Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Tâm tư

Ngự Linh Quân đột nhiên đứng dậy. Giang Đông đang tựa lưng vào cột nhà, nhìn thấy người kia hùng hồn bước tới, cả người bất giác cũng tự nhiên co lại.

Ngự Linh Quân một tay chống lên cột nhà, dùng thân người bao bọc Giang Đông.

"Nghe nói ngươi nóng lòng muốn tìm hiểu thương thế của ta?"

Hai mắt Giang Đông nhìn láo liêng loạn xạ.

"Ta, sao chứ? Ta quan tâm ngươi khi nào?"

Giang Đông chỉ dám nói ra một câu như vậy, sau đó lại tiếp tục thanh minh trong đầu:

"Lão Giang gia muốn điều tra thương thế của ngươi để tiện bề hạ thủ. Ngươi vốn ít ngủ lại còn nằm mơ giữa ban ngày. Hạ lưu vô liêm sỉ, dâm đãng vương, hái hoa tặc!"

Sau đó lại càng bị người kia áp chặt, khoảng cách gần tới mức thân nhiệt từ người này cũng truyền sang người kia.

"Lại mắng ta?" – Ngự Linh Quân kề sát mặt Giang Đông, môi cũng sắp chạm vào môi hắn, nói.

Giang Đông nghe hỏi vậy thì trợn mắt giật mình. Tên quỷ vương này lẽ nào lại thần thông đến vậy, có thể đọc được suy nghĩ của người khác hay sao? Nhưng Giang Đông quyết tâm không để lộ sơ hở, tâm bình như thuỷ, lãnh diễm như sương, bàn tay đưa lên áp vào ngực người kia đẩy nhẹ.

"Cung chủ xin thủ lễ. Không biết ở Ngự Linh Cung phép tắc thế nào, nhưng bản thân ta là một trang thiếu niên nho nhã, quy tắc lễ nghĩa đều tôn lên hàng đầu. Cổ nhân có câu nam nam thọ thọ bất tương thân, cung chủ có việc gì xin ngồi xuống nói chuyện."

Giang Đông nói xong thì ra vẻ khép nép. Thật ra lúc nãy áp tay lên ngực Ngự Linh Quân, nhận thấy một luồng khí lạnh truyền tới thì có hơi choáng váng.

Ngự Linh Quân sau đó cũng không nói gì, từ sau màn rũ nhìn đăm chiêu ra ngoài.

Giang Đông ở trong điện cứ đi tới đi lui, cuối cùng không chịu nổi sự yên tĩnh này nữa đành lên tiếng hỏi:

"Chuyện thuốc độc hôm trước ngươi có nghĩ là do Tiểu Dung làm?"

Ánh mắt Ngự Linh Quân êm đềm không động, tưởng rằng không trả lời nhưng cuối cùng lại hỏi sang chuyện khác:

"Ngươi muốn trả thù cho Lục Nhi?"

Cảm giác như đã mấy năm trôi qua mới nghe lại cái tên này. Sau lần trước động thủ với Ngự Linh Quân, Giang Đông biết khả năng của mình so với y vẫn còn thấp hơn mấy bậc. Việc trả thù cho Lục Nhi không thể nào vội vàng. Bây giờ phải điều tra thương thế của hắn ta trước đã, thế nhưng tình hình lúc này lại có chút thay đổi. Từ chén thuốc của Tiểu Dung cho thấy trong cung đang có kẻ muốn ám hại Ngự Linh Quân. Hơn nữa kẻ đó phải rất được Ngự Linh Quân tin tưởng, trước giờ không có ý đề phòng. Lại nói Ngự Linh Quân là quỷ vương thống lĩnh quỷ đạo, có thể qua mắt được y là chuyện không thể nào. Kẻ đó chỉ có thể âm thầm hạ độc với số lượng rất ít và đều đặn mỗi ngày, bằng cách nào đó mà không ai ngờ tới. Nghĩ lại ở bên cạnh Ngự Linh Quân, ngoài đám hung thi vô tri vô cảm lại hết mực trung thành thì không cần bàn tới, ngoài ra chỉ có Tiêu Cơ, Lục Nhi, gần đây thì có thêm Tiểu Dung là những người thường xuyên kề cận. Các Đô thống và nô tài thỉnh thoảng mới về cung bẩm báo, khả năng những người này là hung thủ lại còn thấp hơn. Vậy chỉ có thể là nhóm Tiêu Cơ và các cung nữ trong cung. Hắn vừa nghĩ tới đó thì bắt gặp ánh mắt Ngự Linh Quân đang nhìn mình, bất giác nhớ lại một vài chuyện cũ. Sau đó có hơi do dự, hỏi:

"Tiêu Cơ, hắn ngày ngày đều theo hầu ngươi. Ta biết ngươi luôn nghĩ hắn một dạ trung thành. Nhưng có từng nghĩ qua, hắn ta trước sau đều trung thành như vậy, ngay cả khi ngươi giết Lục Nhi, người đang mang cốt nhục của hắn, hắn cũng không mảy may nhắc tới? Đối với loại người như ngươi thì tại sao phải trung thành dù bất kể chuyện gì xảy ra như vậy?"

Ngự Linh Quân nghe xong thì không rõ là vui hay buồn, khoé miệng hơi nhếch lên.

"Ngươi là đang nghĩ giúp ta, hay mượn chuyện mắng ta?

Giang Đông bị nói trúng tim đen, mi mục đen cong liền đảo đi hướng khác.

Ngự Linh Quân nói tiếp:

"Ta tin tưởng hắn cũng giống ngươi tin tưởng Lục Nhi."

...

Ánh chiều đỏ quệch phủ lên khu nghĩa địa. Giang Đông băng qua Thảo Thiện viên, Ngự Linh Cung một mình rời khỏi Ngự Linh Cung.

Vẫn là tiếng lá khô bị dẫm lên xào xạc, chỉ có điều bây giờ trời đất đều tối hù, một mình Giang Đông đứng giữa nghĩa địa, nơi đầu lưỡi có mùi vị của xác chết hăng lên hơi cay nồng.

Ánh trăng phủ xuống thành màn sương trắng đục. Giang Đông đi một hồi cũng đến được mộ phần của Lục Nhi. Hết đêm nay là vừa tròn bảy ngày từ khi nàng mất. Từ đó đến nay Giang Đông vẫn do dự chưa muốn triệu hồn Lục Nhi, tâm trí hầu như bấn loạn, chỉ muốn tìm Ngự Linh Quân trả thù, chần chừ mãi tới hôm nay lại càng thêm do dự.

Việc triệu hồn nên thực hiện trong vòng ba ngày sau khi người đó chết, nếu trễ hơn có thể ảnh hưởng tới vòng luân hồi. Nếu linh hồn bị giữ lại dương gian quá lâu, cho dù không muốn vẫn phải hấp thụ tà niệm ở dương thế, dần dần sẽ không còn là vong linh bình thường, bản chất lương thiện hoàn toàn bị xâm chiếm, bị tà tâm của ma quỷ dẫn dắt đi hại người.

Lúc này không còn cách nào khác Giang Đông đành phải triệu hồn Lục Nhi. Nếu nàng ta đã sớm đi vào luân hồi cũng là chuyện đáng mừng. Còn nếu tự niệm vẫn còn lưu lại, may mắn có thể dò hỏi ra một chút manh mối cũng tốt.

Giang Đông đứng trước ngôi mộ đắp cao, tay trái cầm một lá bùa, tay phải dùng máu bắt đầu vẽ lên, tạo cho linh phù một luồng dương khí.

Mặt trăng chuyển thành màu đỏ thẫm. Trong giới huyền môn việc triệu hồn tuy không phải là đại kị, nhưng nếu linh lực không cao sẽ rất dễ mất mạng.

Khu nghĩa địa này suốt mười sáu năm qua có hàng ngàn người chết, đa số đều bị sát hại nên oán khí vô cùng nặng nề. Triệu linh phù khi linh ứng không chỉ triệu hồi vong linh của một mình Lục Nhi, các dã quỷ xung quanh sẽ không bỏ qua cơ hội đó, cùng nhau tìm tới hấp thụ dương khí trên linh phù. Nếu không kiểm soát được linh phù, không khống chế được các vong linh vô cùng đông đúc, chính bản thân người triệu hồn sẽ bị hút cạn dương khí đến chết, ngay cả linh hồn cũng bị xâu xé đến vạn kiếp không thể siêu thoát.

"Lục Nhi, thứ lỗi, phải làm phiền ngươi rồi."

Một vùng ánh trăng soi rọi xuống phần mộ của Lục Nhi nhìn ra vài xung động. Từ trong đất mộ, một ngọn lửa màu tím bất ngờ cháy lên. Từ trong ánh lửa lại có gương mặt của Lục Nhi hiện ra chập chờn.

Giang Đông cau mày nhìn xung quanh một lượt. Quả thật không chỉ có Lục Nhi mà còn rất nhiều vong linh khác cũng hiện ra lấp ló. Tất cả những gương mặt đó đều tập trung nhìn về phía Giang Đông, tất cả đều im lặng, đợi chờ.

Bầu không khí đang yên tĩnh chợt vang lên những tiếng kêu lạch tạch, giống như thứ gì đó bị bẻ ra gãy vỡ, sóng lưng liền cảm thấy tê buốt.

Dưới ánh trăng đỏ thẫm, chữ viết trên hàng trăm bia mộ xung quanh cùng đồng loạt rỉ máu.

Gương mặt Lục Nhi vẫn hầu như bất động, hai mắt lạnh lẽo nhìn về phía Giang Đông.

Có thể do Triệu linh phù của Giang Đông luyện chưa tốt, tuy gọi được vong linh của Lục Nhi nhưng khả năng tương tác vẫn không được như người thường. Hơn nữa vong linh này lại có gì đó không đúng, chỉ hiện ra gương mặt mà không có thân người. Giang Đông suy nghĩ một lúc thì khe kẽ nhướng mày, nét mặt có vài phần vui vẻ.

Linh hồn của Lục Nhi hiện về không đầy đủ, chứng tỏ đây chỉ là một chút tự niệm còn sót lại của nàng ta. Lục Nhi có lẽ đang tiến vào luân hồi.

Giang Đông mặt mày hớn hở định giơ tay chào hỏi, từ sau gáy chợt lùa tới một luồng gió lạnh.

Tiếng kêu lạch tạch chính là đang phát ra từ phía này. Giang Đông chưa muốn quay lại, chỉ có hơi liếc nhìn. Trong tầm mắt vẫn chưa nhìn thấy thứ gì xuất hiện, chỉ có cảm giác nó đang tiến đến rất gần. Hắn lúc này lại nhìn tới Lục Nhi. Nếu sau lưng mình quả thực có thứ gì đó đáng sợ, Lục Nhi khi nhìn thấy nét mặt ắt hẵn sẽ thay đổi.

Phải duy trì linh lực của Triệu linh phù, Giang Đông không có cách nào rời mắt đi được. Nếu sơ sẩy để Triệu linh phù vượt ngoài tầm kiểm soát, linh lực thoát đi mất, kết giới giữa hắn và Lục Nhi liền bị phá vỡ, các vong linh xung quanh sẽ lập tức ùa vào. Lúc đó một chút tự niệm còn sót lại của Lục Nhi và kể cả linh hồn của Giang Đông cũng sẽ bị hàng trăm vong linh kia xâu xé, nếu trong đó có hung linh, Giang Đông thậm chí còn có thể bị bọn chúng nhập hồn.

Nhìn linh thức của Lục Nhi hiện lên trong ánh lửa, Giang Đông nuốt khan, hỏi:

"Người có thể nghe mà đúng không? Ta là Giang Đông đây. Nếu ngươi nhận ra thì thổi vào ngọn lửa trước mặt xem sao."

Bầu trời nhuộm đỏ cùng với những vong linh bên dưới đều im lặng. Chỉ có những tiếng kêu lạch tạch càng lúc càng vang lên rất gần. Giang Đông nhìn linh thức của Lục Nhi lại càng thêm lo lắng, không ngừng thúc giục:

"Thổi đi, thổi, nhanh lên."

Hắn vừa nói vừa đảo mắt qua lại.

Triệu linh phù kẹp giữa hai ngón tay càng lúc càng dữ dội rung lên, xung quanh không có gió mà vẫn bay chấp chới.

Nhìn thấy Triệu linh phù phản ứng kịch liệt như vậy, đoán chắc xung quanh có một nguồn linh lực nào đó đang ẩn mình. Hơn nữa linh lực đó chính là muốn phá vỡ kết giới giữa Giang Đông và Lục Nhi. Triệu linh phù nếu không mau chóng thu về và đóng kết giới lại, nguồn linh lực kia có thể lợi dụng mà dễ dàng đánh vào hồn phách của người triệu hồi.

Những tiếng lạch tạch, lạch tạch cứ vang lên không ngớt. Giang Đông còn chưa kịp tìm ra vị trí nơi phát ra âm thanh thì từ dưới chân bỗng truyền lên một thanh âm chấn động. Đất đá khắp nơi bị đánh bật lên tung tóe. Mặt đất ngay phía sau Giang Đông bị khoét thành một cái hố rất to. Từ dưới hố ném lên một cỗ quan tài. Từ trong quan tài một con hung thi vừa phá nắp vùng dậy. Khi đứng được trên mặt đất nó mới nghiêng đầu nhìn xuống cỗ quan tài. Nhìn được một lúc thì tự đấm vào ngực mình ình ịch. Cỗ quan tài bị nhấc bỗng lên không, trong nháy mắt bị xé ra thành năm mảnh. Con hung thi lại tung thêm một cước, năm mảnh gỗ rơi xuống cùng vỡ toang ầm ầm.

Con hung thi này trông cực kì hung tợn. Vài chỗ trên cơ thể không còn đủ da thịt, chỉ thấy xương trắng lộ ra. Cái xác này có lẽ đã chết được khá lâu, xác thịt hầu như đã phân huỷ, khi nãy gặp được cơ duyên độ hoá nên hóa thành hung thi.

Giang Đông ở Ngự Linh Cung đến nay gần một tháng, ngày ngày gặp qua rất nhiều hung thi, nhưng sai sử bọn chúng chỉ có Ngự Linh Quân có thể làm được. Việc thi triển Triệu linh phù thì hôm nay cũng là lần đầu. Thế nhưng triệu hồi vong linh và sai sử hung thi là hai việc hoàn toàn khác nhau. Triệu hồi khó một thì sai sử khó mười. Giang Đông âm thầm nguyền rủa Ngự Linh Quân chôn xác lung tung, tu tập luyện xác thế nào lại vô ý độ hoá hung thi bừa bãi.

"Cứ thế này không thể duy trì Triệu linh phù được nữa. Lục Nhi,"

Giang Đông tính toán rất nhanh liền gọi lớn:

"Hôm nay đến đây thôi. Khi nào rảnh ngươi vào cung nói chuyện với ta."

Sau đó linh phù liền thu vào tay áo. Giang Đông vội vàng cúi người xuống, móc ra một thứ từ trong ống giày.

"Vậy là có dịp sử dụng ngươi rồi, Tốc hành giả."

Giang Đông loay hoay giống như gà mắc thóc, gã hung thi nghe tiếng động, lại ngửi thấy mùi dương khí dồi dào, rồi theo hướng đó liền bật người nhảy tới.

Các hung thi nói chung di chuyển rất chậm, bù lại sức lực thì mạnh mẽ kinh người, chỉ một cú nhảy đã đi xa hơn mười thước.

Giang Đông bị con hung thi kia dọa ngã bật ra xám mặt, vội vàng nhặt lại Tốc hành giả nhét vào trong đáy quần.

"Còn may lão Giang gia đã chuẩn bị trước. Ở cái nơi âm ti địa ngục này sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra."

Trước khi đến đây, Giang Đông ở lì trong phòng suốt mấy canh giờ là để luyện thứ bùa này.

Lần này không có Tiêu Cơ hay nô tài đi theo bảo vệ, chẳng may rơi vào tình huống cấp bách phải có cách nào đó tẩu thoát thật nhanh. Nghĩa địa này rộng lớn lại hoang vu như vậy, đi sâu vào trong chẳng khác gì một khu rừng. Chỉ sợ rằng càng chạy càng sa vào tử huyệt.

Giang Đông quyết định kết hợp hai loại linh phù là Tốc biến và Thiên lộ, từ đó luyện thành Tốc hành giả. Tốc biến phù có tác dụng sai sử địa hình, tạo ra lối đi thuận lợi, giúp loại bỏ các vật cản để người tu sĩ có thể di chuyển nhanh chóng. Còn Thiên lộ phù giúp xác định phương hướng, chỉ ra cho tu sĩ con đường ngắn nhất tới địa điểm mong muốn.

Tốc hành giả ngay khi dán lên đùi của Giang Đông thì bắt đầu phát sáng, ánh sáng xuyên qua y phục toả rộng ra một vùng.

Hung thi tuy không thể nhìn thấy nhưng đối với ánh sáng vẫn có thể lờ mờ cảm nhận. Lúc này nó nhắm hướng hạ bộ của Giang Đông mà đấm. Trong gang tấc, Tốc hành giả kịp thời kéo chân chủ nhân qua một bên né được. Nắm đấm lao hụt chỉ làm tung lên đất đá, nhưng từ đó cho thấy lực đạo của hung thi kinh khủng tới mức nào.

"Khốn kiếp! Ta mà không né kịp coi như dòng dõi họ Giang tuyệt tự tuyệt tôn. Ngự Linh Quân, ta mà có mệnh hệ nào ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm cả đời, đời này tới đời khác đều phải chịu trách nhiệm cho ta. Lại còn dám dung túng hung thi, chế luyện xác chết, ngươi coi chừng đến một ngày bị đám quái vật này phanh thây xẻ thịt, chết thê chết thảm cũng không thể trách ta."

Hai chân Giang Đông co chạy như bay, quả thật suốt chặng đường đi đều thuận lợi an toàn, không có cây cối hay đất đá nào cản trở, chẳng mấy chốc về được Thảo Thiện viên.

Giang Đông đứng vịn tay trên cầu nhỏ, đang thở hổn hển thì nghĩ tới Ngự Linh Quân.

"Quỷ vương đáng chết! Ngươi phải nhanh nhanh xử lý vụ này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top