Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 89

Hoắc Nhiên dám thề, lúc cậu nhắn nói dùng một bí mật trao đổi, tuyệt đối nghiêm túc, dù là do lúc ấy sốt ruột hay là buồn bực hay nghẹn đến mệt mỏi, cậu soạn cái câu đó, là đã suy nghĩ kì rồi, chỉ cần Khấu Thầm xuất hiện, cậu sẽ thỏi lộ.

Nhưng sau đó tên rắm thối này không xuất hiện, cậu chạy đến chạy đi, đã quên luôn chuyện này.

Cậu thậm chí chỉ biết mình sốt ruột, rất tức giận, rất buồn bực, nhưng đã không nhớ rõ lí do vì sao nữa.

Cũng quên vì sao khi nhìn thấy tin nhắn của Khấu Thầm thì tim đạp gia tốc, đã quên vì sao mình một đường chạy như điên tới chỗ này, đã quên vì sao khoảnh khắc nhìn thấy Khấu Thầm cậu mừng phát điên cơ hồ muốn tru lên.

Mãi cho đến khi Khấu Thầm nói ra câu này, cậu mới nhớ ra mà nghĩ.

Tôi lấy một bí mật trao đổi vớ cậu

Khấu Thầm, tôi thích cậu.

Hoắc Nhiên há miệng thờ dốc, không nói nổi.

Không hợp lí lắm, đặc biệt còn trong hoàn cảnh thình lình xuất hiện thế này.

Bên trái cậu là đường đông nườm nượp, bên phải là cửa lớn khách sạn, khách hàng ra vào, người giữ cửa đứng cách hai mét.

Mà Khấu Thầm trước mặt, cách cậu nhiều nhất có 5cm

Trạng thái thế này cậu muốn cũng không nói được.

" Ôi đệt," Khấu Thầm giương mắt nhìn phía sau cậu, đột nhiên ôm lấy cánh tay cậu, lôi kéo vọt vào sau cây cột," Khấu Tiêu,"

" Nhìn thấy cậu?" Hoắc Nhiên nhanh chóng hỏi.

" Không," Khấu Thầm rất cẩn thận mà nhìn sang bên kia," Chị ấy chắc chắn đi cửa hông của nhân viên, sẽ không đi sang bên này, không sao."

".... Cậu nghĩ như thế nào." Hoắc Nhiên cạn lời.

" Đi," Khấu Thầm nhìn Khấu Tiêu rẽ vào cửa hông quay sang cậu nghiêng nghiêng đầu," Đi lên phòng tôi, nơi này nguy hiểm, không phải chỗ nói chuyện."

" À." Hoắc Nhiên lên tiếng.

Động tĩnh này, cứ như lãnh đạo của tổ chức bí mật nào đó, làm cậu đi theo cũng khẩn trương lên, lúc đi vào cửa khách sạn còn muốn khom lưng.

Khấu Thầm vẫn đi rất tiêu soái, vừa đi vừa nhẩm hát, nhìn qua tâm tình không tồi.

" Ta trên đầu có sừng! Phía sau có cái đuôi!" Cậu ta đưa tay ra sau mông vẫy vẫy," Ai cũng không biết, ta có bao nhiêu bí mật...."

" Câm miệng." Hoắc Nhiên bị cậu ta hát đến mất hết mặt mũi.

" Ta là Tiểu Nhiên Nhiên, ta có rất nhiều bí mật nhỏ," Khấu Thầm hoàn toàn không để ý tới cậu, hát hát rồi ấn thang máy, xoay người dựa vào tường, ôm cánh tay nhìn cậu," Ta có rất nhiều bí mật, không nói cho ngươi, không nói cho ngươi, không nói cho ngươi...."

" Tôi sợ cậu không dám nghe." Hoắc Nhiên nhíu mày nhìn cậu ta.

Khấu Thầm tiếng ca ngừng hai giây, nhìn chằm chằm cậu.

Đệt!

Nói thì nói!

Có gì đặc biệt hơn người?

Nhiều lắm thì được phát một thẻ người tốt, về sau xấu hổ mà tiếp tục làm bạn học!

So với cứ dấu nghẹn còn tốt hơn!

Hoắc Nhiên dùng sức trừng mắt:" Tôi...."

Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, đi vào mấy người khách.

Hoắc Nhiên nhanh chóng nuốt ngược câu định nói tiếp trở lại, cả kinh suýt thì quỳ xuống.

" Không nói cho ngươi, không nói cho ngươi...." Khấu Thầm  ấn thang máy, tay giữ cửa:" Đi vào."

Hoắc Nhiên chân như không chạm nổi đất mà đi vào.

" Không nói cho ngươi, không nói cho ngươi...." Khấu Thầm ấn số tầng, đang muốn đóng cửa, một ông chú chạy tới, cậu ta nhanh tay chắn cửa, thở dài.

Sau khi ông chua tiến vào cậu ta không hát nữa,nhưng vẫn ừ hử, dựa vào tường thang máy,nhìn Hoắc Nhiên, đôi mắt cười cong cong.

Tâm tình Khấu Thầm rất tốt.

Làm Hoắc Nhiên cảm thấy dù cậu có nói bí mật ra hay không cũng không sao.

Sắc mặt Khấu Thầm không tốt lắm, chắc là ngủ không đủ, hơn nữa người gầy đi, có thể nhìn thấy cằm nhọn, nhưng vui vẻ bây giờ cũng không phải giả.

Là bởi vì thấy mình sao? Ngu ngốc, cười thành như vậy.

Hoắc Nhiên dựa vào tường, cách ông chú, nhìn nhau chằm chằm.

Khấu Thầm miệng vẫn luôn nhỏ giọng vừa hát vừa cười, khoé miệng hướng lên trên, khoé mắt đi xuống, đặc biệt nhìn giống một đứa trẻ khi cười, Hoắc Nhiên nhìn một lát, không nhịn được cũng cười.

Ông chú đột nhiên xấu hổ, sờ sờ lên mặt mình, lại quay đầu nhìn vào gương thang máy, lúc cửa thang máy mở ra, chạy nhanh đi.

" Chú!" Khấu Thầm gọi," Đây là tầng tám, chú không phải ấm tầng mười sao?"

" Còn chưa tới?" Ông chú lại nhanh chóng chạy trở lại, biểu tình càng xấu hổ.

Hoắc Nhiên theo sau Khấu Thầm ra khỏi thang máy, cửa đóng lại, không có chướng ngại vật là ông chú, cậu lại đột nhiên cười không nổi.

Khấu Thầm lấy thẻ phòng nở cửa, làm tư thế mời.

Hoắc Nhiên đi vào, nhìn nhìn bốn phía:" Cậu mấy ngày nay đều ở đây?"

" Ừ," Khấu Thầm vào phòng rửa mặt, chỉ chỉ giường," chỉ ngủ, chỗ nào cũng chưa đi."

"Bên kia," Hoắc Nhiên nhìn nhìn ngoài cửa sổ, "Có phải văn phòng?"

" Đúng vậy, Khấu Tiêu làm bên đó," Khấu Thầm nhìn tầng nhà bên kia cười cười.

" ..... tâm tình không tồi?" Hoắc Nhiên hỏi.

" Sao có thể," Khấu Thầm chậc một tiếng, thu hồi tầm mắt," Tôi từ lúc cậu nói nửa giờ sẽ đến mới bắt đầu cao hứng."

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.

Khấu Thầm lại quay đầu nhìn ra bên ngoài:" Tôi ở chỗ này mấy ngày, đứng bên cửa sổ có hai lần, cậu nói xem tâm tình tôi thế nào."

" Tôi không có cái ý kia." Hoắc Nhiên đau lòng.

Sườn mặt Khấu Thầm gầy thấy rõ.

Nhưng vẫn rất tuấn tú, ánh mặt trời nghiêng chiếu đên, ánh sáng tinh tế treo trên lông mi cậu ta, theo mỗi cái chớp mắt của cậu ta mà loé sáng.

" Cậu nói nửa giờ đến," Khấu Thầm nói:" Tôi lập tức đã chạy xuống, đứng chỗ đường lớn chờ, cậu hai mươi phú đã đến, may tôi xuống sớm."

Hoắc Nhiên cảm giác sàn nhà đều trở lên mềm xopps, như nhựa đường bị phơi nắng hè, người có chút hoảng hốt.

" Nhưng không vì bí mật gì đó, tôi chủ yếu là muốn gặp cậu," Khấu Thầm chậc một tiếng," Cậu nói hay không cũng đueocj, bí mật của cậu cũng không đáng tiền, nhiều nhất là có bạn nữ nào đó đưa cậu một cái thư tình, nếu không thì là bí mật của người khác...."

Khấu Thầm đang nói gì, Hoắc Nhiên cũng nghe không rõ, cậu chỉ nhìn Khấu Thầm.

Dứoi ánh nắng cùng gió nhẹ, một Khấu Thầm tâm tình rất tốt đang nói không ngừng.

" Tôi thích cậu."Hoắc Nhiên nói.

Lời nói nói ra, Hoắc Nhiên cảm thấy cả người đều khoan khoái.

Không còn lo lắng, không còn quẫn bách, đã không cần nghĩ đến hậu quả, cũng không hoảng loạn, không sợ hãi, không còn bất cứ gì cần khẩn trương nữa.

Một giây bật ra lời nói cậu mới phát hiện, có lẽ cậu không dám, chỉ trong khoảng khắc cất lời cậu đã không còn để ý hậu quả là gì nữa.

Có lẽ chỉ là muốn cho Khấu Thầm biết, muốn nói ra, cho cậu ta biết.

Tôi thích cậu.

Chỉ vậy thoii.

Không có cái gì khác.

Không có choè mong

Không cần đáp lại.

" Muốn nói kiểu bí mật như vậy, tôi có nhiều, tôi khi còn nhỏ..." Khấu Thầm ngừng nói, mặt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, qua vài giây mới xoay đầu qua, nhìn cậu," Cậu nói cái gì?"

" Bí mật của tôi," Hoắc Nhiên nghiêng đầu dựa vào kính cửa sổ, tuy nói cảm giác đều rất nhẹ nhàng, nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy thanh âm run nhè nhẹ của mình.

Đúng vậy, cậu lớn đến thế này rồi, lần đầu tiên có ý nghĩ thế này, lần đầu có loại dũng khí này.

Lần đầu đối mặt cùng người khác mà không phải mình..

Lần đầu tiên đối mặt nhìn đến một người khác không giống mình.

" Cậu thích tôi?" Khấu Thầm nhìn qua có chút mờ mịt.

Cho nên đôi khi cùng một người suốt ngày đêm từ "thích" treo bên miệng nói thích, chính là lao lực.

" Khấu Thầm, tôi thích cậu," Hoắc Nhiên nói," Không giống loại thích cậu hay nói với tôi, là...."

Khấu Thầm đột nhiên thò qua, tay trống lên kính cửa sổ.

Hoắc Nhiên trong đầu từng suy nghĩ có một vạn khả năng sẽ phải đối mặt với phản ứng gì, chính là không có loại này

Khấu Thầm hôn cậu.

Hô hấp tạm dừng.

Mãnh liệt không ngừng.

Choáng váng.

Hoắc Nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, thề là cậu không nghĩ tới, cậu thậm chí còn nghĩ Khấu Thầm sẽ cười nhạo cậu như điên, cũng không nghĩ đến Khấu Thầm sẽ hôn cậu.

Không phải loại thơm thơm ở má.

Làm gì vậy!

Điên cái gì!

Hoắc Nhiên không biết mình bị làm sao mà trong nháy mắt này cảm thấy vô cùng xấu hổ, hoảng loạn, thậm chí còn có chút phẫn nộ.

Tôi nói tôi thích cậu.

Cậu liền mẹ nó hôn tôi.

Có bệnh sao!

Đồ chó chết! Đây là lúc nào hả!

Này mẹ nó là thời khắc có dũng khí nhất trong đời lão tử đấy biết không!

Cậu mẹ nó hôn tôi?

Môi Khấu Thầm rời đi, tạm dừng một giây, cậu ta thấp giọng:" Nhiên Nhiên...."

" Nhiên ông nội cậu!" Hoắc Nhiên một đấm lên mặt Khấu Thầm," Cậu mẹ nó có bệnh à!"

Khấu Thầm bị cậu đấm một quyền lui lại phái sau hai bước, bụm mặt khiếp sợ trừng mắt nhìn cậu:" Tôi đệt."

" Tới!" Hoắc Nhiên cũng trừng lại.

Khấu Thầm giữa khiếp sợ còn lo lắng với lời mời này, chỉ đem tay bụm mặt giơ ra trước mặt nhìn nhìn, sau đó rống giận:" Tới cái cụ nội cậu! Cậu đánh rụng răng tôi rồi!"

" Cậu phát giận cái rắm!" Hoắc Nhiên vừa mắng người vừa cả kinh trong lòng nhanh chóng hướng qua lòng bàn tay cậu ta nhìn.

Có cái rắm răng!

Thật rụng răng thì kiểu trật khớp đã kêu như gãy xương này của Khấu Thầm chắc đã sớm qua đời rồi.

.... Nhưng lúc Khấu Thầm xông tới phía cậu, cậu thấy khoé miệng cậu ta có máu.

Rõ ràng đánh mặt.

Sao lại tới khoé miệng rồi....

Đường đường là đội trưởng đội bóng rổ trường, cư nhiên đánh nhau lại không chính xác?

" Cậu mẹ nó nói rõ ràng cho tôi!" Khấu Thầm một quyền mang theo gió nện lên vai cậu.

Hoắc Nhiên lúc này mới phát hiện Khấu Thầm đánh nhau thật sự rất có nghề.

Không riêng lực đánh, còn có kinh nghiệm với kĩ xảo.

Một đấm này, làm cậu đau nhức đến muốn nhấc cánh tay cũng không nhấc được, còn trực tiếp đẩy ngã cậu ngồi xuống sàn nhà.

Nhưng Hoắc Nhiên cũng không cho Khấu Thầm thêm cơ hội.

Lúc Khấu Thầm đi tới định xách cậu lên, cậu duỗi chân đá vào mắt cá chân cậu ta.

Khấu Thầm bị vướng ngã, còn là dáng quỳ gối nhìn rất thảm.

" Bình thân." Hoắc Nhiên mở miệng xong tự cảm thấy có khả năng mình sẽ bị Khấu Thầm đánh chết.

" Cậu có phải ăn nhầm thuốc độc!" Khấu Thầm rống, bắt lấy cổ áo cậu nhấc cậu lên một thước, lại quăng ngã lại lên sàn," Cậu đây là có tật xấu gì hả?"

Hoắc Nhiên đầu bị quăng có chút choáng

Cậu còn trẻ, cậu không ngờ tới vừa tỏ tình xong sẽ bị đánh chết.

Cậu hung hăng nhấc chân, đầu gối đánh vào trên lưng Khấu Thầm.

" A——-"Khấu Thầm đau đến rống lên, từ trên mặt đất nhảy lên,đưa tay che lưng mình, một hồi xoa," Tôi đệt! Tôi chỗ này bị thương!"

Hoắc Nhiên ngây ngừoi.

" Cậu chết chắc rồi!" Khấu Thầm đá vào mông cậu hai đá," Hoắc Nhiên cậu mẹ nó hôm nay cắn phải thuốc chuột hả!"

Mông Hoắc Nhiên bị đá đau, vừa định đánh tiếp, Khấu Thầm đã đưa chân qua, ngồi lên bụng cậu, một bàn tay bóp lấy cổ cậu:" Lại động đậy tôi liền bóp chết cậu!"

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta, không động.

" Cậu muốn gì!" Khấu Thầm rống lên.

" Cậu muốn gì!" Hoắc Nhiên hồi thần, cũng rống lên.

Khấu Thầm không nói, thở hổn hển, tay còn bóp cổ cậu chưa thả lỏng.

Vừa roiif cũng không nghe được âm thanh gì, lúc này Hoắc Nhiên lại cảm thấy bốn phái đột nhiên an tĩnh.

Chỉ có âm thanh hai người bọn cậu thở dốc nặng nề, giống như vừa khiêng xong tâm thùng nước bùn.

Hoắc Nhiên chậm rãi bình tĩnh lại.

Máu nóng dôi trào trong ngừoi cũng chậm dãi nguội đi, đầu ngón tay cậu bắt đầu lạnh dần.

Lan dần từ cánh tay đến toàn thân.

Mày đang làm gì?

Hoắc Nhiên mày điên rồi?

Mày muốn cái gì?

" Hoắc Nhiên." Khấu Thầm gọi một tiếng.

" Ừ." Hoắc Nhiên rũ mắt, không dám nhìn cậu ta.

Dũng khí lúc trước đều đã tiêu tán toàn bộ, dũng khí giúp cậu nói ra bí mật, dũng khi cậu đánh Khấu Thầm, tất cả chỉ nháy mắt đã mất hết.

" Tôi nghe thấy được." Khấu Thầm nói.

" Nghe thấy cái gì." Hoắc Nhiên giọng buồn buồn.

" Có thật không?" Khấu Thầm hỏi.

Hoắc Nhiên không trả lời, tim đạp gia tốc, đã sắp chạy đến cổ cậu rồi.

" Tôi cũng có một bí mật," Khấu Thầm nói:" Cậu có muốn nghe không?"

Hoắc Nhiên vẫn không lên tiếng, cậu cảm giác mình sắp bị Khấu Thầm bóp chết, Khấu Thầm tay vẫn luôn gì chặt,  đặc biệt là sau khi nói câu này, đột nhiên siết lại, tưởng chừng nếu cậu nói không muốn nghe, giây tiếp theo đầu sẽ rời cổ.

" Tôi sắp chết." Hoắc Nhiên gian nan nói.

" Hả?" Khấu Thầm ngẩn người, hai giây sau mới đột nhiên buông lỏng tay, xấu hổ mà lắc lắc tay, nhưng lại nhanh chỉ chỉ cậu,;" Đừng đánh."

" Không đánh." Hoắc Nhiên khụ hai tiếng.

" Nghe không?" Khấu Thầm hỏi.

" Có." Hoắc Nhiên trả lời.

Khấu Thầm thanh âm hạ thấp, mang theo cảm giác thận trọng, Hoắc Nhiên do dự một chút, quay đầu nhìn thẳng cậu ta.

" Tôi vẫn luôn rất thích cậu," Khấu Thầm nói," Tôi có bí mật giống cậu, Nhiên Nhiên."

Hoắc Nhiên sửng sốt.

Cảm giác nội tâm không hề dao động.

" Cậu mỗi ngày đều nói 800 lần," Hoắc Nhiên nói," Này mà coi là bí mật?"

" Tôi có nói với ngừoi khác thế không?" Khấu Thầm hỏi.

Hoắc Nhiên trầm mặc.

" Tôi còn mỗi ngày đều thơm cậu?" Khấu Thầm nói," Tôi thơm người khác sao?"

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta, tiếp tục trầm mặc.

Nhưng tay bắt đầu phát run.

" Nhưng không phải ngay từ đầu...." Khấu Thầm ngẫm lại nhanh chóng giải thích," Tôi ngay từ đầu không phải.... Không, cảm thấy chơi với cậu vui, tôi khi đó không.... Khi đó không có ý nghĩ gì với cậu."

Hoắc Nhiên cảm giác cánh tay mình cũng bắt đầu run.

" Tôi cũng không biết từ khi nào," Khấu Thầm nó hết sức cố gắng, nhíu mày, không biết còn tưởng cậu ta bị bức cung," Thì, dù sao thì chậm rãi...."

Khấu Thầm dừng một chút, hít vào một hơi:" Tôi rất thích cậu, không phải loại thích treo trên miệng mỗi ngày nói, là loại đặt ở trong lòng nghĩ cũng dám nghĩ."

Hoắc Nhiên cảm giác chân mình cũng bắt đầu run.

Cậu nhắm hai mắt lại.

Nước mắt từ khoé mắt trượt ra.

Dùng sức đóng chặt mắt lại cũng không ngăn được.

Ào ào.

Ngón tay Khấu Thầm nhẹ nhàng chạm khoé mắt cậu một chút:" Hoắc Nhiên, cậu đừng khóc...."

"A....." Hoắc Nhiên khóc thành tiếng.

Không biết do uỷ khuất hay kích động, có lẽ đều có.

" Cậu mẹ nó đừng khóc," Khấu Thầm bắt đầu phát run," Cậu như vậy tôi cũng muốn khóc...."

" Cậu khóc cứ khóc ai cấm." Hoắc Nhiên bên khóc bên giơ tay, dùng mu bàn tay lau lau mắt.

Một giọt nước mắt rơi vào  trong lòng bàn tay cậu.

Cậu mở mắt.

Khấu Thầm cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt thật hồng, chóp mũi treo một giọt nước mắt.

Là nước mắt sao?

Có thể hay không là......

" Cậu dám để nước mũi rơi lên mặt tôi cậu liền bị giết chết." Hoắc Nhiên mang theo giọng mũi mắng một câu.

" Này mẹ nó là nước mắt!" Khấu Thầm lau mắt một phen.

Hoắc Nhiên không nhịn được cười.

" Cậu thật sự có bệnh." Khấu Thầm banh một chút, cũng cười.

" Cút." Hoắc Nhiên hít hít mũi.

Khấu Thầm không nói chuyện, nhìn chằm chằm cậu.

Đột nhiên bắt đầu chậm rãi cúi đầu xuống, Hoắc Nhiên cảm thấy trái tim đập mạnh như muốn nhảy đến tay Khấu Thầm.

" Ngài Khấu!" Ngoài cửa độ nhiên vang lên giọng đàn ông.

Tiếp theo cửa bị gõ.

Khấu Thầm ngây người, quay đầu sang.

" Phục vụ phòng!" Hoắc Nhiên phản ứng được, đẩy cậu ta," " Dậy!"

" Chuyện gì!" Khấu Thầm không nhúc nhích, chống một tay dậy, hướng qua cửa quát lên.

" Phiền ngài mở cửa một chút!" Người bên ngoài nói," Khách phòng bên khiếu nại ngài cùng người ta ẩu đả trong phòng, vì sự an toàn của ngài và khách hàng khác, phiền ngài mở cửa."

" Đệt." Khấu Thầm cạn lời mà nhỏ giọng mắng, cúi đầu nhanh chóng hôn lên môi Hoắc Nhiên một cái, sau đó đứng dậy đi đến cửa:" Đến đây!"

Hoắc Nhiên cũng nhanh chóng ngồi dậy, vốn muốn ngồi vào ghế bên cạnh, nhưng cảm thấy vẫn nên ngồi dưới đất thì hợp lí hơn.

Nếu vì đánh nhau bị khiếu nại, vậy làm cho nhìn giống đánh nhau luôn, làm cho người ta thấy chỗ này từng có bạo kích rất lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top