Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 90

Khấu Thầm đi đến cạnh cửa, định mở cửa thì đột nhiên do dự, nhỡ.... Cậu nhìn qua mắt mèo của cửa.

" Nhìn cái rắm sợ chị cậu tìm đến sao?" Hoắc Nhiên ở phía sau nói," Người ta gọi cậu là ngài Khấu."

" Cũng phải." Khấu Thầm nói.

Nói xong vẫn là nhìn qua mắt mèo một cái.

Đứng bên ngoài là một đôi nam nữ phục vụ cùng một bảo vệ khách sạn, ba người cùng hướng mặt về phía cửa phòng mỉm cười.

Khấu Thầm mở cửa ra

" Ngài Khấu khoẻ." Nữ phục vụ gật gật đầu với cậu.

"Tôi không thế nào khoẻ được." Khấu Thầm tức giận nói nhỏ.

" Đã quấy rầy, thật ngại quá," bảo vệ bên cạnh vừa nói vừa nhìn vào phòng," Chỗ ngài có cần... hỗ trợ không?"

Khấu Thầm quay đầu lại nhìn, Hoắc Nhiên vẻ mặt lạnh lùng ngồi dưới đất đang nhìn ra đây.

" Không có gì," Khấu Thầm lau lau khoé miệng:" Tôi cùng bạn học trêu đùa thôi."

" Tốt," nữ phục vụ nói," Có cần giúp ngài đưa chút thuốc lại đây không? Khử trùng vết thương,  ngài...."

Cô chỉ chỉ khoé miệng Khấu Thầm.

"Không cần, vết thương nhỏ mà thôi," Khấu Thầm nói xong liền đem cửa đóng lại, cách cửa nói , "Cảm ơn."

Lúc xoay người thấy Hoắc Nhiên đang đứng lên, cậu nhanh chạy tới, đỡ một chút.

" Người phục vụ đều không biết cậu sao?" Hoắc Nhiên hỏi.

" Không quen biết," Khấu Thầm nói,"  Chị tôi ít đến đây trực tiếp, trước kia tôi cũng không đến khách sạn chơi...."

" Khó trách dám trốn ở đây," Hoắc Nhiên dựa vào cạnh bàn, cúi đầu kéo kéo chỉnh quần áo, phát hiện vạt áo thun của mình bị xé rách.

" Ừ." Khấu Thầm đáp xong thì không nói nữa.

" Cậu...." Hoắc Nhiên ngảng đầu, nhận ra mặt Khấu Thầm đã tiến sát đến gần mình.

Chóp mũi Khấu Thầm khẽ chạm nhẹ lên chóp mũi cậu.

Hơi thở đảo qua môi cậu.

Hoắc Nhiên hô hấp đình trệ một giấy.

Cậu chủ động nhích tới, cùng Khấu Thầm môi dán môi.

Môi Khấu Thầm rất mềm, còn mang theo vị nước mắt mằn mặn, còn có một vết sứt nhỏ, lúc đầu lưỡi đụng tới, Khấu Thầm nhẹ né tránh, xong lại mau chóng quay lại.

Di động Hoắc Nhiên ở trong túi vang lên.

Động tác của hai người tạm dừng, Hoắc Nhiên đang do dự nên bỏ điện thoại ra xem hay ném sang một bên, điện thoại lại vang lên một tiếng.

" Về sau để chế độ rung đi?" Khấu Thầm chậc một tiếng, lui về sau một bước ngồi lại mép giường.

Hoắc Nhiên nở nụ cười, lấy di động ra:" Cơ khát như vậy."

"..... Cậu nói chuyện chú ý tí đi." Khấu Thầm nhìn cậu.

Hoắc Nhiên nhìn di động, là tin nhắn của Từ Tri Phàm.

Đã gửi qua vào cái, trước đó cậu cũng không nghe thấy.

-?

- chạy đâu rồi

- mày mẹ nó trốn học?

- có phải Khấu Thầm liên lạc với mày

-có thể học điều tốt, trả lời tin nhất một câu đi

-tao chưa gọi điện thoại là cho mày mặt mũi, sợ quấy rầy hai đứa mày ôm nhau khóc.

- con mẹ nó trả lời tao ngay

-ba mày chưa nói mày chạy thì không được báo án, tao  học mày đi báo án đây.

Hoắc Nhiên nhìn di động cười vui vẻ, lúc muốn trả lời tin nhắn lại không biết nên trả lời thế nào.

Tuy rằng Từ Tri Phàm biết chuyện của cậu, nhưng cục diện hiện tại, nên nói như thế nào?

Cậu đột nhiên rất xấu hổ.

" Ai đó?" Khấu Thầm hỏi.

" Từ Tri Phàm," Hoắc Nhiên nói," Tôi lúc hết tiết trực tiếp tới đây, chưa nói với bọn họ."

" Hỏi cậu à?" Khấu Thầm nhìn cậu.

" Ừ." Hoắc Nhiên gậy gật đầu," Nói thế nào bây giờ?"

" Nói rằng tôi liên lạc với cậu là được, không có việc gì, bảo đừng nói với nhà tôi." Khấu Thầm nói đến nhà mình liền nhíu mày," Chuyện này còn chưa giải quyết được."

Hoắc Nhiên đáp, nhanh chóng nhắn cho Từ Tri Phàm moitj tin.

- cậu ấy liên lạc với tao, đừng nói với nhà cậu ấy.

- tao đệt! Tao biết! Cậu ta không sao chứ?

- không sao, ở khách sạn.

- có thể nói với bọn kia không

" Có thể nói cho bọn Hứa Xuyên Giang Lỗi không?" Hoắc Nhiên hỏi Khấu Thầm.

" Nói đi, đều người một nhà, nếu không nói thì quá không nghĩa khí rồ." Khấu Thầm nói.

Hai phút sau, di động Hoắc Nhiên liên tục vang lên âm báo tin nhắn.

Di động Khấu Thầm đặt ở đầu giường cũng rung liên tục.

" Trong nhóm bùng nổ rồi," Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua, bốn năm người đang nói chuyện trong nhóm chat, hiệu quả xôn xao như được phát bao lì xì," Cậu có muốn lộ mặt chút không?"

Khấu Thầm cầm di động qua, gửi vào trong nhóm chat một cái nhãn dán hình mặt cười tươi.

-Các vị, ngại quá, tôi cùng người nhà giải quyết chuyện xong sẽ về trường, sẽ mời mọi người một bữa sau.

Ngay sau đó cả nhóm người lại một hồi gửi tin, các loại nhãn dán biểu tình bay tán loạn.

" Cậu là vị chuyện xuất ngoại sao?" Hoắc Nhiên buông di động, thở dài.

" Nếu không thì sao" Khấu Thầm nói.

" Không phải." Hoắc Nhiên đi đến trước mặt cậu ta," Chỉ là đi nước ngoài mà thảm thành như...."

Nói đến một nửa Hoắc Nhiên mới phản ứng lại.

" Nói," Khấu Thầm chống cánh tay ra sau, ngẩng đầu lên nhìn cậu," Nói đi, tiếp tục nói, không phải chỉ là đi ra nước ngoài thôi sao, đi thì đi có đặc biệt gì hơn người."

Hoắc Nhiên cười cười không nói, moitj chân quỳ đến bên mép giường, duỗi tay véo một chút lên mặt Khấu Thầm, thật nghiêm túc cúi đầu hôn lên miệng Khấu Thầm.

" Đau," Khấu Thầm sờ sờ miệng," Cậu đánh ngừoi một chút cũng không được, xuống tay mạnh, răng đều..."

" Răng không có rụng," Hoắc Nhiên trừng cậu ta," Cậu kêu đến hăng hái như vâyh, không biết còn tưởng tôi bứt đứt đầu cậu."

" Nhưng có chảy máu, nào có người một nhà đánh nhau đổ máu!" Khấu Thầm chậc một tiếng," Một chút kĩ xảo đều không có."

" Tôi biết, tôi chính là muốn đánh mạnh như vậy." Hoắc Nhiên nói.

".... Được." Khấu Thầm nhìn cậu gật gật đầu:" Được."

Hoắc Nhiên có chút ngượng ngùng, thật sự không biết cách đánh nhau, không thể giống Khấu Thầm suốt ngày đánh qua, nắm giữ chuẩn mực lô hoả thuần thanh, cậu nhéo môi Khấu Thầm ra :" Tôi nhìn xem."

" Ai!" Khấu Thầm cau mày hít hà.

Hoắc Nhiên nhanh chóng buông lỏng tay.

Nhưng vẫn nhìn thấy rõ được vết thương, còn khá lớn.

" Còn đau không?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Vốn không quá đau," Khấu Thầm nói," Cậu vừa làm thế này, dùng thêm chút lực nữa là máu chảy thành sông được luôn."

" Chủ yêu do cậu vừa rồi... quá đột ngột." Hoắc Nhiên nói xong vẫn rất ngại ngùng, ngồi xuống bên cạnh Khấu Thầm nhìn giày mình chằm chằm.

" Thế mà cũng đột ngột, tôi đệt," Khấu Thầm khó chịu:" Cậu thích tôi bao lâu rồi? Cậu mẹ nó không nghĩ tới hôn tôi sao? Không nghĩ tới tôi hôn cậu sao? Ngày này tới rồi, cậu chẳng nhẽ không phải nên mừng rỡ như điên ôm lấy tôi sao? Cậu là có cái tật xấu gì!"

" .... Tôi... thật sự không nghĩ tới." Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.

Khấu Thầm ngẩn người, một lát sau nằm dài ra giường:" Được rồi, tôi không thuần khiết như cậu, tôi nghĩ tới."

" Cậu vốn hay vốn hay thơm tôi." Hoắc Nhiên nói.

" Đúng rồi," Khấu Thầm quay đầu nhìn cậu:" Cho chút mặt mũi đi."

" À." Hoắc Nhiên gật gật đầu.

Sau vài giây trầm mặc, hai người đều bật cười.

" Đi ăn đi," Khấu Thầm cười đủ rồi thì sờ sờ bụng, lại nghiêng sang sờ soạng trên bụng Hoắc Nhiên một phen," Đói bụng không?"

" Cậu mấy ngày nay không ăn uống tử tế đúng không?" Hoắc Nhiên hỏi " Cậu gầy đến mức nhìn ra được rồi ấy."

" Ăn hai bát mì ăn liền," Khấu Thầm thở dài," Tôi không ăn uống, cũng không cảm thấy đói."

" Đi thôi," Hoắc Nhiên ngồi dậy," Đi ăn chút gì đi, tôi mời."

" Ăn một bát mì lót dạ trước, tôi đói quá chịu không được," Khấu Thầm lập tức ngồi dậy, đi vào phòng tăm rửa mặt," Sau đó lại đi nhìn xem có gì ăn được."

" Ăn xong bát mì còn ăn thêm một bữa?" Hoắc Nhiên  đi theo phía sau cậu ta khiếp sợ hỏi.

" Ừ, tôi sắp đói chết," Khấu Thầm khom lưng ghé vào bồn rửa mặt ào ào dội nước lên đầu," Nếu không ăn xong chúng ta đi ăn buffet đi."

" Tuỳ cậu, cậu muốn ăn gì thì chúng ta ăn đó." Hoắc Nhiên sờ sờ lưng Khấu Thầm," Tôi nhìn cậu ăn."

Khấu Thầm mấy ngày nay hẳn là nghẹn hỏng rồi, lúc này tẩy rửa như Na Trao náo biển, còn thuận tay gội đầu.

" Không phải chứ," Hoắc Nhiên đứng ở phía sau cậu ta dựa vào tường,:" Cậu không phải đói bụng sao?"

" Gội đầu cũng không tốn bao nhiêu thời gian," Khấu Thầm lả tả gãi đầu," Cậu thử đợi Kháu Tiếu gội đầu ấy, bữa tối thành bữa khuya luôn."

Nói xong còn cười ha ha một lúc.

" Gội nhanh!" Hoắc Nhiên vỗ lên mông cậu ta một cái.

Bang!

Giòn vang.

Còn rất có cản xúc.

Vì thế cậu lại vỗ thêm một cái.

Khấu Thầm dừng động tác, quay đầu đầy bọt xà phòng nhìn cậu:" Cậu xem nhiều tạp trí rồi nhỉ? Có phải đang suy nghĩ bậy bạ?"

" Biến!" Hoắc Nhiên trừng mắt mắng một câu.

" Chắc chắn đúng," Khấu Thầm quay lại gội tiếp," Nhanh như vậy liền phản ứng được."

" Loại chuyện này tôi luôn luôn phản ứng nhanh." Hoắc Nhiên chậc một tiếng.

" Cũng đúng," Khấu Thầm nghĩ nghĩ," Ngày thường còn hay nói."

" Câm miệng." Hoắc Nhiên cười đi ra khỏi phòng tắm.

Khấu Thầm tẩy rửa xong đi ra, cũng chưa sấy khô, dùng khăn lông xoa lung tung một lượt, rồi lôi kéo Hoắc Nhiên ra cửa.

Ở quầy lễ tân nộp tiền phòng thêm hai ngày

" Cậu tính làm thế nào chưa?" Hoắc Nhiên hỏi," Cứ luôn không quay về như này?"

" Trước cứ làm căng một tuần," Khấu Thầm nói đến chuyện này cảm xúc vẫn rất xuống dốc, thanh âm cũng buồn," Thời gian ngắn ba tôi không cảm giác được rõ ràng, tôi chính là muốn ổng biết, tôi thật sự không muốn xuất ngoại, hơn nữa tôi muốn cùng ông ấy nói chuyện cho tốt, tôi không làm căng một thời gian dài, ông ấy sẽ nghĩ tôi chỉ đùa giỡn."

" Chú ấy đến trường tìm lão Viên," Hoắc Nhiên nói," Tôi cảm thấy lời lão Viên hẳn chú ấy sẽ nghe hiểu, lão Viên nói chuyện rất có sức thuyết phục."

" Tôi phải mời lão Viên ăn một bữa cơm." Khấu Thầm nói.

" Cậu còn tiền không?" Hoắc Nhiên hỏi," Trụ nổi ở khách sạn chị cậu không?"

" Còn chút," Khấu Thầm mở di động nhìn nhìn," Ba tôi vốn phải gửi tiền tiêu vặt cho tôi từ hai ngày trước, ông ấy không gửi, khả năng sợ tôi có nhiều tiền sẽ chạy đi xa."

" Tôi có." Hoắc Nhiên nói

" Cậu giữ lại đi," Khấu Thầm ôm vai cậu, treo trên người cậu kéo đi," Tôi tính toán học kì sau ăn của cậu dùng của cậu."

Hoắc Nhiên cười cười.

Kiểu đi đường không ngay ngắn này của Khấu Thầm, hình như là từ lúc bọn họ kết giao, Hoắc Nhiên cảm thấy mình sớm đã thành quen, nhưng cũng là tư thế này củ Khấu Thầm, bây giờ, lại làm cậu một trận nói không lên lời. Thoải mái.

" Nhiên Nhiên." Khấu Thầm quay sang tai cậu nhỏ nhẹ gọi một tiếng.

" Ừ." Hoắc Nhiên đáp.

" Cậu không phải lừa tôi đi?" Khấu Thầm hỏi.

" Lừa cậu cái gì?" Hoắc Nhiên ngẩn người.

" Cậu thích tôi." Khấu Thầm nói.

Dù chuyện này đã nói ra, thậm trí ngoài dự liệu còn được Khấu Thầm đáp lại, nhưng nghe Khấh Thầm nói ra mấy từ này, tim cậu vẫn đạp mạnh, hoảng hốt như đưng đứng trên quả bóng lăn.

Mà hiện tại, giờ khác này, cậu đột nhiên phản xạ lại.

Chân chính hiểu rõ.

Khấu Thàm nói" Tôi thích cậu."

Tôi rất thích cậu, không phải loại thích mỗi ngày treo cửa miệng nói mà là loại đặt ở trong lòng cũng không dám nghĩ nói.

Mãi cho đến một giây này, tế bào toàn thân Hoắc Nhiên  mới như là rốt cuộc tỉnh lại, khôi phục chuyển động.

Cậu lao lực hắng hắng giọng, một lát sau hỏi một đằng trả lời một nẻo:" Cậu vừa nói.... Lặp lại lần nữa"

" Cậu thích tôi." Khấu Thầm nói

" Biến." Hoắc Nhiên nói," Không phải câu này."

" Tôi thích cậu," Khấu Thầm nói," Đặc biệt rất thích, cậu nói cậu thích tôi lúc ấy tôi đều hưng phấn quá đỗi, nếu không mới vừa rồi đã không gội đầu."

" .... Gội đầu thì khôi phục lại bình thường?" Hoắc Nhiên hỏi.

Khấu Thầm nở nụ cười:" Có thể nói chính sự hay không."

Hoắc Nhiên không nói chuyện, cúi đầu đi về phía trước.

Khấu Thầm cũng không lên tiếng nữa, cả người vẫn vắt lên người cậu chậm dãi đi, còn vui vẻ nhỏ giọng hát.

Cũng không nghe ra đang hát cái gì.

Khả năng là không có nội dung gì, chỉ lung tung hừ hừ.

Có đôi cao hứng cậu cũng sẽ tự nhiên ừ hử giai điệu  một bài nào đó tươi vui.

Đi không được bao xa, Khấu Thầm chỉ đến đằng trước:" Chỗ đó có quán mì...."

" Là thật," Hoắc Nhiên nói," Tôi không lừa cậu."

Khấu Thầm tay còn đang nâng giữa không trung, một lát sau mới thả xuống, xoay mặt nhìn cậu:" Cậu có thể đừng mỗi lần đều là ngắt lời người khác xong nói đại sự như này không."

( đúng vậy, bé đáng yêu có biết nói chuyện hay không)

" Tôi không lừa cậu."Hoắc Nhiện nói.

"Tôi cũng thế." Khấu Thầm cười tiến đến bên tai cậu nói:" Yên tâm rồi!"

Sau đó nhẹ nhành hon lên vành tai cậu một cái.

" Tôi đệt!" Hoắc Nhiên cả người như muốn nhảy lên, phản xạ có điều kiện giơ tay đập qua.

Khấu Thầm phản xạ tương đối kinh người, một phát bắt được tay cậu:" Cậu mẹ nó lại một lần nữa như vậy, tôi sẽ không khách khí nữa! Cậu đây là tật xấu gì! Làm gì cũng liền phải đánh người!"

"...... Tôi không muốn đánh cậu," Hoắc Nhiên nói" Tôi nghĩ đẩy ra thôi."

" Cậu dựa vào cái gì mà đẩy tôi ra?" Khấu Thầm nói

" Tôi..." Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.

" Hừ." Khấu Thầm nâng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo.

" Được được được, không dựa được vào cái gì hết!" Hoắc Nhiên cười cười," Tôi cũng đánh không lại cậu."

Vào quân mì, lúc ngửi thấy mùi thơm, Hoắc Nhiên cảm thấy mình cũng đã đói bụng, cậu nhìn bảng giá:" Tôi muốn bát to."

" Hai bát to." Khấu Thầm nói.

Sau khi ngồi cuống, Hoắc Nhiên thở dài:" Lát có ăn được hết không?"

" Ăn không được thì tính sau, cậu ăn không được thì nhìn tôi ăn." Khấu Thầm chẳng để ý," tôi hiện tại tâm tình tốt chết đi được, tôi có thể ăn từ giờ đến buổi sáng ngày mai."

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta, ngày thường vẫn luôn thấy Khấu Thầm đẹp, lúc này lại càng đặc biệt đẹp trai hơn, cho dù cách làn hơi nóng của hai bát mì, cũng có thể rõ ràng nhìn được.

A!

Đây là cỡ nào....

Còn chưa kịp cảm thán ra cái gì, di động Hoắc Nhiên vang lên.

Lúc này không phải tin nhắn mà là có cuộc gọi đến.

" Ai đấy?" Khấu Thầm hỏi.

Hoắc Nhiên lấy di động nhìn qua:" Từ Tri Phàm? Nó gọi làm gì nhỉ?"

" Nhận đi." Khấu Thầm nói.

" Alo... Hoắc Nhiên ấn nhận, còn chưa hết lời, đã bị Từ Tri Phàm đánh gãy.

" Mày còn ở cùng Khấu Thầm sao?" Cậu ta hỏi luôn.

" Đang ăn mì," Hoắc Nhiên nói," Làm sao vậy?"

" Ba cậu ta mới tới trường, ở văn phòng lão Viên ngất xỉu," Từ Tri Phàm,"Sau đó...."

"Cái gì?" Hoắc Nhiên cả kinh ngồi thẳng, trừng mắt Khấu Thầm, "Ba cậu ở văn phòng lão Viên ngất xỉu!"

"Ai?" Khấu Thầm vẻ mặt khiếp sợ, "Ba tôi?"

"Nhưng là nhưng là nhưng là!" Từ Tri Phàm liên tiếp mà nói, "Lại tỉnh!"

"Sau đó lại tỉnh!" Hoắc Nhiên nhanh vỗ vỗ tay  Khấu Thầm

"Ai?" Khấu Thầm trên mặt khiếp sợ đều không có thời gian nghỉ ngơi, "Ba tôi?"

"Hiện tại giống như đi bệnh viện......" Từ Tri Phàm nói.

" Sau đó lại đi bệnh viện!" Hoắc Nhiên thật sự không thể truyền đạt cho Khấu Thầm thêm, trực tiếp để điện thoại vào trong tay Khấu Thầm.

Khấu Thầm nhanh chóng cầm lấy di động:" Tri Phàm!"

"Ai." Từ Tri Phàm ở bên kia đáp," Mày dừng gấp đừng gấp đừng gấp, ba mày không có chuyện gì lớn...."

" Sao lại thế?" Khấu Thầm nhíu mày:" Mày xác định là ba tao ngất không? Khấu lão nhị làm lão Viên hôn mê? Hay lão Viên làm Khấu lão nhị hôn mê?"

Từ Tri Phàm bị cậu ta hỏi thì sửng sốt:" Lão Viên tâm lí rất mạnh.... Không phải, tao không biết, chuyện như vậy, là Siêu Nhân nhìn thấy ba mày đén trường liền đi theo đến văn phòng nghe trộm....."

" Đi bệnh viện nào?" Khấu Thầm hỏi.

" Không rõ, chú ấy tự đi." Từ Tri Phàm nói," Khấu Thầm, mày...."

" Tao biết ông ấy đi bệnh viện nào," Khấu Thầm đứng lên," Tao lập tức qua đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top