Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 91

Khấu Thầm đứng lên rồi, nhìn chằm chằm bát mì chưa đụng một miếng phải đến hai giây.

Lúc Hoắc Nhiên định đứng lên theo thì cậu ta  thình lình lại ngồi xuống.

" Cậu....." Hoắc Nhiên có chút mờ mịt.

" Phục vụ!" Khấu Thầm hô một tiếng, sau đó cầm đũa thổi phù phù bắt đầu ăn.

" Chuyện gì!" Chủ quán ở quầy thu ngân lên tiếng.

" Lấy giúp hai hộp đóng gói!" Khấu Thầm rối tinh rối mù ăn xong một đũa mì lại nói một câu.

" Gói đi?" Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.

" Bằng không phải làm sao," Khấu Thầm nói," Còn chưa đụng đũa."

" Lúc nào rồi," Hoắc Nhiên khó hiểu," Hai bát này cũng không bao nhiêu tiền."

" Anh ơi, em đói," Khấu Thầm vẻ mặt thống khổ mà nhìn đến hai hộp gói đồ, lại bê bát lên uống hai ngụm nước mì," Tôi đói sắp điên rồi...."

Hoắc Nhiên trong lòng một trận mềm nhũn.

Một thiếu niên chưa đầy 18 tuổi, mấy ngày liền chỉ ăn hai gói mì ăn liền, để đói đến gầy lộ cả cằm nhọn, hiện tại ba bị ngất xỉu đi bệnh viện, còn phải tranh thủ ăn miếng mì bò.

Còn may ba cậu ta ngất xỉu đi bệnh viện nhưng tình huống không nguy hiểm, nếu không thì bên đói bên hiếu khó mà lưỡng toàn.

" Tôi không cần gói về, tôi cũng không đặc biệt đói," Hoắc Nhiên nói," Hai đứa đều xách theo tôi sợ taxi không cho lên."

" Chốc nữa cậu ăn cùng phần tôi," Khấu Thầm đóng gói xong, chạy một mạch ra khỏi cửa quán, hướng chiếc xe đang chậm chậm đi tới phía này tống lên:" Dừng xe!"

" Này không phải cho thuê...." Hoắc Nhiên hoảng sợ, nhanh chóng chạy tới.

Nhưng xe này lại nghe tiếng dừng lại, còn đem kính cửa sổ kéo xuống.

" Đi chỗ nào?" Tài xế hỏi.

" Bệnh viện Nhân Dân."

" Lên đi." Tài xế gật đầu.

Khấu Thầm vừa mở nắp hộp mì vừa liếc mắt nhìn Hoắc Nhiên một cái.

" Ồ!" Hoắc Nhiên nhanh chóng mửa cửa xe, lên xe rồi cầm lấy hộp mì của Khấu Thầm.

Khấu Thầm lên xe:" Đại ca, có gần không, đang vội."

" Yên tâm, đi đường gần nhất nhanh nhất cho cậu." Tài xế gật đầu, lái xe đi.

" Cậu làm sao biết xe này bắt khách?" Hoắc Nhiên tò mò nhỏ giọng hỏi.

"Trực giác." Khấu Thầm lấy hộp mì lại, tiếp tục vùi đầu ăn, "Tôi đệt vỏ hộp cũng quá mềm yếu rồi.."

" Trực giác cái chim." Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm nhìn mì sợi cười nửa ngày, xém sặc:" Xe đại ca này đi chậm như thế, lại còn không có trang trí gì, đai an toàn cũng mở hết, vừa nhìn chính là đang kiếm khách."

" Không sai." Tài xế cười gật đầu.

" Cậu ăn không?" Khấu Thầm cầm một đũa hỏi Hoắc Nhiên.

" Không phải," Hoắc Nhiên nhìn cậu ta," Cậu đút cho tôi?"

" Tới, a——-" Khấu Thầm nói.

" Biến!" Hoắc Nhiên mắng một câu.

Tài xế ngồi đằng trước cười một tiếng:" Ở túi đằng sau có một bộ đũa thìa dùng một lần, ta lúc ăn trưa ở cửa hàng ăn nhanh lấy thêm một bộ, cậu dùng cái đó đi."

" Không cần, cảm ơn." Hoắc Nhiên có chút ngượng," Cháu cũng không đói bụng."

" Vậy kệ cậu." Khấu Thầm không nói chuyện nữa, cúi đầu nghiêm túc ăn mì.

Hoắc Nhiên dựa vào cửa xe nhìn cậu ta ăn.

Lúc này mặt trời vừa ló ra, rất nắng, hơn nữa thời tiết hiện tại cũng không lạnh, chỉ hơi se se, Khấu Thầm vội vội vàng vàng ăn, đầu cùng chóp mũi đổ đầy mồ hôi.

Thiếu niên đáng thương.

Hoắc Nhiên thở dài, lại có chút lo lắng cho chú Khấu bên kia.

Rốt cuộc là chuyện thế nào? Chú Khấu còn rất khoẻ, Khấu Thầm cũng nói, hai người bọn cậu đánh cũng không lại, phải thêm một Hứa Xuyên, tố chất thân thể như thế, làm sao mà té xỉu được?

Nhưng cũng khó nói, dù sao cậu cũng không nghĩ được Khấu Thầm chỉ mấy ngày thôi đã gầy đi một vòng, đương nhiên, nguyên nhân chắc còn có buồn bực, cho nên chú Khấu mấy ngày không có tin tức của Khấu Thầm còn phải nhịn không thể báo án, thật sự hôn mê cũng có thể hiểu được.

Một nửa là giận, một nửa do nín nhịn.

Đại ca tài xế rất thuộc đường, rất nhanh đã đưa bọn cậu đến cửa bệnh viện.

Khấu Thầm ở trên xe đã đem một bát mì giải quyết sạch sẽ, lúc xuống xe đã không còn bộ dạng đói khát khói mù, khí vực hiên ngang mà đi vào cửa bệnh viện, nhưng nhìn trên mặt vẫn sẽ nhận ra nôn nóng.

Rốt cuộc vẫn là ba ruột, ngày thường cũng không có mâu thuẫn gì lớn, bây giờ trốn nhà đi mấy ngày, làm cho ba ngất xỉu, nói như thế nào hẳn là đều không nhịn được mà đến.

Hoắc Nhiên phía sau cậu ta đưa ý kiến:" Đột nhiên té xỉu chắc phải đưa đến phòng cấp cứu đi."

" Không biết, tôi cảm thấy ông ấy là...." Khấu Thầm đến cổng lớn thì dừng.

" Cậu lát gặp ba thì đừng cùng chú ấy cãi nhau," Hoắc Nhiên đánh vào trên người Khấu Thầm, " Làm sao vậy?"

" Tôi cảm thấy," Khấu Thầm quay người lại," Khấu lão nhị là đang diễn trò."

" Cái gì?" Hoắc Nhiên sửng sốt:" Cạm bẫy?"

" Ba tôi thương Khấu Tiêu như vậy, đợt Khấu Tiêu với lão Dương bị tai nạn xe, ông ấy còn vững, còn có thể tìm lão Dương đánh nhau," Khấu Thầm nói," Tôi mới bỏ đi mấy ngày, ông ấy có thể ngất xỉu?"

" Cậu không phải nói lão Viên nói làm chú ấy.... nói dối sao?" Hoắc Nhiên nói.

" Lão Viên là hạng người như vậy sao!" Khấu Thầm nói.

" ... cũng đúng," Hoắc Nhiên nhăn mày, vừa rồi hai người bọn cậu sốt ruột lo lắng cũng không kịp nghĩ lại, lúc này Khấu Thầm vừa nói, cậu đột nhiên cảm thấy rất có đạo lí, nhíu mi nửa ngày, cậu vừa nhấc mắt," Chị cậu từng bị tai nạn xe? Nghiêm trọng không?"

" Không nghiêm trọng, nhưng có nằm viện." Khấu Thầm nhìn cậu," Cậu viết văn có phải luôn không đạt tiêu chuẩn không?"

" Hả?" Hoắc Nhiên ngẩn người.

" Cậu đông rẽ một câu, tây rẽ một câu, chạy đề chạy đến giáo viên cưỡi con ngực cũng đuổi không kịp đi?" Khấu Thầm nói.

" Tôi lúc viết văn...." Hoắc Nhiên vừa nói vừa nhìn lướt qua đại sảnh bệnh viên, đột nhiên kinh ngạc," Tôi đệt!"

" Sao....." Khấu Thầm nhanh chóng quay đầu qua.

Hoắc Nhiên nhanh tay vặn mặt cậu xoay lại:" Đừng quay đầu lại đừng quay đầu lại.... Đối mặt với tôi này...."

"Đối mặt với cậu?" Khấu Thầm nghe không hiểu.

" Che tôi!" Hoắc Nhiên đè nặng giọng.

" Đệt," Khấu Thầm nhanh chóng đối diện với cậu," Làm sao? Nhìn thấy ba tôi?"

" Tôi thấy giống...." Hoắc Nhiên từ bên tai nhìn lén qua," Cậu hôm nay thấy Khấu Tiêu mặc đồ gì? Có phải váy liền in hoa không?"

" Phải," Khấu Thầm nhíu nhíu mày," Chị ấy cũng tới? Ba tôi thật bị ngất xỉu sao?"

" Không có," Hoắc Nhiên lại nhìn," Ba cậu ở bên cạnh, tôi thấy rõ, nhưng là... tôi cảm thấy...."

Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm nghiên cứu vài giây, cũng nhăn lại mi: " Tôi cảm thấy cậu nói đúng, đây là cái bẫy?"

"Đệt," Khấu Thầm cắn cắn môi," Nhìn thấy tôi không?"

" Hẳn là chưa," Hoắc Nhiên nói," Chị cậu ở phía đối diện với chúng ta, ba cậu..... Ba cậu đứng sau cái cột.... Này mẹ nó là muốn làm gì?"

" Vậy đúng rồi," Khấu Thầm khẽ cắn môi," Này mẹ nó chính là phong cách của ổng rồi."

Tiếng di động Khấu Tiêu vang lên, chị ấn nhận cuộc gọi:" Lão Dương?"

" Ba em tình huống thế nào?" Lão Dương hỏi," Anh hiện tại qua đó, là bệnh viện Nhân Dân hả?"

" Không cần," Khấu Tiêu nhìn thoáng qua ba mình vẫn hồng hào thần thái sáng láng chờ bắt con trai," Anh đến làm gì, giúp ba em bắt Khấu Thầm sao?"

"...., Hai người ở bệnh viện để bẫy Khấu Thầm hả?" Lão Dương sửng sốt," Không tốt đâu? Khấu Thầm bướng bỉnh như vậy, nó mà là chim, thì sẽ là loại bị nhốt trong lồng sẽ tự sát đấy"

" Anh câm miệng cho em! Gì mà hai người!" Khấu Tiêu âm thanh nâng lên," Đâu có chuyện gì liên quan đến em! Em là tới đón ba về, mà người không chịu đi, muốn bắt con trai, bắt được muốn đánh gãy chân."

" Đánh không ngừng," ba cô dựa vào cột," Ba cho nó biết, nó có bản lĩnh thì đừng có về."

" Ba mất trí rồi!" Khấu Tiêu chỉ vào ba," Nó hôm nay nếu tới, cũng chỉ chứng minh một điều, nó sốt ruột, nó lo lắng cho ba! Không vì cái gì khác!"

" Nếu nó không tới?" Ba cô hỏi," Vậy là không lo lắng cho ta đúng không?"

" Đó chính là mấy đứa Hoắc Nhiên không có liên lạc với nó!" Khấu Tiêu nói," Ba nói xem ba từng này tuổi, đang làm gì đay? Đề nghị của lão Viên ba không tính thử xem sao à?"

" Lão Viên là một giáo viên tốt," ba cô dán vào cậy cột, chậm dãi hướng di động bên cạnh nhìn:" Nhưng chiêu này đối với ba là không có nhân đạo,ba...."

Bác sĩ bệnh nhân đi qua đều nhìn đến ba con vài lần, Khấu Tiêu cảm thấy nhân sinh rất u ám:" Kì thật là ba không dám, đúng không?"

" Phải ở bên kia không!" Ba cô đột nhiên mắt trừng lớn, nhìn về phía cửa lớn liều mạng bĩu môi:" Con mau nhìn xem! Có phải hay không! Lập tức đuổi theo!"

Khấu Tiêu nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức chân mày nhướn lên.

Không riêng thấy được em trai bảo bối của cô, còn có bạn học khả ái của em trai bảo bối nữa.

" Xong rồi," Hoắc Nhiên dừng bước," Chị cậu nhìn thấy chúng ta."

" Ba tôi đâu?" khấu Thầm nôn nóng hỏi.

" Không biết, ba cậu ở phía sau cột, tôi từ xa thế này nhìn cũng không rõ." Hoắc Nhiên nhỏ giọng," Chị cậu sẽ không nói cho chú ấy đi?"

" Khó nói, chị tôi còn phải xem tâm tình." Khấu Thầm cắn răng chuyển thân qua, nhìn thấy Khấu Tiêu, cậu nhanh chóng hướng Khấu Tiêu xua xua tay, ý bảo chị không cần nói với ba.

Tay mới vừa giơ ra, liền thấy ba cậu từ mặt sau cột vọt tới.

" Chạy!" Khấu Tiêu kêu.

" Chạy đằng trời!" Ba cậu rống lên.

" Tôi đệt!" Khấu Thầm cùng Hoắc Nhiên đồng thanh rống lên.

Ba cậu xông tới với tốc độ tương đối nhanh, tuyệt đối không giống ngừoi vừa mới té xỉu! Mẹ nó chính là giả bộ hôn mê! Người này đến lão Viên cũng lừa!

" Chạy chạy chạy chạy chạy!" Khấu Thầm xoay người chạy đến phía đường," Bị bắt được nhất định phải chết!"

" Tôi cản chú ấy!" Hoắc Nhiên kêu.

" Ổng đánh chết cậu!" Khấu Thầm bắt lấy tay cậu," Chạy!"

Hoắc Nhiên đành phải xoay người chạy theo Khấu Thầm đến phía đường lớn.

Không biết vì sao, rõ ràng cậu cái gì cũng không sai,cậu chỉ cùng Khấu Thầm đến bệnh viện thăm người ba bị té xỉu của cậu ta, vì cái gì có khả năng cũng bị hành hung? Có phải do cùng cậu ta chạy trốn?

Cậu vô tội!

Cậu...

Hình như cũng không hoàn toàn vô tội....

Cậu vừa cùng con trai Khấu lão nhị hôn môi.

Cậu vẫn luôn muốn sờ mông Khấu Thầm một chút chỉ là vẫn chưa có cơ hội.

Còn cắn eo cậu ta một cái.

Hoắc Nhiên!

Hoắc Nhiên mày mau tỉnh!

Chạy trốn nghiêm túc chút!

Hoắc Nhiên nhanh chóng thu hồi ý nghĩ, đang lúc bị truy đuổi kích thích thế này mà lại đi nghĩ loại chuyện xấu hổ này, nếu có phản ứng gì thì thảm...

" Đứng lại!" Khấu lão nhị đuổi theo phía sau rất nhanh," Khấu Thầm mày chạy thêm 100m tao liền đánh chết mày!"

Khấu Thầm không nói một lời chạy như điên.

" Chú Khấu!" Hoắc Nhiên vừa chạy vừa kêu," Có chuyện gì bình tĩnh nói! Hai người có chuyện gì bình tĩnh ngồi xuống nói cùng nói không được sao! Sao cứ phải đuổi đánh thế này!"

" Vậy cháu bảo nó ngồi xuống!" Khấu lão nhị ở phía sau kêu," Nó không chạy! Chú có thể đuổi sao!"

" Là do chú muốn đánh cậu ấy!" Hoắc Nhiên kêu.

" Ta không đánh!" Khấu lão nhị đáp.

" Con không tin!" Khấu Thầm kêu," Hoắc Nhiên cậu đừng nói với ông ấy nữa!"

" Khấu Thầm!" Khấu lão nhị kêu," Mày mẹ nó dừng lại cho ông! Để ông đuổi kịp! Ông cho mày bay!"

Hoắc Nhiên đột nhiên rất muốn cười, cậu xem như đã biết câu nói kia của Khấu Thầm là từ đâu mà tới, là Khấu gia tổ truyền......

"Bắt ăn trộm!" Khấu lão nhị đột nhiên thay đổi, "Bắt ăn trộm a!"

Hoắc Nhiên khiếp sợ đến xém tí té ngã.

"Vương bát đản!" Khấu Thầm mắng một câu.

"Ở giao lộ phía trước chờ tôi!" Hoắc Nhiên nói

"Cái gì?" Khấu Thầm quay đầu lại.

"Ở giao lộ phía trước chờ tôi!" Hoắc Nhiên trừng mắt cậu ta.

"Cậu......" Khấu Thầm lập tức hiểu ý của cậu

"Cậu mẹ nó ở giao lộ phía trước chờ tôi!" Hoắc Nhiên rống.

"Đã biết." Khấu Thầm cắn cắn môi, quay lại đầu tiếp tục chạy.

Hoắc Nhiên xoay người đón Khấu lão nhị nhào tới,rang tay ngăn ở trước mặt ông.

Khấu lão nhị thu không được thế, thân thể nỗ lực hướng phía sau thu thế, cuối cùng vẫn là đập vào trên người Hoắc Nhiên

"Đứa nhỏ này!" Khấu lão nhị rống lên một tiếng, vòng qua cậu còn muốn tiếp tục đuổi theo.

" Chú! Chú!" Hoắc Nhiên nhào qua ôm lấy Khấu lão nhị, nếu không phải do không thân thiết, cậu còn muốn dùng cả chân vòng lấy:" Chú đừng đuổi nữa, cháu hôm nay chắc chắn không để cho chú đuổi theo Khấu Thầm đâu!"

" Được rồi được rồi," Khấu lão nhị thở dài," Buông ra đi, nhìn không ra, sức lực còn rất lớn."

Hoắc Nhiên buông lỏng cánh tay, nhưng vẫn chắn phía trước Khấu lão nhị.

Khấu lão nhị vẫy vẫy tay, dựa vào cây bên cạnh:" Không cần cản nữa, dừng lại rồi lại chạy đuổi theo không dễ."

" Chú," Hoắc Nhiên quay đầu lại nhìn nhìn, thấy Khấu Thầm đã chạy qua giao lộ," Chú cứ như này, chú với Khấu Thầm không thể nói chuyện được đâu, cậu ấy cũng sẽ không trở về."

" Nó mấy ngày nay có phải ở cùng chỗ với cháu không?" Khấu lão nhị hỏi.

" Không," Hoắc Nhiên nói," Hôm nay cháu mới liên lạc được với cậu ấy, buổi chiều.... vừa mới gặp mặt thôi."

Nói đến đây Hoắc Nhiên chột dạ trong lòng, chân có chút mềm.

" Thế trước đó nó ở đâu?" Khấu lão nhị nhìn di động," Đều đã nhiều ngày như vậy, chú còn cắt đứt kinh tế.... nó chẳng nhẽ ngủ gầm cầu?"

".... Không đến mức đó," Hoắc Nhiên cười," Con trai chú thế nào chú còn không biết sao, cậu ấy có khả năng làm vậy sao."

" Thật ra," Khấu lão nhị đột nhiên đắc ý," Chú nói thật với cháu, Khấu Thầm tiểu tử này, không có bản lĩnh nào khác, chính là dám làm tất cả, nó một mình đi ra ngoài, chú cơ bản không cần lo lắng nó gặp chuyện gì, nó xử lí mọi việc so với chị nó tốt hơn nhiều, con trai và con gái chính là khác nhau...."

" Chú," Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ," Nếu không hôm nay bỏ qua đi, chú về nhà, bên cậu ấy cháu sẽ nói chuyện, chú cùng lão Viên nói chuyện, đến lúc đó bảo lão Viên liên lạc cho cậu ấy, trước để cậu ấy về trường, vậy thì dễ thuyết phục."

Khấu lão nhị không nói chuyện, nhìn chằm chằm cậu.

Nói thật, Khấu Thầm tuy cùng ba cậu ta không giống nhau, nhưng hai cha con như cùng khuôn mẫu đúc ra, khí thế lão đại hắc bang trên người Khấu Thầm vừa thấy chính là được kế thừa, hơn nữa Khấu lão nhị là kiểu bên ngoài tử tế bên trong đồ tể so với Khấu Thầm bên ngoài như lão đại nội tâm như Husky thì doạ người hơn nhiều.

Hoắc Nhiên có chút hoảng hốt.

Nhưng vẫn kiên cường phát biểu suy nghĩ bản thân:" Cậu ấy mấy ngày nay không ăn cơm tốt, nhiều ngày như vậy, mà ăn có hai bát mì ăn liền, không biết chú vừa rồi có để ý không, cháu đều thấy cậu ấy gầy đi rất nhiều, mới vừa chúng cháu chuẩn bị ăn mì, cậu ấy nghe nói chú ngất xỉu đến bệnh viện, cơm đều không lo ăn, quay đầu liền chạy đến bệnh viện."

" Thế nó thấy chú còn chạy cái gì!" Khấu lão nhị nói.

" Cháu thấy chú cũng muốn chạy," Hoắc Nhiên nói," Chú cũng xem lại nguyên nhân xem, đừng vì mâu thuẫn một chút thì cảm thấy tất cả đều là con cái sai, các chú cứ làm cha mẹ kiểu này sẽ không có ý nghĩ mình sai, chú có phải người hay không?"

( mắng ba chồng hay lắm bé đáng yêu)

" Cháu nói cài gì?" Khấu lão nhị giật mình.

" Là người thì sẽ mắc sai lầm, đạo lí này từ lúc còn chưa có con chú đã nên hiểu rồi, chú lăn lộn thương trường 40 năm rồi chưa bao giờ phạm lỗi gì sao?" Hoắc Nhiên nói," Sao đến lượt Khấu Thầm, chú lại trở thành người không nói đúng sai?"

Khấu lão nhị nhìn chằm chằm cậu, nửa ngày mới nói một câu:" lão Viên nói với chú, các cháu cái gì cũng dám nói, cháu đúng là cái gì cũng dám nói."

Hoắc Nhiên hắng hắng giọng, không dám nói thêm gì."

" Đổi đứa cá biệt nào khác chú trực tiếp đánh người có biết không?" Khấu lão nhị nói.

" Thật không dám giấu, ba cháu không đánh cháu," Hoắc Nhiên nói," Một ngón tay cũng chưa từng động, chú mà đánh cháu, ba cháu khẳng định đi tìm chú."

Khấu lão nhị vui vẻ, cười nửa ngày.

Cuối cùng chỉ chỉ cậu:" Tiểu tử cháu có thể, Khấu Thầm có người bạn như cháu, chú thật không ngờ tới."

Hoắc Nhiên không nói chuyện.

" Chú cùng lão Viên nói qua vài lần, đề nghị của thầy ấy chú sẽ suy nghĩ," Khấu lão nhị nói," Cháu nói với Khấu Thầm, 10 giờ sáng ngày mai, chú ở văn phòng lão Viên chờ nó, không gặp không về."

" Được, cháu nói với cậu ấy." Hoắc Nhiên gật đầu.

" Vậy được," Khấu lão nhị thở dài," chú đưa cháu ít tiền, lát nữa đưa Khấu Thầm đi ăn uống cho tốt, đừng ăn mì, mì sợi không có gì ngon."

" Cháu có tiền cháu có có có có," Hoắc Nhiên lùi về sau," Tiền này mai chú đưa Khấu Thầm đi, cậu ấy còn nhắc, ngày đưa tiền tiêu vặt chú còn chưa đưa đâu."

" Nó cái này thì nhớ thật rõ!" Khấu lão nhị lãnh khốc mà hừ một tiếng.

Một chiếc Land Rover lái lại đây, hạ cửa sổ xe xuống, Khấu Tiêu ở bên trong hô lên:" Đi thôi! Nơi này không cho đỗ xe!"

" Chú đi trước!" Khấu lão nhị vỗ vỗ vai Hoắc Nhiên," Hai đứa đi ăn cơm đi, trước nhất đi ăn cơm đi!"

" Vâng." Hoắc Nhiên gật đầu.

Khấu lão nhị đi hướng đến xe:" xe con đâu?"

" Lão Dương buổi tối lại đây giúp con lái về." Khấu Tiêu nói xong lại vẫy vẫy tay với Hoắc Nhiên," Tiểu Nhiên Nhiên, ngại quá, đừng trách chú Khấu nhé, ông ấy tính cách như thế."

" Không sao ạ!" Hoắc Nhiên nói.

Sau khi xe đi, cậu nhẹ nhàng thở ra, sửng sốt vài giây, mới nhanh chóng xoay người chạy đến hướng Khấu Thầm đang đợi.

Thời điểm chạy đến giao lộ, bên cạnh truyền đến âm thanh Khấu Thầm:" tiểu bảo bối."

Hoắc Nhiên ngừng lại, rất không tình nguyện mà quay đầu:" Cậu mẹ nó gọi ai?"

" Gọi cậu đó tiểu bảo bối!" Khấu Thầm dựa vào tường chỗ rẽ, nhìn cậu cười cười," lại đây!"

" Cậu tốt nhất chú ý cách dùng từ một chút," Hoắc Nhiên đi qua," Công chúa Thầm."

Khấu Thầm ha ha cười vui vẻ, mở rộng tay ôm lấy cậu.

" Đang trên đường." Hoắc Nhiên nhắc nhở.

" Tôi lại không làm gì," Khấu Thầm ôm cậu," Chỉ ôm một lát."

" Ồ." Hoắc Nhiên không nhúc nhích, tay ở trên lưng cậu ta nhẹ nhàng vỗ vỗ," Làm sao vậy? Bị doạ?"

" Không phải,"Khấu Thầm nói," Chính là đặc biệt....Vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top