Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 1

Sau khi Khấu Thầm cùng Hoắc Nhiên "Lên đỉnh", cũng không dừng lại ở đỉnh núi úa nhiều thời gian, bởi vì di động của cả hai bắt đầu kêu.
"Có nhóm chat không?" Khấu Thầm hỏi.
"Chỉ có thể là trong nhó chat." Hoắc Nhiên nói.
"Lát nữa sửa tên nhóm chat đi," Khấu Thầm nói,"Đổi thành một cây chanh,"
Hoắc Nhiên cười kéo phanh xe, đem xe ngừng ở ven đường, lấy ra di động nhìn thoáng qua.
Thật là nhóm chat, hơn nữa là một nhóm chat cậu chưa từng nhìn thấy.
Một cái nhóm schat tên là" Cô lập bọn họ".
"Trò gì đây?" Hoắc Nhiên click mở nhìn thoáng qua.
Người trong thế nhưng toàn người quen.
Nhóm bảy người chỉnh chỉnh tề tề là người một nhà, trừ hai người cậu. Mọi người đều đã nhắn mấy tin.
- khi nào về đến nhà? Rồi cô lập hai đứa mày
"Đệt." Khấu Thầm cười ở bên cạnh mắng một câu.
Hoắc Nhiên nhanh tay mà chọc vài cái màn hình.
- đang trên đường về, gần năm giờ mới có thể đến nhà, làm sao vậy?
Hứa Xuyên đã phát một câu.
- cướp đồ!
Phía dưới Từ Tri Phàm lập tức ném bức ảnh ra tới.
Một đống tay cùng bắt lấy vòng cổ của soái soái, soái soái thè lưỡi hướng màn ảnh chính ngây ngô cười.
- soái soái ở trong tay bọn tao, chậm liền trói đi.
"Bọn nó đến nhà tôi?"Khấu Thầm ngẩn người, "Lúc trước cũng không thấy nói sẽ đến mà."
"Sao lại thế này ?" Hoắc Nhiên cười đã muốn lạc giọng.
- chú Khấu gọi điện thoại bảo bọ tao đến ăn cơm, nói chúc mừng một chút mọi người đều thi tốt, bảo đừng nói cho Khấu Thầm biết, tạo bất ngờ.
- bọ tao suy nghĩ một chút, không nói cho Khấu Thầm không thành vấn đề, chúng ta đây liền nói cho Hoắc Nhiên đi, sợ quá đột nhiên
"Đệt," Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên di động, "Ba tôi tính làm gì, động tĩnh mức này ai không biết còn tôi vượt lớp thi đỗ đại học đạt tRạng Nguyên đấy?"
"Ba cậu như trẻ con ấy," Hoắc Nhiên nói," Sức lực lớn thế này còn lâu mới qua đi, lại nói, chú ấy muốn đi chơi cùng, cậu lại không cho."
"Là cậu không cho." Khấu Thầm nói, "Cậu nói, không còn chỗ."
"Tôi......" Hoắc Nhiên trừng mắt cậu ta, nửa ngày mới gật gật đầu, "Được, là tôi nói."
"Sớm như vậy đã kêu đến nhà tôi rồi, muốn làm gì đây?" Khấu Thầm lại hỏi.
Hoắc Nhiên nhìn nhìn trong nhóm: "Nói là trước tiên đi khu trò chơi điện tử, sau đó giữa trưa đến văn phòng hội sợ gì đó ăn cơm để trải nghiệm sinh hoạt..."
"Đều là thứ ông ấy thích." Khấu Thầm chậc một tiếng.
"Buổi tối ba cậu phải làm vịt đảo chanh, còn muốn mời lão Viên cũng đi." Hoắc Nhiên nhìn cậu ta một cái.
"A," Khấu Thầm đập  tay lái một cái,"Đi đi đi đi, chạy nhanh,trước 5 giờ phải về đến nhà."
" tôi tưởng hôm đó có kết quả thi xông chú ấy liền cho cậu làm rồi mà?" Hoắc Nhiên vừa đạp xe, lo nhanh r phí trước, nói thật, Khấu Thầm làm chanh vịt cho Khấu lão nhị, cậu thật ra cũng rất muốn ăn, vừa mới nghĩ tới liền không nhịn được nuốt nước bọt, đặc biệt là trong loại tình huống như bây giờ.

"Ngày đó là tôi làm, vốn là muốn nói cảm ơn ông ấy vì tôi mà tốn quá nhiều công sức, tôi cũng là người hiểu được nên cám ơn hay không, kết quả..." Khấu Thầm thở dài," Nhưng tôi cũng không trách ba tôi."
" Kết quả thế nào?" Hoắc Nhiên hỏi.
" Ba tôi ngại quá khó ăn, lúc đầu bộ dáng còn rất muốn ăn, ăn một nửa liền nhịn không được, nói muốn cái này thế này cái đó thế kia," Khấu Thầm nói," Tôi vừa nghe, này mẹ nó khôg thể cho chút mặt mũi sao, lại nói, dù sao cũng là tôi làm, còn có thể khó ăn đến mức nghẹn được sao!"

" Sau đó thì sao?" Hoắc Nhiên hỏi.
" Sau đó ông ấy cầm đi nêm nếm lại một chút, ăn hết." Khấu Thầm nói.

" Không đánh nhau sao?" Hoắc Nhiên cười hỏi.
" Không, tôi nhịn, lão Viên không phải bảo phải nói chuyện cho tót sao, nên tôi liền nhịn, chủ yếu là...." Khấu Thầm nói được một nửa thì dừng, một lát sau mới quay đầu qua nhìn Hoắc Nhiên," Thật sự rất khó ăn."

Hoắc Nhiên cười hơn nửa ngày: "Cho nên hôm nay chú ấy muốn đích thân làm một lần?"
"ừ," Khấu Thầm có chút không phục mà hừ một tiếng, nhưng thực mau lại thay đổi biểu tình, "Tôi nói cho cậu biết, cậu hôm nay ăn sẽ biết, ba tôi đời này có hai việc thành công nhất, một là có đứa con trai ngoan như tôi đây, hai chính là làm chanh vịt rất ngon."

"...... Nha." Hoắc Nhiên gật gật đầu.
Đối với việc ước lượng thời gian đạp xe đi phượt, Hoắc Nhiên là rất có kinh nghiệm, cậu nói trước 5 giờ có thể về đến nhà, ủ nhiên hơn bốn giờ một chút đã vào đến nội thành, vừa qua bốn phần bọn cậu đã đạp đến tiểu khu nhà Khấu Thầm.
" Tôi thật sự," Khấu Thầm vừa đạp xe, vừa nhe răng nhếch miệng vẻ mặt khó chịu," Hôm nay mới biết được bên kia phố cửa tiểu khu là một cái sườn núi?"

"Tôi lần đầu đến thì đã biết rồi," Hoắc Nhiên cười nói," Chút sức lực cuối cùng cũng dùng hết rồi đi."
" Cậu không như vậy sao?" Khấu Thầm lé mắt nhìn cậu.
" Còn được." Hoắc Nhiên nói.
"Tôi cũng...... Còn được." Khấu Thầm nhanh chóng thu hồi biểu tình trên mặt, vẻ mặt bình tĩnh mà trả lời.
Hoắc Nhiên cười nói: "Lập tức liền đến nhà, buổi tối ngâm nước nóng tắm, ngày mai rời giường...."

"Thì sẽ tốt hơn?" Khấu Thầm hỏi.
"Thì càng đau," Hoắc Nhiên nói, "Qua một ngày sẽ đỡ hơn một chút, chủ yếu do ngày thường cậu không đạp xe."
Khấu Thầm vừa muốn tiếp theo nói chuyện, đột nhiên phía trước truyền đến hai tiếng chó sủa, còn hỗn tạp đinh linh leng keng rối tinh rối mù tiếng phanh.
Hai người bọn cậu đồng thời nhìn về phía trước.
Soái soái một đường vừa sủa vừa chạy tới hai người bên này, nhưng là trường hợp phi thường kinh người.
Soái soái trên cổ mang vòng cổ, phía sau là kéo theo một dây xích buộc cùng một cái ghế dựa, mà cái ghế cũng sắp bị kéo quay cuồng đến tan thành từng mảnh rồi.
Hoắc Nhiên nhận ra cái ghế, đây là ghế trong vườn nhf Khấu Thầm, lf ghế của bộ bàn trà nhỏ, mẹ Khấu rất thích ngồi chỗ đó chơi di động.
Mà phía sau cái ghế bi thảm còn có hình ảnh còn kinh người hơn.
Theo phía sau là cả một đoàn người đang điên cuồng đuổi theo

"Soái soái!"
"Đứng! Chó ngốc!"
"Soái ——"
"Dừng lại! Cho mày  ăn thịt này!"
Khấu Thầm sửng sốt hai giây mới đột nhiên dừng xe, một bên chỉ vào soái soái một bên nhảy xuống xe: "Đứng! Đừng tới đây! Dừng! Stop!"
Soái soái mỗi lần nhìn thấy Khấu Thầm đều giống như 800 năm xa cách không , hưng phấn đến không được, nhưng mệnh lệnh của Khấu Thầm nó vẫn nghe hiểu.
Hôm nay đại khái là cùng bọn Hứa Xuyên điên một ngày rồi, lúc này như không nghe thấy gì, liền hướng Khấu Thầm mà phi đến.

"Tôi đệt," Khấu Thầm đem xe đẩy hướng mặt đất bên cạnh, bày ra bộ dáng chào đón, xòe một ty, tay còn lại không quên chỉ vào soái soái," Mày nghe tao nói...."
Soái soái kéo theo một cái ghế gãy chân nhào vào lồng ngực Khấu Thầm, mà cậu ta bởi vì đạp xe đau chân chống xe không xong trực tiếp bị phác gục xuống đất.
Hoắc Nhiên  cũng nhanh chóng nhảy xuống xe, một tay kéo ghế dựa lên, nhanh tay đem xích buộc trên lưng ghế cởi ra.

"Ai!" Ngụy Siêu Nhân là người đầu tiên vọt tới, "Chó này của mày quả thật là!'

"Trung khuyển soái soái a......" Giang Lỗi thở phì phò, "Tao đệt, cùng mẹ nó con gấu giống nhau, kéo đều kéo không được."
"Cổng sân không đóng sao?" Hoắc Nhiên lôi kéo vòng cổ Soái Soái túm ra phía sau, đem nó từ trên người Khấu Thầm kéo ra.
"Đóng," Hứa Xuyên nói, "Cổng cũng bị nó......"
"Cổng đổ." Hồ Dật bổ sung.
Cổng nhà Khấu Thầm là một cửa song gỗ cao nửa người cùng với hàng rào xung quanh, phong cách phương Tây xinh đẹp, cổng vườn cũng bằng gỗ, tuy đều là bằng gỗ, nhưng cũng rất chắc chắn,Hoắc Nhiên có một lần đụng vào cổng, nhưng lắc lư một cái cũng không có.

"Tao quên không nói với bọn mày," Khấu Thầm từ mặt đất bò lên," Không thể buộc nó vào ghế, đến cái bàn nó cnf kéo được....'

"Chủ yếu là lúc trước vẫn luôn buộc chỗ đó, nó chỉ nằm bò, cũng không chạy đi đâu." Từ Tri Phàm nói, "Cái cổng kia...... Làm sao bây giờ?"
"Kêu bất động sản tới sửa là được," Khấu Thầm nhìn nhìn ghế dựa trên mặt đất, "Cái này...... Mẹ tao không ở nhà đi?"
"Làm sao vậy?" Ngụy Siêu Nhân lập tức khẩn trương, "Cái ghế này chắc không phải của Hermes chứ?"

"...... Đây là ghế ba tao làm cho mẹ tao." Khấu Thầm nhặt ghế dựa lên, "Nhưng cũng rất nhiều năm, phỏng chừng nhiều chỗ cũng lung ly rồi.'
"Đây là tín vật tình yêu à?" Hứa Xuyên sửng sốt, "Xong rồi."
"Đây là một thằng làm bảy thằng chịu mà.' Hoắc Nhiên cũng cảm giác được nguy cơ.
Khấu Thầm nở nụ cười: "Đệt, không nghiêm trọng như vậy, soái soái kéo hư không có việc gì, nó chính là do Khấu lão nhị tự mình mang về, chưa bao giờ hung dữ với nó."
Nói là nói như vậy, về đến nhà, thừa dịp Khấu lão nhị g mẹ Khấu còn chưa trở về, Khấu Thầm tìm công cụ, chuẩn bị chân ghế dựa đóng lại.
Không thể không nói, năng lực động thu của Khấu lão nhị so với bọn trẻ ranh các cậu mạnh hơn rất nhiều, bọn cậu cùng vây quanh cái ghế nhìn nửa ngày vẫn không tìm được vết đinh cũ.

"Ba cậu từng học qua nghề mộc à?" Hoắc Nhiên hỏi.
"Không nghe nói," Khấu Thầm cầm chân ghế dựa nhìn trong chốc lát, "Cứ đóng thẳng một cái đinh vào không phải là được rồi sao?"

"Phía dưới áp vào đâu? Vết gỗ không khớp." Hoắc Nhiên hỏi.
Vài người đối với ghế dựa trầm mặc.
"Thôi," Khấu Thầm buông ghế xuống, "Liền cứ như vậy đi, bảo ba tôi tự sửa."
Nói xong cậu ta đi vào nhà, lại rất nhanh chạy trở lại. Trong tay cầm theo mảnh giấy, kẹp ở trên ghế.
Trên giấy viết.
Soái soái kéo hư!!!
Ba cái dấu chấm than biểu hiện ra Khấu Thầm mãnh liệt cầu sinh.
Sau khi vào nhà, soái soái cũng thành thật, nằm bò nhìn mặt có vẻ thỏa mãn.

"Chỉ có mấy đứa mày?" Khấu Thầm nhìn một vòng.
"Phải, ba mẹ mày đi mua đồ ăn," Từ Tri Phàm trả lời, "Trước đón lão Viên, sau đó cùng đi mua đồ ăn."
"Cái......" Khấu Thầm ngẩn người, "Đồ ăn không phải đều là dì Vương mua sao? Như thế nào mua đồ ăn còn lôi kéo lão Viên nữa, cái mạch não hoạt động kiểu gì vậy?"
"Vương dì cũng đi mua đồ ăn, ba mẹ mày hình như chỉ quản nguyên liệu làm chanh vịt thôi, dì Vương mua đồ ăn khác," Hứa Xuyên nói," Phân công làm việc."

"Được rồi," Khấu Thầm xua xua tay, "Tao mệt chết rồi, tao đi tắm rửa một cái."
"Tôi cũng......" Hoắc Nhiên nói một nửa ngừng.
"Mày cũng tắm tắm tắm," Giang Lỗi chỉ vào cạu, "Đi lên đi lên đi lên, hai mày một khối, nhanh tắm đi!"
"Cậu tắm ở phòng tôi," Khấu Thầm nói, "Tôi đi phòng cho khách tắm."
"Ừ." Hoắc Nhiên chạy lên tầng.
Khấu Thầm xoay tay lại chỉ vào Giang Lỗi: "Mày đừng yêu đương, mày muốn yêu đương tao sẽ cho mày biết thế nào gọi là trả thù."
"Cảnh cáo tao hả." Giang Lỗi cười ngã xuống trên sô pha.
Khấu lão nhị xem ra thật là tâm tình tốt đến không giống bình thường.
Mang đồ ăn mua ở siêu thị cùng lão Viên trở về, nhìn tháy ghế dựa gãy chân trong sân thế mà không nổi giận, cười ha hả đi vào nhà.

"Thật là chó kéo hỏng?" Ông hỏi Khấu Thầm.
"Hỏi bọn nó." Khấu Thầm chỉ vào sáu người trong nhóm bỷ người làm nhân chứng.

"Thật ạ." Mọi người chỉnh tề mà trả lời.
"Bọn cháu không biết nó quý giá như vậy," Từ Tri Phàm nói," Buộc trên ghế, lúc Khấu Thầm trơ về nó không biết là ngửi thấy mùi hay nghe thấy tiếng, bọn cháu dều đuổi theo mà không kịp."

"Chú đoán, cổng cũng hỏng rồi đi," Khấu lão nhị nói xong lại cười," Các cháu có thể đuổi sao, Teddy mà chạy thì các cháu cũng không nhất định có thể đuổi kịp được."
Khấu lão nhị cầm đồ ăn vào phòng bếp, mấy người Khấu Thầm mang theo lão Viên ở trong nhà tham quan.
"Phòng này là phòng để đồ của ba em, ngày thường trừ bỏ bụi bặm thì ai cũng không được vào." Khấu Thầm chỉ vào một cái cửa ở tầng hai.

"Cất chứa cái gì?" Lão Viên hỏi.
"Không biết." Khấu Thầm nói.
"Đại khái là bụi?" Hoắc Nhiên nói.
Lão Viên cười nửa ngày, chỉ chỉ bên cạnh: "Đây là thư phòng đi?"
"Đúng vậy, bọn em lúc ôn tập tập thể, là ở chỗ này cùng nhau." Khấu Thầm nói," Đặc biệt có cảm giác."
Sau khi lôi kéo lão Viên đi dạo một vòng xong, mọi người trở lại phòng khách, cùng lão Viên tán gẫu, Khấu Thầm lén lút đi vào phòng bếp.
Khấu lão nhị đang làm vịt, quay lưng lại phía cậu.
Khấu Thầm nhìn chằm chằm động tác của ba, cảm thấy bí quyết chắc không nằm ở công đoạn làm vịt này, hẳn là chỗ nấu với gia vị đi.

"Nhìn lén à." Khấu lão nhị xoay đầu qua.
"Đi ngang qua," Khấu Thầm lập tức giương mặt lên, "Con lại không phải người phải làm, nhìn lén ba làm gì?"

"Con mà cũng sẽ làm sao?" Khấu lão nhị một chút mặt mũi cũng không cho mà cười lạnh một tiếng.
"chuẩn không chuẩn! Có thể ăn được hay không! ba ăn cũng có bị tiêu chảy không!" Khấu Thầm nói.
"Chín, có thể ăn, không bị sao," Khấu lão nhị trả lời, "Chính là khó ăn, chính con còn không biết xấu hổ ma bảo đó là chanh vịt sao?'

"Không biết xấu hổ a." Khấu Thầm nói.
"Lại đây," Khấu lão nhị cầm lấy cánh vịt, dung cánh vịt hướng cậu vẫy vẫy tay, "Ba dạy cho."
Không cần.
Con tự học là có thể thành tài.
Nếu là trước kia cậu khẳng định sẽ trả lời như vậy, đương nhiên, trước kia Khấu lão nhị cũng không có khả năng nói lời như này với cậu.

"Có phải con ướp vịt bị sai không?' Khấu Thầm đi qua.
"Con làm không giống là đương nhiên rồi." Khấu lão nhị nói.
Lão Viên nhìn thoáng qua phòng bếp bên kia: "Khấu Thầm còn làm trợ thủ cơ à?"
"Luôn có một loại cảm giác giây tiếp theo liền phải đánh tới," Hứa Xuyên cười nói, "Trước kia chúng em đến nhà cậu ta đánh bài, chỉ sợ ba cậu ấy nói muốn tham gia, khẳng định muốn sặc."
"Đánh bài sao?"mẹ Khấu đi tới hỏi một câu, "Nấu ăn còn phải lúc lâu đấy."

"Từ Tri Phàm không chơi thì tao chơi." Ngụy Siêu Nhân lập tức nói.
"Dựa vào cái gì?" Từ Tri Phàm nở nụ cười.
"Mày mà chơi thì bọn tao không còn đường đánh nữa." Hứa Xuyên nói," Mày ở bên cạnh xem đi.'

"Lão Viên chơi sao? Đánh hai ván không thầy?" Hoắc Nhiên hỏi.
"Được." Lão Viên xắn tay áo đứng lên.
Hành động nay, phảng phất như một thế hệ ma thần.
Bất quá ngay sau đó lão Viên liền dùng sự thật chứng minh, thầy ấy thật là một thế hệ ma thần, có thể là sư phụ mà Từ Tri Phàm che giấu.
"Ai đem lão Viên thay đi thôi!" Hoắc Nhiên thật sự nhịn không được hô một giọng.
"Còn có một vòng đấy ." Lão Viên cười nói.
"Mày có thể hay không truyền cho tao bài đẹp chút không?' Hoắc Nhiên nhìn Giang Lỗi, "Điểm hai lần pháo, mày có phải muốn học kỳ sau không đạt tiêu chuẩn lão Viên sẽ cho mày thêm hai điểm hả?"
Giang Lỗi thực không phục: "Tao đánh cái bánh nướng lớn thầy đều ù! Tao phải nói cái gì! Tao phải khóc sao!"
"Hoắc Nhiên khóc sao?" Hồ Dật ở bên cạnh ăn điểm tâm, "Đừng khóc, lại không phải mất tiên."
"Mày cứ ăn bánh kem của may đi được không?" Hoắc Nhiên quay đầu lại nhìn cậu ta.
"Tôi tới," Khấu Thầm từ phòng bếp bên kia đã đi tới, "Hoắc Nhiên cậu xuống đi, tôi tới thu thập lão Viên."
"Xuyên ca cũng chưa thu thập được," Hoắc Nhiên đứng lên làm vị trí, "Tôi sợ Tri phàm lại đây cũng không nhất định có thể thu thập được."
"Tôi trận này nhiều may mắn." Khấu Thầm ngồi xuống, " Cậu đưa bài cho tôi."
"Ừ." Hoắc Nhiên đứng ở phía sau cậu ta, khuỷu tay chống ở lưng ghế, lướt qua vành tai cậu ta nhìn.

"Không cần giúp ba em nữa?" Lão Viên hỏi.
"Hiện tại đang luộc, em không thể giúp, trong chốc lát lại qua đi." Khấu Thầm một bên dàn bài một bên nhìn nhìn phòng bếp bên kia, "Hôm nay em khẳng định phải học được món này."
"Khá tốt, hiện tại còn rất nguyện ý học hỏi," lão Viên cười nói, lại nhìn nhìn vài người bọn cậu, "Học kỳ sau thầy phải đi thăm hỏi gia đình học sinh một chút, tính toán trước tiên tuyên dương mấy đứa các em..."

"Tuyên dương cái gì?" Giang Lỗi lập tức hỏi.
"Tiến bộ cuồng dã ." Lão Viên nói.
Mọi người nở nụ cười, Từ Tri Phàm ở sau Hứa Xuyên nhấc tay: "Em kháng nghị."
"Không có hiệu quả." Hứa Xuyên xoay tay lại đem cánh tay cậu ta kéo đi xuống.
"Các em có hy vọng gì cần thầy câu thông với cha mẹ các em, có thể cùng thầy nói," lão Viên nói, "Thầy có thể từ góc độ của Thầy mà nói chuyện với ba mẹ các em."
" Mẹ em có thể thay đổi việc mãi nhắc nhở," Giang Lỗi nói," Rất nhiều chuyện em đều biết nên làm thế nào, mẹ em mỗi lần đều trước khi thấy em hành động đoạt lời, ví dụ mẹ em đang rửa rau, em mới vừa đứng lên nghĩ muốn tới giúp, mẹ em đã giành trước một bước, ai da Giang Lỗi con không biết chủ động một chút giúp mẹ rửa rau à? Con đây còn không phải muốn qua phụ mẹ một tay sao!"

Một vòng người đều vui vẻ, Hứa Xuyên gật đầu: "Mẹ tao cũng như vậy."
"Bà nội tao cũng như vậy," Từ Tri Phàm cười nói, "đặc biệt chuẩn, không hổ là thân."
Hoắc Nhiên cười nghe mọi người các loại lên án có lí vô lí, thường thường sẽ liếc mắt nhìn lên bài của Khấu Thầm ở phía trước.
Bất quá trình độ đánh bài của cậu cũng chỉ như vậy, bì của Khấu Thầm là tốt hay xấu cậu cũng không nhìn ra được, chr biết nếu là bài tốt Khấu Thầm sẽ xoay tay lại vỗ một cái lên đùi cậu.
Loại cảm giác này thực thoải mái, hai người bọn cậu ở trong đám người náo nhiệt, có vai diễn phối hợp thuộc về chính mình.
"Cho nên nói ba tao......" Ngụy Siêu Nhân đang làm tổng kết cho ba cậu ta.
Khấu Thầm đột nhiên ở trên đùi Hoắc Nhiên dùng sức nhéo một cái.
Hoắc Nhiên đau đến xoay tay lại liền ở gáy cậu ta cũng véo một cái.
Khấu Thầm không phòng bị, bị cậu véo đến hô lên âm nam cao: "Hồ ~~~~!"
Còn mang theo run rẩy.
"Hát cái gì a!" Hứa Xuyên bị cậu ta làm hoảng sợ.
Một phòng người đều cười.
Hoắc Nhiên cúi đầu đầu gối khụy ở phía sau lưng Khấu Thầm cười diên cuồng một hồi.

"Cậu nhớ kỹ cho tôi." Khấu Thầm quay đầu đi nhỏ giọng nói.
"Ừ." Hoắc Nhiên gật gật đầu.
Nhớ kỹ rồi, hộp đều mau đầy, đến mở tầng thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top