Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Chương 11:

Dạo gần đây những người khác có thể dễ dàng cảm nhận được sự lạnh lùng của Ngô Phàm quả thực đã gần như biến mất, "Băng sơn mỹ nam" dường như cũng chỉ là hư danh, có nhiều lúc ngẫu hứng còn cùng bạn cùng lớp kể vài câu chuyện đùa nhưng mà nói thật thì những câu chuyện đó luôn trong tình trạng thiếu muối trầm trọng.

Sự chuyển biến này thật sự làm cho người khác có loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, bọn họ cuối cùng cũng có thể bớt run sợ mà ngẩng cao đầu khi đứng trước mặt con người này, thậm chí còn có suy nghĩ: "À, hóa ra cậu ấy cũng giống với những người bình thường, sẽ có lúc cùng mọi người vui vẻ trò chuyện nữa cơ đấy."

Khi có người nào đó đem những lời này nói cho Ngô Phàm, anh chỉ cười: "Phải vậy không? Chẳng lẽ mình không giống người bình thường sao?"

"Không phải là ý đó, bọn mình không có bảo cậu không giống người bình thường." học viên kia suy nghĩ một chút rồi trả lời "đại khái là bây giờ cậu làm cho người ta sinh ra cảm giác có thể tiếp cận đi."

Ngô Phàm nghe những câu này đang định trả lời thì bất ngờ nghe thấy thanh âm của Trương Nghệ Hưng ở phía sau lưng: "Ngô Phàm, em đói ~~~~~~"

Ngô Phàm không nói câu nào, liền kéo Trương Nghệ Hưng đi về phía canteen, bỏ lại học viên kia vẫn còn trợn mắt há miệng đứng đó đợi nghe câu trả lời của anh.

Từ sau đêm Nghệ Hưng tổ chức sinh nhật cho Ngô Phàm, cậu nghiễm nhiên đã trở thành người bạn tốt nhất của anh, nên khoảng thời gian này Nghệ Hưng cũng chủ động hơn rất nhiều. Ví dụ như thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho anh nói chuyện phiếm, thường xuyên hẹn nhau đi ăn hay đi chơi bóng rổ. Nói ngắn gọn một câu, bây giờ Nghệ Hưng đã biến Ngô Phàm thành một tảng băng ấm áp rồi.

Từng chút thay đổi của Ngô Phàm làm cho Nghệ Hưng vô cùng vui mừng, cùng nhau ăn bữa cơm hàng ngày cũng trở thành một niềm vui nho nhỏ. Ngày lễ Giáng Sinh, Tết Dương Lịch hay thậm chí là Tết Nguyên Đán cả hai bọn họ đều trải qua cùng với nhau.

Nghệ Hưng cùng với cha mẹ bàn bạc, cuối cùng quyết định năm nay sẽ không về Trường Sa mà sẽ ở lại đón Tết tại Hàn Quốc. Thời điểm Ngô Phàm nghe Nghệ Hưng nói những điều này thì lập tức vui vẻ, bởi vì căn bản năm nay anh cũng không về Canada mà ở lại đây. Cả hai cùng tính toán kế hoạch đón Tết thật chu đáo.

Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cũng không có sáng kiến nào mới hết, cuối cùng Ngô Phàm quyết định buổi tối Giao thừa Trương Nghệ Hưng sẽ đến phòng anh, cùng nhau xem Liên hoan âm nhạc đón năm mới thông qua Internet vậy . Trương Nghệ Hưng đối với phương án của Ngô Phàm cảm thấy cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng mà cả hai bọn họ đều không nghĩ được cái gì khác, cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý.

Vì thế, buổi chiều ngày 30 Tết, Nghệ Hưng ôm máy tính của mình cùng hàng tá đồ ăn vặt đến gõ cửa phòng của Ngô Phàm. Một lúc sau Ngô Phàm chạy ra, nhìn thấy người ngoài cửa một thân áo lông nhưng vẫn đang run lên không ngừng, trong lòng khẽ nhói lên. Anh vội vàng đỡ laptop cùng đống đồ ăn trên tay cậu xuống rồi chạy đi lấy một ly nước ấm. Trương Nghệ Hưng đưa tay nhận lấy ly nước, ánh mắt hiếu kỳ nhìn khắp căn phòng : "Bạn cùng phòng của anh đâu?"

"Em ngốc sao? Bọn họ đều là người Hàn Quốc thì đương nhiên là sẽ về nhà đón năm mới rồi." Ngô Phàm đem áo khoác của Trương Nghệ Hưng vắt lên.

"Hí hí, em quên mất. Bạn cùng phòng có tặng quà mừng năm mới cho anh không?"

"Em quá coi trọng anh rồi, bọn anh vẫn còn chưa có thân thiết đến mức ấy." Ngô Phàm cố ý khiêu khích "Thế nào, bạn cùng phòng tặng quà cho em sao?"

"Anh đừng có chạm vào nỗi đau của em có được không hả? Nhưng mà nói cho anh biết Kim Chung Nhân tặng cho em một gói nguyên liệu làm món bánh canh bột gạo to đùng luôn, còn nhắc nhở em phải nhớ ăn đó."

"Không ngờ thằng bé đó lại có lòng như vậy." Ngô Phàm nhìn thoáng qua những thứ Nghệ Hưng mang đến "Em nấu hả?"

"Em nấu em nấu, nhìn bộ dạng của anh có chỗ nào để cho người khác tin tưởng mà giao thức ăn cho anh chế biến không?" Trương Nghệ Hưng đem máy tính mở ra "Cắm điện ở đâu đây?"

"Để anh cắm cho, em mở tivi lên đi." Ngô Phàm mang túi nguyên liệu làm món bánh canh bột gạo gì đó ném vào trong tủ lạnh rồi quay vào phòng lấy một cái ổ điện khác mà Trương Nghệ Hưng thì thoải mái ngồi trên sô pha, chuyển hết kênh này đến kênh khác, tự nhiên còn hơn cả phòng của mình. Sau đó cả hai người bắt đầu cùng nhau tận hưởng buổi chiều cũng không khác mấy cụ ông đang dành thời gian thưởng trà chiều là mấy.

Đến đây đã được một năm nhưng Trương Nghệ Hưng hiếm khi nào lại có một buổi chiều nhàn nhã như thế này. Uống trà sữa, ăn đồ ăn vặt, lười nhác nằm cuộn tròn trên sô pha xoay tới xoay lui cùng Ngô Phàm nói chuyện phiếm. Lười biếng cũng có cái hay của lười biếng đó chứ.

Đại khái là do vô cùng dễ chịu, Trương Nghệ Hưng chẳng mấy chốc đã ngủ, đầu ngoẹo qua một bên, trên môi còn thoáng nở nụ cười, cả thân mình vặn vẹo thành một tư thế kỳ quái, máy tính vẫn còn mở ở trước mặt.

Thật lâu không thấy tiếng nói chuyện của Nghệ Hưng, Ngô Phàm liền đi qua xem thì phát hiện cậu đã ngủ gật từ bao giờ, nhìn thấy thân thể mềm mại đang cuộn tròn trên chiếc ghế, anh bỏ cuốn sách xuống, nhẹ nhàng đi tới ôm lấy người kia vào trong phòng ngủ, đặt cậu xuống giường của mình, đắp chăn thật cẩn thận rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Cậu bé này sao lại gầy như vậy chứ. Ngô Phàm nhìn xuống cánh tay của mình rồi ngồi xuống sô pha, bắt đầu lên mạng.

Lúc Trương Nghệ Hưng uể oải ngáp ngắn ngáp dài hỏi mấy giờ đại khái cũng đã là mấy tiếng sau, trời cũng sẩm tối. Ngô Phàm bận rộn làm cái gì đó trong bếp, nói vọng ra: "7h30 rồi, em mà còn ngủ nữa thì cũng khỏi phải đón Giao thừa luôn đó."

Trương Nghệ Hưng vẫn mơ mơ màng màng, chưa nói cái gì, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, khi đi ra thì tinh thần vô cùng hưng phấn: "Ngô Phàm, đây là cái gì?"

"Là bánh chẻo đó nhưng không biết có ăn được không nữa." Ngô Phàm đưa cho Nghệ Hưng một đôi đũa.

Trương Nghệ Hưng không nói hai lời, trực tiếp đưa miếng bánh lên miệng cắn thử một miếng rồi nhìn Ngô Phàm mập mờ nói: "Ừm thật không nhìn ra được anh cũng có tài làm bánh nữa nhưng mà món này... cũng không tệ lắm đâu."

Ngô Phàm liền cầm đôi đũa gõ gõ lên đầu Trương Nghệ Hưng.

Bị Ngô Phàm dùng cách này trừng phạt về thể xác, Trương Nghệ Hưng ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn Ngô Phàm làm bánh chẻo, sau đó cũng rất ngoan ngoãn đem chỗ bánh vừa làm xong đặt lên bàn, vừa xem CCTV vừa ăn.

Đại khái là do đã hoàn toàn tỉnh táo, cái miệng nhỏ của Trương Nghệ Hưng lại làm việc hết công suất, nào là nói cho Ngô Phàm biết tập tục mừng năm mới của quê mình, nào là hỏi anh ở Vancouver thì đón năm mới thế nào mà thần sắc thì thật sự là vô cùng cao hứng. Ngô Phàm ngồi bên cạnh ăn bánh chẻo, vừa nghe Trương Nghệ Hưng ba hoa, vừa lên mạng, nhẹ nhàng cười nghĩ cậu bé này thật sự đúng là một tiểu tử ưa náo nhiệt thật rồi.

Cái miệng nhỏ của Trương Nghệ Hưng giống như đã được cài đặt tự động, đến đúng 8h thì dừng lại, nhìn chằm chằm vào máy tính hô lên một câu : "Chắc là chương trình bắt đầu rồi đó."

Vừa dứt lời thì nhạc hiệu của chương trình liền nổi lên, giọng nói êm ái của MC vang vọng khắp căn phòng: "Xin kính chào tất cả quý vị, hôm nay là Chủ nhật, ngày 30 tháng 12 âm lịch, chỉ còn vài tiếng nữa là chương trình đón năm mới của chúng ta sẽ bắt đầu..." Những lời giới thiệu này của MC đúng là không cần nói mấy đứa nhỏ nó cũng thuộc luôn rồi mà Ngô Phàm cùng Trương Nghệ Hưng nghe xong thì bốn mắt nhìn nhau.

"Em nói này..." Trương Nghệ Hưng hơi run rẩy mở miệng.

Ngô Phàm bình tĩnh đem bát đặt xuống: "Chúng ta hình như đã quên có sự khác biệt về thời gian thì phải."

Cả hai hết nhìn nhau rồi lại nhìn màn hình máy tính, im lặng một lát sau đó cười phá lên, sau đó nữa thì anh nói em có cái ngày cũng không nhớ được, em nói anh không biết thưởng thức thì có, nháo thôi chưa đủ thậm chí còn lấy gối trên ghế sôpha đánh nhau, nhìn qua thật sự là vô cùng vui vẻ.

Một lúc sau cả hai cũng đã bình tĩnh trở lại, một người bận rộn đi thu dọn đống đồ bị ném tung tóe khi nãy, một người thản nhiên cầm bịch khoai tây chiên thoải mái nằm trên sô pha xem ti vi. Khi đồng hồ điểm 10h, Trương Nghệ Hưng liền lấy điện thoại từ trong túi ra.

"Em làm cái gì thế?" Ngô Phàm liếc mắt nhìn qua.

"Gọi điện thoại về cho cha mẹ a~~~" Trương Nghệ Hưng cúi đầu nhấn số "Anh không gọi sao?"

"...Vancouver giờ cũng chưa Giao thừa đâu, anh không nghĩ sẽ mắc phải sai lầm khi nãy một lần nữa," Ngô Phàm trả lời "nhưng bây giờ ở Trung Quốc cũng mới chỉ 9h thôi, e gọi sớm thế làm gì? Mà sao không dùng video call, như thế sẽ thuận tiện hơn đó."

"Anh nói cũng có lý." Trương Nghệ Hưng suy nghĩ một chút rồi quyết định đem máy tính đặt lên trên đùi "Em phải nhắn tin cho mẹ đã, để mẹ biết mà lên QQ ."

"Tích tích tích" Một lúc sau, tiếng QQ của Trương Nghệ Hưng vang lên, Ngô Phàm tự nhiên lại có cảm giác khẩn trương.

Trương Nghệ Hưng dùng giọng Trường Sa để nói chuyện với gia đình nên Ngô Phàm cũng không có hiểu mấy, lặng ngồi bên cạnh xem tivi.

Cuối cùng cũng nói xong, Trương Nghệ Hưng ngồi sát vào Ngô Phàm, đem máy tính chuyển cho người kia, mẹ Trương dùng phương ngữ Trường Sa gọi một tiếng "Ngô Phàm à?" làm cho người nào đó bỗng nhiên giật mình hoảng hốt.

Kích động quay trở lại phía màn hình, Ngô Phàm lắp bắp mãi cuối cùng cũng nói được câu "Con chào dì."

Trương Nghệ Hưng ở bên cạnh cười rung cả vai: "Anh ngốc chết đi được."

Đại khái vì đang nói chuyện với người lớn nên Ngô Phàm cũng không có cách gì trả đũa cậu bé kia được, âm thầm nhịn xuống, thầm nghĩ phải làm cách nào để dạy cho tiểu tử kia một bài học đây.

"Năm mới vui vẻ nhé Ngô Phàm!" Dù đang nói chuyện qua màn hình máy tính nhưng mẹ Trương cũng có thể thấy được con trai mình đang ở bên cạnh người kia cười vô cùng vui vẻ, hảo cảm đối với Ngô Phàm lại tăng lên không ít: "Cám ơn con đã chiếu cố Nghệ Hưng nhà dì, có cơ hội đến Trường Sa dì nhất định sẽ mời con ăn cơm."

"Đây là việc con phải làm mà dì, hơn nữa cậu ấy cũng giúp đỡ con không ít." Ngô Phàm chân thành nói.

Mẹ Trương đối với sự khiêm tốn của Ngô Phàm thì vô cùng vừa ý, dặn dò hai người vài câu sau đó lấy lý do muốn đi xem pháo hoa liền đem máy tính tắt đi.

Chờ khuôn mặt của mẹ Trương biến mất sau màn hình máy tính, Ngô Phàm lập tức trở nên hung hăng: "Em vừa mới nói ai ngốc hả? Nói ai?"

"Nói em, là nói em mà." Nghệ Hưng cũng không có ngu ngốc đến mức nói thật. Ngô Phàm nở nụ cười thỏa mãn: "Coi như em thức thời."

Hai người náo loạn một lúc rồi lại tiếp tục xem bắn pháo hoa trên tivi, Trương Nghệ Hưng đang tựa lưng vào ghế sô pha bất ngờ ngồi hẳn dậy: "Ngô Phàm."

"Nói."

"Chúng ta ngày mai đi lên chùa dâng hương đi."

"Em lại có chỗ nào khó chịu sao?" Ngô Phàm nghe nói vậy thì lập tức sờ sờ thắt lưng của Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng cười cười, đem cánh tay của Ngô Phàm bỏ ra: "Không có mà, chỉ là em cảm thấy đầu năm mới thì nên đi chùa, dù sao chúng ta cũng không có việc gì làm."

"Vậy thì tùy em quyết định đi."

.

Ngô Phàm thề nếu anh mà biết được chỉ đi dâng hương thôi mà cũng phải chen chúc trong biển người như thế này thì anh sẽ tuyệt đối không nói ra câu "tùy em quyết định" kia. Anh thà rằng ở lại ký túc xá ngủ một giấc cho đến hết ngày còn hơn.

Đầu năm mới mọi người không ở nhà cùng nhau đón Tết, chạy hết đến đây làm gì? Nhìn thấy ngôi chùa trước mặt đang chật kín người, chân Ngô Phàm bất giác nhũn hẳn ra.

Trương Nghệ Hưng cũng không ngờ được hôm qua chỉ thuận tay lên Naver tìm tên một ngôi chùa thôi, không ngờ đến đây lại đông như này, chắc chắn phải linh thiêng lắm thì mọi người mới đến nhiều như vậy chứ.

"Chúng ta về đi." Ngô Phàm nhìn thấy trước mặt là cả một đoàn người đang chen nhau thắp hương thì thấy hơi khó chịu. Anh vốn dĩ đã không thích chỗ đông người, đi đến nơi nào có càng nhiều người anh lại càng khó khống chế được tâm trạng.

Trương Nghệ Hưng giữ chặt tay áo người kia: "Nếu đã đến đây rồi thì vào thắp hương một chút đi, nếu không thì thiếu tôn trọng thần linh quá đó."

Ngô Phàm thầm nghĩ mấy ông thần ở Hàn Quốc này cũng có thể quản được việc của người Trung Quốc chúng ta ư? Sức mạnh của ông thần đó cũng thật lớn quá đi nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trương Nghệ Hưng thì cũng chỉ dám giữ những điều này lại trong lòng mà thôi, đành phải gian nan hòa vào đám đông người tiến vào phía trong chùa.

Bởi vì thân hình cao lớn hơn Trương Nghệ Hưng nên việc chen chúc trong đám người đối với Ngô Phàm cũng không có khó khăn gì, anh nhìn cậu bé kia đang nhắm mắt nhắm mũi lao lên phía trước mà suýt bật cười thành tiếng.

Thật vất vả mới chen đến được chỗ ông thần trước mặt, tóc tai hỗn độn, quần áo thì nhàu nhĩ, Trương Nghệ Hưng thầm nghĩ nếu còn phải lặp lại tình huống này một lần nữa thì đại khái chính mình cũng biến thành thần để cho người ta thờ luôn rồi. Ổn định lại hô hấp rồi quay sang chỗ Ngô Phàm cười cười, hai tay Nghệ Hưng tạo thành chữ thập rồi bắt đầu cầu nguyện.

Vốn dĩ Ngô Phàm đối với chuyện cầu khấn này cũng không lấy gì làm hứng thú nhưng nhìn vẻ mặt của người bên cạnh thì bất chợt bị cuốn hút, cũng học theo Trương Nghệ Hưng nhắm mắt lại, ban đầu còn phân vân không biết dùng tiếng Hàn hay tiếng Trung để cầu đây nhưng cuối cùng vẫn quyết định dùng tiếng Trung. Dù gì thì bản thân cũng là người Trung Quốc cơ mà.

Đại khái là đem những ý nghĩ trong đầu nói ra, nào là mong mẹ sẽ khỏe mạnh rồi bản thân cùng người kia sẽ sớm trở nên nổi tiếng. Ngô Phàm cầm lấy bó hương Trương Nghệ Hưng vừa mua ở cổng chùa, rút ra ba nén thắp lên lư hương. Sau đó quay lại nhìn Trương Nghệ Hưng, người này vẫn còn quỳ ở đó hai tay tạo thành hình chữ thập, lông mày khẽ nhăn lại mà lông mi lại hơi run run, nhìn qua thật sự vô cùng nghiêm túc. Cuối cùng thì cậu bé ấy cầu nguyện cái gì, Ngô Phàm quả thực rất muốn biết.

Mang theo sự tò mò này bên mình nên lúc trở về Ngô Phàm cứ ở bên cạnh Trương Nghệ Hưng hỏi mãi, mà Nghệ Hưng luôn lấy lý do "nói ra sẽ không linh nghiệm đâu" để cự tuyệt. Không có được đáp án nên trên mặt Ngô Phàm luôn sinh ra loại hàn khí "Chớ lại gần đây" làm cho Nghệ Hưng vô cùng thích thú.

Anh muốn biết em cầu nguyện cái gì ư? Kỳ thật rất đơn giản, em mong muốn chúng ta sẽ mãi mãi ở chung một chỗ như bây giờ, sẽ được cùng nhau đứng trên đỉnh cao nhất của vinh quang.

-End chương 11-

(*): Chương trình giống như sự kiện chào đón năm mới "Jiangsu TV Concert" mà EXO-M tham gia vào ngày 31/12/12 của Đài truyền hình Giang Tô

(**)Bánh canh bột gạo: món ăn truyền thống của người Hàn Quốc vào ngày Tết. 

  (***) Bánh chẻo (sủi cảo): món ăm truyền thống của người Trung Quốc vào ngày Tết. 

(****) QQ: là một phần mềm chat thông dụng của Trung Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top