Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Chương 18:

Cả một đêm dài Ngô Phàm đều ngủ không ngon, thỉnh thoảng lại chợt tỉnh giấc giữa chừng. Lần cuối cùng tỉnh còn nghe thấy tiếng chim hót líu ríu bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ cũng không thể ngủ được nên dứt khoát đứng dậy.

Anh nhìn điện thoại đặt cạnh gối, thấy có tin nhắn mới liền kích động nhưng khi mở ra mới biết chỉ là tin nhắn quảng cáo, chẳng hiểu sao lại cảm thấy bực bội. Đầu thì đau như búa bổ đành lết ra phòng bếp lấy nước nhưng vừa uống vào một ngụm mới phát hiện cổ họng đau rát. Chẳng lẽ chỉ mất ngủ một đêm cũng có thể ốm sao? Ngô Phàm thầm nghĩ___Nghệ Hưng, anh với em như này có thể gọi là đồng cam cộng khổ không?

Sau khi rửa mặt cho tỉnh táo, tuy mới sáng sớm Ngô Phàm đã cầm balo ra ngoài, lại tiếp tục công cuộc gọi điện cho Nghệ Hưng nhưng cũng giống như ngày hôm qua, cậu vẫn tắt máy. Anh tiếp tục cho Lộc Hàm, người này cũng gia nhập vào hội tắt điện thoại với Nghệ Hưng rồi.

Ngô Phàm đứng trên cầu thang, thầm nghĩ biện pháp tốt nhất bây giờ là đến công ty để hỏi thăm. Vì thế thừa dịp sáng sớm vẫn chưa đến giờ học liền đi một mạch đến lớp vũ đạo A chờ Nghệ Hưng. Nhưng thật sự kỳ lạ, anh đứng từ lúc phòng học không một bóng người cho đến lúc tất cả mọi người đều đến đông đủ, Nghệ Hưng cũng không hề xuất hiện. Càng lạ hơn nữa là không chỉ có Nghệ Hưng không xuất hiện, đám người Kim Tuấn Miên cũng không thấy bóng dáng.

__Chẳng lẽ mình đang xuyên không sao? Ngô Phàm đau đầu, thật muốn tìm một người để hỏi cho rõ nhưng đau khổ nhất là những người anh có thể hỏi đều không ở đây!

Nhìn đồng hồ cũng thấy đã đến giờ vào lớp, anh đành phải đi về phòng học của mình, vừa vào phòng đã thấy Phác Xán Liệt bắt chéo hai chân ngồi trên ghế lẩm bẩm theo điệu nhạc. Ngô Phàm hơi sửng sốt, nếu Phác Xán Liệt ở đây thì có lẽ không có chuyện gì xảy ra thật. Vì thế anh day day thái dương ngồi xuống bên cạnh cậu ta. Phác Xán Liệt vừa nhìn thấy Ngô Phàm, lập tức vui mừng hớn hở: "Anh Kris, ngày hôm qua em định gọi cho anh thông báo kết quả cuộc thi nhưng lúc nào cũng thấy máy bận. Chúng ta..."

"Xán Liệt này..." Đối với kết quả cuộc thi Ngô Phàm hoàn toàn không có hứng thú để nghe, anh nghi hoặc nhìn về phía Phác Xán Liệt: "Hôm nay cậu đi học một mình sao?"

"Dạ?" Cậu bé không hiểu những lời này của Ngô Phàm.

"Ý anh là hình như hôm nay mấy người Kim Tuấn Miên không có đi học thì phải." Ngô Phàm giải thích một chút.

"À, mấy người đó đến bệnh viện thăm anh Nghệ Hưng rồi." Phác Xán Liệt thoải mái trả lời.

Ngô Phàm khó hiểu: "Đi...đi bệnh viện? Thăm Nghệ Hưng sao?"

"Vâng, vốn dĩ em cũng muốn đến đó nhưng trong điện thoại anh Lộc Hàm bảo là em không học ở lớp vũ đạo, quan hệ với anh Nghệ Hưng cũng không thân lắm, đi hay không cũng như nhau." Phác Xán Liệt nhăn mũi: "Sao em cứ có cảm giác anh Lộc Hàm không thích..."

"...Chờ một chút!" Ngô Phàm chặn ngang lời nói của Phác Xán Liệt, đè nén sự tức giận của bản thân, vội vàng hỏi lại: "Nghệ Hưng bị làm sao vậy?"

Lần này đến lượt Phác Xán Liệt nghi hoặc: "Anh không biết sao? Ngày hôm qua anh Nghệ Hưng bị thương trong lúc tập luyện, em nghe nói hình như có vẻ nghiêm trọng lắm."

Ngô Phàm nghe xong lập tức đứng dậy, hét lên với Phác Xán Liệt: "Giúp anh xin nghỉ" rồi chạy luôn ra ngoài.

Phác Xán Liệt chớp chớp mắt vâng một tiếng, thấy có gì đó rất kỳ lạ nhưng chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì Ngô Phàm đã trở lại trong phòng, khàn giọng hỏi: "Bệnh viện nào?"

Kim Chung Nhân cùng những người khác đứng thành một vòng tròn bên cạnh giường bệnh của Nghệ Hưng. Ngô Thế Huân ngồi bên mép giường nói với Lộc Hàm: "Anh, mắt anh có quầng thâm rồi kìa."

"À, chắc tối qua ngủ không ngon."

"Sức khỏe của anh Nghệ Hưng rất quan trọng nhưng anh cũng phải chú ý đến thân thể của mình một chút chứ."

"Ừm."

Nghệ Hưng nghe Ngô Thế Huân ở bên cạnh càu nhàu liền đổ một trận mồ hôi lạnh, nở nụ cười: "Ngô Thế Huân, hôm nay cậu đến đây thăm anh hay thăm anh Lộc Hàm của cậu?"

Ngô Thế Huân nghe như vậy thì ho một tiếng, ngượng ngùng cúi đầu không nói gì. Lộc Hàm nhéo má Ngô Thế Huân, nói với Nghệ Hưng: "Cái gì mà Ngô Thế Huân chứ, khó nghe chết đi được, cứ gọi là Thế Huân đi, có phải hay không?!"

Ngô Thế Huân đỏ mặt gật đầu. Đúng lúc đó y tá đẩy xe thuốc vào phòng, Kim Tuấn Miên từ khi đến đây thì một câu cũng chưa nói, kéo Kim Chung Nhân đứng dịch ra nhường lại không gian cho y tá.

"Không nên có nhiều người trong phòng, bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi." Y tá nhìn lướt qua mấy đứa nhỏ, Kim Tuấn Miên ra hiệu để bọn em ở đây một lát thôi, chốc nữa bọn em đi liền.

Cô y tá gật đầu, quay sang Nghệ Hưng: "Đưa tay ra."

Nghệ Hưng vâng lời đưa tay, y tá bắt đầu công đoạn khử trùng chuẩn bị tiêm cho cậu. Kim Chung Nhân ở bên cạnh nhìn thấy cô y tá cắm mũi tiêm xuống tay của Nghệ Hưng, nhăn mặt lại nói: "A...a...đau đau...."

Cô y tá nhìn Kim Chung Nhân giống như cậu bé là vật thể lạ, điều chỉnh tốc độ một chút sau đó đẩy xe ra bên ngoài. Nhìn cánh cửa được đóng lại, Kim Văn Khuê ghét bỏ nói với Kim Chung Nhân: "Khi nãy cậu với mấy thằng cha biến thái trong phim giống hệt nhau."

Ngô Thế Huân yên lặng gật đầu đồng ý còn Kim Tuấn Miên chỉ thở dài.

"Mình...mình không để ý." Kim Chung Nhân lo lắng phản bác lại. Lộc Hàm dựa vào vai Ngô Thế Huân cười đến mức sắp thổ huyết.

"Hơn nữa, hơn nữa khẳng định là rất đau đi, có đúng không?" Kim Chung Nhân tiếp tục bổ sung, có chút đồng cảm nhìn về phía Nghệ Hưng: "Em cũng từng bị thương nên em biết chứ."

Nghệ Hưng nhìn thấy ánh mắt chân thành của đại tiền bối, cảm động cười cười: "Ừm."

"Anh nói này Chung Nhân, tại sao đến bây giờ cậu vẫn không gọi Nghệ Hưng nhà chúng ta là anh hả? Như vậy là không lễ phép." Lộc Hàm xen vào.

Kim Chung Nhân nhìn Lộc Hàm rồi lại len lén liếc Nghê Hưng: "Em...em"

___Em nghĩ...chỉ là em nghĩ anh Nghệ Hưng không muốn cùng em kết thân mà.

Lộc Hàm lườm Nghệ Hưng một cái, Nghệ Hưng chỉ biết cười khổ, nhìn đến vẻ mặt mong chờ của Kim Chung Nhân thì nhẹ nói: "Chung Nhân, cậu có thể gọi anh là anh trai."

"Vâng ạ, anh!" Kim Chung Nhân nhanh chóng làm theo, chỉ có việc này cũng làm cậu bé vui sướng cười lớn.

Kim Tuấn Miên nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm cũng nhìn lại Kim Tuấn Miên, khóe miệng cong lên sau đó rời tầm mắt đi.

Thế này là có ý tứ gì? Kim Tuấn Miên suy nghĩ về hành động của Lộc Hàm. Kỳ lạ là Trương Nghệ Hưng cũng một mực phối hợp. Từ lúc cậu ấy đến lớp A, lúc nào cũng chỉ dùng một chữ để đối nhân xử thế, ai hỏi gì cũng chỉ trả lời bằng một từ. Vậy mà sau khi bị thương liền thay đổi hoàn toàn. Cậu ấy sẵn lòng gia nhập cùng bọn họ rồi sao? Chẳng lẽ chỉ vì hôm nay bọn họ đến bệnh viện thăm nên cậu ấy cảm động? Kim Tuấn Miên gãi cằm. Nếu thật như vậy thì chuyến này đi thật sự là ý kiến sáng suốt rồi.

Mọi người đang vui vẻ nói chuyện, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Ngô Phàm hồng hộc chạy vào, nhìn thấy những người trong phòng thì hơi ngạc nhiên: "Mọi người đều ở đây cả sao?"

Nghệ Hưng nâng bàn tay vừa bị tiêm lên, cười cười: "Sao anh lại đến đây?"

Nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Nghệ Hưng, Ngô Phàm thật sự cảm thấy đau lòng: "Cái gì mà sao lại đến đây, em bị thương anh có thể không đến ư? Anh vẫn còn chưa hỏi hai người, một người thì tắt máy, một người lại cúp điện thoại, rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra?"

Nghệ Hưng cười vô tội: "Điện thoại hết pin."

"Đặt chế độ im lặng, không nghe thấy được." Lộc Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngô Phàm nhìn về phía Lộc Hàm: "Cậu rõ ràng cố ý cúp điện thoại của tôi."

Ngô Thế Huân im lặng nhìn ba người nói chuyện, Lộc Hàm vẫn như cũ nhìn ra bên ngoài. Những người trong phòng cảm thấy không khí có chút gì đó là lạ nên cũng không dám nói gì.

Anh bị khàn giọng rồi." Nghệ Hưng chỉ vào cổ họng Ngô Phàm.

__Ngày hôm qua anh làm cái gì vậy, giống như mệt đến chết đi sống lại. Nếu đã mệt như vậy rồi thì cũng không cần phải đến đây.

Ngô Phàm sờ sờ cổ họng mình: "Không có gì, đêm qua hơi lạnh nên không ngủ được thôi."

Nghệ Hưng bâng quơ ừ một tiếng, cũng không có nói thêm gì nữa.

"Hôm qua lúc em gọi điện cho anh, em nói không thoải mái." Ngô Phàm đi đến sát cạnh giường bệnh: "Nghe giọng của em anh cứ tưởng em chỉ bị cảm thôi, anh..."

"Không thoải mái chính là cảm sốt thông thường, cũng đâu phải bệnh nan y gì." Lộc Hàm nói một câu chặn ngang lời giải thích của Ngô Phàm.

Ngô Phàm quay qua nhìn hắn:"Cậu muốn nói gì?"

"Tôi chính là nói như vậy đó." Lộc Hàm chớp mắt vô tội: "Không thoải mái bao gồm rất nhiều vấn đề, cậu dựa vào đâu mà cho rằng Nghệ Hưng chỉ bị cảm sốt thông thường?!"

"Cậu..."

"Đừng làm ồn nữa, đây là bệnh viện!" Nghệ Hưng bất ngờ lên tiếng, không muốn nghe Ngô Phàm giải thích tiếp, nhìn Lộc Hàm khẽ lắc đầu.

__Đừng làm ồn, dù sao cũng không còn quan trọng. Từ nay về sau em sẽ nghe lời anh, kết bạn với mọi người, tham gia nhiều hoạt động, mở rộng thế giới của bản thân. Như vậy cũng tốt, chúng ta cũng không cần phải nương tựa lẫn nhau mà sống nữa.

Lộc Hàm nhìn Nghệ Hưng, có chút buồn bực ngồi xuống. Ngô Thế Huân ở bên cạnh liền nhẹ vỗ vai hắn an ủi.

Ngô Phàm không thèm để ý đến thái độ của Lộc Hàm, tiếp tục giải thích: "Thật ra lúc em gọi điện cho anh ngày hôm qua, anh và Phác..."

Anh nói đến đây mới ý thức được tất cả những người trong phòng này đều là bạn của Phác Xán Liệt, đành đem những lời tiếp theo nuốt ngược lại. Chẳng may nói ra "Bởi vì em nói ghét Phác Xán Liệt nên anh mới không nói chuyện tham gia cuộc thi cho em biết" không phải sẽ càng làm cho vấn đề nghiêm trọng hơn sao?!

Nghệ Hưng thầm thở dài trong lòng___Em biết là anh cùng Phác Xán Liệt ở cùng nhau nhưng anh cũng không cần phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần như vậy làm gì.

Ngô Phàm giúp cậu lau mồ hôi trên trán, Lộc Hàm thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng khó chịu.

Kim Tuấn Miên chứng kiến từ đầu đến cuối không khí nói chuyện kỳ quái của những người bạn Trung Quốc này, dù không biết bọn họ nói cái gì nhưng vẫn có thể cảm giác được sự kỳ lạ của bọn họ tuy rằng đại não chưa kịp phân tích. Cảm thấy có ở lại cũng không giúp được gì, Kim Tuấn Miên khẽ nói: "Như vậy nếu không còn chuyện gì thì bọn tôi về trước, Nghệ Hưng, cậu phải cố gắng nghỉ ngơi."

Nghệ Hưng nhẹ gật đầu. Kim Tuấn Miên, Ngô Phàm, Lộc Hàm ba người bọn họ đều nhìn lẫn nhau. Bất ngờ Kim Chung Nhân cầm tay Nghệ Hưng: "Anh, ngày mai em sẽ đến thăm anh, ngày nào em cũng đến."

Ngô Phàm thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, từ khi nào Nghệ Hưng đã thân với Kim Chung Nhân như vậy?

Mà đối với đề nghị của Kim Tuấn Miên thì Ngô Thế Huân bắt đầu có ý kiến: "Thật sự phải đi về sao anh? Em muốn ở đây thay phiên anh Lộc Hàm chăm sóc anh Nghệ Hưng. Tối qua em ngủ đủ rồi."

Nghệ Hưng cùng Lộc Hàm đồng loại đưa mắt nhìn Kim Tuấn Miên còn Ngô Phàm quả thực đã đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Mấy người bọn họ giống như bạn chí cốt rất thân thiết với nhau.

"Đi về!" Kim Tuấn Miên cắn răng.

Kim Chung Nhân vẫn không tình nguyện kéo kéo áo Kim Tuấn Miên. Nghệ Hưng nhìn thấy cảnh này liền cười cười: "Cám ơn cậu Chung Nhân nhưng mà vài ngày nữa anh xuất viện rồi. Cậu về chăm chỉ học nhảy đi, khi nào anh về nhớ phải dạy lại cho anh."

"Không thành vấn đề." Kim Chung Nhân gật đầu đảm bảo, Kim Tuấn Miên lại nhìn qua Ngô Thế Huân.

"Tối qua em ngủ nhiều lắm rồi ấy ~~~" Ngô Thế Huân nhìn Kim Tuấn Miên, bắt đầu giở chiêu làm nũng còn cường điệu nói thêm: "Thật sự mà ~~~"

Lộc Hàm thấy vậy không nhịn được cười: "Được rồi Thế Huân, em mau về với Tuấn Miên đi, việc chăm sóc Nghệ Hưng cũng không đến lượt em đâu."

"Đúng vậy, để anh thay Lộc Hàm." Ngô Phàm nói tiếp.

Kim Tuấn Miên gật đầu đồng ý: "Ừm, dù sao Kris cũng là bạn tốt nhất của..."

"Anh cũng về cùng với mọi người đi Ngô Phàm." Nghệ Hưng bất ngờ phản bác câu nói của Kim Tuấn Miên.

__Không cần vì danh nghĩa bạn tốt nhất mà cảm thấy có gánh nặng. Anh muốn làm chuyện gì đều có thể đi bất cứ lúc nào.

Ngô Phàm nhìn về phía Nghệ Hưng, vẻ mặt của cậu vẫn giống như bình thường, vẫn mỉm cười ngây ngô nhưng lời nói rất dứt khoát.

"Anh không phải bị cảm sao? Đi ra ngoài nhiều nhỡ đâu lại nặng thêm thì làm thế nào?" Nghệ Hưng nói một câu.

Ngô Phàm nghe vậy liền thấy yên tâm hơn một chút ___Hóa ra, hóa ra em vẫn còn quan tâm anh như vậy.

"Anh về đi, em khỏe lắm, thực sự không có gì nghiêm trọng cả." Nghệ Hưng lại nói thêm.

__Đúng vậy, thắt lưng đau đến mức không cử động được. Đó cũng không phải chuyện nghiêm trọng. Lộc Hàm thầm nghĩ.

Ngô Phàm suy nghĩ một lúc: "Vậy anh về uống thuốc, buổi tối sẽ lại đến."

__Cậu định về thật? Đm, cậu dám về?! Lộc Hàm nhìn Ngô Phàm chằm chằm.

"Vậy mọi người về đi, tôi hơi mệt." Đây rõ ràng là lệnh đuổi khách, cả đám người rồng rắn kéo nhau ra khỏi phòng bệnh, Ngô Phàm cũng theo bọn họ đi ra, lúc đóng cửa phòng thì quay lại nhìn thấy Nghệ Hưng đang nằm trên giường bệnh nhìn theo mình.

Nghệ Hưng thấy anh quay đầu lại thì cười cười lộ ra núm đồng tiền bên má, phất phất tay.

__Tạm biệt, Ngô Phàm. Tạm biệt!

Ngô Phàm khẽ cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

-End chương 18-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top