Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 93

Nói thật, Hoắc Nhiên không thường tới văn phòng giáo viên, giáo viên muốn tìm ai, cũng không tìm tới loại lưng chừng như cậu.

Hôm nay khó bị một lần gọi tới văn phòng, cố tình lại còn chỉ mặt gọi tên, còn là sự tình liên quan đến công chúa Thầm yêu dấu của cậu.... Tóm lại lúc ngồi xuống bên cạnh Khấu Thầm cậu rất căng thẳng.

Lấy một cái cốc ở trên bàn lão Viên uống một ngụm trà.

" Mấy đứa đối với lão Viên của mấy đứa thế mà không ngại gì." Khấu lão nhị cười nói.

" A." Hoắc Nhiên ngẩn người, đem cốc trả về.

" Hôm nay, mấy người chúng ta tuỳ tiện tâm sự một chút, nói thực, là giúp cha con hai người câu thông với nhau, tôi sẽ không nói quá nhiều." Lão Viên lại cầm một lon coca cho Hoắc Nhiên, sau đó ngồi xuống, cười nói," Đừng giương cung bạt kiếm, không cần phản biện ai đúng ai sau, chủ yếu là giải quyết mâu thuẫn nhỏ."

Mọi người gật đầu, chưa lên tiếng.

" Hiện tại khúc mắc chính là trong nhà cảm thấy Khấu Thầm cà lơ phất phơ, thành tích học tập không cao còn không chịu nỗ lực, cho nên muốn cho ra nước ngoài để thay đổi hoàn cảnh, buộc em ấy thay đổi bản thân một chút," lão Viên không nhanh không chậm mà nói," Nhưng Khấu Thầm không muốn, đúng không."

" Đúng!" Khấu lão nhị gật đầu," Không có trí tiến thủ, không có sở trường, ngày đêm quậy phá."

Khấu Thầm nhìn ông một cái, không nói gì.

" Xem ra Khấu Thầm không chỉ riêng vì chuyện này," lão Viên cười cười," Vậy, em thử nói xem, em có đồng ý với đánh giá của ba em không."

Khấu Thầm nghĩ nghĩ:" Đồng ý."

Lão Viên nhìn cậu:" Vậy...."

" Em không đồng ý." Hoắc Nhiên ở bên cạnh nói.

Ba người còn lại quay đầu nhìn cậu.

" Thầy có đồng ý không?" Hoắc Nhiên hỏi lão Viên, chỉ vào Khấu Thầm," Cậu ấy một chút ưu điểm cũng không có?"

" Thầy đương nhiên không đồng ý," lão Viên cười nhìn Khấu lão nhị, lại quay qua," Hoắc Nhiên em nói xem."

" Đừng cứ ở thời điểm như này khẳng định đứa nhỏ này như đã  hết đường cứu, Khấu lão...." Hoắc Nhiên kịp thời cắn đầu lưỡi, nhéo đùi mình một cái, suýt thì làm bản thân đau đến nhảy lên.

" Khấu lão nhị làm sao vậy, nói đi." Khấu lão nhị dựa vào ghế nhìn cậu.

" Ở nhà là thứ hai à?" Lão Viên hỏi.

" Đúng vậy." Khấu lão nhị cười cười.

" Chú Khấu ngày hôm qua mới nói, Khấu Thầm một mình đi ra ngoài, chú chưa bao giờ lo lắng Khấu Thầm gặp phải chuyện gì, năng lực xử lí của cậu ấy tốt hơn so với chị cậu ấy," Hoắc Nhiên nói," Lời này là chú nói đúng không?"

"Nói." Khấu lão nhị gật đầu.

"Không có sở trường gì?" Hoắc Nhiên nhìn ông, "Lời này rút lại chứ ạ?"

"Ha," Khấu lão nhị ngồi thẳng, "Thực kiêu ngạo?"

Khấu Thầm lập tức nghiêng thân sang, mặt hướng về phía ông.

Khấu lão nhị lại dựa trở về, hướng Khấu Thầm phất phất tay:" Được được được, biết con muốn che chờ cho vị huynh đệ này."

" Lúc đầu, thật ra cháu cảm thấy Khấu Thầm rất phiền," Hoắc Nhiên nói," Cả ngày, không biết khoe khoang những cái gì."

Khấu lão nhị đột nhiên vui vẻ, một bên vỗ bả vai Khấu Thầm một bên cười:" Con đó."

" Cậu nói chuyện chú ý chừng mực đó." Khấu Thầm trừng Hoắc Nhiên, từ kẽ răng nhả ra một câu.

" Cảm thấy người này như một con nhím, căn bản không có suy nghĩ tiếp cận," Hoắc Nhiên không để ý cậu ta, chỉ lo nói tiếp," Từ sự việc của chị Hoa năm ba, em liền cảm thấy cậu ấy hẳn không phải giống như vẫn nhìn thấy, tuy rằng cậu ấy vẫn luôn nói không lấy việc giúp người làm niềm vui, chỉ là do nhìn thấy không vừa mắt, chuyện sau đó thì mọi người đều biết, chuyện chị gái đầu gấu, chuyện cảnh sát viết tin khen ngợi, sao đến chỗ đó chú Khấu như bị mất trí nhớ? Còn có chuyện em không thể nói.... Dù sao thì Khấu Thầm là kiểu người mềm lòng, thương người, chú muốn nói cậu ấy thành tích không tốt, mơ màng lơ đễnh cháu không ý kiến, nhưng chú muốn phủ nhận hết cái này đến cái khác thì hoàn toàn không được."

Khấu lão nhị nhìn Khấu Thầm, không nói gì.

Khấu Thầm nhìn có chút xấu hổ, đại kháu là chưa từng được chính thức khen ngợi như thế này, còn là trước thầy chủ nhiệm với ba cậu.

" Khấu Thầm đúng là không thể thô bạo phân loại thành học sinh " không tốt" được," lão Viên nói," Sự thật thì tôi vẫn luôn phản đối kể cả phụ huynh hay giáo viên cứ luôn phân loại học sinh như thế, con cái mỗi người đều có hoàn cảnh khác nhau, so sánh là điều không thể, đặc biệt là lấy khuyết điểm với ưu điểm ra so sánh, như vậy không công bằng, còn đả kích lòng tự tin."

" Đạo lí thầy nói, tôi hiểu," Khấu lão nhị nói," Nhưng chuyện học tập vẫn rất quan trọng, thành tích không được, về sau không dễ làm việc."

" Cho nên cái này," lão Viên nhìn Khấu Thầm," E có ý kiến gì không?"

Khấu Thầm hắng hắng giọng nói, nhíu mi trầm mặc nửa ngày:" hồi cấp hai, thành tích của con có kém không?"

" Cũng kém," Khấu lão nhị nói," Dưới trung bình."

" Ồ." Khấu Thầm lên tiếng.

Mọi người đều nhìn cậu, cậu một lát sau mới lại hắng giọng:" Con hiện tại thành tích là từ dưới đếm lên, nếu, nếu...thì  con nỗ lực một chút, thi cuối kì sẽ cố gắng đạt tiêu chuẩn."

" Đều đạt tiêu chuẩn?@ Khấu lão nhị nhướng mày, rõ ràng vô cùng bất mãn.

" Lão nhị à," lão Viên ý bảo ông không cần nói," Cái này chúng ta nói sau, để em ấy nói xong đã."

" Vậy con nói xong đi," Khấu lão nhị thở dài," Nếu cái gì?"

" Ba không bức con xuất ngoại." Khấu Thầm nói.

Khấu lão nhị nở nụ cười.

Cái này với biểu hiện lúc trước bất đồng, Khấu Thầm biên độ nhỏ dần nghiêng về hướng Hoắc Nhiên, hẳn là phản xạ có điều kiện muốn né tránh."

Đừng nói Khấu Thầm, Hoắc Nhiên cũng đều muốn run lên.

" Thầy Viên, thầy nhìn thấy chưa?" Khấu lão nhị nói," Đây là thái độ của nó, học tập là vì tôi sao? Nỗ lực là vì tôi? Nó còn cùng tôi nói điều kiện? Đáp ứng điều kiện rồi mới nỗ lực? Nỗ lực một lần, định đạt tiêu chuẩn?"

" Vậy thôi." Khấu Thầm nhỏ giọng, dựa vào ghế, ỉ rũ cúi đầu nhìn mũi chân, nhìn dáng vẻ có lẽ không nghĩ lên tiếng nữa.

" Nào, lão nhị," lão Viên cười nói,"  Chúng ta điều chỉnh lại một chút chuyện này,  xem có hợp lí không?"

" Chuyện này không có khả năng hợp lí!" Khấu lão nhị nói.

" Đầu tiên, học tập là vì ai? Ông cảm thấy không phải là vì ông, mà vì chính em ấy," lão Viên nói," Đúng không?"

" Vô nghĩa," Khấu lão nhị nói xong lại nhanh chóng hướng lão Viên ôm quyền," Ngại quá thấy Viên, lời này không phải nói với ngài, là quen miệng."

" Không sao," lão Viên cười cười," Nếu  em ấy là vì bản thân mà học tập, lập mục tiêu gì, đương nhiên chính em ấy rõ nhất, nếu em ấy vì ngài mà học, ngài mới có thể đặt mục tiêu cho em ấy."

Khấu lão nhị nhíu mày, suy nghĩ nửa ngày:" Ngài nói tiếp."

" Ông ấy nghe không hiểu." Khấu Thầm ở bên cạnh bồi thêm một câu.

"Không đến mức!" Khấu lão nhị trừng mắt cậu, "Này đều nghe không hiểu đó là con!"

" Chúng ta lại nói đến điều kiện," lão Viên cười nói," Điều kiện này tôi cản thấy không có vấn đề, ngài muốn em ấy  đi du học do em ấy không nỗ lực học tập, nếu em ấy nỗ lực, em ấy đương nhiên có quyền đưa điều kiện không xuất ngoại nữa, hơn nữa sẽ không còn lí do em ấy phải xuất ngoại."

" Đúng vậy." Khấu Thầm nói.

Khấu lão nhị nhíu mày liếc cậu một cái:" Trầm trồ khen ngợi cái gì?"

Khấu Thầm ngẩng mặt lên, không nói gì.

" Tôi không tin được nó," Khấu lão nhi nói," Tiểu tử này lớn như vậy rồi chưa từng cố gắng qua, chỉ nói là dễ nghe...."

" Đạt tiêu chuẩn cũng không dễ nghe lắm," Hoắc Nhiên nhịn không được chen một câu," Muốn nói cho dễ nghe, ai lại đi nói sẽ đạt tiêu chuẩn ạ, ít nhất phải vọt một cái đến xếp hạng trong mười vị trí đầu toàn trường."

" Đúng vậy." Khấu Thầm nói.

" Con có thể nói câu khác đi không?" Khấu lão nhị nói.

" Không." Khấu Thầm âm thanh buồn buồn.

" Lão nhị, ngài vì sao không tin Khấu Thầm được?" Lão Viên hỏi," Có thể nói ví dụ một chút không?"

Khấu lão nhị ngẩn người, nhíu mày nhanh chóng tiến vào trạng thái ngẫm nghĩ tìm tòi.

" Xem ra không có." Lão Viên chưa cho ông được bao nhiêu thời gian, đã ra kết luận.

" Thầy Viên, ngài không cần gấp, tôi nghĩ lại." Khấu lão nhị nói.

" Không thể nói ra ngay miệng, chính là không có," lão Viên nói," Một đứa nhỏ hơn mười tuổi, ngài cũng không thể yêu cầu nó từ nhỏ đến lớn đã nói phải làm được tất cả, chính ngài cũng làm không được."

" Nó toàn cùng người khác đánh nhau." Khấu lão nhị vỗ đùi.

" Con lâu rồi không đánh nhau." Khấu Thầm nói.

" Bởi vì chú muốn đem cậu ấy làm thành lạp xưởng," Hoắc Nhiên nói," Cạua áy vẫn luôn nhớ kĩ nên không dám đánh."

" Kể cả thế nó cũng không thiếu lần đánh ngừoi khác." Khấu lão nhị thở dài.

" Ba có hỏi con lí do không?" Khấu Thầm ngồi thẳng dậy," Con lại không phải bị tâm thần, không có việc gì mỗi ngày đi đánh nhau, còn phải lo lắng bị biến thành lạp xưởng!"

" Tao không hỏi qua mày sao! Không hỏi sao!" Khấu lão nhị đối với việc lên án này tỏ vẻ không phục.

" Ba hỏi con thế nào?" Khấu Thầm nói," Lấy cái gậy, đuổi theo con, một bên đánh một bên hỏi, mày mẹ nó vì cái gì đánh nhau! Vì mẹ nó làm sao mà đánh nhau! Con trả lời được sao! Con không chạy cứ bất động tại chỗ thì sẽ bị đánh chết còn cái rắm gì nữa!"

" Mày muốn nói tao đã không đánh mày trước!" Khấu lão nhị trừng cậu.

" Con không dám cược." Khấu Thầm nói," Con sợ, con căn bản không dám dừng lại."

Hoắc Nhiên uống ngụm Coca, từng cái từng cái nhéo nhéo chai:" chú Khấh, cậu ấy đặc biệt sợ chú."

Hoắc Nhiên nói ra lời này rồi rất đau lòng Khấu Thầm, suýt thì duỗi tay lên sờ sờ đầu cậu ta, con may ánh mắt Khấu lão nhị quá lãnh khốc, cậu bỗng nhiên thanh tỉnh.

Nhưng lại vẫn là giãy giụa ra sức bổ sung một câu: "Cháu cũng đặc biệt sợ chú."

" Cháu sợ chú làm gì, cháu là một đứa trẻ ngoan, lại biết nghe lời hiểu chuyện." Khấu lão nhị nói," Khấu Thầm thì từ nhỏ đã không nghe lời không chịu quản...."

" Chúng ta sửa lại cách nói cho đúng," lão Viện nói," Nghe lời với chịu quản thúc dùng trên người con trẻ không thích hợp, em ấy cũng có ý nghĩ riêng, thói quen gia trưởng với tính yêu cầu tuyệt đối phục tùng, với bản thân là mâu thuẫn, không ai có thể làm được, chỉ cần ngài có yêu cầu, ngài sẽ vĩnh viễn không cảm thấy em ấy nghe lời."

" Nhưng là thầy Viên à," Khấu lão nhị nói," Tôi kinh qua nhiều chuyện hơn nó, tôi cũng nhìn thấy nhiều loại người hơn nó, rất nhiều việc tôi biết làm như nào là không được, tôi nhất định phải quản."

" Cái đó không sai." Lão Viên nói," Nhưng có hai điểm, một, chuyện có nguyên tắc sự tình lớn, ngài chắc chắn phải quản, hai, thời điểm ngài muốn quản nói cho em ấy biết lí do, nguyên nhân vì sao như vậy không được, nguyên nhân không phải là một câu" ta trải qua chuyện này so với ngươi nhiều hơn nên nghe ta sẽ không sai", lí do này không được."

Khấu lão nhị rơi vào trầm tư.

Chốc lát sau lại hỏi một câu:" Còn những chuyện khác? Là do nó? Những cái đó đều không có nguyên tắc."

" Sự việc giống nhau, bị quăng ngã một hai lần liền tự biết đúng sai, lại không phải đứa ngốc," lão Viên nói," Chỉ cần người lớn có thể lí giải được chuyện lớn thôi."

" Thật ra tôi có thể lí giải." Khấu lão nhị gật đầu.

Khấu Thầm xoay mặt ngắm, liếc mắt một cái.

"Nhìn ba làm gì?" Khấu lão nhị nói, "Không tin?"

"...... Tin," Khấu Thầm gật đầu, "Tin."

Hoắc Nhiên nâng má, rất nhỏ thanh mà ở bên tai Khấu Thầm hỏi: "Tin thật à?"

"Cái này có thể tin," Khấu Thầm cũng nhỏ giọng nói, "Ba chính là quản quá nhiều, không tin tôi."

"Vậy cậu  nói cho chú ấy đi." Hoắc Nhiên tiếp tục nhỏ giọng nói.

"Không nghĩ nói." Khấu Thầm vẻ mặt khinh thường.

"Ba nghe thấy đấy!" Khấu lão nhị nói.

Hoắc Nhiên hoảng sợ, nhanh chóng dựa trở về ghế dựa.

" Vậy hai người tín nhiệm lẫn nhau một lần, rốt cuộc thì Khấu Thầm cũng biết ba em rất để ý em có đúng không?"

" Vâng." Khấu Thầm gật đầu.

" Tôi đưa ra đề nghị kia...." Lão Viên nhìn Khấu lão nhị," Ngài cảm thấy được không?"

" Đề nghị gì?" Khấu Thầm hỏi.

" Chỉ cần nó có cố gắng," Khấ lão nhị một tay chỉ Khấu Thầm," Tôi đồng ý! Có cái gì không được, ai chưa từng đi học chứ? Lúc còn đi học, thành tích vẫn luôn rất tốt...."

" Không phải," Khấu Thầm hoảng sợ," Lão Viên, thầy không phải bảo ba em giúp em học chứ?"

" Hả?" Hoắc Nhiên sửng sốt.

" Em không làm!" Khấu Thầm nhảy lên," Ba em mỗi ngày ở phòng học,  em còn làm gì được, thầy đừng lừa em!"

" Ngồi xuống!" Khấu lão nhị trừng cậu:" Ai nói kèm học? Còn nói con phải làm sao, nếu ba thật sự ngồi vào trong lớp mấy đứa, ba mới là người không thể làm gì!"

"Đừng nóng vội," lão Viên nở nụ cười, " Là thế này, em nếu muốn tiến bộ, muốn nâng cao thành tích, cũng không phải chuyện đơn giản, vì muốn cho ba em nhớ lại việc học tập cũng không dễ dàng, thầy đề nghị ngài ấy cùng em cùng nhau học tập, giáo viên các môn cũng nguyện ý phối hợp, ba em dùng bài giảng qua video, cuối kì cùng làm một dạng bài thi, xem thành tích thế nào."

" Ôi đệt?" Khấu Thầm sửng sốt, quay đầu qua nhìn Khấu lão nhị.

" Mày đệt với ai?" Khấu lão nhị nói.

" Ba đồng ý rồi." Khấu Thầm hỏi.

" Đã đồng ý, như thế nào," Khấu lão nhị uống ngụm trà, " Thành tích của ba so với con còn tốt hơn nhiều đấy."

" Nghe ba thổi lên trời mười mấy năm." Khấu Thầm toe vẻ khinh thường.

" Không thổi." Khấu lão nhị rất khẳng định mà trả lời.

" Có tiền cược không?" Hoắc Nhiên nghĩ tới trọng điềm, một chút liền nóng này," Mới vừa rồi còn nói Khấu Thầm nếu cố gắng học tập sẽ không ép đi nước ngoài mà, không thể đổi ý được."

" Đứa nhỏ này rất được," Khấu lão nhị nói với Khấu Thầm:" Bằng hữu này con kết được là rất may mắn."

" Vô nghĩa," Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên một cái:" Con từ lúc bắt đầu...."

Hoắc Nhiên thấy Khấu Thầm có chút không đúng, hơi phức tạp, vừa nhìn là thấy có thể nếu nói thêm nữa sẽ nói ra chuyện kinh thiên động địa gì khác, cậu nhanh chóng đánh gãy Khấu Thầm:" Tôi biết."

" Chính là tự thể nghiệm, làm cho ba em nhớ lại hồi ức học tập vất vả năm đó, tiện thể cảm nhận một chút khó khăn của con cái đi học." Lão Viên nói," Nếu muốn hình thành thi đấu, cũng có thể, đánh cuộc bữa ăn gì đó."

" Ba thua phải xuống bếp nấu," Khấu Thầm lập tức nói," Ba nấu cơm."

" Con nói trước món ăn đi." Khấu lão nhị.

" Vịt! Con khi còn nhỏ ba từng làm vịt chanh hay vịt táo gì đó!" Khấu Thầm giới thiệu với lão Viên và Hoắc Nhiên," Ôi đệt món đó là tuyệt nhất, ăn rất ngon, chính là không bao giờ chịu làm,  đến lúc đó mọi người đến nhà chúng ta ăn."

" Vậy con thua thì sao?" Khấu lão nhị hỏi.

" Con đi nấu." Khấu Thầm nói.

Khấu lão nhị chậc một tiếng:" Con đây là bức ba thua, con làm đồ có thể ăn sao?"

" Không dám so đi." Khấu Thầm giương lông mày lên, dường như đối với thi đấu rất hưng phấn.

"Vậy đánh cược như vậy," Khấu lão nhị cũng vẻ mặt hưng phấn, lông mày một chọt, "Tiểu tử, con thua chắc rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top