Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Âm hiểm

Giang Đông dán bùa lên tường, rồi trở lại dọn cho mình một chỗ ngồi đối diện Ngự Linh Quân.

Suốt hai canh giờ sau, Ngự Linh Quân ngồi thiền, Giang Đông cũng ngồi thiền, chỉ có điều nếu Ngự Linh Quân tập trung ngưng thần, Giang Đông ở trong đầu chỉ tưởng tượng cảnh một bầy nhện hàng trăm con đầy lông lá, bò ngang bò dọc trên cơ thể Ngự Linh Quân. Cảnh tượng Ngự Linh Quân như một vị cao tăng đắc đạo, cơ thể thuần khiết bị xé rách tăng bào, cố gắng chống cự lại sự quyến rũ của bầy yêu nhền nhện.

"Ha ha ha!"

Giang Đông cao hứng cả người cũng bật ngửa, hai tay không ngừng vỗ lên đùi cười lớn. Còn tưởng Ngự Linh Quân sẽ bị giọng cười đó làm cho tức giận, sau đó nhào tới đánh với người kia một trận, vậy mà khi nhìn qua thấy Ngự Linh Quân vẫn ngồi yên bất động. Giang Đông quả thật không thể vui trong lòng: Ngươi kiên quyết không để ý đến ta? Được thôi, chính là ngươi tự chuốc lấy, đừng trách lão Giang gia thiếu lương thiện quá rồi.

Giang Đông nằm dài trên sàn nhà, ngón tay gõ xuống từng nhịp trên bụng. Theo tính toán của hắn thì bầy nhện độc bây giờ cũng sắp kéo tới rồi.

Ánh trăng ôm lấy mái nhà nhuộm thành màu trắng lạnh. Tiếng côn trùng rên rỉ vang đều đều bên tai. Bóng trăng dưới dòng suối chợt loé lên ánh lục. Ánh lục từ dưới nước sau đó lại nhảy vào không trung, hiện ra lúc xa lúc gần, bây giờ ở trước mắt Giang Đông đang tiến vào từ cửa trước.

Giang Đông đối với vệt sáng này lại hoàn toàn xa lạ, không giống ánh sáng phát ra từ côn trùng. Hơn nữa vệt sáng này chỉ hướng về phía Song luân Nguyệt Vũ.

Vệt sáng đó khi chạm vào song luân Nguyệt Vũ thì rung lên nhấp nháy. Giang Đông lập tức đứng dậy, còn chưa kịp động thủ bên ngoài lại dội tới mấy âm thanh xào xạc.

Từ khung cửa ánh trăng hắt vào mờ ảo, không ngờ thoáng cái bị hàng trăm con nhện bò lên che đi tối hù. Giang Đông trợn mắt, quay ngoắt tìm Ngự Linh Quân, khóe miệng kéo lên đến chín phần là tà đạo.

"Ngự Linh Quân, đừng ngủ nữa, mau dậy đi. Nhện độc tới nơi rồi! Tất cả đều tới nơi rồi!"

Ngự Linh Quân vẫn tư thế ngồi thiền, điềm tĩnh nói:

"Ngươi chờ lâu như vậy, chắc hẳn rất hứng thú với bọn chúng?"

Giang Đông miệng há hốc, nét mặt vẽ ra cả một bầu oan ức.

"Ta làm gì có! Ngươi mau xử lý bọn chúng đi. Tất cả đều là nhện cực độc, sinh sản lại rất nhanh, chẳng mấy chốc cả hai chúng ta đều bị bọn chúng xé nát đến không còn một mảnh áo..."

Giang Đông nói xong thì tự mình cấm khẩu.

Ngự Linh Quân vẫn không để ý lũ nhện đang bò loạn dưới chân mình, lúc này hai mắt chỉ nhìn qua Giang Đông, vẫn vô cùng lạnh lẽo. Giang Đông trong phút chốc bị ánh mắt của người kia hút chặt, đến khi chính bản thân mình bị lũ nhện bò lên tới tận cổ mới nhảy dựng hét lên.

"Mau! Ngự Linh Quân, đám nhện này thật sực rất độc. Ta không đùa với ngươi đâu."

Ngự Linh Quân nhìn thấy trên mặt người kia xuất hiện tám chân nhện đỏ loét thì hai mắt mở trừng.

Dưới ánh trăng mờ ảo và sương đêm lạnh lẽo, ngôi nhà ọp ẹp bỗng cháy lên bừng bừng. Ngự Linh Quân một tay bồng Giang Đông hoàn toàn không dụng sức, chân đi tới đâu thì lửa ở đó dạt ra.

Giang Đông không biết từ lúc nào vòng tay qua ôm lấy cổ Ngự Linh Quân. Căn nhà rơm trong tích tắc bị thiêu rụi.

Ngự Linh Quân khẽ đu đưa cánh tay, có ý hất người trên đó xuống, nhưng người này vẫn kiên trì bám lấy mình.

Ánh mắt Ngự Linh Quân băng qua gò má Giang Đông, xuyên qua bóng tối tới một bụi cây bị cháy đen ở gần đó, cất lên một âm thanh trầm lạnh:

"Xuống."

Giang Đông lúc này mới hoàn hồn mở mắt.

Tình cảnh lúc này lại có hơi gượng gạo. Giang Đông sau khi nhảy khỏi người Ngự Linh Quân liền nhảy lùi tránh xa. Sau đó giương mắt tìm kiếm đến khi chắc chắn bầy nhện đều chết cả rồi mới thay đổi giọng điệu, nói:

"Ngươi có cần mạnh tay như vậy không? Căn nhà bị đốt sạch cả rồi. Đêm nay hai chúng ta biết ngủ ở đâu đây?"

Ngự Linh Quân vừa đi vừa nói:

"Không cần ngủ nữa. Trời sắp sáng rồi."

Ánh hừng đông từ phía sau rọi tới.

Giang Đông ở phía sau Ngự Linh Quân, chân bước đi mà lòng nặng trĩu.

"Hắn nhất định đã phát hiện từ trước. Đã vậy còn làm bộ làm tịch như không biết gì."

Ánh mắt Giang Đông dán lên lưng người phía trước, hai cánh mũi phồng lên rồi khịt mũi mỉa mai:

"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Ngươi rõ ràng là cứ nhằm vào ta, đã thế từ nay ta cũng không cần khách sáo. Ngự Linh Quân ơi Ngự Linh Quân, đến vạn kiếp Giang Đông ta cũng không quên tên ngươi."

Cả hai sau đó lại xuất hiện ở bãi đất trống hôm trước. Rừng cây xung quanh vẫn muôn trùng bao vây.

Ngự Linh Quân nhận lại lọ mật ong từ tay một vị dược sư.

"Kết quả thế nào?"

Dược sư nhìn lọ mật ong trên tay Ngự Linh Quân, nói:

"Quả thật là có độc. Nhưng độc tố này không phải từ bên ngoài trộn vào. Các loại thảo dược hút độc đều không thể tách rời độc tố."

Ngự Linh Quân:

"Nói như vậy mật ong vốn dĩ là chất độc?"

Các dược sư hội ý một lúc rồi có vài người lắc đầu.

"Chúng ta không chắc, cần phải xem xét loài ong đã tạo ra thứ này."

Giang Đông nghe đến đây thì trong lòng hớn hở. Hắn biết thế nào Ngự Linh Quân cũng đưa các dược sư trở về Ngự Linh Cung. Suốt mấy ngày nay hắn không đêm nào ngủ ngon giấc. Bây giờ dù trời có sập xuống cũng đều không lọt vào tai, chỉ mong được sớm trở về Ngự Linh Cung nằm lên chiếc giường thân thuộc, ngủ một giấc ngon lành.

...

Trước cổng Bắc vẫn là bốn hung thi canh gác. Giang Đông theo sát Ngự Linh Quân, phía sau là một dược sư đại diện đi theo cùng. Giang Đông vừa đi vừa ngó chừng dược sư. Bản thân hắn đã quá quen với thái độ vô cảm của bọn hung thi, chỉ ngại cho vị dược sư mới đến, không biết có bị mấy xác chết này hù doạ hay không nữa: Vô cùng thất lễ!

"Các ngươi tươi cười lên một chút có được không? Có ai chết đâu mà mặt mày như đưa đám? Vị này đây là đến cứu chữa cho cung chủ của các ngươi. Phép tắc lễ nghi như vậy thật sự quá mất mặt."

Giang Đông phàn nàn xong thì đưa tay bưng trán.

Ba người vừa bước qua cổng Bắc liền nhìn thấy Tiêu Cơ.

"Ngự Linh Quân!"

Ngự Linh Quân gật đầu, sau đó dặn dò sắp xếp chỗ nghỉ cho dược sư. Dược sư lắc đầu bảo không cần thiết.

"Không cần khách sáo. Cứu người cấp bách hơn. Xin dẫn đường đến xem tổ ong."

Tiêu Cơ nghe nhắc tới tổ ong cũng đồng thời hiểu ý, nhưng phần lớn tổ ong ở Ngự Linh Cung đều nằm ở Thảo Thiện viên, mà Thảo Thiện viên trước đó đều đã bị Giang Đông thiêu rụi. Tiêu Cơ hơi liếc mắt qua nhìn thủ phạm, Giang Đông đảo mắt đi hướng khác, nét mặt như thể lần đầu mới tới Ngự Linh Cung, nhìn đâu đâu cũng tò mò muốn xem.

Tiêu Cơ lại nhớ ra một chuyện. Lần đầu tiên hắn phát hiện tổ ong là ở một nơi khác.

"Là hoa viên ở Đông Cung, ở đó có thể vẫn còn. Mời Ngự Linh Quân, Giang công tử cùng dược sư đi theo thuộc hạ."

Nơi này cách Ngự An điện khá xa, thường ngày rất ít người lui tới, hoa viên vì vậy chỉ có mấy thứ cây cỏ không có gì đặc biệt, ngay cả trúc đào cũng không có trồng. Giang Đông lập tức nhận ra sự khác biệt. Hắn bấy lâu nay ở Ngự Linh Cung sớm đã chết ngợp trong trúc đào, thậm chí còn nghĩ đến việc đổi tên Ngự Linh Cung thành Trúc Đào Cung.

"Đây là nơi các ngươi vẫn ở sao? Lục Nhi trước đây cũng ở đây chứ?"

Tiêu Cơ nghe nhắc tới Lục Nhi, hai gò má hơi nâng lên, nói:

"Giang công tử, đúng vậy, nhưng chỉ sử dụng một góc nhỏ thôi, phần lớn vẫn là hoa viên và các công trình cảnh vật."

Giang Đông nghe vậy thì có hơi ngạc nhiên.

"Lục Nhi thích trúc đào như vậy, lại còn trồng khắp nơi trong cung, Đông cung này tại sao lại không có?"

Tiêu Cơ gật đầu, hắn trước đây cũng từng hỏi Lục Nhi.

"Nàng ấy bảo trúc đào đẹp nên chỉ trồng ở những nơi Ngự Linh Quân hay lui tới, chỉ để cho ngài ấy thưởng lãm thôi."

Giang Đông nghe xong thì liếc ngược về sau, thầm nghĩ tên quỷ vương kia không có điểm nào xứng đáng, kiểu gì cũng không xứng với những thứ thanh tao. Bất giác cảm thấy trong lòng trống rỗng. Giang Đông vẫn không quên lời hứa giúp Lục Nhi trả thù. Nhưng đến nay vẫn không rõ bản thân mình muốn gì, là muốn trả thù cho Lục Nhi, hay là đang tìm cách biện hộ cho Ngự Linh Quân.

Bốn người vừa tới nơi. Dược sư thoa lên tay một chất dịch màu vàng, sau đó bắt một con ong, con ong khi tiếp xúc với chất dịch này thì không còn bay nữa, hai cánh chỉ khe khẽ run run.

Dược sư xem qua con ong một lúc lâu rồi lắc đầu, nói:

"Đây chỉ là loài ong thông thường, hoàn toàn không có độc. Như vậy chỉ còn một khả năng loại hoa mà nó hút lấy mật. Ta nhìn thấy trong cung nở nhiều hoa trúc đào, tuy nhiên nơi này lại không có. Xin hỏi, mật ong có phải lấy từ tổ ong này, hay trong cung vẫn còn nơi nào khác?"

Tiêu Cơ:

"Tổ ong trước nay đều đặt ở Thảo Thiện viên, nhưng sau vụ hỏa hoạn thì không còn nữa, chỉ còn một cái ở đây. Nhưng thuộc hạ có thể chắc chắn là cùng một loài ong làm tổ. Chính thuộc hạ đã lấy ong giống từ chỗ này."

Dược sư nghe vậy thì nhắm mắt gật gù.

"Vậy phiền ngươi lấy giúp ta một ít mật ong. Nếu mật ở đây không có độc tính chứng tỏ là do môi trường tác động, hoa ở Thảo Thiện viên vốn dĩ có độc, mật ong tạo ra tự nhiên sẽ có độc tính."

Sau khi kiểm tra mật ong đúng là không có độc. Dược sư cầm lọ mật ong, nói:

"Ta không biết ở Ngự Linh Cung, hay cụ thể là ở Thảo Thiện viên có loài hoa độc nào khác hay không, nhưng trúc đào vốn là loại cây có độc. Với số lượng hoa trúc đào nhiều như vậy, độc tính của mật ong lại càng nguy hiểm hơn."

Ngự Linh Quân nghe dược sư nói xong hai tay vẫn chắp sau lưng, dường như không định tham gia vào cuộc thảo luận. Giang Đông đứng đối diện, tuy nhìn Ngự Linh Quân bên ngoài vẫn tỏ ra bình thản, kì thực bên trong chính là đang thôi động kim đan tìm cách giải độc. Bây giờ dù đã biết độc tố chính là từ mật ong, nhưng tình trạng lục phủ ngũ tạng của Ngự Linh Quân đã thối rữa từ lâu, khả năng phục hồi gần như là không thể. Hai mắt Giang Đông lại càng nhíu vào.

Hai tay Ngự Linh Quân vẫn chắp sau lưng tạo thủ ấn, bây giờ mới nhìn qua dược sư:

"Vậy độc tính này nguy hiểm như thế nào?"

Dược sư nhìn Ngự Linh Quân, quan sát đối phương một lúc rồi nói:

"Độc tính của trúc đào nguy hiểm nhất là khi tấn công vào tim mạch, gây rối loạn nhịp tim, người trúng độc có thể ngưng tim mà chết. Một số ghi chép cho thấy khi kiểm tra tử thi của những người bị trúng độc trúc đào, lục phủ ngũ tạng đều có dấu hiệu thối rữa, có thể do tim mạch trì trệ, máu huyết không thông, lục phủ ngũ tạng không còn máu nuôi dưỡng đều dần dần mà chết."

Giang Đông đứng bên cạnh liền cảm thấy chấn động. Hắn có thể chắc chắn những gì mình cảm nhận được khi lần trước thăm dò thương thế của Ngự Linh Quân là đúng. Cơ thể của Ngự Linh Quân thật sự đã chết rồi.

Hai mắt Giang Đông nổi lên nhiều tơ máu. Lúc này chỉ muốn lôi Ngự Linh Quân đến một góc, trói hắn lại, sau đó liên tục trách mắn ba ngày ba đêm cũng còn chưa hết giận.

"Ngươi rốt cuộc mấy năm qua đã sống như thế nào? Cơ thể thành ra như vậy mà vẫn không hay biết? Ngươi có phải là người không vậy? Tim ngừng đập, lục phủ ngũ tạng đều không còn nguyên vẹn. Ngươi không biết tự mình đề phòng hay tìm ra kẻ nào đầu độc mình hay sao?"

Bây giờ chỉ còn Tiêu Cơ và dược sư nói chuyện, Giang Đông và Ngự Linh Quân tâm trí đều đã rời khỏi đây rồi. Cả hai tuy là nhìn về đối phương nhưng tâm ý lại hoàn toàn trái ngược.

Tiêu Cơ đưa dược sư về phòng rồi một mình đi đến Triệu Linh điện.

Triệu Linh điện là nơi Ngự Linh Quân tiếp kiến các Đô thống, giải quyết các sự vụ từ các trấn báo về. Giang Đông cũng đang ở đó.

Tiêu Cơ từ xa tiến lại, cung tay hành lễ.

Ngự Linh Quân hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn ra cửa lớn, tiếng nói vang lên như chuông đồng, hỏi:

"Trúc đào là do ai trồng?"

Tiêu Cơ bỗng nhiên tái mặt. Hai bàn tay bóp chặt vào nhau, ánh mắt cứ không ngừng đảo qua đảo lại, một lúc sau hai chân cũng không thể đứng vững. Cuối cùng phải quỳ xuống dập đầu.

"Cung chủ tha mạng, Ngự Linh Quân tha mạng. Trúc đào là do nô tài trồng. Nô tài đáng chết. Xin Ngự Linh Quân tha mạng."

Ngự Linh Quân vẫn không nhìn Tiêu Cơ, mấy ngón tay thon dài chỉ từ từ co duỗi, giọng nói trầm vang:

"Ngươi bảo ngươi đáng chết, thế tại sao vẫn xin ta tha mạng?"

Giang Đông đứng bên cạnh cũng tuôn đổ mồ hôi. Hắn biết Ngự Linh Quân ra tay rất tàn độc, có khi vừa chớp mắt xong thì Tiêu Cơ đã chết từ lúc nào không hay.

Tiêu Cơ tiếp tục dập đầu.

"Ngư Linh Quân, chính là nô tài, chính nô tài làm ra tất cả. Xin Ngự Linh Quân tha mạng."

Ngự Linh Quân không vội nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu ngắm nhìn bàn tay mình một chút. Một lúc sau mới nói:

"Ngươi chắc chắn là do ngươi làm?"

Giang Đông nghe cuộc nói chuyện không đầu không đuôi, lại phát hiện Tiêu Cơ đang cố tình nói dối. Còn đang phân vân không hiểu lý do là gì, trước mắt Giang Đông chợt nhá lên một lằn sáng bạc.

Một trong hai vòng Nguyệt Vũ vừa cắt ngang cổ Tiêu Cơ. Tiêu Cơ còn chưa cảm thấy đau, hai tay tuy gồng cứng nhưng nắm đấm vẫn không thể siết lại. Trên cổ bây giờ mới bắn ra một vài tia máu.

Giang Đông quay ngoắt về phía Ngự Linh Quân, hai mắt nổi đầy tia máu:

"Tại sao lại giết Tiêu Cơ? Không phải là hắn, chính là Lục Nhi, Lục Nhi trồng trúc đào, cũng chính nàng ta sử dụng mật ong, còn đốt trúc đào hung khói độc. Ngự Linh Quân, ngươi lần nào cũng không chịu suy xét, lần nào cũng ra tay độc ác, ngươi có giỏi thì giết ta luôn đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top