Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Chương 12:

Kỳ nghỉ lễ ngắn ngủi cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lại trở về với nhịp sống ngày thường, cuộc sống giống như mây trôi nước chảy nhẹ nhàng, hờ hững trôi qua. Đầu năm mới, SM cũng bắt đầu đợt tuyển chọn học viên mới, khung cảnh ồn ào, náo nhiệt của một năm trước lại tiếp tục được tái hiện.

So với lần đầu tiên thấy được cảnh tượng này thì năm nay Trương Nghệ Hưng cũng đã quen dần. Vai đeo balo vội vàng tìm phòng học, thỉnh thoảng còn có vài học viên mới quay lại chào lễ phép : "Tiền bối, xin chào!" cậu cũng vui vẻ cười với chúng, quan sát những đứa trẻ này một lúc rồi tự hỏi rồi chúng có thể kiên nhẫn với việc học tập gian khổ ở đây được bao lâu.

Nhưng mà qua một năm, những học viên yếu kém đều sẽ tự động bị bài xích. "Người không giỏi sẽ bị loại" đó chính là quy luật ở đây. Người này đi sẽ ngay lập tức có người khác tiến vào thế chỗ, mà người cũ đương nhiên sẽ nhanh chóng bị lãng quên, cái vòng luẩn quẩn này có lẽ sẽ không bao giờ có thể hóa giải được. Đơn giản vì đó chính là quy luật của cả ngành giải trí, thế mới biết trên con đường tìm kiếm danh vọng có bao nhiêu sự tàn khốc.

Thời điểm Trương Nghệ Hưng nhìn thấy Ngô Thế Huân đang ngây người dựa vào khung cửa sổ của lớp vũ đạo A nhìn xuống bên dưới thì hơi sửng sốt một chút, Kim Tuấn Miên cũng chẳng biết ở đâu chạy tới, nhìn thấy Trương Nghệ Hưng thì hai mắt sáng ngời : "Trương Nghệ Hưng."

Ngô Thế Huân giống như bị tiếng hét của Kim Tuấn Miên làm cho thức tỉnh, mờ mịt quay lại nhìn Trương Nghệ Hưng rồi nhẹ gật đầu chào một cái.

"...Xin chào." Trương Nghệ Hưng cũng lịch sự chào lại nhưng tạm thời vẫn chưa hiểu được tình huống này.

"Thế Huân của chúng ta hôm nay được chuyển đến lớp A này rồi đó, có phải là vô cùng lợi hại hay không hả?" Kim Tuấn Miên vỗ vai Ngô Thế Huân, vẻ mặt hoàn toàn là cưng chiều cùng tự hào.

__Cái này thì có liên quan gì đến tôi?

Trương Nghệ Hưng một đầu hắc tuyến nhưng vẫn như cũ vô cùng khách sáo, nhìn hai người họ : "Ồ, thật sự rất lợi hại, chúc mừng cậu, Ngô Thế Huân."

Nói xong liền đi thẳng đến chỗ của mình, nghe thấy Kim Tuấn Miên ở phía sau kêu toáng lên : "Thế Huân của chúng ta mau mau vào lớp đi, muộn học rồi đó a ~~~~~"

Trương Nghệ Hưng thật sự tò mò trong lòng đứa nhỏ Thế Huân kia rốt cuộc là đang nghĩ cái gì. Vừa đi vài bước liền thấy vẻ mặt chán ghét của Kim Chung Nhân : "Anh cũng bị anh Tuấn Miên kéo lại đúng không?"

Trương Nghệ Hưng mặc kệ Kim Chung Nhân mà cậu bé kia vẫn vô cùng kiên trì : "Nhưng cũng dễ hiểu thôi, hôm nay Phác Xán Liệt cũng được đến lớp Rap cấp cao, anh Tuấn Miên có lẽ hạnh phúc lắm đó."

Chẳng lẽ cậu ta định dùng tình phụ tử để đối xử và nuôi dưỡng tâm hồn bọn họ hay sao? Trương Nghệ Hưng thầm nghĩ, nhìn thoáng qua Kim Tuấn Miên ở phía sau.

Thở dài một cái, trong lòng Trương Nghệ Hưng có chút buồn bực. Liệu đến khi nào mới có một người đối xử với cậu như thế?

Ngô Phàm bực bội đi xuyên qua đám đông người ở hành lang tiến đến lớp học. Vừa mới đến cửa lớp liền nghe thấy một trận cười truyền đến, khẽ nhíu mày đẩy cửa phòng ra thì phát hiên tất cả mọi người trong lớp đang ngồi thành một vòng tròn, cũng không biết là đang làm cái gì.

Không đợi Ngô Phàm hỏi, một giọng nói ồm ồm từ phía trong vòng tròn truyền đến : "A, tiền bối, Kris tiền bối!!!"

Ngô Phàm kinh ngạc nhìn về phía phát ra tiếng nói, Phác Xán Liệt xuyên qua lớp người chạy đến trước mặt anh, để lộ hàm răng trắng : "Tiền bối, em mới đến lớp này."

"...Cậu là ai?"

"Hả?" Phác Xán Liệt bị câu nói này làm cho ngây ngẩn cả người.

Người kia rõ ràng biết mình là ai nhưng bản thân mình thì lại không thể nhớ ra được cậu ấy, ánh mắt ai oán của Phác Xán Liệt bỗng chốc làm cho Ngô Phàm cảm thấy hình như mình đã làm tổn thương cậu ta rồi thì phải, nhưng mà thật sự thì anh không hề có chút ấn tượng nào với người này hết.

"Thật xin lỗi, đầu óc tôi buổi sáng luôn không được minh mẫn cho lắm." Ngô Phàm vin vào lý do này để giải thích, cuối cùng Phác Xán Liệt cũng không có dùng loại ánh mắt ai oán đáng sợ đó nhìn anh nữa.

Nhất định người kia rất bực bội vì người khác không nhớ ra mình là ai. Ngô Phàm thầm nghĩ cũng lại càng thêm áy náy. Bất quá cái người này...Ngoài Trương Nghệ Hưng thì cậu ta chính là người thứ hai không bị sự lạnh lùng của anh làm cho kinh sợ. Nếu nói Trương Nghệ Hưng bởi vì được bản thân giúp đỡ nên dễ dàng thân thiết, còn người này thì cớ làm sao?

Ngô Phàm không nhịn được liền nhìn về phía Phác Xán Liệt, mà người kia dường như cũng như cảm nhận được ánh mắt của anh liền quay qua cười thật tươi.

__Thôi thì cứ cho là cậu ta ngốc đi. Ngô Phàm nhìn nụ cười toàn răng của Phác Xán Liệt, đưa ra kết luận cuối cùng.

Kim Tuấn Miên cuối cùng cũng dừng lại việc chặn từng người để khoe việc Ngô Thế Huân được đến lớp vũ đạo A, cảm thấy hơi khát nước liền dặn dò Ngô Thế Huân một tiếng rồi đi vào phòng học tìm nước uống. Ngô Thế Huân chớp chớp mắt không nói gì cuối cùng cũng có cảm giác được giải thoát, nhẹ nhàng xoay eo rồi nhìn xung quanh một chút, chuẩn bị đi vào phòng học.

Kết quả vừa đi được vài bước, cánh tay liền bị người nào đó kéo lại, Ngô Thế Huân tự động quay đầu, cảm giác như thấy được bản sao của chính mình, tầm mắt không tự chủ được dừng lại trên cốc trà sữa mà người kia đang cầm.

"Xin chào, cậu có biết phòng 304B đi như thế nào không?"

Ngô Thế Huân thuận tay chỉ về một phía, ánh mắt vẫn còn đặt trên cốc trà sữa. Là hương socola, cái cốc cũng là cốc ở quán Cofioca, ai da loại này thật sự rất rất ngon đó nha.

Người trước mặt dường như nhận ra cái gì đó, quơ quơ cốc trà sữa, ánh mắt Ngô Thế Huân cũng không chút tự chủ mà nhìn theo, kết quả người kia chợt nở nụ cười : "Cậu muốn uống không?"

Ngô Thế Huân rất tự nhiên liền gật đầu ừ một tiếng, người kia liền đưa cốc trà sữa đến sát miệng Ngô Thế Huân: "...Nhưng mà trà này tôi uống một ngụm rồi, cậu không ghét bỏ sao?"

Ngô Thế Huân "A" lên một tiếng ánh mắt mời mịt chuyển đến khuôn mặt người đối diện, sau đó giống như bị thức tỉnh, vội vàng xua tay: "Không cần, không cần đâu."

Nhìn thấy dáng vẻ này của Ngô Thế Huân, người kia cười thật lớn rồi quay lại đằng sau vẫy vẫy tay, ngap lập tức một nam sinh khác bộ dáng ngây thơ chạy tới : "Cậu tìm được phòng học rồi sao?"

"Mình đang hỏi tiền bối mà," Người cầm cốc trà sữa mỉm cười trả lời "Nhưng mà tiền bối cũng thú vị thật đó."

Ngô Thế Huân lúc này mặt đã đỏ như trái gấc. Chưa kịp nói cái gì, Kim Tuấn Miên từ trong phòng học đi ra : "Sao giờ này còn đứng ở đây? Mau mau lên lớp đi."

Mà hai người kia nhìn thấy một vị tiền bối nữa xuất hiện, đồng loạt gập người 90 độ cúi chào làm cho Kim Tuấn Miên hơi hoảng sợ, vẻ mặt như muốn hỏi "Các cậu có chuyện gì sao?"

Vì vậy cả hai lại hỏi đường đến phòng 304B một lần nữa, Kim Tuấn Miên cũng tốt bụng hướng dẫn tận tình cho bọn họ. Hai người tiếp tục cúi người cảm ơn. Người cầm cốc trà sữa nhìn Ngô Thế Huân đang đứng sau lưng Kim Tuấn Miên, lắc lắc cốc trà trên tay: "Khi có cơ hội, tôi nhất đinh sẽ mời cậu thứ này."

Ngô Thế Huân gật gật đầu, nhìn bóng dáng người kia dần biến khỏi tầm mắt, khóe miệng hơi cong lên.

"Aigoo, lại thêm một mỹ nam nữa xuất hiện rồi." Kim Tuấn Miên cảm thán, nhìn cả hai người vừa đi vừa quay lại vẫy tay với mình.

"Vâng." Ngô Thế Huân tán thành "Hình như là học viên mới."

"Được rồi, đến lúc đó thì đi xem một chút còn bây giờ NGÔ THẾ HUÂN, VÀO LỚP HỌC NGAY!!!!!!!!!!!"

Thông thường đối với các lão sư chuyện thay đổi học viên trong một lớp cũng chẳng đáng để quan tâm. Nhiệm vụ mà công ty giao cho họ đơn giản chỉ là bồi dưỡng và nâng cao khả năng của mỗi học viên mà thôi. Cho nên hình ảnh lão sư đứng trên bục giảng, vỗ vai học viên mới rồi quay xuống cả lớp giới thiệu : "Đây là thành viên mới của lớp, mọi người sau này nhớ phải chiếu cố, giúp đỡ bạn." e rằng sẽ không bao giờ xuất hiện

Các học viên mới đến nếu muốn hòa nhập được tại nơi đây, một là giống như Ngô Thế Huân có chút giao tình với các tiền bối, hai là giống như Phác Xán Liệt mặt phải dày một chút.

Vừa tan học, Ngô Phàm đã thấy Phác Xán Liệt như cá gặp nước chạy đến đám đông chỗ các học viên tiền bối cười cười nói nói thì cảm thấy thật sự rất thần kỳ. Nhưng mà loại việc thần kỳ này chưa có dừng lại tại đây, Phác Xán Liệt đang cười nói vui vẻ, tự nhiên ngừng lại rồi chạy đến kéo Ngô Phàm vào nhập cuộc. Ngô Phàm thật sự suy nghĩ chẳng lẽ mình và cậu ta thật sự quen thân đến trình độ này hay sao?

Nhưng mà...nhìn người kia mặt mày hớn hở Ngô Phàm cũng không có suy nghĩ nhiều nữa, tốt nhất là nên quên đi. Dù sao cùng người khác nói chuyện cũng chẳng có tổn thất gì.

Một lúc sau, Ngô Phàm gọi điện cho Trương Nghệ Hưng rủ đi ăn cơm trưa, không ngờ nghe được người bên đầu dây nói bị anh quản lý gọi lên văn phòng cũng không biết là có việc gì làm Ngô Phàm vô cùng khẩn trương : "Em không có phạm phải lỗi gì đấy chứ?"

"Đâu có, thời gian này em đâu có phạm phải lỗi gì."

"Anh đứng ở cổng đợi em, đi ra đó nói cho anh nghe."

Trương Nghệ Hưng đồng ý, Ngô Phàm liền cúp máy, trong lòng nóng như có lửa đốt. Mặt lạnh đứng ở cổng công ty đợi Trương Nghệ Hưng, Ngô Phàm đá tới đá lui mấy viên sỏi dưới chân làm cho nhưng học viên khác đi qua không nhịn được mà quay đầu lại nhìn kinh ngạc. Thế nào mà "Ấm áp mỹ nam" qua một buổi sáng lại trở về làm "Băng sơn mỹ nam" rồi. Vẻ đẹp và khí chất lạnh lùng như băng mà tạo hóa ban tặng cộng thêm nét mặt cau có lúc này của Ngô Phàm làm người ta sợ hãi không dám đến gần.

Thời điểm Kim Tuấn Miên và Phác Xán Liệt cùng vài người bạn đi ra đến cổng thì ngay lập tức thấy bức tượng sống Ngô Phàm đang đứng đó. Phác Xán Liệt nhanh miệng : "Kris tiền bối."

Nghe thấy tiếng gọi của Phác Xán Liệt, Ngô Phàm nhíu mày quay đầu qua nhìn vừa hay trông thấy cảnh Kim Tuấn Miên đang cố gắng kéo Phác Xán Liệt đi qua chỗ khác.

__Muốn trốn sao? Ngô Phàm cười khẩy, không có bực tức gì, ngược lại trong lòng sinh ra loại cảm giác muốn đùa giỡn, vì thế liền vẫy tay, thân thiết hô một tiếng : "Xán Liệt a~~~"

Động tác của Kim Tuấn Miên chợt cứng lại mà Phác Xán Liệt thì hớn ha hớn hở thoát khỏi cánh tay người kia, vui vẻ chạy đến trước mặt Ngô Phàm : "Tiền bối."

Nhìn thấy vẻ mặt của Kim Tuấn Miên, Ngô Phàm bất chợt sinh ra loại cảm giác vô cùng thỏa mãn nhưng mà nhìn thấy Phác Xán Liệt đang đứng trước mặt, anh đại khái cũng không biết nói gì nhưng người kia đã nhanh miệng mở lời trước : "Dạo này em chăm chỉ vận động lắm đó, tiền bối."

"Hả?" Ngô Phàm khó hiểu.

"Thật sự là cao lên không ít luôn," Phác Xán Liệt lại khoa chân múa tay "Không phải trước kia em hỏi tiền bối làm thế nào để cao được như anh sao? Anh nói chỉ cần vận động thường xuyên là được. Em liền lập tức nghe theo, mỗi khi có thời gian rảnh đều đi chơi bóng. Bây giờ em với anh Tuấn Miên định đi chơi bóng rổ, tiền bối có muốn tham gia không?"

Ngô Phàm thầm nghĩ lúc đó cũng chỉ thuận miệng trả lời thôi sau đó lich sự từ chối, nói bây giờ còn có việc phải làm.

"Ai da, thật là tiếc ghê. Nhưng mà vì lời khuyên của tiền bối, trước kia em vẫn muốn cảm ơn, bây giờ chúng ta học chung một lớp thật tốt quá rồi." Phác Xán Liệt hai mắt mở to tràn đầy chân thành cùng tha thiết, loại biểu cảm này thật sự làm cho Ngô Phàm cảm thấy kinh sợ, nói không thành lời.

"Nhưng mà không sao, sau này chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội mà." Nói xong lại toe toét cười mà Ngô Phàm một bên đáp "Cậu khách khí quá." một bên lại cảm thấy có chút chột dạ.

Nói chuyện với Ngô Phàm xong, Phác Xán Liệt lại chạy tới bên Kim Tuấn Miên nói to "Sau này em với Kris tiền bối sẽ thân thiết với nhau nhiều hơn nữa đó, hí hí, hôm nay là ngày vui nhất tuần của em luôn." Nhìn thấy bộ dáng như gặp quỷ của Kim Tuấn Miên, tâm trạng phức tạp nãy giờ của Ngô Phàm liền bị đạp một phát xuống vực sâu, biến mất không chút dấu vết. Sau đó lại nhìn thấy Trương Nghệ Hưng cùng một nam sinh chưa từng gặp mặt qua đang ung dung đi tới.

Ngô Phàm vội vàng chạy đến, Kim Tuấn Miên cùng những người kia cũng thấy tò mò, ánh mắt nhìn theo mọi hành động của cả ba người đó.

"Rốt cuộc thì có chuyện gì?" Ngô Phàm giữ chặt cánh tay Trương Nghệ Hưng, cũng chẳng thèm nhìn đến nam sinh bên cạnh kia lấy một chút.

Trương Nghệ Hưng vẻ mặt ngây ngốc như đang nằm mơ : "Không có gì, chỉ là em được sắp xếp bạn cùng phòng mới. À, anh ấy cũng là người Trung Quốc đó."

"Ách..." Ngô Phàm lúc này mới chú ý đến người vẫn bị mình xem nhẹ nãy giờ.

Nam sinh kia nhìn Ngô Phàm, đôi mắt đẹp mở thật to, cười vô cùng rạng rỡ : "Hi, mình là Lộc Hàm."

"Ahhh, là anh!!!"

Ngô Phàm đang định giới thiệu lại một chút thì bị tiếng hét cắt ngang. Cả ba người không hẹn mà cùng nhau quay lại chỗ vừa phát ra tiếng hét thì thấy Ngô Thế Huân đang lấy tay bịt chặt miệng lại, hai vành tai đã đỏ ửng.

Lộc Hàm hơi sửng sốt một chút, cũng chẳng biết đang nghĩ cái gì, một lúc sau thì cười thật lớn: "A, là cậusao? Trà sữa tiền bối!"

-End chương 12-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top