Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Vô sỉ

Thảo Thiện viên bây giờ không thể tự cung tự cấp được như trước, các nô tài phải đi ra ngoài mua lương thực đem về cung dự trữ.

Phiên An là một trong bốn trấn lớn nằm về phía bắc Ngự Linh Cung. Sau trận mạt thế mười sáu năm trước, các trấn xung quanh đều không còn bóng người, một trăm dặm xung quanh Ngự Linh Cung đều là rừng núi hung hiểm.

Tiếng gà inh ỏi xoáy thẳng vào tai người. Giang Đông lăn lộn trên giường một hồi thì ngã "ịch" xuống đất.

"Thứ gà mắc toi! Bọn bay tưởng làm như vậy sẽ ép được ta hay sao?" – Giang Đông giãy giụa xong thì nằm úp xuống giường, cọ cọ bụng dưới lên tấm chăn ấm áp. "Ôi, tiểu chăn tử, bổn tướng công không muốn rời xa ngươi một chút nào."

"Ò ó o... o"

"O cái mã cha nhà ngươi. Cút! Cút! Cút! Cút hết cho ta!"

"Ò ó o..o."

Giang Đông bật tung người dậy, cái chăn từng là "vợ" của hắn cũng bị ném tung ra ngoài.

"Ngươi ra đây cho ta! Lão Giang gia có hứng muốn ăn cháo gà."

Giang Đông chạy xộc ra khỏi phòng, không để ý trên người chỉ mặc duy nhất một cái quần nhỏ ngắn củn. Trên đời này hắn ghét nhất là Ngự Linh Quân, nay danh sách đó vừa được bổ sung thêm một con gà trống.

"Yêu kê, còn không mau lộ diện!"

Giang Đông chạy khắp nơi trong vườn, cuối cùng dừng lại trước giàn nuôi ong mà hôm qua hắn vừa mới sửa chữa.

Yêu kê đứng đợi trên giàn gỗ, thấy người kia tiến tới cũng nhẹ nhàng nhảy xuống. Mào gà trên đầu giống như một ngọn lửa phập phồng. Cái mỏ nhọn hoắt nhắm thẳng vào kẻ không đứng đắn ăn mặc không chỉnh tề họ Giang. Điểm trên bộ lông vàng rất nhiều những đốm đen lớn nhỏ, dưới ánh nắng lại phát ra sắc tím. Hai chân yêu kê phủ đầy lông trắng, từ trong lộ ra những móng vuốt nhọn dài.

Giang Đông trợn mắt nhìn yêu kê sắp đạp xuống đầu mình, càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy sau chân nó có tới chín cái cựa. Đây chẳng phải là thần kê trong truyền thuyết đó sao?

"Ta mặc kệ ngươi là thần kê hay yêu kê phương nào. Lão Giang gia trên đời ghét nhất là bị chọc phá giấc ngủ. Cháo gà, mau chui hết vào bụng ta."

Thân thủ của Giang Đông vô cùng linh hoạt, nhích qua một cái liền né được kê cước, sau đó vòng tay ra sau chụp mạnh vào cổ gà. Thế nhưng yêu kê cũng vô cùng lợi hại. Yêu kê rụt đầu lại rồi toàn thân lộn vòng, hai chân chổng ngược bấu chặt vào cổ tay Giang Đông.

Giang Đông bị tiếng kêu "quác quác" của yêu kê chọc tức. Cổ tay bị cựa gà cào trúng liền thấy bắn máu ra.

"Độc ác! Ngươi khó sống rồi!"

Hắn vung tay tóm chặt lấy chân gà.

"Ha ha ha, mắc bẫy của ta rồi, đồ yêu kê ngu ngốc!"

Hắn đắc ý chưa được bao lâu thì đột nhiên hét lên .

"Á... đồ mỏ nhọn khốn kiếp! Tiên sư nhà ngươi dám mổ vào thịt ta."

Yêu kê bị xách ngược trên cao, vừa kêu "quác quác" vừa quyết liệt mổ vào tay đối thủ.

Giang Đông quyết tâm nắm chặt chân gà, sau đó quay yêu kê một vòng rồi ném đi vun vút. Yêu kê trong lúc bị ném đi vẫn môm kêu "quác quác", sau đó đập cánh mấy cái mới đáp trở lại mặt đất an toàn. Ở đầu bên kia Giang Đông đang xuýt xoa mấy vết trầy xước trên tay, không ngờ yêu kêu một lần nữa từ trên đầu hắn đạp xuống. Giang Đông bị mỏ gà mổ đến tối tăm mặt mũi, quờ quạng một hồi nắm trúng được cánh gà. Lông gà và tóc người cùng tung bay trong gió. Thảo Thiện Viên còn chưa được dọn dẹp xong bây giờ lại trở về ngổn ngang như lúc đầu.

Mặc dù bị nhổ lông đến gần như trần trụi nhưng yêu kê vẫn chiến đấu tới cùng. Tám móng chín cựa liên tiếp đá vào tên mặt trắng.

Mới sáng sớm Ngự Linh Cung được một phen náo nhiệt. Bọn cung nữ nô tài đều nô nức tới xem.

Lúc này Lục Nhi cũng mới vừa chạy tới.

"Giang công tử, người đừng nhổ lông nó nữa. Đó là thần kê này là Ngự Linh Quân đem về."

Cả Giang Đông và yêu kê vẫn đang phẫn nộ xung thiên, vừa nghe tiếng Lục Nhi thì đột nhiên bất động.

Giang Đông trợn mắt, liếc xéo qua Lục Nhi:

"Giết nó! Ta muốn ăn cháo gà."

Lục Nhi nước mắt rưng rưng, vô cùng kinh hãi.

"Không được, không được đâu. Ngự Linh Quân rất yêu quý nó."

"Ta không cần biết. Giết nó ngay cho ta!"

Lúc này Tiêu Cơ cũng từ xa chạy tới, nói nhỏ vào tai Lục Nhi.

"Cứ bắt lại trước đã."

Lục Nhi từ từ tiến lại gần yêu kê, miệng không ngừng bập ra bập vào, phát ra những âm thanh đặc biệt. Yêu kê nghe tiếng bập bập liền ngoan ngoãn chạy tới. Lục Nhi thả xuống vài hạt thóc, chờ yêu kê ăn xong thì bắt nó đem vào chuồng.

Giang Đông nhìn lướt qua đám đông đang đứng bên kia cầu, quát:

"Tên quỷ vương đó lại đi đâu nữa rồi?"

Đám người bên kia đồng loạt sợ mất vía, vội vàng chạy đi, chỉ còn lại một nhóm hai cung nữ và một tiểu nô tài đứng lúp ló sau bụi cây trúc đào. Ba người này vẫn trân trân nhìn người đứng bên kia cầu.

Giang Đông vẫn chưa hết tức giận, lại quát:

"Nhìn cái gì?"

Cả bọn sau đó mới chịu vén quần chạy đi.

Giang Đông thở dài, gục đầu nhìn xuống, lúc này mới nhận ra hắn không có mặc áo, ở vị trí hạ bộ còn nhô lên thứ gì? Một vết máu không biết từ lúc nào đã loang ra đỏ thắm. Hắn vội vã túm lại đáy quần, kéo lên hửi hửi, thở phì một cái, thì ra là máu gà.

"Dơ bẩn thế này phải đi tắm một chút."

Giang Đông định hỏi Lục Nhi ở Thảo Thiện viên có bồn tắm không, nhưng nàng ta đi nhốt gà tới giờ vẫn chưa thấy trở về.

"Yêu kê khốn kiếp! Cả gan làm bẩn ta. Cứ chờ xem, lão Giang gia sẽ sớm tiễn ngươi vào nồi."

Giang Đông đứng trên bờ kênh, kiểm tra xung quanh một lần nữa, thấy không có ai thì bắt đầu cởi quần.

"A... mát quá! Tê, sướng, sướng chết ta!"

Hắn ngâm mình trong nước, vô cùng thư thái, thỉnh thoảng còn phát lên vài tiếng "ư ư, a a". Con kênh này sâu chưa tới một mét rưỡi, Giang Đông phải khuỵu chân xuống thì tiểu Giang tử của hắn mới không nổi lên lềnh bềnh.

Ở bên kia dòng kênh, Lục Nhi đang nấp sau bụi trúc đào, từ nãy tới giờ không dám nhìn vào trong.

"Đưa cho ta." – Một giọng nói từ trên cao truyền xuống.

"Ngự Linh Quân." – Lục Nhi hoảng hốt.

Ngự Linh Quân nhìn bộ y phục trên tay Lục Nhi, không nói gì chỉ đưa tay ra đợi.

Lục Nhi bối rối, một lúc sau hiểu ra, lập tức đưa bộ y phục kia cho Ngự Linh Quân.

Ngự Linh Quân:

"Con gà đó, cứ làm theo lời hắn."

Lục Nhi hai mắt ngỡ ngàng. Ngự Linh Quân sau mỗi lần xuất cung đi săn yêu thú, gặp được kỳ trân dị bảo, linh thú quý hiếm đều đem về cung, nghe nói là để dành cho một người nào đó. Người đó là ai thì ai cũng biết rồi. Nhưng xem ra Ngự Linh Quân đã phí công vô ích. Yêu kê này trước sau cứ muốn đắc tội với Giang mỹ công tử, thà rằng oanh liệt chết trong nồi cháo chứ nhất định không chịu làm thú cưng cho tên đạo sĩ không biết phép tắc kia trêu đùa.

Giang Đông tựa lưng lên bờ, lớp cỏ xanh cọ cọ lên da càng trở nên kích thích. Gạt đi mấy khóm bèo dâu, mặt nước trong veo phản chiếu một bóng người. Hắn nhắm mắt nhớ lại vài chuyện cũ. Mặt nước xanh trong tưởng như là sâu thẳm, bất chợt nhận ra có điều gì đó bất thường.

"Bầy cá phát quang, chúng đi đâu hết rồi?"

Hắn sực nhớ tới cái quần dính máu cần phải giặt rửa, đến khi định bước lên thì mắt miệng mở tròn. Khi nãy cởi quần xong để lại nó trên bờ, bây giờ ở đó đã biến thành một bộ y phục khác. Hắn từ từ bước tới, hai chân thẳng tắp, hai mắt đảo tròn. Cơ thể sũng nước, từng giọt nước chảy từ eo xuống chân, đi tới trước bộ y phục, cúi xuống nhìn, lúc này lại nhận ra thêm một điều kinh khủng.

"Không được! Kẻ đó như vậy đã nhìn thấy của ta hết rồi!"

Hắn quát xong liền trở lại thâm trầm:

"Chắc là Lục Nhi đem tới. Nàng ấy ngại nên không dám gọi ta. Không sao, không sao."

Ngự Linh Quân đang nấp sau một gốc cây, nhìn thấy người kia năm lần bảy lượt chổng mông về phía mình, thậm chí còn nhìn thấy lỗ nhỏ hồng hồng của nam nhân này cứ liên tục nở ra chúm lại.

"Giang công tử!"

Lục Nhi từ bên kia cầu gọi tới.

Giang Đông mặc quần áo chỉnh tề đi ra, đứng ở bên đây cầu, hỏi:

"Có chuyện gì?"

Lục Nhi trên tay bê một mâm nhỏ, cẩn thận bước qua cầu.

"Người chắc đã đói bụng rồi. Mời dùng thử món cháo này."

Giang Đông nhíu mày, đoán già đoán non.

"Là yêu kê đó sao?"

Lục Nhi gật đầu, Giang Đông liền ngây ngốc.

"Thật sao? Ngươi làm thịt nó thật sao? Nghe nói là thú cưng của Ngự Linh Quân kia mà?"

Lục Nhi đang định trả lời thì Giang Đông lại nói:

"Ngươi sao thế? Sắc mặt rất tệ. Sức khoẻ không ổn sao?"

Hắn nói xong thì nhìn xuống bụng của Lục Nhi, có hơi bất ngờ vì hôm nay trông đã to lên rất nhiều.

Lục Nhi mím môi, suy nghĩ một lúc mới nói:

"Đa tạ Giang công tử. Lục Nhi không sao. Chỉ có điều mấy hôm nay trong người thay đổi, cảm thấy hơi khó chịu, thỉnh thoảng còn nôn nhiều."

Lục Nhi nói xong thì có hơi bối rối.

"Nô tì thất lễ. Những việc này lại đi kể cho Giang công tử. Làm phiền người nữa rồi."

"Không sao., không sao. Ngươi không khoẻ thì cứ nói không khoẻ. Dành nhiều thời gian nghỉ ngơi một chút, ta tự lo cho mình là được."

Giang Đông nói xong liền úp mặt xuống tô cháo, hít hà.

"Ngon thật đấy! Ngươi nấu rất ngon. Ta chưa từng ăn tô cháo nào lại ngon như vậy. Gà chín cựa trong truyền thuyết có khác. Thật đáng đời nhà ngươi, yêu kê. Ha ha ha!"

Hắn cười vui như vậy vẫn không thể khởi sắc được tâm trạng của Lục Nhi.

"Ngươi lo lắng sao?"

Lục Nhi ấp úng:

"Giang công tử, người, có chuyện này, người có thể..."

Giang Đông liền hiểu ý:

"Ngươi yên tâm. Cứ nghỉ ngơi cho tốt rồi hạ sinh một tiểu cô nương xinh xắn. Tên quỷ vương xấu xa kia nếu dám làm gì ngươi ta nhất định xử lý không tha."

Lục Nhi cúi đầu:

"Nô tì rất cảm kích đại ân của Giang công tử, nhưng có điều, Ngự Linh Quân, ngài ấy đối với chuyện này cực kỳ nghiêm khắc. Xưa nay trong cung không được phép mang thai."

Giang Đông từ lúc nghe được cuộc nói chuyện giữa Lục Nhi và Tiêu Cơ đã cảm thấy thắc mắc. Ngự Linh Quân tại sao lại cấm đoán việc này?

"Nô tì không biết, còn Tiêu Cơ thì không muốn nói."

Giang Đông khịt mũi, cảm thấy tên Tiêu Cơ kia không đáng mặt nam nhi.

"Sinh con không phải chuyện rất tốt sao? Ta thấy cung chủ của các ngươi đầu óc có vấn đề. Hắn một thân cô độc thì cũng được đi, sao lại bắt người khác phải cùng chung số phận với hắn?"

Lục Nhi hai mắt đỏ hoe, đột nhiên quỳ xuống.

"Giang công tử, nô tì xin người, chỉ có người mới có thể giúp được mẹ con nô tì. Chỉ cần là người nói Ngự Linh Quân chắc chắn sẽ đồng ý."

Giang Đông nghe mấy lời đó thì có hơi kinh ngạc. Bản thân hắn tính mạng còn chưa biết thế nào. Dĩ nhiên đối với mẹ con Lục Nhi bằng mọi cách đều ra sức giúp đỡ. Nhưng nói hắn đối với Ngự Linh Quân lại có tầm quan trọng như vậy thì hình như không đúng. Từ lúc bị bắt về cung tới nay Giang Đông còn chưa rõ mục đích của Ngự Linh Quân là gì.

Giang Đông:

"Ngươi đứng lên đi. Đừng khóc nữa. Đang mang thai cũng đừng có tuỳ tiện cử động mạnh như vậy. Ngươi không sợ đứa bé trong bụng sợ quá lọt mất ra ngoài à?"

Lục Nhi ngước lên, bộ dạng khổ sở, sau đó mới từ từ đứng dậy.

Giang Đông:

"Được rồi. Ngươi lui đi."

Lục Nhi thu dọn đồ đạc, vừa quay lưng định đi thì bị Giang Đông gọi lại.

"Ngự Linh Quân, mấy ngày hôm nay hắn đi đâu nữa rồi?"

"Chuyện này nô tì không rõ. Nhưng ngài ấy sáng nay đã trở về rồi. Bây giờ nô tì đi sắc thuốc cho ngài ấy đây."

"Tốt. Ta đi với ngươi, sẵn có chuyện đến gặp hắn bàn bạc."

Thấy Lục Nhi vẫn còn lo lắng, Giang Đông liền nói:

"Không phải bàn chuyện của ngươi đâu. Chuyện đó ta sẽ tìm lúc thích hợp. Ngươi yên tâm."

Hai người rời khỏi Thảo Thiện viên, suốt dọc đường vẫn là mấy con hung thi đứng nghiêm trang canh gác. Giang Đông nhìn bọn chúng như vậy chợt có chút thương cảm. Số phận không may bị Ngự Linh Quân giết hại, ấy vậy mà một nấm mồ cũng không có để nằm, tuy rằng vẫn còn đang tồn tại nhưng thật ra là vô hồn vô cảm, đối với dương thế đã không còn mối liên kết nào. Hắn nhìn hai cánh tay gồng cứng của bọn chúng chợt nảy ra sáng kiến, thay vì để tay không như vậy chi bằng cấp cho mỗi tên một cái lư hương. Hắn mỗi ngày đi qua đi lại có thể tiện tay thắp cho vài nén nhang cúng bái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top