Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 97

" Đồ không đạt tiêu chuẩn," ba cậu ở đầu cầu thang, cười lạnh một tiếng, ôm cánh tay," Ba cũng không nghĩ tới, con cũng có ngày bị bắt buộc học hành thế này đâu."

" Yên tâm," Khấu Thầm bước qua Soái Soái, đi nhanh đến chân cầu thang," Con là đầu óc 18 tuổi, học những thứ của năm hai cấp ba rất thích hợp, ba thì không chắc.... ba đang nghe bài giảng hôm nay hả?"

" Nghe xong," ba cậu tiếp tục cười lạnh," lạnh," Bài tập ba cũng làm xong một môn rồi."

" Nhanh vậy!" Khấu Thầm nói," Con cũng làm xong một môn rồi!"

" Con đầu óc 18 tuổi không phải nên làm nhanh hơn ba sao?" Ba nói.

" Con không phải học tra trong truyền thuyết sao, viết chậm là bình thường," Khấu Thầm nói,"  Ba ngày xưa còn là lão học bá...."

" Con nói chuyện chú ý một chút." Ba chỉ chỉ cậu.

" Bất lão!" Khấu Tiêu nằm trên sô pha kêu," Ba chị già chỗ nào! Tảo hôn sinh đẻ sớm, lúc này vẫn trẻ, Khấu Thầm em có biết nói chuyện hay không!"

" Lão Viên vẫn là lợi hại," mẹ cậu nói," Ba con mấy ngày nay chỉ cần không có việc ra cửa đều sẽ ở nhà làm bài tập, phòng tập thể thao cũng không đi."

" Đi," ba cậu nói," Tôi về rồi bà mới rời giường."

" Làm bài tập của ông đi," mẹ cậu nhỏ giọng," Từ lúc mẹ quen ba con đã biết, người này nhìn chung không giống người thường, nói học là vùi đầu học."

" Thật hay giả?" Khấu Thầm nhỏ giọng.

"Thật," mẹ nói," Mẹ thích ông ấy vì lí do đó."

" Con không có, mẹ đừng thích con." Khấu Thầm nói.

" Khai quật thử đi, vạn nhất có đấy," mẹ cậu cười nói," Không tìm xem lại bị bỏ phí thì sao."

" Con về phòng đây, ba khi nào làm xong bài tập, khi ấy con ra," Khấu Thầm đứng lên, đá chân Soái Soái," Đi."

Soái Soái đi theo cậu chạy lên lầu.

Đi ngang qua thư phòng ba, cậu do dự một chút, bò lên cửa, muốn nghe xem ba còn nghe giảng bài hay không.

Đụng tới cửa xong nháy mắt cậu thấy rất xấu hổ.

Ba cậu luôn luôn khoá cửa hôm nay thế mà không khoá!

Hơn nữa đóng cũng chưa đóng hẳn!

Khấu Thầm chưa dựa hẳn cửa đã mở ra, lảo đảo phá cửa nhào vào thư phòng.

Ba cậu đang viết bài tập trên bàn ngẩng đầu lên.

" Ba không đóng cửa?" Khấu Thầm nói.

" Thì sao," ba cười lạnh, "Muốn mượn bài tập sao?"

"..... Con nếu muốn chép có thể mượn Từ Tri Phàm." Khấu Thầm nói.

" Đi ra ngoài," ba cầm bút hướng cậu phủi phủi hai cái," Đừng phiền ba."

Khấu Thầm chậc một tiếng, xoay người ra cửa, lúc đóng cửa thò đầu vào hỏi thử:" Không hiểu con có thể nói cho ba, bài giảng tuần này con đều nghe hiểu."

Ba không nói chuyện, nhìn cậu.

Một lát sau ha ha ha mà nở nụ cười.

"Cười cái rắm!" Khấu Thầm có chút khó chịu, "Con thật sự nghe hiểu!"

" Con ba không ngốc," ba cười cười," Một năm không nghe giảng, tập trung nghe một tuần mà nghe hiểu được, trâu bò."

Khấu Thầm nhìn ông, hơn nửa ngày mới hỏi một câu:" Đây là đang khen hay nói mát con?"

" Khen!" Ba cậu đập bàn một cái," Nghe không ra à?"

" Không phải," Khấu Thầm vừa đóng cửa vừa nhỏ giọng nói thầm," Quá không quen."

Hoắc Nhiên ngồi xếp bằng xem tivi, gặm một quả táo, lúc này đang chờ cơm, trong nhóm chat rất nào nhiệt, chỉ không thấy Khấu Thầm.

" Mai con đi ra ngoài chơi sao?" Ba cậu đi qua bên cạnh hỏi một câu.

" Vâng," Hoắc Nhiên gật đầu," Đến nhà Khấu Thầm chơi."

" Dẫn thằng bé đi ra ngoài sao?" Ba cậu hỏi.

" Trước thì thôi đi, tuần này con cũng không tham gia câu lạc bộ,"Hoắc Nhiên nói," Khấu Thầm cùng ba cậu ấy đang lập quân lệnh trạng, thi cuối kì các môn đều đạt tiêu chuẩn, nên ở nhà cố gắng học tập."

"Phải không?" Ba cậucó chút kinh ngạc, "Đột nhiên muốn học tập? Cư nhiên có loại động lực này?"

" Vâng, Cậu ấy không muốn... xuất ngoại," Hoắc Nhiên lại gặm một miếng táo," Cậu ấy nếu không cố gắng, ba cậu ấy liền đưa cậu ấy ra nước ngoài."

Xuất ngoài thì không thấy con.

Ha ha ha

Ăn cong quả táo, Hoắc Nhiên đi rửa tay, chuẩn bị nhắn tin cho Khấu Thầm hỏi cậu ta đang làm gì, Khấu Thầm xuất hiện ở trong nhóm chat.

-Tri Phàm bá bá có đây không.

Vừa lên đã tìm Từ Tri Phàm.

Hoắc Nhiên một trận khó chịu.

-có, làm sao

-Dịch tiếng Anh mày viết thế nào, chụp ảnh gửi cho tao xem đi.

Hoắc Nhiên chậc một tiếng, không biết nên cảm động hay nên bỏ qua.

Vẫn là thôi đi.

Vì dù Khấu Thầm có hỏi cậu trước, cậu cũng không các định có viết được không, hơn nữa.... cậu còn chưa làm bài tập.

Từ Tri Phàm đem bài chụp gửi vào trong nhóm chat.

-cảm động đất trời đó bá bá

-không có gì

-không sao, tao cũng không hiểu, chỉ tham khảo chút thôi.

Hoắc Nhiên lại có chút muốn cười.

Di động vang lên một tiếng, Khấu Thầm trò chuyện riêng với cậu.

-Nhiên bảo bối

- Thầm bảo bối

- Bài tập viết chưa?

Hoắc Nhiên ngẩn người, đây là cái dạng đối thoại gì a!

- Chưa đâu, làm sao vậy?

- mau viết đi

- Cậu mẹ nó không còn  lời gì để nói sao!!!

- moah moah

- biến!

- tôi làm bài tập trước, lát ăn cơm xong gọi điện cho cậu.

-cút đi! Cố lên!

Khấu Thầm bên kia không có động tĩnh, chắc đang làm bài tập.

Hoắc Nhiên cầm di động, qua hơn nửa ngày vẫn không thích ứng được, tuần này Khấu Thầm vẫn luôn trạng thái nỗ lực học tập, đi học cũng không ngủ gật, trừng mắt nhìn chằm chằm giáo viên.

Ngày hôm qua giáo viên dạy Toán nhịn không được nói bạn học Khấu Thầm  xin hỏi em có chuyện gì sao?

Hoắc Nhiên lúc ấy suýt thì cười ra tiếng.

Lúc này ngẫm lại đều muốn cười.

Do dự vài giây, cậu buông di động đứng lên, thành tích của cậu sơ với Khấu Thầm cũng không hơn bao nhiêu, nếu Khấu Thầm vẫn luôn bảo trì loại tinh thần này đến kì thi, có khả năng  thật sẽ vượt qua cậu.... Tôi đệt, không dám nghĩ thêm.

Khấu Thầm tính cách thế nào, sẽ khoe khoang thành cái dạng gì đây!

Hoắc Nhiên cầm cặp sách chạy vào phòng.

Làm bài tập làm bài tập làm bài tập, viết xong bài tập lại nhìn nhìn sách ......

" Ăn cơm," mẹ cậu ở ngoài cửa gọi," Con đang làm bài tập đấy à? Cơm nước xong lại viết đi, trước đây không phải toàn đều đến buổi tối mới viết sao?"

Hoắc Nhiên đành phải buông cặp sách trở lại phòng khách.

Ăn cơm xong không bao lâu, Hoắc Nhiên chính quyết tự cường làm bài tập, viết một lát thi thất thần, Khấu Thầm gọi điện đến:" Tiểu Nhiên Nhiên."

" Bài tập làm xong rồi sao!" Hoắc Nhiên nhận cuộc gọi xong hỏi ngay.

Khấu Thầm ở nên kia cười đến không được:" Tâm trả thù rất lớn."

" Aiz Khấu Thầm." Hoắc Nhiên nằm ra bàn nhỏ giọng nói:" Ba cậu bên đó thế nào rồi?"

" Làm bài tập." Khấu Thầm cười nói.

" Không phải chứ!" Hoắc Nhiên giật mình," Chú ấy còn làm bài tập?"

" Không thì sao, lão Viên nói muốn ông ấy thể hội việc học của tôi có bao nhiêu khó," Khấu Thầm nói," Việc học khó mẹ nó hơn nửa là do bài tập! Hơn nữa, ông ấy không làm bài tập đến lúc thi làm sao mà đạt tiêu chuẩn được."

Giọng Khấu Thầm nâng lên nghe rất vui vẻ, Hoắc Nhiên cũng có chút vui vẻ theo.

" Vậy ba cậu không mắng cậu chứ?" Cậu hỏi.

" Không, bận rộn lắm, không rảnh mắng tôi," Khấu Thầm nhỏ giọng," Mai mấy giờ cậu đến?"

" Rời giường liền đi," Hoắc Nhiên nói," Sau đó cùng mang Soái Soái ra ngoài chơi?"

" Cậu mấy giờ thì rời giường...." Khấu Thầm nói," Cậu ngày thường đều ngủ đến giữa trưa."

" Vậy cậu dậy thì gọi tôi," Hoắc Nhiên cười cười," Thế là được rồi."

" Được." Khấu Thầm tương đối vừa lòng.

Trăm triệu lần không ngờ tới.

Buổi sáng 6 giờ rưỡi, di động đầu giường vang lên.

Hoắc Nhiên mở mắt ra nhìn, lúc này nằm trên giường, cậu thực sự hối hận bản thân quên không nhắc Khấu Thấm nếu gọi trước 8 giờ sẽ giết cậu ta.

" A...." Cậu dùng chân đập đập hai cái, nhận điện thoại," Khấu Thầm!"

" Sáng tốt lành, Nhiên Nhiên." Âm thanh vui vẻ của Khấu Thầm truyền vào tai

Trong nháy mắt, bực bội của cậu chậm rãi tan biến, cậu đột ngột phát hiện, mình vô cùng nhớ Khấu Thầm, mà thời điểm nghe thấy giọng cậu ấy mới phát hiện ra.

" Sớm a Thầm Thầm." Cậu nói.

" Dậy chưa?" Khấu Thầm hỏi.

".... Bây giờ dậy," Hoắc Nhiên ngáp một cái," Cậu đừng ăn sáng, chờ tôi đến rồi đi ăn."

" Được." Khấu Thầm trả lời.

Nghe rất ngoan ngoãn, Hoắc Nhiên lập thức có lực rời giường.

Khấu Thầm nhìn chằm chằm thang máy, lúc nhìn thấy Hoắc Nhiên từ thang máy đi ra, cậu tức khắc có cảm giác cả hô hấp cũng thở ra sung sướng.

Hoắc Nhiên từ lúc rời giường đến khi xuống lầu chỉ mất mười năm phút, nhìn ra được rất vội vàng, trên đỉnh đầu còn có một túm tóc đang dựng đứng.

Cho nên nói trong nhà có một nhan không tỉ tỉ rất quan trọng, Khấu Thầm mỗi lần ra ngoài, chỉ cần Khấu Tiêu ở nhà, sẽ nhìn chằm chằm cậu từ trên xuống dưới mấy lần, xem có chỗ nào không vừa mắt thì trực tiếp hạ thủ sửa sang lại.

Hoắc Nhiên không nhìn thấy cậu.

Tuy rằng hôm nay cậu đi chính là xe mô tô lần trước Hoắc Nhiên thấy rồi, đội chính là mũ bảo hiểm Hoắc Nhiên từng đội.

Nhưng có lẽ Hoắc Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới cậu ở dưới nhà chờ, vừa ra khỏi cửa nhà liền đi hướng đến cổng tiểu khu, bước chân còn rất dài.

Khấu Thầm khởi động xe, nhẹ nhàng nhấn ga, chậm rãi chạy phía sau Hoắc Nhiên..

Sau đó nhấn còi.

Hoắc Nhiên quả nhiên là một thiếu niên thân thủ phản ứng mau lẹ, cậu ta đầu cũng chưa quay lại thân thể đã nhảy lên, hướng bên cạnh nhảy sang, phi thường mềm dẻo.

Chính là tính tình quá nóng.

Hoắc Nhiên nhảy xong quay đầu liền rống lên:" Mày mẹ nó đụng phải người mới nhấn còi à!"

Khấu Thầm ngừng xe, không nói chuyện.

Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm cậu trong chốc lắt, hai bước xông tới đem mũ bảo hiểm mở ra, cậu huýt sáo một tiếng.

" Đệt," Hoắc Nhiên vẻ mặt khiếp sợ mà nở nụ cười:" Ông nội cậu!"

" Cậu bị mù, tôi đứng ở trước cửa nhà cậu, cậu thế mà không nhìn thấy."

Khấu Thầm tháo mũ bảo hiểm ra.

" Tôi biết chỗ đó có người, nhưng tôi không nhìn," Hoắc Nhiên bộ dáng cười rất vui vẻ," Cậu cũng không nó đến đón tôi!"

" Ba tôi 5 giờ rưỡi đã nghe tiếng Anh," Khấu Thầm nói," Đứng trước cửa phòng tôi, làm tôi thức dậy xong thì về phòng ngủ... loại người này tâm trả thù quá lớn!"

Hoắc Nhiên cười ra tiếng:" Cậu đúng là con ruột."

" Lên xe," Khấu Thầm hất hất đầu, đem mũ bảo hiểm chuẩn bin trước cho Hoắc Nhiên," Đưa cậu đi ăn sáng."

Hoắc Nhiên trèo lên xe, dựa vào lưng  ôm lấy eo cậu, tay sờ sờ trên bụng cậu:" Ôi, bụng nhỏ cơ bắp này."

Khấu Thầm đột nhiên hít một ngụm khí, đem bụng rụt rụt về:" Bỏ tay ra đi."

" Làm sao vậy?" Hoắc Nhiên lấy tay ra.

" Tôi hôm nay mặc quần hơi bó." Khấu Thầm nói.

" Hả?" Hoắc Nhiên vẫn không hiểu.

" Cậu sờ tới sờ lui tôi lái xe thế nào được." Khấu Thầm nói.

" Tôi thật phục cậu." Hoắc Nhiên cắn răng ở bên tai cậu ta nhỏ giọng.

" Có thể ôm nhưng đừng sờ loạn." Khấu Thầm lái xe di ra ngoài," Tôi phát hiện cậu buổi sáng rời giường luôn hưng phấn, một chút cũng không rụt rè."

" Biến!" Hoắc Nhiên cười," Tôi chính là vì thấy cậu nên đặc biệt vui vẻ."

" Tôi cũng vậy," Khấu Thầm nói," Vốn dĩ bị ba đánh thức xong muốn ngồi đọc sách một chút mới qua đây, nhưng nhịn không được, rất nhớ cậu."

Hoắc Nhiên không nói chuyện, cánh tay ôm eo cậu ta xiết chặt.

Dưới tình huống có điều kiện, Khấu Thầm đối với việc ăn uống rất chú ý, hiện tại vừa có xe vừa có thời gian, cậu ta có thể chạy xe cả một tiết học, chỉ để dẫn Hoắc Nhiên đi ăn một chén tào phớ.

" Tào phớ nhà này ăn rất đặc biệt," Khấu Thầm ngừng xe ven đường," Nhưng món khác cũng ngon,  tôi thích ăn bánh rán kia, phía trên rắc mè, còn có loại bánh gì đó tôi không biết tên...."

Hoắc Nhiên nhìn nhìn quán ăn, mặt tiền không lớn, trong ngoài đều đầy ngừoi ngồi.

" Cậu làm sao biết chỗ này?" Cậu hỏi.

" Lão Dương đưa tôi tới ăn," Khấu Thầm nói," Tôi với ông ấy đi chơi suốt đêm ở ngoại thành lúc về thì đến đây ăn."

" .... Lá gan anh ấy không nhỏ." Hoắc Nhiên nói," Dám mang theo cậu chơi như vậy."

" Lúc ba tôi đánh ổng, ổng còn dám đánh trả," Khấu Thầm nói," Lá gan đương nhiên to rồi."

" Cái lần bị tai nạn với chị cậu đó hả?" Hoắc Nhiên hỏi.

" Ừ, ba tôi cũng thật là, lại không phải lão Dương đâm người, hơn nữa lão Dương cũng bị thương," Khấu Thầm tháo mũ bảo hiểm để lên kính chiếu hậu:" Ông ấy đi qua liền đánh người."

" Khuê nữ bảo bối bị thương thì sốt ruột đi," Hoắc Nhiên cũng đem mũ bảo hiểm treo lên, lại hơi lo lắng," chỉ treo như vậy, không sợ mất sao?"

Khấu Thầm đột nhiên cao giọng, còn kiêu ngạo:" Tôi xem ai dám lấy!"

".... Đi ăn cái gì đi." Hoắc Nhiên đẩy cậu ta vào trong quán.

Vừa lúc có bàn hai người ăn xong, người bên cạnh đều phải tranh chỗ, Hoắc Nhiên mắt tật chân mau mà dùng một chân câu lấy ghế kéo đến trước mặt mình.

" Đoạt cái gì mà đoạt!" Một người đàn ông khó chịu.

" Ông không đoạt ông tức cái gì." Hoắc Nhiên ngồi xuống bên cạnh bàn, lại nhìn Khấu Thầm một cái," Cậu vào mua đi, tôi ở chỗ này chờ."

" Được." Khấu Thầm nhìn người đàn ông kia một cái, xoay người vào trong.

Khấu Thầm chỉ cần không phải lúc đi học, ăn mặc đều rất không  giống người tốt, biểu tình hung ác được tổ tiên truyền lại, người bình thường nhìn thấy đều muốn tránh.

Ở chuyện tranh chỗ thế này, rất có ưu thế.

Lúc cậu ta bưng ra một đống đồ ăn, một người tưởng chỗ chưa có người ngồi trực tiếp tránh đi.

" Nếm thử cái này trước, tào phớ." Khấu Thầm nói,"Chọn theo khẩu vị của tôi, cậu lựa ăn, không thích ăn gì thì cho tôi, tôi đều thích."

" Ừ," Hoắc Nhiên cũng bưng một chén lên," Thật ra tôi cung định nói vậy."

" Cho nên nói hai chúng ta xứng đối." Khấu Thầm cười nói.

Bàn bên cạnh có hai người ngồi đồng thời ngẩng đầu liếc nhìn hai cậu một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn.

Hoắc Nhiên lúc đầu có chút hoảng hốt, bọn họ cúi đầu tiếp tục ăn cậu mới nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ liếc nhìn Khấu Thầm một cái.

Thấy Khấu Thầm dường như căn bản không chú ý đến hai người kia, cúi đầu bận rộn ăn đồ ăn sang trước mặt, bộ dáng hoàn toàn không sao cả.

Cậu đột nhiên bình tâm lại, thực yên tâm, đặc biệt yên tâm.

" Lát ăn xong cùng tôi đi dạo phố đi," Khấu Thầm nói," chủ nhật sinh nhật ba tôi, cậu giúp tôi đi chọn quà."

" Được." Hoắc Nhiên gật đầu.

" Tôi đây là lần đầu mua quà cho ông ấy," Khấu Thầm nhíu nhíu mày," Một chút kinh nghiệm cũng không có."

" Tặng bộ đề đi." Hoắc Nhiên tuỳ tiện đáp một câu.

Khấu Thầm nhìn cậu chằm chằm nửa ngày, sau đó cười không ngừng:" Quyết vậy đi!"

( chồng chồng nhà này thật khó dạy bảo)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top