Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thi đại học ngày ấy 2

Hoắc Nhiên không có cận thị, vì để cậu ta buông xuống suy nghĩ " đeo kính sẽ xấu trai", Khấu Thầm lôi kéo cậu đi phòng y tế.
" Sao nào.", Đào Nhụy nhìn thấy người các cậu liếc mắt một cái," Đau bụng hay đau đầu."
" Không đau chỗ nào hết," Khấu Thầm ngồi cuống cười cười," Có phải lúc Xuyên ca đến đây đều viện cớ chỗ nào đau?"
" Chị không thể nói, bí mật," Đào Nhụy cười nói,"  Hai đứa ai là bệnh ai là hộ tống nào?"
" Hoắc Nhiên," Khấu Thầm chỉ chỉ Hoắc Nhiên," Em thì có thể có chuyện gì, cậu ấy một năm này chăm chỉ quá dộ, cảm thấy mình sáp mù."
" Em không có..." Hoắc Nhiên nhanh chóng phủ nhận.
" Lúc nhìn đồ vật xuất hiện bóng chồng đấy thôi," Khấu Thầm nói," Chị giúp cậu ấy kiểm tra thị lực một chứt đi."
" Chỉ chuyện này," Đào NHụy nở nụ cười," Cái này cũng không cần chị làm, chính em ucngx có thể tự kiểm tra.... Hoắc Nhiên em lấy ghế ngồi ở đằng đó đi, cạnh bảnh đo thiij lực ấy."
"Vâng." Hoắc Nhiên ngồi qua.
Đào nhụy cầm cái gậy nhỏ đi đến, chỉ lên mấy hàng chữ phía trước:" Có thể nhìn thấy chỗ này không?"
"..Có thể." Hoắc Nhên nhin chằm chằm  bảng," Nhưng mà có chút mờ..."
" Vậy em sợ cái gì," Đào Nhụy nở nu cười," Thị lực cuae em rất tốt, có thể mắt có chút mệt nhọc thôi, không sao đâu."
Đào Nhụy kiểm tra cả hai mắt cậu một chút, đến cận thị còn cách xa vạn dặm, Khấu Thầm dù chỉ là xem náo nhiệt nhưng để chắc cũng kiểm tra, thì phát hiện ra thị lực có giảm mộ chút.
" Em có thể đi bệnh viện kiểm tra lại một lần, xem có cần cắt kính không, cuae em cũng không nghiêm trọng, đều là dùng mắt quía độ," Đào Nhụy nói," Nên ngày thường cần phải chú ý, thời điểm buổi sáng dậy đọc sách có thể trước tiên nhìn ra xa xem."
" Em có đeo kính chắc cũng không tệ lắm," Khấu Thầm thuận tay cầm lấy kính của Đào Nhụy để trên bàn, đeo thử," Cái mặt này cuae em..."
" Đừng làm dãn gọng kính!" Đào Nhụy vỗ cậu ta một cái," Không muốn về phòng học đọc sách thì ở đây nghỉ ngơi một lát, hoặc chị cho hai đưa giấy xác nhận về kí túc xá ngủ đi."
" Không cần, chúng em bây giờ lên lớp." Khấu Thầm ngẩng đầu lên, rất kiện nghị.
" Vậy cố lên," Đào Nhụy nắm chặt quyền," Các thiếu niên."
" Cố lên," Hoắc Nhiên cũng học theo nắm chặt quyền.
Nói chuyện cùng Đào Nhụy một lát, hai người rời đi phòng y tế, đi chưa đựo bao xa, liền nhìn thấy Hứa Xuyên bước chân nhẹ nhàng đi hướng đến phòng y tế.
"Nhìn xem người này," Hoắc Nhiên xa xa chỉ vào Hứa Xuyên, "Nhìn xem người này!"
Khấu Thầm cười nửa ngày: "Xuyên ca mỗi lần cùng Đào Nhụy tâm sự, tâm tình đều đặc biệt tốt."
" Đương nhiên rồi, nói chuyện với các anh em, cùng lão Viên, cùng cha mẹ," Hoắc Nhiên nói," Cảm giác khác nhau rồi, cùng chị gái ôn nhu xinh đẹp nói chuyện tâm hồn sẽ nhẹ nhàng hơn."
" Cậu có muốn tâm sự nới Khấu Tiêu không?" Khấu Thầm hỏi.
" Khấu Tiêu với ôn nhu hình như không gần nhau nhỉ?" Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm cười sặc một hồi.
Buổi họp phụ huynh của lão Viên tựa hồ vẫn có tác dụng,  không biết các bạn học khác thế nào, nhưng phụ huynh của nhóm bảy người đều đặc biệt phối hợp, giảm bớt không ít những hỏi han ân cần không cần thiết.
Cuối tuần về nhà đều cho ăn ngon, tuyệt nhiên không hỏi han đến chuyện ôn tập thi cử.
Này đối với những người ngày đối diện đủ mọi thi ngày thi tuần thi đủ loại vây quanh, à thời gian được thả lỏng.
Thi đại học quả thực là phơng pháp giảm cân hiệu quả,  cứ nhìn cách nhà trường cùng trong nhà liều mạng bồi bổ cho bọn họ sẽ thấy, nhưng mọi người đều một ngày so với một ngày càng gầy hơn, lão viên mỗi ngày đều nhắc nhở nghỉ ngơi một chút, thả lỏng một chút, nhưng từ bản thân mỗi người đều là áp lực khó giảm bớt chỉ cần một ngày còn chưa thi xong thì vô pháp thả lỏng.
Trước thi đại học một tháng, trường học đối với việc quản lí khối năm ba rất rời rạc, tùy ý thế nào đều được, đi lên lớp cũng được, ở kí túc xá cũng được, về nhà cũng không sao cả.
Nhóm bảy người vẫn chỉnh tề sinh hoạt, mỗi ngày đều sẽ đến phòng học, giáo viên đã không còn giảng bài nhiều nữa, nhưng thứ các cậu muốn shoir lại rất nhiều, nên lớp học vẫn là nơi ôn tập tốt nhất.
Hơn nữa sức mạnh ôn tập theo thói quen đối với các cậu tương đối mạnh, dù sao thì trừ từ Tri Phàm ra, thì trước các cậu đều là học tra,  hoặc nửa học tra, không kìm kẹp lẫn nhau rất khó kiên trì trong thời gian dài được.
"Còn có mấy ngày thôi," Từ Tri Phàm nằm ở trên giường, đem đầu mình ra ngoài mép giường, nói rằng thời điểm mệt mỏi khiến đầu xung huyết mới có thể thoải mái hơn chút,"  Tao không tính đọc sách nữa."
" không phải lão Viên nói mấy ngày này phải ngủ trước 10 giờ sao," Hồ Dật nói," Lúc trước có người quá mệt mỏi mà ngủ quên."
" Thật ra tao ngủ không yên, không ngủ được," Hoắc Nhiên nói," Nhưng để tao đọc sách, thật sự có chút đọc không vào."
" Làm đầu xung huyết đi," Từ Tri Phàm nói," Làm giống tao này."
Mọi người đều nằm đưa dâud ra ngoài mép giường.
Lúc Khấu Thầm cùng Hứa Xuyên đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng có chút kinh khủng.
" Tao đệt! Đây là bị làm sao?" Hứa Xuyên hoảng sợ.
" Sung... Huyết..." Hoắc Nhiên muốn trả lời, nhưng tư thế đang nằm ảnh hưởng đến phát âm của cậu, nói chuyện có chút cố hết sức.
Khấu Thầm cơ hồ thấy được cơ hội, đến gần mép giường cậu, rống lên một tiếng,"Làm sao vậy!"
Sau đó cẩn thận nâng đầu cậu lên.
" Sung huyết," Hoắc Nhiên nói," Tri Phàm nói gần đaya khả năng đầu chúng ta thiếu máu, làm như vậy một lát có thể bổ sung thêm."
" Tôi ...Đệt," Kháu Thầm thật cạn lời," Tôi còn tưởng các cậu bị cái gì kích thích."
" Không phải tao nói chứ," Giang Lỗi thở dài, ctuwj đỡ đầu mình trở lại giường," Tao thật sự đã nhìn rõ, có chuyện gì thực sự xảy ra, mày chỉ cứu Hoắc Nhiên."
" Đây là phản xạ có điều kiện, không có biện pháp," Hứa Xuyên cười nói," Không sao, có tao đấy, tao cứu bọn mày."
" Tuy rằng những lời này của Xuyên ca thật cảm động," Giang Lỗi vỗ vỗ ván giường," Nhưng có một câu tao phải nói trước, mấy người chúng ta lập thành quy định."
" Nói." Khấu Thầm gật đầu.
" Vô luận về sau ai hết FA," Giang Lỗi nói,' Đều không được lạnh nhạt với người trong nhóm, biết chưa! Chỉ cần ai có biểu hiện, chúng ta phải xách đứa đó ra, bắt nó mời cơm! Sau đó giáo dục một trận."
" Được." Khấu Thầm gật dâud.
" Nghe rõ chưa!" Giang Lỗi chỉnh lại đầu và thế nằm sau đó hô một câu." Siêu Nhân mày làm gì đấy."
Ngụy Siêu Nhân rất nhanh chạy tới:" Chia đồ ăn sao?"
" Chỉ biết ăn, đang nói chính sự đấy," Hồ dật nói, " Mấy nfuowif chúng ta nói cho tốt, không được có vợ liền quên mẹ."
Mọi người đều trầm mặc, cùng nhau nhìn cậu ta.
" Củ Cải kia, vì mẹ có một câu, không biết có nên nói hay không." Từ Tri Phàm nhìn cậu ta.
" Nói." Thời điểm mở miệng đã nhịn không được nở nụ cười.
" Mày hôm nay không cần đọc sách, mẹ nó đồ ngốc." Từ Tri Phàm chỉ vào cậu ta.
Dưới áp lực mà biến thành đồ ngốc chỉ là một hình thức, ngoài ra còn biến thành thần ca hát.
Mấy ngày nay trong kí túc xá đã không còn người thức khuya đọc sách, nhưng thói quen trong thời gian dài cũng bất an trong lòng khiến nhiều người nằm trên giường cũng không ngủ được.
Cho nên quá nửa đêm một chút rồi  đột nhiên từ trên hành lang truyền tới tiếng hát, không biết là phòng kí túc nào, đều có người nhảy xuống giường.
" Cả một biển tiếng cười... thao thao hai bên bờ sông..."
" Tao đệt!" Khấu Thầm tạch một cái ngồi dậy:" Ai thế!"
" Là tầng của chúng ta sao?" Ngụy Siêu Nhân kích động mà từ trên giường nhảy xuống.
Tiếp theo của phòng bị gõ.
Khấu Thầm thoắt ccais ra mở cửa, Hoắc Nhiên đứng bên ngoài, thần thái sáng láng.
" Ai vậy?" Khấu Thầm lập tức hỏi.
" Không biết, đi xem đi," Hoắc Nhiên nói," Ở đầu kia."
Mọi người đều đi ra, cùng với người của phòng khác chạy hupowngs đầu kia hành lang.
Một nam sinh ở Văn 3, đang đứng giữa hành lang cất cao giọng ca vàng.
Hai chân giẫm lên hoa sắt lan can, một bên ôm cột, một tay chống nạnh:" Trời xanh cười! Sôi nổi trên đường đời--- ai phụ ai thắng được chỉ trời hiểu! Giang sơn cười---"
Hát đến vô cùng nhập tâm, hát bằng tiếng Quảng Đông luôn.

" Gọi giáo viên đi," Trong đám người vậy xem có người thấp giọng nói," này không phải muốn nhảy.. lầu chứ?"
Giáo viên quản lí kí túc xá đã tới, nhưng đều đứng bên cạnh, mọi người muốn tiến lên kéo người kia xuống nhung lại sợ làm nam sinh sợ hãi.
" Hát bằng tiếng quốc ngữ đi," Khấu Thầm đột nhiên mở miệng," Tiếng Quảng Đông bọn tôi theo không kịp."
" Mưa bụi bay..." Người trên lan can dừng lại một chút, cũng không nhìn sang bên này, trực tiếp thay bằng tiếng quốc ngữ," Đào lãng đào tần, hồng trần thế tục biết được bao nhiêu---"
Kí túc xá nữ đối diện đều bật đèn sáng, không ít nữ sinh đi ra, nhìn sang bên này.
Thời điêmt bọ Khấu Thầm đang do dự có nên cũng hát lên để hòa hoãn không khí, đối diện có nữ sinh đã đi theo hát lên:" Thanh phong cười! Thế nhưng nếu tịch liêu!"
Hai câu hát được hát đến phi thường dũng cảm, dường như giống như hét lên, vừa nghe có thể nhận ra đây là giọng Đường Duy.
Tiếp theo liền có người cũng hát theo, nam sinh nữ sinh đều có,
" Thanh phong cười--- nhưng nếu như có tịch liêu---"
Hát thì ai cũng có thể hát, nhưng rốt cuộc không phải ca sĩ, không được vài người nhớ lời, dù sao theo không khí đám đông, cứ thế theo nhau lung tung hát.
Thật ra cũng không ai biết, vì sao lại hát bài này, cũng không biết lúc này hát theo là muốn biểu đạt cái gì.
Chỉ là như muốn phát tiết, tất cả mọi người cùng hát.
Đặc biệt đến đoạn cuối ngân lên, tất cae nam sinh đều gân cổ lên, nhiệt tình mà ngân.
Hát xong câu cuối cùng, còn có người chưa tận hứng, vẫn còn đang nhior tiếng hát, Khấu Thầm nhanh chóng tiến lên, nhanh chóng bắt lấy nam sinh kia kéo xuống đươi.
" tôi không sao, không sao," ca sĩ chính bioj mọi chôn vào giữa vòng vẫy tay," Tôi chỉ là muốn... rống vài tiếng cho thoải mái."
" Trâu bò," Ngụy Siêu Nhân vỗ vỗ bả vai cậu ta," Chúng tôi cũng rất sảng khoái."
" Sang khoái!" Có một người hô lên.
" Sảng khoái!" kí túc xá nữ đối diện cũng có người đáp lại.
Hai bên kí túc xá nào nhệt phải đến hơn nửa tiếng mới chậm rãi giải tán, từng người về phòng mình.
Thời điểm hoắc Nhiển nằm lên giường, đột nhiên liền cảm thấy buồn ngủ, còn rất mạnh.
Này không sai biệt lắm có lẽ là lần thả lỏng cuối cùng của bọn cậu trước kì thi, cười to hô to, mấy ngày tiếp theo cho dù cưỡng ép thả lỏng cũng không thể thả lỏng nổi mà cứ thế mơ màng vượt qua.
Ngày thi đại học cuối cùng cũng tới, Hoắc Nhiên thậm chí loại cảm giác không chân thực.
Trường thi cách rất xa, trường học dùng mấy chiếc xe đưa bọn cậu đến trường thi bên kia, phía sau có mấy xe của phụ huynh hộ tống theo.
" Có xe ba mày ở trong đó không?" Giang Lỗi hỏi Khấu Thầm.
" Không," Khấu Thầm nói," Hắn đã ở bên ngoài trường thi, lát nữa chúng ta bắt đầu thi thì họ sẽ đến khách snj chờ."
" Ba mày thật là..." Hứa Xuyên vỗ vỗ vai cậu.
Vì việc nghỉ ngơi của bọn cậu, lão Viên ở khách sạn cạnh trường thi thuê ba phòng, làm nơi cho các cậu ăn cơm và nghỉ trưa.
Mọi người nói chuyện một lát thì liền không còn âm thanh, tất cả đều trầm mặc, có người ngủ, có người nhắm hai mắt chắc đang ôn tập lại, còn có một số ít chính là trừng mắt phát ngốc.
" những việc cần chú ý đã nói rất nhiều lần," lão Viên đứng ở phía trước," Nên không cần lặp lại nữa, nghe sẽ phiền, chỉ có một câu, đừng khẩn trương, đi vào cứ an taam thi, mọi việc khác đều mặc kệ, thật sự gặp phải vấn đề gì cũng không cần gấp gáp, thầy cùng thầy chủ nhiệm thầy hiệu trưởng đều ở trước cổng trường thi, một bước không rời, có vấn đề đi đều sẽ có mặt ngay."
Lời này của lão Viên vẫn là rất có thể làm người ta an tâm, Hoắc Nhiên liền không hiểu sao nhẹ nhàng thở ra một hơi, liếc mắt nhìn KHấu thầm ở bên cạnh.
Khấu Thầm không nói chuyện, chỉ là hướng hắn cười cười, sau đó cầm tay cậu.
"Tay sao lạnh thế này?" Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói.
"Khẩn trương," Khấu Thầm nói, "Không có việc gì, vào trường thi rồi thi tất cả đều ổn."
Hoắc Nhiên không nói chuyện, dùng sức mà nắm chặt tay cậu ta.
Vì không để bọn cậu thêm khẩn trương, phụ huynh đều không nói thêm gì, chỉ bảo bọn cậu thì xong sẽ chờ họ ở ngoài cổng.
" Vừa ra tới là có thể nhìn thấy chúng ta," Khấu lão nhị nói," Chúng ta đứng ở ngay phía trước nhất."
"Được." Khấu Thầm gật gật đầu.
Khấu lão nhị không nói gì nữa, chỉ ở trên đầu vai cậu vôc mạnh hai cái, sau đó trên cánh tay mỗi người trong nhóm bảy người đều vỗ hai cái, cuối cùng vung tay lên," Được rồi, các con nên làm gì thì làm đi."
Lúc cùng mọi người bước vào trường thi, chân Hoắc Nhiên đều có chút run.
Cậu cùng Khấu Thầm không cùng phòng thi, vào trường xong thì tách nhau ra, cậu vừa hướng phía trtuowcs đi, vừa quay đầu nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm cũng quay đầu qua nhìn cậu.
Nhìn một lát hai người cùng cười lên, Khấu Thầm gửi một cái hôn gió cho cậu.
Hoắc Nhiên mặc kệ có bị ai nhìn hay không, cũng hôn trả lại một cái.
" Ai da." Giang Lỗi ở phía sau cậu thở dài.
Giống như Khấu Thầm nói, ngồi vào phòng thi rồi thì thế nào cũng không khẩn trương nữa.
Tuy rằng bọn cậu là học tra thâm niên, thời gian nỗ lực cũng có chút ngắn, nhưng rố cuộ cũng hơn một năm, bọn cậu đều liều mạng, chỉ cần thi ra phong độ như bình thường, đã là không làm chính mình thất vọng, cũng không làm các giáo viên và ba mẹ các cậu thất vọng.
Vạn nhất phát huy vượt xa bình thường một phen... ha ha ha ha.
Hoắc nhiên không thể hiểu được mà nở nụ cười, bên cạnh là một nữ sinh ngồi, cậu xoay mặt sang cười với người ta một cái.
Nữ sinh cũng cười với cậu.
Sau khi thi chính thức bắt đầu, Khấu Thầm cảm giác như mình bị trong một quả cầu cách âm trong suốt, bốn phía không còn một chút âm thanh, âm thanh sàn sạt lúc phát bài thi cũng đã biến mất.
Cậu chỉ nghe được tiếng động của chính mình.
Moqr bài thi ra, điền tên, tên trường bla bla một đống, sau đó kiểm tra bài thi có thiếu trang hayu không, tiếp theo bắt đầu xem đề, một hai ba bốn năm...
Lúc hạ bút đánh dấu nên tờ đáp án thi cậu có cảm giác như mình có thể đậu Bắc Đại.
Nhìn những dấu đáp án hợp quy tắc này xem, vừa nhìn đã thấy là bộ dạng của đáp án đúng.
Nhìn tốc độ giải đề này xem, không nhanh không chập rất vừa vặn, vừa nhìn chính là tốc độ chính xác làm ra đáp án đúng.
Nhìn những ngón tay anh tuấn này xem, nhìn tư thế cầm bút này....
Có tầm tình như vậy nên Khấu Thầm cảm giác mình một đường làm đề đều rất thuận lợi, , làm xong bài thi còn tiến hành kiểm tra lại được một nửa.
Đi ra khỏi phòng thi môn thứ nhất, chính là đi sang phòng thi của bọn Hoắc Nhiên.
Nhìn thấy Hoắc Nhiên đang tươic ười chạy tới, một chút thấp thỏm cuối cùng trốn trong lòng cũng đã biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top