Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Chương 28:

Sau khi rõ ràng Nghệ Hưng không phải muốn rời khỏi công ty mà chỉ là qua Nhật Bản nhảy thay thế một tiền bối trong công ty đang bị chấn thương, Ngô Phàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Tự nhiên về nhà nói chẳng ra đầu ra đuôi gì, làm anh sợ gần chết."

"Đừng có mà suy nghĩ nhiều quá." Nghệ Hưng chuẩn bị thu thập hành lý, "Anh vừa mới nghĩ cái gì thế hả?"

"Anh nghĩ em muốn đi Nhật Bản du học hay mấy việc đại loại như thế."

Khóe miệng Nghệ Hưng nhếch lên, quay lại nhìn anh: "Trời ạ, nghĩ sao mà bảo lúc này em có thể qua đó du học hả? Anh có bệnh rồi."

Ngô Phàm cuối cùng cũng bình tĩnh lại mới cảm thấy được phản ứng của mình khi nãy cũng có phần hơi quá. Nhưng khi nghe cậu nói câu kia, toàn thân anh đều đổ mồ hôi lạnh, suy nghĩ duy nhất trong đầu là cậu có thể sẽ rời khỏi đây.

"Người ta gọi thế này là quan tâm quá nên mới dễ bị loạn đó." Suy nghĩ nửa ngày, Ngô Phàm cuối cùng cũng tìm được lý do duy nhất để giải thích cho hành động khi nãy của mình, anh ngồi xuống ghế nhìn Nghệ Hưng đang thu thập hành lý.

"Cám ơn, cám ơn anh đã quan tâm." Động tác của Nghệ Hưng hơi khựng lại một chút nhưng rất nhanh sau đó cậu lại trở về với công việc dang dở.

Ngô Phàm lặng lẽ nhìn cậu rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng: "Định đi bao lâu?"

"Không biết, cái này phụ thuộc công ty sắp xếp." Nghệ Hưng nhét mấy chiếc tank top vào trong vali.

"Ờ...vậy khi nào thì đi?"

"Sáng mai, quản lý của các tiền bối SHINee sẽ ở đón em ở dưới lầu."

"Ờ..."

Nghệ Hưng sắp xếp đồ đạc xong xuôi, quay lại nhìn Ngô Phàm đang ngồi ngây đơ ra không có biểu cảm gì, đấu tranh một lúc rồi nói: "Anh...nhớ phải ăn sáng đầy đủ."

"Ừ."

"....Vâng." Nghệ Hưng liếm liếm môi dưới, "Vậy...thu dọn một chút rồi đi ngủ thôi."

"Biết rồi." Ngô Phàm đứng lên vặn thắt lưng vài cái, Nghệ Hưng cũng đã nằm yên trên giường.

Tắt đèn nằm xuống giường, trong lòng Ngô Phàm đột nhiên có chút phiền muộn. Anh buồn bực trở mình vài lần, phía giường bên cạnh truyền đến một tiếng gọi mỏng manh: "Ngô Phàm."

"Hả?"

"Anh..."

Chờ đợi người kia nói tiếp, Ngô Phàm không biết tại sao mình lại có chút khẩn trương.

"Anh sẽ nhớ em cho mà xem hahahaha." Không biết im lặng bao lâu, cuối cùng cậu cũng nói một câu đầy đủ, cố tình biến nó thành một câu nói đùa thực sự.

Ngô Phàm cũng rất phối hợp mà cười thành tiếng nhưng nhất thời cũng không biết phải trả lơi cậu thế nào.

Không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên ngượng ngập, làm cho hô hấp khó khăn.

"Em nói đùa thôi." Không đợi được câu trả lời của Ngô Phàm, Nghệ Hưng cố nén cảm giác thất vọng nơi trái tim, nói thêm một câu.

"Anh sẽ nhớ em."

"......"

"Anh sẽ nhớ em." Ngô Phàm nói không lớn nhưng vì cả phòng đều yên tĩnh nên câu này nghe vô cùng rõ ràng.

Giọng nói trầm ấm, giống như được mang theo tiếng đàn violon.

Anh sẽ nhớ em!

Không khí hình như đang ngưng đọng lại, nếu không tại sao cậu lại không thể hít thở được như thế này. Nghệ Hưng cầm lấy cổ áo ngủ của mình, sợ hãi mà nghĩ thế.

Ngô Phàm không biết tại sao sau khi nói câu nói, bầu không khí lại trở nên tế nhị như vậ , giống như có thứ gì đó đang dần thay đổi.

"Cái kia...ngủ ngon." Không đầu không đuôi trả lời một câu, Nghệ Hưng bất an trở mình, động tác rất mạnh, giống như là chỉ cần tạo ra tiếng động thật lớn, bầu không khí ngượng ngập lúc này trong phòng sẽ lập tức biến mất.

"Ngủ ngon."

Buổi sáng ngày hôm sau khi Ngô Phàm tỉnh dậy, Nghệ Hưng đã không còn ở trong phòng. Bởi vì mới thưc dậy nên suy nghĩ vẫn còn chưa rõ ràng, trong nháy mắt anh sinh ra loại suy nghĩ "Đồ khốn Trương Nghệ Hưng không nói một lời, cũng không thèm chịu trách nhiệm, cứ thế dứt áo bỏ người ta mà đi."

Không xong rồi, nhất định là bởi mấy ngày nay xem nhiều phim truyền hình lúc tám giờ quá nên mới bị ảnh hưởng bởi mấy tình tiết cẩu huyết trong phim. Anh vỗ trán vài cái, ỉu xìu đứng dậy đi đánh răng.

"Dời ạ, hôm nay cậu lại dậy muộn thế này sao Ngô Phàm." Vừa đẩy cửa bước ra phòng khách, mấy đứa nhóc đã ngồi tụ tập ở đó. Lộc Hàm miệng nhai bánh mì nhóp nhép, câu đầu tiên trong ngày nói với anh là như vậy.

"Nghệ Hưng trước khi đi không gọi mình, tối qua cũng quên không đặt báo thức." Đơn giản giải thích một câu, Ngô Phàm ngáp dài một cái đi đến toilet.Khi đi qua bàn ăn, nhìn những thứ trên bàn liền hỏi: "Mấy thứ này là ai làm?"

"Khánh Thù." Kim Tuấn Miên nhìn bóng dáng cậu em vẫn còn đang bận rộn trong bếp cảm thán một câu, "Nhà chúng ta có thật nhiều nhóc con chăm chỉ."

Ngô Phàm không trả lời đi thẳng đến toilet, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất làm vệ sinh cá nhân. Thời điểm đi ra phòng bếp tìm đồ ăn, Độ Khánh Thù ngạc nhiên nhìn anh: "Anh muốn ăn cái gì?"

"Tùy em, sandwich là được rồi." Tự động cầm chiếc bánh cắn vài miếng, anh nhìn vẻ mặt mong chờ của cậu bé trước mặt, "Sao thế?"

"Có ngon không hả anh?" Khánh Thù chỉ chỉ miếng bánh trong tay Ngô Phàm, cẩn thận hỏi.

"À, ngon lắm, ăn rất ngon." Ngô Phàm lúc này mới ý thức, liền khen ngợi cậu bé chăm chỉ kia, "Vậy anh đi ra ngoài trước."

Ăn rất ngon...nhưng là vẫn có cảm giác không giống với mùi vị quen thuộc mà người kia làm.

Gửi tin nhắn đến QQ của Nghệ Hưng hỏi cậu đã đến Nhật Bản chưa. Khi quay lại ký túc xá, mở máy tính ra nhìn vào biếu tượng chim cánh cụt, thấy duy chỉ có ba từ "Đến nơi rồi." ở phần tin nhắn mới thì không nói gì.

Thế này mà gọi là nhắn tin hả?!! Trước khi ra nước ngoài cũng vậy, giờ đến tin nhắn QQ cũng không khác gì. Bộ đánh thêm vài chữ thì chết sao?? Bao nhiêu năm mà một chút tiến bộ đều không có!

Thất vọng gửi lại một tin "Chú ý nghỉ ngơi đi." anh nhìn cái avatar vẫn đang đen ngòm của người kia, không biết làm gì đành phải đi tắm rửa. Khi trở về nhìn thấy người nào đó ra vẻ tuyệt vọng trả lời

"Không thể nghỉ ngơi ah ToT"

Trời ạ, em cũng không nói được nguyên nhân sao?! Còn "ToT" nữa, kí hiệu này là cái khỉ gì?!

Cố gắng đè nén lửa giận, Ngô Phàm nhẫn nại hỏi một câu

"Vì sao không thể nghỉ ngơi?"

Đi rót nước trở về, nghe máy tính không ngừng phát ra âm thanh "tinh tinh tinh", anh thầm nghĩ cậu bé kia chắc bị bệnh rồi, tự nhiên lại trả lời nhiều như thế làm gì. Anh đặt cốc nước ở bên cạnh rồi ngồi xuống trước máy tính, nhóc con này đúng là có rất nhiều điều muốn nói.

"Vũ đạo của các tiền bối cực kỳ khó đấy ToT."

"Sắp lên sân khấu rồi nhưng em vẫn cứ cảm thấy mình làm vẫn chưa được tốt ToT."

"Ôi, khẩn trương chết mất ToT."

"Ngô Phàm ToT."

"Ngô Phàm!!"

Đang định gõ "Đây đây đây", anh suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn là xóa đi, quyết định gõ một câu khác, "Em quên động tác à?"

"...Ừ thì cũng không đến mức đấy ToT."

"Đừng có ToT nữa, không phải lo lắng gì hết, em nhất định sẽ làm tốt mà."

Đợi thật lâu nhưng bên kia vẫn không trả lời, Ngô Phàm gõ thêm vài câu nữa "Em nghỉ sơm đi, đừng để đến lúc mệt quá mà xảy ra vấn đề trên sân khấu."

Lúc này cậu trả lời rất nhanh, mà tin nhắn chỉ có một emo hình mặt trăng, thế này tức là chúc anh ngủ ngon có phải không?

Khóe miệng cong lên, anh gõ một câu "Ngủ ngon" rồi tắt máy tính.

Nghệ Hưng nhìn biểu tượng đầu nhỏ của người kia đã tắt, tự nói với mình một câu "Mày phải làm được, mày nhất định sẽ làm tốt!"

Tắt máy tính rồi, Ngô Phàm cũng không biết phải làm gì, thế là đi ra phòng khách dạo một vòng, thấy mấy thằng nhóc kia đang ăn khuya, còn khoa chân múa tay bàn tán rôm rả nội dung bộ phim thần tượng đang chiếu trên tivi.

"Coi đi coi đi, thế này không yêu thì là cái gì. Cậu xem nam chính kìa, nữ chính vừa mới đi vài ngày mà hồn vía cũng không còn." Kim Văn Khuê vừa nhồm nhoàm chiến đấu với đĩa mỳ ống, vừa đưa ra ý kiến của mình.

Ngô Phàm nhíu mày một chút.

"Đúng vậy, mình cũng nghĩ thế. Chị mình nói nếu cậu luôn không tự chủ mà suy nghĩ về người ta, có thể khẳng định cậu đã yêu cô ấy." Phác Xán Liệt tự phong cho mình là chuyên gia, nghiêm túc nói một câu.

"Không nói cũng biết, mấy tập sau chắc chắn sẽ đi tìm nữ chính tỏ tình." Kim Chung Nhân cũng nghiêm túc chẳng kém, "Mình đi guốc trong bụng mấy bà biên kịch."

Ngô Phàm đứng ở bên cạnh nghe xong bỗng có cảm giác lạ lẫm, mấy nhóc kia vẫn còn đắm chìm trong bộ phim, khí thế ngất trời mà thảo luận nên cũng không để ý đến anh. Ngô Phàm vốn không có ý nghĩ muốn nhập hội, đành đi gõ cửa phòng của Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân ra mở cửa, vui vẻ cười tươi: "À, là anh Kris."

"Anh đến mà cậu vui đến vậy sao." Ngô Phàm đi vào bên trong, Lộc Hàm ngồi trước máy tính, cười đến chết đi sống lại: "Thế Huân, qua đây coi này."

Thế Huân nghe vậy lập tức chạy qua chỗ Lộc Hàm, sau đó rơi vào trạng thái không biết trời trăng gì, anh một câu em một câu thật vô cùng vui vẻ.

Ngô Phàm thở dài.

Lộc Hàm cuối cùng mới nhớ tới khi nãy có có người gõ cửa phòng mình, quay lại nhìn thấy Ngô Phàm đang nhàm chán ngồi trên ghế nghịch điện thoại: "Hả? Cậu đến lúc nào thế?"

Ngô Phàm yên lặng đứng lên: "Thôi được rồi, mình đi đây, tạm biệt."

Lộc Hàm ở phía sau gọi với lại: "Này này đừng đi ah, ở lại tâm sự chút đi." Câu trả lời của Ngô Phàm, chính là mạnh bạo đóng sầm cánh cửa lại.

Ở phòng khách vẫn còn mấy đứa kia đang ngồi xem tivi, đồng loại quay qua nhìn, Phác Xán Liệt vẫy vẫy tay: "Anh Kris, xem phim không?"

Anh nghĩ đến buổi sáng tỉnh dậy sinh ra loại suy nghĩ kia trong đầu không khỏi rùng mình một cái: "Thôi khỏi, mấy đứa xem đi, anh đi ngủ."

"Vầng."

Vì thế đám nhóc lại tiếp tục thảo luận việc nữ chính có đi thổ lộ hay không, rồi từ đó lại lan man đến việc tương lai sau này của mình mà như thế này thì sẽ xử lý thế nào, nói chung chính là ảo tưởng đến lúc trưởng thành.

Thế giới này thật là tàn khốc quá, Ngô Phàm nằm trên giường thở dài, thầm nghĩ như vậy.

Anh cảm thấy mình giống như bị Thượng đế bỏ quên, thế nên mấy ngày nay, tâm tình vô cùng không tốt. Mặc kệ là ở ký túc xá hay ở trong công ty, trạng thái "băng sơn mỹ nam" lại được bật lên. Lão sư ở lớp rap còn nói đùa cuối cùng Kris Wu cũng có phong thái chuyên nghiệp của một rapper thực sự rồi.

Ngô Phàm nghe vậy chỉ biết bắt chước Phác xán Liệt, cười đến là vui vẻ.

Lộc Hàm trở về ký túc xá đùa giỡn: "Nghe nói ngài gần đây trở lại con đường cũ hả?"

Sắc mặt Ngô Phàm lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, không còn thèm cả để ý đến thái độ của người khác. Việc này làm Phác Xán Liệt cảm tháy rất thắc mắc.

"Anh Kris dạo này cứ lạ lạ kiểu gì ấy." Buổi tối mọi người tụ tập xem phim, cậu đẩy ly kem ra trước mặt rồi nói.

"Mỗi lần đứng cạnh anh ấy mình lạnh muốn chết." Kim Văn Khuê trả lời một câu rồi lại chìm đắm vào nội dung bộ dung, "Này, nữ thứ sống cũng tốt quá đấy."

"Từ lúc anh Nghệ Hưng đi là anh Kris thành ra như vậy đấy, nhưng mà mình cũng rất nhớ anh Nghệ Hưng. Không có cách nào gọi điện thoại thật bất tiện quá..." Kim Chung Nhân nói, mấy ngày nay không có ai tập luyện cùng đúng là cô đơn muốn chết, "Cũng không biết khi nào thì anh Nghệ Hưng..."

Lời nói còn chưa xong, cánh cửa đã bị đẩy ra, Nghệ Hưng vẻ mặt mệt mỏi kéo vali đứng ở cửa, vô lực yếu ớt chào: "Anh đã trở về..."

"Anh Nghệ Hưng!!!" Kim Chung Nhân vui mừng đứng dậy muốn chạy qua, Ngô Phàm cũng đột nhiên đây cửa phòng ngủ của mình ra.

Nghệ Hưng dựa vào cửa nhìn anh, sắc mặt lạnh lẽo nhìn đám nhóc đang vây quanh cậu, may quá đi mấy ngày cũng không có gì thay đổi, anh đột nhiên cười thật lớm, cười đến là vui vẻ.

"A, Nghệ Hưng, em đã trở về."

-End chương 28-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top