẹ tôi đang nấu, chân giò kho tàu," Hoắc Nhiên còn khoa trương chẹp chẹp miệng," A, tôi yêu chân giò."

" Tất cả đều là thịt mỡ, nhiều bì." Khấu Thầm nói.

" Còn được, không ăn nhiều, tôi luôn chỉ ăn hai miếng, vừa vặn không nhiều không ít," Hoắc Nhiên nói xong ngừng một chút, vẫn cảm thấy cảm xúc của Khấu Thầm có chút đi xuống, cậu nhỏ giọng hỏi lại:" Ba cậu thật sự không xử cậu sao?"

" Xem cậu nói đến xử lí là ở mức độ nào." Khấu Thầm cười cười.

" Đánh này, mắng này, đều không có sao, cậu có xem trong nhóm chat không, Giang Lỗi bị mẹ nó đánh ra khỏi cửa." Hoắc Nhiên nói.

" Nhà Giang Lỗi cũng bạo lực như vậy?" Khấu Thầm hỏi.

" Đều giống vậy đi, ít nhiều sẽ mắng vài câu." Hoắc Nhiên nói.

" Nhà cậu thì sao?" Khấu Thầm lại hỏi.

" Không," Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua phòng khách," Ba mẹ tôi không quản chuyện học hành, quá khứ cũng từng trải qua rồi đi."

" Hâm mộ." Khấu Thầm nói.

" Có gì mà hâm mộ," Hoắc Nhiên thở dài," Có đôi khi tôi còn hi vọng ba tôi đánh tôi một trận đi."

" Đi qua nhà tôi, ba tôi dùng đầy đủ thực lực thoả mãn mong ước của cậu." Khấu Thầm nói.

" Vậy cậu đến nhà tôi đi,"Hoắc Nhiên cười nói, nói xong lại chột dạ, do dự một chút lại bồi thêm một câu," mọi người đều muốn đến nhà tôi, hưởng thụ sinh hoạt không người quản."

Khấu Thầm bên kia trầm mặc trong chốc lát, lúc Hoắc Nhiên bắt đầu lo lắng, đang kiểm điểm lại lời nói xem có lỡ làm bại lộ chân tướng không, cậu ta mở miệng:" Nhiên Nhiên."

" Ừ?" Hoắc Nhiên nhanh chóng tiếp lời.

" Tôi đột nhiên," Khấu Thầm nhỏ giọng," Rất nhớ cậu."

Hoắc Nhiên nghe thấy được câu nói này cảm thấy đầu choáng váng, thanh âm TV ở phòng khách trở lên xa vời, cậu loạng choạng, thân thể nghiêng về phía trước, tay nhanh chóng chống đỡ, đang ngồi xổm đổi thành quỳ.

Tư thế này nhìn tương đối thành kính, giống như đang nghe thần tiên ca hát.

" Thật sự~ nhớ cậu~" Khấu Thầm đột nhiên hát lên," Tôi trong đêm~gọi bình~ minh..."

Hoắc Nhiên lắc lắc đầu để cố định hình ảnh, những âm thanh xa vời mờ ảo cũng nháy mắt trở lại rõ ràng, tim cậu từ từ đập nhịp nhàng lại.

" Tôi mẹ nó hát rất khó nghe đúng không, nhưng cậu nghe nhiều thì... Cậu nghe nhé, truy nguyệt mây tím nha~ cũng biết tâm tư tôi...." Khấu Thầm tiếp tục hát," Yên lặng vì tôi mà sưởi ấm...."

Vô cùng thâm tình, Hoắc Nhiên đều có thể não bổ ra biểu tình thâm tình của cậu ta.

" ..... câm miệng." Hoắc Nhiên nói.

" Không." Khấu Thầm nói.

" Vậy cậu hát tiếp, không hát hết bài không được dừng!" Hoắc Nhiên nói.

"... Thật sự rất nhớ em," Khấu Thầm rất nhanh hát tiếp lời hai," Rất nhớ em.... Rất nhớ em.... Đoạn sau tôi không nhớ lời.... Cậu chờ một chút, tôi tra một lát..."

" Nhiên Nhiên!" Mẹ cậu ở phòng khách gọi một tiếng," Ăn cơmmmmm"

" Vâng!" Hoắc Nhiên đáp, vẫn duy trì quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, chờ Khấu Thầm tra lời hát tiếp.

" Mẹ cậu gọi đi ăn cơm hả?" Khấu Thầm hỏi.

" Ừ, cậu hát đo," Hoắc Nhiên nói," Cậu hát xong rồi tôi ăn cơm."

Khấu Thầm nở nụ cười:" Đệt, cậu đi ăn cơm đi."

" Không không không không, cậu hát đi." Hoắc Nhiên nói.

" Ông nội cậu, cậu mẹ nó là cố ý đi!" Khấu Thầm hung tợn mà nói.

" Hát!" Hoắc Nhiên đè nặng âm thanh, phi thường hung ác nói.

" Thật sự rất nhớ em tôi trong đêm gọi bình mình ngôi sao trên trời cũng hiểu cho tâm tôi trong lòng tôi chỉ có em....." Khấu Thầm nhanh chóng vừa hát vừa thở dốc mà hát lại một lần," Không giống một bé ngoan gì cả... Được rồi, cậu đi ăn cơm đi."

Hoắc Nhiên cười đến không được, một lúc lâu mới đứng lên:" Tôi cúp máy đây."

" Cúp đi," Khấu Thầm nói xong lại nhanh chóng bổ sung," Cậu buổi tối không bận gì chứ?"

" Không có, sao thế?" Hoắc Nhiên hỏi.

" Tôi nếu rảnh sẽ gọi cậu nhé." Khấu Thầm nói.

" Ừ," Hoắc Nhiên đáp, không biết vì sao, cảm thấy rất thoải mái, thuận miệng nói tiếp," Cậu đến tìm tôi chơi cũng được."

Nói xong lời này cậu khựng lại, cảm thấy mình thể hiện quá lộ liễu.

..... Nhưng hình như rất bình thường, cậu từ trước kia cùng bọn Từ Tri Phàm đều nói như vậy, lúc còn chưa có ý nghĩ gì với Khấu Thầm cũng vậy, đều nói giống nhau.

Nhưng Khấu Thầm trả lời lại, khiến cậu không nhịn được, thật xấu hổ quá.

" Gọi điện thoại là được." Khấu Thầm nói.

" Được." Hoắc Nhiên đáp, sau đó mau chóng cúp điện thoại.

Đệt! Đây là có chuyện gì, có thích tới hay không! Gọi điện thoại ta còn không chắc rảnh mà tiếp máy đâu!

( tiếu khả ái có khác, đáng yêu quá, truyện tag hỗ công không hợp chút nào, tiểu khả ái này là một thụ rất đủ tư cách đó)

" Xin hỏi ngài ở mấy ngày?" Lễ tân hỏi.

"Một tháng." Khấu Thầm nói.

"Một tháng sao?" Lễ tân ngẩng đầu nhìn cậu.

"Không," Khấu Thầm cau mày nghĩ nghĩ, "Hai ngày đi."

"Vâng, hai ngày phải không ạ?"biểu tình của lễ tân có chút mê mang.

"Ba ngày đi." Khấu Thầm lại nói.

"Như vậy đi tiên sinh," lễ tân nói, "Tôi tạm thời làm đăng kí cho ngài hai ngày, nếu muốn thêm thời gian, ngài lại qua làm thêm chút thủ tục là được."

" Được," Khấu Thầm hắng hắng giọng," Ngại quá."

" Không sao ạ." Lễ tân cười cười.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Khấu Thầm vào phòng đi đến cửa sổ nhìn nhìn, đối diện chính là phòng làm việc của khách sạn, văn phòng của Khấu Tiêu ở tầng ba.

Rời nhà trốn đi vô cùng hoàn mĩ.

Còn có thề giám thị động thái của địch.

Khấu Thầm nằm lên giường, lấy di động ra, kiểm tra tài khoản ngân hàng, còn đủ tiền.

Cậu có thể trước tiên ở lại đây hai ngày, rồi chậm rãi nghĩ rõ ràng chuyện này.

Cậu không đặc biệt biết chính xác bước tiếp theo nên làm gì.

Nhưng cậu rõ hai điều.

Tuyệt đối không thể ra nước ngoài, xuất ngoài liền không có Hoắc Nhiên.

Ba cậu nói nếu không đi thì cút, chắc chắn là lời nói khi giận, cậu cũng biết, nhưng cậu còn biết, kể cả là lời nói lúc nóng giận, ba cậu cũng không cho cậu lựa chọn thứ hai, mày đi thì đi, này đương nhiên nói đi, không đi thì cút, câu này ý đồng nghĩa với phải đi.

Khấu Thầm cảm thấy cậu đối với ba mình, cũng không có bao nhiêu phẫn nộ, nếu không có Hoắc Nhiên, cậu khả năng cũng chính là cãi một trận đánh một trận, chuyện này coi như xong.

Nhưng lúc này cậu thực sự sợ hãi.

Cậu không muốn đi.

Cậu muốn cho ba cậu hiểu rõ cậu bất luận như thế nào cũng sẽ không đi.

Cậu thậm chí còn chờ mong, có thể đem những thứ không thoải mái giữa cậu và ba đánh vỡ, đập ná, cậu muốn làm chuyện lớn, cho ba cậu có thể nghe thấy tiếng nói của cậu.

Không phải chỉ là chuyện xuất ngoại hay không, còn có rất nhiều thứ khác

Cậu chưa từng vội vàng như hôm nay, lo âu, muốn làm ba câu lắng nghe cậu.

Nhưng thời điểm bước ra khỏi cửa nhà, cậu chất chứa bất mãn cùng phản kháng.

Rồi theo thời gian từng phút trôi đi cậu lại từ từ trở nên nản lòng.

Còn có lo sợ và nghi hoặc.

Cậu không biết nên làm gì, làm như thế nào.

Cậu phát hiện phương thức cùng thủ đoạn xử lí mọi việc ngày thường, trong hôm nay đều không có tác dụng, đối mặt với việc này, cậu tất cả đều mê mang.

Cậu không biết làm cách nào biểu đạt cho ba ý nghĩ của mình.

Ngay cả hiện tại càng ngày càng nhớ Hoắc Nhiên, cậu cũng không biết mình lên đi gặp Hoắc Nhiên hay không nên.

Hoắc Nhiên cả một cuối tuần đều có chút khó chịu.

Khấu Thầm nói buổi tối nếu rảnh sẽ gọi điện cho cậu nhưng vẫn luôn không thấy.

Ngày hôm sau cũng không gọi.

Hoắc Nhiệt đột nhiên thấy mất mặt.

Cho tới hiện tại, cậu sở dĩ có thể cùng Khấu Thầm cả ngày lẫn đêm ở cùng nhau, chính là vì Khấu Thầm không có việc gì cũng sẽ dính đến trước mắt cậu, đuổi cũng không đi.

Cậu từng chút một thấy được những thứ khác sau vẻ bề ngoài của Khấu Thầm, từng chút một bị Khấu Thầm hấp dẫn.

Bây giờ thì hay rồi.

Khấu Thầm đột nhiên khốc lên, làm cậu rất không thích ứng.

Hơn nữa thật sự có chút mất mặt.

Đặc biệt là lúc cậu bảo Khấu Thầm đến tìm cậu chơi bị Khấu Thầm cự tuyệt nói chỉ cần gọi điện thoại cuối cùng điện thoại cũng không gọi.

Cậu nhìn qua vòng bạn bè.

Trên bảng tin của Khấu Thầm vẫn là tin cũ.

Mà đến khi về trường chiều chủ nhật, Hoắc Nhiên mới phát hiện, này hẳn khổng phải yêu cầu suy xét vấn đề mặt mũi hay không mặt mũi.

Khấu Thầm không trở lại trường.

" Cậu ta không cùng cậu nói à?" Từ Tri Phàm hỏi.

" Không, cậu ta hai ngày nay cũng không liên lạc với tao." Hoắc Nhiên vừa nói vừa gửi tin nhắn cho Khấu Thầm.

Hứa Xuyên với Nguỵ Siêu Nhân cũng dều gửi tin nhắn, Khấu Thầm một cái cũng không đọc.

" Cậu ta không phải bị ba đánh chứ?" Giang Lỗi nói," Làm lạp xưởng...."

" Mày câm miệng!" Hoắc Nhiên trừng mắt nhìn cậu ta.

Tin nhắn gửi đi nửa ngày cũng không thấy Khấu Thầm trả lời.

Khung thoại chỉ có một câu của cậu lẳng lặng ngốc.

Khấu Thầm vẫn luôn không trả lời.

Hoắc Nhiên lại gọi điện, bên kia vẫn luôn đổ chuông đến khi tự ngắt, cũng không có người nghe.

" Xảy ra chuyện gì rồi?" Hoắc Nhiên nhìn Từ Tri Phàm.

" Mày có số Khấu Tiêu hay lão Dương không?" Từ Tri Phàm hỏi.

" Có," Hoắc Nhiên nói," chỗ ba tao có, lần trước lúc đi phượt, ba tao hỏi hết một lượt số của mọi người, tao hỏi ba một chút..."

"Vậy mày cũng có," Từ Tri Phàm vỗ một cái lên vai cậu," số điện thoại chắc chắn là Khấu Thầm gửi cho mày rồi mày mới đưa cho ba mày được."

" A! Phải!" Hoắc Nhiên đột nhiên hiểu ra, cúi dầu bắt đầu ào ào kéo lịch sự trò chuyện với Khấu Thầm.

" Trực tiếp tìm ở lịch sử tin nhắn.... Để tao." Từ Tri Phàm cầm lấy di động của cậu.

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta, đột nhiên cảm thấy chính mình dường như gấp đến độ choáng váng.

Cậu nhìn nhìn mấy người bên cạnh, mọi người chỉ có chút khó hiểu, cũng không có ai gấp thành như cậu, kì thật chỉ là không đúng hạn trở lại trường, có thể có việc không nhìn thấy tin nhắn hoặc không nghe được tiếng chuông điện thoại, lát âu lại liên lạc lại cũng nên.....

" Bây giờ gọi sao?" Từ Tri Phàm tìm được số điện thoại, đem di động tới trước mắt cậu.

" Lát nữa đi," Hoắc Nhiên cắn cắn môi," Tao trước lưu lại số, vạn nhất chỉ là cậu ta không cầm di động, như vậy gọi qua hỏi, có phải rất ngu?"

" Đúng vậy." Hứa Xuyên cười cười.

Nhưng cho đến tận lúc ăn xong cơm chiều, mọi người đều trở về kí túc cả, Hứa Xuyên liền có chút chờ không được, cậu ta nhìn Hoắc Nhiên:" Gọi cho chị nó đi, chị ấy cầm điện thoại suốt."

" Được." Hoắc Nhiên chỉ chờ những lời này.

Cậu nhanh chóng lấy di động ra, gọi điện cho Khấu Tiêu.

"Alo?" Khấu Tiêu bên kia rất nhanh đã nhận.

" Chị," Hoắc Nhiên hắng hắng giọng:" Em là Hoắc Nhiên."

" A, Nhiên Nhiên," Khấu Tiêu lập tức đè thấp âm thanh," Khấu Thấm có ở cùng các em không?"

Hoắc Nhiên ngây người:" Cái gì?"

" Nó không ở cùng các em sao?" Khấu Tiêu không khống chế được giọng cao lên.

" Không ạ, em ở trường, cậu ấy cuối tuần cũng không liên lạc với em." Hoắc Nhiên nhanh chóng nhìn một vòng xung quanh, mọi người hẳn đều đoán được nội dung cuộc thoại, đều ngây người, Hứa Xuyên lấy di động ra gọi cho Khấu Thầm.

"Tắt máy." Hứa Xuyên quơ quơ di động.

"Cậu ấy làm sao vậy?" Hoắc Nhiên có chút luống cuống.

" Bỏ nhà đi," Khấu Tiêu trong thanh âm có chút nôn nóng:" Cãi nhau với ba chị, chị nhắn tin cho nó không thấy trả lời, chị còn tưởng nó ở chỗ em..."

" Bỏ đi khi nào ạ?" Hoắc Nhiên lập tức hỏi.

" Ngày mang bài thi về, cơm cũng chưa ăn đã đi!" Khấu Tiêu nói," Vậy nó có ở cùng bạn học nào khác không?"

" Không," Hoắc Nhiên nói," Bọn em đều ở trường cả."

" Được rồi," Khấu Tiêu nói," Chị biết rồi, Nhiên Nhiên, nếu nó liên lạc với em, em nói với nó, chị sắp xếp chỗ ba rồi, bảo nó trở về cùng ba nói chuyện lại, được không?"

" Dạ, được," Hoắc Nhiên nhíu mày," Cậu ấy.... Vì sao? Vì kết quả thi giữa kì sao ạ?"

" Không phải," Khấu Tiêu thở dài," Chuyện du học, đánh chết cũng không chịu...."

Cúp điện thoại xong, một vòng người bên cạnh đều không nói chuyện.

Hoắc Nhiên cảm thấy mình quá trì độn.

Ngày đó Khấu Thầm gọi điện cho cậu, đã thấy có điểm không thích hợp, cảm xúc xa xút, cậu rõ ràng phát giác được, nhưng bị Khấu Thầm tâm thần ca hát, ý nghĩ của cậu đều bị trật đường, hoàn toàn bỏ qua cảm giác trước đó.

Trong nháy mắt cậu đối với bản thân vô cùng bực bội.

Khấu Thầm là người xúc động, nhưng chỉ vì chuyện xuất ngoại du học, cậu ta không đến mức một hai đã bỏ nhà đi, trước kia bị Khấu lão nhị làm lạp xưởng cậu ta cũng chưa nói muốn chạy đi, như thế nào lần này lại chạy rồi!

Rốt cuộc là làm sao vậy!

Sửng sốt một lúc lâu sau.

Cậu cúi đầu lấy di động nhắn cho Khấu Thâm

-Mở máy thì trả lời tin nhắn, tôi rất lo lắng.

Gửi xong cậu lại ngẩn người trong chốc lát, ngón tay tách tách ấn xuống lại gửi thêm một tin.

-Tôi lấy một bí mật đổi với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top