Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32: Liên hoa

Liên Hoa Tự mới sáng sớm đã nghe tiếng người xôn xao. Phổ Diệu đại sư đi ra sân trước. Mấy đệ tử đang dọn dẹp ngoài sân, nhìn thấy người liền cúi đầu rồi đi vào trong lánh mặt. Phổ Huyền từ sau bước tới, thỉnh an sư phụ. Phổ Diệu nhìn Phổ Huyền, dường như có nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ hỏi một câu:

"Ngươi muốn giữ hắn ở lại?"

Phổ Huyền gật đầu.

"Đến khi nào đệ tử tìm lại được tăng bào thì mới thả hắn xuống núi."

Phổ Diệu không nói nữa, lẳng lặng đi vào trong chính điện, sau đó cùng các đệ tử khác bắt đầu tụng kinh.

Lục Thụ Phàm bị tiếng gõ cửa dồn dập làm cho thức giấc. Tay chân còn chưa kịp lưu thông khí huyết liền bị Phổ Huyền sai đi chẻ củi.

"Cái gì?"

Lục Thụ Phàm mắt lớn mắt nhỏ. Cả đời hắn mặc dù phải lang thang đầu đường xó chợ, nhưng tuyệt nhiên chưa từng làm qua mấy thứ việc nặng nhọc thế này.

Phổ Huyền dẫn Lục Thụ Phàm đi ra sân sau bên cạnh hồ sen, chỉ xuống đất nhìn thấy một đống củi, nói:

"Chẻ hết chỗ này. Đây là việc ta hàng ngày phải làm. Nhưng hôm nay phải đi tìm tăng bào. Ngươi làm thay ta."

Lục Thụ Phàm mới vác cây rựa được một chút liền buông tay thả xuống, mặt mũi như mất máu xanh lè. Phổ Huyền nhìn hắn cũng có chút kinh ngạc.

Lục Thụ Phàm nhìn đống củi thì lắc đầu nguây nguẩy, nói:

"Ta ba ngày rồi không có gì trong bụng. Ngươi muốn phạt ta làm việc cũng nên có chút từ bi. Cho ta ăn một chút được không?"

Phổ Huyền nghe vậy thì lẳng lặng bỏ đi. Lục Thụ Phàm mắt tinh tai thính. Sau khi Phổ Huyền rời đi liền tranh thủ xem xét xung quanh. Thời điểm này chính là lúc thích hợp. Các đệ tử đều tập trung ở chính điện tụng kinh, còn Phổ Huyền thì bỏ đi đâu không biết. Lục Thụ Phàm giả vờ đi tới đi lui, tay ngắt mấy cành lá rồi mon men tiến tới cổng sau, nhanh như sóc đã chạy vọt ra ngoài.

Vừa chạy khỏi khuôn viên Liên Hoa Tự, lúc này tới lưng chừng núi thì có chút do dự. Trước mặt là mấy bụi cây gai đang chờ đợi đâm chích vào mông người, sau lưng là Phổ Huyền có thể đang sắp đuổi tới nơi. Lục Thụ Phàm không hiểu sao lại có ý nghĩ không muốn chạy trốn nữa, giống như người mất hồn tự mò về hồ sen.

Phổ Huyền từ trong bếp đi ra, trên tay mang theo một bát cơm trộn, bên trên có nhiều loại rau củ khác nhau. Cơm ở Liên Hoa Tự được hấp chín chứ không nấu theo phương pháp thông thường. Lục Thụ Phàm trước đó đã kịp trở về, lúc này đứng bên cạnh hồ sen như chưa có gì xảy ra. Hắn nhìn xuống bát cơm một giây, hai cánh môi liền vểnh lên cong cớn, hỏi:

"Cái gì đây? Ở đây có nuôi heo sao?"

Lục Thụ Phàm dĩ nhiên biết bát cơm kia chính là đem cho mình. Tuy Lục Thụ Phàm từ nhỏ đã nếm mùi khổ cực, nhưng cái thể loại cơm heo thế này thì lần đầu mới thấy, nhất là khi do Phổ Huyền tự tay làm nên càng không muốn ăn.

Phổ Huyền đang cầm bát cơm thì bất ngờ kéo tay Lục Thụ Phàm về phía mình, đặt bát cơm lên tay hắn, nói:

"Sư phụ cùng các sư huynh còn chưa được ăn, đều đang ở chính điện tụng kinh. Ta chỉ có thể chuẩn bị cho ngươi nhanh nhất những thứ này."

Lục Thụ Phàm có chút hối hận. Còn tưởng ở lại Liên Hoa Tự chí ít cũng không bị đói. Quả thật đói thì không đói nhưng nếu mỗi ngày đều phải ăn cơm heo do Phổ Huyền kia làm thì thà đói còn sướng hơn. Tuy nhiên khi liếc sang hồ sen với rất nhiều gương sen nặng trĩu, Lục Thụ Phàm mới cảm thấy được an ủi phần nào. Nếu có thể yên ổn ở đây, vừa có chỗ ngủ, lại có thể tùy lúc hái sen đem xuống núi bán, đến khi mùa sen qua đi, tiền kiếm được kha khá thì tìm cách trốn đi cũng không muộn.

Lục Thụ Phàm đang âm mưu suy tính thì bị Phổ Huyền làm cho giật mình.

Phổ Huyền:

"Tại sao lại ăn trộm?"

Lục Thụ Phàm từ nhỏ tới lớn nghe hỏi câu đó nhiều đến phát chán, đáp:

"Đem bán lấy tiền, uống rượu cùng các tiểu cô nương."

Phổ Huyền:

"Sau này không được ăn trộm nữa. Tìm một việc lương thiện mà làm."

Lục Thụ Phàm nhìn tên hòa thượng trước mặt có vẻ rất nghiêm túc giáo huấn mình, chợt không nhịn được cười. Phổ Huyền nghe cười cũng không nhìn Lục Thụ Phàm, quay lưng bỏ đi. Lục Thụ Phàm liền nói:

"Ta tìm được rồi."

Phổ Huyền dừng lại, hỏi:

"Việc gì?"

Lục Thụ Phàm khóe miệng như hoa, đáp:

"Ta ở đây cùng ngươi tu hành."

Phổ Huyền lúc này mười bảy tuổi, nhờ căn tính bẩm sinh nên linh lực phát triển phi thường, tu tập rất nhanh liền cấp kỳ tiến bộ, tuy nhiên đạo hạnh Phật pháp thì vẫn còn non nớt. Lục Thụ Phàm đối với mấy lời khuyên sơ đẳng của Phổ Huyền căn bản không thể lọt vào tai.

Từ hôm đó trở đi Lục Thụ Phàm chỉ ngày ngày chẻ củi, tưới rau, quét rác, thỉnh thoảng lại bị các đệ tử khác phát hiện ăn trộm sen rồi bỏ trốn xuống núi. Phổ Diệu đại sư lần nào cũng bị Phổ Huyền thuyết phục, cuối cùng bỏ qua không trách phạt Lục Thụ Phàm. Lục Thụ Phàm nhờ đó càng ngày càng lấn tới. Phổ Huyền nhìn cơ thể ốm yếu của Lục Thụ Phàm lại muốn giúp hắn, bảo vệ hắn. Lục Thụ Phàm chẻ củi chỉ chẻ vài ba thanh lấy lệ, Phổ Huyền nhìn thấy Lục Thụ Phàm mặt mày tái nhợt liền ra tay giúp hắn. Mỗi khi Phổ Huyền xuống núi hàng yêu đều dẫn hắn theo bên mình. Thế nhưng chỉ mới tới chân núi Lục Thụ Phàm liền tách ra đi đường khác, dĩ nhiên là trở về Phiên An Trấn tìm mấy thứ ăn chơi. Còn Phổ Huyền sau khi đến các làng nhỏ xung quanh hàng yêu diệt ma, lúc trở về thì ghé lại Phiên An Trấn, tìm thấy Lục Thụ Phàm rồi vác hắn lên vai, mang trở về Liên Hoa Tự.

Phổ Diệu đại sư nhìn thấy Phổ Huyền và Lục Thụ Phàm ngày càng trở nên thân thiết, chẳng những không vui mà lại còn thêm lo. Lần nào trở về Lục Thụ Phàm cũng nồng nặng mùi rượu. Phổ Huyền vác hắn trên mai cũng bị mùi ám lên.

Phổ Diệu gọi Phổ Huyền ra sân trước, hỏi:

"Ngươi còn định gạt ta đến bao giờ? Tăng bào từ ngày đầu tiên ngươi đã tìm lại được. Vậy tại sao còn muốn chứa chấp hắn?"

Phổ Huyền cúi mặt, định dùng lời lẽ thuyết phục sư phụ thì bất ngờ bị Phổ Diệu ngắt lời:

"Ta biết ngươi từ nhỏ lớn lên ở Liên Hoa Tự, quy tắc rất nghiệm ngặt, lại không có sư huynh đệ cùng trang lứa, tâm trạng rất cô đơn. Nhưng không thể vì vậy mà để tên tiểu tử một chút phép tắc cũng không có kia ở bên cạnh . Ta tuổi đã cao, không còn sống bao lâu nữa. Liên Hoa Tự sau này để cho ngươi trụ trì. Còn tên tiểu tử kia, ngày mai bảo hắn rời khỏi tự."

Phổ Huyền không ngờ sư phụ lại quyết định nhanh như vậy. Tuy nói hắn với Lục Thụ Phàm gần một tháng nay dần trở nên thân thiết, nhưng Phổ Diệu đại sư đối với Phổ Huyền lại giống như cha mẹ. Phổ Huyền đối với những lời nói của Phổ Diệu thật sự rất xem trọng.

Lục Thụ Phàm từ nãy giờ nấp phía sau đã nghe hết câu chuyện. Hắn đối với Phổ Diệu đại sư ngay từ đầu đã không có cảm tình. Trong mắt Phổ Diệu cho dù Lục Thụ Phàm có không mở lời, có không động đậy hay làm bất kỳ chuyện gì đều không thể khiến ông vừa lòng. Lục Thụ Phàm đã sớm từ bỏ ý định lấy lòng trụ trị Liên Hoa Tự, nhưng xem ra đệ tử tâm đắc của ông thì đã nắm được trong lòng bàn tay.

Trong căn phòng quen thuộc Lục Thụ Phàm ngồi trên bàn đợi sẵn, trên tay cầm một bình rượu Cung Đế Tửu. Phòng này một tháng nay chỉ có Phổ Huyền và Lục Thụ Phàm ngủ. Ba vị sư huynh khác thì ngủ ở một phòng gần đó. Phổ Huyền bước vào phòng, nhìn thấy bình rượu liền chau mày, hỏi:

"Làm sao ngươi có?"

Phổ Huyền hỏi cũng bằng thừa. Hắn sau đó liền đoán được Lục Thụ Phàm mỗi lần xuống núi đều giấu rượu mang về. Chỉ là đến bây giờ mới bị phát hiện. Vừa định mắng Lục Thụ Phàm thì nhìn thấy bình rượu từ trên tay hắn bất ngờ rơi xuống. Phổ Huyền thân thủ như chớp, lập tức rướn người chụp lại được bình rượu, tuyết đối không để vang lên một tiếng động nào làm các sư huynh hay sư phụ nghi ngờ.

Lục Thụ Phàm chỉ mới hớp được một ngụm, lại giả vờ say, nói:

"Mười tám năm trước ở Bạch Đào Sơn, ta không chỉ có một mình, còn có phụ thân, mẫu thân, còn có tỷ tỷ nữa. Nhưng mà, ngươi biết không, tỷ tỷ rất thương ta. Ta chỉ mới năm tuổi, mới năm tuổi thôi mà, vậy mà phụ thân lại bảo ta yếu ớt, không thể kết đan, không tu tập nội công được. Ngươi nói xem, ta còn đang rất hận phụ thân sao lại xem thường ta, vậy mà, còn chưa kịp trách người một câu lại thấy người gục chết ở ngay trước mặt, lại còn không nhắm mắt. Rồi mẫu thân cũng bị kẻ đó giết chết. Tỷ tỷ dẫn ta bỏ trốn, sau đó cũng bỏ mất ta. Rồi sau đó, sau đó nữa, ha ha ha," Lục Thụ Phàm hai mắt nhắm chặt, hai tay đập loạn trên bàn cứ cười cười nói nói, "sau đó có một chuyện nữa. Nhưng ta không dám kể. Không muốn nhớ lại. Ngươi nói xem, tên Ngự Linh Quân đó tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Chúng ta đâu quen biết hắn, tại sao lại giết cha mẹ ta? Giết hết người của Bạch Đào Sơn? Ta ngay cả một chỗ ngủ đàng hoàng cũng không có. Ta cũng rất nhớ tỷ tỷ. Mười tám năm trước, tỷ tỷ, lúc đó người đi đâu rồi? Người còn nhớ Tiểu Thụ này không?"

Phổ Huyền vẫn đứng nguyên như vậy, từ đầu đến cuối lắng nghe Lục Thụ Phàm kể lại quá khứ của hắn, bất giác lại nghĩ đến mình. Lục Thụ Phàm tuy đau khổ, nhưng ít ra còn nhớ được cha mẹ mình như thế nào, hơn nữa còn có một tỷ tỷ đang lưu lạc ở nơi nào đó, đến một ngày không xa lại tái ngộ trùng phùng. Còn Phổ Huyền, hắn không nhớ gì cả. Những gì hắn nhớ được, biết được là mình từ nhỏ lớn lên ở Liên Hoa Tự, giống như một cành sen, cứ đơn giản từ trong hồ mọc lên.

Phổ Huyền đi tới bàn, ngồi đối diện Lục Thụ Phàm. Bình rượu khi nãy chụp được vẫn còn cầm trong tay, không ngờ lại ngẩng đầu lên rồi một hơi uống cạn.

Cung Đế Tửu, hương vị đó rốt cuộc là như thế nào?

Phổ Huyền uống xong thì bình thản đứng dậy, đi vòng qua bên kia rồi cúi xuống ẳm Lục Thụ Phàm lên. Nét mặt không có gì thay đổi, nhưng sau đó lại từ từ co lên một chân, nghiêng đầu nhìn cái bàn trước mặt rồi bất ngờ đạp tới. Toàn bộ bàn ghế đều văng đi ầm ầm.

Lục Thụ Phàm chỉ là giả vờ say, sau khi để Phổ Huyền ẳm lên giường thì tìm thời hé mắt. Lúc này nhìn thấy Phổ Huyền ngồi dưới đất, lưng tựa vào thành giường, nhắm mắt ngủ rất ngon lành. Lục Thụ Phàm nhìn thấy vai trần bên trái của Phổ Huyền lộ ra, không hiểu sao lại cảm thấy ngứa ngáy, muốn chạm vào thử xem sự cường ngạnh đó rốt cuộc như thế nào.

Hắn nhìn Phổ Huyền một lúc thì khóe miệng từ từ lún sâu vào hai bên, nở ra một nụ cười. Lục Thụ Phàm và Phổ Huyền ở trong tư thế đó lặng im ngủ đến sáng.

Sáng hôm sau, Phổ Huyền cùng ba vị sư huynh đều có mặt ở sân trước. Phổ Diệu đại sư đứng ngoài cổng, đứng sát phía sau là Phổ Huyền. Ba vị sư huynh kia ban nãy đều bị Phổ Diệu đại sư la cho một trận. Bây giờ ai nấy đều ngậm miệng im re, thậm chí còn không dám ngẩng đầu. Chuyện là Phổ Huyền mới sáng sớm đã khiến mọi người bỏ lỡ giờ tụng kinh. Hắn muốn xin sư phụ cho mình đi theo Lục Thụ Phàm xuống núi, giúp Lục Thụ Phàm tìm lại tỷ tỷ. Nếu làm được như vậy bản thân Phổ Huyền mới có thể yên tâm mà không nghĩ về Lục Thụ Phàm nữa. Lục Thụ Phàm tìm lại lại được tỷ tỷ cũng không trở lại Liên Hoa Tự quấy phá. Nhưng Phổ Diệu đại sư nghe xong liền nổi giận đùng đùng, còn bảo nếu Phổ Huyền dám đi thì đừng bao giờ trở về. Các đệ tử khác vì xin cho Phổ Huyền mà cũng bị vạ lây. Phổ Huyền được Phổ Diệu đại sư nuôi dạy từ nhỏ. Hắn từ trước đến nay chưa từng có tình cảm hay đối đãi với người khác đặc biệt như vậy. Tuy nhiên, Phổ Diệu đại sư nổi giận đến mức đó, các đệ tử cũng là lần đầu tiên trông thấy.

Phổ Huyền một tay giữ thủ ấn, bất ngờ quỳ xuống, nói:

"Khẩn xin sư phụ đồng ý cho đệ tử."

Các đệ tử khác ai nấy đều há hốc kinh ngạc. Phổ Diệu đại sư tuy không nhìn thấy Phổ Huyền ở sau lưng nhưng cũng đoán được hắn đang làm gì. Phổ Diệu chẳng những không nguôi giận mà đùng đùng quát lớn:

"Cút!"

Ba đệ tử đang đứng phía sau bị âm lực đó làm cho khiếp đãm. Không phải âm thanh chấn động mà là vì lo lắng cho sức khỏe của sư phụ. Phổ Diệu tuổi đã cao, mấy năm nay lại càng yếu hơn nữa, không nên bị kích động.

Phổ Huyền định nói tiếp thì từ bên trong truyền ra giọng nói của Lục Thụ Phàm:

"Thời gian qua đã làm phiền quý tự. Bây giờ cũng đến lúc phải đi."

Lục Thụ Phàm bước ra, trên vai quàng sẵn tay nải, tiến đến bên cạnh Phổ Huyền, cung tay nói tiếp:

"Số liên nhục ta trộm ở tự đã bán rồi thì không thể lấy lại, chỉ có thể bỏ công chẻ củi, tưới rau mà đền bù. Tuy nhiên liên nhục vẫn là liên nhục, ta vẫn là không có cách nào trả lại. Thành thật xin đại sư cùng các vị sư huynh thứ tội."

Lục Thụ Phàm nói xong thì lách người đi ra khỏi cổng, cũng không biết ở phía sau có ai nói gì nữa hay có động tĩnh gì hay không. Chỉ biết từ lúc đó trở đi mọi thứ đều im ắng. Lục Thụ Phàm đi gần nửa ngày trời, đến khi gần tới chân núi thì không thể giữ vẻ thanh tao thoát tục được nữa, dẫm mạnh chân một cái, mắng:

"Giỏi lắm! Ta đi chậm như vậy cũng không ai đuổi theo. Thật sự để ta đi?"

Lục Thụ Phàm không cam tâm thất bại. Đêm qua mượn rượu bày tỏ chính là muốn dẫn dụ lòng thương cảm của Phổ Huyền. Lục Thụ Phàm nghĩ một kẻ thích nói từ bi như Phổ Huyền nhất định sẽ ra tay giúp đỡ. Không ngờ đi nửa ngày đường một tiếng chim hú cũng không có chứ nói gì đến giọng nói trầm trầm vang vang của tên hòa thượng kia. Lục Thụ Phàm một lúc chợt muốn quay trở lại châm lửa đốt chùa, còn đang định như vậy thì quả nhiên Phổ Huyền liền xuất hiện. Phổ Huyền từ trên sườn dốc từ từ đi xuống, sau đó đi ngang qua Lục Thụ Phàm nhưng lại không nhìn đến y. Lục Thụ Phàm hai mắt trổ hoa, nhất thời cảm thấy ánh dương trên đỉnh đầu như chao đảo, không tin là Phổ Huyền đang xuất hiện ở trước mặt mình. Sau đó mới hoàn hồn đuổi theo, gọi:

"Phổ Huyền! Chờ ta..."

Lục Thụ Phàm chạy lướt qua Phổ Huyền, cố tình để tà áo mình trượt lên cánh tay của Phổ Huyền. Hắn chạy một lúc thì nghiêng đầu nhìn lại, tốc độc chậm dần, vừa đi lùi vừa nói chuyện:

"Ngươi thật sự muốn đi theo ta? Không sợ sư phụ la sao?"

Phổ Huyền không trả lời, tấm mắt phóng qua vai Lục Thụ Phàm, nhìn đường phía trước.

Lục Thụ Phàm bị phớt lờ thành quen, nói tiếp:

"Ngươi thành thật quá đấy! Đâu nhất thiết phải nói như vậy. Cứ bảo sư phụ như mấy lần trước là xuống núi hàng yêu, chỉ có điều lần này phải đi hơi xa, hơi lâu hơn một chút. Tìm được tỷ tỷ rồi ta không theo ngươi về Liên Hoa Tự nữa. Như vậy không phải đôi bên đều vui vẻ?"

Phổ Huyền vẫn kiên quyết không nhìn Lục Thụ Phàm, nhưng nét mặt có chút thay đổi, hàng lông mày đen rậm chau lại, cuối cùng chỉ bật ra hai tiếng:

"Linh tinh!"

Lục Thụ Phàm nhìn Phổ Huyền một lúc rồi âm hiểm cười tà, trong đầu lập tức có tính toán. Hắn không phải tự nhiên cất công dẫn dụ Phổ Huyền. Kẻ thù giết cha mẹ – Ngự Linh Quân thì vẫn còn đó. Lục Thụ Phàm từng thề một ngày cũng không quên mối thù này. Hơn nữa tỷ tỷ hắn sự thật không phải đang thất lạc. Ba năm trước, Lục Thụ Phàm quyết định tìm đường trở lại nơi trước kia hai tỷ đệ lạc nhau. Ký ức trôi qua hơn mười mấy năm, Lục Thụ Phảm không chắc mình còn nhớ được vị trí, chỉ còn nhớ hôm đó cùng tỷ tỷ chạy về phía Bắc Bạch Đào Sơn rồi thất lạc. Bạch Đào Sơn nằm ở trung tâm Vĩnh Thanh Trấn, đi về phía Bắc sẽ nhìn thấy một dãy núi chắn ngang gọi là Hoa Tiên Sơn. Qua khỏi Hoa Tiên Sơn đi về phía Tây là Biên Trấn, đi về phía Đông là Phiên An. Lục Thụ Phàm tìm tới Hoa Tiên Sơn, chỉ hi vọng tìm thấy được một chút dấu vết cũng là tốt lắm rồi. Dưới chân Hoa Tiên Sơn mọc dày đặc những thân tre cao lớn, đường kính to cỡ một chân người. Lục Thụ Phàm mỗi lần đến đây đều cố gắng khắc lên hàng trăm thân tre cùng một dòng chữ: "Tiểu Thụ tìm tỷ tỷ", chỉ hi vọng nếu tỷ tỷ hắn nếu có tới đây sẽ nhìn thấy được. Không ngờ một năm sau trên thân tre quả thật lại có người hồi âm: "Lục tỷ ở Ngự Linh Cung"

Lục Thụ Phàm đọc được dòng chữ đó thì hai mắt rưng rưng, suy xét một lúc thì chắc chắn đã tìm được đúng người. Năm chữ đầu tiên hắn khắc trên thân tre không hề nhắc tới họ Lục, người kia lại xưng là "Lục tỷ" thì không thể là nhầm lẫn. Lục Thụ Phàm còn chưa vui mừng được bao lâu thì bắt đầu lo sợ. Tỷ tỷ của hắn không lẽ nào đã bị bắt tới Ngự Linh Cung? Ngự Linh Cung xưa nay tuyệt đối không ai dám đến gần. Người sống đến đó liền bị âm khí áp bức đến hồn siêu phách lạc, không thể thoát ra mà trở thành hung thi. Lục Thụ Phàm không có cách nào đi đến được Ngự Linh Cung, đành khắc lại mấy chữ hẹn tỷ tỷ gặp ở Phiên An Trấn. Thế nhưng đến hai năm sau trên thân tre vẫn không thấy phản hồi. Chữ khắc ngày nào của tỷ tỷ cũng trở nên phai nhạt.

Lục Thụ Phàm nhìn Phổ Huyền đang đi phía trước, thầm nghĩ hiện giờ chỉ có y mới giúp được mình đột nhập Ngự Linh Cung. Dù thế nào đi nữa, tên hòa thượng này, hắn nhất định không buông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top