Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 96

Quả thực quá kích thích.

Không biết có phải  bởi vì mới vừa rời giường, Hoắc Nhiên cảm thấy giờ này khắc này, hưng phấn đến mức có thể đem Khấu Thầm một ngụm nuốt vào đến mảnh xương cũng không nhả.

Mũi hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa đánh vào nhau, đau nhức cũng không áp chế được cảm xúc tăng vọt của cậu.

Nhưng Nguỵ Siêu Nhân có thể.

Môi hai ngừoi mới vừa dán lên, cửa phòng kia túc đối diện mở ra, Nguỵ Siêu Nhân cầm một cái túi:" Còn may tao đi vệ sinh, Khấu Thầm mày học hành cái rắm gì sách đều...."

Hoắc Nhiên nháy mắt tỉnh lại, trừng lớn mắt nhìn chóp mũi của mình trước mắt Khấu Thầm.

Đều là đôi mắt.

Hai giây sau, Nguỵ Siêu Nhân mắng một câu:" Đệt!"

Sau đó cửa kí túc loảng xoảng đóng lại.

Hoắc Nhiên đẩy Khấu Thầm ra.

Khấu Thầm tay chống lên cánh cửa, vẻ mặt bực bội, quay đầu lại trừng mắt nhìn một cái, đáng tiếc Nguỵ Siêu Nhân đã rút gọn.

" Tiếp tục." Cậu ta quay đầu lại.

" Đừng đừng đừng đừng," Hoắc Nhiên đẩy cậu ta ra, cảm xúc trào dâng đã bị lí trí áp chế,  buổi sáng sớm, trời sáng, ở kí túc xá, ở bên ngoài hành lang kí túc xá, tuy rằng khung cửa lõm vào một chút có thể coi như có che chắn, nhưng thực sự quá ngông cuồng rồi:" Tôi còn chưa đi giày."

" Biến!" Khấu Thầm trừng cậu," Tôi lại không hôn chân cậu."

" Là chân tôi," Hoắc Nhiên," Tôi là không đi giày."

" Tôi mẹ nó hôn giày cậu à?" Khấu Thầm đè nặng âm thanh.

" Tôi còn chưa rửa mặt," Hoắc Nhiên xoay người đẩy đẩy cửa kí túc xá," Tôi đệt?"

" Tôi cũng không chê cậu," Khấu Thầm dán mặt vào gáy cậu rất không cam lòng:" Tôi rửa mặt rồi."

" Khoá cửa!" Hoắc Nhiên nhỏ giọng kêu, cậu toàn thân trên dưới chỉ mặc một cái quần cộc," Tôi mẹ nó.... Bị cậu hại chết!"

" Gõ cửa xem." Khấu Thầm sờ sờ eo cậu.

" Giờ nào! Giờ nào!" Hoắc Nhiên quay đầu trừng cậu ta," Gà còn chưa dậy! Cậu muốn bị Từ Tri Phàm mắng chết sao! Cậu nửa học kì này còn phải dựa vào nó để không phải đi nước ngoài đấy."

" Ông nội của tôi gà ba giờ đã dậy rồi," Khấu Thầm nói," Hiện tại 5 giờ rưỡi.... Cậu đến phòng bọn tôi đi, có hết quần áo giày, tôi lấy cho cậu một cái bàn chải đánh răng, Hứa Xuyên mỗi lần đều mua một cặp."

" Vậy nhanh!" Hoắc Nhiên bổ nhào đến hướng đối diện, trên người trống trơn thật sự quá không có cảm giác an toàn," Siêu Nhân về giường ngủ chưa nhỉ."

" Cậu có tin hay không nó vẫn ở sau cửa nghe trộm," Khấu Thầm nhỉ giọng nói, lại duỗi tay bắn lên cửa.

Cửa một giây đã mở, Nguỵ Siêu Nhân thò đầu ra.

" Tránh ra," Khấu Thầm đẩy cậu ta ra, cùng Hoắc Nhiên vào phòng.

Mấy người trong phòng đều đang ngủ, phòng của bọn  Khấu Thầm không giống với phòng bọn cậu, đối diện bốn người đều trong nhóm bảy người, kí túc xá của Khấu Thầm còn một Quách Tử Kiện, quan hệ cũng khá tốt, nhưng không thân như nhóm bảy người, cho nên lúc Hoắc Nhiên trên người chỉ mặc quần lót đi vào có hơi chột dạ, giống như là tra nam bị người ta bắt gian phải trốn qua cửa sổ.

Nguỵ Siêu Nhân còn tính là hiểu chuyện, ở kí túc xá cũng chưa nói gì, mang cặp sách Khấu Thầm đưa cho cậu ta, sau đó lên giường tiếp tục ngủ.

Khấu Thầm lấy trong ngăn kéo của Hứa Xuyên ra một cái bàn chải đánh răng đưa cho cậu.

Tay cầm của bàn chải thế mà lại là một bé gái mặc váy hồng, Hoắc Nhiên không thể tin vào hai mắt mình," Hứa Xuyên?"

" Phải," Khấu Thầm gật đầu.

"Hứa Xuyên dùng bàn chải trẻ con đánh răng?" Hoắc Nhiên vẫn khó tin được.

" Nói loại này mềm," Khấu Thầm cười," Đáng yêu nhỉ."

Hoắc Nhiên thử thử, thật đúng là rất mềm.

Nhưng bàn chải người lớn cũng có loại lông mềm, thật là mỗi người đều có phương diện không thể tưởng tượng.

Thời điểm Hoắc Nhiên rửa mặt xong đi ra, Khấu Thấm đứng ở cửa WC, đưa một bộ đồ thể thao cho cậu, Hoắc Nhiên nhanh chóng mặc vào, Khấu Thầm lại cầm giày chạy bộ đến:" Muốn đi tất không?"

" Vô nghĩa." Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói.

Khấu Thầm mang tất chân đến cho cậu.

Hoắc Nhiên chưa từng mặc quần áo nhanh như vậy, đi phượt dậy sớm để khởi hành cũng chưa từng gấp gáp như này.

Thu thập xong thì nhanh chóng mở cửa ra khỏi kí túc xá.

" Đi sân thể dục?" Khấu Thầm đi theo.

" Ừ," Hoắc Nhiên thở dài," Không đến sân thể dục cũng không có chỗ để đi.... Cậu rốt cuộc là tất xấu gì? Cậu là ngủ không được hay làm sao thế."

" Tôi muốn nhìn thử lịch trình làm việc nghỉ ngơi của học bá," Khấu Thầm nói," Sáng sớm, đi luyện tiếng Anh học chính trị gì đó."

" Từ học bá còn đang nằm mơ trên giường kìa." Hoắc Nhiên nói.

" Tôi đây không phải đang cần cù bù thông minh sao." Khấu Thầm nói.

" Được rồi," Hoắc Nhiên ngáp một cái," Một lát nữa cùng cậu đọc sách, tôi vừa lúc cũng ôn tập một chút."

"Sân thể dục hẳn là không có người đi?" Lúc đi từ ký túc xá ra  Khấu Thầm hỏi một câu.

"Không biết," Hoắc Nhiên nói, "Lần trước cậu dậy sớm tập bóng, trên sân có người không?"

" Có mấy người," Khấu Thầm nghĩ nghĩ," Tổng thể thì không có, sân thể dục lại lớn... Thật sự không được còn có thể đi Quỷ Lâu...."

" Cậu muốn làm gì?" Hoắc Nhiên đột nhiên quay đầu.

" Hôn môi," Khấu Thầm nói," Vốn dĩ tôi là tâm vô tạp niệm, chỉ muốn gọi cậu cùng tôi đi đọc sách."

" A." Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.

" Nhưng cậu vừa xuất hiện đã đốt lửa," Khấu Thầm nói," Chúng ta là người trẻ tuổi, không nhịn được, tôi lát nữa không đem nụ hôn này hôn xong tôi đọc không được sách."

Hoắc Nhiên cùng cậu ta đi tới sân thể dục, tâm tình tương đối phức tạp.

Cùng người không uyển chuyển như Khấu Thầm ở cùng nhau, phải quen với loại chuyện thế này.

Hai người một đường từ kí túc xá đến sân thể dục đều nhìn xem có người hay không, nơi nào có ngừoi, thật giống như hai cậu dậy rõ sớm, tán loạn một vòng chỉ vì tìm một chỗ hôn nhau.

Bọn cậu không nghĩ tới, trên sân thể dục thật sự có ngừoi, liếc mắt một cái đã thấy được bảy tám ngừoi ngồi trên khán đài cạnh đường chạy.

" Tôi đệt, thế này là sắp thi đại học," Hoắc Nhiên có chút cảm khái," Chắc 5 Giờ đã đến rồi."

" Đi Quỷ Lâu." Khấu Thầm lực chú ý tương đối chuyên chú.

Hoắc Nhiên quay đầu nhìn cậu ta.

"Đi." Khấu Thầm hướng Quỷ Lâu đi qua, "Chúng ta lên tầng ba, vừa lúc hồi tưởng một chút,  nơi chúng ta lần đầu tiên hẹn hò."

" Kia mẹ nó là nơi lĩnh giáo bệnh tâm thần của cậu!" Hoắc Nhiên nói

" Đi!" Khấu Thầm trừng mắt với cậu," Đừng ép tôi khiêng cậu qua đó."

Từ sau " Bay đi cho ông" đợt đó, Hoắc Nhiên không quay lại Quỷ Lâu, cũng không nghĩ tới có ngày hôm nay.

Một người sợ ma quỷ, ngàn dặm xa xôi, chạy đến Quỷ Lâu cùng người ta hôn môi.

Nhưng hiện tại trời cũng chưa sáng lắm, nhưng một vệt nắng sớm vẫn nhìn được rõ ràng, bước lên cầu thang Quỷ Lâu, Hoắc Nhiên thế mà lại có chút hưng phẫn.

Trong đầu hiện lên một ít hình ảnh không phải ngừoi.

Tuy không quá chính xác, nhưng cậu vẫn nắm lấy áo chỗ eo Khấu Thầm đi phía trước.

Khấu Thầm nhảy bậc, đem cặp sách quăng đến chỗ đất trống trước Quỷ Lâu, chạy mấy bước hết một thang lầu.

Cậu không lên tiếng, chạy theo, lại duỗi tay túm lấy eo Khấu Thầm.

Khấu Thầm quay đầu lại nhìn cậu, xoay đầu hướng lên trên chạy như điên.

Hoắc Nhiên nhấc chân đuổi theo.

Ván gỗ dưới chân vẫn luôn kẽo kẹt kêu, Hoắc Nhiên hơi lo lắng, hơn nữa động tĩnh thế này, cậu nghe đến phát hoảng.

Khấu Thầm đã chạy tới hành lang tầng ba,  vòng qua mặt sau Quỷ Lâu.

Hoắc Nhiên nhanh chóng đuổi kịp, lúc này cậu bắt đầu có chút sợ.

" Tôi đệt," cậu chạy lên đến hành lang, di chuyển như đang phòng người khác chọc một dao," Khấu Thầm cậu mà dám doạ tôi nhất định cậu phải chết."

Khấu Thầm đột nhiên chuyển thân qua, chạy như điên Hoắc Nhiên tránh không được, trực tiếp đụng vào cậu ta.

" Ca ca ôm," Khấu Thầm ôm lấy cậu," Không sợ."

Hoắc Nhiên theo bản năng nhìn khắp nơi một vòng, ngẫu nhiên sẽ có người đến phía sau Quỷ Lâu hút thuốc đánh nhau yêu đương vụng trộm., nếu thật có ngừoi, chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy hai ngừoi cậu rõ ràng.

Tuy bây giờ đang là sáng sớm 5 giờ rưỡi.

Ai biết có người tự nhiên phát bệnh thần kinh như hai ngừoi bọn câu hay không chứ.

Không có người.

Hoắc Nhiên còn chưa quay đầu xong, Khấu Thầm đã hôn lên cổ cậu.

Loại thời điểm thế này có thể khắc sâu được cảm nhận,  thân thể phản ứng so với đầu óc nhanh hơn nhiều.

Cậu giữ lấy sau gáy Khấu Thầm hôn đáp lại, một lúc sau mới  hồi phục tinh thần.

Giờ này khắc này, cậu thế mà lại có loại tinh thần tranh đoạt háo thắng—- không thể để Khấu Thầm đoạt trước.

.... Đây là cái dạng tinh thần gì, nếu dùng được cho học tập thì tốt biết mấy!

Kiểu học tra như Khấu Thầm lại không có loại tinh thần này, cũng không để ý ai chủ động ít hay nhiều, chỉ là đáp lại.

Hô hấp cả hai như khuếch đại trong không khí, nháy mắt lớn lên, trở lên thô nặng rõ ràng.

Kem đánh răng Khấu Thầm dùng có mùi hương hoa lưu lan, Hoắc Nhiên thật ra không thích lắm, cậu thích bạc hà hơn, nhưng giờ lưỡi giao lưỡi quện trong mùi hoa lưu lan, lại trở lên phá lệ mĩ vị.

Đặc biệt ở đây còn có không khí buổi sáng sớm thật nhạt.

Lúc chạy lên lầu, cậu có không ít ý tưởng khác

Nhưng hiện tại chỉ muốn ôm Khấu Thầm, ôm chặt.

Chìm đắm trong hơi thở mê ngừoi này.

Khấu Thầm đem cậu đẩy đến tường bên cạnh, cả người đều dựa vào, tay kéo kéo quần áo cậu.

Hoắc Nhiên cũng lập tức kéo quần áo cậu ta.

Khấu Thầm sờ sờ eo cậu.

Hoắc Nhiên nhẹ nhàng nhéo eo cậu ta.

Khấu Thầm cũng nhéo eo cậu một chút, so với cậu mạnh tay hơn một ít.

Hoắc Nhiên nhéo lại.

Khấu Thầm tiếp tục nhéo cậu.

Hoắc Nhiên không phục, tát một cái lên lưng cậu ta, sau đó nhéo một chút.

Lần này đại khái do cảm xúc hơi kích động, xuống tay khá nặng.

Khấu Thầm ở trên môi cậu cắn một cái, sau đó bắt lấy tay cậu ấn lên tường.

Hoắc Nhiên đương nhiên sẽ không chịu thua, một cái tay khác cũng bắt trước theo thủ đoạn của Khấu Thầm, dùng sức vặn ra sau.

Giữa lúc hôn môi đang trào dâng cảm giác lại có thêm các loại động tác nhỏ, bắt đầu phát triển theo phương hướng ẩu đả.

Nhưng thần kì là, môi bọn cậu luôn chưa từng tách ra.

Mãi cho đến khi ván gỗ dưới chân vang lên tiếng lớn hơn âm thanh hô hấp của hai ngừoi.

Rắc!

Động tác của cả đồng thời dừng lại.

" Hử?" Hoắc Nhiên miệng cũng không rời, chỉ từ mũi hừ ra nghi vấn.

" Hử hử." Khấu Thầm cũng giống cậu, dùng mũi hừ trả lời.

Hoắc Nhiên căn cứ vào tình huống thực tế đoàn rằng đây là hai tiếng âm điệu khác nhau, tựa như là.... Nứt ra.

Sau đó hai người không giao lưu thêm, lúc này trên mặt lí thuyết thì nên tách nhau ra cúi đầu nhìn xem sàn nhà dưới chân xảy ra chuyện gì.

Nhưng cả hai lại cứ bất động.

Luyến tiếc a.

Thời khắc này hận không thể lấy keo 520 dính lấy đối phương, sao có thể buông ra.

Giữa lúc Hoắc Nhiên còn đang do dự nên tiếp tục hay hạ quyết tâm tự lui rồi cúi đầu xem.

Sàn nhà lại vang lên một tiếng.

Rắc!!

Lần này âm thanh lớn hơn, cũng càng phức tạp hơn, vì tiếng" Rắc " này nghe còn lẫn với tập âm khác, giống như hoà thanh.

Tiếp đó không chờ cậu lấy lại tinh thần, thân thể Khấu Thầm giật giật, tay đang bắt lấy tay cậu đột nhiên dùng lực.

Môi tách ra biến mất trước mắt cậu.

Không riêng gì môi, đầu Khấu Thầm cũng biến mất trước tầm mắt cậu.

Mặt Khấu Thầm đột nhiên biến mất trước mắt cậu.

" Tôi đệt!" Hoắc Nhiên nhanh chóng phản ứng, cúi đầu ôm chặt đầu Khấu Thầm đang cao ngang ngực cậu.

" Tôi đệt!" Khấu Thầm ôm mông cậu," Đừng cử động! Tôi bị kẹt!!"

" Tôi kéo cậu lên! Tôi kéo cậu!" Hoắc Nhiên ôm đầu cậu ta kéo lên trên.

" Đầu óc cậu thiếu máu rồi sao!" Khấu Thầm mắng một câu, mắng xong lại không nhịn được cười," Ông nội cậu, cậu là đang rút củ cải sao? Chân tôi bị kẹt cậu kéo cái rắm gì?"

Quỷ Lâu đã nhiều tuổi so với chỗ bọn cậu học sàn nhà càng yếu ớt hơn, chỉ là bình thường không có người dẫm lên, hôm nay hai người bọn cậu dậm một hồi, sàn nhà trực tiếp nứt hai mảnh.

Chân Khấu Thầm dẫm vào khoảng không giữa hai mặt tầng.

( Khấu Thầm số khổ của ta ơi, lần nào cũng là bạn sụt tầng a!!!)

"Đau không?" Hoắc Nhiên ôm đầu Khấu Thầm không dám buông tay

" Không đau, đầu gỗ mắc vào quần tôi," Khấu Thầm nói," Dưới chân tôi không có điểm tựa, không dùng lực được, cậu đừng giữ tôi, buông tôi ra... chậm một chút!"

" Ừ," Hoắc Nhiên giữ đầu Khấu Thầm chậm rãi ngồi  xổm xuống, chân Khấu Thầm dần biến mất dưới sàn nhà, cảm giác không hề tụt xuống nữa, cậu hỏi:" Thế nào?"

" Được rồi," Khấu Thầm nói," Chắc tôi dẫm đến trần nhà tầng hai, buông tay ra đi, tôi bò lên."

Hoắc Nhiên buông lỏng tay, lui hai bước nhỏ.

Sau đó bắt đầu muốn cười.

" Cười đi." Khấu Thầm cong eo, tay chống sàn nhà nhìn cậu.

" Khoảng cách giữa hai mặt gỗ rất cao nhỉ? cao hơn đầu gối?" Hoắc Nhiên vừa cười vừa nói," Chân ngắn."

" Biến." Khấu Thầm chậm rãi rút một chân lên," Này mẹ nó không khiến chúng ta cùng rơi chứ?"

" Nhanh đi ra." Hoắc Nhiên khẩn trương," Chưa ai nhìn thấy."

" Ừ." Khấu Thầm quỳ lên sàn nhà rút một chân còn lại ra.

Lúc đang muốn đứng lên, Hoắc Nhiên nắm chặt thời gian nói một câu:" Công tử vì sao hành đại lễ thế này?"

" Cậu thiếu đánh à?" Khấu Thầm nhảy dựng lên.

Hoắc Nhiên nhấc chân liền chạy về hướng cầu thang, chạy hai bước lại nhớ đến cầu thang không chắc chắn, nhanh chóng thả chậm tốc độ lại, đổi thành nhón chân đi bộ.

Khấu Thầm cũng rất cẩn thận, dù sao cũng vừa mới kẹt dưới sàn nhà, cũng lập tức đổi thành nhón chân đi bộ.

Hai người chạy bước nhỏ đi xuống.

Chạy được một nửa Hoắc Nhiên không nhịn được cười như điên.

Khấu Thầm ở sau cậu cũng cười đến không thở bình thường được.

Đến cầu thang xuống tầng 1 hai người trực tiếp bỏ qua nhảy từ hành lang tầng hai xuống.

" Ôi đệt," Khấ Thầm một bên vỗ bụi trên quần, một bên nhìn bốn phía, nhặt cặp trên đất lên" Không có người, đi đi đi."

Hai người nhanh chóng rời Quỷ Lâu, nhanh chóng tiến vào đường chạy, sau đó làm bộ làm tịch giả như đang nhẩm học thuộc.

Đi được hai mươi mét lại bắt đầu đồng thời cười như điên.

" Tới tới tới," Khấu Thầm từ trong cặp lấy ra sách tiếng Anh," bắt đầu học tập, đọc sách."

" Được," Hoắc Nhiên cầm lấy sách," Tìm chỗ ngồi đã, đến khán đài đi."

" Sân bóng rổ!" Khấu Thầm nói," Đi khán đài làm gì, cậu tìm Lâm Vô Ngung à?"

"..... Cậu ghen đúng không?" Hoắc Nhiên quay đầu.

" Không cho ghen?" Khấu Thầm nói," Lại không phải lần đầu ghen."

" Trận bóng rổ lần trước, có nữ sinh tìm tôi chụp ảnh." Hoắc Nhiên nhìn cậu," Cậu cũng ghen đúng không?"

Khấu Thầm cười cười:" Ừ, khi đó cũng đã cảm thấy thích cậu rồi, cùng cảm giác thích cậu trước đó không giống nhau, nếu cậu thực sự hẹn hò với nữ sinh kia, chắc tôi đã buồn bực chết rồi."

" Vậy tại sao cậu không nói?" Hoắc Nhiên hỏi.

" Tôi không dám," Khấu Thầm cười cười," Tôi sợ cậu phản cảm, về sau làm bạn cùng làm không được tự nhiên."

" Sao không nói đến làm bạn cũng không được?" Hoắc Nhiên chậc chậc.

" Cậu sẽ không thế," Khấu Thầm dùng cánh tay cọ cọ cánh tay cậu," Cậu rất lương thiện, lại dễ mềm lòng, bạn bè hẳn vẫn sẽ là, chỉ không tự nhiên thôi."

" Nguy hiểm thật,"Hoắc Nhiên xoa xoa đầu cậu ta, " Nếu tôi cũng không nghĩ nói ra, chúng ta khả năng sẽ bỏ lỡ nhau."

( đúng rồi nên bạn nào đang thích ai đó thì hãy tỏ tình đi, biết đâu người ta cũng đang bối rối không biết làm sao bày tỏ với bạn đó^^)

Khấu Thầm ôm vai cậu.

Trên sân bóng rổ cũng có người đang học, hai người ngồi dưới cột rổ, lấy sách ra, bắt đầu lần đầu tiên bọn cậu tự giác đọc sách.

Có lẽ cảm giác mới mẻ, cả hai thế mà kiên trì được khoảng thời gian bằng một tiết học.

Mãi cho đến khi mấy người khác từ kí túc xá đến tìm bọn cậu, mới kết thúc.

" Tao đệt, yêu đương rồi thì thay đổi hẳn," Giang Lỗi nói," Động lực này!"

" Đi ăn sáng một chút." Từ Tri Phàm nói.

" Ba tôi không biết đã bắt đầu công lược chưa," Khấu Thầm đứng lên," Ông ấy hay dậy sớm, đi chạy bộ."

" Có phải hôm nay bắt đầu theo chúng ta nghe giảng?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Đúng vậy." Khấu Thầm gật đầu.

Lão Viên là một chủ nhiệm lớp nói được làm được, tiết đầu thầy đã mang một cái camera đến phòng học, dùng giá ba chân đặt bên cạnh bục giảng.

" Đây là làm gì ạ?@ Ngũ Hiểu Thần tò mò đi qua.

" Quay phim," lão Viên nói," Thầy tính quay hết các tiết của nửa học kì này."

" Nha, có ý nghĩa ạ." Ngũ Hiểu Thần  nhìn nhìn màn hình, giúp đỡ điều chỉnh góc độ.

Khấu Thầm nhẹ nhàng thở ra, còn tốt lão Viên đáng tin cậy, nếu không người trong lớp biết chuyện này, cậu sẽ rất mất mặt.

Nhưng bốn chữ" nghiêm túc nghe giảng" nói ra thì dễ, thực hiện được thì khó vô cùng.

Khấu Thầm cảm thấy đồng hồ sinh học của cậu đã hoàn toàn bị rối loạn, sau khi vào lớp mười phút bắt đầu mơ màng, năm phút trước khi hết giờ thì tỉnh táo....

Một buổi sáng cậu đều ngáp, dựa vào việc ngắm Hoắc Nhiện để nâng cao tinh thần.

Không biết lúc ba cậu xem video nghe giảng sẽ là trạng thái gì, ngày thường cùng mẹ cậu xem phim truyền hình ông ấy có thể vì nhàm chán mà ngủ mất.

Biết đâu nghe được hai tiết xong ông ấy sẽ nhận thua.

Nhưng cuối tuần về nhà, phát hiện mình quá xem thường ba.

Khấu lão nhị có thể kiếm tiền được như hiện tại, quả nhiên không phải người đơn giản.

Lúc cậu vào cửa, mẹ cậu cùng Khấu Tiêu đều ở phòng khách, cậu ôm lấy Soái Soái chạy lại đây, vừa xoa xoa vừa nhìn lên tầng :" Ba con không ở nhà?"

" Đang học." Khấu Tiêu dựng thẳng ngón trỏ ý bảo cậu nhỏ giọng thôi.

" Con của ta...." Mẹ cậu từ ghế sô pha nhảy dựng lên, chạy tới ôm cậu.

" Mẹ của con...." Khấu Thầm cũng ôm lấy mẹ, vỗ vỗ trên lưng người," Nhớ con không."

" Một chút đều không nhớ," mẹ cậu nói," Con có đi mười ngày nửa tháng mẹ vẫn ăn ngon ngủ tốt."

" Vậy mẹ ôm con làm gì." Khấu Thầm nói

" Đã lâu không thấy tiểu tử trẻ tuổi,"mẹ cậu buông lỏng cậu, xoay ngừoi ngồi trở lại sô pha," Ôm một cái cho đã ghiền."

Khấu Thầm cười không nói chuyện, mới vừa thay xong giày, tiếng ba cậu từ tầng trên truyền tới," Ồn ào, con lên đây một chút, ba cảm thấy nghe không rõ một đoạn, con...."

Ba cậu xuất hiện ở cầu thang, nhìn thấy Khấu Thầm, ông đột nhiên không lên tiếng nữa.

Khấu Thầm nhìn ông một tay cầm vở, một tay cầm bút, một chút cũng không nhịn được mà cười như điên:" Khấu Cảnh Thành! Không nghĩ đến a! Ba cũng có ngày hôm nay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top