Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Hồi ức

Tờ mờ sáng, cổng thành Biên Trấn còn vắng người qua lại. Giang Đông có chút do dự chưa quyết định được nên đi đâu. Chuyện của Thẩm Xương ở Luyến Tâm Các là chướng ngại trong lòng. Nếu không sớm giải quyết thì khúc mắc với Ngự Linh Quân cũng không cách nào hóa giải. Còn chuyện trở về Ngự Linh Cung là không thể nào.

Giang Đông quyết định tiếp tục đi về phía tây, thẳng tiến Phiên An Trấn.

Đi hơn nửa ngày đường, gót chân cũng bám lên đầy bụi. Số tiền thối của Ngự Linh Quân mấy hôm trước Giang Đông giữ lại tới nay cũng đã tiêu hết rồi. Con đường này ngoài bụi và gió thì không còn thứ gì khác. Không khí vừa nóng vừa khô, Giang Đông tuy không đổ mồ hôi nhưng cơ thể cũng sắp héo đi rồi. Chỉ có mấy bụi cây ven đường là có chút thú vị, mỗi khi có gió lại uốn éo đu đưa.

Ẩn hiện sau mấy bụi cỏ cao cao bên đường vừa xuất hiện một quán nước nhỏ. Ở đó bày ra ba cái bàn, kê thêm mấy cái ghế cũ sờn xiêu vẹo. Bên trên không có mái che mà giăng một tấm vải cũ, thỉnh thoảng có gió thổi vào lại phồng lên giống như một mái vòm. Lúc này trong quán chỉ có một người đang ngồi, y phục từ trên xuống dưới chỉ toàn là màu đen.

Giang Đông tùy ý chọn một bàn trống ngồi xuống, mắt hoa miệng khát cũng không muốn để ý đến người bên cạnh.

"Tiểu nhị, quán xá này của ngươi thật tốt. Ta đi hơn hai mươi dặm mới tìm được một chỗ nghỉ chân. Ngươi tính ra đang tích được công đức. Sau này tôn tử tu tiên ắt hẳn đạt thành tựu hơn người."

Tiểu nhị kia lần đầu được chúc nhiều như vậy thì có hơi bất ngờ. Sau đó theo thói quen diện ra một điệu bộ săn đón, kéo cái khăn vắt trên vai xuống, vừa lau bàn vừa nói:

"Không dám! Không dám! Khách quan quá khen. Chỉ là một quán nghèo, không dám mơ ước tới tiên môn gia phái."

Tiểu nhị nói xong cũng vừa lúc rót xong chén trà: "Khách quan, mời dùng!"

Còn về phía Giang Đông, hắn nói nhiều như vậy không phải là không có lý do. Lúc này trong người không có tiền, quán nước này cũng không phải làm từ thiện cho không, thân thiện với người bán một chút xem như là lấy lòng. Giang Đông uống xong một ngụm tinh thần dần trở nên sảng khoái. Bầu trời trên cao cảm giác như có gió mùa thu.

Ngồi nghỉ một chút hai chân cũng đỡ phần tê dại. Sau đó bèn mon men tới chỗ tiểu nhị, hắn bây giờ đang thổi lửa pha trà.

"Quán của ngươi xưa nay vẫn ở đây sao? Khi nào quay lại ta nhất định sẽ ghé."

Tiểu nhị nghe xong cũng nhiệt tình hỏi han:

"Công tử đây là đang đi Phiên An Trấn phải không?"

Giang Đông cầm lên chén trà, nhấp một chút trên môi.

"Nói như vậy ta vẫn đi đúng đường. Vậy ngươi nói xem, mười tám năm trước, Phiên An Trấn có gì khác bây giờ?"

Tiểu nhị này trông chỉ mới mười sáu, mười tuổi. Bị hỏi chuyện mười năm trước khiến nên phần ngơ ngác. Tuy nhiên một lúc sau lại nhớ ra chuyện gì đó, nói:

"Quán này ngày trước là của cha tiểu nhân trông coi. Mười mấy năm trước con đường này khá đông người qua lại. Quán xá nhờ vậy cũng làm ăn phát triển, còn bán thêm thức ăn. Tiểu nhân còn nghe nói Phiên An Trấn tuy không quá rộng lớn nhưng nổi tiếng là nơi ăn chơi tiêu khiển. Các mệnh phụ phu nhân và ngay cả thái giám hoàng cung cũng thường xuyên lui tới. Nhưng về sau thì bỗng nhiên suy tàn, lại nghe nói ở đâu đó xuất hiện nhiều yêu ma quỷ quái, đặc biệt nếu là nam nhân tới đó đều không thấy trở về."

Giang Đông nghe tới đây liền ngứa răng ngứa lợi. Giết người, đốt nhà, oán khí nặng tới mức hình thành nhiều hung linh, còn ai vào đây ngoài tên quỷ vương Ngụy Linh Quân vô liêm sỉ?

Tiểu nhị kể chuyện xong không hiểu sao cứ nhìn Giang Đông chằm chằm, nhìn tới mức thẩn thờ không biết là bao lâu. Giang Đông đứng khụy một chân, tựa người vào tủ tre đựng mấy thứ đồ linh tinh của chủ quán. Lúc này nhìn thấy tiểu nhị có biểu hiện kì lạ mới giơ tay vẫy vẫy.

Tiểu nhị một lúc sau mới chớp mắt giật mình, vội vàng lấy khăn lau trán rồi quay lưng đi tiếp tục đun ấm trà. Nhìn thấy tiểu nhị không còn muốn nói chuyện nữa, Giang Đông cũng nhanh chóng hạ màn, phải tìm cách gì đó xin khất lại tiền nước.

"Vị huynh đệ này, ta hôm nay rất vui. Trên đường dài như vậy lại tìm được quán của ngươi nghỉ ngơi. Lúc nào quay lại sẽ trả lại tiền nước."

Giang Đông nói xong thì trong miệng ngâm nga vài câu hát, vừa hát vừa bước nhanh về phía đường lớn. Tiểu nhị sau đó phát giác liền vội vàng truy hô:

"Không được! Ngươi còn chưa trả tiền. Quay lại đây."

Sắc mặt Giang Đông còn chưa trở lại hồng hào được bao lâu phải chuyển thành tái nhợt. Lúc này chỉ mong có một bụi cây nào gần đó để cho hắn trốn vào. Thậm chí trong đầu còn nghĩ tới chuyện sử dụng Tốc hành giả. Nếu chỉ vì thiếu tiền một chén trà mà bị bắt thì hai chữ tiết tháo chẳng phải đã bị hắn viết thành một đống phân?

"Cạch"

Trên bàn bên kia vừa đặt xuống một nén bạc.

"Phần của ta, và cả hắn."

Vị khách áo đen ban nãy để lại tiền rồi cũng đứng lên đi. Tốc hành giả ở chỗ Giang Đông cùng lúc đó cũng được dán xuống chân kích hoạt. Lúc nhận ra mình được trả tiền giúp thì Tốc hành giả trong nháy mắt đã kéo chân hắn chạy băng xuyên qua mất bụi cỏ rồi.

Ngự Linh Quân từ sau bước tới.

"Chạy đi đâu?"

Giang Đông nuốt khan, hai mắt liếc liếc, nhìn lung tung lên trời, ấp úng nói:

"Ta, ta, thì đi Phiên An Trấn."

Ngự Linh Quân chỉ đáp một tiếng: "Đi"

Mặt trời đỏ thẫm dần khuất sau bóng núi. Hai người đi suốt hai canh giờ vẫn không ai nói gì. Giang Đông hạ quyết tâm không để ý đến người bên cạnh, chỉ đơn giản xem hắn như một người đi đường.

Mặt đường dần xuất hiện nhiều cỏ dại, chứng tỏ nơi này không có nhiều người lui tới. Giang Đông nhìn cảnh vật bên trái chán rồi lại chuyển sang nhìn bên phải. Ở đó ngoài mấy mảnh ruộng trơ trọi còn có thêm một người. Nhìn ngắm cảnh vật sẵn tiện nhìn tới người. Giang Đông thấy Ngự Linh Quân có thể đi nhanh như vậy, xem ra thương thế chưa có gì đáng ngại.

Giang Đông cứ đi một lúc lại liếc nhìn qua người bên cạnh. Hai mắt liếc ngang còn hai tay thì đấm đấm lên hai bắp đùi. Đến lần này Ngự Linh Quân đột nhiên nhìn lại. Giang Đông vừa bắt gặp ánh mắt của Ngự Linh Quân thì lập tức quay đi. Sau đó tự mình lẩm bẩm:

"Nhìn cái đầu nhà ngươi."

Đi thêm nửa canh giờ Giang Đông lại than ngắn thở dài.

"Hai cái chân này sắp không nghe lời nữa rồi."

Ngự Linh Quân đang đi thì đột nhiên dừng lại. Sau đó quay lại đi ngược trở về. Lúc quay về không ngờ lại đẩy theo một chiếc xe gỗ nhỏ, loại dùng để chở rơm. Ban nãy đi ngang một cánh đồng có nhìn thấy cái xe này bị vứt nghiêng.

Ngự Linh Quân đẩy xe rơm tới chỗ Giang Đông, nhìn Giang Đông xong lại nhìn xuống xe gỗ, bảo: "Ngồi."

Giang Đông cũng đoán được Ngự Linh Quân muốn dùng thứ này để lấy lòng mình. Nhưng làm sao được, lão Giang gia cứ thích đi bộ cho mỏi chân đấy thì sao? Ngươi thích thì cứ đẩy xe một mình.

Ngự Linh Quân sau đó chỉ đẩy chiếc xe trống không. Giang Đông đi thêm một lúc cuối cùng vẫn là không nổi. Hai chân bây giờ rất mỏi, chỉ sợ không còn đứng vững được bao lâu. Cái xe kia cứ đẩy không như vậy thì quả thật lãng phí.

Xe đẩy này kích thước quá ngắn so với chiều dài đôi chân của Giang Đông. Hắn loay hoay một lúc mới tìm được một tư thế tạm ổn, có thể miễn cưỡng dũi chân ra một chút để ngồi.

"Ngự Linh Quân, ngươi xem, đường giằng xóc như vậy, tìm chỗ nào êm êm mà đẩy. Trong bụng ta sắp nôn hết ra cả rồi."

Giang Đông ngồi xe chốc chốc lại cong mông ưỡn ngực, Ngự Linh Quân đang đẩy xe phía sau thỉnh thoảng phải nhắm mắt ngưng thần.

Giang Đông: "Ngự Linh Quân, chúng ta cứ đi tiếp như vậy hoài hay sao? Trời sắp tối rồi. Khi nào mới tới đây?"

Ngự Linh Quân: "..."

Giang Đông: "Ta nghĩ ngươi nên gọi một tên hung thi tới kéo giúp."

Không ngờ lần này nghe được Ngự Linh Quân trả lời, nhưng lại là: "Không có."

Giang Đông vẫn kiên trì hỏi tiếp: "Ngươi tới Phiên An làm gì?"

Ngự Linh Quân: "Tìm người."

Giang Đông nghe xong thì bĩu môi thầm nghĩ: "Người ở đó vẫn chưa bị ngươi giết hết sao mà đi tìm?"

Ngự Linh Quân đang đẩy xe thì đột nhiên dừng lại. Giang Đông trước đó đang loay hoay tìm chỗ ngã lưng cho thoải mái hơn, không ngờ chiếc the thắng gấp làm cho cả người chúi nhủi, suýt chút nữa là lọt xuống đất.

"Là ngươi cố tình?" – Giang Đông cong cớn.

Ngự Linh Quân: "Hôm nay dừng ở đây. Sáng mai lại đi tiếp."

Mắt mũi Giang Đông vẫn cau caukhó chịu, đến khi nhìn ra xung quanh thì thất vọng hoàn toàn.

"Ở đây sao? Nơi đồng không mông quạnh? Ngươi chắc chứ?"

Ngự Linh Quân nhặt về một bó củi. Đống lửa vừa đốt lên liền lép bép kêu vang. Giang Đông nằm tựa vào gốc cây, miệng se se cọng cỏ xanh tươi mới nhổ, hai chân gác chữ ngũ, Ngự Linh Quân ở bên kia ngồi gần đống lửa, không biết là đang làm gì.

Mùi thịt nướng trong không khí làm toàn thân Giang Đông tê dại. Ngự Linh Quân nướng thịt xong thì cắm xiên thịt xuống đất. Giang Đông thấy người kia chuẩn bị đi thì vẫy tay gọi lại, giọng điệu cũng đặc biệt thân tình:

"Ngươi đi đâu? Không ăn cùng à?"

Ngự Linh Quân: "Không."

Ngự Linh Quân nói xong thì đi tới gốc cây ngồi.

Giang Đông nhìn xiên thịt chỉ có ba con chim nhỏ. Ngửi ngửi xong thì liếc nhìn Ngự Linh Quân.

"Lại còn không muốn ăn chung? Bao nhiêu đây còn không đủ cho ta khai vị chứ nói gì đến ngươi."

Ngự Linh Quân ngồi dưới gốc cây, hai chân xếp bằng, bắt đầu vận công. Giang Đông cũng sực nhớ tới nội thương của Ngự Linh Quân, lục phủ ngũ tạng của hắn không biết bây giờ như thế nào. Còn quả tim thối rữa mà Giang Đông trước đó không muốn Ngự Linh Quân cắt bỏ, tình trạng có đang xấu hơn không?

Xiên thịt trên tay Giang Đông lại cắm về chỗ cũ.

Giang Đông đi tới ngồi xuống đối diện Ngự Linh Quân, bất giác nhận ra khoảng cách giữa hai bên rất gần. Ngự Linh Quân mặc áo đen vừa vặn ôm vào cơ thể, đường nét từ ngực xuống eo đều nhìn ra rõ ràng. Trước mắt Giang Đông chợt hiện ra một bàn tay rất quen thuộc, giống như là của chính mình. Mấy ngón tay thon dài tìm đường chui xuống mấy lớp áo đen. Ngự Linh Quân đột nhiên mở mắt. Giang Đông không rõ mình đang nhìn thấy gì, cũng không phân định được là mơ hay thực. Cảm giác khoảnh khắc này dường như vẫn còn đang diễn ra.

Ngự Linh Quân cất giọng trầm ổn: "Ngươi không ăn?"

Giang Đông trợn mắt, cả người ngã bật về sau: "Ta ăn? Ăn cái gì? Không có ăn!"

Để mặc Giang Đông trong tư thế nằm ngửa với hai chân dang rộng, Ngự Linh Quân đứng dậy đi vòng ra phía sau, tới ngồi cạnh đống lửa, lại nhổ xiên thịt lên.

Giang Đông sau đó mới vội vàng chạy tới: "Chờ ta!"

Ánh lửa chấp chới như muốn bay lên trời. Ngự Linh Quân không ăn nữa, chỉ còn Giang Đông vẫn nhai nhai ngấu nghiến, vừa ăn lại vừa nói chuyện.

"Ngươi thật sự không nhớ chuyện trước kia sao? Tiêu Minh, cái tên đó ngươi chưa từng nghe qua sao?"

Ngự Linh Quân: "..."

Giang Đông tiếp tục nhai chóp chép.

"Hay là quên rồi? Trước đây có xảy ra chuyện gì không? Té vực, rớt núi, tẩu hoả nhập ma, bị toàn bộ tu chân giới truy giết, đại loại là những chuyện như vậy, cho nên đầu óc thành ra không còn bình thường, không còn nhớ gì nữa?"

Ngự Linh Quân: "..."

Xiên thịt lại cắm về chỗ cũ, nhưng lần này chỉ còn trơ trọi que xiên.

"Lúc nhỏ ngươi ở cạnh nhà ta. Trong nhà ngươi còn có một vong linh sống chung nữa. Ngươi hoàn toàn không nhớ gì sao?"

Ngự Linh Quân đăm chiêu nhìn đống lửa: "Tiêu Minh mà ngươi nói, ta thật sự không biết."

Giang Đông nhếch môi, sau đó lại hỏi:

"Vậy còn ngươi... trước đây như thế nào?"

Ngự Linh Quân: "Song Thủy Trai."

Trong mắt Ngự Linh Quân đang phản chiếu ánh lửa.

Nhất chi nùng diễm há Bồng Doanh,
Xuân sắc yên nhiên động lục thành.
Thiên hạ hà nhân liên bạc mệnh?
Trủng trung ưng tự hối phù sinh.*

Cầu cửu khúc chia hồ sen thành hai bên xanh ngát. Lá sen chen chúc phủ kín hết mặt hồ. Trên cầu bây giờ không có người qua lại. Ở chính giữa hồ dựng lên hai gian nhà. Kiến trúc mỗi gian đối xứng giống hệt nhau. Nếu không có cây cầu ngăn cách, hai gian ghép lại sẽ trở thành một tòa nhà rộng lớn. Ở gian bên trái chỉ thấy toàn nam đệ tử, gian bên phải lại chỉ toàn nữ để tử. Song Thủy Trai tưởng đâu sẽ mãi mãi tĩnh lặng như một cuốn tranh sơn thủy. Từ gian bên phải chợt vang lên một giọng nói chói tai.

"Nói!"

Người vừa nói khí thế rất uy vũ, ngồi trên cao ba bậc. Tiêu Minh quỳ bên dưới chỉ biết chăm chăm nhìn xuống đất.

Ngồi trên đó là một nữ nhân đang gác tay lên đùi.

"Ngươi nhất định bao che cho hắn?"

Liễm Phương phu nhân nói xong thì liếc qua một người nữa cũng đang quỳ bên cạnh Tiêu Minh.

Mấy chục môn đồ bên dưới đều ngồi yên thin thít. Một khi Liễm Phương phu nhân đã nổi cơn tức giận thì tuyệt đối không ai dám xem thường. Môn đồ ở đây đều là các tiểu thư, công tử từ các tiên môn gia phái gửi tới. Tuy nhiên đối với Liễm Phương phu nhân đều hết sức kính trọng.

Tiêu Minh hai chân quỳ thẳng.

"Đệ tử vẫn một lời như cũ. Hắn chỉ làm theo ý đệ tử thôi. Xin người cứ phạt một mình đệ tử là đủ."

Liễm Phương phu nhân tay gác trên gối đột nhiên vụt xuống xuống bàn. Mấy mươi môn đồ gồm cả hai gian trái phải đều đồng loạt khiếp vía.

"Ngươi?"

Liễm Phương phu nhân đi thẳng xuống chỗ Giang Đông. Hồng bào chấp chới mang theo mùi sát khí.

"Về phòng đóng cửa ba ngày, chép một ngàn lần Thông Thiên Sách. Bất kỳ ai cũng không được ra vào."

Đợi Liễm Phương phu nhân đi xong Song Thủy Trai hai bên trái phải mới xôn xao bàn tán.

"Lại là ngươi liên lụy Tiêu Minh."

"Đừng trách hắn, sư nương cuối cùng vẫn là phạt hắn mà."

"Ta vẫn thấy sư nương thiên vị Tiêu Minh thì đúng hơn."

"Hắn xưa nay chẳng phải đều được sư nương ưu ái?"

"Ngươi đấy, lần này xem có còn hy vọng gì không? Tiêu sư huynh của ngươi ngày ngày đều ra sức bảo vệ tên Giang Đông nghịch ngợm đó, sẽ không để mắt gì tới ngươi đâu."

"Các ngươi a? Tư cách gì? Hai người họ tốt nhất nên tiếp tục ở bên nhau. Ta đêm qua còn thấy hai người ngủ chung giường nữa kìa."

"Cái gì?"

"Ngươi nói thật?"

"Ta không tin! Muội làm sao vào bên nam thất?"

"Rồi sau đó thế nào?"

Ráng chiều đỏ rực phủ lên mặt hồ, hoà trộn với xanh lục của màu nước tạo thành màu vàng nhạt. Đám nam đệ tử lũ lượt kéo nhau về khu nghỉ ngơi. Nhưng trước tiên phải ghé qua khu tắm rửa.

"Tránh xa ta ra!" – Một nam đệ tử vừa đụng trúng Giang Đông thì hét lên hốt hoảng.

Ở góc nhà tắm có ba người đang tụm năm tụm bảy, hình như là đang dặn dò mấy sư đệ mới nhập môn.

"Chính là hắn, Giang Đông, nếu không muốn mắc bệnh thì tránh xa hắn ra, nhẹ thì sa sút tinh thần, nặng thì choáng váng đến ngất xỉu."

Đám sư đệ non trẻ bị dọa xong đều mặt ngây mày ngốc, nhìn theo ngón tay của các vị sư huynh chỉ về phía Giang Đông.

"Đủ rồi! Đừng dọa bọn chúng nữa."

Người vừa nói dáng cao mày liễu, bên hông chỉ quấn tấm khăn trắng mỏng.

"Tôn Nhược Vũ, bọn ta không phải dọa. Ngươi có gan thì đến nắm tay hắn ta lần nữa."

Tôn Nhược Vũ không bận tâm đám người đó, đi tìm một cái gáo rồi tới hồ sen múc nước. Tôn Nhược Vũ trước đây vẫn luôn ngồi cạnh Giang Đông trên lớp học. Nhưng không hiểu sao khoảng thời gian đó hắn lại hay đổ bệnh, khí sắc cứ ngày một tệ đi. Có đi tìm đại phu nhưng không ai chữa được. Phụ mẫu hắn phải đích thân đến Song Thủy Trai gặp Liễm Phương phu nhân điều tra sự việc. Nếu tình trạng không khá hơn sẽ cho hắn thôi học. Vậy mà mấy hôm sau Liễm Phương phu nhân quyết định thay đổi vị trí của Tôn Nhược Vũ, chuyển hắn sang ngồi với một đồng môn khác, còn Giang Đông từ đó về sau chỉ ngồi một mình. Ấy vậy mà Tôn Nhược Vũ sức khỏe liền bắt đầu khởi sắc. Từ đó về sau mặc dù không chính thức, Liễm Phương phu nhân cũng không mở miệng cấm các đệ tử tiếp xúc với Giang Đông, nhưng kỳ thực cứ hễ ai đứng gần hay chạm vào người hắn, đến cuối ngày liền xanh xao đổ bệnh, thành ra cũng không có ai muốn đến gần.

Giang Đông cởi hết quần áo, từ từ bước xuống hồ sen ngâm mình. Khói nước bốc lên càng khiến mồ hôi trên tóc, trên mặt Giang Đông đỗ ra như mưa trút. Trước mặt hắn xuất hiện một tấm lưng thon dài, mái tóc đẫm nước bết thành một lớp dày.

"Tiêu Minh, ngươi nói xem, tại sao ngươi ở gần ta lại không vấn đề gì?"

Tiêu Minh quay nghiêng, hỏi: "Vấn đề gì?"

Giang Đông lấy ngón tay cào cào trên lưng Tiêu Minh, di chuyển từ bờ vai tới rất sâu xuống dưới.

"Chuyện ngươi không mắc bệnh khi ở gần ta. Sư nương nói ta có mệnh khắc sinh. Người sống ở gần sẽ tổn hao dương khí."

Tiêu Minh: "Ta không cần dương khí."

Giang Đông: "..."

Cả hai ngâm mình một lúc lâu, Tiêu Minh định đứng dậy đi lấy khăn lau mình. Hai chân vừa nhổm khỏi mặt nước liền bị hai tay Giang Đông giữ chặt bên eo, xoay hắn lại.

"Mau, đối diện ta, kì giúp ta chỗ này."

Tiêu Minh: "Ngực?"

Giang Đông gật gật: "Trước giờ ngươi chỉ kì lưng cho ta, bây giờ giúp ta kì ngực, chỗ này cũng rất khó nhìn. Ta không tự làm được."

Giang Đông vừa nói vừa chỉ tay vào rãnh sâu giữa ngực.

Tiêu Minh: "..."

Tiêu Minh giúp Giang Đông kì ngực xong cũng được Giang Đông kì ngực cho mình.

"Tiêu Minh a, chỗ này của ngươi, cả chỗ này nữa, bên trái bên phải, tổng thể đều rất đẹp."

Tiêu Minh không bận tâm bị người kia sờ mó, lúc này mới nói về chuyện cấm túc của Giang Đông.

Giang Đông chặt lưỡi, nghiêng người vào về phía Tiêu Minh, gác cằm lên vai hắn, rên rỉ:

"Ta thật khổ! Ngươi có thấy sư nương thật sự ghét ta không?"

Tiêu Minh liền nói: "Không có."

Giang Đông ngọ ngoạy đầu, cọ sát cằm lên vai Tiêu Minh càng mạnh hơn nữa.

"Ba ngày tới không gặp được ngươi rồi."

Tiêu Minh: "Ta cùng ngươi."

Giang Đông nghe tới đó thì giật mình bật dậy.

"Cùng ta? Làm gì? Trong phòng cấm túc a?"

Hai mắt Tiêu Minh như đáy giếng trong veo, chỉ thỉnh thoảng mới ánh lên sắc tím.

"Chép phạt Thông Thiên Sách."

Giang Đông trầm tư, cả người lắc lư theo từng cơn sóng vỗ.

"Cũng tốt..."

Nụ sen chi chít vươn lên khắp mặt hồ. Tà áo hồng lục theo gót chân người bị đá lên tung tẩy.

Giang Đông liếc mắt nhìn qua Tiêu Minh đang đi bên cạnh. Thời gian ba ngày chép phạt Thông Thiên Sách cuối cùng cũng xong.

"Thật tốt! Chỉ cần là ngươi nói sư nương đều nghe theo. Ta còn tưởng ba ngày đó sẽ kéo thành ba năm. Bây giờ thì tốt rồi. Chúng ta rất lâu rồi mới được đi ra ngoài. Thật sự rất thoải mái."

Tiêu Minh bước chậm lại, quan sát Giang Đông bay nhảy như chim sáo ở phía trước.

Hai người đi vào trung tâm trấn, từ đây không khí dần trở nên náo nhiệt.

Giang Đông thò ngón tay chọc chọc mấy con tò he trên một gian hàng nhỏ. Hắn tìm mãi vẫn chưa lựa con nào ưng ý. Nhìn thấy Tiêu Minh không có vẻ gì tập trung vào mấy con tò hè, mắt cứ nhìn đi hướng khác, Giang Đông túm cổ áo Tiêu Minh kéo sát xuống mặt mình, thổi hơi vào mặt hắn, nói:

"Ngươi xem. Ta nên chọn con nào?"

Tiêu Minh nhìn một lúc thì rút ra một con màu xanh lá.

Giang Đông đón lấy con tò he từ tay Tiêu Minh rồi quơ quơ trước mặt.

"Kỳ lân?"

Tiêu Minh lắc đầu.

"Nghê."

Giang Đông lắc lư con tò he ngắm nghía thêm một lúc.

"Ngươi chắc chứ? Nó sẽ hợp với ta?"

Giang Đông hỏi xong nhưng không đợi câu trả lời, nhanh chóng hoà vào dòng người rồi một mình đi trước. Tiêu Minh trả tiền mua tò he xong rồi mới đuổi theo.

Giang Đông: "Ngươi tìm được chỗ mua mấy thứ sư nương dặn dò chưa? Ta quên mất là chỗ nào rồi."

Tiêu Minh lật ra một cuộn giấy nhỏ, bên trong ghi một danh sách không quá dài. Hắn đọc qua một lượt rồi sau đó cuộn lại. Hai người đi thêm một lúc thì mặt trời cũng đứng nắng trên đầu. Cả hai ghé vào một quán nước nhỏ vừa mới được tiểu nhị giương mái che ra đường.

Tiểu nhị hăng hái rót đầy hai chén nước. Giang Đông sau đó kêu thêm hai cái màn thầu và một bình rượu nhỏ.

Tiêu Minh: "Song Thủy Trai kiêng thịt cấm rượu."

Giang Đông nghiêng nghiêng đầu, âm dương quái khí nhìn lơ đãng vào mắt Tiêu Minh.

"Ngươi vẫn muốn cấm ta?"

Tiêu Minh: "..."

Tiểu nhị đem màn thầu đặt xuống bàn, bên cạnh là bình rượu. Sau đó cẩn thận xoay bình rượu một vòng, vừa xoay vừa nói:

"Hai vị khách quan tinh lực sung mãn, mời dùng thử Cung Đế tửu này, cực phẩm chỉ có trong hoàng cung đại nội."

Giang Đông nghe giới thiệu là hoàng cung cực phẩm, hai mắt phát lục quang, đem toàn bộ sắc mặt của Tiêu Minh ném hết vào một xó.

"Hôm nay chúng ta thật may mắn nha. Tiêu Minh, ngươi thử một chút đi."

Tiêu Minh hai tay khoanh trước ngực, ngồi thẳng lưng, còn tưởng đâu là đang tĩnh tọa luyện công. Lúc này từ phía sau chợt vang lên một tiếng hét.

"Mẹ!"

Người đang bị kéo lê trên đường là một cô nương còn khá trẻ, bấu víu phía sau chân nàng là một lão bà. Cả hai bị một nhóm người ăn mặc kỳ quặc lôi lôi kéo kéo rất dữ tợn. Mấy tên này đều khoác áo chùng màu đỏ, đầu đội mũ sắt, chân đi ủng cao tới ngang đùi.

Tiếng bàn tán bắt đầu rộ lên.

"Sa Lang Tây Thực, đã kéo đến rồi sao?"

"Ta còn tưởng chỉ mới tới Biên Trấn?"

"Nghe nói là vượt biển tới đây."

"Các tiên môn gia phái ở Biên Trấn tại sao lại không diệt trừ bọn chúng?"

Một người kề tai người kia, nói nhỏ: "Tất cả bị san bằng!"

Tìn đồn các gia phái thất thủ trước Sa Lang Tây Thực giờ đây được chứng thực. Giang Đông bây giờ phải giữ chặt tay Tiêu Minh.

"Không được. Đừng gây sự với bọn chúng."

Tiêu Minh trừng mắt.

Giang Đông vẫn nhất quyết không buông.

"Ta trước nay vẫn hay làm càn. Nhưng chuyện này thì không được. Chúng ta đi thôi."

Mấy hôm trước Giang Đông có nghe về tin tức này, từ Biên Trấn đến Phiên An cả hai nơi đều đã thất thủ. Chính là hôm các vị tiên gia đến Song Thủy Trai gửi con tránh nạn rồi cùng với Liễm Phương phu nhân đàm luận, hắn lúc đó nấp bên ngoài mới nghe thấy được. Sau đó không ngờ bị Liễm Phương phu nhân phát hiện liền bắt đi cấm túc.

Nếu mấy tên lính lác này đã xuất hiện ở đây, xung quanh Vân Giang trấn ắt hẳn còn hàng trăm tên khác nữa.

Giang Đông kéo tay áo Tiêu Minh làm xệ cả vai áo.

"Không phải lúc này. Chúng ta tìm một nơi vắng vẻ, thần không biết quỷ không hay, đánh nhanh diệt gọn, cho bọn chúng một trận."

Tiêu Minh nhíu mày, một tay giũ áo sau đó băng xuyên qua đám người đang tò mò nhìn ngó.

Cả hai rẽ vào một con hẻm, khinh công một bước đã bay lên mái nhà. Một lúc sau lại nghe tiếng bọn Sa Lang vọng tới.

"Ngươi, tống bà ta đi. Còn hai ngươi, canh chừng ở đây."

Cô nương kia bị kéo tới phía cuối con hẻm, lúc này không thấy nàng ta chống cự hay la hét gì nữa, dường như đã ngất đi rồi. Tên lính Sa Lang đang kéo nàng đi mặt mũi béo tròn, hai tai nhỏ xíu trông giống như tai chuột.

Vị cô nương kia bị hắn đè lên mấy thùng gỗ ở gần đó. Bàn tay của tên này ngón nào cũng mọc dài vuốt đen, sau đó thì không ngưng sờ soạng, y phục của vị cô nương kia đều bị xốc ngược lên.

"Tốt! Rất đẹp. Bổn đại nhân hôm nay có hứng muốn thay thế tướng công nàng hành sự."

"Hứng thú?"

Từ trên bờ tường vừa phóng xuống một người.

"Cầm thú thì đúng hơn."

Thêm một người cũng theo phóng theo sau đó.

Giang Đông xưa nay hay có chút tinh nghịch nhưng cũng chỉ là cầm đầu mấy trò vặt vãnh trong phạm vi Song Thủy Trai, mà một phần chính là nhờ Tiêu Minh đem lại cho hắn cái hứng thú đó. Còn Tiêu Minh ngược lại ở Song Thủy Trai tuy thành tựu xuất chúng, nghiêm trang chuẩn mực, Liễm Phương phu nhân đều hết mực hài lòng, nhưng khi ra bên ngoài lại trở thành một tượng đá ngoài lạnh trong nóng, thật sự là một tính cách khác biệt. Chỉ cần nhìn thấy chuyện gì chướng mắt liền bận tâm muốn quản, thậm chí là quản rất nhiệt tình.

Giang Đông bám sát Tiêu Minh phòng trường hợp hắn xuống tay quá mức.

Tên thuộc hạ Sa Lang dáng người tuy to béo, nhưng khi đứng thẳng cũng chỉ tới ngực của Tiêu Minh. Hắn thấy trước mặt là một thiếu niên liền tức đến đỏ mặt, mép miệng xé tới mang tai, quát lên inh ỏi:

"Cút! Đám tiểu tử các ngươi chán sống hết rồi sao?"

Hắn nói xong liền lôi ra một cây chùy gai. Chùy gai đen bóng, chỉ lôi trên mặt đất thôi cũng cảm thấy rất nặng.

Tiêu Minh đứng trước mặt tên thuộc hạ Sa Lang, hai tay khoanh trước ngực, hai mắt liếc xuống chợt lóe lên ánh tím. Tên Sa Lang trông thấy dường như cũng sa sút tinh thần.

Giang Đông ở phía sau khều khều vai Tiêu Minh, nói khẽ:

"Có cần ta tới ôm hắn không?"

Tiêu Minh nghe xong lỗ tai liền đỏ ửng, quát lại: "Ngươi dám?"

Giang Đông: "..."

Giang Đông bây giờ không bận tâm tên Sa Lang vô dụng kia nữa, chỉ trông chừng ở phía sau cho Tiêu Minh, trong đầu vẫn nghĩ thầm:

"Ngươi đấy, thật kỳ lạ! Ở Song Thủy Trai thì giống như tượng gỗ, khi ra ngoài liền trở thành tượng đá, nhưng mà lúc kì lưng cho ta lại không thấy giống như vậy. Ha ha ha, Tiêu Minh a, ngươi kì lạ thật đấy. Ta thật sự thích ngươi quá đi!"

Giang Đông nghĩ xong mới phát hiện hai người phía trước đã bắt đầu động thủ, nhưng không phải tên Sa Lang kia hay Tiêu Minh. Tên thuộc hạ Sa Lang ngạo ý khinh người. Cũng không hiểu là bị cơn kích động như thế nào, lúc này đột nhiên quay lại, áp tới quần thảo trên người người vị cô nương lúc nãy, nàng ta trước đó đã bị hắn cởi sạch hết quần áo.

Hai cánh tay mọc đầy lông của tên Sa Lang vừa cật lực nhấc mông vị cô nương kia lên thì đột nhiên tóe máu. Hắn vội vàng đứng bật dậy, giơ hai tay ra trước thì nhìn thấy chỉ còn hai khuỷu tay, đến khi nhìn xuống đất thì thấy hai bàn tay của mình bị cắt lìa nằm lăn lóc. Sau đó trước mắt lại loé lên hai vệt sáng bạc. Nguyệt Vũ song phi, chém thêm hai nhát nữa. Tên Sa Lang cong người lạirồi gầm lên một tiếng. Hắn cố vói hai cánh tay cụt ra sau lưng nhưng không được, máu từ sau lưng hắn cũng đang chảy đầm đìa. Tiếng bước chân rầm rập chạy tràn tới đầu hẻm. Đám Sa Lang còn lại nghe tiếng hét liền chạy tới ứng cứu.

Giang Đông từ nãy giờ vẫn theo sát Tiêu Minh. Bây giờ nếu còn để Tiêu Minh làm loạn, bọn Sa Lang kia không biết cơ thể sẽ giữ được mấy phần. Tiêu Minh nhíu mày, phía sau là một đám người tay giơ chùy đen đang ùn ùn lao tới. Song luân Nguyệt Vũ vừa lóe lên ánh tím. Nhưng bất thần lại nghe nhiều tiếng khua động leng keng. Nguyệt Vũ sau đó bị quấn chặt bởi một sợi xích mỏng dài.

Tiêu Minh nhíu mày nhìn chằm sợi xích màu tím đang quấn quanh Nguyệt Vũ: "Tử Liên?"

Giang Đông ra sức ghì chặt Tử Liên trong tay.

"Đủ rồi. Lần này xem như cảnh cáo bọn chúng. Chúng ta đi thôi."

Tiêu Minh quay lại nhìn vị cô nương kia vẫn nằm yên bất động. Giang Đông thấy tình hình cấp bách lắm rồi, nếu còn không mau đi khỏi đây chỉ sợ có thêm vài chục tên Sa Lang nữa sẽ bất ngờ ập tới.

Giang Đông nhiều lúc muốn quỳ lạy tên tượng đá Tiêu Minh ở bên cạnh. Lúc ở Song Thủy Trai thì lúc nào cũng cẩn trọng chuẩn mực, làm việc gì cũng đều suy nghĩ trước sau. Vậy mà khi ra ngoài liền biến thành một con người khác. Thật không tưởng tượng nổi nếu để Tiêu Minh một mình ra phố, ngày nào may mắn thì thế sự bình yên, chẳng may gặp phải bọn lưu manh hay giang hồ xúi quẩy làm chướng mắt hắn, hôm đó xác định thịt rơi máu đổ. Cũng không hiểu sao Tiêu Minh lại luyện song luân Nguyệt Vũ. Thứ pháp bảo đó thật sự quá kinh dị rồi.

Giang Đông vừa kéo tay Tiêu Minh vừa ngán ngẩm than trời, thế nhưng một lúc sau lại cảm thấy buồn cười đến tức ngực. Giang Đông nổi tiếng lưu manh quậy phá ở Song Thủy Trai, hết lòng khuyên răn Tiêu Minh xuất chúng ôn hòa? Có kể ra cũng không ai thèm tin hắn.

"Được rồi."

Phía sau truyền tới một giọng nói âm trầm. Cổ tay Tiêu Minh cuối cùng được thả ra. Giang Đông quay lại, vẻ mặt thăm dò.

"Ngươi... không sao chứ?"

Tiêu Minh nét mặt bình thản: "Không sao."

Nghe giọng thanh thản như vậy Giang Đông lại nổi cơn muốn mắng.

"Không sao cái đầu nhà ngươi!"

Giang Đông quát xong, lại nhìn qua bộ dạng nghiêm túc của Tiêu Minh, sau đó nghĩ về mình thì cong lưng cười phì.

Hai người sóng bước đi qua cầu cửu khúc, băng qua hồ sen phủ ngập đầy nụ hoa. Gió thổi hiu hiu vỗ về lên cành lá, khi lùa qua tà áo của hai thiếu niên trên cầu thì chấp chơi tung bay. Nương trôi theo ngọn gió còn truyền tới một giọng nói khác lạ. Không phải nữ đệ tử, cũng không phải nam đệ tử, lại càng không phải là giọng của Liễm Phương phu nhân.

Giang Đông đang đi trước thì đột nhiên dừng lại.

"Khoan đã. Cúi thấp xuống một chút."

Cả hai rón rén tới gần gian nghe học. Từ sau mấy ô cửa nhìn xuyên vào bên trong. Đều đặn thẳng hàng vẫn là mấy đệ tử ngồi bên bàn giấy mực. Nhưng ở bậc trên cùng hiện giờ lại không phải là Liễm Phương phu nhân.

Giang Đông trợn mắt liếc xéo qua Tiêu Minh, nói thầm:

"Là bọn chúng."

Tiêu Minh nhìn vào trong, ánh mắt hơi rung động. Giang Đông biết Tiêu Minh đang nghĩ gì trong đầu. Thấy hắn muốn đứng lên liền nắm tay kéo lại.

"Khoan đã. Cứ chờ nghe một chút."

Liễm Phương phu nhân ngồi trên chiếc ghế vốn để dành tiếp khách. Giang Đông nghĩ hoài cũng không hiểu tại sao. Hai gian trái phải bị bọn thuộc hạ Sa Lang bố ráp chật kín. Như thế này còn không phải là khủng bố trắng trợn rồi còn gì?

Từ trên bậc cao truyền xuống một giọng nói.

"Người còn bận tâm chuyện gì nữa? Song Thủy Trai được Sa Lang Tây Thực nâng cao tu tập nên xem là vinh dự. Còn Liễm Phương phu nhân cũng nên sớm tìm một nơi quy ẩn đi là vừa."

Giang Đông nghe tới đây thì lông tóc đều cong lên dựng đứng. Sau đó quay mặt ra sau phun phèo phèo nước bọt.

"Ta khinh! Bọn cẩu trệ đó là cái thá gì mà ngồi trên đó nói chuyện ngang hàng với sư nương? Lại còn muốn thay thế sư nương cai quản Song Thủy Trai? Lỗ tai thật hư mất rồi, chó mà biết nói tiếng người thật sao?"

Giang Đông mắng xong mới quay qua Tiêu Minh, vừa định nói tiếp thì bắt gặp tên này đang chằm chằm nhìn mình.

"Chuyện gì?" – Giang Đông hơi sững người, hỏi.

Tiêu Minh hơi nhíu mày: "Sư nương chịu nhường bước như vậy nhất định có lý do. Chúng ta cứ chờ xem người giải quyết thế nào."

Giang Đông thiếu điều muốn đạp sập cánh cửa trước mặt.

"Còn chờ gì nữa? Chúng ta xông vào đập cho bọn chúng một trận, toàn bộ Song Thủy Trai hợp lực tống cổ bọn chúng đi."

Giang Đông trước giờ vẫn mạnh miệng như thế, nhưng nếu Tiêu Minh tỏ ý không ủng hộ thì sau đó cũng từ từ nguội đi. Giang Đông ở Song Thủy Trai tuy không được lòng đồng môn, nhưng có ai ghét hắn cũng đều không dám ra mặt. Theo sau hắn lúc nào cũng là dáng vẻ phong lãnh như băng của Tiêu Minh, một vạn năm cũng không hề tan chảy, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có thể uy hiếp chết người. Lại thêm Liễm Phương phu nhân rất hài lòng về Tiêu Minh. Giang Đông thành ra lại vô tình được hưởng ké. Ai có muốn làm gì nói gì với Giang Đông đều phải nhìn qua sắc mặt của Tiêu Minh trước tiên.

Đám Sa Lang thị uy thêm một lúc thì lần lượt bỏ đi. Kết quả thì không cần phải hỏi, dĩ nhiên Liễm Phương phu nhân không để bọn Sa Lang ngu dốt đó điều khiển Song Thủy Trai vốn là tâm huyết cả đời của bà.

Trên cao ba bậc truyền xuống một giọng nói quen thuộc, tuy chói tai nhưng tuyệt đối uy quyền.

"Tiếp tục học. Phong bế linh lực, mục đích để làm gì?"

Đám học trò đều nhìn nhau há hốc. Tiếng ồn ào cũng tự nhiên lớn dần. Thật ra bọn chúng là không hiểu tại sao Liễm Phương phu nhân lại đột ngột thay đổi đề tài buổi học. Mới sáng nay trước khi bọn Sa Lang kéo tới, gian nam đệ tử đang nghị luận về các loại độc trùng, gian nữ đệ tử tham khảo về các loại linh dược. Vậy mà bây giờ liền đổi sang chủ đề linh lực. Hơn nữa câu hỏi này cũng không dễ dàng.

Rất lâu sau mới thấy một nam đệ tử đứng lên trả lời:

"Linh lực vốn không nên bị phong bế. Nếu không cẩn thận sẽ phản phệ đến thất khiếu vỡ tung."

Liễm Phương phu nhân nghe xong liền đáp: "Nhưng vẫn có lúc cần đến."

Bên gian nữ đệ tử cũng truyền tai nhau về vấn đề đó. Ai nấy đều "ô, a" đại loại là không có câu trả lời.

Từ sau mấy ô cửa Tiêu Minh bỗng cất lên tiếng nói: "Có".

Giang Đông đang tập trung suy nghĩ thì giật mình quay sang nhìn.

"Thật sao? Khi nào chứ? Mà tại sao phải tự phong bế linh lực của mình?"

Tiêu Minh nói, hai mắt vẫn nhìn xuyên qua ô cửa:

"Thập tử nhất sinh, chính là khi sắp chết."

Giang Đông nghe xong thì nhíu mày khó hiểu. Hắn không phải không hiểu tại sao lúc sắp chết lại có thể phong bế linh lực. Linh lực của người tu tiên bình thường là vô tận khó dò, nhưng lúc sắp chết chính là lúc yếu nhất, lúc này phong bế thì còn có khả năng. Chỉ có điều Giang Đông lo lắng chính là Liễm Phương phu nhân tại sao lại dạy chúng thứ này?

Cả ngày hôm nay Song Thủy Trai bận rộn đối phó Sa Lang Tây Thực, chuyện Giang Đông, Tiêu Minh đi mua đồ ở Vân Giang trấn thế nào cũng không ai nhớ tới. Thật ra lúc tan lớp vẫn có Tôn Nhược Vũ bắt gặp Giang Đông và Tiêu Minh ngoài cửa liền kéo bọn họ đi cùng, sau đó hỏi thăm qua loa chứ không nói vào chi tiết. Thành ra vụ đụng độ với mấy tên Sa Lang ở Vân Giang trấn cũng theo sóng nước trên hồ sen dần chìm xuống đáy hồ. Tuy nhiên có điều lạ là ánh mắt các đệ tử nhìn Giang Đông và Tiêu Minh hôm nay lại có phần khác lạ.

Trản đèn dầu trên bàn vừa bị một đệ tử thổi đi. Các nam đệ tử chia ra ngủ cùng nhau trong ba phòng, mỗi phòng mười người. Trong mỗi phòng lại có ba giường, mỗi giường ngủ chung ba đệ tử. Chỉ có điều phòng của Giang Đông lại không giống như vậy. Bình thường đứng gần hắn cũng không dám chứ đừng nói đến việc ngủ chung. Thành ra tổng cộng ba giường, hai giường kia mỗi giường bốn người, giường còn lại chỉ có Giang Đông và Tiêu Minh nằm chung.

Giang Đông cố gắng nhắm mắt vẫn không sao ngủ được. Thình lình mở mắt ra nhìn nghiêng qua Tiêu Minh. Không thấy hắn phản ứng gì thì đưa chân lên khều khều, miệng cũng kề bên tai nói nhỏ:

"Ngủ chưa vậy?"

Tiêu Minh: "Chưa."

Thấy Tiêu Minh chưa ngủ Giang Đông mới cảm thấy yên tâm. Hắn sau đó nằm thẳng người lại, hai tay để lên bụng, vừa nhắm mắt vừa nói:

"Hôm nay rất mệt a. Bọn Sa Lang ở Vân Giang trấn không biết thế nào rồi. Còn cả vị cô nương và đại thẩm kia nữa bây giờ không biết đã về nhà chưa?"

Giang Đông mới nói được vài câu liền rất nhanh ngủ thiếp.

Song Thủy Trai mới canh năm đã lục tục tiếng người. Hồ sen xung quanh chỉ mới lờ mờ ẩn hiện. Các đệ tử rất nhanh đều chuẩn bị xong xuôi. Từ trong một phòng nam chợt truyền ra giọng nói:

"Giang Đông, hắn ta làm sao vậy? Giờ này nằm còn nằm lì ở đó?"

Đám đệ tử khác nghe vậy liền nhìn qua Tiêu Minh, hắn cũng đang ngồi ở đó. Tiêu Minh trước đó gia phục đều chỉnh tề, lúc này ngồi yên trên giường, giống như đang chờ điều gì đó.

Tôn Nhược Vũ từ phòng bên cạnh, đi ngang qua thì thò đầu nhìn vào.

"Các ngươi sao còn chưa đi?"

Đám đệ tử sau đó mới lục tục bước ra. Tôn Nhược Vũ trước giờ đã nhìn nhiều thành quen, cứ mỗi lần vào phòng này, nơi đầu tiên nhìn tới chính là chiếc giường của Giang Đông và Tiêu Minh, xem xem hai người họ đang làm gì trên đó.

"Tiêu huynh, không đi dùng điểm tâm sao?"

Tiêu Minh: "Hôm nay không cần. Sau giờ điểm tâm ta trực tiếp tới gian nghe học."

Tôn Nhược Vũ không phải lần đầu thấy Giang Đông ngủ nướng. Cũng vì cái tật này mà số lần hắn bị Liễm Phương phu nhân trách phạt còn nhiều hơn số nụ sen trong hồ. Nhưng lần nào cũng có Tiêu Minh nói đỡ cho hắn. Có lần thì nói Giang Đông giúp Tiêu Minh điều tiết vận công, linh lực hao tổn nên có chút mệt mỏi, có lần thì nói Giang Đông mắc mưa nên phát sốt, lần nào cũng viện cớ để tránh giờ nghe học.

Đám để tử ăn điểm tâm xong bắt đầu kéo về gian nghe học. Tiêu Minh lúc đó cũng từ trong phòng bước ra. Giang Đông nằm trên giường tay chân đều dang rộng, vẫn hết sức chuyên tâm ngủ nướng.

Từ trên cầu cửu khúc một đệ tử tiến vào.

"Sư nương, có Tiêu tiên sinh tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top