Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 88

Lưng có chút đau, còn cả cánh tay.

Khấu Thầm nằm ở trên giường ngủ đến mơ mơ màng màng đều có thể cảm giác được là đau.

Cậurất sợ đau, cho nên vẫn luôn sợ ba, bị làm lạp xưởng gì đó chỉ ngẫm thôi cũng đã đau, hiện tại trên người mức độ này so với bị làm lạp xưởng vẫn còn đỡ hơn chút, không phải quá đau, phỏng chừng nếu là người khác sẽ không kêu đau.

Ví dụ như Hoắc Nhiên.

Lúc bị trật khớp rất đau, chỉ kêu hai tiếng bị người này nhớ nửa năm, châc.

Ghế gỗ đỏ chất lượng thật sự tốt,  ba cậu không dùng lực, nhưng thật sự là không khiêng được ghế gỗ hàng thật, không phải gỗ dán, cũng không phải giả vân gỗ....

" A...." Cậu nhấc Cậu nhỏ tiếng kêu.

Trong phòng sáng, cậu đoán hẳn là ban ngày, cậu không kéo rèm cửa ra, tia nắng lọt vào phòng mang theo không khí đặc trưng của ban mai mát mẻ trong trẻo.

Khấu Thầm kéo chăn, duỗi tay tìm di động.

Cậu ở đây đã là buổi sáng thứ ba, hôm nay hẳn là cuối tuần.

Không, thứ ba.

Vẫn là cuối tuần?

Rốt cuộc mấy?

Cậu sờ soạng một chút di động, màn hình không có giống ngày thường sáng lên.

"Sập nguồn?" Khấu Thầm cau mày ấn khởi động máy.

Màn hình nhắc nhở, lão tử không có  điện ngươi nhìn không ra còn ấn cái rắm?

"Đệt." Khấu Thầm đem điện thoại ném lại vào bên cạnh gối đầu, cậu đã lâu không ngủ- tỉnh- ngủ mê mang hai ba ngày thế này, người đều mông lung không rõ.

Lúc cậu từ nhà đi di dộng đã sắp hết pin, buổi tối hôm đó cậu cũng không dám gọi điện cho Hoắc Nhiên, sợ chưa nói được vài câu đã sập nguồn.

Nhưng cuộc gọi đến của Hoắc Nhiên trực tiếp làm di động của cậu tịt ngúm, chờ đến khi mạnh mẽ khởi động lại, chỉ kịp nhìn thấy câu Hoắc Nhiên muốn lấy bí mật ra trao đổi, cậu còn đang nghĩ xem trả lời thế nào, di động đã hoàn toàn chết lâm sàng.

Di động so với cậu mệnh còn khổ hơn.

Cậu gian nan từ trên giường ngồi dậy, chỗ bị ghế dựa đập qua đều đau, ngủ thời gian dài những chỗ xung quanh cũng đau.

Lại còn rất đói bụng.

Sau khi nhận phòng khách sạn cậu mới ăn hai bữa, trong phòng để sẵn ba gói mì ăn liền cậu đã ăn hai.

Cậu ở mép giường ngồi đờ đẫn, sau đó đi lấy cặp sách bị ném dưới đất.

Kéo ra mới nhớ cậu không dây cáp sạc.

Trong cặp chỉ có một cục pin dự phòng, dây cáp sạc bị Nguỵ Siêu Nhân mượn rồi.

Không có việc gì mày cmn mượn dây cáp làm gì?

Quầy bán quà vặt có bán cáp sạc mẹ nó sao mày k đi mua đi!

( ôi Nguỵ Siêu Nhân số khổ của ta ơi!!)

Khấu Thầm ủ rũ đứng pên, ủ rũ cụp đuôi đi tới phòng tắm, nhìn vào gương một lúc, vì chính mình quá đẹp trai mà bị doạ sợ.

( tự luyến ghê quá)

Không nghĩ tới hoàn cảnh thế này rồi mà còn bảo trì được vẻ đẹp anh tuấn được.

Cậu tính toán trước rửa mặt, sau đó xuống quầy lễ tân mượn dây cáp sạc điện, nếu không cậu cũng không nộp tiếp tiền phòng được.

Thời điểm khom lưng rửa mặt, cậu cảm thấy cơ bắp sau lưng đều như bị xé rách, đau cả một mảnh lớn.

Cảm giác không đúng lắm, cậu cũng không phải chưa từng bị đánh, lúc đánh nhau với người khác thường cũng bị đánh trúng vài lần, còn không đau đến mức độ này bao giờ.

Cậu nhíu mày kéo áo lên, xoay người nhìn lưng mình trong gương.

Bóng loáng săn chắc, đường cong cơ bắp hoàn mỹ.

Mảng bầm tím biến thành màu đen sưng đỏ gì đó như trong tưởng tượng đều không có, chỉ có chỗ bị ghế đạp trúng có vết mờ mờ.

Thấy thế nào cũng không giống như có thể đau như cảm nhận.

..... Gãy xương?

GÃY XƯƠNG?

Xương sườn.... chỗ này là xương sườn đi, chính diện là xương sườn, đây là bên trái xương sườn, vẫn là xương sườn....

Ôi Đệt! Xương sườn gẫy rồi?

Đối với Khấu Thầm, ngươi đánh ta cũng được, không có việc gì, ta tuy rằng sợ đau nhưng có thể nhịn, nhưng nếu xương cốt bị gãy, thì một chút cũng không kiên nhẫn.

Suy nghĩ này vừa bắt đầu, cảm giác bản thân đứng cũng không đứng nổi, chống bồn rửa mặt dựa tới trên tường

Mới vừa dựa vào cậu lại lập tức đứng thẳng, chẳng may chạm đến chỗ xương gãy thì phải làm sao....

Cậu nhanh chóng mặc quần áo, cầm di động cùng pin dự phòng ra ngoài, đi thẳng đến quầy lễ tân.

" Chị gái, có thể cho mượn dây cáp sạc 30 phút không, một lát tôi trả lại." Khấu Thầm đưa di động lên quơ quơ," Di động của tôi hết pin."

Lễ tân nhìn cậu, từ bên cạnh đưa dây cáp sạc cho cậu:" Được."

"Cảm ơn." Khấu Thầm lấy qua, cắm sạc điện, sau đó đi ra cửa lớn khách sạn

Cậu nhớ rõ chỗ đường nhỏ phía sau khách sạn có một phòng khám nhỏ.

Đi k xa thì thấy được, trí nhớ cậu cũng không tệ.

" Tôi có khả năng bị gãy xương." Cậu đi theo một y tá nói.

" Gãy xương?" Cô gái nhìn cậu, nhanh tay đỡ cậu," Vi trí nào?"

" Xương sườn phía bên trái." Khấu Thầm nói.

" Phía sau lưng cậu?" Cô ý tá hỏi.

" Phải." Khấu Thầm gật đầu.

Cô gái đỡ cậu vào phòng khám:" Trước để bác sĩ nhìn xem, nếu gãy xương thật vẫn phải đến bệnh viện chụp x- quang, ở chỗ chúng tôi không có thiết bị."

" Vậy phiền xem giúp tôi trước." Khấu Thầm nói.

Một bác sĩ lớn tuổi tiến tới, hỏi qua y tá rồi nhẹ nhàng đè đè lên lưng cậu:" Là chỗ nào?"

" Nơi này." Khấu Thấm vòng tay ra chỉ phía sau lưng.

" Lúc cử động cánh tay có thấy sau lưng đau không?" Bác sĩ nói.

" Không quá đau." Khấu Thầm nghĩ nghĩ.

" Không gãy xương." Bác sĩ nhấc quần áo cậu lên, lại ở phái sau lưng cậu đè đè," Không gãy xương."

" Không phải, ngài xem kĩ một chút, gãy xương, rất đau." Khấu Thầm nằm bò lên bàn.

" Bị thương khi nào?" Bác sĩ hỏi.

" Hôm qua? Hôm kia?" Khấu Thầm mơ hồ.

"Không gãy xương," bác sĩ dứt khoát," Chắc cậu bị đụng vào đâu hả? Nếu gãy cương thật, cậu lức này không động đậy nổi đâu, thật sự không tin tôi, cậu đi chụp x-quang là rõ."

" Sao tôi cảm giác đau như vậy." Khấu Thầm đột nhiên thấy uỷ khuất.

" Chắc chắn phải đau, bị đánh còn có thể không đau sao?" Bác sĩ nói," Đặc biệt là bị thương sau một hai ngày, cậu hai ngày nay cũng không hoạt động được đi, tôi nhìn thấy trên lưng cậu đều là vế hằn quần áo, có phải vẫn luôn nằm?"

"A." Khấu Thầm hơi ngượng ngùng kéo quần áo xuống.

" Hoạt động nhẹ nhàng sẽ đỡ hơn, trở về chườm nóng một chút," bác sĩ nói," hai ngày nữa sẽ tốt lên, người trẻ tuổi, thể chất tốt, rất nhanh lành."

" Chườm nóng phải làm sao?" Khấu Thầm hỏi.

" Đắp khăn nóng, dán miếng giữ nhiệt đều được." Bác sĩ cười nói.

" Cảm ơn," Khấu Thầm nhìn di động, có thể khởi động máy," Ngài đợi một chút, tôi mở may mới có thể thanh toán."

" Không cần, cũng chưa gọi là xem bệnh." Bác sĩ nói," Trả tiền gì chứ."

".... À," Khấu Thầm ngẩn người," Cảm ơn."

Lúc ra khỏi phòng khám, bác sĩ còn nói với phía sau cậu dặn dò vài câu, nhưng cậu nghe không rõ.

Từ giây đầu tiên màn hình chủ hiện lên, giống như bị Khấu Tiêu đánh một chưởng Mỹ dung phi hồn xuyên mà rung, tiếng chó sủa điên cuồng không ngừng, màn hình đen lại rồi vẫn còn rung liên tục.

Khấu Thầm trong nháy mắt này như tỉnh từ trong mộng.

Hai ba ngày nay cậu vẫn có chút mơ mơ màng màng, thời gian tỉnh không nhiều, ngủ rồi cũng đều mơ linh tinh, không phải về kí ức gì, hôm nay khi ra khỏi cửa khách sạn cậu còn tưởng mình từ cái hầm nào bò ra.

Mãi cho đến lúc này, cậu xem như phục hồi được tinh thần.

Cậu bỏ nhà đi, vì cãi nhau với ba, ba cậu đánh cậu bảo cậu cút, ba đánh cậu vì cậu sống chết không chịu xuất ngoại hơn nữa còn nói lăng lỗ mãng, chết cũng không chịu xuất ngoại là bởi vì...

Hoắc Nhiên.

Cậu ngồi xuống bậc thang ven đường, cầm di động vẫn đang rung đến thiên hoang địa võng, nhìn mặt đất xuất thần.

Lúc này cậu mới nhớ tới, mấy ngày nay, cậu thật ra duy nghĩ tới nhiều chuyện

Chỉ là không nhớ rõ gì.

Nhưng dù rõ ràng không nhớ, ngồi chỗ này một lát thì lại biết cả.

Di động rốt cuộc bị rung đến tự tắt máy.

Cậu cúi đầu hà hà hơi lên di động, khi còn nhỏ bà nội cậu bảo, truyền một ngụm tiên khí, thì sẽ tốt.

Còn rất dùng được, tiên khí đem điện thoại tỉnh lại.

300 cuộc gọi nhỡ, ba mẹ Khấu Tiêu lão Dương, nhóm bảy người, mỗi người đều gọi cho cậu nhiều lần, còn có tin nhắn, WeChat còn chưa tải xong đã phát tin nhắn.

Cậu thậm chí còn thấy được nhắc nhở Hứa Xuyên gửi bưu kiện qua QQ cho cậu.

Trong nháy mắt nhìn thấy cậu muốn khóc.

Tin nhắc của Hoắc Nhiên rất nhiều, một chuỗi dài.

-Cậu làm sao vậy

-Không muốn nghe bí mật sao

-Khấu Thầm cậu rốt cuộc chạy đi đâu!

-Khấu Thầm Thầm

-Sạc điện thoại à!!!

-Thầm Thầm....

-Vặn vặn tới rồi! Mau dẫn đường đến chỗ ca ca này nào!

-Còn chưa mở máy?

- mở máy đi cậu bị chặt tay rồi à

-....

-Khấu Thầm tôi đệt cả nhà cậu!

-Không phải  chỉ là xuất ngoại thôi sao, cậu cùng người nhà nháo chơi trò mất tích với bọn tôi làm gì!

-cút đi

-về sau cũng đừng bảo tôi nói giúp cho cậu!

-nói cái rắm

- cậu ăn cái rắm đi

.....

-cho cậu xem Soái Soái

-tôi đến nhà cậu, vôn không nghĩ dùng tình thân đả động ngươi, nhưng tình bạn bè hữu nghị, tình anh em khắng khít của Nếm biển đội cũng không giúp được cậu, mẹ cậu khóc, Khấu Tiêu một hơi mắng cậu hai mươi phút.

-ba cậu không nói một lời, tôi cảm thấy rất lo lắng cho cậu

.....

-chào buổi sáng Khấu Thầm Thầm

-Cậu mẹ nó còn chưa chịu khởi động máy

-Tôi còn gửi tin cho cậu nữa tôi mang họ Cẩu

.....

-lão Viên biết chuyện của cậu rồi, tìm bọn tôi hỏi tình huống—— Khấu Nhiên

( tự động gả rồi, tự động gả rồi)

......

-Khấu Thầm cậu xong rồi, cậu có bản lĩnh thì đừng xuất hiện! Cậu chỉ cần dám ló ra, tôi nhìn thấy thì một đao chém chết tên ngốc cậu.

-làm lạp xưởng

-cho Soái Soái ăn! Dư lại thì bán!

-tiền sáu người bọn tôi chia!

........

- mở máy rồi

-.

-?

-123

-xin lắng nghe ca sĩ Giang Thần vì cậu biểu diễn một bài hát xưa cũ

Tiếp theo là tin nhắn thoại.

Khấu Thầm đầu tiên nghe được giọng Hoắc Nhiên rất thấp" Hát đi, đừng chạy."

Sau đó là âm thanh Giang Lỗi rống lên, làm loa di động cũng bị dè đi:" Trở về đi! Trở về nha! Lưu lạc thiên nhai tích thầm thầm..."

Khấu Thầm cúi đầu xoa xoa đôi mắt, đang muốn mở lại nghe tiếng của Hoắc Nhiên, di động rung lên, Hoắc Nhiên đã gửi tin nhắn.

-test

-oai, thầm thầm có ở đây không vịt

Khấu Thầm nước mắt trong nháy mắt dâng lên, hoàn toàn không có dự liệu, mũi còn chưa kịp cay, hốc mắt cũng chưa kịp nóng lên.

Nước mắt một giây sau đã rơi xuống cổ tay

Ấm nóng

Khấu Thầm có thể cảm nhận được độ ấm.

" Có tin gì không?" Từ Tri Phàm ở bên cạnh hỏi.

"Không," Hoắc Nhiên thở dài, chuyển di động, "Khấu lão nhị hôm nay giữa trưa lại qua trường học,  không biết lão Viên có biện pháp gì không."

"Vẫn là nói không báo cảnh sát đúng không?" Từ Tri Phàm hỏi.

"Ừ," Hoắc Nhiên gật đầu," Ngày hôm qua Khấu Tiêu nói với tao, ý ba cậu ấy chính là không thể báo án, tự tìm cậu ấy về, nếu bị người khác tìm thấy, sợ Khấu Thầm cảm thấy mất mặt."

Từ Tri Phàm không nói chuyện, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Này không phải rất hiểu Khấu Thầm sao, vì cái gì cứ có chuyện nói ba câu liền cãi nhau."

" Mỗi chuyện mỗi khác đi," Hoắc Nhiên nằm dài trên bàn," Tao sắp chết."

" Mày đừng vì cậu ta chưa về đã đổ bệnh," Từ Tri Phàm nói," Mày không cần lo lắng thế đâu, Khấu Thầm không ngốc, sức chiến đấu cũng mạnh, sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ là ngoan cố."

" Tao cũng không phải lo lắng xảy ra chuyện," Hoắc Nhiên nhắm mắt," Tao chỉ muôn biết tại sao thế này.... Hơn nữa cậu ấy không để ý tới tao.... Lại không phải tao bắt cậu ta xuất ngoại.... Cậu ta dựa vào cái gì không để ý đến tao? Đệt."

Tiết ba, Hoắc Nhiên cầm di động chậm dãi đi hướng đến quầy quà vặt, tính đi mua kem ăn.

Di động rung một cái.

Cậu không nhanh không chậm mà cầm tới nhìn xem.

Sau đó dừng bước.

Đứng tại chỗ nhìn chằm chằm tin nhắn trên di động phải đến năm giây, trái tim mới đột nhiên như buộc trên cổ nhảy xuống dưới.

Mấy ngày này tin nhắn gửi đến cậu rất nhiều, Khấu Tiêu với lão Dương đều sẽ thường thường cùng cậu liên lạc một chút.

Lúc đầu, chỉ cần có tin tức, cậu đều hưng phấn, nhưng liên tục thất vọng hai ba ngày, cậu không mong đợi nhiều nữa.

Mà hiện tại đột nhiên thấy được tên Khấu Thầm, cậu suýt nữa thì phản ứng không kịp.

-mình cậu đến, trước không cần nói với ai.

Phía dưới còn có một cái định vị.

Hoắc Nhiên nhìn nhìn bốn phía, cũng không biết bản thân có nên cùng người nào nói trước một tiếng hay không, mấu chốt là bên cạnh cũng không trông thấy người quen.

Cuối cùng cậu xoay người chạy về hướng Quỷ Lâu.

-nửa giờ là đến.

Không có thời gian gọi xe, cũng không chờ được taxi nào đi ngang qua, Hoắc Nhiên quyết định trực tiếp trèo tường chạy như điên đến phố gần một tiểu khu, nơi đó có chỗ taxi chờ khách.

Thời điểm trèo tường bên cạnh có người, cậu nhìn cũng không nhìn, chỗ này yên tĩnh, ngẫu nhiên sẽ có người năm ba tới đọc sách.

" Hoắc...." Người nọ mở miệng.

Hoắc Nhiên dùng dư quang nhìn thấy ngừoi đang cầm sách đọc là Lâm Vô Ngung, người cậu đã vắt qua đầu tường, cũng không kịp chào hỏi, cậu trực tiếp nhảy ra ngoài.

Lâm Vô Ngung ở bên kia tường gọi một tiếng:" Hoắc!"

Vận khí còn có thể, cậu chạy một mạch như điên, còn chưa chạy đến đường lớn, một chiếc taxi đối diện lại tới đây.

" Xe——- xe taxi——-" cậu hô to vừa chạy vừa nhảy qua đường cái, ngăn phía trước đầu xe, sau đó kéo cửa sau xe ra ngồi vào, đưa điện thoại đến trước mặt tài xế," Bác tài đi đến đây! Cần nhanh! Nửa giờ!"

" Không cần nửa giờ," tài xế nói," không xa lắm, hai mươi phút là tới."

" Được! Cảm ơn!" Hoắc Nhiên gào lên trả lời, có chút không khống chế được âm thanh.

Tài xế nhìn cậu một cái, cậu ngượng ngùng xoay đầu đi, kéo dây an toàn đeo.

Định vị Khấu Thầm gửi là một khách sạn, Hoắc Nhiên cảm thấy khách sạn nghe tên rất quen, mãi cho đến khi nhìn thấy cậu đột nhiên nhận ra, đây là khách sạn chỗ Khấu Tiêu làm việc.

Tôi Đệt!

Khấu Thầm thế mà trốn ở chỗ Khấu Tiêu làm?

Đây là cái bệnh tâm thần gì!

Có hay không trộm thẻ công tác của chị cậu ta?

Có hay không còn dùng thẻ công nhân ăn cơm....

Khi nghi đến đó, Hoắc Nhiên không nhịn được mà nở nụ cười, hướng về phía cửa kính xe taxi cười ha ha ha.

" Đến ngay đây." Tài xế nhắc nhở cậu.

" Được." Hoắc Nhiên duỗi tay muốn mở cửa.

" Chờ tôi dừng xe!" Tài xế nhanh chóng hô một tiếng.

" Ồ." Hoắc Nhiên dừng động tác.

" Trả tiền." Tài xế lại nhắc nhở.

" Vâng vâng vâng." Hoắc Nhiên nhanh chóng giơ di động lên quét mã.

Xe vừa dừng lại cậu đã mở cửa nhảy ra ngoài, tiếng tới cửa lớn khách sạn.

Cửa lớn không có người, Hoắc Nhiên mê mang dừng lại, nhìn bốn phía xung quanh, vừa định lấy di động ra gọi cho Khấu Thầm.

" Ha." Đằng sau truyền đến tiếng âm thanh nhỏ.

Hoắc Nhiên lập tức nghe ra đây là giọng Khấu Thầm.

Ba ngày, đã ba ngày không nghe được giọng Khấu Thầm.

Cậu lập tức xoay người, nhìn thấy Khấu Thầm từ cửa hông khách sạn đi ra, khoé miệng mỉm cười, chậm dãi lung lay đi tới chỗ cậu.

" Đệt ông nội cậu," Hoắc Nhiên phát ra cảm thán từ tận đấy lòng," Cậu mẹ nó điên rồi à!"

" Bí mật đâu?" Khấu Thầm vẫn luôn tiến đến chỗ cậu, tới chóp mũi cậu hỏi một câu.

Đột nhiên bị hơi thở của Khấu Thầm vây quanh, Hoắc Nhiên cảm giác mình cả người đều mông lung, thanh âm cũng trở lên mờ ảo, cậu hoảng hốt trả lời:" Cái gì?"

" Cậu nói, dùng một bí mật cùng tôi trao đổi," Khấu Thầm hỏi," Bí mật đâu?"

Bí mật?

Bí mật?

Ôi đệt!

Bí mật của cậu!

Hoắc Nhiên trợn tròn mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top