Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1: Sơ Lâm (01 - 10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 01: Bị sét đánhEdit: Liên tỷBeta: Sakura

– Tiểu U, đừng buồn!

Cuối cùng có người muốn nói lại thôi, vỗ vỗ bả vai cô gái, trầm giọng nói. Thấy cô gái kia vẫn đứng đó không nhúc nhích, ông thở dài yên lặng lát sau lại nói

– Tiểu U, hay là đến công ty của chú Trần làm đi! Như vậy mọi người có thể chăm sóc cho cháu!

Lời chưa nói xong đã bị cô gái tên Tiểu U ngắt lời, chỉ thấy cô nhẹ ngẩng đầu cười với người đàn ông trung niên, nói

– Không cần, cháu sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình, cám ơn chú Trần.

Lúc này, cuối cùng có thể thấy rõ dung mạo của cô gái, đó là một cô gái khoảng chừng 20, 21 tuổi, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, lông mi đen, nhỏ và dài tự nhiên, làn da trắng nõn, gương mặt trái xoan, đôi mắt sóng sánh như làn nước, mang hương vị của một mỹ nhân cổ điển. Lúc này, gương mặt kia tái nhợt, đôi môi trắng bệch đang cười nhạt, đôi mắt vốn ôn nhu xinh đẹp lóe lên vẻ cứng cỏi, cả người cô như phát ra khí chất kiên cường, không chịu khuất phục.

– Ách. . . . . . .

Trần Phi Dương như muốn tiếp tục khuyên bảo cô, nhưng nhìn thấy đôi mắt kia, cũng hiểu biết tính cách của cô, nhiều lời cũng vô dụng, chỉ thở dài lấy tay khỏi bả vai cô, đi về phía xe hơi đỗ ở đàng xa.

Một hồi, tiếng xe vang lên, sau đó yên tĩnh, Trương U vẫn một thân áo tang màu đen đứng trước hai ngôi mộ.

Vừa đứng, thế nhưng đứng đến trời tối.

Vào buổi tối gió nhẹ thổi lên góc áo của cô, đôi mắt cô đã phiếm tơ hồng, nhưng cô ngay cả nháy mắt cũng không nháy, cô không khóc, bởi vì cô cảm thấy mình ngay cả tư cách để khóc cũng không có.

Trương U đứng thẳng, cuối cùng gục xuống, là lỗi của mình . . . . . Cũng là lỗi của mình . . . . . . !

Trương U ngồi chồm hổm trên mặt đất, thân hình run nhẹ, không kịch liệt nhưng lại cảm giác đau khổ tột cùng.

Trương U cúi đầu vào đầu gối, tối đen một mảnh làm cô hồi tưởng lại dĩ vãng. Cô từ nhỏ chính là quần áo đưa đến tay, cơm đưa đến miệng, là con gái một được cả nhà cưng chiều, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Trương thị. Mười lăm năm hạnh phúc ấy của cô không còn khi cha mẹ an bài hôn nhân cho cô. Đối phương là một chàng trai rất tuấn tú, gia cảnh cũng môn đăng hộ đối, nhưng cô không đồng ý. Kỳ thật cô biết chàng trai kia rất tốt, nhưng cô rất tức giận, cô giận vì cho rằng cha mẹ là vì cơ nghiệp của gia tộc mà an bài cuộc hôn nhân này. Cho nên năm cô mười lăm tuổi, cô đã cùng cha mẹ ầm ĩ một trận, chạy ra khỏi nhà, trong người chỉ mang theo mấy trăm đồng tiền.

Cô rất thông minh, thành tích cũng rất tốt, cũng không giống như những tiểu thư khác được chiều chuộng nên cái gì cũng đều không hiểu, cho nên cô biết cô sẽ không chết đói. Xác thực là cô đã làm được, mặc dù rất khổ. Từ ban đầu mặc dù cô có tri thức, nhưng lại không có kinh nghiệm, hơn nữa vẫn chỉ có mười lăm tuổi, tìm công việc cũng không như ý, cuối cùng hậu quả chính là một cuộc sống không có tiền. Cho nên cô phải học cách thích ứng, tự thay đổi chính mình.

Ăn cơm chỉ ăn những món bình dân, lần đầu tiên rất khó ăn nên ăn không vô, đến khi làm việc thì bị đói đến choáng váng cho nên cố ép buột bản thân phải ăn. Y phục cũng là tùy tiện mua vài bộ, ban đầu mang quần áo đi cửa hiệu giặt ủi, sau phát hiện ra nếu cứ như vậy thì ngay cả tiền để ăn cơm cũng không đủ, cho nên cô học tự mình giặt quần áo. Mặc dù lần đầu tiên căn bản không có giặt sạch, hơn nữa còn để bột giặt văng vào mắt.

Lần đầu tiên kết giao bạn bè, kỳ thật trước kia cô cũng có bạn bè, mặc dù chỉ là những tiểu thư khuê các, mà bây kết giao bạn bè, cô học được rất nhiều. Nhưng có đôi lúc cô cũng cảm thấy cô đơn.

Không ngừng chịu khổ, thay đổi, cô đã từ từ thích ứng, bất kể phát sinh chuyện gì cô cũng không có nghĩ qua sẽ trở về nhà. Từ nhỏ tính cách của cô đã rất kiên cường, cũng có thể nói rất quật cường, nếu đã rời đi cô không nghĩ trở về. Thậm chí có lúc cô cho rằng, mình khổ như vậy cũng là do ba mẹ tạo nên. Đứa trẻ mười năm tuổi chung quy cũng là một đứa trẻ bất kể trưởng thành sớm như thế nào.

Cuộc sống của cô như vậy tiếp tục đến nhiều năm, cô thăng chức là nhờ vào sự tài hoa của cô. Hai năm sống tự lập làm cho cô càng thêm kiên cường, chuyện gì cũng đều dựa vào chính mình. Mười bảy tuổi cô đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, người theo đuổi cô đương nhiên cũng không ít, cô có bạn trai mà mình thích, cô biết bạn trai của mình yêu mình thực sự. Cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, cô cũng không có ý muốn trở về, cho dù hiện tại cô đã không còn giận cha mẹ.

Một năm, công ty sắp xếp cho cô xuất ngoại để đào tạo chuyên sâu, bạn trai cô cũng ủng hộ quyết định của cô. Lúc mười lăm tuổi cô đã tự kiếm sống, mặc dù thông minh, thành tích tốt, vừa làm vừa học, nhưng dù sao học cũng không có chuyên nghiệp lắm, cho nên, cô đi.

Ở Mỹ, cô mới thực sự học tập, cũng có kết giao với vài bằng hữu. Mỗi ngày đều cùng bạn trai gọi điện thoại, như vậy mà ba năm đã trôi qua. Một ngày, bạn trai cô gọi điện đến, nói, cha mẹ cô qua đời! Trên đường tìm cô, máy bay đã xảy ra tai nạn. . . . . .

Như sét đánh giữa trời, cô ngây người!

Cô kỳ thật cũng muốn cùng cha mẹ liên lạc, nhưng vẫn không biết phải nói thế nào, hơn nữa qua lâu như vậy, hình dáng cha mẹ như thế nào có chút không nhớ rõ, học tập áp lực cũng làm cho cô có chút quên, sợ hãi hỏi.

– Anh làm sao mà biết?

Bạn trai cô kể lại, cha mẹ cô đã tìm được anh, lúc nghe anh nói cô đi nước Mỹ, vội vàng đi làm thủ tục, không báo cho cô biết, chỉ là sợ cô vẫn còn giận bọn họ rồi lại chạy trốn.

Cô ngây ngốc buông điện thoại, làm thủ tục, trở lại nhà trước đây của mình. Phòng cô vẫn không thay đổi, lòng cô run rẩy, hai mắt nhắm chặt, trong tay cô là bức ảnh chụp cô lúc mười năm tuổi đang tươi cười rạng rỡ.

Tay cô nắm chặt đến chảy máu, nhưng điều này có là gì so với nỗi đau trong lòng, tim cô rỉ máu....

Nàng mặc tang phục vào, làm tang lễ cho cha mẹ. Cô không ngừng hồi lễ với một vẻ mặt thản nhiên, giống như là người đã khuất không có quan hệ với cô. Một số người cô không quen biết, trước kia có lẽ là biết nhưng giờ cũng xa lạ rồi, họ đến lạy rồi rời đi. trước kia cô có gặp qua Trần Phi Dương, là bạn tốt của ba cô.

Trời càng tối, dần dần đổ mưa, dường như Trương U không có cảm giác gì, vùi đầu vào đầu gối, run rẩy, không biết lạnh là thế nào.

Mưa càng rơi xuống càng lớn, rơi lăn tăn trên mặt đất, bầu trời cũng vang lên tiếng sét. Thỉnh thoảng một đạo bạch quang cắt qua phía chân trời một đường thẳng tắp xuống. Trương U ngồi chồm hổm trên mặt đất trông giống như bị bóng đêm cắn nuốt, ở trong bóng đêm run rẩy, vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Bỗng nhiên, Trương U đứng lên, nhìn về phía trước, hai tay run rẩy thận trọng vuốt ve hai tấm bia mộ, giọng nói khàn khàn tắc nghẹn.

– Cha. . . . . . Cha, mẹ. . . . . . !

– Không. . . . . . Không . . . . . . !

Ánh mắt của Trương U chứa đựng đau thương, môi mím chặt, nói không nên lời. . . . . .

Ngẩng đầu lên nhìn trời, cô nhìn không chớp mắt, cô không khóc, nhưng khóe mắt lại ướt mi, rơi xuống phía dưới, thấm đẫm vào y phục. Rốt cuộc không biết là nước mưa hay là nước mắt?

– A! ! ! !

Tột cùng đau khổ gào lên, dư âm chói tai khàn khàn,

– Ha ha ha. . . . . . Ha ha! Trương U mày thật đáng hận, đáng hận a! ! Vì sao? Vì. . . . . . Cái gì. . . . . . ? Ha ha ha. . . . . . Vì sao lại như vậy. . . . . . ! !"

Cô cười to, kêu to, cười đến khổ, cười như phát điên.

– Oanh, Ầm!

Một tiếng vang lớn hơn cả tiếng gào của cô, đồng thời một đạo thiểm điện màu tím cư nhiên vừa vặn hướng đến chỗ cô.

– . . . . .

Trương U cảm giác được tánh mạng của chính mình dần dần mất, trong lòng cô lại thấy nhẹ nhõm.

Nếu có. . . . . . Kiếp sau. . . . . Mình nhất định sẽ đối xử tốt với cha mẹ.

Đây là ý nghĩ cuối cùng của cô trước khi ý thức hoàn toàn biến mất.

Chương 2: Tình cảnh quỷ dị. Edit: MịBeta: Sakura

Thật ấm áp? Đây là cảm giác gì? Giống như đang ở trong biển nước ấm áp mênh mông.

Trương U không mở được mắt ra, cũng không có hành động gì , mặc dù có cảm giác như đang ở trong nước nhưng không có cảm giác khó thở chút nào, hơn nữa còn rất thoải mái, một loại cảm giác thoải mái ấm áp trước giờ chưa từng có bao vây lấy cô, toàn thân không khỏi buông lỏng, cả người nhẹ nhàng phiêu phiêu , Trương U cứ trong tình trạng không tự chủ như vậy, một cảm giác trống rỗng kéo dài. Linh hồn nằm sâu trong cơ thể cô, sau khi bị cửu thiên thần lôi bổ trúng liền lưu lại trên đó một đạo lôi chủng, không ngừng dung hợp cùng với linh hồn của cô, đồng hoá, cũng vì vậy linh hồn của cô đã lấy được chỗ rất tốt chỉ là cô vẫn chưa phát hiện ra .

Không biết như vậy kéo dài trong bao lâu, Trương U phát hiện rốt cuộc mình cũng đã cử động được, mặc dù chỉ là động tác rất nhỏ, hơn nữa cô còn nghe được có người đang nói chuyện, là giọng nữ.Trương U nghe rất mơ hồ không rõ, nhưng cô vẫn có thể hiểu được trong giọng nói ấy mang theo cảm giác ấm áp và yêu thương. Cũng bởi vì nghe được giọng nói của người phụ nữ này mà cô đã tỉnh lại từ trong trạng thái Không Linh lúc nãy(giống như nhập định ấy).

Không biết thân thể này xảy ra chuyện gì, sau khi tỉnh lại cô luôn phát hiện có một loại năng lượng bị cô hấp thụ, rất thoải mái, hơn nữa đối với loại năng lượng này, mơ mơ màng màng có cảm giác vô cùng thân thiết, rất kỳ quái.

Điều này làm cho cô có chút mong chờ lại có chút chống cự, chưa ăn thịt heo chứ không có nghĩa là chưa thấy heo chạy? Khi cô còn bé cũng đã xem qua rất nhiều phim hoạt hình, truyện tranh giả tưởng, sau khi lớn lên một chút cũng xem qua không ít tiểu thuyết, tình huống hiện tại của chính mình có chút giống như những chuyện đó, chỉ là đối với người trưởng thành như cô thì vẫn còn rất lý trí, Trương U không biết vì sao mình còn sống, lại còn bị nhốt ở một nơi nào đó, thân thể cũng xuất hiện vấn đề, đối với những chuyện chưa nắm rõ nguyên nhân, cứ cẩn thận vẫn tốt hơn.

Sau khi bỏ ra một thời gian không ngắn để thăm dò, cô phát hiện lực lượng kia đối với cơ thể cô chỉ có lợi chứ không hại, bởi vì hấp thu năng lượng kia xong, cô có thể cảm giác được cơ thể mình thay đổi, đó là thay đổi tốt, cái loại cảm giác khống chế mờ mờ ảo ảo này khiến cho cô cảm thấy tự tin vì mọi thứ đều được nắm trong lòng bàn tay.

Hơn nữa, trong lúc cô buông lỏng thân thể, rơi vào trạng thái Không Linh thì vẫn luôn cảm nhận được thân thể không ngừng hấp thu năng lượng, năng lượng dũng mãnh như nước ào ào tràn vào thân thể cô, cũng do lần trước tiến nhập vào trạng thái Không Linh mà cô có thể thấy rõ được lực lượng kia tập trung về đâu, chỗ hấp thu lực lượng này chính là linh hồn của cô, thậm chí cô còn thấy được linh hồn của mình dĩ nhiên là màu tím đấy, màu tím óng ánh, lâu lâu lại chớp lên vài tia sáng trắng. Càng thêm kỳ quái chính là chỗ mi tâm của cô có một vệt sáng màu tím bạc trong suốt,bên trong lại có một vật thể mơ hồ phát sáng lập lòe, cô có cảm giác vật thể này đối với linh hồn của cô rất quen thuộc, giống như trời sinh vốn là một. Tất cả năng lượng cô hấp thu giống như bị vật thể này hấp dẫn, cứ đổ dồn về rồi quay chung quanh nó. Rất đẹp, thực sự rất quỷ mị.

Cũng vì lần đó quá kinh ngạc, làm cho cô từ trong trạng thái Không Linh tỉnh lại, nghỉ ngơi một thời gian cô mới tiến nhập Không Linh một lần nữa, lần hấp thu này cô lại không phát hiện ra nó có thêm biến hoá nào khác, mới cảm thấy thoải mái hơn, có một điều cô có thể khẳng định, cái vật thể kia sau này sẽ gây ra cho cô một đại sự tuyệt đối không ngờ trước được.

Hôm nay, nói là hôm nay nhưng trên thực tế Trương U cũng không biết đến cùng là cô đã trải qua bao lâu rồi, bây giờ là lúc nào cô cũng không nắm rõ.

Bởi vì ở nơi này, hoàn toàn không có được khái niệm thời gian, nguyên một mảnh tối đen và không gian thì nhỏ hẹp, hơn nữa, cũng vì cô không mở được mắt, cho nên bình thường cô đều tu luyện theo kiểu chuyên tâm hấp thu năng lượng, năng lượng được hấp thu bị cô tìm cách khống chế, cũng không biết vì sao trong lòng cô lại nảy sinh cảm giác muốn khống chế chúng, không nghĩ tới chỉ có cảm giác muốn thử nhưng lại thành công thật, sau khi hấp thu năng lượng xong thì trong lòng cô lại muốn chúng di chuyển đến từng nơi khác nhau trong cơ thể, lại có thể được, năng lượng chuyển động không nhanh nhưng đi tới đâu rồi cũng đổ dồn về linh hồn của cô. Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ làm cho cô hưng phấn, quả nhiên là cô có thể khống chế được chúng.

Từ trong trạng thái tu luyện tỉnh dậy, chân đã cử động được. Giống như trong dự đoán của cô, lại xuất hiện giọng nữ mơ hồ.Trương U không biết người phụ nữ này là ai, mỗi lần cô tỉnh dậy đều có thể nghe được giọng nói này, đôi khi cũng có giọng nam, chỉ là cô nhìn không thấy nghe không rõ, khiến cho cô nghĩ như thế nào cũng không thông, rốt cuộc mình đang bị làm sao, thân thể thì biến thành như vậy, lại còn bị nhốt tại nơi quỷ quái này, chẳng lẽ bị người ta bắt nhốt trong ống nghiệm sao? Mà đây là suy đoán cô cho là đúng nhất.

Nhưng nếu thật là đáp án này thì thật không tốt, bị bắt đi thí nghiệm như vậy mà được sao?

Trong lòng Trương U hơi có chút buồn bực, cái loại cảm giác thân bất do kỷ này thật làm cho người ta thấy áp lực, bên tai lúc này lại xuất hiện giọng nói như cũ có cả giọng của đàn ông nữa, nếu như lúc trước cô sẽ bỏ đi tu luyện không thèm nghe bọn họ nói chuyện mà không biết nói gì, chỉ là hôm nay cô không có tâm trạng như trước, cuộc sống như thế này rốt cuộc phải trải qua bao lâu a? Trương U tiến nhập trạng thái tu luyện có thể khiến bản thân quên đi thời gian, nhưng mà nếu cả đời đều phải như vậy, Trương U nghĩ nhất định mình sẽ bị điên mất, ngay cả bản thân mình là ai cũng sẽ quên luôn nha.

Nếu có chuyện đó xảy ra thì sao? Quên mất chính mình là ai? Vĩnh viễn phải ở lại đây? Không, Tuyệt đối không được!

Giọng nói mơ hồ nhưng nghe có cảm giác rất ngọt ngào ở bên tai "ông ông ông ông" , đến cùng là đang nói cái gì?

Càng ngày Trương U càng thêm bực bội, trong không gian nhỏ hẹp không ngừng đung đưa, động tác không lớn, chỉ là duỗi duỗi chân, động động rất nhẹ nhàng, mà thực tế đây là những gì cô có thể làm lúc này, bất ngờ là hành động nhỏ của cô vừa kết thúc thì lại nghe giọng của người phụ nữ kia có chút đau đớn rồi lại giống như rất hạnh phúc? Giọng nói của người đàn ông kia hình như cũng lộ ra vẻ quan tâm và vui vẻ.

Đúng lúc này, Trương U có cảm giác thân thể mình bị đè ép thoáng một phát, không đúng, là chỗ ở của mình bị đè ép, vốn là một không gian nhỏ hẹp, nên khi bị ép xuống, dù chỉ là một thoáng nhưng Trương U cũng cảm giác được, đây là có chuyện gì xảy ra?

Trương U ngừng động tác, đột nhiên trong đầu chợt lóe linh quang, có thể hay không cũng nên làm giống như lúc tập trung tinh thần hấp thu năng lượng, bây giờ sẽ tập trung tinh thần để lắng nghe, nói không chừng có thể nghe được họ nói gì a? Nghĩ là làm, cố gắng đả thông tư tưởng để cảm thụ bên ngoài, có thể cảm giác được năng lượng đang lưu động, âm thanh .. âm thanh..

Quả nhiên trong lúc Trương U không ngừng điều chỉnh suy nghĩ của mình, chỉ muốn nghe rõ giọng nói bên ngoài, cô cảm giác tạp âm bên tai dần dần rõ ràng,cố gắng khống chế kích động trong lòng chính mình để bình tĩnh hơn.

Nghe rõ rồi!

Chương 3: Trọng sinh, ra đời.Edit: MịBeta: Sakura

Giọng nói của người phụ nữ có chút oán trách vang lên

" A Phàm! Anh nói bảo bối của chúng ta có phải bị anh vỗ vỗ đau quá không, sao bây giờ một chút động tĩnh cũng không có ."

Người đàn ông có chút xấu hổ:" Anh không có dùng lực mấy mà! Nhưng mà thằng bé này quá nghịch ngợm đi, vừa rồi không phải nó đạp làm em đau sao, cho nên anh mới muốn dạy bảo nó một chút."

Người phụ nữ hừ khẽ một tiếng: "Anh chắc chắn là con trai?"

Người đàn ông thoải mái cười to:" Đó là dĩ nhiên!Nằm trong bụng mẹ mà còn quậy phá như vậy, không phải là con trai thì là cái gì?"

Giọng nói của người phụ nữ có chút hạ thấp: "Nếu không phải con trai như anh muốn thì làm sao bây giờ? A Phàm sẽ không thích sao?"

"Á! Tiểu Trúc! Em đừng buồn !" Người đàn ông có chút gấp gáp:' 'Ai quản nó là con trai hay con gái, chỉ cần là con của chúng ta, cho dù là mèo hay chó anh đều yêu!"

Người phụ nữ đang khóc nghe vậy chợt bật cười, oán trách nói: "Có ai lại đi nói về con mình như anh chứ, con còn chưa sinh ra đã bị anh nói thành a mèo a chó! Anh muốn nó là mèo chó đúng không?"

"Hì Hì!!"Người đàn ông cười gượng" Không phải anh đang ví von sao?"

"Nào có người nào ví dụ như anh chứ?"

" Được rồi, được rồi! Anh sai rồi, con của chúng ta nhất định là đứa bé trắng trẻo mập mạp!

"Hừ, nói như vậy nghe còn được!"

"Hì... hị..!"

Câu nói kế tiếp, Trương U không nghe thêm được nữa, toàn thân không nhúc nhích, cô đã bị kinh hãi, bản thân mình đã được trọng sinh? Trở thành trẻ sơ sinh? Như vậy giọng nói của hai người nam nữ ở bên ngoài chắc hẳn là ba mẹ của cô, nói cách khác là mình không phải trọng sinh về chính mình mà là vào một ai đó? Vậy bây giờ là thời nào? Có phải vẫn còn ở Trung Quốc? Một đống vấn đề hỗn độn nảy sinh trong đầu Trương U, làm cho suy nghĩ của cô bị rối loạn.

Mãi cho đến khi tâm trạng bình phục, Cô mới nghĩ thông suốt, chỗ mình đang ở là trong tử cung của người phụ nữ kia, khó trách không gian lại nhỏ hẹp như vậy, mình là bào thai, cho nên mắt mới không mở được, nhưng mà cái loại năng lượng kia là chuyện gì xảy ra? Còn linh hồn của cô tại sao lại biến thành hình dạng như vậy? Những đều này một chút cô cũng nghĩ không ra.

Đã không nghĩ ra thì cứ tới đâu hay tới đó vậy, dù sao năng lượng kia đối với cơ thể của cô có lợi chứ không có hại là được rồi, hơn nữa, nghĩ đến cha mẹ hiện tại của mình, trong lòng Trương U thầm hạ quyết định, nhất định phải đối với bọn họ thật tốt! Không bao giờ phạm sai lầm như kiếp trước nữa.

Thời gian trôi rất nhanh, tuy Trương U không cảm thấy được. Từ khi cô biết rõ mình trở thành trẻ sơ sinh, cô ở trong bụng mẹ không lộn xộn nữa, mà chỉ ngoan ngoãn tu luyện, bởi vì sợ sẽ làm mẹ khó chịu.Trương U đang trong trạng thái tu luyện bỗng dưng bị đánh thức, Cô cảm giác được có một cỗ lực đè cô xuống.

Mình sắp được sinh rồi!

Trong đầu cô nhanh chóng xuất hiện ý nghĩ này, liền chủ động dựa vào lực lượng trong cơ thể hướng ra phía ngoài theo lực đẩy.

Cô được sinh ra rất thuận lợi, Chu Tiểu Trúc cũng không cần phải trải qua bao nhiêu thống khổ đã nghe tiếng "oa oa oa" vang bên tai, vội vàng nói: "Ôm tới cho tôi xem mặt một chút."

Bà đỡ đẻ bên cạnh nghe vậy, thì đem Trương U lau chùi rồi bao bọc lại rồi mang tới trước mặt giao cho Chu Tiểu Trúc, cười nói " Là con gái"

Chu Tiểu Trúc chống người ngồi dậy, tựa vào đầu giường, trên khuôn mặt tản ra vẻ ấm áp hiền từ của người vừa được làm mẹ. Nhìn thấy đứa bé trong tay. Tuy sinh ra con gái có chút thất vọng, nhưng sau khi càng nhìn càng thỏa mãn, yêu thương nói: "Bé cưng này, sau khi lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp." Bởi vậy mới nói, cha mẹ ai cũng như thế, luôn luôn coi con cái của mình đáng yêu nhất, đứa bé này mới sinh nếp nhăn nhiều như thế, sao mà nhìn ra được có nét đáng yêu chứ?

Đúng lúc này, Mặc Phàm cũng nhanh chóng chạy nhanh vào, vừa chạy vừa nói: "Sinh rồi? Sinh rồi?" Rất nhanh đã đi đến bên người Tiểu Trúc, kích động nói: "Tiểu Trúc vất vả rồi, có phải là một đứa con trai mập mạp không?"

Gương mặt Chu Tiểu Trúc đang cười nghe vậy chợt tối lại, có chút áy náy nói:" A Phàm, thực xin lỗi, là con gái."

Mặc Phàm có chút thất vọng, nhưng thấy Tiểu Trúc nhìn mình với sắc mặt buồn bã như vậy, vội vàng nói:" Không quan trọng, không quan trọng, con gái cũng tốt! Không phải người ta luôn nói con gái mới là tri kỷ sao? So với việc có con trai mà hư hỏng thì tốt hơn nhiều, hơn nữa, không phải anh đã nói rồi sao? Mặc kệ là trai hay gái, anh đều thương yêu chúng."

Nghe Mặc Phàm nói như vậy thì sắc mặt Chu Tiểu Trúc mới tốt hơn một chút, biết rõ trong lòng Mặc Phàm có chút tiếc nuối vì nhà bọn họ nghèo, vốn muốn sinh một đứa con trai, không cần nó phải có tiền đồ, chỉ cần có thể hỗ trợ làm ít việc để nuôi sống gia đình, nhưng lại ra đứa con gái này, chỉ sợ gánh nặng trong gia đình sẽ nhiều hơn rồi.

Nhưng đã sinh ra rồi nên cô tuyệt đối sẽ không để cho con mình chịu ủy khuất, nghĩ nghĩ liền ngửa đầu hỏi Mặc Phàm : "Đặt tên con là gì nhỉ?"

"Ách.. cái này.. cái này.." Mặc Phàm nghe xong, có chút xấu hổ vò vò đầu.

"Hừ! đã biết tính tình anh thô kệch mà!'' Chu Tiểu Trúc hừ một tiếng, có chút tức giận nói: "Hiện tại nghĩ ra một cái tên cho em."

"Được , được! Tiểu Trúc không nên tức giận a!" Mặc Phàm trước hết trấn an Chu Tiểu Trúc xong liền cố gắng nghĩ ra tên cho con, đều do trước đó hắn không có chuẩn bị tinh thần là mình sẽ sinh con gái, một lát sau cười ha hả nói:" Hay gọi là Mặc Mặc đi! Rất đáng yêu a!"

"Mặc Mặc?" Chu Tiểu Trúc lẩm nhẩm lại, suy tư một hồi rồi nói: "Tên này lấy gọi lúc nhỏ còn được, chứ trưởng thành thì không được, nghĩ tiếp!"

"Được... anh tiếp tục nghĩ a!" Mặc Phàm nghe xong, chỉ có thể lục tung đầu óc, ra sức nghĩ tới nghĩ lui rồi lại cười nói:" nếu không thì gọi là Mặc Mỹ Mỹ đi!? Lớn lên sẽ gọi là Mỹ Mỹ?"

"Không được! Khó nghe muốn chết!" Chu Tiểu Trúc nghe một lần đã bác bỏ, không nói tới vấn đề khó nghe hay không, nhìn xem bộ dáng hai vợ chồng của họ thế này, khả năng con gái của họ sau này lớn lên xinh đẹp rất thấp, tên này nếu bị người ngoài nghe xong, nói không chừng sẽ tạo thành ám ảnh cho nó, Chu Tiểu Trúc là người phụ nữ nên đối với phương diện này rất rõ ràng, trừng mắt nhìn Mặc Phàm :" Tiếp tục nghĩ tên khác!"

"Tiểu Trúc này.." Mặc Phàm có chút buồn rầu nói:"Em cũng biết anh đọc sách không nhiều, có nghĩ cỡ nào cũng không tìm ra một cái tên hay, nếu không em đặt đi nhé?"

Nghe xong Mặc Phàm nói như vậy, Chu Tiểu Trúc biến sắc, vẻ mặt đau khổ: "Nào có chuyện mẹ tự đặt tên cho con? Quả nhiên! Anh không thích em sinh con gái, đúng không?"

"Không phải ! Không phải! Tuyệt đối không phải! Anh sẽ tìm, lập tức suy nghĩ a!" Mặc Phàm vội vàng giải thích, thấy vẻ mặt Chu Tiểu Trúc đã dừng lại không có thêm biến hóa nào khác nhưng vẫn hoài nghi nhìn mình, vội vàng nghĩ a nghĩ.

Một lát sau, vỗ mạnh hai tay, nhìn Chu Tiểu Trúc vui mừng hớn hở nói:" Mặc Hi, gọi Mặc Hi. Em thấy thế nào? Tên này đại diện cho cuộc sống sau này của con gái chúng ta tràn đầy hy vọng."

"Mặc Hi..Mặc Hi!" Chu Tiểu Trúc đọc đi đọc lại, nghe Mặc Phàm giải thích ý nghĩa rốt cuộc cũng nở nụ cười, "Được rồi, lấy cái tên này!" nói xong, liếc ánh mắt tán dương về phía Mặc Phàm, rồi cuối đầu nhìn xuống Trương U trong tay, không, hiện tại đã là Mặc Hi "Về sau sẽ gọi con là Mặc Hi nha, Mặc Hi của mẹ a! Sau này phải sống cuộc sống tràn đầy hy vọng, phát triển khỏe mạnh nha."

Lúc này, Mặc Hi đang ở trong ngực Chu Tiểu Trúc, trong lòng của cô tràn đầy ấm áp, tuy mắt mở không ra, nhưng nghe thấy cuộc nói chuyện của ba mẹ, vì đặt tên cho mình mà cố gắng chọn một cái tên ý nghĩa, cô biết rõ, bọn họ yêu cô, vô cùng yêu! Nhớ đến cha mẹ kiếp trước, có lẽ họ cũng giống như bây giờ khi sinh cô ra, nhất định giống như vậy a, vậy mà chính mình lại...

Trong lòng đau đớn một hồi, bất kể như thế nào, mình nhất định phải cố gắng bảo vệ tốt cha mẹ ở kiếp này, sẽ không bao giờ để cho bi kịch tái diễn lần nữa.

Chương 04: Rung động.Edit: MịBeta: Sakura

Trong một căn phòng đơn sơ, chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ, một cái tủ và một cái giường lớn, bày biện thêm một số thứ hết sức đơn giản. Mà lúc này ở trên giường, trong cái chăn màu hoa lan có một vật gì đó nho nhỏ hơi nhô lên, khoảng chừng hơn mười ly đang không ngừng giãy dụa, không biết là cái gì.

Nhìn phương hướng vặn vẹo kia chính là nơi cuối góc chăn, một cái đầu mền.

Rốt cuộc, dưới sự nỗ lực không ngừng, vật kia cũng chui ra được từ cuối góc chăn, đó là một cái đầu trẻ con nhỏ nhắn xinh xắn, ước chừng khoảng tầm mấy tháng tuổi. Lúc này sắc mặt đứa bé đỏ bừng, giương ra cái miệng nhỏ cố gắng hít hít thở thở.

Muốn biết đứa nhỏ này là ai? Đúng vậy, chính là nhân vật chính của chúng ta, tiểu thư Mặc Hi. Hiện tại trong lòng của Mặc Hi rất bất đắc dĩ, cha của cô thật sự quê mùa mà, mang tiếng là chăm sóc cô, chăm sóc đến mức chôn cô ở trong chăn, nếu cô không tỉnh lại kịp thời, cảm giác được không khí ngột ngạt khó thở, vội vàng cố gắng bò xuống mép chăn, nếu không thì chẳng phải đã bị chết vì ngộp rồi sao?

Không thể không nói, may mắn là cô trọng sinh nhưng vẫn giữ được trí nhớ, nếu là đứa trẻ bình thường được cha chăm sóc như thế không biết có thể hay không an toàn lớn lên a.

Chẳng qua là thân thể này cũng thật quá yếu, mới bò có như vậy thôi mà toàn thân đã rã rời không còn khí lực, Mặc Hi có chút không vừa ý. Mà cô cũng không thèm nghĩ tới chuyện hiện tại cô là đứa nhỏ bao nhiêu tuổi, làm được như vậy là đã không tệ rồi, đây là do thoái quen làm người lớn, làm sao có thể so với đứa nhỏ mới sinh được chứ.

Thấy hiện tại không có người bên cạnh, rồi lại nhìn tố chất thân thể hiện tại, muốn làm cái gì đi nữa cũng không làm được, đành nhắm mắt lại, giống như đã ngủ, kỳ thật là cô đang hấp thu năng lượng, không biết năng lượng kia làm sao có, nhưng nếu đối với thân thể này chỉ có lợi, hơn nữa hình như rất lợi hại, tu luyện tuyệt đối sẽ không bị lỗi, cũng coi đây là át chủ bài bí ẩn của mình.

Cảm thụ được năng lượng kia chui vào thân thể cũng không dừng lại ở đó mà tiếp tục tiến nhập thẳng vào viên tròn lấp lánh bên trong linh hồn, cái sương mù bao quanh kia cũng bởi vì Mặc Hi không ngừng tu luyện, so với lúc trước nhìn tinh khiết, nồng đậm hơn, nhưng thỉnh thoảng lại loé lên ánh sáng trắng.

Trong lúc năng lượng kia tiến vào, Mặc Hi cảm thấy thân thể rất thoải mái.

Nếu như điều này có thể khiến cho thân thể của mình mạnh mẽ thêm một chút thì tốt rồi! Mặc Hi vừa hấp thu năng lượng vừa nghĩ, cô vẫn không thể quen với cảm giác vô lực của trẻ con nên không quên việc này

A..? Trong đầu linh quang chợt loé, nói không chừng thật sự có thể ah! Mỗi lần năng lượng kia tiến vào thân thể, Cô cũng cảm thấy rất thoải mái cùng với cảm giác cơ thể có sức lực, tuy nhiên rất ít, bởi vì mỗi lần nó tiến vào không đến một giây là đã bị hút thẳng vào linh hồn, nhưng mà thật sự có thể cảm thấy.

Nếu mình muốn khống chế năng lượng kia chuyển động đi khắp thân thể rồi mới tiến nhập linh hồn, có thể hay không?

Trong đầu vừa hiện lên suy nghĩ này, Mặc Hi không nhịn được muốn thực hiện ngay, từ trong trạng thái tu luyện tự chủ tỉnh lại, thân thể vẫn không ngừng hấp thu năng lượng, chỉ là năng lượng được hấp thu ít hơn so với trong trạng thái tự chủ và cũng chậm hơn rất nhiều.

Tập trung tinh thần, khống chế năng lượng từ trong viên tròn lấp lánh của linh hồn, đây là cô vừa phát hiện không lâu đấy, đối với khống chế chút ít năng lượng trong linh hồn dễ hơn rất nhiều so với khống chế hấp thu năng lượng, cảm giác khống chế này giống như là tay chân của mình, muốn thế nào thì như thế đó. Đối với việc hiện tại mình muốn lấy chính mình làm thí nghiệm, hơn nữa còn không biết kết quả nguy hiểm như thế nào, vẫn nên chọn lấy khống chế năng lượng mình nắm chắc nhất thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Từ trong cái đám sương mù kia rút lấy từng chút từng chút năng lượng vận chuyển khắp thân thể, cô có thể nhìn rõ trong cơ thể cô đấy, cho nên không sợ việc không nhìn thấy mà cứ vận chuyển lung tung. Lúc vận chuyển năng lượng kia đi đến các cơ bắp và kinh mạch, Mặc Hi cảm giác được một trận đau đớn.

"Ah!" bởi vì quá đau mà kêu lên một tiếng thống khổ, cũng mất đi liên hệ với khống chế, năng lượng kia lại tự động rút về linh hồn.

"Ha ha ha..!" thân thể vẫn còn đau nhức nhưng Mặc Hi lại nở nụ cười, bởi vì... suy nghĩ của cô thành công rồi! Tuy thử nghiệm lần thứ nhất không quá thành công, nhưng cũng có thể nói là thành công rồi.

Tại một khắc trong lúc lực lượng kia thối lui, cô cảm thấy những tế bào bị năng lượng làm tổn thương đã hồi phục lại, hơn nữa cô có thể cảm giác được, một khắc này sức sống và năng lượng của các tế bào đã được tăng cường. Tuy rất nhỏ nhưng quả thật là cô vẫn cảm thấy được. Nói không thành công đó chính là nếu theo phỏng đoán của cô thì cô sẽ sử dụng thật nhiều năng lượng. Nhưng hiện tại thân thể của cô đang là đứa trẻ, yếu không thể yếu hơn, dựa vào thân thể này để chống lại năng lượng thoạt nhìn rất bá đạo kia? Không bị tê liệt là quá tốt rồi.

"Ah!? Mặc Mặc tỉnh rồi!" ngay lúc này thì người cha cẩu thả của cô đã xuất hiện ngay cửa ra vào, vừa nghe thấy tiếng cười của Mặc Hi thì vui vẻ hớn hở đi tới. Vẻ mặt tươi cười lấy bàn tay thô ráp sờ lên mặt Mặc Hi, cười có chút ngây ngô nói:"Ha ha! có phải Mặc Mặc thấy ba ba về rồi nên mới cười có phải không?"

"Ha ha ha ..!" Mặc Hi như đáp lại câu hỏi của Mặc Phàm.., cười khanh khách. Mặc dù cái tay trên mặt cô không biết nắm giữ lực đạo làm cho cô có chút đau, nhưng đối với cô việc hiện tại cô có thể làm cho ba mẹ vui vẻ là cười, chuyện này cô chưa bao giờ keo kiệt.

"Ha ha ha! Mặc Mặc thật là đáng yêu a!" Quả nhiên khi nhìn thấy cặp mắt đen bóng trên mặt tràn đầy ý cười của Mặc Hi, Mặc Phàm vui vẻ cười ha hả, lúc này anh cảm thấy mình thật sự rất may mắn khi có đứa con này.

Tuy cuộc sống so với trước càng thêm khổ cực, vốn dĩ anh vẫn luôn làm khuân vác để nuôi sống cả nhà. Từ sau khi có Mặc Hi, Chu Tiểu Trúc cũng bất chấp cơ thể mới sinh xong liền đi tìm việc làm. Trước mắt là làm vú em cho một gia đình có thể coi là trung đẳng. Sữa kia ngay cả con của mình cũng không có mà ăn, lại vì cuộc sống trong nhà mà mang đi cho con người ta rồi.

Điều khiến cho hai vợ chồng vui vẻ chính là Mặc Hi rất nghe lời, thật sự rất biết điều, chưa bao giờ khóc, nhìn thấy bọn họ đều cười khanh khách. Mỗi lần gặp họ thì khuôn mặt của cô lúc nào cũng tươi cười, làm cho họ cảm thấy mệt mỏi toàn thân rất đáng giá, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

"Đi, hôm nay ba ba mang Mặc Mặc ra ngoài dạo chơi!" Khó có được hôm nay buổi xế chiều không có việc gì làm, Mặc Phàm muốn mang Mặc Hi ra ngoài đi chơi, ôm Mặc Hi dậy.., từ một bên lấy cái địu mà Chu Tiểu Trúc đã may sẵn đem cô cố định ở trước ngực, cầm theo hai cái túi rồi đi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Mặc Hi được đi ra ngoài, được Mặc Phàm buộc ở trước ngực, sau khi rẽ trái quẹo phải từ trong con ngõ ẩm thấp, rốt cuộc trước mắt cô cũng bừng sáng, và thật sự bị chấn kinh, cái này... cái này!?

Cao ốc chọc trời, nổi giữa không trung là những chiếc xe không bánh*(là xe bay trên trời đó) không ngừng chạy qua chạy lại rất nhanh, thậm chí còn có người có thể bay lơ lửng. Ở giữa trời từng mảnh sợi dây sáng nhỏ uốn lượn giống như dùng để phân tuyến đường, còn có một vài người đang đi lại trên mặt đất, trong tay có thể chợt bốc lên ngọn lửa nhỏ để châm thuốc lá trong miệng?

Đến khi đầu nhỏ bị gõ một cái, Mặc Hi mới khôi phục lại tinh thần, ngẩng đầu thấy Mặc Phàm đang buồn cười nhìn mình:" Ha ha, Mặc Mặc bị hù đi à nha!" nói xong nhìn lên trời, giương ra khuôn mặt mới có 22 tuổi lại tràn ngập tang thương không hợp tuổi, giọng nói có chút mê mang và u mê " Những cái này a, đối với chúng ta mà nói .. nó quá xa xôi."

"..." Mặc Hi im lặng, Cô biết rõ cha mẹ của cô ở kiếp này rất nghèo khổ, thật sự rất nghèo, nhưng mà, những cái kia đối với cô nhất định sẽ không xa xôi, nhất định, cô nhất định sẽ làm cho ba mẹ hưởng thụ mọi thứ, làm cho họ được hạnh phúc!

Chương 05: Mặc Phàm bị đánhEdit: MịBeta: Sakura

"Ha ha! Mình đang suy nghĩ cái gì ah!" Mặc Phàm hoàn hồn, khôi phục lại khuôn mặt tươi cười lúc nãy, cúi đầu nhìn Mặc Hi nói:" Đi, hôm nay ba ba sẽ cho Mặc Mặc mở mang kiến thức Lam Phần to lớn của chúng ta."

Trên đường đi, nằm trong ngực Mặc Phàm, mắt Mặc Hi nhìn thấy hết thảy trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Ở đây, tuyệt đối không phải là Trung Quốc, chẳng lẽ mình đến tương lai? Hoặc là một thế giới khác? Lúc nãy sau khi nhìn thấy một vài người trên mặt đất tuỳ ý bốc lên một đốm lửa trong tay, cô biết rõ, chính mình đã đi tới một nơi không có cách nào giống như trong suy nghĩ là dựa vào tri thức kiếp trước để có thể đạt được tất cả, nhưng bất kể là ở nơi nào, cô tin tưởng cô có thể làm được những gì cô muốn, bởi vì, năng lượng kia trong thân thể cho cô cảm giác khống chế được hết thảy rất tự tin và bá đạo, cô tin tưởng mình cũng không đơn giản như vậy!

Thấy Mặc Phàm một đường đi tới trước, bên đường nhặt lấy cái bình, cái chai, mà cô cũng không biết rõ là nó làm bằng chất liệu gì, bỏ vào túi mà anh mang theo từ nhà. Cô mới hiểu rõ, hành động ba ba cô đang làm giống như những người nhặt ve chai để bán ở thế kỷ 21. Mỗi lần nhìn thấy cái lưng ba ba cô khom xuống là mỗi lần lòng Mặc Hi vặn thắt, tất cả là vì cô, vì hiện tại cô là gánh nặng, cô thật hy vọng biết bao mình có thể lớn lên nhanh chóng, để có thể làm cho bọn họ được hưởng phúc! Nhanh lên...

Nước mắt chảy xuống lúc nào không hay, lặng lẽ nhỏ lên tay của Mặc Phàm.

Mới đầu Mặc Phàm có chút mê hoặc, trời mưa rồi hả? Nhưng trên đầu không có cảm giác đó a! Cúi đầu xuống thì nhìn thấy Mặc Hi trong ngực giương cặp mắt óng ánh nhìn anh, doạ Mặc Phàm cả kinh, cái túi trong tay rơi xuống đất, cũng mặc kệ những cái chai lọ lăn trên đất, ổn định Mặc Hi lại, kinh hoảng nói :" Mặc Mặc!Mặc Mặc!Làm sao vậy, sao lại khóc ! Có phải không thoải mái chỗ nào hay không? Nói cho ba ba nghe! Đừng khóc nữa nhé!"

Cũng khó trách anh bối rối như vậy, từ lúc được sinh ra tới giờ, Mặc Hi chưa bao giờ khóc. Ngay lúc này lại khóc nhưng một chút âm thanh cũng không có, sao có thể không sợ, ngay cả vấn đề trẻ con mới có mấy tháng không thể nói chuyện cũng đã quên, còn bảo cô nói cho anh biết.

Nhìn thấy gương mặt kinh hoảng của Mặc Phàm, Mặc Hi cố nén chua xót trong lòng "Ha ha ha" nhìn Mặc Phàm cười rộ lên.

Lúc này trong lòng Mặc Phàm mới yên tâm một chút, trong đầu có chút tức giận xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Hi, rồi lấy ngón tay thô ráp của mình giúp cô lau đi nước mắt trên mặt, giọng nói lại mang theo ý cười và yên tâm :" Con đúng là tiểu gây sự!"

Tiếp tục cầm cái túi lên, rồi đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn Mặc Hi, nên nhất thời không chú ý trước mặt liền đụng vào người khác, thân thể không kiềm chế được lui về sau mấy bước mới đứng vững.

"Con mẹ nó! Là thằng nào không có mắt đụng ông mày!" bên tai truyền đến giọng nói hung dữ, Mặc Hi ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một thanh niên khoảng chừng 20,21 tuổi, hình như là mặc trang phục của mạo hiểm chuyên nghiệp, đang hùng hùng hổ hổ trừng mắt nhìn cha con cô.

Mặc Hi cảm giác được thân thể Mặc Phàm cứng đờ, chỉ thấy anh đang cúi đầu khom lưng cười nói xin lỗi "Thực xin lỗi! thực xin lỗi! Tôi không phải cố ý đụng ngài đâu, xin ngài tha thứ."

Nhưng tên thanh niên kia không chút nào cảm kích, chớp mắt, tức giận nói :"Một câu xin lỗi là xong sao? ông mày dựa vào thân thể này để kiếm tiền đấy, mày đụng ông mày một cái, xảy ra vấn đề gì thì ai nuôi ông mày hả?"

Mặc Hi nghe xong lời này thì hiểu rõ tên này muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, rõ ràng là ba ba cô bị đụng phải lùi ra sau thật xa, còn anh ta vẫn an an ổn ổn đứng tại chỗ, lại nói nếu lỡ có cái vấn đề gì? Dựa vào thân thể kiếm tiền? Với bộ dạng này của gã, Mặc Hi không biết là anh ta có thể dựa vào chỗ nào của thân thể này để kiếm tiền a.

Quả nhiên, sau khi Mặc Phàm không ngừng nói xin lỗi, tên này liền nói ra mục đích của hắn " Được rồi, tao mặc kệ mày là vô tình hay cố ý, đừng đứng đây lắm điều nữa, đưa cho ông mày mấy trăm khối tiền để mua thuốc men, ông mày sẽ tha thứ cho."

Mặc Phàm cười khổ nói : "Đại ca, ngài nhìn thấy bộ dáng này của tôi cũng biết tôi là người không có tiền, ngay cả người nhà tôi còn nuôi không nổi, không nói mấy trăm đến cả mười khối tiền tôi cũng không có nổi, đại ca hãy bỏ qua cho tôi đi."

Tên thanh niên dò xét từ trên xuống dưới người Mặc Phàm, thấy anh thật sự không có thứ gì đáng giá trên người, nhưng vẫn không muốn buông tha, cả giận nói "Thật không có, mẹ nó, vậy chẳng phải là ông mày bị đụng không sao!"

"Đại ca! Tôi thật sự không có mà!" Mặt mũi Mặc Phàm tràn đầy van xin khiến cho Mặc Hi đau lòng, phẫn nộ trừng mắt nhìn tên kia.

"Phi! Thật xui xẻo" Tên đó nhổ một ngụm nước bọt, hướng Mặc Phàm nói "Mày tới đây!"

"Đại.. đại ca?" toàn thân Mặc Phàm run rẩy bước tới, vừa tới trước mặt gã. Đã bị tên này đấm cho một quyền, làm thân thể Mặc Phàm lảo đảo một cái, còn chưa kịp ổn định thân thể liền bị đánh đấm không ngừng. Tên thanh niên kia vừa đánh vừa luôn miệng chửi rủa "Mẹ mày! ai bảo đụng phải ông mày lại còn không có tiền đền, đồ đê tiện!"

Tay Mặc Phàm gắt gao che chở Mặc Hi trong ngực, mặc kệ anh ta đánh đập bản thân.

Mặc Hi được Mặc Phàm bao trùm hoàn toàn trong ngực, tuy không nhìn rõ được tình huống bên ngoài, nhưng cô vẫn nghe được tiếng đánh đấm vào da thịt và tiếng rên rỉ chịu đựng của Mặc Phàm, trong lòng cô dâng lên sóng to gió lớn, hận không thể đem tên thanh niên đang đánh Mặc Phàm kia ngàn đao vạn cạo! Cắn chặt môi, hai con ngươi ẩn trong bóng tối, một vòng lôi điện màu tím loé lên rất rõ ràng.

Chương 06: Đến đâu cũng cần sức mạnh Edit: Hương NguyễnBeta: Sakura

Tên thanh niên kia cuối cùng cũng đánh mệt, giơ chân đá Mặc Phàm lần nữa, hung ác nói: " Hôm nay ông mày tốt bụng, bỏ qua cho mày một lần, lần sau đừng để ông mày trông thấy."

Mặc Phàm nhịn đau đớn, mở miệng nói: " Vâng, vâng! !Tạ ơn đại ca tha mạng."

Lúc này, bàn tay che chở cho Mặc Hi mới bỏ xuống. Mặc Hi có thể nhìn rõ tên thanh niên kia, trừng hai mắt nhìn chằm chằm hắn, bên trong thân thể có một loại năng lượng đang sôi sục.

Mà gã kia đang chuẩn bị rời khỏi , bỗng nhiên cảm giác được một trận hàn ý lạnh thấu xương, trong lòng cả kinh, con ngươi đảo lên, một đôi mắt ti hí như mắt chuột nhìn đối diện mắt Mặc Hi, nhìn thấy trước mắt chỉ là đứa trẻ con sơ sinh, vậy mà đứa trẻ này lại làm cho hắn cảm giác được một trận sợ hãi, làm hắn xấu hổ tức giận, cười hắc hắc, nhìn Mặc Hi cười tà ác nói, "Đứa trẻ này thật thú vị a! Lại còn ánh mắt này.... thế nào? Muốn giết tao? Hả?"

Mặc Phàm thấy anh ta đánh chủ ý lên người Mặc Hi, rốt cuộc không còn sự thấp hèn vừa rồi, ngay lập tức che chở Mặc Hi, vẻ mặt kiên quyết cùng với thận trọng, lui ra sau một bước.

Không còn nhìn thấy ánh mắt Mặc Hi thì cỗ hàn ý trong lòng gã kia cũng lập tức tiêu tán, dâng lên cảm giác may mắn. Nhưng cảm giác này lại làm cho gã càng thêm tức giận, chính mình vậy mà lại sợ đứa bé mới sinh mấy tháng?

Lại nhìn thấy thái độ của Mặc Phàm, một bụng lửa giận, như tìm được một nơi phát tiết, giơ chân lên Mặc Phàm đá một cái, một đá chân này thế nhưng lại dùng hết toàn lực, Mặc Phàm lập tức bị đá bay ra ngoài, nằm rạp trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.(độc quyền tại tamvunguyetlau.com)

Tên thanh niên lúc này mới hài lòng: "Về sau nhìn thấy ông mày thì hãy cẩn thận." Xoay người rời khỏi.

Mặc Phàm nằm rạp trên mặt đất, nhất thời không động đậy, chỉ tiếp tục ho ra máu, hai bàn tay vẫn ôm thật chặt Mặc Hi. Mặc Hi nhìn thân ảnh gã kia đã đi xa, bên tai là lời nói thì thầm của người đi đường

"Ai! Thật đáng thương, chọc tới ai không chọc, hết lần này tới lần khác chọc tới những lính đánh thuê hung tàn, lực lượng lính đánh thuê không phải người bình thường chúng ta có thể đối phó được."

"Đi thôi! Đi thôi! Không nên nhìn, tiểu Phong, con phải nhớ lấy, nếu không có lực lượng, nhất quyết không được đi trêu trọc những người có lực lượng, bằng không sẽ giống như chú kia đang nằm trên đất."

"Mẹ, vì sao các chú cảnh sát An Thành lại mặc kệ chuyện này? mẹ không phải nói chú cảnh sát đều là người chính nghĩa sao?"

"Ai ai! Chúng ta chỉ là người bình thường nào có người quản a, chỉ có thể chính mình tự bảo vệ mình, ít gây chuyện một chút, có thể sống yên ổn cũng không tệ rồi, được rồi! Không nói nữa, dù sao nhớ lấy luôn luôn phải không ngừng cố gắng a, hãy chăm chỉ phát triển dị năng khó có thể có được, như vậy tiểu Phong cũng sẽ không bị người ta bắt nạt rồi. "

"Hừ! Không biết lượng sức, đáng đời!"

"Thôi đi..., người bình thường chính là người bình thường a. Thật sự là yếu ớt, người vừa nãy, tao một tay cũng có thể diệt nó!"

"Mày cho rằng người như mày cũng có thể trở thành Dị Năng Giả ah! Đi, đừng ở nơi này nói tào lao, sao còn không nhanh đến trường học điểm danh."

"... . . ."

Bên tai nghe những người khác nói, lại không có ai đến giúp đỡ bọn họ, trong mắt Mặc Hi là lửa giận ngập trời, lực lượng! ! Lực lượng cái gì! ? Tới đâu cũng phải cần lực lượng, không có lực lượng sẽ không thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ! Không có lực lượng cũng chỉ có thể bị người khác dẫm nát dưới chân, hoàn toàn bị sỉ nhục! !

Năng lượng bên trong linh hồn lại sôi sục, lại quấn quít.

Vốn là bầu trời đang trong sáng, lúc này lại có chút âm u, mọi người nghi hoặc nhìn bầu trời, chẳng lẽ trời lại muốn mưa? Có thểdự báo thời tiết nói hôm nay là trời quang mây tạnh đó a, nhưng từ trước tới giờ dự báo thời tiết rất chuẩn mà!

Thẳng đến mười phút sau, Mặc Phàm mới gian nan đứng dậy, chuyện đầu tiên làm là mỉm cười với Mặc Hi, mặc dù cái tươi cười kia có chút khó coi, lo lắng nói, "Dọa đến Mặc Mặc sao? Không cần sợ, không có chuyện gì, ngoan." Vừa nói, tay nhẹ nhàng an ủi vỗ nhẹ lưng Mặc Hi.

Thu liễm lửa giận trong mắt, đối với Mặc Phàm cười "Ha ha ha '', cô biết rõ bây giờ cô chỉ có thể làm điều này, làm như vậy ba ba sẽ không lo lắng cho mình, nhìn thấy sự an tâm trong mắt của Mặc Phàm, lòng của cô co rút lại.

Khập khiễng về tới nhà, Chu Tiểu Trúc đã làm xong cơm nước, vừa thấy bộ dạng của Mặc Phàm, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, tiến lên định đỡ Mặc Phàm, Mặc Phàm lại kêu đau một tiếng, vội vàng buông tay, vừa sợ vừa đau lòng hỏi, " Anh làm sao thế? Sao lại biến thành như vậy! ?"

Mặc Phàm gian nan đưa Mặc Hi cho Chu Tiểu Trúc, nhếch miệng cười nói, "Không sao, đừng lo lắng, qua vài ngày thì tốt rồi."

Chu Tiểu Trúc nhìn thấyvết máu trên quần áo Mặc Phàm, trong mắt chậm rãi hiện lên hơi nước, tức giận nhìn Mặc Phàm nói, "Cái gì gọi vài ngày thì tốt rồi, đều ho ra máu, anh mà có mệnh hệ gì thì anh bảo mẹ con em phải làm sao bây giờ? Không được! Nhanh đi tìm bác sĩ! Đi!"

Mặc Phàm vội vàng khoát tay, cười khan nói: " Tìm bác sĩ làm gì ! Em cũng không phải không biết thân thể của anh, bị thương như thế này thì tính là cái gì?Thật sự vài ngày thì tốt rồi. Ha ha! Yên tâm! Sẽ không có việc gì, chỉ là vài ngày tới em phải vất vả rồi."

Chu Tiểu Trúc biết rõ Mặc Phàm sợ phí tiền, nhìn cả người bị thương này, nếu như đi bác sĩ, sợ là bán cả nhà bọn họ cũng không đủ tiền để trả, muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn là lắc đầu cười khổ, đối với Mặc Phàm cười nói: "Nói lời vô nghĩa, không phải là giúp người khác trông trẻ sao? Có cái gì khổ đây, anh ở trong nhà hãy dưỡng thương cho tốt là được rồi."

Sau khi Mặc Phàm đi đến giường nghỉ ngơi, Mặc Hi bị Chu Tiểu Trúc ôm ở trong lòng, từng miếng từng cho ăn, đồ ăn giống như bột hồ dán, có vị hơi ngọt, đây là đồ ăn duy nhất từ trước tới giờ của cô, ăn vào miệng rất vô vị, hiện tại trong đầu cô chỉ có một màn kia, trong mắt hiện lên vẻ rất kiên định.

Mà trong lòng Chu Tiểu Trúc cũng đang tràn đầy lo âu, nghĩ đến Mặc Phàm không thể làm việc, chỉ có công việc trông trẻ của mình thì làm sao có thể nuôi sống cả nhà, cho nên căn bản không có chú ý tới tâm trạng khác thường của Mặc Hi.

Chương 07: một tuổi kiểm tra dị thểEdit: Hương NguyễnBeta: Sakura

Hôm nay, Mặc Hi đã tròn một tuổi và đang cải tạo thân thể của mình, trải qua thời gian mấy tháng, Mặc Hi đã tìm ra chính xác tuyến đường và số lượng năng lượng đến đoán tạo*(rèn luyện và cải tạo) thân thể của mình, hơn nữa cũng bởi vì như vậy mà cô có thể khống chế năng lượng bên trong thân thể tốt hơn, phát hiện điều này làm cô thật vui mừng, phương pháp như vậy thật sự quá tốt, không chỉ có thể cải tạo thân thể mà còn có thể luyện khống chế lực lượng, một hòn đá trúng hai con chim.

Lúc này, mới một tuổi cô có thể tùy ý đi đường, chạy bộ, sức chịu đựng còn tốt hơn so với đứa trẻ 7, 8 tuổi, không thể không nói, Mặc Hi rất hưng phấn. Hơn nữa, cô phát hiện năng lượng bên trong thân thể của mình là điện, bởi vì, từ trong tay của nàng có thể phát ra dòng điện.

Từ lần trước, Mặc Phàm bị đánh, thật vất vả mới có thể hồi phục, nhưng vẫn để lại di chứng về sau, chính là không thể làm một việc gì quá lâu, nếu không thắt lưng sẽ bị đau nhức, gia đình của cô cũng càng thêm khó khăn, Mặc Hi đã nghĩ qua, mình có thể dùng sức lượng cải tạo thân thể của mình, phải chăng có thể cũng trợ giúp Mặc Phàm cải tạo cốt cách của ba ba cô?

Chỉ là, dù có nghĩ ra cách này, cô cũng không có làm theo như vậy, bởi vì, bây giờ cô không có hoàn toàn nắm chắc, cô không muốn Mặc Phàm có chuyện ngoài ý muốn. Cho nên đợi khi hoàn toàn có nắm chắc thì lúc đó mới đi làm.

"Mặc Mặc!Mặc Mặc!" Nghe thấy giọng nói to của Mặc Phàm từ ngoài cửa truyền đến, Mặc Hi nhảy xuống giường, chậm rãi chạy đến cửa nghêng đón, nhìn thấy thân ảnh của Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, mỉm cười, giọng nói mềm mại ngọt ngào của trẻ con vang lên: "Ba ba, mẹ! Ba mẹ trở về rồi .

Khuôn mặt ngọt ngào dưới ánh nắng chiếu giống như là một tiểu thiên sứ, trên mặt Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc mỉm cười, đối với Mặc Hi, bọn họ rất không hiểu, rõ ràng hai vợ chồng bọn họ đều nhìn rất bình thường, mà Mặc Hi giống như là có gen đột biến, còn đột biến rất lợi hại, vừa bắt đầu còn không hiểu, chỉ là càng lớn càng xinh đẹp, mà còn không phải xinh đẹp bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại không có một chút khuyết điểm nào, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống mông lung giống như một viên ngọc tỏa ra ánh sáng ấm áp, lông mi dài dài rậm rạp chớp lên chớp xuống, đôi mắt màu đen trong suốt, cái mũi nho nhỏ, đôi môi hồng nhuận mềm mại, thật sự đáng yêu, giống như một búp bê sứ.

Đồng thời lại đáng yêu, nghe lời,làm cho Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc rất thương yêu cô, cho rằng cô là báu vật mà ông trời ban cho họ.

Kỳ thật, Mặc Hi biến thành như vậy, là vì cô dùng năng lượng đào thải hết tạp chất trong cơ thể, trời sinh thuần tịnh Thiên Lôi linh hồn thân thể, vốn là linh khí Thiên Địa sung mãn, chỉ là bị phàm thai che giấu, có thể lúc này cô dùng năng lượng đoán tạo thân thể, đem tạp chất bên trong thân toàn bộ diệt trừ, từ nhỏ tại thân thể còn chưa định hình lúc đã bị năng lượng Thiên Lôi tinh thuần cải tạo, nên mới biến thành như thế.

"Ha ha!Mặc Mặc của ba thật đáng yêu!" Mặc Phàm vui vẻ một tay ôm lấy Mặc Hi, xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Mặc Hi cũng không có phản kháng, mà tươi cười . Cô đã có thói quen Mặc Phàm xoa nắn mặt của cô rồi. Dù không có thói quen cũng sẽ không phản kháng .

Lúc này, Chu Tiểu Trúc cũng đi tới đây, một tay bế Mặc Hi qua, nhẹ nhàng ôm vào lòng, đối với Mặc Phàm nghiêm khắc nói: "Mỗi lần đều ôm trước, chẳng lẽ đã quên thắt lưng của anh không tốt, nếu làm Mặc Mặc ngã thì làm sao bây giờ."

Vẻ mặt Mặc Phàm đau khổ, lại bị lấy mất rồi, mỗi lần anh ôm không đến một giây thì sẽ bị Chu Tiểu Trúc đoạt mất, đau khổ ôm lấy mặt mà nói, "Tiểu trúc, cũng không cần thường xuyên giành con với anh , hơn nữa, dù anh có ngã, cũng sẽ không để Mặc Mặc bị ngã."

"Hừ!" Chu Tiểu Trúc hừ một tiếng, không thèm để ý tới Mặc Phàm nữa, cúi đầu nhìn Mặc Hi cười nói: "Mặc Mặc ! Có nhớ mẹ hay không ah." Vẻ mặt biến hóa cực nhanh khiến người ta phải xấu hổ.

Mặc Hi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Mặc Phàm cười " Ha Ha", đối với điều mà Chu Tiểu Trúc vừa nói thì cười ngọt ngào nói: "Mặc Mặc nhớ mẹ nha."

Chu Tiểu Trúc vừa nghe, sắc mặt liền tươi như hoa, véo nhẹ cái mũi nhỏ của Mặc Hi, cười nói: "Thật nghe lời."

Mặc Phàm đứng ở một bên, vội vàng hét lớn: "Thế còn ba ba, Mặc Mặc không nhớ ba ba à?"

"Ha ha! Mặc Mặc mới không nhớ ba ba." Mặc Hi nói ngân vang, thì lập tức khuôn mặt Mặc Phàm đau khổ trở lại, tiếp theo lại nói:" Con đùa mà. Mặc Mặc cũng rất nhớ ba ba ah." Nhất thời sắc mặt của Mặc Phàm vui lên, hung hăng nhìn Mặc Hi, " Con đúng là tiểu quỷ."

"Ha ha ha"Mặc Hi cười.

Có lẽ đây là hạnh phúc a, dù là khổ một chút, hơn nữa cô phát hiện, mình càng lúc càng giống trẻ con rồi, có lẽ bị ảnh hưởng.

"Được rồi!Được rồi!" Chu Tiểu Trúc vỗ tay, nhìn Mặc Hi nói: "Hôm nay là sinh nhật Mặc Mặc tròn một tuổi, mẹ mang Mặc Mặc đến chỗ này, mua đồ ăn ngon cho Mặc Mặc, được không?"

Mặc Hi gật đầu, địa phương? Sẽ là đi đâu đây?

Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm mang theo Mặc Hi đến địa phương là trung tâm thành thị, ở đây có rất nhiều người, đều dẫn theo trẻ con, cũng giống như Mặc Hi, đều là trẻ con khoảng chừng từ 1~5 tuổi, sẽ làm cái gì đây? Nhưng mà có quá nhiều người, Mặc Hi nhìn không rõ phía trước. Quay đầu nhìn Mặc Phàm nói: "Ba ba, Mặc Mặc muốn xem."

"Hả?Mặc Mặc muốn nhìn phía trước?" Mặc Phàm nghe thấy Mặc Hi nói, nhất thời vui vẻ: "Lên, lên vai ba ba, có thể xem phía trước nha."

Chu Tiểu Trúc thấy Mặc Hi thật muốn xem, đành phải giao cô cho Mặc Phàm, đồng thời liếc nhìn Mặc Phàm, "Coi chừng đó!Ôm Mặc Mặc cho chắc."

"Ha ha! Yên tâm yên tâm."Mặc Phàm cười ha hả đáp ứng.

Ngồi trên bả vai Mặc Phàm, cuối cùng Mặc Hi có thể thấy được phía trước, phía trước có bốn người đang ngồi ở một bàn, trước mặt bốn người đó là một quả cầu thủy tinh hình thoi, mỗi đứa trẻ đều sẽ đem bàn tay đặt lên quả cầu thủy tinh kia, có đứa bé toàn thân toát ra ánh sáng đặc biệt sáng rọi, mà có đứa bé lại không có. Đồng thời, Mặc Hi quan sát đến vẻ mặt của những người lớn kia, mỗi đứa trẻ toát ra ánh sáng, sắc mặt cha mẹ những đứa trẻ đó rất kích động, cao hứng, vui mừng, mà đứa trẻ không có toát ra ánh sáng, cha mẹ bọn hắn sẽ thất vọng, có khi là nóng giận mắng mỏ đứa trẻ đó. Lại có tiếng khóc của đứa trẻ truyền đến.

Dị năng!

Trong đầu Mặc Hi liền nghĩ đến điều này, từ sau chuyện kia, Mặc Hi nhớ lấy mấy chữ này, quả cầu thủy tinh này chỉ sợ là để kiểm tra những đứa trẻ có dị năng, thật sự là ít đến đáng thương a, nhìn lâu như thế, khoảng chừng 100 đứa trẻ thì chỉ có một đứa trẻ có phát ra ánh sáng, mà cái bàn bốn người kia mỗi khi qua một người thì lại viết cái gì đó.

Cuối cùng, đến lượt Mặc Hi, Mặc Phàm đem Mặc Hi từ trên bờ vai bỏ xuống, Mặc Hi vừa chuẩn bị để tay lên, trong đám đông xôn xao một trận, quay đầu nhìn lại, thì thấy mấy cái xe bay từ trên trời đánh xuống, nghe thấy trong đám người có người kêu lên: "Trời ạ! Đó là xe bay Aluosidi , cái phía sau kia rõ ràng lắm hình như cũng gần với Aluosidi đời thứ 3, tất cả cái này đều là của ai ah!"

Chương 08: Song hệ Phong – HỏaEdit: Hương NguyễnBeta: Sakura

Như để trả lời những người nói, cửa xe mở ra, từ bên trong đi ra rất nhiều người, có hai mươi hai người đàn ông bước ra, dẫn đầu là một người đàn ông, gương mặt điển trai, khí độ bất phàm, mặc một bộ đồ tây màu lam, trên mặt mang theo nụ cười, có một tia dịu dàng, trong lòng ôm một bé trai ba tuổi.

Phía sau đi theo rất nhiều người, đều mặc bộ đồ tây màu đen, gương mặt lạnh lùng, có lẽ là người bảo vệ.

Một đường đi tới, mọi người tự động mở ra một con đường, bọn họ nhận ra người này, là người thỉnh thoảng lại xuất hiện trên báo, muốn không nhận ra cũng khó.

Người đàn ông trẻ tuổi này là An Dĩ Mẫn, mới 23 tuổi, anh ta quản lý Tập đoàn An Tề rất tốt, đến bây giờ đã trở thành một trong 100 công ty hàng đầu. Năm ngoái người vợ của anh ta vì sinh con mà chết cho nên anh trở thành đối tượng lý tưởng mà mọi phụ nữ muốn kết hôn.

Một đường không có ai ngăn cản đi tới trước quả cầu thủy tinh đến bên cạnh Mặc Hi, những người ngồi trước mặt của quả cầu thủy tinh cũng không có nói cái gì, quả nhiên có quyền lực thật khác a, Mặc Hi cười, người đàn ông kia hình như phát hiện Mặc Hi nhìn chăm chú, quay đầu lại nhìn Mặc Hi, thấy là một đứa bé thì hơi sững sờ, nói tiếp: "Thật sự là một đứa bé đáng yêu." Giọng nói ôn hòa mang theo tiếng cười.

Hình như Mặc Phàm được khen ngợi mà lo sợ, vội vàng nói: "Cám ơn! Cám ơn ngài đã khen ngợi, tiểu công tử cũng rất đáng yêu."Giọng nói có chút kiêu ngạo, con của mình được khen, là cha mẹ đều rất vui vẻ.Hơn nữa tại trong lòng Mặc Phàm thì Mặc Hi rất quan trọng.

An Dĩ Mẫn mới nhìn đến Mặc Phàm, cũng không vì thân phận của Mặc Phàm mà lộ ra chán ghét, bộ dạng ôn hòa, giống như có chút đau khổ cảm thán nói: "Bé hư này ah! Mới không thể yêu thương nổi, quá nghịch ngợm."

Mặc Hi nở nụ cười, người đàn ông này khá tốt, ít nhất sẽ không dùng mắt cẩu nhìn người thấp, mới quen biết đã chiếm được hảo cảm của cô.

Mà khi An Dĩ Mẫn nhìn Mặc Hi, thấy trong mắt cô có sự tán thưởng? Có chút ngạc nhiên, sau đó lắc đầu, cảm thán chính mình phải hay là không hoa mắt, mặc dù đứa trẻ này nhìn có chút đặc biệt, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa trẻ một tuổi, có thể dùng ánh mắt tán thưởng nhìn mình sao? Mặc dù anh biết rõ mình rất có mị lực, nhưng không hiểu cái mị lực kia mạnh đến ngày cả đứa trẻ một tuổi đều có tác dụng sao.

"Tốt rồi, mời các vị kiểm tra thử ."Lúc này, một người trong bốn người ngồi trước bàn lên tiếng.

Hai người cùng quay về phía trước, kiểm tra thử tiếp theo.

"Đến, Mặc Mặc, để tay lên đây." Mặc Phàm đối với Mặc Hi giải thích nói: "Sờ lên là được rồi ah!"

Mặc Hi nghe theo để bàn tay nhỏ bé lên cái quả cầu thủy tinh kia, nhất thời, trong đầu chấn động, loáng qua một tia chỗ trống mê mang.

Song, ngay tại sau đó này, bên trong linh hồn phát sáng lập tức Mặc Hi tỉnh lại, không biết chuyện xảy ra như thế nào, sau đó cảm thấy có một cỗ năng lượng đang di chuyển loạn trong cơ thể, đi thẳng đến đan điền, như muốn quay trở lại bên trong quả cầu thủy tinh nhưng không tìm thấy đường ra?

Hừ hừ! Tại thân thể của ta du ngoạn một vòng sau đó muốn chạy đi? Mặc Hi cảm giác được năng lượng này không có đặc tính, hơn nữa rất tinh thuần, mới dễ dàng hấp thu, nhất thời khống chế lấy năng lượng linh hồn, đột nhiên khẽ hấp thu, đứng trướng sự hấp thu mạnh mẽ kia thì cái năng lượng kia đã bị hút vào đoàn lóe sáng ở bên trong linh hồn, cô cảm thấy rất thoải mái.

Cô cảm giác được tất cả năng lượng bên trong quả cầu thủy tinh kia đều như vậy, cô muốn hấp thu hết, có thể nhưng lý trí cô mách bảo là không thể. Nếu hấp thu chỉ sợ là xuất hiện ra cái gì mà cô lại không muốn người khác chú ý đến mình, bản thân mình còn chưa quen thuộc cái thế giới này vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Lúc này tiếng động ồn ào làm ảnh hưởng tới Mặc Hi đang trắc nghiệm, chỉ thấy quan thân bé trai bên cạch mình đang phát ra hai tia sáng màu đỏ và màu xanh, đương nhiên trên người Mặc Hi không hiện lên cái gì cả.

Cái này là gì?Hai loại màu? Mặc Hi nghi hoặc, mà những người đang ngạc nhiên kia cũng giải quyết nghi vấn của cô:

"Trời ạ! Không hổ là con trai của An đại nhân! Được trời phú cho hệ dị năng Hỏa thì không nói lại có thêm cái hệ biến hóa khó gặp trong ngũ hành, cái màu xanh kia chẳng phải là Phong?"

"Đứa trẻ này quá may mắn rồi!"

"Sợ lớn lên lại là một cao thủ a! Không hổ là con trai An đại nhân ah! !"

"..."

Ở đây, gọi ai là đại nhân thì đó chính là biểu hiện sự tôn kính với người nọ.

An Dĩ Mẫn cũng rất vui mừng, nhéo nhéo đứa trẻ ở trong lòng, cười nói, "Không hổ là con trai của ba ah! Nhóc con nghịch ngợm, cuối cùng cũng lấy lại danh dự cho ba rồi."

Mà ở Mặc Hi bên này thì Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc nhìn về phía An Dĩ Mẫn với ánh mắt rất hâm mộ, thấy Mặc Hi không có dị năng thì cũng không có thất vọng, bởi vì ngay từ đầu bọn họ đã không hy vọng nhiều, hơn nữa có hay không có dị năng là việc bọn họ không thể cưỡng cầu được, đến đây cũng chỉ vì Mặc Hi đăng ký hộ khẩu.

Chương 09: Đây là ấm ápEdit: Hương NguyễnBeta: Sakura

Người đàn ông ở phía trước đang gõ máy tính: "Tên?"

"Mặc Hi!"Mặc Phàm trả lời.

"Tuổi."Giọng nói của người đàn ông rất lãnh đạm.

"Một tuổi."

Người đàn ông cử động tay đánh máy lạch cạch: "Mặc Hi, nữ, một tuổi. Không có dị năng, anh có thể đi rồi."

"Dạ, dạ!"Mặc Phàm đáp lại, cùng với Chu Tiểu Trúc vuốt ve Mặc Hi rời đi.

Cũng ngay vào lúc này, bên An Dĩ Mẫn quay đầu nhìn về phía bóng lưng bọn họ, con ngươi sâu thẳm có chút nghi ngờ, vì sao, anh cảm thấy có một loại cảm giác không nói nên lời đối với bé gái đó? Mặc Hi sao?

Đồng thời, tư liệu con trai anh cũng đã xong, không suy nghĩ về Mặc Hi nữa, nhìn đứa trẻ trong lòng mình, mỉm cười ha ha, xoay người trở lại bên trong xe, phóng lên không trung mà đi.

Lúc này, Mặc Phàm, Chu Tiểu Trúc và Mặc Hi ba người đi lại trên đường phố, đường xá phồn hoa, người đi đường đông đúc, mà Mặc Hi được Chu Tiểu Trúc ôm chặt ở trong lòng, Chu Tiểu Trúc nhìn Mặc Hi dịu dàng nói: "Mặc Mặc muốn ăn cái gì? Mẹ sẽ mua cho Mặc Mặc ăn nha."

Mặc Hi biết rõ Chu Tiểu Trúc nói ra lời này cũng có chút khó khăn, dựa vào hoàn cảnh nhà bọn họ, sợ rằng mua đồ ăn vặt cũng chính là xa xỉ a, lúc này còn hỏi mình muốn ăn cái gì? Mặc Hi nhìn bốn phía nhíu nhíu mày có chút nghi ngờ, sau đó nhìn Chu Tiểu Trúc cười ngọt ngào nói: "Mặc Mặc muốn ăn cơm mẹ làm, mẹ làm cái gì cũng thật ngon." Nói xong, trên khuôn mặt tràn ngập mong đợi.

Chu Tiểu Trúc nở nụ cười, cười đến vui vẻ: " Được, mẹ mua đồ ăn về nhà nấu đồ ăn ngon cho Mặc Mặc ăn."

Mua thức ăn ngon về đến nhà, Chu Tiểu Trúc bắt tay vào nấu cơm, Mặc Hi thì được Mặc Phàm ôm ở trong lòng, nhìn cô cười, nói: "Ha ha! Hôm nay nhờ phúc của Mặc Mặc mà ba ba có thể được ăn ngon nha.'

"Ha ha ha " Mặc Hi cười, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ, tương lai con chắc chắn sẽ để cho hai người mỗi ngày đều được ăn ngon. . .

Qua một lúc, từng món đồ ăn được Chu Tiểu Trúc mang lên, kỳ thật cũng không phải đồ ăn gì ngon, chỉ là nhiều hơn một quả trứng gà, cùng một miếng thịt, còn có một con gà, nhưng như vậy, đối với một nhà Mặc Phàm đã là tốt lắm.

Bữa cơm này tuy nói là làm cho Mặc Hi ăn, trên thực tế, Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc cũng ăn, không có biện pháp, ai bảo Mặc Hi chỉ mới có một tuổi đây, răng cũng chưa mọc, làm sao có thể ăn được những đồ này.

Khi phát hiện ra Mặc Hi không ăn được thì Chu Tiểu Trúc mới phản ứng lại đây, nhìn dáng vẻ Mặc Phàm ăn thật ngon, mới liếc mắt nhìn anh, xoẹt cười nói: "Tiện nghi cho anh rồi, nếu không phải Mặc Mặc nói muốn ăn, mới không có phần của anh đâu." Dù miệng thì nói như vậy, nhưng tay lại gắp thức ăn để vào bát của Mặc Phàm.

Mặc Phàm nghe thế, từ bên trong bát cơm ngẩng đầu lên, liền cười hắc hắc với Mặc Hi, nói: "Nhìn thấy không? Vẫn là nhờ phúc của Mặc Mặc a, ba ba yêu nhất là Mặc Mặc ~~~" vừa nói, đem cái miệng dính đầy dầu mỡ hướng tới khuôn mặt trắng trẻo non nớt của Mặc Hi "bẹp" một tiếng, ấn xuống một cái dấu thật to.

Chu Tiểu Trúc nhìn cũng không thuận mắt, nhướn mi lên, giống như cười mà không phải cười nhìn Mặc Phàm, ngữ khí cổ quái nói: "Ah, yêu nhất Mặc Mặc hả? Chán ghét lão bà là em đây rồi hả? HẢ ~~! ?" Âm chữ cuối cùng kéo dài làm Mặc Phàm run lên.

"Ha ha... Ha...!" Mặc Phàm cười khan, "Sao lại như vậy được?Anh cũng rất yêu Tiểu Trúc a!"Cũng vừa nói vừa hướng khuôn mặt của Chu Tiểu Trúc "Bẹp" một phát.

Khi ấy sắc mặt Chu Tiểu Trúc có chút xấu hổ, oán trách nói: "Làm cái gì vậy? Con còn đang ở đây."

"Ha ha ha ha!" Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Chu Tiểu Trúc, Mặc Phàm vui vẻ, có chút hưng phấn nói:"Không có chuyện gì, dù sao Mặc Mặc cũng không hiểu, nhưng Tiểu Trúc a..." Nói đến phía sau có chút do dự, con mắt ngắm lấy Chu Tiểu Trúc đang nghiêng mình tránh né.

"Hả? Cái gì?" Chu Tiểu Trúc nghi hoặc hỏi, tiếp theo giống như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt đỏ hồng lên.

Quả nhiên, Mặc Phàm cũng không biết xấu hổ mà nói, "Cái kia, Tiểu Trúc a, khụ, chúng ta rất lâu cũng chưa có cái... Cái kia rồi, nếu không, buổi tối hôm nay..."

"Ừ... ."Chu Tiểu Trúc hạ giọng đáp ứng một tiếng, Mặc Phàm khi ấy liền cười to, "Ha ha! Tiểu Trúc ! em đáp ứng rồi! Ha ha."

"Cười ngây ngô cái gì!Ăn cơm đi!" Chu Tiểu Trúc bị anh cười có chút ảo não xấu hổ thành giận, hung ác trừng mắt nhìn Mặc Phàm nói.

"Được Được! Ăn cơm, ăn cơm! Ha ha... Ha ha...!" Mặc Phàm trả lời, cũng ngồi trở lại bàn ăn cơm, đang ăn mà vẫn ha ha cười.

Chu Tiểu Trúc lại trừng mắt liếc anh một cái, chỉ là trong mắt thế nhưng không hề có uy lực đáng nói, cũng cúi đầu xuống ăn cơm.

Nhìn thấy hết thảy Mặc Hi cảm thấy buồn cười, lại ấm áp, ba mẹ cô, thật sự rất giống một đôi tình nhân trong sáng nha, ha ha, xem ra hôm nay phải tiến vào trạng thái Không linh tu luyện một đêm rồi, nếu không, cô cũng không muốn nghe âm thanh vào buổi tối của hai người đâu. Mặc dù, cho tới bây giờ, buổi tối cô đều là tiến vào trạng thái Không linh tu luyện cả đêm đấy.

Chương 10 : Được gặpEdit: Sakura

Thời gian trôi đi rất nhanh, lúc này Mặc Hi đã được bảy tuổi.

Bảy năm, Mặc Hi tìm hiểu thế giới này đã kha khá, cái địa cầu này không tồn tại bất cứ một quốc gia nào cả, mà là thế giới mất quyền lực, cái tinh cầu này được gọi là Thủy Lam Tinh, khoa học kỹ thuật ở đây phát triển hơn thế kỷ 21 nhiều, nói khác thì cũng không khác lắm, bởi vì ở đây có một số năng lượng tốt hơn địa cầu nhiều mà ở đây phần lớn khoa học kỹ thuật đều dựa vào năng lượng này, cũng có nhiều cái giống nhau, nhiều cái khác nhau, ví dụ như xe bay chạy bằng một loại năng lượng không biết tên, hơn nữa ở đây tôn trọng lực lượng, có lực lượng là có quyền lợi.

Đương nhiên lực lượng cũng không phải có dễ dàng như thế, ở đây có hai loại người, một là loại trực tiếp dựa vào tu luyện thân thể gọi là Võ giả, mà loại còn lại thuộc loại thiểu số, người được trời phú, đó chính là Dị năng giả.

Dị năng là lực lượng khống chế một loại hoặc nhiều loại trong ngũ hành, đương nhiên bình thường đều là một loại , vốn dĩ Dị năng giả đã ít rồi mà muốn có hai loại lực lượng thì càng thiếu đến đáng thương.

Lực lượng khống chế cũng không phải chỉ có thể là Ngũ hành, cũng có Ngũ hành biến dị mà cái này rất lợi hại, giống như lúc Mặc Hi một tuổi nhìn thấy bé trai kia cũng là một hệ Hỏa và một hệ Phong mà hệ Phong chính là biến dị của hệ Mộc.

Mặc Hi cũng phỏng đoán qua bản thân mình cũng là một Dị năng giả, chỉ là có cảm giác hơi khác một chút, bởi vì lúc một tuổi kiểm tra dị năng, cô rõ ràng cảm giác dược cái quả cầu thủy tinh kia không có cách nào kiểm tra được cô, chỉ là cô không nghĩ ra được nguyên nhân của việc này, xem ra khi nào có cơ hội phải đi đọc sách rồi.

Bây giờ cô đang ở trước sạp hoa, cái sạp hoa này là do Chu Tiểu Trúc mở đấy, vài năm trước bà làm bà vú nhưng sau khi đứa bé kia cai sữa thì bà mất việc, mà may mắn lúc đó bệnh của Mặc Phàm cũng gần khỏi rồi có thể làm việc đây là công lao của Mặc Hi, lúc mà cô có thể khống chế tốt lực lượng kia giúp Mặc Phàm cải tạo thân thể, cứ đến tối cô sẽ dùng năng lượng đi một vòng cơ thể Mặc Phàm, không bao lâu sau thì Mặc Phàm đã khỏe, hơn nữa còn có sức hơn trước , làm cho Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc bảo là ông trời có mắt không để cho bọn họ lâm vào cảnh khốn khó.

Mặc Hi ngồi nhàm chán ở sạp hoa trước mặt, vuốt lấy một bông hoa vừa ngắt, đây đều là hoa dại mà Chu Tiểu Trúc hái ở chỗ xa về, nhưng cũng coi như là tươi đẹp cho nên buôn bán cũng không tồi.

Lúc này bà mang cơm cho Mặc Phàm, nói vì cái gì bà lại để Mặc Hi một mình ở chỗ này đều có nguyên nhân cả đấy, chỉ vì cho tới bây giờ Mặc Hi rất nghe lời, chưa từng làm bọn họ phiền lòng, như vậy bất tri bất giác bọn họ không đối đãi cô như đứa trẻ bảy tuổi. Hơn nữa cách sạp hoa không xa có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mở cái sạp giống như nhà cô, người đàn ông này tên là Kha Lượng, cùng quê với Mặc Phàm, không chịu cưới vợ nên đương nhiên không có con, nhưng đối với Mặc Hi vô cùng tốt coi cô như con đẻ, có ông ta ở bên cạnh trông cho nên Chu Tiểu Trúc mới yên tâm đi đưa cơm cho Mặc Phàm.

Lúc này, trên đầu Mặc Hi xuất hiện âm thanh "Xoạt xoạt", Mặc Hi ngẩng đầu lên thì thấy một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đang cầm một cái camera siêu mỏng đối diện mình.

Mặc Hi nhìn chàng trai kia, thấy chàng trai kia có cảm giác muốn chạy thì lúc này mới nở nụ cười ngọt ngào và nói:"Xin lỗi, anh định mua hoa hả?

Chàng trai kia sững sờ nhìn gương mặt đáng yêu của Mặc Hi, nhất thời không có phản ứng gì.

"Anh không thích sao?" Dường như Mặc Hi có chút đau lòng, giọng nói run run.

Lúc này chàng trai mới hoàn hồn, vội vàng xua tay: "Không phải không phải! Anh mua, cho anh một bó."

"Ha ha" Mặc Hi nhìn bộ dạng ngốc nghếch của chàng trai kia mà cười thành tiếng, rồi nói nhẹ nhàng: "Anh còn chưa nói muốn mua loại nào, mua bao nhiêu đấy?"

"A?" Chàng trai càng ngượng ngùng rồi, ánh mắt sau kính mắt có chút hốt hoảng, sau đó tùy ý chỉ lung tung mấy loại hoa , "Cái này, vài cái này."

Mặc Hi gói kỹ mấy loại hoa mà anh ta vừa chỉ rồi đưa cho anh ta, điềm nhiên nói: "Cám ơn đã chiếu cố, tất cả hết 18 nguyên."

Chàng trai sờ túi, không phải là tiền lẻ mà tờ một trăm đấy, rồi trực tiếp đưa cho Mặc Hi một trăm khối tiền, nói: "Không cần phải trả lại."

"Nha! Cám ơn anh." Mặc Hi thuận miệng trả lời rồi đút tiền vào túi, người ta đã nói không cần phải trả lại thì cô cũng không cần từ chối cứ trực tiếp thu là được, hơn nữa nhìn thấy chàng trai kia căn bản không thiếu tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngữ