Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Chương 16:

"Tại sao hai người lại đi cùng nhau?" Ngô Phàm đi tới chỗ Nghệ Hưng và Phác Xán Liệt, thấy hơi tò mò tại sao hai người không có chút quan hệ này lại xuất hiện chung một chỗ.

"Bọn em tình cờ gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi, sau đó thì cùng đi luôn." Nghệ Hưng trả lời đơn giản, cố gắng không nhớ đến việc Phác Xán Liệt "cướp" mất que kem của mình.

"Còn bây giờ thì sao?"

"Đương nhiên là đường ai người ấy đi." Nghệ Hưng nhìn hai người, vẫy tay chào rồi đi đến lớp vũ đạo.

Ngô Phàm nhìn bóng dáng Nghệ Hưng rời đi, đột nhiên Phác Xán Liệt ở bên cạnh mở miệng: "Em cảm thấy hình như anh Nghệ Hưng không thích em!"

"Cái gì?" Ngô Phàm bị những lời nói của cậu em mới quen này làm cho giật mình: "Tại sao lại nói thế?"

"...Là..." Phác Xán Liệt cau mày suy nghĩ một chút: "Thôi quên đi, chắc là do em tưởng tượng rồi."

Ngô Phàm nhìn thoáng qua hướng Nghệ Hưng vừa đi, thuận miệng nói một câu: "Có lẽ cậu hiểu lầm rồi, Nghệ Hưng đối xử với người khác tốt lắm."

"Vâng."

"Phác Xán Liệt nói em không thích cậu ta?" Nghệ Hưng lặp lại lời nói khi nãy của Ngô Phàm, trong lòng có chút kỳ diệu.

Ngô Phàm "ừ" một tiếng rồi đưa cho cậu đôi đũa: "Anh nói với cậu ấy việc này không thể nào xảy ra, đang định tìm cơ hội giới thiệu hai người làm quen với nhau. Cậu ấy cũng thú vị lắm..."

"Thật sự em không thích cậu ta." Nghệ Hưng chặn ngang câu nói của Diệc Phàm.

Ngô Phàm bất ngờ trợn mắt nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Tại sao lại không thích?"

"Cậu ta cướp kem của em!" Trương Nghệ Hưng còn thật sự nói.

Bàn tay Ngô Phàm run run, đôi đũa thiếu chút nữa là rơi xuống đất, hai hàng lông mày nhíu lại: "Cái gì?"

Nghệ Hưng kể cho Ngô Phàm nghe câu chuyện ở cửa hàng tiện lợi ngày hôm đó từ đầu tới cuối không thiếu một chi tiết nào. Ngô Phàm nghe xong cười đến rung cả bàn: "Chỉ bởi vì cậu ấy lấy kem của em sao?"

"Là cái cuối cùng." Nghệ Hưng giơ ngón trỏ lên, cường điệu miêu tả.

Ngô Phàm có chút bất đắc dĩ: "Được rồi, được rồi, là cái cuối cùng. Nhưng mà chỉ có lý do này thôi sao?"

Nghệ Hưng nghiêm túc gật đầu.

"...Em không ngây thơ như vậy chứ?" Ngô Phàm cảm thấy những lời nói khi nãy của Nghệ Hưng giống như đang giỡn chơi vậy đó.

"Anh không biết tình yêu của em với thức ăn lớn như nào sao?" Nghệ Hưng liếc người đối diện một cái, vẻ mặt vô cùng chân thành.

Cho dù nhìn thấy bộ dáng "Em nói thật đấy" của Nghệ Hưng, Ngô Phàm vẫn như cũ cho rằng cậu đang đùa: "OK, anh hiểu rồi."

Nghệ Hưng cắn cắn đôi đũa: "Thật sự hiểu chính xác rồi?"

Ngô Phàm đưa tay lên thề: "Hiểu rồi, hiểu rõ Nghệ Hưng không thích Phác Xán Liệt."

Vì thế Nghệ Hưng hài lòng cúi đầu ăn cơm.

Hai người im lặng ngồi ăn cơm, một lát sau Ngô Phàm mở miệng: "Nói thật, anh đang tìm cơ hội giới thiệu cậu ấy với em. Hai người có khi lại hợp tính nhau không biết chừng. Phác Xán Liệt cậu ấy..."

"Ngô Phàm." Nghệ Hưng thở dài buông đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt Ngô Phàm.

"Ừ?" Cảm thấy không khí có phần quái dị, Ngô Phàm nháy mắt mấy cái, sau đó liền ngồi nghiêm chỉnh.

"Em không ngại nói lại một lần nữa. Em thật sự thật sự rất ghét Phác Xán Liệt!"

Nghe lời này, Ngô Phàm vốn dĩ đang ngồi liền lập tức đứng lên: "Em đừng nói đùa nữa."

"Ngay từ đầu em đã không đùa. Anh cùng cậu ta là bạn bè tốt, em thấy không sao hết nhưng nếu muốn giới thiệu cho em thì tuyệt đối không cần!"

Ngô Phàm nhìn cậu khẽ cười một chút: "Anh biết rồi."

Nghệ Hưng không nói nữa, tiếp tục ăn cơm.

Ngô Phàm cảm thấy hôm nay Nghệ Hưng rất kỳ lạ. Vì cái gì mà lại không thích...mà không đúng, chính xác là ghét Phác Xán Liệt như vậy. Nguyên nhân tuyệt đối không phải bởi cái lý do trẻ con "Cậu ta cướp kem của em."

Hay bởi vì Phác Xán Liệt cùng Kim Tuấn Miên ở chung một phe nên Nghệ Hưng vẫn không thể tiếp nhận? Không thể nào, quan hệ giữa Nghệ Hưng với đám người Kim Tuấn Miên đã cải thiện rất nhiều rồi. Ngô Phàm nghĩ đến tính cách của Nghệ Hưng, chắc chắn không thể nào ghét một người mà không có lý do được, nhưng nguyên nhân là ở đâu? Anh suy nghĩ mãi vẫn không giải đáp được nhưng thấy thái độ nghiêm trọng của Nghệ Hưng cũng không dám hỏi trực tiếp.

__Quên đi. Ngô Phàm rốt cuộc bỏ qua vấn đề này. Dù sao hai người đó cũng không thường xuyên chạm mặt nhau, có lẽ sẽ chẳng xảy ra chuyện gì đâu.

Giờ phút này tâm trạng của Nghệ Hưng cũng không yên. Khi nãy nói chuyện giọng điệu của cậu quá khó nghe, có thể hay không...làm cho Ngô Phàm tức giận?

Suy nghĩ như vậy, Nghệ Hưng vừa ăn cơm vừa liếc nhìn Ngô Phàm. Quả thật là sắc mặt anh có chút không thoải mái.

Cả hai bọn họ đều rối rắm, bữa cơm rơi vào trạng thái trầm mặc.

Trên đường quay trở về ký túc xá, Ngô Phàm thật sự không quen khi thấy người bên cạnh mình im lặng như vậy. Bỗng nhiên có tiếng hắng giọng đằng sau lưng làm anh giật mình.

"Em..."

"Cái gì?"

"Thật xin lỗi."

Ngô Phàm liếc mắt nhìn Nghệ Hưng: "Xin lỗi vì cái gì?"

"Vừa rồi thái độ của em không tốt" Nghệ Hưng cúi đầu, ánh sáng màu vàng từ những ngọn đèn đường phủ lên người cậu.

Ngô Phàm không nhịn được nâng tay xoa xoa đầu cậu: "Anh không trách em. Chỉ là..."

__Anh không hiểu vì sao em lại ghét Phác Xán Liệt như thế.

"Chỉ là sao?" Nghệ Hưng ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi.

Ngô Phàm nhìn người anh em tốt nhất của mình, thở dài: "Không có gì, em về nghỉ ngơi sớm một chút." __Nếu em đã không thích thì anh cũng sẽ không nói nữa.

Nghệ Hưng không biết vì sao Ngô Phàm cười, cũng ngây ngốc cười theo anh. Nếu Ngô Phàm nói anh ấy không tức giận thì là không tức giận, thực sự là quá tốt rồi.

Một hồi phong ba bão táp dường như biến mất vào trong quá khứ như chưa từng xảy ra.

Ngô Phàm bắt đầu chú ý sẽ không nhắc tới Phác Xán Liệt trước mặt Nghệ Hưng, nhưng cũng không vì Nghệ Hưng chán ghét Phác Xán Liệt mà cố tình tránh mặt cậu ta.

Không có lý do gì để cự tuyệt, Ngô Phàm tự cho như vậy, hơn nữa tính cách của Phác Xán Liệt cũng không tồi. Vì thế mỗi khi Phác Xán Liệt rủ Ngô Phàm đi ăn hay đi chơi bóng, anh cũng không có từ chối.

Chỉ là những lúc Nghệ Hưng gọi điện thoại đến, anh tuyệt đối không nói mình đang đi cùng cậu ta. Cho nên những cuộc đối thoại của hai người họ dần trở thành như này:

"Alo Ngô Phàm, tối nay anh có rảnh không?"

"Anh nghĩ là có chút..." __Hẳn là có.

Nhưng càng về sau thì sẽ giống như thế này:

"Alo, Ngô Phàm, tối nay anh có rảnh không?"

"Ơ....anh..."

"Được rồi, em đi tìm Lộc Hàm."

Thế nên có một ngày khi Nghệ Hưng hẹn Lộc Hàm đi ăn, bạn họ Lộc nào đó vui vẻ chạy đến, câu đầu tiên nói là: "Sao dạo này cậu lại sủng ái anh thế? Ngô Phàm nhà cậu đâu?"

"Anh ấy có việc bận rồi."

Vừa nói dứt lời, Ngô Phàm và Phác Xán Liệt vui vẻ nói cười đi qua. Lộc Hàm nhìn thoáng qua bọn họ vẫn như cũ mỉm cười, chỉ có Nghệ Hưng trầm mặc không chút cảm xúc.

Nhưng Phác Xán Liệt đã nhìn thấy bọn họ, cao hứng vẫy tay: "Haha, anh Lộc Hàm, anh Nghệ Hưng. Hai người định đi đâu thế?"

Ngô Phàm hơi xấu hổ, anh không nghĩ sẽ trùng hợp gặp Nghệ Hưng ở đây. Dù sao cậu cũng đã từng nói với anh rằng rất ghét Phác Xán Liệt, gặp phải tình huống này chắc hẳn rất mất hứng rồi.

Nghĩ như vậy, ánh mắt hối lỗi của Ngô Phàm nhìn Nghệ Hưng nhưng đổi lại cậu cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ cười nhạt.

Lộc Hàm cảm thấy tình huống này rất quái dị nhưng mà Phác Xán Liệt đã đi tới chào hỏi bọn họ trước, thân làm anh hắn cũng không thể làm ngơ. Vì vậy ho nhẹ một cái, cười cười trả lời: "Đang định cùng Nghệ Hưng định đi ăn cơm."

"Ah, em cũng chưa từng cùng anh Nghệ Hưng ăn cơm lần nào." Phác Xán Liệt cười hihi haha: "Lần sau nếu có cơ hội chúng ta hãy đi cùng nhau đi. Em, anh Nghệ Hưng, anh Lộc Hàm còn có anh Kris. Bốn anh đẹp trai chúng ta mà đi cùng nhau đảm bảo làm cho bọn con gái mê tít cho mà xem, hahahaha."

Ngô Phàm xấu hỗ nghĩ thầm__Anh Nghệ Hưng tuyệt đối không muốn cùng cậu ăn cơm đâu. Vì thế tránh làm cho Nghệ Hưng không thoải mái, anh liền kéo kéo cánh tay Phác Xán Liệt vẫn đang mơ mộng về việc cưa đổ mấy cô em xinh đẹp bằng nhan sắc của mình, ý muốn nhắc nhở cậu ta cần phải đi rồi.

Phác Xán Liệt quay đầu nhìn anh: "Anh kéo tay em làm gì? Anh bị sao vậy hả?"

Ngô Phàm nháy mắt không biết phải nói gì.

Nghệ Hưng tủm tỉm cười: "Ý anh Kris của cậu là đến lúc cần phải đi rồi."

Ngô Phàm bất đắc dĩ nhìn Nghệ Hưng cười cười: "Bọn anh có việc phải đi trước. Hai người ăn cơm vui vẻ, có đồ ngon nhớ phần cho anh đấy."

"Biết rồi. Hai người cũng đi chơi vui vẻ." Nghệ Hưng cũng cười lộ ra má núm, phất phất tay tạm biệt. Ngô Phàm nhìn cậu một chút rồi kéo Phác Xán Liệt đi khỏi.

Lộc Hàm bên cạnh trộm nhìn Nghệ Hưng thầm nghĩ tình huống khi nãy thật sự rất kỳ lạ, rất dọa người.

"Cậu nói Ngô Phàm bận...bận gì nhỉ?" Lộc Hàm gọi món ăn rồi đưa menu cho bà chủ, cẩn thận mở miệng.

"Với anh giống nhau, bận đi xã giao." Nghệ Hưng cười nhưng vẻ mặt không chút cảm xúc.

"...Cậu không sao đấy chứ?" Lộc Hàm nhìn Nghệ Hưng chằm chằm, cậu cứ bình tĩnh như vậy làm cho hắn có cảm giác không được tự nhiên.

Nghệ Hưng tò mò trừng mắt nhìn Lộc Hàm: "Em thì có chuyện gì được chứ."

Ngẫm lại chính là Lộc Hàm không biết tại sao bản thân lại sinh ra một loại cảm giác rất mơ hồ, liền vỗ đầu cho tỉnh táo: "Anh nghe Thế Huân nói gần đây Ngô Phàm và Xán Liệt rất thân thiết với nhau. Dù sao bọn họ cũng là những học viên giỏi nhất lớp rap, điều này cũng không lấy gì làm lạ. Hai người đó có tiếng nói chung mà. Hơn nữa cậu họ Phác này cũng khá thú vị, nếu dùng từ ngữ của người Trung Quốc của chúng ta để hình dung thì có lẽ là..."

Lộc Hàm thấy Nghệ Hưng vẫn mỉm cười nãy giờ thì cảm thấy thật sự hoảng hốt. Nhưng hắn không biết vì cái gì mà lại hoảng hốt, thế nên để giảm bớt cảm giác này hắn chỉ có thể nói thật nhiều, nói về những việc hay ho mà hắn gặp gần đây cho cậu nghe.

Nhưng mà tại sao Nghệ Hưng chỉ cười mà không nói? Cậu ấy rốt cuộc đang suy nghĩ cái khỉ gì vậy?

Lộc Hàm cảm thấy chính mình đã khẩn trương đến mức hít thở cũng không thông.

Nhưng thật ra Nghệ Hưng cái gì cũng không nghĩ, cậu như đang lạc vào thế giới của riêng mình.

Cậu tự hỏi tại sao khoảng cách giữa mình và Ngô Phàm càng ngày càng xa như vậy. Là từ khi cậu nói chán ghét Phác Xán Liệt hay thật ra là từ lâu trước đó rồi?

Bởi vì cậu ghét Phác Xán Liệt nên không có cùng tiếng nói với Ngô Phàm thế nên anh mới chậm dãi rời xa cậu?

Nhưng thật sự thì tại sao cậu lại ghét Phác Xán Liệt? Chẳng lẽ chỉ vì một que kem thôi sao?!

Đến lúc này Nghệ Hưng mới cảm thấy tế bào não của cậu hình như quá ít, có điểm không đủ dùng rồi đó.

Đang lấy lại tinh thần thì chợt nghe Lộc Hàm giảng giải: "Tính cách Phác Xán Liệt đặc biệt dễ thương, gặp ai cũng cười. Thái độ hòa đồng như vậy đừng nói là các lão sư, đến bạn học cũng sẽ yêu mến cậu ta. Cậu ta chính là loại người "Người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở" trong truyền thiết. Vì vậy Ngô Phàm quý mến cậu ta cũng có thể lý giải được phần nào."

Đúng rồi, chính là như vậy. Vì cái gì cứ luôn có cảm giác chán ghét Phác Xán Liệt.

Giống như ngày trước trong lớp cậu cũng có một học sinh như thế. Hắn ta là lớp trưởng, vẻ ngoài đẹp trai, gia đình có điều kiện, tính cách cũng rất tốt. Lão sư ở lớp rất quý hắn, bạn bè cũng quý hắn thậm chí cha mẹ cậu mỗi khi đi họp phụ huynh về cũng đều nhắc nhở cậu phải lấy hắn ta làm mục tiêu mà phấn đấu.

Những người đó rõ ràng không cần phải phấn đấu cái gì cũng có thể dễ dàng cướp đi nỗ lực cùng vinh quang của những người bình thường. Nghệ Hưng cảm thấy Phác Xán Liệt chính là loại người như vậy.

Cậu ta vừa vào công ty đã được Kim Tuấn Miên kéo nhập hội, dựa vào khuôn mặt đẹp trai lúc nào cũng tươi cười sáng lạn để mê hoặc mọi người. Những người sinh ra như vậy làm việc gì cũng có thể trôi chảy. Vì thế làm cho người ta không thể không chán ghét.

Nghĩ đến đó Nghệ Hưng liền cười thoải mái, Lộc Hàm đang lải nhải ở bên cạnh bất ngờ bị dọa cho hoảng sợ : "Cậu lại làm sao vậy hả?"

Nghe vậy Nghệ Hưng nhìn thẳng Lộc Hàm, dùng giọng nói mơ màng: "Em ghét Phác Xán Liệt!"

"Cái gì?" Lộc Hàm sửng sốt.

"Cậu ta cướp kem của em."

__Cũng cướp luôn cả Ngô Phàm của em nữa.

-End chương 16-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top