Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 94

"Chuyện hôm nay nói là chuyện này," lão Viên nói," Cha con hai người chắc chắn không thể chỉ một lần nói chuyện như thế này có thể về sau sẽ không còn xung đột gì, nhưng nếu về sau có mâu thuẫn gì, hy vọng hai người vẫn có thể giống như hôm này ngồi lại tâm sự."

" Cảm ơn lão Viên." Khấu Thầm nói.

" Các em về phòng học trước đi." Lão Viên vỗ vỗ cậu, lại vỗ cánh tay Hoắc Nhiên," Hoắc Nhiên hôm nay có công rất lớn, vất vả rồi."

" Cuối tuần đến nhà chú chơi," Khấu lão nhị cũng vỗ lên lưng cậu một cái," Chú trước kia chưa từng cùng cháu nói chuyện, cháu còn rất có chính kiến."

Hoắc Nhiên cười cười.

" Đi thôi." Khấu Thầm cầm lấy nửa lon Coca, ngửa cổ vừa đi ra ngoài vừa uống.

" Để lại cho ba nữa." Khấu lão nhị nói.

"... Cái gì?" Khấu Thầm quay đầu lại, cái lon trong tay đã bóp dẹt.

" Tiểu tử con là cố ý?" Khấu lão nhị phát hoả.

" Cháu cháu cháu cháu cháu... còn có." Hoắc Nhiên nhanh chóng cầm lấy lon của minh do dự đưa đến trước mặt Khấu lão nhị," Cháu uống qua rồi...."

" Tôi lấy cho ngài một lon," lão Viên cười nói," Lúc trước thấy ngài chỉ uống trà, còn tưởng ngài không thích loại đồ uống trẻ con này."

" Đúng là không thích uống, nhưng đôi khi nhìn thấy thì lại muốn uống." Khấu lão nhị chó chút ngại ngùng, phất phát tay về phái Khấu Thầm và Hoắc Nhiên," Hai đứa đi mau, lại chậm trễ việc học mất."

" Đã trễ," Khấu Thầm đem vỏ lon ném vào thùng rác, nhìn ông:" Ba không về?"

" Ba cùng thầy Viên nói chuyện thêm một lát." Khấu lão nhị nói.

" Nói cái gì?" Khấu Thầm cảnh giác.

" Không nói về con," Khấu lão nhị không kiên nhẫn phẩy phẩy tay," Đi đi đi đi, chuyện người lớn còn phải bẩm báo với con sao?"

" Không nói con ba đến đây làm gì chứ?" Khấu Thầm vẫn rất cảnh giác.

Hoắc Nhiên tưởng tượng ra được tai trên đầu cậu ta đang dựng đứng hết lên.

" Nói chuyện xem phụ huynh nên làm thế nào cho tốt khi có một đứa con đang trong kì phản nghịch,"lão Viên cười," Có thầy đây, em không cần lo lắng, đi học đi."

Khấu Thầm chần chừ từng bước một nhìn chằm chằm thêm vài lần rồi mới cùng Hoắc Nhiên rời khỏi văn phòng.

Khấu lão nhị chỉ hướng cửa văn phòng:" Thầy Viên nhìn xem cái tên tiểu tử này."

Lão Viên cười tự rót trà cho mình:" Ngài lừa em ấy là ngất xỉu, em ấy nghi ngờ ngài có âm mưu gì cũng là chuyện bình thường.... Nhưng hiệu quả hôm nay còn rất tốt, ngài xem, đứa nhỏ này thật ra rất dễ thương lượng."

" Ngày thường nó cùng tôi cũng có thể nói chuyện, chỉ là không thể tham khảo vấn đề, cứ dính đến chuyện đúng sai, nó nhất định sẽ đứng ngược phía với tôi." Khấu lão nhị thở dài," Phản nghịch cũng đã phản bao nhiêu năm, khi nào mới có thể phản nghịch xong?"

" Khi nào ngài không còn cùng em ấy xung đột, vậy thì phản nghịch xong." Lão Viên nói.

" Vậy khó," Khấu lão nhị hừ:" Tôi không cùng nó gây, nó cũng sẽ đến tìm tôi gây."

" Ngài trước thử xem," lão Viên nói," Cứ theo mục tiêu của em ấy, ngài sẽ nhìn được thay đổi."

" Tôi cũng từng phản nghịch, tôi lúc còn nhỏ...." Khấu lão nhị chuẩn bị nhớ về quá khứ.

Nhưng bị lão Viên đánh gãy:" Ngài khi còn nhỏ không có tính tham khảo, hoàn cảnh trưởng thành của ngài, tích cách, gia đình, đều không giống nhau, ngài tự so ngài thì còn dùng được."

" Nói vậy cũng có lí." Khấu lão nhị gật gật đầu.

" Rất nhiều phụ huynh có chung vấn đề, chính là so sánh bản thân với con cái, ta như thế này thế kia, ngươi cũng phải như thế này thế kia," lão Viên nói," Có phải không?"

" Hình như đúng là vậy." Khấu lão nhị chậc một tiếng," Ngài tổng kết như vậy, làm ở trường nghe có vẻ rất phiền."

" Tôi trước kia có một học sinh, là học bá, đội trưởng dội bóng rổ, sau thi đại học là trạng nguyên khoa Văn, chỉ kém với trạng nguyên tỉnh có hai điểm," lão Viên uống ngụm trà," một đứa trẻ giỏi như vậy, trong nhà vẫn không hài lòng, vĩnh viễn đều không đạt tới yêu cầu, ngài biết em ấy nói gì với tôi không?"

" Cái gi?" Khấu lão nhị rất có hứng thú hỏi.

" Em ấy cảm thấy cha mẹ chỉ biết chỉ điểm giang sơn, con xem ta đánh hạ mở rộng biên giới rộng đến mức nào, con nhìn ta đánh mà xem, con này này không đúng kia kia không đúng," lão Viên nói," Em ấy nói với tôi, em có thể đánh được giang sơn như trước hay không chưa nói trước được, nhưng em nhìn giang sơn bọn họ đánh về cũng chẳng ra gì."

(  Tưởng Thừa bao ngầu bao ngáo nhé)

Khấu lão nhị ngẩn người, sau đó thì cười:" Đứa trẻ rất có cá tính."

" Còn có một bộ phận cha mẹ, bản thân cuộc sống không đủ thành công, rồi còn luôn tâm thế cao cao tại thượng yêu cầu con cái trong quy củ tự mình vẽ ra đạt được thành công, cái này càng chưa nói đến tính thuyết phục, con cái không phục cũng là bình thường," lão Viên nói," Kể cả ngài được coi là thành công, chưa chắc con cái đã muốn trở thành ngài thứ hai, làm cho con cái trở thành thành công của mình mới là quan trọng nhất."

Khấu lão nhị trầm mặc thời gian rất lâu, cuối cùng ôm quyền hướng lão Viên:" Thầy giáo chính là thầy giáo."

" Vậy ngài chậm rãi suy nghi, cải thiện quan hệ với con cái yêu cầu lớn là thời gian, từ từ làm," lão Viên cừoi cười," Vấn đề hàng đầu hiện tại của ngài là học tập."

".... Đúng." Khấu lão nhị tựa lưng vào ghế ngồi thở dài," Tôi đáp ứng chuyện này do có chút kích động."

" Biết vì sao Khấu Thầm chỉ đặt mục tiêu cao nhất là đạt yêu cầu không?" Lão Viên nói," Bởi em ấy so với ngài lí trí hơn."

" Nó lí trí cái rắm, gặp phải chuyện này nhiều nhất nghĩ biện pháp hai lần, giải quyết không được liền động thủ!" Khấu lão nhị vỗ vỗ mặt bàn.

" vậy so vớii ngài vẫn mạnh hơn, em ấy giải quyết không được mới động thủ," lão Viên nói," Ngài trực tiếp liền dùng bạo lực giải quyết, phương pháp này cũng xem nhue là ngài dạy cho em ấy, lại dùng thời gian mười mấy năm huấn luyện ra."

Khấu lão nhị không nói chuyện, dựa vào ghế, hơn nửa ngày mới giống như lấy lại được tinh thần nhìn lão Viên:" Ngài không phải nói lấy cho tôi lon Coca sao?"

Đi ra khỏi toà nhà văn phòng, Hoắc Nhiên rát tự nhiên đi hướng đến toà nhà phòng học.

" Về lớp?" Khấu Thầm ở sau lưng cậu nhỏ giọng nói.

" Không thì sao?" Hoắc Nhiên quay đầu lại," Bây giờ đang là tiết toán đi?"

" Sắp hết giờ, ngồi không được hai phút là đi nhà ăn được luôn." Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên do dự một chút:" Đi nhà ăn?"

" Đi sân thể dục," Khấu Thầm nhỏ giọng nói," Hiên tại sân thể dục không có người.... Chúng ta có thể hôn một chút, ôm một chút, sờ một chút...."

" Đi học," Hoắc Nhiên sợ tới mức ngay lập tức quay đầu muốn đi về lớp học.

" Ai ai ai ai," Khấu Thầm kéo tay cậu lại, vừa cười vừa túm kéo về hướng sân thể dục," Lừa cậu thôi, đi sân thể dục nói chuyện một lát, hiện tại đầu óc tôi có chút loạn."

" Đi sát tường." Hoắc Nhiên quay thân.

Hai người bọn cậu dán tường nhà văn phòng đi về phía sân thể dục, đi không được vài bước, bên phải có một cục giấy rơi xuống chỗ cạnh chân bọn cậu.

" Tôi đệt." Khấu Thầm vừa chuyển đầu qua liền vui vẻ," Giang Lỗi ném rất chuẩn."

Hoắc Nhiên cũng quay đầu nhìn cửa sổ lầu hai nhìn xem, Giang Lỗi mặt đầy phẫn nộ đang ở góc trái cửa ném, còn duỗi tay ra, dựng ngón giữa với hai người.

Hai người bọn cậu cười đến suýt thì không kìm được tiếng, khom lưng vèo vèo mà chạy đến phía trước.

Người trong nhóm bảy người rất nhanh nhận được tin, ở trong nhóm chat tiến hành lên án công khai.

-hai đứa mày mẹ nó thật đáng giận!

-hai đứa nó có phải muốn trốn học?

-đi sân thể dục! Tao muốn tố cáo! Hai đứa này không đi học!

-tao ném bọn nó

- không ném trúng đi?

- mục tiêu di động nên nhìn chung là khó.

- hai đứa lăn trở về ngay!!!!

Khấu Thầm cười đến không được, trả lời lại trong nhóm chat một câu.

- lát nữa đừng đi nhà ăn, ra ngoài ăn cơm.

-phẫn nộ của chúng ta đây không phải một đĩa cơm hay bát mì là có thể giải quyết

- tao khi nào mời bọn mày ăn mấy cái đó? Tan học ở cổng chính chờ.

Trên sân thể dục cũng không có mấy người, có vài học sinh năm ba đeo tai nghe ở trên đường băng chạy từng vòng, không biết là đọc sách hay đang thả lỏng.

Lúc này trường học đói với việc quản lí năm ba khá lỏng lẻo, không nghiêm khắc yêu cầu phải có mặt ở lớp học, không muốn nghe giáo viên giảng bài có thể đi ra ngoài đi dạo.

Hoắc Nhiên cùng Khấu Thầm vào đội ngũ chạy quanh sân thể dục.

Chậm rãi đi một vòng, Khấu Thầm cảm giác mình mới bình tĩnh hơn một chút.

" Mới vừa rồi tôi có chút cảm giác không nói được, không biết là kích động hay quá hưng phấn," Khấu Thầm nói," Không phải bởi chuyện ba tôi nấu ăn."

" Ba cậu còn không nhất định sẽ làm," Hoắc Nhiên nói," Tôi thấy chú ấy rất tự tin, cậu đứng thua đó."

" Lúc ba tôi còn đi học thành tích hình như rất không tồi," Khấu Thầm thở dài," Ba tôi với mấy chú họ, con cái mấy chú ấy nữa,  nhưng tôi là người học không tốt."

" Nhưng là ngừoi đáng yêu nhất." Hoắc Nhiên nói.

".... Tôi đệt," Khấu Thầm cười ôm vai cậu," Tiểu Nhiên Nhiên nhà ta miệng thật ngọt."

Hoắc Nhiên chậc một tiếng.

" Thật đó, đừng không tin," Khấu Thầm nói," Tôi nếm thử rồi, vị Chocolate."

Hoắc Nhiên sửng sốt vài giây rồi mới phản ứng lại, đè nặng âm thanh nhả từ kẽ răng ra một chữ:" Biến!"

Khấu Thầm ha ha vui vẻ một lát, duỗi eo lười:" Ai, cậu nói xem ba tôi có nghe vào những lời lão Viên nói không."

"Có thể đi," Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ, "Tôi cảm thấy ba cậu rất muốn thân thiết với cậu."

" Tôi cũng muốn." Khấu Thầm nói," Tôi trước kia khi còn ở nhà ông nội học đôi lúc sẽ nhớ ba tôi, đặc biệt hâm mộ Khấu Tiêu."

" Bé đáng thương." Hoắc Nhiên chà xát lên lưng cậu ta.

" Ba tôi có phải đã đi tìm lão Viên vài lần rồi?" Khấu Thầm hỏi.

" Ừ," Hoắc Nhiên gật đầu," Tôi biết thì có hai lần."

" Này còn không nhiều lắm," Khấu Thầm búng tay một cái, vừa lòng cười cười," tôi vốn vẫn luôn không xác định, không biết tôi thật sự chạy, ba tôi có thể sốt ruột hay không."

" Chắc chắn là sốt ruột, nói vậy không vô nghĩa sao," Hoắc Nhiên nói, "Hai người lại không phải kẻ thù."

" Nhưng hiện tại cũng chỉ do bị động." Khấu Thầm nói," Nhờ lão Viên một tay thúc đẩy ra một mốc lịch sử hợp tác tín nhiệm này, nhưng thi cuối kì tôi làm sao đạt tiêu chuẩn hết các môn đay, kể cả thế, cũng phải đua một phen....."

" Cậu thật muốn cố gắng, sẽ không không đạt tiêu chuẩn." Hoắc Nhiên nói.

" Phải không?" Khấu Thầm nói, " Sau khi lên cấp ba tôi vẫn luôn không nghe vào bài giảng."

" Không có việc gì," Hoắc Nhiên nói," Tôi giúp cậu, tuy rằng tôi.... Cũng tầm tầm thôi, nhưng điểm vẫn so cậu cao hơn một chút, còn có Từ học bá, nó cũng có thể hỗ trợ."

" Được," Khấu Thầm cau mày," Tôi thật đúng là muốn nhìn xem, tôi mẹ nó có phải chỉ số thông minh có vấn đề."

" Cái này không phải xem," Hoắc Nhiên thở dài," Thật sự không có vấn đề."

" Thật sao?" Khấu Thầm nhìn cậu.

" Mong cậu không vũ nhục mắt nhìn của tôi," Hoắc Nhiên nói," Tôi thích cậu khá lâu rồi, cậu nghĩ xem tôi mỗi ngày rối rắm buồn bực muốn chết, cuối cùng lại thổ lộ với một tên ngốc sao?"

Khấu Thầm nhìn cậu, hai giây sau cười sung  sướng, càng cười càng không dừng được.

" Tôi thu hồi lời nói vừa rồi," Hoắc Nhiên nói," Cậu khả năng chỉ số thông minh thật sự có vấn đề."

" Tôi hỏi cậu," Khấu Thầm tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng," Khi nào thì bắt đầu? Phát hiện thích tôi?"

" Này không nói rõ được," Hoắc Nhiên nhíu mày, suy nghĩ một lát," Thật sự nhớ không ra, dù sao là dần dần thấy không thích hợp, đặc biệt là sau khi gặp Lâm Vô Ngung ...."

" Tôi đệ, cậu còn cùng anh ta nói chuyện?" Khấu Thầm nâng cao giọng.

" Không có, tôi điên rồi sao mà cùng anh ấy nói chuyện?" Hoắc Nhiên nói," Nhưng mà anh ấy... Tôi cảm thấy anh ấy đã nhìn ra."

" Hả?" Khấu Thầm ngẩn người.

" Tôi cảm thấy anh ta luôn nhìn hai ta thành một đôi."Hoắc Nhiên nói.

" Anh ta lợi hại vậy sao?" Khấu Thầm nói" Sau lưng trộm quan sát chúng ta?"

" Còn phải quan sát sao? Cả khối đều biết chúng ta cùng nhau đi WC," Hoắc Nhiên thở dài,"  Còn may chưa ngủ cùng nhau."

" Muốn sao?" Khấu Thầm lập tức hỏi.

" Cái gì?" Hoắc Nhiên nhìn cậu.

" Ngủ cùng nhau." Khấu Thầm nói.

" Cậu thay đổi rồi Thầm Thầm," Hoắc Nhiên cảm khái," Cậu thay đổi rồi."

" Tôi thay đổi chỗ nào." Khấu Thầm cúi đầu nhìn mình chằm chằm.

" Cậu không còn là nam sinh ngây thơ sợ tiểu vặn vặn nữa rồi." Hoắc Nhiên tiếp tục cảm khái.

" Vặn vặn vẫn sợ, ngây thơ thì thôi đi, rốt cuộc tôi hiện tại...." Khấu Thầm nói vừa nhìn qua khán đài phía bên kia, tức khắc sừng sốt," Tôi đệt, thật là không được nói sau lưng người khác đâu."

" Hả?" Hoắc Nhiên cũng nhìn theo.

Ngày hôm qua cậu trèo tường đi ra ngoài tìm Khấu Thầm, Lâm Vô Ngung ngồi hàng đầu khán đài đọc sách, hôm nay vẫn ngồi chỗ cũ.

" Anh ta có phải không đi học nữa? Mỗi ngày ngồi chỗ đó." Hoắc Nhiên nói.

" Mỗi ngày?" Khấu Thầm lông mày đã nhíu đến dính vào nhau," Cậu làm sao biết ? Cậu mỗi ngày đều đến đây nhìn anh ta?"

" Tôi đệt," Hoắc Nhiên khiếp sợ mà nhìn cậu ta," Cậu lại nói lớn thêm chút, cậu sợ anh ta không nghe được đúng không?"

"Sớm a!" Khấu Thầm vừa chuyển mặt liền hướng Lâm Vô Ngung bên kia hô một tiếng.

Lâm Vô Ngung ngẩng đầu, nhìn đến là hai người bọn cậu thì cười cười: "Không còn sớm đi."

"Ôn tập à?" Khấu Thầm hướng khán đài đi qua.

"Khấu Thầm?" Hoắc Nhiên không biết  cậu ta muốn làm gì, nhanh duỗi tay  muốn giữ chặt lại.

Nhưng Khấu Thầm đi rất nhanh, tay cậu chỉ với tới quần áo Khấu Thầm, bắt được lưng quần Khấu Thầm, hôm nay Khấu Thầm mặc quần thể thao, lưng quần trực tiếp bị kéo ra, cậu nhanh chóng buông tay.

Lưng quần bắn trở về, đánh vào eo Khấu Thầm, vang lên " bang" một tiếng.

Khấu Thầm không quay đầu lại, đưa tay chà xát lên lưng, đi tới bên cạnh Lâm Vô Ngung ngồi xuống.

Điên rồi!

Hoắc Nhiên đành phải đi qua.

Trước kia, lúc bọn cậu còn chưa có ý nghĩ gì, cậu nên nhận ra! Khấu Thầm vì cậu chụp ảnh chung với nữ sinh, vắt từ bầu không khí thanh tân trung tinh một nước chanh rồi!

.....A

Có phải bắt đầu từ lúc đó?

A.

Hoắc Nhiên đột nhiên có chút hoảng hốt, còn có chút không thể hiểu được vui sướng, đi theo Khấu Thầm ngồi xuống.

"Không ôn tập," Lâm Vô Ngung nói, "Chỗ nào có như vậy nhiều bài ôn tập."

Thật kiêu ngạo a!

Hoắc Nhiên nhìn anh ta một cái.

"Vậy anh đang đọc tiểu thuyết sao?" Khấu Thầm có chút tò mò chỉ chỉ sách trong tay Lâm Vô Ngung.

" Cái này..." Lâm Vô Ngung hắng hắng giọng, do dự một chút, đem sách khép lại, dựng thẳng lên quơ quơ trước mặt hai người.

" Chỉ tay?" Hoắc Nhiên chấn kinh.

" Đại ca, còn là một người rất uyên thâm," Khấu Thầm cũng khiếp sợ," Anh ngồi đây nghiêm trang học xem chỉ tay?"

" Không," Lâm Vô Ngung cười cười," Sách của.... một người bạn, tôi lấy xem thử xem có gì hay."

"Hay ạ?" Hoắc Nhiên không nhịn được hỏi.

" Còn được," Lâm Vô Ngung nói," Thi rớt đại học anh có thể mở một quán xem chỉ tay."

"Ai? Nếu không......" Hoắc Nhiên kéo kéo tay áo.

"Giúp tôi nhìn xem đi." Khấu Thầm tát một cái lên tay cậu chụp trở về, đem tay mình ra trước mặt Lâm Vô Ngung.

"Hai người," Lâm Vô Ngung đem bút đặt trên sách lấy tới, đẩy tay Khấu Thầm ra," Đi bộ đi, đừng nháo anh."

" Anh cũng không ôn tập." Khấu Thầm đứng lên.

" Đi đi," Lâm Vô Ngung nói," Đi đi, anh tập xem chỉ tay đây."

Đi qua đường băng, thì chuông tan học vang lên.

" Trực tiếp đi ra cổng trường đi." Hoắc Nhiên nói.

" Khấu Thầm quay đầu lại nhìn thoáng qua sân thể dục ben kia," Cậu có phát hiện không, Lâm Vô Ngung xem sách chỉ tay còn cầm bút, phải làm bút kí sao?"

" Không biết," Hoắc Nhiên nói," Tôi nhìn chung cũng là học tra, không hiể được học thần thế giới."

" Cặn bã Nhiên," Khấu Thầm cười từ phía sau ôm cậu, hai người một khối lung lay đi," Còn khoác lác muốn giúp tôi nỗ lực học tập."

" Ít nhất tôi có thể đạt tiêu chuản đó cặn bã Thầm." Hoắc Nhiên nói.

" Đúng rồi," Khấu Thầm thu thu cánh tay," Cuối tuần này âu nhà tôi chơi đi."

" Hả?" Hoắc Nhiên ngẩn ngừoi, đột nhiên có một trận hưng phấn chạy khắp người,  giống như uống nhầm xuân dược.

Cậu cảm thấy mình không có chỗ dung thân.

" Ba tôi tự mình mời," Khấu Thầm nói liên tục," Cậu không thể không tới, ông ấy rất thích cậu, cậu cho ông ấy chút mặt mũi đi, chủ yếu là đi...."

"Đến, tôi đi," Hoắc Nhiên nói, "Làm gì tìm nhiều lí do như vậy."

"Tôi sợ cậu không đi." Khấu Thầm cười cười.

"Như thế nào sẽ không." Hoắc Nhiên sờ sờ tay cậu ta.

"Tôi  cũng không biết," Khấu Thầm nghĩ nghĩ, rất nhỏ  giọng mà nói, "Tôi đại khái là đến bây giờ cũng còn không có dám tin cậu thật sự thích tôi."

" Tôi thật sự rất thích cậu." Hoắc Nhiên cúi đầu hôn lên cổ tay cậu ta một cái.

Lúc này mới vừa tan học, học sinh còn ít, Hoắc Nhiên động tác này làm rất thả lỏng không suy nghĩ muốn tránh người.

Nhưng thời điểm ngẩng đầu lên, cậu ngẩn người:" Đệch."

Phía trước là cửa giao giữa khu dạy học và sân thể dục.

Hứa Xuyên cùng Giang Lỗi đứng ở chỗ đó.

Đang cùng nhau há hốc miệng nhìn hai cậu.

" Tôi đệt, xong rồi," Khấu Thầm vừa nhắc đầu cũng sửng sốt," Này mẹ nó một bữa cơm cũng không bịt miệng được nữa rồi."

( khao to đi bạn ơi, com out quy mô lớn thé này cơ mà)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top